Chương 47: 000011 – Cuồng Loạn

 

Chương 47: 000011 – Cuồng Loạn

 

Trong phòng thí nghiệm đơn sắc, cuối cùng cũng xuất hiện những màu sắc khác.

 

Trên nền gạch men trắng có một mảng lớn màu máu chói mắt, những lọn tóc màu hạt dẻ ngâm trong đó, bẩn thỉu và lộn xộn. Chắc chắn khi dọn dẹp sẽ rất kinh tởm.

 

Ngôn Dương lạnh run người, đồng tử rung lên, ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng đang điên cuồng hít thở oxy, nhưng cậu lại cảm thấy nghẹt thở như bị bóp cổ.

 

Đèn trong phòng thí nghiệm rất trắng, rất sáng, trong không gian này dường như không có một chút u ám nào.

 

Tầm nhìn của Ngôn Dương lúc sáng lúc tối, cậu nhìn đôi mắt của Lê Nhược, từ bất cam đến sợ hãi, cho đến tuyệt vọng, đau đớn cuộn trào, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảnh trống rỗng chết lặng. Cậu không bỏ sót bất kỳ điều gì trong số đó.

 

Trong khoảng không màu xám trống rỗng đó, Ngôn Dương đột nhiên cảm thấy thật nực cười, nhớ lại bộ dạng ngày thường tự cho là mình hơn người, dưới vẻ hào nhoáng kiêu ngạo đó, hóa ra lại trống rỗng như thế.

 

Cậu đã chứng kiến quá nhiều câu chuyện anh hùng, sống mười sáu năm dưới ánh hào quang đó, được mọi người ca ngợi vây quanh, cậu cũng tự coi mình là nhân vật chính của thế giới này. Cậu đã tưởng tượng mình rơi vào nguy hiểm, nhưng luôn tự tin rằng mình có thể lật ngược tình thế, thoát khỏi nguy hiểm. Giống như nhân vật chính trong truyện vậy.

 

Nhưng bây giờ thì sao?

 

Nước mắt lăn xuống khuôn mặt tinh xảo, nước mắt rơi xuống từng giọt, từng giọt, đôi mắt cậu mở to nhìn Tư Bác đặt bộ não vào dung dịch dinh dưỡng màu xanh lá cây, rồi quay người bước tới.

 

Cậu không thể thay đổi bất cứ điều gì, không thể đảo ngược bất kỳ kết cục nào.

 

Tư Bác đứng trước mặt Ngôn Dương, dùng con dao mổ mỏng dài đó nâng cằm Ngôn Dương lên, trên lưỡi dao dính đầy máu của Lê Nhược. Ông ta cúi xuống nhìn Ngôn Dương.

 

Khuôn mặt bị nâng lên trắng bệch, đôi mắt đẫm nước mắt mở to, nỗi đau tột cùng cũng không che giấu được những đường nét hoàn hảo trên khuôn mặt, khiến cậu lúc này trông giống như một con rối bị hỏng.

 

Có tiếng gõ cửa phòng thí nghiệm.

 

Tư Bác: “Vào đi.”

 

Hai người đàn ông mở cửa bước vào, bọn họ mặc áo khoác da màu đen, bước chân không một tiếng động, “Ngài Tư.”

 

Tư Bác thu lại con dao mổ đang đặt trên cằm Ngôn Dương, dùng ngón tay cái lau sạch vết máu trên mặt Ngôn Dương, “Làm sạch trí nhớ của cậu ta rồi nhốt cậu ta lại.”

 

Điều này khác với những gì đã nói trong cuộc gọi vừa rồi, một trong hai người lên tiếng xác nhận: “Vậy còn nhóm xóa nhận thức A?”

 

“Tạm thời chưa cần, nhốt kỹ là được.” Tư Bác giơ tay chỉ ra phía sau, “Còn cái xác này nữa, nhanh dọn dẹp đi, để đây vướng víu.”

 

Ngôn Dương nhìn hai người đặt Lê Nhược vào chiếc hộp giấy đã chuẩn bị sẵn, chiếc hộp không lớn, nhân lúc Lê Nhược chưa cứng lại, bọn họ đã bẻ gập người bà bỏ vào trong hộp, như vò một tờ giấy bỏ vào thùng rác, rồi dùng băng keo đen dán kín lại.

 

Sau đó, bọn họ đỡ Ngôn Thời – cha của cậu lên, ông vẫn đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, đặt ông lên chiếc ghế mà Lê Nhược vừa ngồi, cánh tay robot lập tức hoạt động, dùng giá đỡ cố định Ngôn Thời.

 

Ngôn Dương biết Tư Bác sắp làm gì với cha mình, trong nháy mắt, lòng căm thù dâng trào dọc theo xương sống, thiêu đốt hốc mắt cậu đỏ ngầu, linh hồn cậu như bị thiêu đốt trong ngọn lửa giận dữ thành ngàn mảnh vụn.

 

Tư Bác nhìn ánh mắt cậu lại tập trung vì phẫn nộ, cười nhạo một tiếng, “Cậu làm vậy thì có ích gì? Lát nữa cậu còn không biết mình là ai nữa mà.”

 

Ông ta vẫy tay, hai người đàn ông mặc áo khoác da màu đen bước đến bên cạnh Ngôn Dương, kẹp lấy cánh tay yếu ớt của cậu, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

 

Nhưng đúng lúc này, Ngôn Thời tỉnh lại.

 

Ánh mắt hoang mang nhìn quanh căn phòng, rồi chạm vào ánh mắt của Ngôn Dương sắp bị kéo ra cửa.

 

Chỉ một cái nhìn ngắn ngủi hai giây, cánh cửa phòng thí nghiệm đã đóng sầm lại trước mặt Ngôn Dương.

 

Bên trong cánh cửa, tiếng ong ong của dao cạo lại vang lên.

 

Cái nhìn đó như khắc sâu vào trí nhớ cậu, sau này, mỗi khi Ngôn Dương giết chóc quá độ, cậu sẽ nhớ lại biểu cảm của cha lúc đó, đó là ánh mặt tuyệt vọng, và nhiều hơn là áy náy.

 

Nhưng tư duy của Ngôn Dương lúc này đã hỗn loạn, không đọc được cảm xúc của bất kỳ ai, chỉ có một ý nghĩ điên cuồng cứ lặp đi lặp lại trong lòng cậu–

 

Dù thế nào đi nữa, dù phải trả bất cứ giá nào – cậu cũng nhất định phải giết Tư Bác!

 

Đồng tử Ngôn Dương co rút dữ dội, thần kinh đột nhiên hưng phấn một cách kỳ lạ, những mảnh ký ức trong não bắt đầu hiện lên hỗn loạn.

 

Cậu bị hai người đàn ông kéo lê trên mặt đất, cánh cửa phòng thí nghiệm càng lúc càng xa, phía sau là hành lang dài hun hút.

 

Hành lang đó dẫn đến đâu? Cậu không biết.

 

Có lẽ là một góc khác của địa ngục.

 

Cậu bị kéo lê đi rất lâu, nhưng dường như chỉ trong nháy mắt, trong nỗi đau vô cùng vô tận và sự hưng phấn đến run rẩy đó, Ngôn Dương không còn tỉnh táo nữa –

 

Ý thức của cậu đã trượt xuống vực sâu, rơi vào bóng tối dày đặc….

 

………..

 

Khi Ngôn Dương tỉnh lại, cậu cảm thấy ánh nắng mặt trời hơi chói mắt.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Đột nhiên ngồi dậy, phát hiện mình đang nằm trong một khu vườn, bên dưới là cỏ xanh được ánh nắng mặt trời sưởi ấm, cánh hoa anh đào rơi xuống vai cậu.

 

Phía sau là một căn biệt thự hai tầng, trên bức tường trắng ấm áp có một ô cửa sổ kính, bên trong văng vẳng tiếng cười nói.

 

Đây là ở Phỉ Thành, trong nhà của cậu.

 

Ngôn Dương ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ cửa sổ kính, là mùi bánh quy việt quất mà Lê Nhược thường nướng.

 

Cậu vội vàng chạy vào nhà, cũng không kịp thay giày mà chạy vào bếp, nhìn thấy bóng dáng Lê Nhược và Ngôn Thời đang dựa vào nhau trước lò nướng.

 

Nghe thấy tiếng bước chân, hai người quay đầu lại.

 

“Sao con không thay giày? Đã lớn thế này rồi mà vẫn cần người khác nhắc nhở những việc nhỏ nhặt đó sao?” Lê Nhược đưa bánh quy việt quất vừa nướng xong cho cậu.

 

Ngôn Dương cầm một cái bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào trên đầu lưỡi khiến mũi cậu cay cay, “Lần sau con nhất định sẽ nhớ.”

 

Lê Nhược ngạc nhiên nói: “Hôm nay sao con ngoan thế A Dương?”

 

Ngôn Dương cười hì hì, sau khi ăn xong bánh quy, cậu thả tay xuống, xoa đầu ngón tay, lưu luyến hơi ấm trên chiếc bánh quy còn sót lại.

 

Ngôn Thời cúi đầu nhìn đồng hồ, “Sao con chưa đi? Không phải đã hẹn với Du Phùng đi xem pháo hoa à?”

 

Ngôn Dương ngơ ngác, trong đầu đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, cậu ngây người một lúc, nhìn cha mẹ trước mặt, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống khóe mắt, “Con không muốn đi.”

 

Lê Nhược và Ngôn Thời dường như không nghe rõ, “Con nói gì?”

 

“Con không muốn đi.”

 

“Con nói cái gì vậy? Mau đi đi, bố mẹ đưa con ra nhà ga.”

 

Ngôn Dương bị Lê Nhược đẩy ra cửa, “Mẹ, mẹ đừng vội, mẹ nghe con nói…”

 

Lời còn chưa dứt, lực đẩy phía sau đột nhiên biến mất, Ngôn Dương lập tức quay đầu lại, nhưng phát hiện phía sau không có ai cả.

 

Ngôi nhà phía sau cậu đột nhiên biến mất, biến thành con đường cây xanh rợp bóng mát, rải rác những mảnh vỡ ánh nắng mặt trời.

 

Cậu quay lại, nhìn về phía trước, cách cậu vài chục bước chân có một biển dừng xe buýt màu đỏ tươi, dưới ánh nắng mặt trời, lớp sơn đó tỏa sáng bóng loáng.

 

Bên cạnh biển dừng chân có một giàn nho lớn, xanh mướt tươi tốt, Ngôn Dương cảm thấy cảnh tượng này có chút gì đó không hài hòa.

 

Nhưng ngay sau đó, cậu không còn thời gian để nghi ngờ nữa.

 

Dưới giàn nho có một thiếu niên đang đứng đó, thiếu niên tóc đen, da trắng, khuôn mặt tuấn tú, người đó đứng từ xa nhìn Ngôn Dương.

 

Cậu hoàn toàn không kiểm soát được bản thân, đôi chân bước nhanh đến, bước từng bước lại gần người đó.

 

Thiếu niên tóc đen nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy, gọi cậu, giọng nói của người đó trầm ấm, “Ngôn Dương.”

 

“Ngôn Dương!” Đột nhiên có một giọng nói khác vang lên bên tai.

 

“Ngôn Dương, Ngôn Dương, tỉnh dậy.”

 

Có người đang gọi cậu, cậu như đang nằm dưới đáy nước, còn giọng nói của người đó như truyền đến từ trên mặt nước, mơ hồ không rõ ràng.

 

“Tỉnh dậy.”

 

Giọng nói đó cứ lởn vởn không ngừng, Ngôn Dương bị làm phiền đến mức bỗng dâng lên cảm giác bực bội muốn phát hỏa.

 

Cậu đột ngột mở mắt ra, phát hiện nơi này không phải là nhà cậu ở Phỉ Thành, cũng không phải dưới giàn nho bên bến xe, mà là một nhà tù màu xám.

 

Những cảnh tượng đẫm máu phi lý đó là thật.

 

Nhà tù rất kín, chỉ có một ô cửa sổ hình chữ nhật hẹp trên cửa sắt, cả căn phòng tràn ngập chết chóc, chỉ có tiếng hơi thở của Ngôn Dương.

 

Ngôn Dương chuyển động nhãn cầu khô khốc, kinh ngạc phát hiện bên cạnh mình có một bóng đen đang ngồi!

 

Người này im lặng không một tiếng động, hòa lẫn hoàn hảo với bóng tối.

 

Ngôn Dương gắng sức ngẩng đầu lên nhìn.

 

Nhìn thấy một đôi đồng tử màu xám quen thuộc.

 

Đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng, lúc này Ngôn Dương mới nhìn rõ –

 

Người này ẩn mình trong bóng tối, thần sắc đen tối khó hiểu, nhưng lại có khuôn mặt giống hệt cậu.

 

Hết chương 47.

 

Chương 47: 000011 – Cuồng Loạn

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên