Chương 109: Phiên ngoại – Lão Quỷ Là Trúc Mã Của Diễm Diễm (Phần 6)….
Hạ Diễm cũng không ngốc, tất nhiên cậu vẫn có thể cảm nhận được tình cảm Lục Bỉnh Văn dành cho mình.
Cậu chỉ không ngờ là, Lục Bỉnh Văn lại tỏ tình trong một trường hợp hết sức bình thường sau giờ tan học thế này, thậm chí còn chọn lúc cậu có chút uể oải như thế này.
Hạ Diễm đối với cái chết nhận thức sớm hơn các bạn cùng trang lứa một chút, cũng vì thế mà cậu hiểu, mình còn sống trên đời này ngày nào là hạnh phúc ngày đó, cậu cũng quý trọng mỗi một phần tình cảm người khác dành cho mình như vậy.
Vì từ nhỏ tim phổi cậu đã yếu nên không dễ xúc động, giữa đám bạn cùng trang lứa, cậu luôn là người tỉnh táo nhất. Dù hôm nay có bị chủ nhiệm lớp nghĩ oan cho mình, trong lòng cậu cũng không một chút gợn sóng.
Cậu chỉ đang đợi Lục Bỉnh Văn. Bởi vì không biết mình may mắn được đến lúc nào, vậy nên ngày nào cậu cũng chờ mong nhìn thấy Lục Bỉnh Văn.
Rõ ràng là đã quen thuộc như thế, nhưng khi nói ra lời tỏ tình, quan hệ giữa bọn họ cũng âm thầm biến chất.
Giờ đây, tình cảm của bọn họ giống như phản ứng hoá học thật vi diệu, trái tim Hạ Diễm đập thật nhanh, nhịp đập mạnh mẽ như thể đang chúc mừng tình cảm của cậu và Lục Bỉnh Văn cuối cùng cũng viên mãn.
Cậu đã chờ được người mình thích tỏ tình với mình, cậu cũng muốn ở bên người mình thích.
Thấy bông tuyết rơi trên vai Hạ Diễm, Lục Bỉnh Văn mở chiếc ô đen lên, che hai thiếu niên bên dưới tán ô, cũng làm cho không khí xung quanh bỗng trở nên ngọt ngào.
“Trời hôm nay thật lạnh.” Hạ Diễm ngước mắt nhìn hoàng hôn sắp tắt ở phía xa, “Hình như …. Mùa đông là thời điểm rất thích hợp để yêu đương.”
Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn Lục Bỉnh Văn, thế nhưng lại thấy trên mặt Lục Bỉnh Văn đang chờ câu trả lời có mấy phần lo lắng.
Hạ Diễm rũ mắt xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong vô cùng đáng yêu, sau đó cậu nhẹ nhàng cầm tay Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh à, anh không định hôn em hả?”
Mắt Lục Bỉnh Văn tối sầm, cậu ta không kìm lòng được mà cúi đầu, ghé sát vào người Hạ Diễm, nhưng không hôn cậu ngay mà nghiêm túc miêu tả hình dáng Hạ Diễm trong mắt mình.
“Hạ Diễm.” Lục Bỉnh Văn nói, “…… Em không được đổi ý đâu.”
Hạ Diễm cười cong cong hai mắt, nói: “Lục Bỉnh Văn, anh cũng biết em thích anh mà.”
Cậu nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Bỉnh Văn, sau đó lại nghiêm túc nói: “Có lẽ em còn dũng cảm hơn anh tưởng tượng nhiều lắm.”
Trong mắt Lục Bỉnh Văn tràn ngập hình ảnh thiếu niên trắng như tuyết, cậu ta vẫn luôn cảm thấy hình như Hạ Diễm đã biết điều gì đó, nhưng rồi lại thấy, chắc đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi.
Một lúc lâu sau Lục Bỉnh Văn mới ấn đôi môi lạnh băng của mình lên môi Hạ Diễm.
Môi Hạ Diễm thật mềm, còn mang theo chút mùi hương của kẹo, khi được Lục Bỉnh Văn ôm, tay cậu nhẹ nhàng nắm chặt lấy ống tay áo Lục Bỉnh Văn, trông vừa thanh thuần lại câu nhân, như thể dù Lục Bỉnh Văn có làm gì thì cậu cũng tiếp thu được.
“Môi anh thật lạnh.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Hình như từ nhỏ thân thể của đã rất lạnh rồi, giống như một khối băng vậy.”
Lục Bỉnh Văn rũ mắt trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói: “Băng cũng có lúc tan mà.”
Lúc này trời đã tối, hoàng hôn đã tắt, gió tuyết cũng có xu thế càng ngày càng lớn.
Lục Bỉnh Văn đưa Hạ Diễm về nhà, có lẽ vì tâm tính thiếu niên ngượng ngùng, vậy nên một người một quỷ không nói với nhau câu nào suốt quãng đường đi.
Chờ tới khi Hạ Diễm vào cửa thì cậu ta mới nói: “Diễm Diễm, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hạ Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu với cậu ta, nhưng lại không đi vào nhà mà nghiêm túc đứng nhìn Lục Bỉnh Văn trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngày mai gặp.”
“Mai gặp.”
Quản gia đón lấy cặp sách trên lưng Hạ Diễm, chờ cổng đóng lại rồi Vương quản gia mới hỏi: “Thiếu gia, hình như hôm nay cậu có chuyện vui?”
“Dạ.” Hạ Diễm nhìn bóng dáng Lục Bỉnh Văn bên ngoài cửa sổ đã đi xa, “Cháu không cần phải đợi nữa.”
Hôm đó, trong đêm tuyết lặng lẽ rơi, Hạ Diễm đã gặp một giấc mơ kỳ lạ.
Vì giấc mơ này quá chân thật, vậy nên nhất thời cậu không biết có phải là mình đang nằm mơ hay thật sự có thứ gì đố đang ôm cậu từ phía sau lưng.
Mặc dù cậu cảm thấy có chút lạnh, nhưng lại không thấy sợ, bởi vì cậu mơ hồ ngửi được mùi hương tùng mộc nhàn nhạt, đó là mùi hương trên người Lục Bỉnh Văn.
Chờ cậu tỉnh lại thì trời đã sáng.
Hạ Diễm ngủ rất ngon, sau khi từ trên giường ngồi dậy thì ngẩn ngơ một lát, cậu nhẹ nhàng sờ sờ chỗ eo mình được ôm trong giấc mộng.
Lúc cậu đứng lên duỗi người, bỗng nhiên phát hiện gối đầu bên cạnh mình hình như xẹp xuống một chút so với tối qua.
Là ảo giác à?
Hạ Diễm nhìn chằm chằm cái gối đầu kia trong chốc lát, lại nhẹ nhàng vùi đầu mình vào chiếc gối hít sâu một hơi, cậu lại mơ hồ ngửi được mùi hương tùng mộc thanh lãnh.
“Lục Bỉnh Văn?” Hạ Diễm theo bản năng gọi tên cậu ta, “Anh ở đâu?”
Nhưng lại không có ai trả lời cậu.
Hạ Diễm ngơ ngác một lúc, cảm thấy suy nghĩ của mình có chút kỳ lạ.
Đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, qua rồi thì thôi đi. Nhưng từ nhỏ đến lớn cậu vốn là một người rất nhạy cảm, trí nhớ lại cực kỳ tốt, cái gì thay đổi cũng không qua được mắt cậu. Đã lâu lắm rồi cậu không gặp phải chuyện gì kỳ quái, giấc mộng tối hôm qua giống như một điềm báo vậy, chắc là ông trời muốn nói cho cậu biết thứ đó vẫn chưa đi xa.
Trước khi rời phòng ngủ, Hạ Diễm đã gởi cho Lục Bỉnh Văn một tin nhắn: Anh à, hình như tối qua em gặp ác mộng.
Lục Bỉnh Văn trả lời cậu gần như ngay lập tức: Đừng sợ, mơ là giả. Có anh ở đây rồi.
Dù đêm tối có dài bao nhiêu thì bình minh vẫn tới đúng hẹn.
Lúc Hạ Diễm đến trường học, tất cả các bạn cùng lớp đều đang châu đầu ghé tai nói chuyện, giờ tự học buổi sáng một mảnh hỗn loạn.
Lúc Hạ Diễm ngồi xuống chỗ của mình, bạn cùng bàn nhẹ giọng nói với cậu: “Hạ Diễm, lớp chúng ta sẽ đổi giáo viên chủ nhiệm, cậu biết chưa?”
“Hả? Vì sao phải đổi?” Hạ Diễm có chút mê mang hỏi lại, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nghe nói thầy Chu đêm qua tăng ca đến hơn 10 giờ khuya, vì quá mệt mỏi nên khi về đến nhà, lúc đi cầu thang không cẩn thận té từ lầu 3 lăn xuống lầu hai, thầy bị ngã gãy mấy cái xương sườn với xương đùi, chắc phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian rất dài.” Cậu bạn ngồi cùng bàn nói, “Lãnh đạo trường học cũng sợ thầy ấy làm chậm tiến độ học hành của lớp chúng ta, vậy nên đã điều một thầy giáo khác tới phụ trách lớp chúng ta. Nghe nói thầy chủ nhiệm mới rất tốt, không những dạy giỏi mà còn là người tốt, làm gì cũng thấu tình đạt lý.”
Hạ Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu, bình thường thầy Chu là một người rất cẩn thận, ngay cả qua đường cũng quay qua quay lại nhìn hai lần mới dám qua.
“Chắc là thầy Chu thật sự rất mệt.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Hy vọng thầy ấy sớm hồi phục.”
Hạ Diễm nhẹ nhàng khảy chuỗi hạt hình trái nho màu tím trên cặp sách, đang định nhét cặp vào hộc bàn thì lại phát hiện bên trong đã nhét đầy hoa hồng và đồ ăn vặt từ khi nào.
“Hí hí…. Sáng nay cậu và Lục ca không đến trường cùng nhau chứ gì?” Người bạn ngồi cùng bàn cười tủm tỉm nói, “Lục ca vừa mới ôm hoa hồng tới, cả lớp ai cũng thấy, Lục ca đẹp trai thật đó. Mọi người còn ồn ào bảo cậu ấy hãy tự tay tặng cho cậu, nhưng cậu ấy đã bị chủ nhiệm lớp ba kêu đi học bài buổi sáng rồi, hai….”
Gương mặt Hạ Diễm ửng hồng, cậu lấy ra một nhành hồng trắng đã được tỉa hết gai, đưa xuống dưới mũi ngửi ngửi, sau đó lại nói: “Thơm quá.”
“Tình hình thế nào rồi?” Cậu bạn ngồi cùng bàn hai mắt sáng trưng, “Chúng tôi ship couple cuối cùng cũng thành công, phải không?”
Hạ Diễm cầm bông hoa hồng nhỏ kẹp vào sách, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng, nói: “Ừ, chúng tôi đã ở bên nhau.”
“Ồ, học sinh ngoan yêu sớm!” Cậu bạn ngồi cùng bàn kích động nói, “Chúng tôi còn đoán, chắc hai ngươi phải đợi 18 tuổi mới xác định quan hệ chứ, xem ra là Lục ca của chúng ta đợi không được đến khi đó, có một câu nói rất đúng với trường hợp của các cậu, đó là: Tiên hạ thủ vi cường!”
Hạ Diễm bị bạn cùng lớp ồn ào trêu chọc cả ngày. Hôm nay mặc dù không phải ngày hội, nhưng tất cả mọi người lại vô cùng vui vẻ vì chuyện bát quái này.
Dù sao thì tất cả các bạn cùng lớp cũng đều đã biết, Lục Bỉnh Văn lớn lên đẹp trai, học giỏi, chỉ có điều cậu ta quá mức lạnh lùng, ngày thường sẽ không bao giờ nói những chuyện không cần thiết với Omega khác, cậu ta chỉ thích Hạ Diễm.
Vì thân thể Hạ Diễm yếu ớt nên cậu không tham gia tiết thể dục.
Nhưng hôm nay cậu vẫn đi đến sân thể dục, ngồi ở trên khán đài bên cạnh đưa mắt tìm thân ảnh cao lớn anh tuấn của Lục Bỉnh Văn, lại không biết bản thân mình vô cùng xinh đẹp, hấp dẫn không biết bao nhiêu người, khiến mọi người phải chú ý.
Có cơn gió nhẹ thổi qua, khiến mái tóc mềm mại của Hạ Diễm bay bay trong gió, nhìn từ góc độ nào vẫn thấy ngũ quan của cậu xinh đẹp tinh xảo đến lạ kỳ, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy.
Chỉ chưa đầy ba giây mà cậu đã tìm được thân ảnh Lục Bỉnh Văn giữa đám đông.
Lục Bỉnh Văn cười dịu dàng với cậu, sau đó lại cúi đầu nhắn tin cho Hạ Diễm: Diễm Diễm, bên ngoài lạnh lắm, em mau về phòng học đi.
Hạ Diễm: Không sao, em muốn gặp anh.
Đáy lòng Lục Bỉnh Văn cảm thấy thật mềm mại, lại có chút buồn.
Cậu ta là quỷ, Hạ Diễm là người.
Mặc dù từ nhỏ cậu ta đã cùng Hạ Diễm lớn lên, nhưng cậu ta cũng hiểu rất rõ, thân phận của mình là một sự lừa dối, làm như vậy đối với Hạ Diễm là không công bằng.
Nhưng điều cậu ta không biết đó chính là, từ đó về sau, Hạ Diễm đã lén đánh dấu chiều cao chiếc gối trên giường mình, hơn nữa hình như còn phát hiện bí mật nào đó cất giấu trong gối đầu.
Ngày 1 tháng tư, hôm nay trời nhiều mây, là ngày cá tháng tư, tuy ngày này chẳng liên quan gì đến chuyện yêu đương, nhưng vẫn được ca ca tặng chocolate.
Cách đây ba tháng, mình phát hiện có bí mật bên dưới gối đầu.
Chỉ có mỗi ngày đầu tiên trong tháng là độ cao của gối không thay đổi từ khi mình ngủ đến khi rời giường.
Nếu trong phòng ngủ của mình thật sự có một con u linh, còn ngủ ở bên cạnh mình, vậy con u linh kia hình như không xuất hiện vào đêm ngày mồng một.
Mà mình cũng không có cảm giác sợ hãi, ngược lại mình còn cho rằng hai chúng ta có duyên với nhau, Chắc là vì…… Chúng ta đã cùng nhau chung sống hoà thuận với nhau rất nhiều năm, đúng không?
Thoáng cái đã kết thúc kỳ thi tuyển sinh cấp ba, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đã đậu vào lớp thực nghiệm của một trường trọng điểm với thành tích xuất sắc.
Kết quả thi của Lục Bỉnh Văn đứng đầu thành phố, mà thành tích của Hạ Diễm chỉ sau cậu ta một chút, cậu đứng thứ hai toàn thành phố.
Trong bữa tiệc mừng, chủ nhiệm lớp nhịn không được thấp giọng dò hỏi Hạ Diễm: “Có phải hai đứa yêu nhau không?”
Lúc ông hỏi ra những lời này, Lục Bỉnh Văn vừa lúc mang nước sơn tra Hạ Diễm thích uống tới, nước này mua ở cửa hàng bên cạnh trường.
Cậu ta mở nắp chai nước rồi đưa cho Hạ Diễm, một lần nữa ngồi trở lại bên cạnh cậu, lại dùng đũa gắp cho Hạ Diễm một miếng cá đã gỡ hết xương ra, bỏ vào trong chén cho cậu, dịu dàng nói: “Bảo bối, ăn nhiều một chút.”
Chủ nhiệm lớp: …… Xem như đã biết câu trả lời.
Hạ Diễm đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết có nên động đũa hay không, qua một hồi lâu mới nói: “Được.”
“Tôi cảm thấy như vậy cũng tốt.” Chủ nhiệm lớp cảm khái nói, “Kỳ thật hai đứa rất đẹp đôi, tính cách cũng bổ sung cho nhau. Tiểu Lục cũng chỉ đối xử dịu dàng với một mình em, hai…., tuổi trẻ thật tốt.”
Đêm hôm đó, Hạ Diễm trộm nếm thử một chút bia.
Nói chính xác hơn là Lục Bỉnh Văn đã uống trước nửa ly. Cậu vì tò mò nên đã chủ động ngẩng đầu lên hôn Lục Bỉnh Văn thật sâu, cái lưỡi mềm mại và linh hoạt của Lục Bỉnh Văn thăm dò hồi lâu trong miệng cậu, vậy nên cậu cũng nếm được một chút hương vị của bia.
Cậu nhắm mắt hôn Lục Bỉnh Văn, nhưng biểu tình lại không ngoan một chút nào, hai mắt hai má cậu ửng hồng, khiến cho cậu trông như một đóa hoa đào nở rộ xinh đẹp động lòng người.
Lục Bỉnh Văn cố gắng kìm nén xúc động muốn gặm tuyến thể của Hạ Diễm, cậu ta nhéo nhéo vào vị trí sau cổ Hạ Diễm, tách mình và tiểu mỹ nhân tràn ngập hương sữa dừa ra, không ngừng nói với bản thân mình rằng, tuyến thể của Hạ Diễm vẫn còn chưa trưởng thành, vẫn chưa trưởng thành.
Vậy nhưng Hạ Diễm lại còn vô tội hỏi cậu ta: “Anh ơi, sắp về rồi, lát nữa anh có muốn đến nhà em chơi không?”
Có đôi khi Lục Bỉnh Văn cũng không hiểu được, không biết rốt cuộc là Hạ Diễm thật sự ngây thơ trong sáng mời cậu ta tới nhà chơi, hay là quá mức tin tưởng vào sự tự chủ của một Alpha như cậu ta.
Qua một hồi lâu, cậu ta nhéo nhéo chiếc cổ mảnh khảnh của Hạ Diễm, nói: “Muộn rồi, anh đưa em về nhà rồi cũng về luôn, không ngủ lại.”
Hạ Diễm khẽ thở dài, như thể không vừa lòng với câu trả lời của Lục Bỉnh Văn. Thấy Hạ Diễm không vui, Lục Bỉnh Văn lại lập tức nghĩ cách dỗ dành, cậu ta luôn không có biện pháp với Hạ Diễm, cũng luôn mềm lòng với cậu.
“Em muốn chơi cái gì? Lần sau chúng ta cùng nhau chơi nhé.”
Hạ Diễm rũ mi mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó chậm rì rì nói: “Muốn anh xem phim cùng em.”
Cái ly trong tay Lục Bỉnh Văn khẽ rung một chút, lúc các Alpha trong lớp cứ thảo luận mấy chuyện đánh dấu linh tinh gì đó, từ trước đến nay cậu ta không tham dự, thậm chí nhìn qua còn có chút thanh tâm quả dục.
Nhưng không phải như thế, hàng đêm cậu ta phải dùng hết lý trí mình có được mới khắc chế bản thân dẹp bỏ được ý niệm muốn ‘ăn’ Hạ Diễm vào trong bụng.
Cậu ta ngước mắt nhìn vợ nuôi từ bé của mình vừa thanh thuần vừa đáng yêu, thấp giọng hỏi: “…… Xem phim gì?”
Hạ Diễm nói: “Là phim kinh dị em vẫn luôn muốn xem đó, nhưng nếu không có anh bên cạnh thì em sợ, không dám xem.”
Cậu lấy di động ra, chỉ cho Lục Bỉnh Văn xem ảnh bộ phim trên màn hình, Lục Bỉnh Văn sửng sốt, nói: “Được, lần sau xem cùng em, sao lại đột nhiên muốn xem loại phim này?”
“Tò mò.” Hạ Diễm nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêng đầu dựa lên vai Lục Bỉnh Văn, cậu vừa làm ổ trong lòng Lục Bỉnh Văn vừa nói, “Vừa rồi anh nghĩ tới cái gì?”
Lục Bỉnh Văn nhìn chằm chằm sau cổ Hạ Diễm đang tản ra hương khí trong chốc lát, sau đó thấp giọng nói: “Nghĩ…. Không biết có phải bạn nhỏ Hạ Diễm của chúng ta sau khi lớn lên đã học hư rồi không.”
Hạ Diễm mười sáu tuổi xinh đẹp cao quý tựa như đóa hoa trên núi tuyết thật cao.
Cậu là người tình trong mộng của tất cả các Alpha trong trường, nhưng cậu lại chỉ thích một mình Lục Bỉnh Văn, người luôn quan tâm chăm sóc, luôn đồng hành và dành trọn tình yêu cho cậu.
Thỉnh thoảng cậu lại có loại ảo giác, giống như u linh ngày ngày đến phòng cậu chính là người bạn thân thiết với mình. Nhưng rồi cậu lại cảm thấy điều đó thật khó tin, bởi vì cho dù mùi hương có giống nhau, nhưng Lục Bỉnh Văn là một người tồn tại thật sự trên thế giới này, cơ thể cậu ấy lớn lên từng ngày, và tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy được bộ dáng của cậu ấy.
Ngón tay Lục Bỉnh Văn nguy hiểm vuốt ve sau cổ Hạ Diễm, Hạ Diễm bị sờ soạng sau cổ nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Lục Bỉnh Văn, để mặc cậu ta chơi đùa, chẳng những không có ý định chạy trốn, mà còn có cảm giác như vậy thật thoải mái.
Lục Bỉnh Văn nhịn một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được hôn lên môi Hạ Diễm.
Nụ hôn ngọt ngào mang theo mùi hương tùng mộc!
Hết chương 109.