Chương 120: Phiên ngoại – Lão Quỷ Là Trúc Mã Của Diễm Diễm ( Phần 17)….
Cả ngày hôm nay Hạ Diễm bận rộn họp báo tuyên truyền cho bộ phim điện ảnh mới.
Nhưng khi trời tối, ngày hôm đó cậu đã làm cái gì, nói cái gì lại hoàn toàn không nhớ rõ.
Đêm nay không có mây đen, trăng sao gì cũng thật sáng. Ê-kíp đoàn phim đã tổ chức tiệc chiêu đãi các nhà đầu tư và giới truyền thông để chúc mừng buổi ra mắt thành công, khách sạn Phổ Tư đã chật kín khách, vô số siêu xe đậu bên ngoài khách sạn, trong lúc nhất thời, khách sạn náo nhiệt vô cùng. Cha mẹ Hạ Diễm cũng từ thành phố B đến thành phố S, lúc này đang ngồi ở vị trí khách VIP chờ Hạ Diễm.
Mọi người đều đến vì Hạ Diễm, duy chỉ có một mình Lục Bỉnh Văn, người đã hẹn đi ăn tối với Hạ Diễm sau bữa tiệc thì lại không đến.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Hạ Diễn mặc quần áo sang trọng đứng dựa người trên lan can sân thượng của khách sạn, gửi cho Lục Bỉnh Văn một tin nhắn.
Hạ Diễm: Em rất nhớ anh.
Lục Bỉnh Văn vẫn không trả lời cậu.
Trái tim Hạ Diễm bắt đầu đau âm ĩ, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt yếu ớt.
Ngày xưa, Lục Bỉnh Văn chưa bao giờ không trả lời tin nhắn của cậu, trừ khi cậu ta gặp phải tình hình nguy hiểm, nếu không sẽ không bao giờ bỏ mặc người yêu mình một ngày.
“Diễm Diễm, cậu không sao chứ?” Tiểu trợ lý thấy sắc mặt Hạ Diễm không tốt lắm nên đã vội vàng lên tiếng hỏi, “Nếu không chúng ta đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào?”
Hạ Diễm lắc lắc đầu, nói: “Tôi không sao, có thể là điều hòa lạnh quá, tôi có chút đau đầu.”
“Hai…. Vậy chắc là hôm nay Lục ca không tới rồi, nếu cậu ấy thấy sắc mặt cậu như vậy, thế nào cũng phải đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra.” Tiểu trợ lý lo lắng nói, “Nếu không chịu được nữa thì nói cho tôi biết, chúng ta có thể kết thúc bất cứ lúc nào, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất!”
Hạ Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu, không chờ tiểu trợ lý rời đi, cậu lại nhìn vào bóng đêm bắt đầu phát ngốc, trên khuôn mặt tinh xảo kia chỉ có sầu lo.
Lúc cậu còn rất nhỏ đã làm phẫu thuật tim một lần, tốt nghiệp sơ trung lại đã phẫu thuật phổi, cậu đã mấy lần suýt chết, có thể nói, cậu sống đến bây giờ đã xem như người may mắn.
Kỳ thực, cậu không hề bình tĩnh như hầu hết người thân và bạn bè đã nghĩ, các cơ quan trên cơ thể cậu được bác sĩ khâu khâu vá vá, mỗi lần nằm viện cậu đều cảm thấy thật sợ hãi.
Cậu cũng lo lắng mình không thể sống sót, sợ mình cô phụ tình thương của cha mẹ; lo lắng cơ thể yếu ớt của mình không làm được bất cứ chuyện gì, lo không thực hiện được ước mơ của mình…… Thật ra, cậu không kiên cường như thế.
May mắn thay, có một tiểu u linh lúc nào cũng ở bên cạnh cậu.
Khi trời nắng, người đó sẽ cùng cậu ngắm nhìn bầu trời trong xanh, khi trời mưa, người đó sẽ cùng cậu chơi game trong nhà. Mười bốn năm qua, Lục Bỉnh Văn lấp đầy mọi ngóc ngách trong cuộc sống của Hạ Diễn, chia sẻ vui buồn với Hạ Diễn, cùng Hạ Diễm lớn lên, còn hứa sẽ cưới Hạ Diễn vào mùa hè năm cậu tròn mười tám tuổi.
Nhưng người yêu từng cho cậu bao nhiêu yêu thương chiều chuộng lại biến mất vào một ngày bình thường như thế, như thể người đó chưa từng xuất hiện trước đây vậy.
Hạ Diễm ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng chỉ ló ra một góc nhỏ sau đám mây, cậu nhắm hai mắt lại, hy vọng mọi chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ác mộng của mình.
Dù có mơ thấy cái gì, chỉ cần cậu tỉnh lại thì hết thảy mọi thứ đều sẽ tốt hơn.
“Hạ Diễm, chúng ta đi thôi.” Trợ lý vỗ vỗ bả vai Hạ Diễm, “Đến giờ rồi.”
Hạ Diễn đi theo trợ lý bước vào phòng tiệc, máy chiếu trong phòng đang chiếu những đoạn phim ngắn chọn lọc của《 Mộ Viên》.
Mặc dù cách đây không lâu có người nói xấu《 Mộ Viên》, nhưng doanh thu phòng bán vé ngày đầu tiên đã vả thẳng vào mặt bọn họ. Theo đà hiện tại, Hạ Diễm không chỉ sẽ giành được giải thưởng Diễn viên mới xuất sắc nhất vào cuối năm, mà thậm chí còn đủ điều kiện để nhận được giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất.
【 Diễm Diễm mặc đồ trắng! A a a…., con trai tôi thật xinh đẹp! 】
【 Không xem 《 Mộ Viên》 thì đúng là phí, tình tiết thực sự rất thú vị, rất xuất sắc! Có thể nói, đại mỹ nhân lạnh lùng xa cách nhất không ai khác chính là Hạ Diễm, không thể sai được. 】
【 Có thể nói, học sinh xuất sắc diễn xuất thật sự rất lợi hại, kỹ năng diễn xuất của Hạ nhóc con rất tốt, thậm chí trong phim còn để lộ eo một chút nữa chứ! Tôi thật muốn liếm màn hình mà….】
【 Sao hôm nay Lục tổng không tới? Hôm nay là sự kiện quan trọng của con trai tôi mà, sao bạn trai có thể vắng mặt được chứ? 】
【 Không phải là cãi nhau đó chớ? 】
【 Không không không, tôi thấy Lục tổng đăng lên acc clone đi chơi với Diễm Diễm rất ngọt ngào, bọn họ mới cùng nhau ăn kem bông tuyết vào tuần trước mà! 】
【 Hả? Lục tổng còn có acc clone nữa hả? Chuyện tốt như vậy còn không biết đường chia sẻ nữa. 】
【 Có, @ Vợ tôi là Ác Ma Miêu Miêu Mua Mặt Nạ, không biết vì sao lại đặt tên như thế, nhưng xem nội dung thì đúng là một kẻ cuồng khoe vợ, bài đăng nào cũng có Diễm Diễm hết.】
【 Tôi thấy sắc mặt con trai không được tốt lắm, có phải bị bệnh nên mệt không, chạy qua chạy lại giữa hai thành phố trong một ngày, thế thôi cũng đủ mệt chết rồi. 】
【 Không có cách nào, càng nổi tiếng thì càng bận rộn, con trai nổi tiếng là chuyện tốt mà! 】
Hạ Diễm mặc một bộ tây trang màu trắng chầm chậm đi vào đại sảng tổ chức buổi tiệc, cả hội trường che kín những chùm đèn thủy tinh, vô số ánh mắt đổ dồn về phía cậu, lúc cậu còn chưa kịp đứng vững thì tiếng vỗ tay đã vang lên không ngừng.
Niên thiếu thành danh, tài mạo song toàn, dù cho đi đến nơi nào Hạ Diễm cũng là trung tâm của mọi sự chú ý.
Hạ Diễm lễ phép nhận lấy bó hoa nhân viên công tác đưa tới, cậu đứng ở bên cạnh đạo diễn, trước tiên là dựa theo bài phát biểu đã được chuẩn bị sẵn, giải thích một vài tình tiết trong phim, sau đó là nghe đạo diễn nói về bộ phim, suy nghĩ của cậu lại bất tri bất giác bay đi xa.
Đến phần hỏi đáp, đạo diễn trả lời những câu hỏi hóc búa, sau đó ông mỉm cười nói: “Hạ Diễm vẫn chưa trưởng thành. Các bạn truyền thông thân mến, hôm nay là tết thiếu nhi, các bạn hãy nhẹ nhàng với cậu bé một chút nhé.”
Bên dưới mọi người ai cũng cười vui vẻ, có người cầm lấy microphone nói: “Vậy, xin hỏi Hạ Diễm tiên sinh, khi quay bộ phim điện ảnh này, người cậu muốn cảm ơn nhất là ai?”
Suy nghĩ của Hạ Diễm đã sớm bay đi xa, khuôn mặt thanh tú và nốt ruồi xinh đẹp nơi khóe mắt khiến cậu trông giống như thủy tinh dễ vỡ, xinh đẹp động lòng người, nhưng cũng cũng khiến cho người ta yêu thương muốn bảo bọc.
Thấy Hạ Diễm vẫn yên lặng hồi lâu không trả lời, đạo diễn mới thấp giọng thúc giục cậu: “Hạ Diễm?”
Lúc này Hạ Diễm mới lấy lại tinh thần, cậu nhẹ giọng nói câu xin lỗi.
Sau khi phóng viên giải trí lặp lại câu hỏi, Hạ Diễn không chút do dự nói: “Tôi rất biết ơn Lục Bỉnh Văn.”
Câu trả lời của cậu hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của phóng viên, nếu cậu hỏi là một loại kiểm tra, vậy câu hỏi vừa rồi chẳng khác nào như phóng viên tặng điểm, tạo điều kiện cho diễn viên cảm ơn đạo diễn.
Nhưng Hạ Diễm cũng không quan tâm, sống trên đời, từ khi vừa sinh ra cậu đã là thiên chi kiêu tử nhận hết mọi yêu thương. Cậu không có gì phải lo lắng hay cần quan tâm, vậy nên đã trả lời câu hỏi hết sức thật lòng và chân thành.
“Hạ tiên sinh, cậu có thể nói rõ hơn không?” Phóng viên cũng tỏ ra hứng thú, “Chúng tôi vẫn luôn nghe nói cậu và Lục tổng đang yêu đương, tương lai sau này Hạ gia và Lục gia có dự định liên hôn phải không?”
Chắc là vì lo lắng Hạ Diễm tuổi còn nhỏ, chuyện tương lai cũng khó tránh khỏi sẽ có gì đó thay đổi, vậy nên tiền bối Omega cùng đoàn phim định giúp cậu tránh trả lời câu hỏi này.
Nhưng Hạ Diễm lại kiên định kéo cổ tay anh ta lại, cầm microphone lên nhẹ giọng nói: “Lúc quay bộ phim《 Mộ Viên》này, gần như tuần nào anh ấy cũng đến thăm tôi, cùng tôi học lời thoại. Lúc sắp đóng máy tôi còn bị bệnh một hồi, cũng là anh ấy ở bên cạnh chăm sóc cho tôi suốt đêm.”
Giọng Hạ Diễm nói chuyện rất dịu dàng, cậu khẽ thở dài, cười cong mắt tiếp tục nói: “Không chỉ lúc quay bộ phim điện ảnh này thôi đâu. Trên thực tế, từ năm 4 tuổi rưỡi chúng tôi đã quen biết, từ đó đến nay Lục tổng vẫn chăm sóc tôi như vậy. Còn về chuyện liên hôn…..”
Hạ Diễm nhìn cha mẹ mình đang ngồi bên dưới, dịu dàng nói: “Các vị, nếu có một ngày tôi và Lục Bỉnh Văn kết hôn, thì đó chắc chắn không phải là liên hôn, mà đó là chủ ý của hai chúng tôi. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ kết hôn.”
Lúc Hạ Diễm nói những lời này, ánh mắt cũng có chút thẹn thùng, nhưng cũng vô cùng kiên định.
Cho dù bây giờ Lục Bỉnh Văn đã biến mất, nhưng Hạ Diễn vẫn hoàn toàn tin tưởng vào Lục Bỉnh Văn giống như trước đây.
Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, ngay sau đó, Hạ Diễm nghe thấy có nhân viên nói: “Nguyệt thực! Trăng máu xuất hiện kìa!”
Bầu trời đêm vừa rồi còn sáng tỏ bỗng tối sầm, vầng trăng đỏ như máu treo cao trên đầu, Hạ Diễm đi theo tiểu trợ lý chầm chậm lên sân thượng, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy ánh trăng quỷ dị.
“Chậc chậc…..” Tiểu trợ lý nói, “Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện lớn gì à?”
Đôi mắt màu hổ phách của Hạ Diễm phản chiếu mặt trăng đỏ như máu trên cao, đột nhiên, cậu như nghĩ đến điều gì đó, vội vàng túm lấy sợi dây chuyền trên cổ mình.
Cậu cầm chiếc khóa nhỏ xinh đẹp trong tay, nhắm mắt lại thành tâm cầu nguyện với trời cao…..
Hãy giúp Lục Bỉnh Văn khỏe lại.
Hãy để anh ấy trở lại bên cạnh con, cầu xin ngài!
Máu như sôi trào theo từng nhịp đập trái tim của Hạ Diễm, những lời thành tâm cầu nguyện của cậu đã được viên đá nghe thấy, một luồng sức mạnh to lớn cuồn cuộn chảy ra không ngừng từ viên đá trong tay cậu.
Trong địa ngục sơn ở Minh giới, trong một góc thạch lâm có cậu thanh niên đang hôn mê bất tỉnh nằm dưới đất, chiếc khóa nhỏ trên cổ bỗng phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.
Xung quanh cậu ta có vô số xác lệ quỷ, khi băng đao cắm vào ngực đối thủ cuối cùng, Lục Bỉnh Văn cũng dùng hết chút sức lực cuối cùng trên người mình, chỉ còn chút hơi thở mong manh, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Cậu ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, Lục Bỉnh Văn chỉ cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi vô cùng, giống như đang chìm trong biển sâu vậy, hoàn toàn không thể thở được.
Đột nhiên, cậu ta nghe được một giọng nói quen thuộc đang gọi tên mình.
Lục Bỉnh Văn, đứng lên….
Lục Bỉnh Văn, đứng lên!
Đây là giọng nói của ai?
Đó là…… Là giọng nói của Hạ Diễm.
Nghĩ đến Hạ Diễm vẫn còn ở nhân gian chờ mình, Lục Bỉnh Văn dùng hết sức lực mình có mở bừng mắt, cậu ta thở ra một hơi rét lạnh.
“A….”
Cậu ta chậm rãi di chuyển bàn tay cầm trường kiếm, xoay tay cắm thanh kiếm xuống mặt đất, lại dựa vào sức mạnh của thanh kiếm từ từ chống đỡ thân thể mình đứng lên.
Vừa đứng dậy, cậu ta đã nôn ra một ngụm máu đỏ thẫm, sau khi phun ra một búng máu, sức lực cũng từ từ khôi phục.
Có giọng nói phát ra từ tượng đá cách đó không xa….
“Lục Bỉnh Văn, cậu đã tỉnh lại.” Giọng nói đó lại vang lên, “Tôi muốn hỏi cậu, lúc ở bên trong hỗn độn cậu đã thấy cái gì?”
Lục Bỉnh Văn hôn mê đã lâu, nghe hỏi như vậy thì nhất thời có chút kinh ngạc.
Người ta thường nói, dù là người hay quỷ gì cũng vậy, bạn sẽ nhìn thấy người hoặc vật mà mình trân trọng nhất trong hỗn loạn.
Lục Bỉnh Văn đứng thẳng người dậy, nhìn tượng đá cách đó không xa, nói: “Tôi thấy được người mình yêu.”
Giọng nói đó khẽ thở dài yếu ớt, nói: “Thọ mệnh của con người quá ngắn, không thể ở bên cạnh cậu lâu được! Cậu đã thắng trận đấu này, sẽ là người nối nghiệp ta, sẽ trở thành tân minh chủ, đến lúc đó, tất cả mỹ nhân ở Minh Phủ đều là của cậu, hà tất gì phải nhớ nhung một con người? Nếu cậu muốn khống chế Minh giới thì phải từ bỏ cậu ấy!”
“Như ông đã thấy, chính cậu ấy là người đã đánh thức tôi.” Lục Bỉnh Văn lau máu nơi khóe miệng, chĩa thẳng cây kiếm trong tay về phía tượng đá, “Bạo lực và giết chóc khiến tôi bất tỉnh, nhưng tình yêu có thể đánh thức linh hồn tôi. Tôi có thể từ bỏ linh hồn mình, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ Hạ Diễm.”
Giọng nói của Lục Bỉnh Văn trầm thấp, nhưng lại hết sức nghiêm túc.
Cậu ta ngự kiếm bay lên không trung, bay thẳng về phía tượng đá, cậu ta ôm tâm lý liều chết tìm đường trở lại nhân gian. Nhưng ngay khoảnh khắc khi chuôi kiếm sắp tới gần tượng đá kia, tượng đá bỗng dưng nổ tung thành bột phấn.
Lúc Lục Bỉnh Văn đang kinh ngạc thì lại nghe được giọng nói già nua của lão giả truyền đến từ hư không…..
“Lục Bỉnh Văn, cậu may mắn hơn ta nhiều.” Lão giả kia nói, “Bắt đầu từ hôm nay trở đi, cậu chính là tân Minh chủ.”
Hết chương 120.