Chương 41: Song Sư (41)

 

Chương 41: Song Sư (41)

 

Một vài thành viên của phân cục Nam Thành cảm thấy không vui khi đội trọng án can thiệp vào vụ án này. Đội phó Trương Phong nói: “Đâu phải chúng ta không có người để phái đến thị trấn Thương Thủy, cần gì phải dựa dẫm vào người khác?”

 

Trần Tinh đáp: “Chúng ta đang dựa vào đồng đội của mình.”

 

Trương Phong mặt mày cau có: “Cô!”

 

“Nếu hai vụ án có liên quan đến nhau, những thông tin cần thiết nên được chia sẻ. Trì hoãn việc điều tra, anh có gánh nổi trách nhiệm không?” Là người dẫn đầu trong một thế giới do nam giới thống trị, khí thế của Trần Tinh không hề yếu. Cô vỗ tập tài liệu trong tay lên vai Trương Phong: “Nhanh chóng điều tra cho rõ hành tung của Chương Húc Minh trong nửa năm qua đi.”

 

Trương Phong nhận lấy tài liệu, nén giận, gật đầu rồi bỏ đi.

 

Vụ án ở khu Nam Thành không gây chấn động như vụ Lưu Ngọc Thuần, nhưng giới truyền thông vẫn rất nhạy bén. Thấy không thể khai thác thêm thông tin mới nào từ “Nữ Hoàng Mỹ Mạo” nữa thì bắt đầu đổ xô đến đại lộ Ô Tân.

 

Chủ nhiệm của truyền thông Dung Tinh từ phòng làm việc riêng bước ra, đi loanh quanh một vòng rồi hỏi: “Lý Ngải Khiết đâu? Người không thấy, bản thảo cũng không thấy, giờ là mấy giờ rồi?”

 

Chỗ ngồi của Lý Ngải Khiết trống trơn, ở chỗ ngồi đối diện, một đồng nghiệp vừa nộp bản thảo, chuẩn bị tan làm, nói: “Hôm nay không thấy cô ta đến, cô ta không thường ở văn phòng mà? Hôm nay khu Nam Thành xảy ra chuyện, có lẽ cô ta đã đến hiện trường rồi.”

 

Chủ nhiệm nghiến răng: “Tốt nhất là cô ta đang ở hiện trường! Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, viết được một bài câu view là nghĩ có thể kê cao gối ngủ rồi sao!”

 

Đồng nghiệp quay lưng lại, lè lưỡi, nhỏ giọng nói: “Chứ sao nữa, lương ba cọc ba đồng, còn trông mong người ta bán mạng cho anh chắc?”

 

Chủ nhiệm không nghe thấy, lầm bầm chửi rủa một hồi rồi trở về phòng làm việc, gọi lại cho Lý Ngải Khiết một lần nữa, nhưng vẫn không ai nghe máy.

 

Ngày hôm sau, công tác điều tra được triển khai ở cả thành phố Hạ Dung và thị trấn Thương Thủy.

 

Tuy điện thoại của Chương Húc Minh vẫn chưa tìm thấy, nhưng trong căn hộ thuê của anh ta còn có một chiếc điện thoại cũ bị hỏng. Đội kỹ thuật hình sự đã trích xuất các tài khoản mạng xã hội trên chiếc điện thoại cũ, phát hiện trước đây Chương Húc Minh từng làm việc tại bốn công ty môi giới bất động sản ở khu Bắc Thành. Trước đó nữa, anh ta từng làm nhân viên giao thức ăn và shipper.

 

Trần Tinh đến công ty môi giới Ôn Hinh Nhất Gia ở khu Bắc Thành. Vừa nhắc đến Chương Húc Minh, vẻ mặt của nhân viên trong văn phòng bỗng trở nên thật đặc sắc, như thể đang ôm một trái tim bát quái, muốn nhanh chóng nói ra mọi chuyện, nhưng lại sợ gây họa cho bản thân.

 

Trần Tinh dứt khoát hỏi thẳng quản lý.

 

Quản lý vội vàng đuổi mọi người đi làm, rồi rót một cốc nước lạnh từ máy lọc nước, nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”

 

“Có phải Chương Húc Minh lại gây chuyện rồi không?” Quản lý lo lắng, sợ việc kinh doanh của mình bị ảnh hưởng.

 

Trần Tinh hỏi lại: “Anh ta gây chuyện nên mới nghỉ việc sao?”

 

Quản lý gật đầu: “Cũng có thể coi là vậy.”

 

“Chuyện gì?”

 

“Tay chân anh ta không được sạch sẽ, thích chiếm tiện nghi của công ty và đồng nghiệp.”

 

Trần Tinh nói: “Chỉ vậy thôi sao?” Hôm qua khi xem camera giám sát ở công ty Ái Ô, cô đã thấy hành động Chương Húc Minh lấy đồ ăn vặt và nước mang về nhà, nhưng cô cảm thấy việc Chương Húc Minh bị đuổi việc chắc chắn còn nguyên nhân khác.

 

Quản lý có chút do dự: “À, tôi có thể hỏi một chút không? Chương Húc Minh đã làm gì? Không phải tôi muốn giấu giếm, mà thật sự là, lỡ có người phát điên lên thì chúng tôi không dám đắc tội.”

 

Giới môi giới bất động sản là một vòng tròn, tuy khu Nam Thành và khu Bắc Thành ở xa nhau, công việc cũng hầu như không có giao điểm, nhưng án mạng là chuyện lớn, chẳng mấy chốc tin “một nhân viên môi giới bất động sản ở khu Nam Thành bị giết” sẽ lan đến khu Bắc Thành, nên cũng không có gì phải giấu giếm. Trần Tinh nói: “Anh ta đã bị sát hại.”

 

Quản lý sợ đến mức suýt chút nữa đã ngã khỏi ghế, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Vì… vì sao vậy?”

 

Trần Tinh: “Đó là lý do hôm nay tôi đến đây, đến để tìm hiểu tình hình từ chỗ các anh. Bây giờ có thể nói được rồi chứ? Chương Húc Minh là người như thế nào? Tại sao lại nghỉ việc?”

 

Quản lý ngơ ngác một hồi, lau mồ hôi lạnh rồi mới nói: “Tôi có thể nhịn được việc tay chân anh ta tay chân không sạch sẽ, dù sao thì anh ta cũng chỉ lấy mấy thứ nhỏ nhặt, thành tích của anh ta cũng tạm ổn. Nhưng anh ta háo sắc, không chỉ sàm sỡ đồng nghiệp nữ mà còn dám giở trò với cả khách hàng nữ. Như vậy là không được, ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty chúng tôi quá.”

 

“Anh ta làm ở chỗ chúng tôi được năm tháng, lúc đầu còn khá thật thà, cũng kiếm được vài hợp đồng, tôi cũng coi trọng anh ta. Kết quả đến tháng thứ ba, anh ta bắt đầu giở trò, đùa cợt bảo khách hàng nữ mời anh ta ăn cơm, mua đồ cho anh ta. ỷ vào mình có chút nhan sắc mà hành xử cứ như trai bao.”

 

Trần Tinh: “…”

 

Quản lý: “Anh ta rất biết nhìn người đấy, với khách hàng nữ trẻ tuổi thì anh ta không dám sàm sỡ, nhưng với nhân viên nữ trẻ tuổi thì dám, dù sao cũng là đồng nghiệp, không tiện xé rách mặt. Còn với khách hàng nữ trung niên có chút nhan sắc và tiền bạc thì anh ta nói những lời tục tĩu, làm nũng, giở trò vòi vĩnh chút lợi nhỏ gì đó.”

 

Trần Tinh hỏi: “Các anh phát hiện ra bằng cách nào?”

 

“Anh ta bị lật thuyền trong mương đó.” Đến giờ quản lý nhắc đến chuyện này vẫn còn tức giận: “Có một khách hàng nữ khoảng bốn mươi tuổi, rất biết chăm sóc bản thân, xinh đẹp lắm, anh ta không kìm được, không chỉ nói lời trêu ghẹo mà còn sờ vào đùi người ta, vậy nên đã bị khiếu nại. Chúng tôi làm môi giới, danh tiếng rất quan trọng, chỉ có thể khuyên anh ta nghỉ việc. Sau này nghe nói anh ta không sống nổi ở khu Bắc Thành nữa, mãi đến hôm nay tôi mới biết anh ta ở khu Nam Thành.”

 

“Tôi có một câu hỏi.” Trần Tinh nói: “Trước khi đến chỗ các anh làm việc, Chương Húc Minh đã làm ở mấy công ty môi giới khác ở khu Bắc Thành, mỗi chỗ cũng chỉ làm được mấy tháng. Theo anh nói, việc anh ta trộm cắp vặt, quấy rối phụ nữ là thói quen, trước khi đuổi việc anh ta, anh không nghe nói gì về việc này sao?”

 

Quản lý thở dài: “Anh ta không còn làm ở chỗ tôi nữa thì tôi mới nói chuyện với vài người trong nghề và biết được. Chuyện này ấy mà, mọi người đều không muốn nói ra, ảnh hưởng đến danh tiếng. Truyền ra ngoài người ta đâu có nói Chương Húc Minh thế này thế kia, mà lại nói văn phòng môi giới chúng tôi có kẻ xấu. Cho nên ai cũng che đậy cả. Anh ta không sống nổi ở khu Bắc Thành là vì hại nhiều văn phòng môi giới quá, lời đồn mới cứ thế mà lan đi.”

 

Trần Tinh lại đến các công ty môi giới và các điểm giao hàng khác mà Chương Húc Minh từng làm việc, ý kiến của bọn họ về Chương Húc Minh hầu như đều giống nhau. Còn người phụ nữ đã khiếu nại Chương Húc Minh ở công ty Ôn Hinh Nhất Gia thì cung cấp thêm một chi tiết: Cậu ta tham ăn, nhưng không phải cái gì cũng thích, đặc biệt thích đồ ngọt, lần đầu là trong túi cô có bánh wagashi Nhật, cậu ta xin ăn, sau đó đi qua tiệm bánh ngọt, cậu ta lại nói đùa bảo muốn ăn bánh Napoleon.

 

Càng điều tra sâu, chân dung cuộc đời của Chương Húc Minh càng trở nên rõ ràng hơn. Anh ta đã đến thành phố lớn ít nhất bốn năm, từng ở trọ trong các căn hộ tập thể, phòng trọ đơn sơ điều kiện rất kém. Anh ta không có bạn bè, cũng chưa từng có bạn gái chính thức. Anh ta sống rất tiết kiệm, dùng việc tham lam ăn cắp vặt để bù đắp cho cuộc sống, dùng việc quấy rối phụ nữ để thỏa mãn nhu cầu tâm lý và sinh lý. Khi còn làm môi giới ở khu Bắc Thành, doanh số của anh ta thực ra cũng không tệ, nhưng tiền đều được đem đi gửi tiết kiệm hết, trong tài khoản có hơn năm mươi vạn tệ, qua lịch sử giao dịch cho thấy, toàn bộ số tiền đó đều được gửi vào hàng tháng, tích góp từng chút, từng chút một.

 

Anh ta muốn dùng số tiền này để làm gì, không ai biết.

 

Nhưng có lẽ người đã giết anh ta biết?

 

Trần Tinh chia sẻ manh mối này cho Quý Trầm Giao, cả hai đều chú ý đến đồ ngọt.

 

“Hiện trường có một dấu chân nữ, Chương Húc Minh háo sắc, có khả năng là hung thủ giả làm khách xem nhà.” Quý Trầm Giao vừa suy nghĩ vừa nói: “Chắc chắn là cô ta đã chuẩn bị rất kỹ càng, chuẩn bị bánh có đậu phộng, trong quá trình xem nhà đã dùng một lý do nào đó đưa Chương Húc Minh đến khu đất hoang. Đội trưởng Trần, trong lịch sử liên lạc của Chương Húc Minh có ai đáng ngờ không?”

 

Trần Tinh nói: “Điện thoại vẫn chưa được tìm thấy, thông tin do nhà mạng cung cấp tạm thời vẫn chưa thấy gì. Dẫn người đi xem nhà quả thật là khả năng cao nhất. Bên anh thì sao?”

 

Quý Trầm Giao nói: “Vừa bị bố của Chương Húc Minh mắng cho một trận.”

 

Trần Tinh cạn lời: “Cái gì?”

 

Thị trấn Thương Thủy nhỏ, tình hình gia đình Chương Húc Minh như thế nào, hỏi thăm một chút là biết. Bố mẹ Chương Húc Minh đã ly hôn khi anh ta còn học tiểu học, mẹ bỏ đi xa, anh ta sống cùng bố là Chương Quốc Lý.

 

Chương Quốc Lý từng làm việc trong mỏ than, gặp tai nạn bị cụt một chân, sống bằng nghề đánh giày ven đường. Hàng xóm láng giềng đều thấy ông ta đáng thương, vì ông có một đứa con trai bất tài.

 

Có lẽ vì người bố nhu nhược, từ nhỏ Chương Húc Minh đã không chịu nghe lời, thời tiểu học thường xuyên tham gia đánh nhau, lên cấp hai thì càng lún sâu vào đám người lưu manh. Sau khi tốt nghiệp cấp hai, anh ta không học nữa, Chương Quốc Lý móc hết tiền tiết kiệm cho anh ta học trường dạy nghề, ra trường có thể vào nhà máy, coi như cũng có được một nghề sinh sống, nhưng anh ta vẫn không chịu an phận, không có sự ràng buộc của trường học, anh ta càng trở nên lêu lỏng.

 

Bố Chương tức giận đến phát bệnh nặng, cắt đứt quan hệ cha con với anh ta.

 

Khoảng hai mươi tuổi, có lẽ cuối cùng Chương Húc Minh cũng đã hiểu chuyện, cũng có thể là vì hết tiền, không sống nổi nữa, nên đã rời thị trấn Thương Thủy, đến thành phố nơi mẹ anh ta sống để làm thuê. Vài năm sau lại quay về, sau đó luôn hoạt động ở trung tâm thành phố.

 

Sau khi Trần Tinh nghe xong thì ngạc nhiên, nói: “Những năm này hai cha con bọn họ chưa từng liên lạc với nhau sao? Chương Húc Minh gặp nạn mà bố anh ta còn không cho anh ta vào nhà?”

 

Quý Trầm Giao dựa vào cửa xe, nhìn tòa nhà cũ kỹ xuống cấp: “Ông nói cả đời này không muốn nghe đến cái tên Chương Húc Minh nữa, chết là đáng, đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.”

 

Trần Tinh: “Đáng lẽ phải chết từ lâu rồi…”

 

Quý Trầm Giao hít sâu một hơi: “Có lẽ ông ấy biết chút gì đó, nhưng không muốn chấp nhận, càng không muốn nói ra.”

 

“Đúng rồi.” Trần Tinh hỏi: “Chương Húc Minh rời thị trấn Thương Thủy vào năm nào ấy nhỉ?”

 

“Thời gian cụ thể vẫn chưa xác minh, nhưng theo lời những người trong trấn nói.” Quý Trầm Giao cầm bật lửa, ánh mắt khẽ thay đổi: “Là mười hai năm trước.”

 

“Vậy…” Trần Tinh nói: “Vụ án ở thị trấn Thương Thủy, còn cả vụ án mà các anh đang điều tra…..”

 

Quý Trầm Giao gật đầu: “Rất có thể có liên quan đến nhau.”

 

Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may phân cục chúng ta không ‘khoanh vùng vụ án’, nếu không thì chậm trễ mất rồi.”

 

Quý Trầm Giao cười nói: “Có hứng thú đến đội trọng án không?”

 

“Thôi bỏ đi.” Trần Tinh từ chối rất dứt khoát: “Tôi phải quản tốt mảnh đất mảnh đất nhỏ của mình.”

 

Quý Trầm Giao đang cân nhắc xem có nên lên lầu thử lại một lần nữa hay không, thì người lái xe ba gác Lăng Liệp lại nói: “Ông cụ đâu có chạy mất, cứ cho ông ấy chút thời gian để tiêu hóa. Đội trưởng Quý, bây giờ đi đâu?”

 

“Trường trung học Thương Thủy, kiểm tra lại mối quan hệ của Chương Húc Minh.”

 

Chương Húc Minh cũng tốt nghiệp trường trung học Thương Thủy, nhưng khác với Đường Hồng Đình, anh ta không học cấp ba.

 

Phó hiệu trưởng Quan vừa nghe đến cái tên Chương Húc Minh thì vẫn chưa có phản ứng gì, mãi đến sau khi xem lại hồ sơ học sinh thì mới nhớ ra, bà liên tục nói: “Đám trẻ đó… là do những người làm thầy cô như chúng tôi không dạy dỗ chúng đến nơi đến chốn.”

 

Thái độ của phó hiệu trưởng Quan khi nói về Chương Húc Minh và khi nói về Đường Hồng Đình hoàn toàn khác nhau, vừa bất lực vừa có chút phẫn uất, có thể thấy bà thật sự bất lực với những học sinh như Chương Húc Minh. Nói đến cuối cùng, phó hiệu trưởng Quan bảo Quý Trầm Giao đợi một chút, bà đi gọi mấy giáo viên dạy Chương Húc Minh đến nói chuyện cùng.

 

Những nam sinh mười mấy tuổi một khi sa đọa thì rất khó dạy dỗ, tính lây lan còn mạnh, trong một lớp có một kẻ côn đồ là có thể ảnh hưởng đến cả một đám người. Các thầy cô giáo lớn tuổi giở hồ sơ ra, những chuyện cũ bỗng ùa về. Bọn họ thật sự không quản được những học sinh hư hỏng này, đành phải tập trung bọn họ vào một lớp, những học sinh này sau khi tốt nghiệp cấp hai thì hầu như đều không học lên cấp ba, có người thì vào trường dạy nghề, có người thì ra ngoài xã hội lăn lộn.

 

Mười hai năm trước tình hình an ninh ở thị trấn Thương Thủy không tốt, những tên côn đồ mới vào đời thường xuyên xảy ra xung đột với những tay anh chị già đời, ngay ở khu phố Hoa Đăng đó. Sau này xảy ra chuyện của Đường Hồng Đình, thị trấn mới chấn chỉnh an ninh trật tự, cộng thêm đám côn đồ cũng trưởng thành hơn, bắt đầu bươn chải kiếm sống, tình hình mới được cải thiện hơn một chút.

 

“Nhưng trong đám trẻ này có rất ít người thành đạt.” Một giáo viên nói: “Gia cảnh không tốt, lúc đi học lại không chịu cố gắng, không có bằng cấp, ra ngoài làm sao tìm được việc?” Hồ sơ trải ra trước mặt ông, trên hai trang giấy là bốn tấm ảnh thẻ. Ông tiếp tục nói: “Thỉnh thoảng tôi có hỏi thăm xem bọn nó sống thế nào, phần lớn đều giống như Chương Húc Minh, đi làm thuê, thuê nhà ở trọ. Không có tiền, đến cả vợ cũng không lấy được.”

 

Một giáo viên khác cũng tiến đến xem hồ sơ: “Đây không phải là Vạn Việt sao?”

 

Các giáo viên lại bắt đầu bàn tán: “Vạn Việt là một ngoại lệ, cũng có thể coi như là lãng tử quay đầu rồi nhỉ?”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Người này là?”

 

Các giáo viên nói, Vạn Việt cũng có xuất thân từ lớp học sinh hư hỏng, đánh nhau gây gổ ở đâu cũng có cậu ta, khiến nhà trường rất đau đầu, nhưng cậu ta thông minh, lại có nghị lực, gia cảnh cũng tốt hơn những người khác, khi trưởng thành thì đột nhiên tỉnh ngộ, vùi đầu vào học hành, vậy mà lại thi đậu vào trường đại học hàng đầu. Bây giờ đang làm việc ở một công ty lớn trong thành phố, mỗi lần người nhà cậu ta nhắc đến cậu ta là mặt mày hớn hở.

 

Trong số những học sinh bất tài của trường trung học Thương Thủy thì chỉ có cậu ta là thành danh.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Tại đồn công an thị trấn Thương Thủy, đội phó xác nhận thời gian cụ thể Chương Húc Minh rời thị trấn Thương Thủy là vào khoảng tháng 11 năm Đường Hồng Đình bị sát hại.

 

“Năm đó chúng tôi cũng đã từng thẩm vấn anh ta.” Phó đồn trưởng tìm lại biên bản ghi lời khai, hồi tưởng lại một bóng dáng mơ hồ: “Có thể là anh ta đến hoặc không đến lớp dạy nghề, đi làm thì kiểu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, không có việc gì làm thì ngồi lì ở khu phố Hoa Đăng, xin tiền đám học sinh, nhưng khoảng thời gian đó anh ta khá an phận, thuộc đối tượng điều tra bình thường. Anh ta khai là ở nhà ngủ, nhưng không có bằng chứng.”

 

Phó đồn trưởng lắc đầu, rất thất vọng: “Khi rà soát, có quá nhiều người giống như anh ta. Không có bằng chứng chứng minh anh ta thật sự ngủ ở nhà, cũng không có bằng chứng chứng minh anh ta có mặt ở hiện trường, cộng thêm việc không phát hiện anh ta có liên quan đến Đường Hồng Đình, vậy nên chúng tôi đã không tiếp tục điều tra anh ta. Những người khác giống như anh ta cũng đều được thả ra.”

 

………..

 

Chiều muộn, Quý Trầm Giao lại đến nhà Chương Húc Minh lần nữa, vừa định lên lầu thì bắt gặp Lăng Liệp từ trong bóng tối cầu thang bước ra.

 

Sau khi rời trường trung học Thương Thủy, Quý Trầm Giao không thấy Lăng Liệp và xe ba gác đâu, hóa ra là chạy đến đây.

 

“Đội trưởng Quý.” Lăng Liệp tươi cười: “Đi, tôi mời anh ăn bánh kẹp thịt.”

 

Tuy Quý Trầm Giao đói bụng, nhưng tạm thời không có tâm trạng ăn uống. “Anh tự ăn đi, tôi lên tìm ông cụ Chương nói chuyện tiếp.”

 

“Đừng, lên nữa ông ấy sẽ phản cảm đấy. Ông ấy nói với tôi ở phía Tây thị trấn có quán bánh kẹp thịt ngon lắm, vừa ăn vừa nói chuyện.”

 

Quý Trầm Giao: “Ông ấy cho anh vào nhà sao?”

 

Lăng Liệp cười: “Còn nói chuyện cả tiếng đồng hồ ấy chứ. Ông cụ ghét mấy người làm cảnh sát các anh, nhưng lại nói chuyện được với tôi.”

 

Quý Trầm Giao nhớ đến vẻ mặt bài xích của bố Chương Húc Minh lúc trước: “Anh đã nói gì với ông ấy? Ông ấy còn giới thiệu bánh kẹp thịt cho anh?”

 

Lăng Liệp đã leo lên xe ba gác: “Ăn không? Không ăn tôi đi một mình đấy nhé.”

 

Chỉ nghe thấy bụng ai đó kêu lên một tiếng.

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

“Bụng anh còn thành thật hơn anh.” Lăng Liệp thành thật nói.

 

Ngồi lên xe ba gác, Quý Trầm Giao nghĩ: Mình không thèm bánh kẹp thịt, mình muốn nghe xem hắn đã nói gì với Chương Quốc Lý.

 

“Buổi sáng tâm trạng ông cụ quá kích động, buổi tối tôi đến lại, đứng đợi bên ngoài khoảng 15 phút thì ông ấy mở cửa cho tôi vào.” Lăng Liệp nói: “Người hơn sáu mươi tuổi, tuổi già mất con, tuy đứa con này ông ấy đã không nhận rồi, nhưng cũng rất đáng thương, khi tôi vào thấy mắt ông ấy đỏ hoe.”

 

Sau khi Lăng Liệp vào nhà, nhìn quanh một lượt, tuy đồ đạc đều rất cũ kỹ, nhưng được sắp xếp rất gọn gàng, trên bàn có một cuốn album ảnh, bên trên đặt một cặp kính lão, hầu như bức ảnh nào cũng có Chương Húc Minh – đương nhiên là ảnh lúc còn nhỏ, trong ảnh còn có một người phụ nữ và Chương Quốc Lý thời trẻ.

 

Rõ ràng đã từng là một gia đình ba người.

 

Thấy Lăng Liệp chú ý đến album ảnh, Chương Quốc Lý theo bản năng muốn giấu đi, nhưng cầm lên rồi lại đặt xuống, thở dài nói: “Rốt cuộc nó chết như thế nào?”

 

Khoảnh khắc này, tình phụ tử dường như đã nhạt đến mức gần như không tồn tại, nhưng sợi dây liên kết máu mủ vẫn khiến giọng nói của Chương Quốc Lý không ngừng run rẩy.

 

Lăng Liệp nói cảnh sát vẫn đang điều tra, rồi hỏi ông có muốn đến thành phố một chuyến không.

 

Chương Quốc Lý ngồi ngơ ngác, tay mân mê sờ soạng bìa album, mấy giây sau mới nói: “Điều tra rõ rồi, tôi sẽ đến nhận tro cốt của nó.”

 

Lăng Liệp nói: “Nếu tôi hỏi ông, ông có biết Chương Húc Minh có thù oán với ai không, chắc ông cũng không biết phải không? Ông đã sớm cắt đứt quan hệ với anh ta rồi mà.”

 

“Tôi…” Chương Quốc Lý há miệng một lúc lâu, trong mắt hiện lên nỗi bi thương sâu sắc: “Tôi đã sớm biết nó sẽ có ngày hôm nay! Người ta đến báo thù rồi, đáng lẽ tôi phải áp giải nó đi nhận tội!”

 

Điều Lăng Liệp chờ đợi chính là khoảnh khắc cảm xúc Chương Quốc Lý mất kiểm soát như lúc này. Nếu từng bước ép sát, Chương Quốc Lý thân là một người cha, có lẽ rất nhiều lời sẽ không thể nói ra được, nhưng vừa rồi hắn đã lấy lùi làm tiến, lại khơi dậy được ham muốn giãi bày của Chương Quốc Lý.

 

“Cứ từ từ nói.” Lăng Liệp bình tĩnh nói: “Đội trưởng Quý của chúng tôi là một cảnh sát tốt, anh ấy nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng.”

 

Hai tay Chương Quốc Lý che nửa trên khuôn mặt, nước mắt già nua chảy qua kẽ ngón tay ông, rơi xuống đất: “Con bé ở trường trung học Thương Thủy đó, có lẽ là do nó hại!”

 

Lăng Liệp: “Ông ta nói với ông sao?”

 

“Nó sống chết gì cũng không thừa nhận! Nhưng tôi là bố nó, tôi biết!” Chương Quốc Lý kích động nói: “Nó rất thích chạy ra con phố đó, tụ tập với một đám người không ra gì, nửa đêm mới về. Đêm hôm đó, mãi tận đến hơn năm giờ sáng nó mới về, vẻ mặt hốt hoảng, vừa về là đi tắm ngay.”

 

“Nó chưa bao giờ về muộn như vậy, gần sáng rồi. Nó cũng sẽ không về là đi tắm ngay, phải ngủ đến chiều mới tắm. Tôi nghe thấy tiếng động, liền ra ngoài hâm sữa cho nó, để ở phòng khách, không bật đèn, muốn đợi nó tắm xong thì gọi nó ra uống.”

 

“Kết quả, tôi vừa cất tiếng là nó đã bị giật mình la lên, bật đèn ngay, nhìn thấy là tôi, nó còn vô cớ nổi cáu.”

 

“Lúc đó tôi chỉ cho rằng nó lại uống rượu, say xỉn phát điên thôi. Hôm sau nghe nói con phố đó có một cô gái chết, tôi liền bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng tôi… tôi không dám nghĩ theo hướng đó!”

 

Chương Quốc Lý không nói tiếp được nữa, Lăng Liệp kiên nhẫn chờ đợi, thấy ông tìm thuốc lá khắp nơi, liền đưa thuốc lá của mình cho ông.

 

Sau khi hút hết hai điếu, Chương Quốc Lý mới bình tĩnh lại: “Cảnh sát lùng sục khắp thị trấn tìm hung thủ, nó cũng bị gọi đi hỏi cung, tôi lo lắng lắm chứ. Sau khi về nó đã cảnh cáo tôi không được nói bừa, tôi hỏi nó, có phải con bé đó là do nó hại không. Nó lại nổi cáu, nói tôi muốn hại chết nó.”

 

“Cảnh sát không tìm được hung thủ, mấy tháng đó tôi không có một ngày yên ổn, càng nghĩ tôi càng cảm thấy do con trai mình gây ra. Nhưng tôi không thể đến tìm cảnh sát được, tôi chỉ có mỗi nó là người thân!”

 

“Sau này chuyện đó cứ thế mà treo lơ lửng mãi, đến cuối năm, nó nói với tôi là không học trường dạy nghề nữa, không đi làm nữa, muốn đi tìm mẹ nó. Tôi không nhịn được, lại hỏi nó có phải muốn trốn không. Nó chửi tôi không xứng làm bố, nào có người bố nào lại hãm hại con mình như vậy, rồi lại chửi tôi bất tài nên mẹ nó mới bỏ đi…”

 

Sau một trận cãi vã kịch liệt, hai cha con cùng buông lời cay nghiệt, Chương Húc Minh rời nhà, sau này dù có về thị trấn Thương Thủy cũng không quay về nhà.

 

Sau khi Chương Húc Minh đi, Chương Quốc Lý lại cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, nhưng mười hai năm qua, trên đầu ông như luôn treo lơ lửng một thanh kiếm. Cả đời này ông chưa từng rời khỏi thị trấn Thương Thủy, khi còn trẻ không được học hành đến nơi đến chốn, ông tin chắc con trai mình là hung thủ, mà giết người thì phải đền mạng.

 

“Nhưng đây chỉ là suy đoán của ông ấy.” Quán bánh kẹp thịt treo bóng đèn sáng trưng, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt Lăng Liệp, đến cả lông mi cũng ngập tràn ánh sáng, tạo thành một vòng mờ nhạt, như lông chim trên mặt hồ.

 

Phía Tây thị trấn Thương Thủy quả nhiên có rất nhiều quán ăn ven đường, lúc này chính là lúc đông khách nhất, Lăng Liệp mua một cái bánh nhân thịt bò xúc xích, một cái nhân thịt tai heo quả óc chó. Bên trong bánh chan đầy nước sốt đậm đà, chỉ cần ngửi thôi đã thấy thèm ăn rồi.

 

Quý Trầm Giao lấy cái bánh kẹp thịt tai heo quả óc chó, “Chương Húc Minh chưa bao giờ thừa nhận với ông ấy. Những điều này có thể làm cơ sở phân tích của chúng ta.”

 

Hai người đứng bên đường, im lặng không nói gì, ăn như gió cuốn, năm phút sau đã lấp đầy bụng.

 

Quý Trầm Giao nói: “Cảm ơn.”

 

Lăng Liệp nói: ” Cảm ơn tôi là người có quan hệ với cảnh sát, hay là cảm ơn tôi là đại gia?”

 

Quý Trầm Giao: “…”

 

“Nếu là người có quan hệ với cảnh sát thì đây là điều tôi nên làm. Nếu là đại gia, tôi mời anh ăn bánh kẹp thịt, ít nhất anh cũng phải mời tôi một lon coca chứ?”

 

Đầu hè mà có một lon coca ướp lạnh thì thật là sảng khoái, Lăng Liệp cầm lon coca mà Quý Trầm Giao mời, uống rất thích thú. Quý Trầm Giao lại nhíu mày, suy tư về vụ án.

 

Những vụ án này đều thiếu yếu tố then chốt, vụ án của Đường Hồng Đình, động cơ của hung thủ không rõ ràng. Tổ chuyên án năm đó phán đoán là do côn đồ giết hại trong lúc kích động, nhưng tội phạm trong lúc kích động sẽ để lại nhiều chứng cứ hơn, dường như hung thủ đã có sự chuẩn bị từ trước.

 

Có mưu tính thì phải có động cơ, nhưng dù có điều tra thế nào cũng không thể tìm ra động cơ này.

 

Lưu Ngọc Thuần và Chương Húc Minh gặp nạn, nếu là bịt miệng thì rất khó không liên quan đến vụ án ở đường Tà Dương.

 

Vậy thì là báo thù sao…

 

Đột nhiên Lăng Liệp nói: “Hình như không tìm ra được người nào có thể trả thù cho Đường Hồng Đình. Người này không tồn tại sao? Không tìm ra người ‘không tồn tại’ này thì rất có thể sẽ xuất hiện thêm nạn nhân mới.”

 

Quý Trầm Giao giật mình, nghĩ đến một vấn đề – người giết Lưu Ngọc Thuần và người giết Chương Húc Minh đã xác nhận là cùng một người chưa?

 

Từ đầu đến cuối anh chưa từng về thành phố để tận mắt nhìn thi thể của Chương Húc Minh, mà việc điều tra xung quanh Chương Húc Minh là do phân cục Nam Thành chủ trì.

 

……….

 

Lúc này, phân cục Nam Thành có một vị khách không mời mà đến, An Tuần.

 

Pháp y của phân cục đã giải phẫu tử thi của Chương Húc Minh, An Tuần lại yêu cầu xem thi thể, pháp y bất mãn, nhưng vì An Tuần là người của đội trọng án nên cũng không tiện nói gì.

 

Thi thể được lấy từ trong tủ đông ra, đặt lại lên bàn giải phẫu. An Tuần tập trung xem mặt cắt vết đâm ở cổ, pháp y phân cục đứng bên cạnh có chút căng thẳng. Tuy anh ta rất tự tin vào tay nghề của mình, nhưng dù sao An Tuần cũng là người giỏi nhất của cục cảnh sát thành phố, lỡ như An Tuần phát hiện ra sai sót của anh ta thì phân cục sẽ bị lép vế trong cuộc so tài với cục cảnh sát thành phố.

 

Nhưng anh ta không ngờ là An Tuần không giải phẫu lại, sau khi xem vết thương ở cổ và các vết thương khác trên cơ thể xong liền rời đi.

 

“Hung thủ không phải cùng một người.” An Tuần đứng ở hành lang phân cục gọi điện: “Vết thương của Lưu Ngọc Thuần sâu hơn, lực mạnh hơn, còn Chương Húc Minh thì hung thủ có chút do dự, căng thẳng khi ra tay, con dao sử dụng cũng không giống nhau, tư thế cầm dao và cách dùng lực cũng khác nhau, cộng thêm dấu chân ở hiện trường, khả năng là nữ giới cao hơn, nhưng hung thủ trong vụ án của Lưu Ngọc Thuần lại khó phân biệt giới tính.”

 

Quý Trầm Giao đặt điện thoại xuống, da đầu tê rần, suy luận ngược từ động cơ đến hung thủ, hung thủ “không tồn tại”, mà bây giờ lại có hai hung thủ “không tồn tại”?

 

Trong chốc lát, trong đầu anh hiện lên rất nhiều cái tên và những khuôn mặt rời rạc như bị đứt quãng. Là ai, ai đang báo thù cho Đường Hồng Đình?

 

An Tuần vừa định rời khỏi phân cục Nam Thành thì một chiếc xe cảnh sát phóng vào, cửa xe mở ra, Trần Tinh sải bước chạy đến.

 

An Tuần từng tiếp xúc với vị nữ anh hùng này, cậu ta gọi: “Đội trưởng Trần, gấp vậy sao?”

 

Trần Tinh dừng bước: “Vừa hay anh ở đây, thầy An, giúp tôi nói với đội trưởng Quý một tiếng, việc điều tra có tiến triển rồi. Camera giám sát ở khu dân cư đã phát hiện một người phụ nữ nhiều lần theo dõi Chương Húc Minh trước khi anh ta gặp nạn.”

 

An Tuần vội vàng cùng Trần Tinh trở vào bên trong, trên video phát đi phát lại, một người phụ nữ vội vã quay đầu lại, không hề phát hiện sự tồn tại của camera.

 

“Hửm?” An Tuần đột nhiên đứng lên: “Hình như tôi đã từng gặp cô ta rồi, cô ta là một phóng viên, dạo trước thường đến cục cảnh sát thành phố để săn tin!”

 

Hết chương 41.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Lăng Liệp: Bản thân tôi, đại gia.

 

Chương 41: Song Sư (41)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên