Chương 4

Chương 4:

 

Sau khi gửi tin nhắn đi rồi, Lang Dương Dương cầm điện thoại đợi hai phút, thấy đối phương đã trả lời lại, bảo thời gian và địa điểm Lang Dương Dương tự quyết định.

“Con nói cái gì?” Dì Hai hỏi lại.

“Con đồng ý gặp rồi, để con tìm thời gian.”

Cuối cùng dì Hai cũng nở nụ cười thoải mái, bà đứng dậy rời đi: “Nhớ ăn thịt bò đó, còn tươi lắm.”

Lang Dương Dương gật đầu, tiễn dì Hai đi xuống lầu.

Sau khi tan làm, dì Hai và đồng nghiệp đã đi mua thịt bò của một người quen, bà cũng cầm tới cho Lang Dương Dương một phần.

Khi bà gặp cậu, không thể không quan tâm đến buổi xem mắt được.

Cậu nghĩ dù có thành hay không thì bọn họ cũng nên gặp nhau một lần, nếu không sẽ làm dì hai thất vọng.

Hơn nữa… Lang Dương Dương cũng khá tò mò, không biết Trang Thạc này là người như thế nào.

Từ khi về thành phố Trường Khê, Lang Dương Dương hoàn toàn bị cô lập với cộng đồng người đồng tính, thậm chí có lúc cậu còn quên mất xu hướng giới tính của mình.

Cậu cũng đã từng nghĩ, có lẽ, nếu cứ sống như thế này mà không có phương hướng gì cũng tốt.

Vào các buổi tối trong tuần không có nhiều việc lắm, vậy nên Lang Dương Dương vào phòng làm bánh chuẩn bị bột cho ngày mai.

Du Du đang lau chùi dụng cụ pha cà phê ở bên ngoài quầy bar, thỉnh thoảng có tiếng dụng cụ va vào nhau nghe leng keng, nhưng âm thanh cũng không lớn, mỗi khi có âm thanh, Lang Dương Dương lại kéo trở về một chút cảm giác trống rỗng trong lòng mình.

Hiểu Văn, cô bé làm việc bán thời gian trong cửa hàng nói cuối tuần xin nghỉ phép. Tiết Thanh Minh sắp đến, cô bé bảo năm nào trong nhà cũng yêu cầu mọi người phải cùng nhau đi viếng mộ tổ tiên.

Du Du cũng nói mình sẽ nghỉ nửa ngày, nhưng người nhà của cô chỉ đi thăm mộ vào buổi sáng, đến trưa cô sẽ về.

Hiểu Văn hỏi Lang Dương Dương có đi thăm mộ không.

Lang Dương Dương chỉ cười rồi nói cửa hàng không có ai trông nên không đi được.

Du Du thì biết một chút về hoàn cảnh gia đình Lang Dương Dương, vậy nên cô đã nhanh chóng đổi đề tài, nói mình sẽ chuẩn bị hạt cà phê trước.

Hiểu Văn dọn dẹp xong thì tan làm, Lang Dương Dương và Du Du thì tự làm việc của mình như thường lệ.

Nhưng cậu lại cuốn theo những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời kia.

Rõ ràng cậu đã qua cái tuổi bị những chuyện bình thường ảnh hưởng đến cảm xúc, nhưng bây giờ lại cứ bị cuốn lấy.

Bột đã làm xong, Lang Dương Dương chưa muốn nghỉ làm nên đã nướng bánh quy cho bữa sáng ngày mai trong phòng làm bánh, sau đó mang một ít qua cho dì Hai.

Cậu cho bơ vào âu thủy tinh làm mềm, cho một lượng đường bột vừa phải vào rồi trộn đều, đánh bơ cho đến khi bông xốp và có màu trắng đục thì cho kem sữa tươi vào tiếp tục đánh đều tay cho đến khi đạt yêu cầu.

Một tay Lang Dương Dương cầm bát thủy tinh, tay kia cầm máy đánh trứng, đánh cho đến khi bơ màu vàng đậm chuyển sang màu vàng kem và thể tích cũng tăng dần, trông chẳng khác nào một đám mây màu vàng kem cả.

Sau đó dùng rây lọc bột có hàm lượng gluten thấp vào rồi nhào thành bột.

Lang Dương Dương chia bột thành ba phần, sau đó lần lượt thêm Nam việt quất, bột matcha hạnh nhân và bột ca cao hạt phỉ.

Cả ba đều là hương vị rất cổ điển, cậu nặn từng cục bột thành những chiếc bánh nhỏ tròn tròn rồi mang đi đông lạnh cho cứng lại.

Nhìn những chiếc bánh quy chứa đầy khay nướng được đưa vào lò, Lang Dương Dương nửa ngồi nửa cúi bên cạnh lò nướng nhìn ánh sáng vàng ấm áp bên trong.

Cuối cùng cậu cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Khi cậu đứng dậy nhìn quanh cửa hàng, bỗng dưng cậu chợt nhớ đến lời dì Hai nói, buổi tối tan làm sẽ có người đến đón tôi, tôi sẽ nướng món gì đó trong phòng làm bánh trong khi anh ấy đợi ở bên ngoài.

Sau khi xong việc, chúng tôi sẽ cùng nhau về nhà.

Có thật cậu sẽ sống một cuộc sống như vậy không?

Suốt thời gian ở trong phòng nướng bánh, tay cậu dính bột nên không mở điện thoại lên được, nhưng khi vừa cầm máy lên, cậu lại có linh cảm Trang Thạc sẽ gửi tin nhắn cho mình.

Nhưng khi cậu mở điện thoại lên xem thì không có tin nhắn nào cả, chỉ có thông báo của mấy nhóm điểm tâm cậu theo dõi.

Lang Dương Dương khẽ rũ mắt.

Không biết mình đang mong đợi điều gì nữa.

Lúc cậu chuẩn bị ra ngoài mới nhận ra trời đang mưa, lần trước cậu đã mang ô về nhà, không biết trong cửa hàng có còn chiếc ô nào hay không.

Khi cậu quay lại tìm ô thì điện thoại lại reo lên.

Đó là tin nhắn Wechat của Trang Thạc, anh ấy nói trời đang mưa, bảo cậu ra ngoài nhớ cầm theo ô.

Lang Dương Dương vừa bước vào trong và gõ chữ trả lời cho anh: [Ừ, tôi đang chuẩn bị về nhà.]

Trang Thạc: [Muộn vậy à?]

Lang Dương Dương: [Ừ.]

Trang Thạc: [Tôi cũng vừa làm xong việc.]

Theo thói quen thông thường thì Lang Dương Dương sẽ trực tiếp trả lời rằng: “Vậy anh nghỉ ngơi đi hoặc ngủ ngon” gì gì đó.

Nhưng nhìn cửa hàng điểm tâm mờ ảo, Lang Dương Dương lại do dự.

Có phải cậu nên thành thật và chủ động hơn một chút không, hỏi xem anh ấy đang bận việc gì hay đang làm gì chẳng hạn….

Nếu thực sự mong muốn một cuộc sống như vậy, chắc chắn sẽ không bao giờ có thể gặp được đúng người ngay lần đầu tiên, vì vậy cứ thử một lần cũng chẳng sao.

Trang Thạc lại gửi thêm một tin nhắn: [Thật ra tôi chỉ muốn nói xin lỗi và cảm ơn cậu thôi.]

Lang Dương Dương: [Hả? Tại sao?]

Trang Thạc: [Hôm nay tôi đột ngột mời cậu đi ăn tối, như vậy có vẻ đường đột quá, mong là cậu không bị dọa sợ. Với lại, tôi muốn cảm ơn cậu vì đã đồng ý lời mời của tôi.]

Tiếng mưa bên ngoài đang dần dần nhỏ lại, Lang Dương Dương tìm được một chiếc ô nằm ở phía sau cửa kho, sau đó nhắn tin trả lời Trang Thạc.

 [Tôi cũng cảm ơn anh. Ngủ ngon.]

Không biết có phải là cậu muốn về nhà ngay khi mưa tạnh, hay là vì vào một đêm mưa như thế này, bỗng dưng Lang Dương Dương cảm nhận được những cảm xúc mà đã lâu rồi cậu không cảm nhận được.

Một chút gió lùa vào qua khung cửa sổ đóng kín, cậu cứ tưởng trời vẫn còn đông, nhưng không ngờ gió xuân đã đến.

Điều đó khiến những người cô đơn thật sợ hãi.

Sáng hôm sau, Lang Dương Dương xác định thời gian, nhưng vì từ khi cậu về thành phố Trường Khê đến nay không ra ngoài ăn uống nhiều, vậy nên không biết quán nào phù hợp, mà lần đầu tiên cũng không thể gặp nhau ở cửa hàng điểm tâm, vậy nên cậu đã hỏi dì Hai.

Khi cha mẹ hai bên biết chuyện hai người sắp gặp nhau, họ mừng đến mức sắp bay lên tận trời cao, dì Hai đã nhờ người quen đặt chỗ cho cậu tại một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương.

Lang Dương Dương xem tin nhắn và định vị dì Hai gửi đến, cậu không ngừng tự nhủ với mình rằng, phải nói chuyện với người khác nhiều hơn để họ hiểu cậu hơn, nhưng cũng không cần chủ động quá, phải dè dặt một chút, để xem đối phương có xem trọng mình không.

Lang Dương Dương nhắn lại cho dì rồi nói đồng ý.

Khi bước vào nhà hàng, Lang Dương Dương mới nhận ra mình đã nhìn thấy nhà hàng này ở trên mạng.

Đó là một nhà hàng truyền thống lâu đời được truyền từ đời này sang đời khác, sau khi con gái ông chủ tốt nghiệp đại học đã về tiếp quản nhà hàng, sau khi được cải tạo lại, khung cảnh nhà hàng rất đẹp, khách du lịch từ nơi khác đến cũng thường đến đây check in và ăn uống.

Lang Dương Dương đến sớm mười phút, trước khi ra ngoài cậu đã đặc biệt làm tóc, cũng không trang trọng lắm, chỉ dùng một ít keo xịt tóc để tạo hình nhẹ nhàng thôi.

Quần áo cũng được đổi thành một bộ tương đối mới.

Hình như từ khi cậu về thành phố Trường Khê vẫn chưa mua quần áo mới, một bộ cũng chưa.

“Xin chào quý khách, xin hỏi anh có đặt bàn trước không?” Lễ tân nhìn thấy Lang Dương Dương đi vào thì bước ra nghênh đón.

Lang Dương Dương cười: “Tôi có đặt một bàn trước sáu giờ. Tôi họ Lang.”

Cô gái mỉm cười, nói: “Dạ vâng, mời quý khách đi lối này.”

Lang Dương Dương đi theo cô gái vào trong, đi qua toàn bộ nhà hàng, đến một chỗ ngồi trong góc trong cùng, chỗ đó đã có một người đàn ông đợi sẵn.

“Tôi tự mình đến đó là được rồi.” Lang Dương Dương đột nhiên lên tiếng, khiến cô gái bên cạnh khẽ giật mình.

Bởi vì giọng điệu của cậu có vẻ thực sự rất lo lắng.

Lang Dương Dương cảm thấy khi mình và đối phương gặp nhau nhất định sẽ ngượng ngùng, nếu người phục vụ ở bên cạnh thì còn khó xử gấp đôi.

Cô gái đáp lại lời cậu rồi đưa mắt nhìn vị trí trước mặt thăm dò một chút, sau đó mỉm cười rồi quay người rời đi.

Đó hẳn là Trang Thạc, Lang Dương Dương khẽ rũ mắt, cậu hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay rồi lại thả ra.

Không sao cả, cứ coi như gặp khách hàng thôi, đàm phán thành công thì ký hợp đồng, đàm phán không được thì thôi vậy.

Lang Dương Dương bước tới, theo bước chân cậu đi, khuôn mặt của người đó cũng hiện ra trong tầm mắt cậu.

“…”

Nhìn mặt thì trông có chút hung dữ, anh mặc một chiếc áo sơ mi denim rộng thùng thình, trên ghế có đặt một chiếc áo khoác da màu nâu, chắc là áo khoác của anh ấy.

Anh ấy có đôi mắt hơi xếch, dài và nhỏ, lông mày rậm, sống mũi cao, tóc cắt rất ngắn, gần như cắt sát da đầu.

Nếu theo tiêu chuẩn truyền thống thì anh không tính là đẹp trai lắm.

Anh đang xem thực đơn, trên bàn cũng đã để sẵn hai ly nước.

Như cảm nhận được ánh mắt của Lang Dương Dương, Trang Thạc ngẩng đầu lên thì vừa lúc đối diện với cậu.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

So với Lang Dương Dương thì trông anh còn kinh ngạc hơn.

Anh kinh ngạc đến mức vội vàng quay đi, sau đó đứng bật dậy rồi lại nhìn Lang Dương Dương lần nữa, ánh mắt anh kiên định dõi theo Lang Dương Dương bước đến bên bàn.

Lang Dương Dương bình tĩnh đưa tay ra: “Chào anh.”

Trang Thạc bắt tay với cậu: “Chào cậu.”

Bàn tay của cả hai đều có chút run rẩy.

Khi ngồi xuống, cuối cùng Lang Dương Dương cũng nhận ra mình vừa làm gì, giống như duyệt binh ghê.

Lang Dương Dương vừa ngồi xuống thì cô gái nhân viên phục vụ lại mang thực đơn tới đưa cho cậu.

“Thưa anh, anh muốn dùng gì ạ?”

Lang Dương Dương nhìn Trang Thạc, thấy anh nở nụ cười cứng ngắc, khẽ đưa tay ra hiệu cho Lang Dương Dương, ý bảo cậu cứ chọn.

“Có thể giới thiệu cho chúng tôi vài món không?” Lang Dương Dương ngẩng đầu lên hỏi nhân viên phục vụ.

“Nhà hàng chúng tôi có món canh gà nấu nấm rất ngon. Nó được làm từ nấm rừng khô và gà gô nuôi từ năm ngoái, rất tươi ngon.”

Lang Dương Dương ngẩng đầu lên nhìn anh, Trang Thạc hoảng hốt gật đầu.

 “Được.” Lang Dương Dương nói, lại ngẩng đầu lên nhìn cô gái: “Còn món nào nữa không?”

Cô gái phục vụ: “Nếu có thể ăn được bánh bao đậu hủ thì anh có thể thử món bánh này một chút. Đó là một trong những món ăn đặc trưng của chúng tôi.”

Lang Dương Dương vẫn nói “Được” như trước.

Sau đó cậu gọi thêm một ít rau xào, lúc đang định đóng thực đơn lại thì cô gái lại nói: “Dạo này có măng tươi, xào với thịt khô ăn cũng ngon, thịt này là thịt mới làm năm nay, đó là thịt do tôi tự mình chọn, tỉ lệ nạc và mỡ cực kỳ ngon.”

Lang Dương Dương rất thích thịt xông khói và măng, nhưng cậu đã gọi ba món rồi, nếu ăn không hết thì lãng phí lắm.

“Cám ơn, như vậy được rồi, tôi sợ ăn không hết.” Lang Dương Dương nói rồi đóng thực đơn lại đưa cho cô gái.

Cô gái mỉm cười, đang định nói gì đó thì lại bị một giọng nói khác cắt ngang.

“Nếu ăn không hết tôi sẽ ăn.”

Lang Dương Dương và cô gái cùng quay lại nhìn Trang Thạc, thấy anh đặt hai tay lên bàn, kiên quyết nhắc lại câu nói vừa rồi: “Nếu không ăn hết tôi sẽ ăn.”

Cô gái nhìn Lang Dương Dương như muốn hỏi ý kiến ​​của cậu.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là hai người cùng nhau đi ăn cơm, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy Lang Dương Dương là người làm chủ.

Ánh mắt Lang Dương Dương liếc nhìn thực đơn trên tay cô gái, cậu rất muốn ăn món thịt xông khói đặc sản của địa phương và măng tươi theo mùa.

Cậu quay đầu lại nhìn Trang Thạc rồi nói với cô gái: “Được, vậy cho chúng tôi thêm một phần thịt khô và măng xào nữa.”

Lang Dương Dương cảm thấy mình không phải là người ham ăn, bình thường ăn uống cũng khá tùy tiện, từ khi bếp gas trong nhà hư, mấy ngày nay cậu chỉ ăn bánh mì và bún gạo ở tầng dưới.

Cậu cũng đã ăn rất vui vẻ.

Nhưng khi gặp những món ăn ngon cậu cũng sẽ rất thích thú, khi đi công tác hay du lịch đâu đó, suy nghĩ của cậu luôn hướng về việc ăn uống.

Cậu rất giỏi trong việc tìm kiếm chỗ ăn ngon, cậu cũng không bao giờ bỏ lỡ năm bữa một ngày khi đi du lịch.

Nghĩ đến lát nữa có thể ăn được đồ ăn ngon, vẻ mặt Lang Dương Dương vô thức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thế nên không hiểu sao khi nhìn Trang Thạc cậu lại mỉm cười, cười xong lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Cậu đang nghĩ về đồ ăn, còn anh thì đang nghĩ cái gì?

Lang Dương Dương bẽn lẽn cười, còn Trang Thạc thì đã khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc, cả hai cùng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhà hàng này tên là Bếp nhà Xuân Hiểu, đúng như tên gọi, nhà hàng nằm bên cạnh một công viên dưới chân núi, ở ngã ba chỗ giao nhau giữa thành phố cũ và mới, sân vườn được chăm sóc rất đẹp, hơn nữa ngồi trong nhà hàng còn có thể nhìn thấy công viên trên núi bên kia sông. Khi mùa xuân đến, đây là nơi đầu tiên nhìn thấy.

Cả hai đều có cảm giác không được thoải mái lắm, sau cái nhìn lúng túng lúc ban đầu, tiếp theo hai người cứ lặng im nhìn phong cảnh bên ngoài.

Bọn họ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như thể đang đợi một người nào đó hoặc một thứ gì đó tương tự sẽ đột nhập qua cửa sổ và phá vỡ sự xấu hổ giữa hai người.

May mà đồ ăn được mang lên rất nhanh, rau và bánh trôi đậu phụ ra cũng rất nhanh, Lang Dương Dương đã rời thành phố Trường Khê từ hồi cậu học cấp ba, hơn mười mấy năm nay cũng không về được mấy lần, trong lòng cậu háo hức như những du khách từ xa đến thưởng thức đặc sản địa phương.

 “Chúng ta ăn đi.” Lang Dương Dương cầm đũa lên.

Cậu đang bận nhồi hỗn hợp hành lá, rau mùi, rau diếp cá, dầu mè, ớt và các loại gia vị khác vào món bánh bao đậu hủ vẫn còn đang bốc hơi nóng mà không để ý đến ánh mắt hiền lành của Trang Thạc.

Bánh bao đậu hũ ở thành phố Trường Khê khá to, có kích thước khoảng 4cm, sau khi chiên ngập trong dầu sẽ có dạng nửa rỗng bên trong, có thể nhồi nhân đã chuẩn bị sẵn vào trong bánh.

“Ngon thật đó.” Lang Dương Dương không kìm được mà cảm thán.

Bánh bao đậu phụ giòn bên ngoài, đậm đà hương đậu, bên trong là đậu phụ ấm áp, mềm mại, nhân bên trong lại chua chua cay cay, cực kỳ ngon miệng.

Cậu há miệng thật to, nhét cả miếng bánh vào miệng, đây chắc chắn là món khai vị ngon nhất trong ngày đầu xuân ấm áp như thế này.

Lang Dương Dương liên tục gật đầu, cuối cùng mới nhớ ra có người đang ngồi đối diện mình, cậu muốn cùng anh chia sẻ món ăn ngon này.

 “Anh..…” Cậu ngẩng đầu lên, phát hiện Trang Thạc vẫn chưa động đũa, Lang Dương Dương không khỏi ngồi thẳng dậy, để cho mình trông đoan trang và điềm tĩnh hơn.

“Anh cũng ăn đi.”

Trang Thạc ừ một tiếng, anh mỉm cười gật đầu rồi cầm đũa lên.

Lang Dương Dương có chút xấu hổ rút khăn giấy lau miệng, lúc này nụ cười của Trang Thạc trông có vẻ tự nhiên hơn.

Khi anh cười, đôi mắt xếch trông có vẻ hung dữ đó… khá dễ thương.

Canh gà nấm rừng rất ngon, măng xào thịt xông khói khá mềm, ngay cả các loại rau đơn giản theo mùa cũng rất tươi ngon.

Gia vị đơn giản có thể làm nổi bật hơn độ ngon của nguyên liệu, cuối cùng Lang Dương Dương cũng hiểu tại sao nhà hàng như thế này lại được yêu thích đến vậy, cậu nhịn không được nghĩ đến cửa hàng điểm tâm của mình.

Cửa hàng đã mở cửa, nhưng thành thật mà nói, cậu đã không còn dụng tâm 996* như lúc ban đầu nữa.

*Chú thích: 996 là làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày trong 1 tuần.

Còn xem nó như một nơi có thể đặt chân.

Cậu đã sống bên ngoài từ khi còn nhỏ, đối với Lang Dương Dương mà nói, nơi có thể đặt chân là nơi có việc làm.

Ăn khoảng hai mươi phút, cuối cùng Lang Dương Dương cũng ăn không nổi nữa, quả nhiên đúng như những gì cậu dự đoán, thức ăn còn dư lại khoảng một phần ba.

Lang Dương Dương ngước mắt nhìn Trang Thạc, anh còn đang ăn, nhận ra Lang Dương Dương đã ăn no, anh tăng tốc dọn dẹp đồ ăn trên bàn bằng một bát cơm.

Thấy Trang Thạc buông chén trong tay xuống, Lang Dương Dương cầm điện thoại lên chuẩn bị đi tính tiền.

 “Ăn xong thì chúng ta đi thôi.” Lang Dương Dương nói.

Hai người lại nhìn nhau, bọn họ cảm thấy cuộc hẹn hò xem mắt này có gì đó không ổn, nhưng cũng có vẻ khá bình thường.

Gặp cũng gặp rồi, cơm cũng đã ăn xong.

Có lẽ trình tự là như vậy.

Lang Dương Dương cầm áo khoác lên, nói: “Xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh một chút.”

Trang Thạc đã đứng lên giữa chừng lại ngồi xuống, vẻ mặt anh có chút ngượng ngùng.

Lang Dương Dương định sau khi đi vệ sinh xong trở về sẽ trả tiền, con trai đi hẹn hò xem mắt thanh toán sẽ tốt hơn, như vậy có vẻ phong độ hơn.

Không ngờ lúc cậu bước ra khỏi nhà vệ sinh thì Trang Thạc đã đứng bên cạnh quầy lễ tân chờ sẵn.

Lang Dương Dương nhìn về phía quầy lễ tân, người đối diện mỉm cười nói: “Đã thanh toán xong rồi.”

Lang Dương Dương không phải loại người thích tranh nhau thanh toán trong nhà hàng, vậy nên chỉ có thể gật đầu rồi cùng Trang Thạc đi ra ngoài.

Vừa bước xuống cầu thang thì trời bên ngoài bắt đầu mưa, những hạt mưa thưa thớt xuyên qua ánh đỏ cam của đèn đường trông có chút mơ mộng.

“Tôi đưa cậu về.”

“Hả?”

Trang Thạc lại nói ngắn gọn: “Tôi đưa cậu về nhà.”

Anh không hề hỏi Lang Dương Dương có đồng ý hay không, xe của anh dừng ở ngay cửa, anh không nói câu nào mở cánh cửa ghế phó lái.

Lang Dương Dương nhìn qua thì thấy Trang Thạc cao một mét chín, khi đứng cạnh chiếc SUV còn cao hơn chiếc xe một chút.

Cánh tay anh tựa vào cửa xe chỗ ghế phó lái, nhưng vẫn không thể che đi được những đường cơ bắp cuồn cuộn dù anh đang mặc một bộ quần áo khá dày.

Bờ vai rộng, đôi chân dài, trông anh giống như người mẫu thích hoạt động ngoài trời trong các quảng cáo xe địa hình trên tivi.

Lang Dương Dương khẽ cắn môi dưới.

Những hạt mưa bối rối rơi trên má khiến trái tim cậu lỡ nhịp.

 “Được, vậy làm phiền anh rồi.”

Hết chương 4.

 

Chương 4

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên