Chương 113: Phiên ngoại – Lão Quỷ Là Trúc Mã Của Diễm Diễm (Phần 10)….
Vì để sinh tồn tốt hơn trong tự nhiên khắc nghiệt, con người đã phát triển giác quan thứ sáu của mình, mà giác quan thứ sáu của Hạ Diễm thì lại đặc biệt mẫn cảm đối với yêu ma quỷ quái.
Sau khi Lục Bỉnh Văn nằm xuống bên cạnh cậu một lần nữa, cảm giác sởn tóc gáy đã biến mất, cậu giống như mèo con xù lông được chủ nhân trấn an vậy, tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi giống như một cơn ác mộng Hạ Diễm gặp phải.
Trong lúc nhất thời, cậu thật sự không phân rõ được mình có mơ hay không.
Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm trong bóng tối, cậu ta thấp giọng nói: “Diễm Diễm, ngủ không được sao?”
Hạ Diễm trong lòng cậu ta lắc lắc đầu, nằm trong lòng người mình thích chắc chắn là ngủ rất ngon, không bao lâu sau, vì ngửi được mùi tùng mộc dễ chịu trên người Lục Bỉnh Văn nên cậu lại đi vào mộng đẹp một lần nữa.
Nhưng lần này cậu lại mơ một giấc mơ thật kỳ quái.
Trong giấc mơ, cậu chèo một con thuyền độc mộc trôi trên sông, nước dưới sông không ngừng cuộn trào, vô số bàn tay vươn ra từ dưới dòng nước chảy xiết, nơi đường chân trời có vầng trăng đỏ như máu, nó phát ra anh sáng rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Nơi này đáng sợ giống như địa ngục trong truyền thuyết vậy.
Hạ Diễm ngồi một mình lẻ loi trên thuyền, cậu quấn chặt áo khoác trên người mình, rõ ràng biết bản thân mình đang mơ, nhưng cậu vẫn sợ hãi với khung cảnh kỳ dị và lạ lẫm xung quanh.
“Đây là…… Nơi nào?”
Đúng lúc này, một con thủy quỷ màu xanh biếc nhảy lên đầu thuyền của Hạ Diễm. Cậu hít sâu một hơi, đang định lui về phía sau trốn đi, lại đột nhiên rơi vào một cái ôm lạnh băng nhưng an toàn.
Lúc thủy quỷ kia nhìn thấy người đứng phía sau cậu thì sợ tới mức nhảy luôn vào trong nước, nước sông vốn đang sục sôi cũng trở nên an tĩnh đến lạ thường, mặt nước lặng ngắt như như dòng nước chết. Ngay lúc Hạ Diễm kinh ngạc thì đột nhiên nước sông lại nổi bong bóng.
Trong phút chốc, một con rồng nước màu đen nhảy ra khỏi mặt sông, con rồng nước đó chạy theo dọc bờ sông, ăn luôn vô số lệ quỷ xuất hiện trên đường, lại biến thành một cây dù màu đen bay về phía thanh niên đang mỉm cười đứng phía sau Hạ Diễm.
Tóc của người thanh niên kia cọ vào má Hạ Diễm, đôi môi lạnh lẽo của người đó ấn cổ cậu, cậu nghe cả tiếng thở dài khe khẽ bên tai mình.
Hạ Diễm vừa định quay đầu lại thì bỗng nhiên bừng tỉnh….
“A….”
Ánh nắng sớm mai xuyên qua khe hở trên rèm cửa chui vào trong phòng, Hạ Diễm mở mắt, phát hiện Lục Bỉnh Văn đang ôm mình gần như sắp lăn ra khỏi giường, cậu ta cười khẽ, nói: “Bảo bối à, ngủ với anh mà em không thành thật chút nào.”
Hạ Diễm đỏ mặt, lùi về giữa giường, lẳng lặng đánh giá độ cao của chiếc gối người bên cạnh.
“Mơ thấy gì vậy?” Lục Bỉnh Văn rót cho Hạ Diễm một chén nước, cậu ta cười như không cười nói, “Sao lại kịch liệt như vậy.”
Vốn Hạ Diễm vẫn đang còn sợ hãi với cảnh trong mơ, nhưng khi nghe Lục Bỉnh Văn nói hai câu thì mặt lại bắt đầu nóng lên.
Cậu nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, đang định nói gì đó thì lại bị Lục Bỉnh Văn ôm vào lòng, sau đó vươn tay sờ lên trán cậu, “Nhiệt độ có chút cao.”
Lúc này Hạ Diễm mới bất giác phát hiện thân thể mình có chút dị thường, ngoài nóng ra, mùi hương trên người cũng đậm hơn so với ngày thường, bây giờ trông cậu chẳng khác gì một cái bánh kem nhỏ đang tỏa hương ngào ngạt, dụ dỗ người khác ăn mình.
“Chắc là……” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Kỳ phát tình của em đã tới.”
Giờ khắc này, người Hạ Diễm đang tản ra hương dừa nồng đậm, có thể khiến cho vô số Alpha phát cuồng vì sự xinh đẹp của Omega này, cậu chưa bị đánh dấu, mùi hương ngọt ngào sau cổ mông lung như sương mù. Sương mù ngọt ngào đó quẩn quanh trong lòng Lục Bỉnh Văn, cũng quẩn quanh nơi đầu mũi cậu ta, khiến Lục Bỉnh Văn không ngừng dùng lưỡi liếm liếm răng nanh của mình.
Lục Bỉnh Văn nghĩ, nếu đánh dấu Hạ Diễm trong kỳ động dục, xác suất cậu mang thai con của bọn họ lên đến 90%.
Nhưng cậu ta không muốn con, cậu ta chỉ muốn Hạ Diễm.
Cậu ta muốn Hạ Diễm khỏe mạnh, muốn trong mắt Hạ Diễm chỉ có mình, muốn Hạ Diễm làm bạn bên cạnh mình mãi mãi.
Điều cậu ta muốn quá nhiều, vậy nên ngược lại phải cố gắng hết sức để khắc chế.
“Anh đi mua thuốc ức chế cho em.” Lục Bỉnh Văn gài nút cổ áo lại, ấn Hạ Diễm trở lại vào trong chăn, “Chờ anh một chút, đừng ra cửa, cũng không được mở cửa cho bất cứ kẻ nào, em nghỉ ngơi một chút nhé.”
Ngắn ngủi chưa đầy hai phút mà gương mặt Hạ Diễm đã chuyển từ trắng như tuyết lúc mới rời giường thành ửng đỏ như bây giờ.
Tin tức tố Omega bay khắp phòng, len theo khe cửa bay ra ngoài phòng, khiến các Alpha bên ngoài cũng có chút xao động.
Lục Bỉnh Văn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa phòng, vội vàng dùng quỷ khí ngăn cản tin tức tố omega của Hạ Diễm bay ra ngoài.
Từ khi còn nhỏ cho đến giờ, cậu ta đã có tính chiếm hữu gần như cố chấp đối với Hạ Diễm. Loại chiếm hữu màu có đôi khi cũng khiến cậu ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Lục Bỉnh Văn mặc thêm áo khoác, lúc cậu ta định ra ngoài thì lại bị Hạ Diễm nắm lấy cổ tay kéo về.
“…… Xung quanh đây không có tiệm thuốc nào.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Em cũng không mang theo thuốc ức chế.”
Lục Bỉnh Văn nghiêng đầu nhìn cậu, Hạ Diễm ngồi dậy, dường như thật sự cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, cậu mở to hai mắt nhẹ giọng hỏi Lục Bỉnh Văn: “Anh à, làm sao bây giờ?”
Không có Alpha nào nhìn không hiểu ám chỉ của Hạ Diễm.
Nhưng Lục Bỉnh Văn vẫn không nóng vội, cậu ta khoác áo chầm chậm đi tới bên giường Hạ Diễm, đưa tay chạm vào má Hạ Diễm.
Hàng mi dài khẽ rung rinh như cánh bướm, thậm chí cậu còn không biết Lục Bỉnh Văn sẽ làm cái gì với mình, sẽ làm đến bước nào, nhưng bản thân cậu cũng khó có thể diễn tả được sự hưng phấn và khẩn trương của mình.
Rõ ràng có thể cảm nhận được mùi tin tức tố tùng mộc của Alpha trước mặt càng ngày càng đậm, nhưng cậu vẫn không nghĩ đến chuyện chạy trốn.
Lục Bỉnh Văn lại mở cúc áo sơ mi của mình một lần nữa, đôi môi lạnh lẽo hôn từ cằm Hạ Diễm xuống tới xương quai xanh, Hạ Diễm ôm cổ cậu ta, Lục Bỉnh Văn nâng đùi Hạ Diễm lên, ôm cậu đứng dậy, nói: “Không muốn dùng thuốc ức chế, em không sợ đau à?”
Cậu ta nhìn Hạ Diễm chăm chú một hồi rồi tiếp tục hỏi: “Không sợ anh sao?”
Hạ Diễm lắc đầu, thầm nghĩ, sao mình lại sợ Lục Bỉnh Văn.
Cậu không mặc quần ngủ, đôi chân dài mảnh khảnh trắng nõn treo bên hông Lục Bỉnh Văn, khóe mắt cậu lướt qua hình ảnh phản chiếu trong gương, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng như rướm máu.
Hình ảnh này còn khích thích hơn cả bộ phim Tiểu Tinh đã chia sẻ cho cậu.
Lục Bỉnh Văn kéo bức màn lại, che khuất hình ảnh kiều diễm trong phòng, cậu ta lại cười mà như không cười nói: “Bảo bối, em chỉ mới 16 tuổi.”
Hạ Diễm lẩm bẩm nói: “16 tuổi thì sao, 16 tuổi cũng thích được vậy.”
Lục Bỉnh Văn sửng sốt, sau đó đè Hạ Diễm xuống giường mà hôn, chưa bao giờ cậu ta hôn mãnh liệt như vậy, khiến chân Hạ Diễm cũng mềm nhũn.
Không bao lâu sau, Hạ Diễm buông lỏng cánh tay Lục Bỉnh Văn ra, ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại nhìn cậu ta. Trên mặt và xương quai xanh của Hạ Diễm có một lớp mồ hôi mỏng, Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng vỗ về khuôn ngực đang phập phồng của Hạ Diễm, cậu cảm thấy có chút ngứa nên đã ngẩng đầu cọ cọ vào hõm cổ Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn nhìn cậu trong chốc lát, sau đó lật người Hạ Diễm lại.
Thừa dịp Hạ Diễm còn đang thở dốc, cậu ta đè hai tay Hạ Diễm lại, dùng răng nanh của mình cắn lên tuyến thể mềm mại của Hạ Diễm.
“A…..”
Hạ Diễm rất đau, nhưng cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ lan từ cổ đến khắp mọi nơi trong cơ thể như pháo hoa nổ tung. Cậu theo bản năng muốn thoát khỏi trói buộc của Lục Bỉnh Văn, lại phát hiện sức của mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Bỉnh Văn.
Chẳng bao lâu sau, thân thể cậu bắt đầu cảm thấy thoải mái, thậm chí còn nhịn không được hừ nhẹ thành tiếng.
“Anh à……”
Lục Bỉnh Văn ngậm sau cổ Hạ Diễm, thấp giọng nói: “Đừng gọi anh như vậy, anh không kiềm chế được.”
Hạ Diễm ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng không bao lâu sau cậu lại nhịn không được nói: “Lục Bỉnh Văn, vậy anh…… Nhẹ…. nhẹ một chút.”
Vì những lời này của cậu mà thời gian đánh dấu của Lục Bỉnh Văn trở nên lâu hơn, ngay khoảnh khắc hoàn thành đánh dấu, trên người Hạ Diễm cũng có mùi tùng mộc, hai mùi hương hòa quyện vào nhau, khiến không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Không biết qua bao lâu, nhiệt độ trên người Hạ Diễm cũng hạ xuống, cậu khẽ cử động cơ thể, muốn chui ra khỏi lồng ngực Lục Bỉnh Văn, nhưng Lục Bỉnh Văn lại không buông cậu ra.
“Bảo bối.”
Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc của kẻ vừa mới được ăn no.
Cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve tuyến thể của Hạ Diễm, thấp giọng nói: “Còn đau không?”
“Có một chút.” Hạ Diễm khe khẽ thở dài, “Có phải Alpha nào cũng đều hung dữ vào những thời điểm như vậy không?”
Lục Bỉnh Văn nở nụ cười, tiếng cười cũng thật dịu dàng, cậu ta dùng lòng bàn tay trấn an Hạ Diễm, thấp giọng nói: “Chỉ là đánh dấu tạm thời, sẽ biến mất rất nhanh.”
Hạ Diễm có chút không vui mà nhíu mi, cậu thấp giọng nói: “Biến mất rồi lại bổ sung à?”
Hai mắt Lục Bỉnh Văn tối sầm, cậu ta nâng cằm Hạ Diễm lên, “Nói không chừng lần sau sẽ không đánh dấu như thế này.”
Nghĩ đến quá trình Alpha hoàn toàn đánh dấu Omega, gương mặt Hạ Diễm lại ửng hồng, không biết vì sao trong đầu cậu lại hiện lên vẻ mặt hung hãn và nghiêm túc của Lục Bỉnh Văn khi đánh dấu cậu lúc nãy.
Cậu lắc lắc đầu, ngoan ngoãn nói: “Vậy không thể được, em mới 16 tuổi.”
Trên người Hạ Diễm có một loại khí chất thật tương phản, rõ ràng trông cậu rất ngoan ngoãn, nhưng lại khiến cho Lục Bỉnh Văn cảm thấy thật câu người.
Lục Bỉnh Văn chăm sóc Hạ Diễm suốt hai ngày, ngày thứ tư là ngày cuối cùng của tháng mười.
Lục Bỉnh Văn lấy cớ trong nhà có việc để rời khỏi khách sạn, trước khi rời đi còn tạo một kết giới quanh phòng ngủ của Hạ Diễm.
“Em phải ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ.” Lục Bỉnh Văn cũng có chút không cam lòng rời đi, “Mai anh sẽ quay lại.”
Mặc dù chỉ là đánh dấu tạm thời, nhưng Lục Bỉnh Văn lại phát hiện, loại cảm giác muốn chăm sóc Hạ Diễm lại càng thêm mãnh liệt.
Những Alpha khác tới gần Hạ Diễm một chút thôi cậu ta cũng cảm thấy thật phiền.
“Được.” Hạ Diễm ngoan ngoãn gật đầu, “Anh đi đường cẩn thận.”
Nếu như trước kia xác suất Lục Bỉnh Văn là u linh kia chỉ tới 95%, nhưng sau ngày hôm nay thì Hạ Diễm lại cảm thấy, xác suất Lục Bỉnh Văn là u linh kia lên đến 99.99%.
Ngay cả thời gian biến mất cũng giống như đúc tiểu u linh kia.
Nhưng mà Lục Bỉnh Văn sẽ đi đâu chứ?
Chẳng lẽ…… Vào mồng một mỗi tháng là ngày u linh mở đại hội vào ban đêm à?
Hạ Diễm sợ hãi hết thảy yêu ma quỷ quái trên đời, nhưng duy nhất chỉ có một mình Lục Bỉnh Văn là không.
Cậu thầm nghĩ, Lục Bỉnh Văn có thể đi lại dưới ánh mặt trời, nhất định anh là một nam quỷ tốt vô cùng lợi hại.
Tâm tình hôm nay của cậu cũng không tệ lắm, tâm trạng cũng rất bình tĩnh, chỉ là, tuyến thể có đau một chút xíu.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, cậu đúng hạn quay lại phim trường làm việc.
Phim trường hôm nay còn náo nhiệt hơn so với mấy ngày trước, Hạ Diễm ngồi dưới dù, cầm bình nước khoáng lên uống, trên người còn thoang thoảng mùi hương tùng mộc và hương dừa hòa quyện vào nhau.
Cậu vẫn cao quý như một bông hoa trên núi tuyết, xinh đẹp đến mức không giống người phàm, nhưng mùi hương trên cơ thể cậu lại nói cho mọi người biết, cậu đã có người trong lòng, hơn nữa không lâu trước đây còn vừa mới bị Alpha cường đại đánh dấu.
“Sao không khí hôm nay lại thấp thế?” Trợ lý đạo diễn hỏi chuyên viên trang điểm Omega ở bên cạnh, “Bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng của tháng này, mọi người nghĩ đến tháng sau còn có hai mươi ngày làm việc nữa nên buồn à?”
“Anh là beta nên không hiểu được đâu.” Chuyên viên trang điểm cười hì hì nói, “Hình như bạch nguyệt quang của tất cả các Alpha trên trường quay này bị người ta ăn mất rồi, ha ha…. Bọn họ đang thất tình tập thể đó.”
Hết chương 113.