Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 118

Chương 118: Phiên ngoại – Lão Quỷ Là Trúc Mã Của Diễm Diễm ( Phần 15)…..

 

Đêm đã khuya, Hạ Diễm nắm tay Lục Bỉnh Văn chậm rì rì đi trên bãi biển.

Ánh trăng chiếu lên dòng thủy triều sánh lấp lánh, sóng biển tràn vào bờ cát rì rào.

Gió đêm có chút lạnh, Hạ Diễm khẽ ho khan vài tiếng, cậu mặc thêm chiếc áo khoác demin vào, chuỗi hạt màu tím hình quả nho vẫn còn đung đưa trên balo nhỏ cậu đang đeo.

“Lạnh không?” Lục Bỉnh Văn thấy cậu ho khan thì nói, “Nếu lạnh thì chúng ta trở về.”

Hạ Diễm cười cong cong hai mắt, cậu nhẹ giọng hỏi Lục Bỉnh Văn: “Em không sao. Anh à, anh cũng cảm thấy lạnh à?”

“Không.” Lục Bỉnh Văn nói, “Quỷ không cảm thấy lạnh, cũng không cảm thấy đói, nhưng quỷ có trái tim, cũng sẽ cảm thấy đau lòng.”

Hạ Diễm đột nhiên được nam quỷ tốt nói lời ngọt ngào, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Cậu ngoan ngoãn nhìn vào mắt Lục Bỉnh Văn, ánh mắt Lục Bỉnh Văn nhìn cậu lúc nào cũng dịu dàng, tin tức tố Alpha phóng xuất vừa dịu dàng vừa bao dung.

Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tới tối thì Hạ Diễm lại cảm thấy bình tính hơn.

“Thật ra thì ngày nào anh cũng đến phòng em canh cho em ngủ, đúng không?”

Hạ Diễm cúi đầu dẫm dẫm lên bãi cát mềm như bông, cậu dùng ngữ khí lơ đãng bình thường chọc thủng bí mật của Lục Bỉnh Văn, bàn tay cậu nắm lấy tay Lục Bỉnh Văn khẽ siết chặt, cũng khiến cho trái tim Lục Bỉnh Văn bỗng nhiên buộc chặt.

Lục Bỉnh Văn không nghĩ tới ngay cả chuyện này Hạ Diễm cũng biết, lúc này cậu ta có chút kinh ngạc, sau đó lại bất đắc dĩ nở nụ cười.

Hạ Diễm lúc nào cũng thông minh như vậy, huống chi bọn họ đã ở bên nhau lâu như thế.

“Làm thế nào em phát hiện được?”

“Ừm…… Có lẽ là giác quan thứ sáu đi.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Lúc đầu em có ảo giác như trong phòng mình còn có người khác nữa, giống như… Em luôn bị cái gì đó theo dõi nhìn chằm chằm vậy. Sau này sáng nào em tỉnh dậy cũng thấy độ cao của gối đầu thay đổi.”

Lục Bỉnh Văn đứng yên nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Diễn dưới ánh trăng, cậu ta nói: “Thật xin lỗi, anh lo lắng em sẽ sợ mình, vậy nên không muốn làm cho em càng sợ hơn.”

“Em sẽ không sợ đâu, bởi vì ánh mắt đó vẫn luôn rất dịu dàng, thậm chí em còn cảm thấy… đối phương cũng rất thận trọng, vậy cho nên em mới không sợ.” Hạ Diễm nói lời ấm áp, “Em vẫn luôn nghĩ người đó là anh, còn cho rằng anh là thần hộ mệnh của em, thật thần kỳ?”

Từ xuân sang đông, từ ban ngày cho đến ban đêm, từ lúc còn là một đứa trẻ đến khi bước vào tuổi dậy thì. Lúc nào Hạ Diễm đều cũng có thể cảm giác được, có một con tiểu u linh đang âm thầm bảo vệ mình.

Mặc dù cậu không có chứng cứ xác thực, nhưng cậu vẫn luôn kiên định mà cho rằng, u linh đó nhất định không phải là ai khác, mà chính là trúc mã của mình.

Thể chất dễ trêu chọc phải yêu ma quỷ quái không có gì thay đổi, chẳng qua lúc cậu bốn tuổi rưỡi năm ấy đã trêu phải một nam quỷ tốt. Từ đó trở đi, bên gối của cậu có một con u linh nguyện ý ở bên cạnh bảo vệ cậu bất cứ lúc nào.

Giờ đây, tiểu u linh đó cũng đã lớn lên cùng cậu.

Nam quỷ tốt đó đã cố gắng hết sức bảo vệ cậu khỏi sự quấy nhiễu của những lệ quỷ khác, để cậu sống khỏe mạnh và vui vẻ như thế này. Nếu không sự gặp gỡ nam quỷ tốt này, chắc cậu đã bị ăn từ lâu rồi.

“Vậy…… Vào ngày mồng một hàng tháng anh đều đi đánh nhau với những lệ quỷ khác sao?” Hạ Diễm đến gần Lục Bỉnh Văn, vẻ mặt cậu lo lắng, nói, “Vì sao phải đợi nửa năm sau mới có thể kết thúc hành động không văn minh như vậy?”

Lục Bỉnh Văn bị lời nói của Hạ Diễm chọc cho bật cười, cậu ta vò vò mái tóc mềm mại của Hạ Diễm, nói: “Yên tâm đi, anh sẽ đánh thắng.”

Ngày hôm sau, trong phòng học lớp 11 tràn ngập tiếng đọc sách, áp lực của kỳ thi đại học càng ngày càng nặng.

Lục Bỉnh Văn mặc đồng phục học sinh, bước vào lớp từ cửa sau, cậu ta ngồi vào bàn nhanh như một cơn gió.

Cậu ta đơn giản sắp xếp lại đống tài liệu trên bàn, sau đó lấy từng cuốn vở bài tập ra nộp.

Vì thói quen sạch sẽ của mình mà bàn học của cậu ta lúc nào cũng sạch sẽ, trừ bỏ lúc làm bài tập, bình thường cậu ta chỉ thả một hộp bút vẽ đầy nho Hạ Diễm đưa cho.

“Lục ca, tôi đói quá, cho chép bài của cậu đi.” Cậu bé tóc xoăn ngồi phía trước Lục Bỉnh Văn nói, “Thứ bảy chủ nhật này cậu đã đi đâu chơi vậy? Tôi gọi cậu ra chơi bóng mà không thấy trả lời.”

Lục Bỉnh Văn đưa mắt ra hiệu với cậu ta, ý bảo muốn chép bài của mình thì cầm đi đi, còn mình thì mở app gọi điểm tâm cho Hạ Diễm, lại nhìn chằm chằm vào ảnh Hạ Diễm trên màn hình điện thoại một hồi lâu mới cất di động đi.

Cậu bạn ngồi cùng bàn với Lục Bỉnh Văn cười hì hì nói: “Nhìn tâm trạng của Lục ca là biết, chắc là cuối tuần đi gặp vợ rồi. Lục ca, tôi nói đúng chứ?”

Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng gật đầu, cậu ta không chút để ý xoay xoay bút, từ trong cặp sách lấy mấy hợp đồng công ty ra ký tên.

Trên thực tế, là một thiên tài chân chính, cậu ta cũng không cần tốn quá nhiều thời gian để tìm ra quy luật vận hành của thế gian, những câu hỏi trong bài thi đối với cậu ta lại càng đơn giản.

Lúc còn chưa 18 tuổi cậu ta đã học được cách làm như thế nào để vận dụng quy tắc đó điều hành một công ty, đồng thời cũng đang nỗ lực khắc khổ tu luyện để cạnh tranh vị trí Minh chủ, cậu ta muốn mình trở nên cường đại hơn.

“Lục ca, không phải cậu mới vừa đi tới đó tuần trước sao? Thành phố X và thành phố B cách xa như vậy mà, ngồi máy bay cũng phải mất đến bốn giờ?”

“Ừ.” Lục Bỉnh Văn nói, “Có chút nhớ cậu ấy nên đi gặp thôi.”

Có lẽ vì ngày thường Lục Bỉnh Văn quá mức lạnh lùng xa cách, vậy cho nên vẻ mặt cậu ta khi nói nhớ bạn trai lại có vài phần ngây thơ, điều đó cũng khiến cho người xung quanh kinh ngạc không thôi.

“Vậy cuối tuần vừa rồi cậu đã dành một nửa thời gian ở trên đường rồi.” Cậu bé tóc xoăn vừa chép bài vừa nói, “Trừ bỏ thời gian trên đường, còn có thời gian Hạ Diễm đóng phim, vậy thời gian dành cho cậu cũng không nhiều lắm, thế mà cậu vẫn dùng thời gian quý báu của mình làm bài tập?! Thể lực của cậu thuộc dạng gì mới có thể hoàn thành một đống bài tập dày cộp thế này?”

Bạn học xung quanh Lục Bỉnh Văn đều là Alpha, tất cả mọi người đều nghe hiểu ý trong lời nói của cậu bé tóc xoăn, trong mắt vài người đã xuất hiện ý cười.

Quả thực tính xâm lược, chiếm hữu là những đặc điểm xấu của Alpha đã khắc sâu vào DNA của bọn họ, điều này cực kỳ đúng với Omega mà họ thích, hận không thể lập tức mang lên giường đánh dấu ngay.

Dù không đánh dấu cũng muốn mang lên giường.

Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn nói chuyện yêu đương với nhau đã hai năm rưỡi, cũng có thể tính là lâu đối với những người cùng lứa tuổi, tất nhiên mọi người cũng cho rằng bọn họ đã tiến hành đến một bước kia rồi.

Sắc mặt Lục Bỉnh Văn vẫn không thay đổi, nhìn qua vẫn văn nhã cấm dục nhưu vậy, ngay cả chiếc nút trên cổ áo sơ mi trắng cũng gài kín mít. Nếu Hạ Diễm là một bông hoa trên núi tuyết, vậy Lục Bỉnh Văn lại cứng rắn như hàn băng, như thể cậu ta sinh ra không có thất tình lục dục vậy.

Cậu ta mang trên người vẻ đẹp của thiếu niên xen lẫn thanh niên, những lúc Hạ Diễm không có ở bên cạnh, cậu ta không chỉ ít nói mà còn không có khát vọng gì đối với tin tức tố của Omega giống như những Alpha cùng tuổi khác, ngay cả thời kỳ nhạy cảm cũng hoàn toàn không rõ ràng, như thể cậu ta thờ ơ đạm mạc với tất cả mọi thứ trên thế gian này vậy.

Lục Bỉnh Văn vươn tay cầm cuốn sách bài tập thật dày của mình lên, gõ lên đầu cậu bé tóc xoăn một cái, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi và Hạ Diễm là học sinh tốt rất truyền thống, lúc ở cùng một chỗ đương nhiên phải chăm chỉ làm bài tập, cùng nhau thảo các vấn đề học thuật.”

Cậu ta chậm rãi mang mắt kính lên, nhếch khóe miệng cười mà như không cười, nói: “Học xong chúng ta lại thảo luận xem đến sang năm thì kết hôn vào ngày nào.”

Mấy Alpha bên cạnh Lục Bỉnh Văn đồng thời ngẩn ra, tựa hồ như cũng không ngờ Lục Bỉnh Văn đã nghĩ đến chuyện kết hôn rồi.

Lời này nếu để người khác nói thì chắc chắn thế nào cũng bị cười nhạo, nhưng đây là Tiểu Lục tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, bất cứ chuyện gì xảy ra trên người Lục Bỉnh Văn đều có khả năng hết.

Mọi người đều bằng tuổi nhau, nhưng tâm tư Lục Bỉnh Văn lúc nào cũng trưởng thành hơn so với bọn họ rất nhiều.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Cả đám Alpha bắt đầu ồn ào, có người nói muốn ăn kẹo cưới của hai người bọn họ, còn có người đã an bài luôn cho Lục Bỉnh Văn, bảo cậu ta mua nhà ở nơi nào cho con của bọn họ.

Trong đó lại có người hỏi: “Lục ca, cậu và Hạ Diễm kết hôn xong có sinh em bé liền không? Hai người định sinh mấy đứa?”

“Tôi không muốn có con” Lục Bỉnh Văn xoay bút nói, “Thân thể Hạ Diễm rất yếu, vẫn là không nên sinh con.”

Cả đám Alpha vây xung quanh cậu ta có lẽ cũng không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn lại trả lời như vậy, không ngờ cậu ấy lại không có mong muốn sinh con, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, cậu bé tóc xoăn giơ ngón tay cái lên nói: “Tôi hiểu rồi anh em à, chỉ có chiến thần tình yêu mới có thể theo đuổi được đại mỹ nhân!”

“Này, tôi sẽ chờ ăn kẹo cưới của Lục ca đó!”

“Đúng vậy, tôi thì muốn làm phù rể! Làm nhân chứng cho tình yêu đẹp của hai người!”

Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng mỉm cười, so với những người khác, thoạt nhìn cậu ta có vẻ trầm ổn và bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang mơ về đêm tân hôn của mình. Hoa hảo nguyệt viên, ngày lành tháng tốt, động phòng hoa chúc.

Dục vọng chợt lóe qua đôi mắt cậu ta, nghĩ đến Hạ Diễm tối hôm qua không hề phòng bị rúc vào lòng mình, cây bút Lục Bỉnh Văn đang xoay không biết đã rơi xuống đất từ khi nào, tin tức tố Alpha quanh người cũng trở nên nồng đậm.

Đúng vào lúc này, Hạ Diễm vừa mới tỉnh ngủ đã nhắn tin cho cậu ta.

Hạ Diễm: Em đã nhận được bữa sáng bạn trai mua cho rồi.

Hạ Diễm: Bạn trai của em, tối nay anh cũng tới chỗ em đúng không?

Lục Bỉnh Văn lập tức trả lời: Đúng vậy.

Hạ Diễm: Em muốn ăn mì lạnh nướng ở trước cổng trường, anh có thể mua giúp em một phần mang đến đây không?

Lục Bỉnh Văn đáp: “Được.” Sau đó lại nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, cảm thấy Hạ Diễm đã bắt đầu linh hoạt tận dụng khả năng của bạn trai lệ quỷ, rất đáng yêu.

Từ khi còn đi nhà trẻ Hạ Diễm đã rất biết làm nũng.

Khi còn nhỏ vì một miếng bánh kem mà Hạ Diễm đã ôm cậu ta không buông tay, sau này lớn lên vẫn là như thế. Nếu cậu muốn cái gì sẽ nói cho Lục Bỉnh Văn biết.

Lục Bỉnh Văn trêu cậu: Diễm Diễm nhớ món mì lạnh nướng hay là nhớ nam quỷ tốt?

Mãi một lúc lâu sau Hạ Diễm cũng chưa trả lời cậu ta, hình như đang bận việc.

Chờ đến khi Lục Bỉnh Văn học được nửa tiết thì di động ở trong túi cậu ta khẽ rung nhẹ một cái, thế mà lại nhận được một bức ảnh Hạ Diễm ướt sủng nằm trong bồn tắm.

Hạ Diễm trong ảnh để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách khép hờ, hàng mi dài rũ xuống, trông vô cùng ngây thơ thuần khiết.

Hạ Diễm: Em vừa mới đi trang điểm chụp ảnh.

Hạ Diễm: Là nhớ anh, nam quỷ tốt, tối gặp.

Lục Bỉnh Văn chăm chú nhìn bức ảnh Hạ Diễm một hồi lâu, cậu ta buông xuống cây bút trong tay xuống.

Đột nhiên cậu ta hiểu được cái gì gọi là mụ mị đầu óc vì sắc đẹp, bởi vì bây giờ cậu ta hoàn toàn không nghe được thầy giáo đang nói cái gì.

Cậu ta yên lặng đổi hình nền điện thoại thành bức ảnh này, nếu không phải còn đang đi học, cậu ta thật muốn dịch chuyển đến bên cạnh Hạ Diễm xem hiện trường chụp ảnh.

Một tiết này, cậu ta đã nhìn bức ảnh này mười mấy lần rồi, trong lòng cảm thấy thật ngứa ngáy, lại phát hiện Hạ Diễm văn phòng làm việc đã up tấm hình đó lên weibo, bên dưới bình luận toàn tiếng hú hét chói tai.

【 A A A…. Vợ ơi, anh yêu em! 】

【 Các ông lớn biết chúng ta muốn nhìn cái gì, vòng eo và cái chân dài kia thật sự tồn tại à? Đại mỹ nhân! 】

【 Hu hu…. Nhanh chiếu phim đi, tôi cực kỳ chờ mong, chắc chắn Diễm Diễm sẽ nổi tiếng! 】

【 Tôi chỉ ghen tị với phàm nhân chứ không dám ghen tị với thần tiên, tôi chỉ ghen tị với Lục tổng mỗi ngày. 】

【 Chẳng trách ngày nào Lục tổng cũng đi thăm ban, chậc chậc….. Nếu vợ tôi là một Omega như thế này, tôi có chết trên giường vẫn mãn nguyện. 】

 Trong lòng Lục Bỉnh Văn lại nổi cơn ghen, vì bảo vật cậu ta cất giấu bấy lâu nay đã bị người ta phát hiện.

Nhưng cậu ta lại là lệ quỷ đầu tiên có được bức ảnh này, hơn nữa còn là đối tượng Hạ Diễm chủ động muốn chia sẻ.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Bỉnh Văn lại cảm thấy tốt hơn rất nhiều, chỉ là, đêm hôm đó cậu ta đã nhốt Hạ Diễm trong phòng tắm rồi trao cho cậu một nụ hôn hết sức mãnh liệt.

Lần này bộ phim Hạ Diễn quay kéo dài từ thu sang đông.

Có bạn trai là lệ quỷ tiện lợi đủ đường, ví dụ như có thể thường xuyên dịch chuyển tức thì về nhà với cậu ta, lại ví dụ như lúc quay những cảnh khó và trọng trọng, yêu cầu phải treo người trên dây cáp, Lục Bỉnh Văn có thể dùng phép thuật giúp cậu một phen.

Trước Tết Nguyên đán, bộ phim Hạ Diễm đang quay cuối cùng cũng đóng máy, cuối cùng cậu cũng được về quê sau một thời gian dài xa cách, được gặp lại bạn bè và người thân của mình.

Cố Liên thấy cậu gầy hơn trước rất nhiều thì đau lòng vô cùng.

“Đóng phim còn mệt hơn cả đi học.” Cố Liên khẽ thở dài, “Diễm Diễm, kỳ thật con không cần phải mệt nhọc như vậy.”

Hạ Diễm biết đời này mình không cần nỗ lực vẫn có thể sống an nhàn, nhưng cậu vẫn muốn thử những việc mình thích làm.

Cậu nhẹ nhàng trấn an mẹ: “Mẹ à, bây giờ con có thể nghỉ ngơi một thời gian dài.”

Cậu ở nhà ngủ trưa, khi tỉnh lại thì trời có chút lạnh, bên ngoài cửa sổ trời đổ tuyết, cậu thoải mái cọ cọ lên gối đầu, nghĩ thầm, lúc trời bắt đầu đổ tuyết là sắp đến sinh nhật của Lục Bỉnh Văn.

Nghĩ tới đây cậu mới phát hiện, không biết Lục Bỉnh Văn đã đến từ khi nào, cậu ta còn đang ôm cậu ở trong lòng.

Hạ Diễm cử động ngón tay, đang định véo mũi Lục Bỉnh Văn thì lại nghe được cậu ta nói: “Năm mới vui vẻ.”

Lúc này Hạ Diễm mới phát hiện trên ngón tay của mình có thêm một chiếc nhẫn ngọc dương chi, chiếc nhẫn được đeo trên ngón giữa tay phải của cậu, như là cách Lục Bỉnh Văn đang âm thầm hứa hẹn.

Cậu ngồi dậy, tò mò nhìn tay mình, nói: “Anh à, chiếc nhẫn……”

“Nhẫn tặng cho vị hôn thê của anh.” Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe miệng, “Đến mùa hè anh sẽ đến xin hỏi cưới em.”

 

Hết chương 118.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 118

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên