Chương 39

 

Chương 39:

 

Lang Dương Dương mím môi suy nghĩ một lúc lâu, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rồi lôi hết số quần áo vừa nhét bừa vào vali ra gấp gọn gàng, cất lại vào hộp giấy.

 

Lúc nhìn thấy đống đồ đó, suy nghĩ đầu tiên của Lang Dương Dương là Vương Chí Quân thật biết cách “Hành” người khác, mà không phải là bản thân mặc vào sẽ thế nào.

 

Nhưng rõ ràng, phản ứng vừa rồi của Trang Thạc lại không giống cậu.

 

Lang Dương Dương chậm rãi cất đồ đạc, trong lòng không khỏi suy nghĩ, cậu và Trang Thạc kết hôn cũng được một thời gian, tình cảm không tệ, thậm chí ngày càng mặn nồng, nhưng chuyện chăn gối vẫn khá là “Lịch sự”.

 

—- Không phải vấn đề thể lực hay tình cảm, mà là quá mức lễ phép.

 

Mấy ngày đầu mới cưới khá “Mãnh liệt”, ngày nào Lang Dương Dương thức dậy cũng phải nhịn đau lưng đi làm, Trang Thạc biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và công việc của cậu nên đã chủ động giảm tần suất.

 

Bây giờ đại khái là ba ngày một lần, tần suất này Lang Dương Dương cảm thấy cũng khá hợp lý.

 

Dù sao ở bên nhau chưa lâu, vẫn còn rất nồng nhiệt, mỗi lần “Gần gũi” hai người đều rất hài lòng.

 

Nhưng nói thật, đúng là không có gì mới mẻ, hoàn toàn dựa vào thể lực và tình cảm.

 

Tuy trước đây Lang Dương Dương chưa từng yêu đương, nhưng thỉnh thoảng vẫn xem một số truyện tranh hoặc phim ảnh, cũng nghe Vương Chí Quân kể không ít chuyện bát quái và trải nghiệm kỳ quặc.

 

Tục ngữ có câu, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, Lang Dương Dương trước đây chính là như vậy, nhưng hiện tại đã khác, hiện tại là đã thấy heo chạy cũng đã ăn thịt heo, nhưng hiện tại mới chỉ ăn thịt heo luộc, còn thịt ba chỉ, chân giò, đầu heo, nội tạng heo đều chưa từng thử qua.

 

Vẫn còn rất nhiều điều để họ trải nghiệm.

 

Lang Dương Dương nhìn chiếc hộp đã được sắp xếp gọn gàng, chai lọ bên trong đều chưa được mở ra, nghĩ đi nghĩ lại, cậu lấy ra một chai dầu màu nâu, in chữ cái tiếng Anh, đặt vào hộp nhỏ trên bàn trà.

 

Trang Thạc quay về phòng, thay một bộ quần áo dài tay ra ngoài.

 

Bình thường anh thích mặc những bộ đồ cứng cáp hơn, ví dụ như áo khoác da, áo sơ mi jean…. Hôm nay lại mặc một chiếc áo len chui đầu và quần thể thao ống rộng màu xám, theo phong cách Âu thoải mái hơn một chút, rất tôn dáng. So với phong cách nam tính thường ngày, Lang Dương Dương lại cảm thấy dáng vẻ thư thái ở nhà này càng thêm hấp dẫn.

 

“Sao vậy?” Trang Thạc bị nhìn đến mất tự tin, cúi đầu kéo quần mình, “Không đẹp sao?”

 

Lang Dương Dương lắc đầu: “Không, rất đẹp, rất ra dáng người đàn ông của gia đình.”

 

Chiến lang thiết huyết Trang Thạc lần đầu tiên được người ta khen là người đàn ông của gia đình, chẳng phải điều này có nghĩa là Lang Dương Dương rất hài lòng với sự thể hiện của anh ở nhà sao?

 

“Vậy anh đi nấu cơm đây! Sẽ xong ngay thôi.”

 

Cơm Lang Dương Dương đã nấu xong rồi, rau cũng đã rửa sạch sẽ, Trang Thạc vừa vào đã nhìn thấy rau đã được chuẩn bị sẵn, vui vẻ cười một lúc.

 

Trang Thạc chỉ cần cho miếng thịt mỡ vào chảo, sau khi rán ra mỡ thì cho cà chua vào xào cho đến khi ra nước, cho hoa tỏi non và tỏi phi thơm rồi cho đậu tương vào, đảo đều trên lửa lớn cho đến khi đậu tương trở nên sền sệt thì cho nước dùng được tặng kèm khi mua đậu tương vào.

 

Trang Thạc một tay cầm túi nước dùng đậu tương, một tay lục tìm kéo trên kệ bếp.

 

“Dương Dương? Em thấy cái kéo ở nhà bếp đâu không?”

 

“Ở đây!”

 

Hai ngày nay Lang Dương Dương cứ loay hoay dọn dẹp thùng carton, lúc nãy không tìm thấy dao rọc giấy nên vào bếp lấy kéo ra dùng.

 

Cậu cầm kéo đi vào bếp, đưa cho Trang Thạc.

 

Lang Dương Dương đứng bên cạnh xem Trang Thạc dùng kéo cắt một góc túi nilon, nước đậu màu nâu đỏ được đổ vào nồi.

 

“Như vậy là được rồi sao?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Trang Thạc ung dung ném một miếng gừng nhỏ vào: “Phải ninh một lúc, anh đi cắt thịt và đậu hũ các thứ đã.”

 

Nước dùng trong nồi sôi ùng ục, Trang Thạc nhìn thấy Lang Dương Dương vẫn đứng sau lưng, liền nói với cậu: “Em ra ngoài chờ đi, trong bếp nhiều mùi dầu mỡ lắm.”

 

“Em cũng thường xuyên nấu ăn mà.” Lang Dương Dương nói, ý là cậu cũng quen với môi trường nhà bếp, không có yếu ớt như vậy.

 

Trang Thạc lại cười: “Anh biết, nhưng hiện tại đã có anh rồi mà.”

 

Lang Dương Dương: “Có anh rồi em cũng không thể biến mình thành một kẻ vô dụng được, lỡ như anh không có ở nhà hoặc là…”

 

Trang Thạc quay đầu nhìn anh: “Hoặc là cái gì?”

 

Anh cố ý trừng mắt nhìn Lang Dương Dương.

 

Lang Dương Dương quả nhiên chột dạ, lùi về sau nửa bước: “Ý em là em không nên dựa dẫm vào anh mọi thứ, anh làm tốt hơn là sự thật, nhưng em cũng không thể cái gì cũng không làm.”

 

Nói xong phát hiện Trang Thạc không nói gì, Lang Dương Dương vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có cách nào che đậy câu “Hoặc là chia tay” mà mình vừa định nói.

 

“Anh biết.” Trang Thạc bỏ đi vẻ hung dữ giả tạo, mỉm cười nói: “Vậy sau này thế này đi, mỗi tuần em chọn một ngày vào bếp, được không? Cho anh cũng được nếm thử tài nấu nướng của em, biết đâu lại có bất ngờ thì sao?”

 

Lang Dương Dương thở phào nhẹ nhõm cười một cái, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Ý anh là em nấu ăn dở tệ hả?”

 

Trang Thạc: “Không bao gồm làm bánh ngọt.”

 

Lang Dương Dương vừa tức vừa buồn cười, anh ấy nói cũng đúng, vậy nên cậu chỉ biết trừng mắt rồi quay người ra ngoài dọn dẹp bàn trà.

 

Buổi tối trời vẫn còn hơi se lạnh, trong nhà lại nuôi chó to, cơ bản là những ngày không mưa đều mở cửa sổ để thông gió.

 

Gió đêm thổi vào, Lang Dương Dương không khỏi rùng mình một cái.

 

Lúc dọn dẹp bàn trà lại nhìn thấy hộp gel bôi trơn kia, nghĩ đến lát nữa ăn cơm mà nhìn thấy thì ngại chết mất.

 

Cuối cùng vẫn là cất nó vào ngăn kéo đầu giường trong phòng ngủ.

 

Rất nhanh lẩu đã được dọn lên, dùng bếp từ đun nóng nước dùng, vẫn là loại nước chấm ớt đặc trưng của địa phương.

 

Món ăn kèm có thịt lợn thái lát, thịt hộp, đậu phụ khô, đậu phụ trắng, rau cải, còn có rau mùi tàu và nấm.

 

Mỗi thứ một đĩa nhỏ, hai người ăn vừa đủ.

 

Như thường lệ, bật TV lên, tùy ý chọn một bộ phim tài liệu ẩm thực mới ra mắt để xem.

 

“Có muốn uống chút canh không, anh ninh nhừ rồi đấy.” Trang Thạc nói.

 

“Không, em muốn ăn đậu phụ khô.”

 

Lang Dương Dương xa nhà nhiều năm, không ăn cay được như người địa phương, nên thích ăn canh chua và lẩu đậu tương hơn, loại lẩu có vị cay nhẹ.

 

Lửa nhỏ liu riu, nước dùng trong nồi sôi ùng ục, đậu tương được ninh nhừ, nước dùng cũng ngày càng đặc sánh. Cách ăn lẩu đậu tương là càng về sau càng ngon, mỗi nguyên liệu đều quyện lấy vị đậu tương được ninh nhừ, không cần chấm nước chấm đã có hương vị mộc mạc của đậu tương và thịt hun khói, chấm nước chấm thì lại có thêm vị cay nồng, mỗi cách ăn đều có cái ngon riêng.

 

Thói quen của Lang Dương Dương là rau thì không chấm, còn thịt thì chấm.

 

Lần đầu tiên Lang Dương Dương ăn cơm tối mà phải thêm cơm hai lần.

 

— Đương nhiên, cũng có thể có liên quan đến việc hôm nay đã gieo hạt bốn tiếng đồng hồ.

 

“Chan canh không?”

 

“Ừm, chan đi.”

 

Trang Thạc cầm muôi múc canh, cổ tay xoay tròn một vòng hớt bỏ lớp dầu mỡ và bọt trên bề mặt, chỉ múc phần nước dùng thơm ngon, rưới lên bát cơm vừa xới của Lang Dương Dương.

 

“Ăn đi.”

 

Lang Dương Dương dùng đũa trộn đều, lại gắp một miếng thịt hun khói trong nồi, chấm nước chấm rồi cho vào miệng.

 

Buổi tối trời se lạnh, ăn một nồi lẩu nóng hổi là thích hợp nhất.

 

May mà tối nay có món lẩu vừa ngon miệng lại đưa cơm, Lang Dương Dương còn có sức để đến tiệm nhào bột.

 

Hai người bàn bạc xong, Trang Thạc tắm cho Lôi Công, Lang Dương Dương tự mình đến tiệm chuẩn bị hàng.

 

Lúc đến Brookside đã hơn chín giờ, bình thường giờ này tiệm đã không còn ai, hôm nay lại thấy đèn trong tiệm vẫn sáng.

 

Lang Dương Dương tưởng là Du Du tan ca quên tắt đèn khu vực này, không ngờ lúc vào lại thấy Hiểu Văn vẫn còn ở trong phòng nướng bánh.

 

“Hiểu Văn?”

 

Hiểu Văn ngồi trên ghế cao trong phòng nướng bánh, vẫn đội mũ trắng, hai tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy Lang Dương Dương đến.

 

“Anh Dương Dương, anh đến rồi.”

 

Lang Dương Dương đi tới, không vào phòng nướng bánh, chỉ đứng bên ngoài cách lớp kính nói chuyện với Hiểu Văn: “Sao giờ này còn chưa tan ca?”

 

Gần đây bạn cùng phòng của Hiểu Văn đều đi thực tập bên ngoài, không có ai ở ký túc xá, Hiểu Văn không muốn về nhà, nên chỉ còn mình cô ở ký túc xá, tan ca cũng không còn hứng thú gì.

 

Hiểu Văn cụp mắt xuống, nói: “Anh Dương Dương, tháng sau em không thể đến tiệm làm việc nữa.”

 

Lang Dương Dương: “Ừm, anh cũng đoán vậy, sắp tốt nghiệp rồi. Chuẩn bị thi công chức sao?”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Hiểu Văn: “Em suy nghĩ rất lâu rồi, em muốn đến Thâm Quyến tìm việc.”

 

“Thâm Quyến?”

 

“Vâng, em cũng muốn đến thành phố lớn xem thử, muốn thử thách ở môi trường khác, muốn tự mình nuôi sống bản thân.”

 

Lang Dương Dương gật đầu, thật ra cậu không ngờ Hiểu Văn sẽ đưa ra quyết định này, tính cách cô rất hiền lành, dễ chịu, gặp ai cũng cười tủm tỉm, đến tiệm làm gần nửa năm, ngoài hai lần cãi nhau với người nhà mà khóc thì chưa từng làm ai phải đỏ mặt tía tai.

 

Cậu cứ tưởng cô sẽ đi thi công chức.

 

Lang Dương Dương rất muốn khuyên cô một câu rằng, bên ngoài rất vất vả, không đẹp đẽ như trong tưởng tượng, có lẽ ở nhà thi vào một đơn vị ổn định thì tốt hơn. Nhưng suy nghĩ này cũng giống như muốn khuyên Vương Chí Quân lùi một bước, không nói ra được.

 

Phương xa lúc nào cũng có sức hút, dù Lang Dương Dương đã trở về quê hương, nhưng vẫn cho là vậy.

 

Lang Dương Dương nói: “Tốt, ra ngoài nhìn xem thế nào cũng tốt. Nhưng có thể sẽ rất vất vả, trước khi đi nhớ tìm hiểu kỹ càng.”

 

Nói xong, Lang Dương Dương đi vào từ cửa bên cạnh, cúi người lấy thau inox từ dưới quầy ra.

 

Hiểu Văn cũng từ trên ghế cao bước xuống: “Vâng vâng, em sẽ tìm hiểu kỹ rồi. Em nghĩ… Em không ở nhà nữa, bố mẹ em sẽ không ép em được nữa, em còn chưa muốn kết hôn, cũng không muốn nuôi em trai, em muốn làm những gì mình thích, sống vì bản thân mình thôi.”

 

Cô gái đôi mươi tràn đầy sức sống, lúc này đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

 

“Phải, phải như vậy.” Lang Dương Dương nắm chặt tay, cổ vũ cô, bổ sung thêm một câu: “Vậy còn bạn trai em thì sao?”

 

Hiểu Văn: “Anh ấy nói muốn đi cùng em, nhưng mẹ anh ấy không đồng ý.”

 

Lang Dương Dương rất muốn nhân lúc này nói một câu rằng, lúc này tình yêu không quan trọng như vậy, nhưng nghĩ đến việc hiện tại bản thân và Trang Thạc đang ngọt ngào hạnh phúc, lại cảm thấy nói như vậy có chút đạo đức giả, nên thôi.

 

Nhưng bản thân Hiểu Văn đã nói ra: “Kệ anh ta, anh ta đã không thể vì em không muốn kết hôn mà chống lại bố mẹ anh ta và bố mẹ em, thì em cũng không muốn vì anh ta mà thỏa hiệp, ở đây kết hôn sinh con sớm, sống những ngày tháng ngột ngạt như vậy.”

 

Lang Dương Dương mỉm cười, đổ bột mì vào thau: “Gần đây sao lại nghĩ thông suốt như vậy?”

 

Hiểu Văn giúp cậu giữ túi bột mì phía sau: “Em hỏi chị họ em, chị ấy khuyên em như vậy, nhà chị ấy cũng giống nhà em. Chị họ em còn nói một câu là ‘Nỗi nhớ quê hương là khúc ca của đàn ông, còn chạy trốn mới là thiên sử khắc sâu vào cơ thể phụ nữ’, tuy em vẫn chưa thể hiểu hết được, nhưng hiện tại em thật sự muốn chạy trốn.”

 

Đầu óc Lang Dương Dương ong lên một tiếng.

 

Vậy cậu trở về quê hương là bởi vì nhớ quê hương sao?

 

Là đang viết nên khúc ca của riêng mình hay là đang tìm kiếm ShangriLa?

 

“Anh Dương Dương.”

 

“Hả?” Lang Dương Dương hoàn hồn.

 

Hiểu Văn nhìn tha inox nói: “Tối nay có thể để em chuẩn bị đồ dùng cho ngày mai không?”

 

Lang Dương Dương: “Được, anh nhìn em làm.”

 

Hiểu Văn rất vui vẻ, thắt chặt tạp dề hơn, nhìn con số trên cân điện tử tăng lên khi cho bột mì vào. Miệng cô lẩm bẩm: “Biết đâu sau này em cũng giống như anh, tích cóp đủ tiền rồi về mở một tiệm bánh.”

 

Lang Dương Dương nói đùa: “Cướp khách của anh hả?”

 

Hiểu Văn: “Cướp hết luôn! Cướp cả chị Du Du nữa!”

 

“Đúng rồi, còn bao lâu nữa thì đến đài truyền hình ghi hình chương trình vậy ạ? Em có thể đến xem không?” Hiểu Văn hỏi.

 

Lang Dương Dương tính toán một chút: “Còn tám ngày nữa, được chứ, người ta cho anh mười vé mời người thân mà.”

 

Hiểu Văn: “Em đi với chị Du Du.”

 

“Được, không vấn đề gì.”

 

Hiểu Văn không thành thạo như Lang Dương Dương, xong việc muộn hơn bình thường một chút, Trang Thạc lái xe đến đón Lang Dương Dương còn phải chờ một lúc.

 

Vừa hay có thể đưa Hiểu Văn về.

 

Về đến nhà đã hơn mười giờ, Lang Dương Dương bận rộn một hồi, người đầy mồ hôi, còn dính cả bột mì, vậy nên cậu đã đi tắm.

 

Hôm nay đúng là một ngày thật sự rất bận rộn.

 

Tắm rửa xong đi ra, Lang Dương Dương thấy Trang Thạc đang ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, hình như là giao diện phần mềm mua sắm.

 

“Em lên giường trước đây.” Lang Dương Dương nói.

 

Trang Thạc mải mê xem, đến lúc này mới phát hiện Lang Dương Dương đã ra ngoài, chột dạ cất điện thoại: “Ồ, được.”

 

Lang Dương Dương nghi ngờ, vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại phòng ngủ, vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm.

 

“Kỳ lạ… Sao anh ấy lại tắm lần nữa?”

 

Nhưng thật sự là quá mệt mỏi, Lang Dương Dương nằm chưa được mấy phút đã mơ màng chìm vào giấc ngủ, lúc Trang Thạc ôm cậu qua, cậu mới mơ màng mở mắt: “Hửm?”

 

“Mệt rồi sao?” Giọng Trang Thạc rất nhỏ.

 

Lang Dương Dương xoay người, đối mặt với Trang Thạc: “Ừm, sao vậy?”

 

Trang Thạc im lặng một lúc, đưa tay thò xuống dưới gối một cái rồi nói: “Không có gì, ngủ đi, hôm nay em mệt lắm rồi.”

 

“Ừm, được, ngủ ngon.” Lang Dương Dương nói xong, nhắm mắt lại yên tâm ngủ.

 

“Ngủ ngon.”

 

Bàn tay quen thuộc của Trang Thạc không đặt lên eo cậu như dự đoán, Lang Dương Dương có chút kỳ quái. Rõ ràng mỗi lần nói xong câu ngủ ngon, Trang Thạc đều sẽ nhẹ nhàng ôm cậu ngủ.

 

Lang Dương Dương mở mắt ra, Trang Thạc đang quay lưng về phía cậu ngủ.

 

Kỳ lạ, kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.

 

Lang Dương Dương không phải là kẻ ngốc, sự bất thường này chắc chắn có nguyên nhân, Lang Dương Dương nhẹ nhàng dịch người, muốn xem Trang Thạc có thật sự ngủ rồi hay không.

 

Không ngờ lúc di chuyển, tay chống vào mép gối của Trang Thạc, đụng phải một vật gì đó.

 

Cả hai người đều sẽ không để điện thoại dưới gối, Lang Dương Dương đưa tay sờ, là một chai nhựa, trong lòng Lang Dương Dương đã có suy đoán, lấy ra xem, đúng thật là thứ đó.

 

Là chai gel bôi trơn tình thú mà cậu cất vào ngăn kéo đầu giường lúc tối.

 

“Trang Thạc?” Lang Dương Dương khẽ gọi anh.

 

Trang Thạc không để ý, Lang Dương Dương một tay chống giường, một tay cầm chai đó áp vào mặt Trang Thạc.

 

“Làm gì vậy.” Trang Thạc quả nhiên chưa ngủ, vừa mở mắt đã thấy thứ đó đang đặt trên mặt mình, lập tức đỏ mặt tía tai.

 

Lang Dương Dương ôm anh: “Giận em vì chuyện này sao?”

 

Trang Thạc khẽ thở dài một tiếng: “Không có.”

 

Nói xong Trang Thạc xoay người, để Lang Dương Dương nằm sấp trên người mình, nhìn khuôn mặt cậu dưới ánh sáng le lói hắt vào qua khe hở rèm cửa, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má cậu, anh nói: “Hôm nay em mệt mỏi rồi, anh biết mà.”

 

Lang Dương Dương nhìn anh: “Vậy còn anh?”

 

Trang Thạc: “Đương nhiên là anh vẫn ổn, thể lực của anh em còn không biết sao?”

 

Lang Dương Dương cầm lấy chai đó, giả vờ nhìn dòng chữ trên đó dưới ánh sáng yếu ớt, tay không yên phận di chuyển, miệng còn cố ý lắp bắp đọc chữ tiếng Anh in trên đó: “Get it on mojo… Ưm…”

 

“Chúng ta không thể phụ lòng tốt của Chí Quân được.” Lồng ngực Trang Thạc phập phồng kịch liệt, luống cuống cởi dây buộc quần ngủ.

 

Lang Dương Dương nằm ngửa ra, sắc mặt ửng hồng, một chân chống lên lồng ngực trần trụi của Trang Thạc, phía sau ngập tràn cảm giác nóng rực, ngay cả đầu óc cũng có cảm giác tê dại.

 

“Nhanh lên…”

 

Đồ tốt mà Chí Quân tặng còn rất nhiều, cứ từ từ mà thử.

 

Rõ ràng còn chưa đến mùa hè, không biết sao lại nóng như vậy, giống như thành phố ven biển vào giữa mùa hè, trong không khí còn mang theo hơi thở mặn mòi của biển cả.

 

Mồ hôi trơn trượt, làn da tiếp xúc với nhau vừa khó chịu vừa thích thú, khiến cho con người ta vốn giả vờ nghiêm trang không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, cứ ngỡ có thể giải phóng sự bồn chồn trong lòng, không ngờ ngay cả tiếng rên rỉ cũng trở nên mập mờ, chỉ như thể đang thêm nhạc nền mê hoặc cho “đêm hè” đầy ắp cảm giác tê dại này.

 

Lôi Công bị đánh thức, khịt khịt mũi đi đến cửa phòng ngủ, thò đầu vào xem trộm, đôi mắt đen láy của nó phản chiếu ánh sáng trong bóng đêm, còn chưa kịp bước vào phòng ngủ đã bị tiếng kêu “đau đớn” của chủ nhân xua đuổi.

 

Chó con thì có thể có ý đồ xấu gì chứ? Chẳng qua là lo lắng chủ nhân làm việc mệt nhọc quá thôi.

 

Đêm còn rất dài, ga giường ẩm ướt, cún con mất ngủ.

 

Sáng hôm sau, Du Du mở cửa tiệm, nhìn thấy Lang Dương Dương đang ngủ gật trong phòng nướng bánh, bánh mì đã nướng xong, bánh sừng bò vẫn còn đang trong lò.

 

Du Du lập tức suy đoán: Chắc chắn hôm nay anh ấy đến muộn, tại sao lại đến muộn? Chắc là do hôm qua đi làm đồng về mệt quá.

 

Du Du đi vào quầy bar, lẩm bẩm: “Đi cày ruộng về sao? Mệt thành ra thế này.”

 

Hết chương 39.

Chương 39

Ngày đăng: 8 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên