Chương 3

Chương 3:

 

Dì hai vẫn nhắc đến vấn đề tư thế mà trước đó bà ngần ngại đề cập đến.

Hết cách, dù sao thì tư thế ảnh hưởng đến địa vị của người đó trong gia đình mà.

Nhưng hành động của dì Hai quả thực là quá nhanh.

Hơn nữa, sao dì ấy lại có những nguồn tài nguyên phong phú như vậy chứ?

Lang Dương Dương bấm vào bức ảnh, đó là ảnh CMND chỉ có nửa người, khuôn mặt góc cạnh, mắt một mí, sống mũi cao, tóc được cắt rất ngắn, nếu nhìn kỹ sẽ thấy có một vết sẹo ở cuối chân mày bên phải.

Trông anh ta có hơi hung dữ một chút, như thể trên tay anh ta đang cầm một khẩu AK, mặc dù nó không xuất hiện trong ảnh.

Thật lòng mà nói, theo quan điểm thẩm mỹ của công chúng hiện nay thì anh ta không tính là đẹp trai.

Nếu nhìn thấy kiểu người này trên phố, có lẽ Lang Dương Dương sẽ né ra và đi đường vòng.

Bởi vì trông vẻ ngoài anh ta không giống người tốt chút nào.

Nhưng khi cậu nhìn đi nhìn lại, phóng to rồi lại thu nhỏ bức ảnh mấy lần, cuối cùng vẫn không thể nói được mình có cảm giác gì, lúc cậu đóng bức ảnh kia đi, dì Hai lại gởi qua Wechat cho cậu một danh thiếp.

Lang Dương Dương đành phải trả lời trước: [Dạ, con cảm ơn dì.]

Lang Dương Dương bấm vào danh thiếp nhìn thử, tên tài khoản của anh ta là Trang Thạc, chắc đó là tên thật, ảnh đại diện là một con ngựa đen.

Không hiểu sao cậu lại có cảm giác Trang Thạc và tấm hình con ngựa này rất quen, cậu đã từng gặp ở đâu rồi nhỉ?

Tuổi bọn họ xấp xỉ nhau, là lớn hơn hay nhỏ hơn?

Nhưng cậu lại không thích những cậu trai nhỏ tuổi hơn mình.

Tự kinh doanh, anh ta bán cái gì à?

BBQ cựu chiến binh?

Lang Dương Dương cảm thấy rất buồn cười với hình mẫu mình nghĩ ra, cậu mở ​​danh thiếp ra xem nhưng lại không kết bạn.

Kỳ thực, mục đích chính của Lang Dương Dương khi thú nhận xu hướng giới tính của mình với dì Hai là để ngăn chặn những buổi xem mắt điên cuồng mù quáng của mình, nhưng cậu lại không ngờ rằng mình sẽ đi bến bước này.

Bây giờ lại không có cách nào để từ chối.

Mặc dù thoạt nhìn thì “Anh lính xuất ngũ” này không phải mẫu người cậu thích, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác nên đành phải cắn răng chấp nhận.

Còn Wechat thì…… Mai lại nói đi.

Sáng sớm hôm sau trời nắng, Lang Dương Dương rất muốn dắt chó ra sông bơi lội hay làm gì đó, nhưng cậu lại không có xe, ngay cả xe điện cũng không có, đi xa rất bất tiện.

Cậu làm bánh mì xong thì chậm rãi đi bộ về nhà, vừa tưới nước trên ban công vừa xem bản đồ trên điện thoại, lúc cậu đang xem thử mình có thể đi bộ đến đó hay không thì có tin nhắn Wechat đến.

Trang Thạc đã chủ động thêm Lang Dương Dương vào bạn tốt.

Chứng rối loạn lo âu xã hội của Lang Dương Dương lại phát tác, cậu đang định trì hoãn thêm hai ngày.

Nhưng bây giờ chỉ có thể đồng ý.

Trang Thạc: [Chào cậu, tôi được dì Lang giới thiệu, tôi tên là Trang Thạc.]

Rất đàng hoàng lịch sự, bây giờ ngay cả những nhà cung cấp dịch vụ cũng không gửi những tin nhắn như thế này nữa.

Lang Dương Dương chọn icon chào hỏi là một chú lợn 3D từ trong danh sách biểu tượng cảm xúc rồi gửi đi.

Dương Dương: [Chào anh, tôi là Lang Dương Dương.]

Trang Thạc: [Chào cậu.]

Ngón tay Lang Dương Dương lơ lửng trên bàn phím điện thoại, cậu không biết nên nói gì tiếp nữa.

Nhìn thấy trên khung chat có thông báo bên kia đang soạn tin……

Cậu chỉ đợi anh gửi trước rồi mới trả lời, nhưng đợi mấy phút rồi mà vẫn không thấy có tin nhắn mới, Lang Dương Dương bấm vào trang cá nhân của anh xem thử, nhưng cũng chẳng có nội dung gì, thỉnh thoảng anh sẽ đăng một bức ảnh bầu trời, hồ nước hay cảnh thiên nhiên ở đâu đó.

Chẳng khác nào một ông chú đã nghỉ hưu.

Nhưng trang cá nhân của cậu cũng khá giống vậy, ngoài việc thỉnh thoảng chụp vài bức ảnh phong cảnh, cậu cũng chỉ chia sẻ những bài hát mình thích nghe.

Giống như một ông chú về hưu thường xuyên có biểu cảm.

“Aww…”

 “A.” Lang Dương Dương cúi đầu, bình nước trong tay không biết đã thay đổi phương hướng từ lúc nào, tưới thẳng lên đầu Lôi Công.

Lôi Công nhìn có vẻ hung dữ nhưng thực ra là đang rụt rè, nũng nịu.

“Xin lỗi, xin lỗi, tao sai rồi.”

Lang Dương Dương đi lấy giấy lau đầu Lôi Công, sau đó lấy một miếng thịt vịt đền bù cho Lôi Công, Lôi Công không ngừng giục cậu mau mau ra ngoài chơi.

Khi thời tiết đẹp, bọn họ thường đi bộ dọc theo con đường này đến công viên dạo một vòng, sau đó mới đến Brookside, nhàn nhã ngồi bên hiên nhỏ chỗ lối vào uống một tách cà phê.

Buổi sáng có rất ít khách đến ăn, mọi người cũng không vội, vậy nên Du Du đã đưa Lôi Công đi chơi. Lúc này Lang Dương Dương mới nhớ ra, không biết Trang Thạc đã gởi xong tin nhắn Wechat chưa.

Nhưng lúc cậu ra ngoài lại quên mang theo điện thoại.

Khi cậu về đến nhà thì đã là hai tiếng sau, lúc cậu bước vào cửa và lau chân cho Lôi Công xong, Lang Dương Dương mới kiểm tra điện thoại của mình.

Trang Thạc: [Hoàn cảnh của cậu tôi đã nghe dì cậu nói qua rồi, tôi xin tự giới thiệu sơ qua về mình một chút, năm nay tôi 31 tuổi, cao một mét chín ba, tốt nghiệp trường Đại học Kỹ thuật Lục quân, khi ra trường thì phục vụ trong quân ngũ, năm năm trước tôi đã xuất ngũ và trở về thành phố Trường Khê, bây giờ tôi chủ yếu là chăn nuôi, trồng trọt, kinh tế không khá lắm nhưng cuộc sống cũng không có vấn đề gì, tôi có nhà, có ô tô để đi lại và cũng có vay một khoản nợ để làm ăn. Cha mẹ tôi vẫn còn khỏe mạnh, cả hai đều là công nhân viên chức của Cục Thuốc lá, mẹ tôi đã về hưu.]

Lang Dương Dương đọc một đoạn tin nhắn dài khiến cậu có chút bối rối.

Cũng cảm thấy có chút áp lực.

Anh ấy là gay thật à, bây giờ vẫn còn có gay như anh ấy hả?

Vậy cậu cũng nên nói một chút về hoàn cảnh của mình, phải không? Mà thôi quên đi, anh ta nói đã nghe về hoàn cảnh của mình rồi mà, chỉ là không biết có phải sự thật hay không.

Có lẽ là không đợi được câu trả lời của Lang Dương Dương, vậy nên sau đó anh ta lại nhắn thêm một tin nữa.

Trang Thạc: [Nếu cậu quan tâm thì chúng ta có thể gặp nhau.]

Không thể nói là cậu không có hứng thú. Nhưng mà… Cậu có hơi sợ.

Tại sao anh ta lại nghiêm túc như vậy, cứng nhắc như vậy, nề nếp như vậy, lại còn có chiều cao áp bách như vậy nữa chứ!

Lang Dương Dương chỉ cao một mét bảy bảy, không thấp lắm, nhưng mà cũng không tính là cao.

Lang Dương Dương xoay người ngồi lên sô pha, cầm điện thoại di động lên gõ chữ.

Dương Dương: [Được, anh có gì muốn hỏi tôi không?]

Đối phương trả lời lại ngay lập tức.

Trang Thạc: [Cậu thích ăn gì?]

Lang Dương Dương gãi đầu, đây quả thực là một vấn đề khó, cậu suy nghĩ một chút rồi trả lời: [Tôi không kén ăn.]

Trang Thạc: [Gần đây măng đã mọc. ]

Dương Dương: [Thật hả? Tôi rất thích măng. ]

Lang Dương Dương cũng rất thích xem mấy video người ta đi bẻ măng và hái nấm.

Có tác dụng giảm căng thẳng.

Trang Thạc: [Ở chỗ tôi có rừng tre, nếu cậu rảnh có thể đến chơi.]

Dương Dương: [Được, cảm ơn anh.]

Trang Thạc: [Xin lỗi cậu, đột nhiên tôi có chút việc, lát nữa nói chuyện tiếp nhé.]

Dương Dương: [Được, tạm biệt anh.]

Câu chuyện nhàm chán, con người nhàm chán, có thể thấy đối phương cũng không biết nói gì tiếp theo.

Chắc là anh ấy cũng cảm nhận được điều đó, vậy nên mới thấy chán nản như thế.

Lang Dương Dương thở dài, chuẩn bị dùng một ít mầm đậu nấu một tô mì.

Không ngờ lúc bật bếp gas, bật mấy lần vẫn không được, cậu đã thử dùng bật lửa nhưng cũng không được, không biết bị sao nữa, lúc nào cậu vào bếp cũng có vấn đề, Lang Dương Dương không biết gì nên lát nữa chỉ có thể gọi thợ tới xem thế nào.

Vậy nên buổi trưa cậu chỉ có thể dùng một ít bánh mì trước đó mang về để lót dạ.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

    ——

“Như thế này là được rồi hả?”

 “Dạ.” Trang Thạc cúi xuống kiểm tra lần cuối xem đường ống đã được siết chặt chưa, sau đó anh mở chốt rồi bật lửa.

Vừa rồi dì hàng xóm nhà bên đến tìm anh, nói bếp ga nhà mình bật không cháy, nhờ Trang Thạc qua xem giúp.

Sửa xong, Trang Thạc về nhà, mở cửa nhà, lập tức cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn cà phê lên.

 “Ồ, gấp thế à?” Mẹ anh ngồi bên cạnh vừa cắn hạt dưa vừa xem TV vừa trêu chọc anh.

Vẻ mặt dữ tợn của Trang Thạc có chút ngượng ngùng, nhưng anh cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống ghế sofa ôm điện thoại.

Mẹ già nghiêng người qua, nói: “Trò chuyện thế nào?”

Trang Thạc làm mới giao diện: “Cũng được.”

“Con cảm thấy thế nào?” Mẹ già rất quan tâm đến buổi xem mắt của con trai mình, mới nhìn ảnh đã chủ động thêm Wechat của cậu ấy, tám phần là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Không có tin nhắn mới nên Trang Thạc tắt màn hình đi: “Khá tốt”.

“Muốn gặp mặt trò chuyện không?”

“Còn chưa tới thời điểm đó.”

“Khi nào thì mới tới thời điểm? Cho mẹ xem lại bức ảnh đi, có trong vòng bạn bè của con không?”

Trang Thạc đứng dậy, nói: “Mẹ, con ra trang trại đây, đêm nay con không về ngủ đâu.”

Mẹ: “Được, con nhớ chủ động một chút, đừng có hung hăng đó. Đó là đối tượng của con chứ không cấp dưới cần con đào tạo đâu, có biết chưa?”

Trang Thạc đi ra ngoài, sau khi lên xe lại mở điện thoại xem có tin nhắn mới không, vẫn không có, vậy nên anh lại bấm vào tin nhắn của dì giới thiệu, mở tấm ảnh mà dì ấy gửi tới.

Cậu thanh niên trong ảnh đeo tạp dề, cậu đang cúi người đặt bánh mì đã nướng vào tủ kính, dù chỉ là tấm ảnh chụp sườn mặt thôi, nhưng như thế cũng đủ chứng minh cậu là một anh chàng rất đẹp trai.

Trang Thạc quay lại khung chat với Lang Dương Dương, cuộn lên cuộn xuống mấy lần.

Tổng cộng bọn họ cũng nói chưa đến hai mươi câu, anh cũng không biết mình đọc đi đọc lại nhiều lần như vậy thì nghiên cứu ra được cái gì nữa.

Hình như cậu ấy…… rất lãnh đạm, nhưng cũng rất lịch sự, anh hỏi câu nào cậu ấy cũng trả lời.

Có lẽ là do điều kiện của anh không được tốt cho lắm, anh đã già, không có nhiều tiền, lại không biết nói chuyện, còn điều kiện của cậu ấy lại tốt như thế, chắc là có rất nhiều người thích cậu ấy.

Trang Thạc đặt điện thoại xuống, khởi động xe xuất phát đi về phía trang trại.

    ——

Vào những ngày trong tuần khi cửa hàng không bận lắm, Lang Dương Dương sẽ ôm máy tính lên tầng hai làm việc, cậu xem lại các dự án mà mình đã giúp đàn chị làm trong dịp tết Nguyên đán.

Lang Dương Dương chịu trách nhiệm tương tác trực quan giữa mọi người trong bộ phận.

Trong vòng một tháng kể từ khi nộp lên, dự án này đã sửa chữa ba lần rồi.

Lúc đó cửa hàng vừa mới khai trương, tốn rất nhiều tiền dành dụm, trong lòng Lang Dương Dương cảm thấy có chút lo lắng, trùng hợp sư tỷ đang cần người nên cậu đã đảm nhận công việc này.

Công việc này kiếm được nhiều tiền nhưng cũng phải làm rất nhiều việc, khách hàng lần này nổi tiếng khó tính trong ngành.

Cuộc họp trực tuyến kéo dài hơn 40 phút, Lang Dương Dương nghe mà có chút hoa mắt chóng mặt, lúc kết thúc, cậu nhìn khuôn mặt bóng dầu của mình phản chiếu trên màn hình mà thở dài, làm công quả nhiên là ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc của mình mà.

Cậu mệt mỏi tựa lưng vào ghế, lúc đang định thả lỏng người thì điện thoại lại reo lên hai tiếng.

Cậu tưởng đó là tin nhắn công việc nên đã cầm lên chậm rãi đọc.

Trang Thạc: [Hình ảnh]

Trang Thạc: [Hình ảnh]

Khi bấm vào tấm ảnh, Lang Dương Dương khẽ mỉm cười.

Bức đầu tiên là khuôn mặt to lớn giận dữ của một con ngựa đen đang thở phì phò, hình như đó là ảnh đại diện của anh ta, bức thứ hai là một bàn tay cầm búa, bên cạnh là hàng rào đang được sửa chữa.

Lang Dương Dương nhấp một ngụm nước chanh, gõ chữ trả lời: [Anh có nuôi ngựa à?]

Trang Thạc trả lời: [Ừ, nó vừa phá sập hàng rào, bây giờ tôi phải sửa lại.]

Lang Dương Dương kéo lên xem lại hai bức ảnh, Tiểu Mã tỏ vẻ rất không phục, còn đang phân cao thấp với chủ nhân.

Bàn tay to cầm búa có các khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay có những đường gân mờ nhạt, trông không đẹp chút nào, bởi vì vừa nhìn đã biết đây là một bàn tay lao động, khá thô.

Nhưng quả thực nó có một loại mị lực hoang dã rất đặc biệt.

Lang Dương Dương bấm mở máy ảnh rồi chụp mặt bàn, cậu định nói là mình cũng đang làm việc, nhưng lại cảm thấy như vậy có chút thân thiết, trong khi bọn họ vẫn chưa thân mật lắm.

Lúc cậu còn chưa kịp nghĩ ra mình nên nói cái gì thì Trang Thạc gởi thêm một tin nhắn nữa: [Gần đây cậu có bận việc nhiều không?]

Lang Dương Dương: [ Cũng tạm ổn. ]

Lang Dương Dương gõ chữ, cậu định nói với anh rằng mình chỉ bận rộn vào mấy ngày cuối tuần, còn ngày thường thì tương đối rảnh, nhưng trước cậu gõ chữ xong thì Trang Thạc lại gửi tin nhắn tới: [Vậy cuối tuần này chúng ta cùng nhau ăn tối.]

Lang Dương Dương dừng lại, cậu khẽ mím môi, chớp chớp hàng mi dài, xóa đi hết những chữ mình đang gõ dỡ nửa chừng.

    ——

Trang Thạc đang ngồi trên một chiếc ghế dài, hai bàn tay to lớn cầm chiếc điện thoại nhỏ rồi vò vò đầu mình.

“Trả lời chưa?” Cậu em trai Trang Hiểu Vũ của anh đi tới.

Trang Thạc đưa tay ra gạt tay cậu nhóc, không cho nó nhìn vào điện thoại mình, anh chỉ cau mày không nói gì.

Trang Hiểu Vũ: “Anh ơi, cho em xem chút đi.”

Trang Thạc né qua một bên để Trang Hiểu Vũ không xem được điện thoại của mình, nhưng anh lại bị cậu nhóc bò lên người điu như khỉ, liếc mắt một cái đã đọc được nội dung tin nhắn.

“Anh cứng nhắc quá! ‘Vậy cuối tuần này chúng ta cùng nhau ăn tối’ là có ý gì? Đây là đối tượng hẹn hò! Là vợ tương lai của anh đó! Anh ấy không phải là cấp dưới của anh, vậy nên anh không thể nói chuyện bằng giọng điệu này được.”

Trang Hiểu Vũ đặt mông ngồi xuống bên cạnh Trang Thạc: “Anh rảnh rỗi thì trò chuyện với anh ấy nhiều vào, nói mấy chuyện như trời xanh, mấy trắng, nắng hồng, nói chuyện về hồ nước, về thơ ca phim ảnh, nói về các minh tinh, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nói chuyện kiểu này thì gửi thêm vài biểu tượng cảm xúc, sau mỗi dòng chữ thêm dấu ngã vào. Mà sao tóc anh lại thô vậy hả? Anh không biết làm đẹp à? Làm gì mà toàn thân chỗ nào cũng bẩn hết vậy.”

Sau một hồi líu ríu, đầu Trang Thạc như muốn phình to.

Anh ngước mắt lên nhìn hồ nước cách trang trại không xa, một đàn dê con đang gặm cỏ bên bờ hồ.

Thật nhàn nhã và lười biếng.

Trang Hiểu Vũ thấy anh họ mình lặng im không nói tiếng nào, thấy vẻ mặt anh ủ rũ, cậu ta cũng dịu giọng lại: “Anh à, đừng nản lòng. Nếu thực sự không được thì tìm người khác thôi. Nếu không thì em dùng ảnh của anh lên mạng nói chuyện với người ta nhé?”

“Lăn qua một bên.” Trang Thạc lập tức bác bỏ.

Trang Hiểu Vũ lẩm bẩm: “Anh đừng giận mà….. Em bảo anh đăng ảnh là vì muốn anh trông sinh động hơn, nếu không thì một người nhàm chán như anh mở miệng ra nói hai ngày là không còn chuyện gì để nói nữa.”

Điện thoại không có động tĩnh gì, Trang Thạc sốt ruột lo lắng đến buồn bực, Trang Hiểu Vũ vẫn ở bên cạnh ồn ào, anh khẽ quay đầu lại, mặt không biểu cảm, nói: “Anh bảo em cho vịt ăn mà, em đã cho tụi nó ăn chưa?”

Trang Hiểu Vũ: “Lát nữa em sẽ đi.”

Trang Hiểu Vũ muốn đến xem xem đối tượng hẹn hò của anh mình có trả lời lại không, nhưng không ngờ cậu lại bị anh búng cho một cái lên trán.

Cậu nhóc ôm đầu kêu la thảm thiết: “Anh lại đánh em! Chờ đến lúc em gặp được đối tượng xem mắt của anh, em sẽ tố cáo anh tội bạo lực gia đình!!!”

Trang Thạc lại giơ tay lên, Trang Hiểu Vũ bỏ chạy nhanh như chớp.

Cỏ cây trong trang trại đang đâm chồi nảy lộc, chồi non xanh mướt một màu, mùa xuân đã đến, chú ngựa nhỏ đang trong kỳ động dục và Trang Thạc đang yêu cùng trầm tư.

Con ngựa thì đang nghĩ đến việc làm sao để phá bỏ cái hàng rào chết tiệt kia đi.

Còn người thì đang nghĩ mình phải làm gì để phá vỡ sự tình huống ngượng ngùng bối rối chết tiệt này đi.

Một người một ngựa cứ nghĩ đi nghĩ lại mãi về điều đó.

Cuối cùng đưa ra kết luận, nếu sai thì phải xin lỗi.

Trang Thạc cầm di dộng lên, đang định gõ lời xin lỗi, nói rằng mình quá đường đột.

Nhưng anh còn chưa gõ xong thì Lang Dương Dương đã trả lời.

Cậu nói: [Được, ngày mai hoặc mốt gì cũng được.]

 

Hết chương 3.

 

Chương 3

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên