Chương 114: Phiên ngoại – Lão Quỷ Là Trúc Mã Của Diễm Diễm (Phần 11)…..
Tiết sương giá qua đi, hình như trời cũng đột ngột trở lạnh, ngay cả gió cũng hiu quạnh hơn một chút.
Trên phim trường người đến người đi, Hạ Diễm khoác một chiếc áo lông xù màu nâu nhạt đứng dưới tàng cây ho khan vài tiếng, xung quanh nhanh chóng xuất hiện thêm nhiều ánh mắt quan tâm hơn.
Có lẽ vì tính cách hướng nội nên lúc Hạ Diễm không có cảnh quay thì hoàn toàn không thích nói chuyện cùng những người khác, ngoài việc học thuộc kịch bản, cậu còn bớt thời giờ học những môn trong chương trình học cấp ba.
Tuy là bệnh mỹ nhân, nhưng cậu lại không nhu nhược chút nào, trên người vẫn tràn ngập loại khí chất thanh lãnh như muốn bảo người sống chớ đến gần, mỗi lần đóng phim không bao giờ nhớ lầm bất cứ câu thoại nào, diễn xuất cũng là không chê vào đâu được, có thể nói cậu là một thiên tài.
Cậu quả thật là một đứa nhỏ hoàn mỹ.
Dù là đóng phim hay học hành gì cũng tốt, vẻ ngoài tinh tế và mềm mại của Hạ Diễm cất giấu một trái tim bình tĩnh, hình như cái gì cậu cũng có thể làm thật tốt.
Chỉ khi ở bên cạnh Lục Bỉnh Văn cậu mới biến thành một con mèo con thơm hương dừa, để lộ ra cái bụng mềm mụp với người mình thích, buông bỏ hết mọi đề phòng, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp mỗi khi lơ đãng cảm thấy gì đó thích thú.
Những chiếc lá phong đỏ rực xoay tròn giữa không trung rồi rơi xuống đất, Hạ Diễm ho khan vài tiếng, khóe mắt cũng nổi lên ửng hồng nhàn nhạt.
Mắt ửng hồng càng khiến cho khuôn mặt trắng như tuyết của cậu càng thêm diễm lệ, cũng làm cho cậu trông yếu ớt hơn, khiến những Alpha xung quanh không ngừng nhìn cậu.
Chờ tới chạng vạng, Hạ Diễm lại có dấu hiệu sốt nhẹ, chỗ tuyến thể cũng có chút đỏ.
“Hình như là có chút nóng.” Một diễn viên Omega hơi lớn tuổi một chút trên trường quay nhẹ nhàng sờ lên trán Hạ Diễm, “Có một số Omega sẽ phát sốt sau lần đầu tiên bị đánh dấu. Bạn trai của cậu đâu? Để cậu ta ở bên cạnh chăm sóc cậu.”
Có lẽ là vì vừa mới bị đánh dấu, nhiệt độ cơ thể và tâm trạng của Hạ Diễm không ổn định lắm.
Nghĩ đến Lục Bỉnh Văn, trái tim cậu bỗng có chút chua xót.
Lời nói của tiền bối nói làm cậu đang phát ngốc lấy lại tinh thần, Hạ Diễm khẽ cười cong cong hai mắt, cậu giải thích: “Chỉ là đánh dấu tạm thời thôi, cháu không sao, sẽ sớm ổn thôi. Hôm nay Lục Bỉnh Văn có việc gấp, ngày mai anh ấy sẽ trở về.”
“Tôi nói chứ, các cậu còn nhỏ như vậy, nếu đánh dấu hoàn toàn thì…… Có chút không chừng mực.” Tiền bối Omega kia cũng cười, “Không sao đâu, mai vừa lúc là ngày nghỉ. Cậu về sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc sẽ tốt hơn.”
Hạ Diễm lễ phép nói: “Dạ vâng.”
Cậu vừa dứt lời thì một người chạy việc trên phim trường đi tới đưa cho cậu một gói đồ lớn. Trong gói kia có thuốc bổ dành cho Omega và một số loại thuốc khác, còn có một ít trà bánh Hạ Diễm thích ăn.
Đúng lúc này Lục Bỉnh Văn lại gọi video call cho Hạ Diễm, Hạ Diễm vội vàng bắt máy, nghe giọng nói trầm thấp mà dịu dàng của Lục Bỉnh Văn ở đầu bên kia: “Em xong việc rồi à?”
Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Em đang chuẩn bị về khách sạn.”
“Còn sốt nhiều không?”
Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “Còn một chút.”
Ánh mắt Lục Bỉnh Văn lạnh lùng đảo qua mấy người đứng ở bên cạnh Hạ Diễm, sau đó lại dịu dàng nói với cậu: “Em nhớ ăn điểm tâm trước rồi hãy uống thuốc.”
Hạ Diễm vẫn luôn rất nghe lời ca ca nói, mà mọi người trên phim trường cũng hiếm khi nhìn thấy cậu có biểu tình ngoan ngoãn như vậy.
“Dạ.” Hạ Diễm cười cong cong hai mắt với Lục Bỉnh Văn, “Em sẽ ăn thật ngon.”
Sau khi Hạ Diễm cúp điện thoại, trợ lý Beta trên phim trường hiếu kỳ nói: “Chậc chậc…., tình cảm hai người các cậu tốt thật đấy, chắc đợi đủ tuổi là sẽ kết hôn ngay đúng không?”
“Omega mười tám một là có thể kết hôn mà.” Hạ Diễm ngượng ngùng cười.
“Vừa trưởng thành đã kết hôn rồi, như vậy có phải sớm quá không?”
Nhắc tới chuyện kết hôn, Hạ Diễm chớp chớp mắt, đôi mắt màu hổ phách nhiều thêm vài phần mong đợi.
Thấy trợ lý và tiền bối đều đang nhìn mình, Hạ Diễm càng ngượng ngùng hơn, nhịp tim cũng nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.
“Trợ lý trường quay chỉ trêu cậu thôi, cậu thật sự nguyện ý gả đi sớm như vậy à?” Tiền bối Omega duỗi tay ra nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt mềm mại của Hạ Diễm, “Thật đáng yêu. Chẳng trách cậu ta thích cậu như vậy. Nhưng mà cậu đừng cái gì cũng chiều cậu ta, cậu ta muốn cái gì là cậu đưa cái đó, cậu sẽ chiều hư cậu ta đó.”
“Chiều, chiều hư?”
Gương mặt Hạ Diễm đã ửng hồng, cậu đối với tương lai của mình quả thật chưa có mục tiêu gì rõ ràng, nhưng cậu lại đặt Lục Bỉnh Văn vào từng phần trong tương lai của mình.
“Đúng vậy.” Tiền bối nhẹ giọng cười cười, “Alpha nào cũng đều giống nhau, tới thời kỳ nhạy cảm, hận không thể mỗi ngày…. Thôi quên đi, cậu còn nhỏ, về sau cậu sẽ biết.”
Sau khi trở về khách sạn, Hạ Diễm tắm rửa xong thì đi nằm.
Cậu ngơ ngác ôm gối nằm một mình trên giường, chỗ bị Lục Bỉnh Văn cắn qua vẫn còn có chút nóng, nhưng cũng không ngừng truyền đến cảm giác tê dại.
Cậu không tự chủ được mà lấy tay sờ lên chỗ tuyến thể đang nóng rát, rõ ràng đã qua kỳ phát tình, nhưng khi tưởng tượng đến nụ hôn ngày đó thì cậu lại cảm thấy càng nóng hơn.
Chờ đến khi tắt đèn tối thui, Hạ Diễm cởi quần lót của mình ra rồi ném nó xuống tấm thảm dưới giường, hai má vẫn ửng hồng giống như hoa hải đường.
Phải mất mấy phút cậu mới bình ổn được hô hấp của mình, mãi cho đến khi nhịp tim cậu đập chậm lại thì nhận được tin nhắn của Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn nói: Em ngủ chưa?
Hạ Diễm đỏ mặt, cậu khe khẽ thở dài một hơi rồi nhắn tin trả lời: Đang chuẩn bị đi ngủ, anh thì sao?
Hạ Diễm nhìn thời gian trên di động, cảm thấy hình như Lục Bỉnh Văn vẫn ở bên cạnh cậu như cũ.
Khi cậu duỗi tay ra ôm lấy hư không, lại chỉ ôm được không khí trước mặt, đột nhiên cậu cảm thấy có chút cô đơn.
Lục Bỉnh Văn trả lời tin nhắn của cậu rất nhanh: Bảo bối, bị bệnh phải nghỉ ngơi sớm một chút. Anh cũng chuẩn bị đi nghỉ, ngày mai gặp.
“Được, mai gặp.” Hạ Diễm thấp giọng nói, “Ngủ ngon.”
Căn phòng tràn ngập hương dừa, trong không khí chỉ có mùi hương của Hạ Diễm.
Lệ quỷ bồi hồi ở bên cạnh Hạ Diễm hít một hơi thật sâu, tựa hồ như cũng cảm thấy cảnh tượng mình mới nhìn thấy vừa rồi quá mức tốt đẹp, cậu ta bắt hồi tưởng lại biểu tình của Hạ Diễm lúc vừa rồi, cũng bắt đầu mơ về tương lai sau này.
Cậu ta nhẹ nhàng cà cà răng nanh, tựa hồ như đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nhưng cậu ta chỉ dùng đầu lưỡi liếm liếm môi, cố gắng đè nén dục vọng trong lòng mình xuống.
Chờ sau khi Hạ Diễm ngủ say, cậu ta đặt bàn tay lạnh băng của mình lên trán Hạ Diễm.
Chờ đến khi kim đồng hồ chỉ đến 12 giờ, cậu ta đúng giờ biến mất.
Nhưng lần này sau khi biến mất, lần đầu tiên cậu ta có được ý thức.
Lục Bỉnh Văn không hiểu vì sao mình lại xuất hiện trong một làn sương trắng hỗn loạn, hình như cậu ta đang ở dưới chân một ngọn núi nào đó.
Bên trong làn sương trắng, ngoại trừ cậu ta thì vẫn còn mấy lệ quỷ mặt mũi hung tợn khác.
Ở giữa chân núi hình như còn có một bức tượng thần cao lớn, bên cạnh bức tượng là tấm bia đá có khắc ba chữ lớn màu đỏ tươi —— Địa ngục sơn.
Xung quanh thần tướng tỏa kim quang, một giọng nam trầm thấp truyền đến giữa hư không: “Trong sáu người các ngươi chỉ có một người được ra khỏi ngọn núi này trở về nhân gian.”
Sắc mặt Lục Bỉnh Văn khẽ biến, cuối cùng cậu ta cũng ý thức được mình đã đến Minh giới.
Cậu ta đã chết nhiều năm như vậy rồi, lẽ ra cậu đã là hồn ma ở Minh giới, nhưng Hạ Diễm chính là điểm yếu của Lục Bỉnh Văn, cậu ta có vướng bận ở nhân gian, vậy nên không muốn bị nhốt ở đây mãi mãi, hoặc là đột nhiên tan thành mây khói biến mất vĩnh viễn.
Lục Bỉnh Văn phải giành chiến thắng để trở về với Hạ Diễm, vì cậu ta muốn bảo vệ Diễm Diễm mãi mãi.
Có lẽ ông trời thật sự nghe thấy được tâm nguyện của Lục Bỉnh Văn, trong chớp mắt, trên tay cậu ta bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm tỏa ra thứ ánh sáng màu lam nhạt, ngay lúc lệ quỷ một mắt lao về phía mình, Lục Bỉnh Văn đã vung kiếm lên chết chết nó, sau đó bay lên, tiếp tục chiến đấu vì mình và vì người mình yêu.
Hạ Diễm mang theo tâm trạng chờ mong chìm vào giấc ngủ lúc rạng sáng, lần đầu tiên trong đời cậu ngủ một giấc thật ngon không mộng mị.
Lúc cậu tỉnh lại thì đã là chín giờ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp đã tràn ngập khắp phòng.
Hạ Diễm vô thức chạm vào đầu vị trí bên cạnh mình, cậu có chút thất vọng khi nhận ra Lục Bỉnh Văn không có ở bên cạnh, nhưng cậu lại nghe thấy tiếng nước ngắt quãng truyền ra từ phòng tắm.
Hạ Diễm xuống giường, nhón chân trần nhẹ nhành đi đến cửa phòng tắm như mèo.
Lục Bỉnh Văn đang tắm nước nóng, cậu ta đang gột rửa hết sát khí và u ám trên người mình, sau đó khoác áo choàng tắm rộng rãi bước ra khỏi phòng tắm, vừa mở cửa ra đã đụng phải Hạ Diễm.
Hạ Diễm có chút kinh ngạc, sau đó lập tức ôm lấy eo cậu ta, cậu vùi đầu mình vào lòng Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh, em ngủ say quá, anh vào lúc nào em cũng không biết.”
Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng cười, cậu ta bế Hạ Diễm lên, thấp giọng nói: “Thấy em ngủ say quá, anh không nỡ đánh thức.”
Cậu ta ôm Hạ Diễm trở lại giường, đưa mắt liếc nhìn thứ màu trắng nằm trên tấm thảm, trong lòng lại nổi lên ý xấu, hỏi: “Trên mặt đất có cái gì vậy?”
Đôi mắt màu hổ phách của Hạ Diễm khẽ mở to, cậu nhìn quần lót trắng nằm trên mặt đất, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới chuyện tối hôm qua mình đã làm, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn rất hứng thú nhìn Hạ Diễm, ánh mắt kia rõ ràng như đang hỏi, có phải Hạ Diễm đã làm chuyện xấu hay không.
Trước khi Lục Bỉnh Văn cầm cái kia quần kia lên, Hạ Diễm đã nhanh tay đoạt lấy trước, cậu có chút lúng túng vội vàng cầm cái quần đi vào phòng tắm.
“Em…… Em đi rửa mặt!”
Lục Bỉnh Văn thấp giọng cười, đẩy đẩy cặp kính gọng vàng văn nhã trên mũi mình, sau đó ngồi xuống giường Hạ Diễm, những dục niệm cậu ta giấu trong lòng lại từ từ nổi lên.
Cậu ta ung dung thong thả giúp Hạ Diễm gấp chăn, còn tưới nước cho cây xanh trong phòng, kiên nhẫn chờ đợi Hạ Diễm trở lại bên cạnh mình.
Lúc Hạ Diễm từ trong phòng tắm đi ra, mặt đã đỏ đến mang tai rồi, đầu óc vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn còn lơ mơ chưa tỉnh táo lắm.
“Anh ơi, có muốn đi ăn sáng cùng em không?” Hạ Diễm nói, “Em đói.”
“Được,” Lục Bỉnh Văn lấy từ trong ngăn kéo ra một cái quần lót màu lam nhạt, cậu ta đi đến bên cạnh Hạ Diễm, nhẹ nhàng chạm ngón tay vào bụng nhỏ của Hạ Diễm, “Bảo bối, muốn anh giúp em mặc không?”
“Em…..” Hạ Diễm mặt đỏ tai hồng nói, “…… Anh…… Anh càng ngày càng lưu manh!”
Lục Bỉnh Văn khàn giọng cười, kéo Hạ Diễm vào lòng mình.
Cậu ta ấn Hạ Diễm lên giường, cúi người trao cho Hạ Diễm cái hôn chào buổi sáng. Lúc hôn, bàn tay còn lướt qua cặp đùi mềm mại bóng loáng của Hạ Diễm, sau đó dùng một tay mặc chiếc quần lót màu lam kia vào cho Hạ Diễm.
Hạ Diễm bị hôn cho mơ mơ màng màng, nhưng cũng xấu hổ vô cùng, chỉ cảm thấy hình như bọn họ lại sắp không có chừng mực rồi.
Cậu mở mắt ra, vừa nhìn thấy gò má Lục Bỉnh Văn cậu đã nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra.
Đúng là Lục Bỉnh Văn đang bị thương.
Hạ Diễm đau lòng vuốt ve khuôn mặt Lục Bỉnh Văn, lại phát hiện trên cổ Lục Bỉnh Văn cũng có một vết thương, cậu nhíu mày, nói: “Anh, anh đi đâu đánh nhau vậy?”
Không đợi Lục Bỉnh Văn trả lời, Hạ Diễm đã vội vàng xoay người xuống giường, đi lấy bông băng và oxy già, “Phải xử lý miệng vết thương một chút.”
Lục Bỉnh Văn ngồi trên giường Hạ Diễm, cậu ta cởi hai cúc áo trên cổ mình ra rồi chờ Hạ Diễm.
“Lúc lái xe không cẩn thận bị ngã, không phải chuyện gì lớn.” Lục Bỉnh Văn nói, “Đừng lo lắng.”
Hạ Diễm không tin lý do cậu ta nói, cậu ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Lục Bỉnh Văn, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn sát trùng miệng vết thương trên má cho Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn không trốn nhưng lại khẽ cau mày.
Mặc dù cậu ta đã chết nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn.
Thấy người yêu đang nhẹ nhàng thổi thổi lên miệng vết thương cho mình, hương dừa ngọt ngào lại quẩn quanh nơi chóp mũi, khiến Lục Bỉnh Văn cảm thấy, hình như mình cũng không đau đến vậy.
“Em không phải đứa ngốc.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Vậy anh có đánh thắng không?”
Lúc này Lục Bỉnh Văn mới nói: “Ừ, thắng.”
Trên môi Hạ Diễm hiện lên nụ cười rất nhẹ, nhưng rất nhanh sau đó lại thu hồi, cậu giả vờ nghiêm túc, nói: “Vậy lần sau đừng đánh nhau nữa.”
“Được.”
Hạ Diễm cúi đầu, nghiêm túc sát trùng vết thương trên xương quai xanh của Lục Bỉnh Văn, dần dần, Lục Bỉnh Văn không còn cảm thấy đau nữa, mà cảm thấy có chút ngứa.
Không phải ngứa trên da, mà là ngứa trong lòng.
Vì dáng người Hạ Diễm nhỏ hơn Lục Bỉnh Văn một chút, thân thể cậu gần như được Lục Bỉnh Văn ôm trọng vào lòng. Nhưng cậu vẫn chưa nhận thấy được nguy hiểm đang gần kề, mà đang nhớ lại câu chuyện đã nói với các tiền bối trên phim trường hôm qua, cậu nhỏ giọng nói với Lục Bỉnh Văn: “Lục Bỉnh Văn, khi nào chúng ta đủ tuổi thì kết hôn đi.”
Cánh tay Lục Bỉnh Văn đang ôm eo Hạ Diễm bỗng dưng dừng lại, cậu ta cúi đầu nhìn Hạ Diễm bằng ánh mắt sâu thẳm, Lục Bỉnh Văn nửa đùa nửa thật, nói: “Diễm Diễm, em đã nghĩ kỹ chưa?”
Hạ Diễm ném miếng bông gòn vào thùng rác gần đó, cả người cậu bị cặp đùi rắn chắt của Lục Bỉnh Văn kẹp lại, Lục Bỉnh Văn ngước mắt lên nhìn Hạ Diễm, ánh mắt nghiêm túc đó Hạ Diễm chưa bao giờ nhìn thấy.
“Hả?” Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Đây là điều cần phải suy nghĩ lại à?”
“Có lẽ anh không tốt như em đã nghĩ.” Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói, “Em mới 16 tuổi….”
Hoàn toàn khác với vẻ mặt nghiêm túc của Lục Bỉnh Văn, biểu tình trên mặt Hạ Diễm thả lỏng hơn rất nhiều, như thể cậu đang kể một câu chuyện gì đó trong nhà cho Lục Bỉnh Văn nghe vậy.
Giống như chuyện Tiểu Quất miêu trong vườn đã sinh ra mấy chú mèo con, một nhà chim khách ở gần đó đã bay đi nơi khác rồi, nhà trẻ có thêm món ăn mới, bài tập hôm nay có hơi khó, ca sĩ cậu thích mới vừa ra ca khúc mới…… Từ nhỏ đến lớn Lục Bỉnh Văn luôn là người nghe trung thành nhất của Hạ Diễm. Cho dù chủ đề nói đến có bình thường như thế nào, nhưng vì người nói cho cậu ta nghe là Hạ Diễm, vậy nên Lục Bỉnh Văn đã nghiêm túc nhớ từng câu từng chữ một, bao gồm cả câu nói lớn lên sẽ gả cho cậu ta khi Hạ Diễm vẫn còn là một đứa trẻ.
Tất nhiên là cậu ta nhớ rất rõ, và tất nhiên cậu ta cũng đặt câu nói nặng trĩu đó vào trái tim lạnh giá của mình.
“Em nói anh là người tốt nhất thì anh chính là người tốt nhất.” Hạ Diễm nở nụ cười thật đáng yêu với Lục Bỉnh Văn, “Thích anh đâu có nhiều lý do như vậy!”
Vẻ mặt Lục Bỉnh Văn không có biểu tình gì, nhưng trái tim ngừng đập đã lâu của cậu ta dường như đang bị Hạ Diễm đè thật nặng.
Cậu ta nửa đùa nửa thật nói: “Hạ Diễm, lỡ như anh không phải người thì sao?”
Tựa hồ như Hạ Diễm nghe được chuyện thú vị nào đó, cậu khẽ giật mình, cười nói: “Không sao cả.”
Trong lúc nhất thười, Lục Bỉnh Văn cảm thấy hình như Hạ Diễm đã biết cái gì đó rồi.
Nhưng giây tiếp theo Hạ Diễm lại nói: “Lục cẩu, bọn họ đều nói anh như vậy, mặc dù có đôi khi anh cũng rất giống……”
Những lời dư thừa của Hạ Diễm đều bị chặn lại dưới môi, so với vẻ văn nhã bề ngoài, nụ hôn của Lục Bỉnh Văn dường như hoàn toàn ngược lại, lúc nào cũng cực kỳ nóng bỏng và liêu nhân.
Một tháng sau, Hạ Diễm hoàn thành mọi cảnh quay của tiểu hồ yêu, cậu đã cùng Lục Bỉnh Văn quay về trường học.
Ngay sau đó là kỳ thi đầu tiên của năm lớp mười, mặc dù nghỉ học một tháng, nhưng Hạ Diễm vẫn cứ dựa vào khả năng tự học mạnh mẽ của mình lấy được kết quả thật cao, cậu đứng thứ ba toàn trường, khiến cả trường chấn động một phen.
“Bà nó, Lục ca xin nghỉ một tháng vì người yêu, lúc trở về thi toán lý hóa toàn max điểm.” Cậu bạn ngồi cùng bàn với Hạ Diễm khiếp sợ nói, “Còn cậu nữa, không phải cậu đi đóng phim à? Sao kết quả thi lại tốt như vậy chứ?!”
Hạ Diễm nhìn bài thi toán được 150 điểm của mình, khiêm tốn nói: “Tôi chỉ đóng vai phụ thôi mà, vẫn có thời gian học. Nếu có thắc mắc……”
Cậu chỉ chỉ Lục Bỉnh Văn ngồi phía sau mình, nói: “Bài nào không hiểu thì Lục ca sẽ chỉ cho tôi.”
“Cậu giỏi lắm.” Cậu bạn ngồi cùng bàn suy sụp, “Vì cái gì mà các cậu vừa có tình yêu vừa học giỏi vậy chứ? Ủa…., Hạ Diễm à, sau cổ cậu bị gì mà đỏ vậy, dị ứng hả?”
Lúc này Hạ Diễm mới chợt phát hiện ra, băng keo cá nhân mình dán ở sau cổ đã rớt. Trước khi về trường Lục Bỉnh Văn lại cắn vào sau cổ bạn trai một lần nữa, bổ sung lại đánh dấu tạm thời lần trước đã phai.
Cậu ta bá đạo chiếm hữu thân thể Hạ Diễm bằng mùi hương của mình, đồng thời sử dụng tin tức tố cường đại của mình để tuyên cáo quyền sở hữu Hạ Diễm trước những Alpha khác.
“Có thể là……” Hạ Diễm nhỏ giọng thì thầm, “Bị cẩu cắn.”
Chỗ bị cắn truyền đến cơn đau rất nhỏ, nghĩ tới thân hình của Lục Bỉnh Văn, Hạ Diễm lại khe khẽ thở dài, thậm chí còn bắt đầu đau lòng với cơ thể của mình sau khi lớn lên.
Cậu gục đầu trên bàn miên man suy nghĩ, khi nghĩ đến một vài hình ảnh, gương mặt cậu không tự chủ được lại đỏ bừng.
Đúng lúc này, Lục Bỉnh Văn đặt một bình sữa lên bàn Hạ Diễm, cậu ta vươn tay xoa xoa đầu Hạ Diễm, sau đó mới vội vàng chạy đi như một cơn gió. Hạ Diễm đứng lên khỏi chỗ ngồi, không biết Lục Bỉnh Văn đã chạy đi đâu rồi.
“Phim điện ảnh cậu quay bao giờ chiếu vậy?” Cậu bạn ngồi cùng bàn với Hạ Diễm hiếu kỳ hỏi, “Diễm Diễm, tôi cảm thấy cậu chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
“Ừm…… Hình như là nghỉ hè sang năm.” Hạ Diễm cười cong cong hai mắt, “Tôi chỉ đóng một vai nhỏ thôi, không có nhiều cảnh quay, chỉ có thể nói là đi thể nghiệm niềm vui làm diễn viên thôi, hẳn là sẽ không có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của tôi.”
Đối với chuyện diễn xuất, Hạ Diễm vẫn luôn bình tĩnh đón nhận, suốt cả quá trình đóng phim cậu rất thích thú trải nghiệm, lại không ngờ bạn ngồi cùng bàn với mình một lời thành sấm.
Mùa hè năm sau, cuối cùng《 Xuyên qua âm dương 》cũng hoàn thành khâu chế tác, đồng loạt chiếu ở các rạp lớn trên toàn quốc.
Đây là bộ phim thần quái đầu tiên của đạo diễn Hoàng Chí mới vừa quay, ban đầu bộ phim cũng không nổi tiếng lắm, khán giả cũng không có quá nhiều chờ mong đối với thể loại phim thần quái, thậm chí độ nổi tiếng của diễn viên chính Hạ Sinh Lệnh cũng có xu thế giảm mạnh trong một năm gần đây, vậy nên sức hấp dẫn phòng vé cũng hạn chế.
Nhưng trong hoàn cảnh như thế, 《 Xuyên qua âm dương 》 vẫn trở thành một con hắc mã, đánh bại vô số đối thủ trong mùa hè này. Hạ Diễm thủ vai tiểu hồ ly trong phim bỗng nổi tiếng chỉ sau một đêm, trên các diễn đàn lớn và truyền thông đều đang thảo luận về tiểu hồ ly xinh đẹp này.
【 Chị em ơi! Có đại đại đại đại mỹ nhân để ngắm rồi! Tiểu hồ ly tiên khí ngút trời, lại là học xuất sắc nữa chứ, đi xem đi, không uổng phí đâu! 】
【 Tôi đi xem rồi, quả thật là hồ ly diễn rất tốt, cậu ấy là ai vậy?! Đó là người mới à? 】
【 Tên thật của hồ ly là Hạ Diễm, hình như cậu ấy là học sinh giỏi hàng thật giá thật đó, trước khi đóng phim cậu ấy là một học sinh bình thường. Cậy ấy là người Hoàng đạo diễn chọn khi vừa nhìn thấy hình, chắc bây giờ còn đang đi học. 】
【 Vợ ơi vợ ơi vợ ơi….! Để tui ôm một cái nào, tui có thể chạm vào cái đuôi to kia của em được không vợ ơi?! 】
【 Tui có vợ rồi, hu hu hu….., thật đáng yêu! 】
……
Lục Bỉnh Văn buông di động xuống, cau chặt mày.
Chuyện cậu ta từng lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.
Dường như bảo bối chỉ thuộc về cậu ta đã bị người ta phát hiện.
Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm đang ngủ trưa trên giường, ngón tay cậu ta nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, lòng quỷ đang nổi cơn ghen.
Cậu ta nhịn được khoảng ba phút, cuối cùng không nhịn được nữa nên đã lấy di động ra, lên diễn đàn trả lời lại một câu……
【Vợ tôi là Miêu Miêu mua mặt nạ 】: Các người không có vợ à?! Đây là vợ của tôi!!!
Hết chương 114.