Chương 48: 000012 – Bệnh Trạng

 

Chương 48: 000012 – Bệnh Trạng

 

Cửa sổ hẹp trên cửa sắt hé mở, ánh đèn hành lang trắng xóa, lọt vào vài tia sáng yếu ớt, chiếu sáng khuôn mặt nghiêng nghiêng của người trước giường.

 

Sắc mặt người này rất kém, môi không chút máu, khuôn mặt trắng bệch không buồn cũng không vui, đôi mắt màu xám như thủy tinh vô hồn, nhìn Ngôn Dương không chút cảm xúc.

 

Vẻ mặt Ngôn Dương ngây dại, bây giờ dù có hổ dữ há miệng ngay bên cạnh, cậu cũng không muốn phản kháng.

 

Còn giãy giụa gì nữa?

 

Chết là tốt nhất.

 

“Cậu không thể chết.”

 

Người đó lên tiếng, giọng khàn khàn như sau khi say rượu.

 

“Cậu cam tâm sao? Tư Bác vẫn chưa trả giá.”

 

Cam tâm không? Ngôn Dương nghiến răng, nhớ lại những tuyệt vọng và chết chóc nhuốm máu đó, mối thù khắc cốt ghi tâm lập tức thiêu đốt hốc mắt cậu đỏ ngầu.

 

Nhưng cậu không thể làm gì cả, sắp tới ngay cả hình ảnh cha mẹ trong ký ức cũng không giữ được, khi cậu quên cả chính bản thân mình, thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?

 

“Chỉ cần còn sống thì mọi chuyện mới có thể chuyển biến, nếu chết đi, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.”

 

Dường như người này có thể đọc được suy nghĩ của Ngôn Dương, Ngôn Dương không nói gì, nhưng cậu ta lại đang đối thoại với suy nghĩ của Ngôn Dương.

 

Môi mấp máy, nhưng trong mắt lại không có chút cảm xúc nào, Ngôn Dương nhớ tới những AI sinh học số lượng ít ỏi cho đến nay, người này cho cậu cảm giác rất giống những cỗ máy tinh xảo đó.

 

Ngôn Dương khó khăn lên tiếng, “Cậu… là ai?”

 

“Tôi không có tên,” người đó nói bằng giọng điệu thờ ơ, “Nhưng tôi là người cậu có thể tin tưởng.”

 

Ngôn Dương im lặng nhìn cậu ta, mãi một lúc lâu sau cậu mới chậm rãi dời mắt đi, nhìn chằm chằm lên trần nhà xám xịt, khi lên tiếng lại chỉ là phụ họa qua loa, “Vậy sao? Vậy lý do tôi tin tưởng cậu là gì?”

 

“Chuyển biến.” Người đó nói ngắn gọn.

 

Lúc này, từ đó đối với cậu quá sức hấp dẫn, Ngôn Dương chớp mắt, vừa định lên tiếng thì lại có tiếng bước chân truyền đến từ hành lang, tiếng giày da cứng gõ xuống sàn.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Người đó cũng nghe thấy, cậu ta cúi xuống, nhanh chóng ghé sát vào tai Ngôn Dương nói một câu.

 

Ngay sau đó, cánh cửa sắt của căn phòng được mở ra, hai người đàn ông bước vào, chính là hai người mặc áo khoác da màu đen vừa rồi.

 

Hai người bước tới, túm lấy người vẫn luôn nói chuyện bên giường cậu, kéo ra phía bức tường.

 

Ngôn Dương muốn ngăn lại, nhưng cảm giác đau đớn dữ dội trong đầu lại ập đến, sau khi tỉnh lại một thời gian ngắn, ý thức của cậu lại bắt đầu mơ hồ.

 

Cậu cố gắng nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt, bên tai dường như vẫn còn văng vẳng giọng nói của người đó, giọng nói như bị cát sỏi mài mòn, nhưng phát âm lại đặc biệt rõ ràng.

 

Người đó ghé sát tai cậu, đó là một lời cảnh báo, cũng là cái gọi là “Chuyển biến” –

 

“Cậu đừng nói gì cả.”

 

Người đó bị ấn vào tường, cơ thể gầy gò không có bao nhiêu thịt, chỉ có da bọc xương, thậm chí Ngôn Dương còn nghe thấy tiếng xương cốt va vào tường.

 

“Sao chỉ số thần kinh của cậu ta lại dao động lớn như vậy? Anh kết nối trực tiếp với con chip rồi xóa đi.” Ngôn Dương nghe thấy một trong hai người đàn ông áo đen đang nói, nhưng trước mắt cậu lại bắt đầu trở nên muôn màu muôn vẻ, cậu nhìn thấy khu vườn trong nhà mình ở Phỉ Thành, nhìn thấy nước ngọt dưới gốc cây hoàng giác, nhìn thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.

 

Các giác quan bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm giác về thời gian trôi qua trở nên chậm lại. Ý thức của Ngôn Dương như bị ngâm trong thuốc độc ấm áp.

 

Không biết hai người đàn ông áo đen kia đã rời đi từ lúc nào, cậu cũng không nghe thấy tiếng cửa sắt đóng lại.

 

Người yếu ớt bên bức tường kia, mái tóc mềm mại ướt đẫm mồ hôi dính trên trán, hơi thở không đều cho thấy cậu ta vừa trải qua đau đớn, Ngôn Dương cố gắng chịu đựng cơn đau đầu để suy nghĩ –

 

Có ngoại hình giống nhau, khả năng đọc suy nghĩ và cảnh báo kỳ lạ, lại còn là mục tiêu bị xóa nhận thức.

 

Bộ não đau đớn của Ngôn Dương cuối cùng cũng khôi phục được một phần khả năng suy nghĩ. Đột nhiên, cậu biết người này là ai.

 

Cậu dùng hết sức lực mình có để cử động tứ chi, ngã xuống giường, rồi lại loạng choạng đi đến trước mặt người đó, nâng khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu ta lên, “Tôi biết cậu là ai rồi.”

 

Trên khuôn mặt người đó một mảnh hoang mang mờ mịt, ký ức hoàn toàn trống rỗng.

 

Nhưng Ngôn Dương lại nhớ tất cả.

 

Hết chương 48.

 

Chương 48: 000012 – Bệnh Trạng

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên