Chương 5

Chương 5:

 

Đây là lần đầu tiên Lang Dương Dương ngồi ở ghế phụ trên xe Trang Thạc, trong lòng cậu vẫn có chút không thoải mái, cậu không có bằng lái xe, nhiều năm như vậy cũng không có bạn trai, về cơ bản thì cậu chỉ toàn sử dụng phương tiện giao thông công cộng.

Thỉnh thoảng cậu cũng ngồi xe của bạn, nhưng cậu cũng chỉ ngồi ở ghế sau.

Cảnh ai đó tự mở cửa chỗ ghế phó lái cho mình như thế này cậu chỉ thấy trong các bộ phim thần tượng xem ngày xưa.

Mưa dần dần nặng hạt, Lang Dương Dương biết nếu mình cố gắng từ chối sẽ chỉ khiến cho hai người ướt sũng, vậy nên đành phải ngồi lên trên.

Thấy Trang Thạc nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, hai người nhìn nhau qua cửa kính, lúc này dường như hạt mưa cũng đang bối rối.

Trang Thạc cũng lên xe, nhanh chóng khởi động xe.

“Tôi sống ở tiểu khu Ngân Diệp.” Lang Dương Dương chủ động lên tiếng, sau khi nói chuyện, cậu lại cảm thấy mình nói vậy có chút giống như nói chuyện với tài xế, thế nên lại bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà, xin lỗi đã làm phiền.”

Cậu lại nghĩ đợi khi xuống xe thì mình nên nói gì, một hồi nữa tới nơi thì nên nói cái gì?

Khi anh đưa cậu về nhà, đó chỉ là phép lịch sự hay có ý gì khác?

Tóm lại là cậu rất bối rối.

Trang Thạc gật đầu rồi ừ một tiếng.

Lang Dương Dương mím môi, hai tay vô thức nắm chặt lấy dây an toàn, sau đó quay người nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Thành phố Trường Khê được xem là một thành phố du lịch, rất nổi tiếng về cảnh quan thiên nhiên, quả thật phong cảnh ở đây rất đẹp.

Sau khi về thành phố Trường Khê, cậu thường lang thang trên phố không mục đích, bắt xe buýt đi đến công viên rừng rậm ở ngoại ô dạo một vòng, đi bộ trên những con đường núi quanh co mỗi ngày sau giờ làm là hoạt động khiến Lang Dương Dương cảm thấy thật thư thái.

Ngay cả việc dắt chó đi dạo cũng khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhìn mãi không chán, khi dời sự chú ý của mình đi, hình như việc ngồi cạnh Trang Thạc cũng không còn áp lực như lúc ban đầu nữa.

Đi được một đoạn thì xe dừng lại ở một ngã tư lớn, Lang Dương Dương ngẩng đầu lên thì thấy bọn họ đã đi được hai phút.

Trong hai phút này cậu không nói câu nào, chỉ suy nghĩ miên man thì cũng có chút xấu hổ.

Lang Dương Dương lại giống như lần trước ở chỗ làm, cậu theo bản năng lấy điện thoại ra, giả vờ như mình đang bận rộn.

Vừa mở khóa điện thoại thì Trang Thạc cũng phanh xe lại, anh nói: “Cậu có muốn nghe nhạc không?”

Lang Dương Dương cầm điện thoại, lặng lẽ tắt màn hình, “Được.”

Họ nhìn nhau rồi mỉm cười, nụ cười đó hết sức lịch sự và có chút ngượng ngùng.

Trang Thạc thao tác trên màn hình trong xe, mở list nhạc trong đó lên, anh không kết nối Bluetooth, đó là nhạc đã được tải trước ở trên xe.

Thật tốt, Lang Dương Dương nghĩ.

Sau khi nhấn nút play, điện thoại của Trang Thạc liên tục nhận được tin nhắn Wechat, anh mở ra đọc rồi trả lời tin nhắn. Lang Dương Dương cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, cậu tựa lưng vào ghế nhìn những chiếc xe đi qua trước mặt mình.

Sau khi chiếc xe tải lớn phía trước đi qua, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh hơn, lúc này Lang Dương Dương mới nhận ra mình từng nghe qua bài hát Trang Thạc mới mở, có một thời gian cậu thích nghe bài hát này, còn nghe đi nghe lại rất nhiều lần.

Cậu đưa mắt nhìn về phía bảng cảm ứng.

Bài hát có tên là “Sisyphus”.

Đó là một bài hát có đoạn intro rất mê người với tiếng huýt sáo đặc trưng của ca sĩ, nhịp trống lưu loát dứt khoát và hợp âm guitar sảng khoái đã tạo nên một bản nhạc mang âm hưởng dân ca và rock n’ roll hết sức độc đáo.

Trong một thời gian dài, nó là người bạn đồng hành của Lang Dương Dương mỗi khi cậu bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng về nhà sau những giờ tăng ca lúc đêm muộn.

Đúng vậy, Lang Dương Dương gọi những bài hát đó là bạn đồng hành.

Khi cô đơn, âm nhạc là người bạn tốt nhất ở bên cạnh.

Trang Thạc vẫn đang trả lời tin nhắn, hình như là tin nhắn công việc, Lang Dương Dương quay lại nhìn lướt qua thì thấy anh đang vẽ vòng tròn trên báo cáo.

Nửa bài hát đã trôi qua, Trang Thạc đặt điện thoại xuống, khởi động xe rồi chạy về hướng nhà Lang Dương Dương.

Ban đầu cậu nghĩ bài hát này là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, có lẽ anh ấy thích nó và tình cờ tải xuống.

Nhưng điều kỳ lạ là, những bài hát đã phát trên suốt cả quãng đường đi này Lang Dương Dương đều đã nghe qua, mấy lần cậu quay đầu lại nhìn Trang Thạc, thấy anh cũng nhìn mình mà không nói gì, nhưng nụ cười cứng ngắt trên môi Trang Thạc dường như mang theo một ý nghĩa nào đó.

Nghe những bản nhạc quen thuộc, Lang Dương Dương cũng không còn lo lắng và lúng túng nắm chặt dây an toàn nữa, mà bây giờ cậu đã bắt đầu thư giãn, tận hưởng khung cảnh bên ngoài cửa sổ trên ghế phó lái.

Xe dừng lại trước một con hẻm trong phố cổ, Lang Dương Dương tháo dây an toàn ra.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà.” Lang Dương Dương nói.

Lúc này là một bản nhạc “rock & roll “, giọng hát tinh tế và âm nhạc huyền ảo khiến bầu không khí lúc này bỗng trở nên cuốn hút đến lạ lùng.

Trời đã tối, đèn đường mờ ảo, không khí mát mẻ làm dịu đi sắc đỏ trên mặt hai người.

Trang Thạc khẽ mím môi: “Không có gì, việc tôi nên làm mà.”

Anh vừa nói vừa tắt nhạc đi vì sợ nhạc to quá không nghe được Lang Dương Dương nói.

Cuối cùng Lang Dương Dương cũng cười, cậu nhẹ nhàng chỉ vào màn hình cảm ứng: “Hình như chúng ta thích nghe cùng một loại nhạc, những bài hát đó tôi đã nghe rồi.”

Trang Thạc: “Ừ.”

Ừ, cảm giác muốn nói chuyện của Lang Dương Dương vừa nhen nhóm đã bị dập tắt bởi một tiếng “Ừ”, cậu khẽ rũ mắt xuống, đang định lịch sự chào tạm biệt thì Trang Thạc lại nói thêm một câu nữa.

Anh nói: “Đây đều là những bài hát đã được cậu chia sẻ trên trang cá nhân.”

Lang Dương Dương có chút sửng sốt, “Hả?”

Trang Thạc: “Tôi đã thấy cậu chia sẻ những bản nhạc này trên trang cá nhân, vậy nên đã tải về để trên xe, để lúc cậu ngồi trên xe có thể nghe.”

Khóe môi Lang Dương Dương khẽ nhếch lên, cậu muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.

Bọn họ mới gặp nhau lần đầu tiên, lúc trò chuyện trên Wechat cũng không quá hai mươi câu, không quen thuộc lắm nên có chút lúng túng, hơn nữa cũng không có tình tiết gì đặc biệt.

Nhưng Trang Thạc đã vì cậu mà vào trang cá nhân của cậu tìm hiểu, tải danh sách nhạc mà cậu thích để trên xe cho cậu nghe, đối với Lang Dương Dương thì, như một hòn đá lớn ném vào mặt hồ tĩnh lặng vậy.

Bọt nước nhiều đến mức làm mờ cả mắt cậu.

Bởi vì hành động đó với Lang Dương Dương là lãng mạn quá mức tưởng tượng.

Lang Dương Dương ngước mắt lên nhìn Trang Thạc, thấy hai bàn tay thô ráp của anh lúng túng nắm chặt vô lăng.

Trong lòng cậu bỗng cảm thấy có chút ngọt ngào.

Nhưng vẫn còn một chút bối rối.

“Đã lâu rồi không thấy cậu chia sẻ bài hát mới.” Trang Thạc nói thêm một câu.

Có lẽ vì không thể chịu được sự im lặng trong xe lúc này, khi Lang Dương Dương đang đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình, cậu đâu biết sự im lặng đó đối với Trang Thạc như đang chờ đợi phán xét của tòa án vậy.

Anh phải nói gì đó để thẩm phán chú ý đến mình và cho anh câu trả lời.

Lang Dương Dương nhìn Trang Thạc: “Dạo này bận quá.”

“Ừ, gần đây thời tiết không được tốt lắm.”

“Ừ, năm nay mưa nhiều quá.”

Trang Thạc cười: “Đối với tôi thì đó lại là chuyện tốt. Mùa xuân sẽ có nhiều mưa hơn nên mọi thứ trồng trong nông trại đều mọc rất tươi tốt.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 “Nông trại?” Lang Dương Dương hỏi.

Trang Thạc: “À, tôi mở trang trại trên bờ sông Nam Khê để trồng trọt và nuôi ngựa.”

Lang Dương Dương: “Bờ sông kia à? A có biết trang trại Nam Khê không?”

Nụ cười trên môi Trang Thạc tươi hơn một chút: “Đó là trang trại của tôi.”

“A…” Lang Dương Dương gật đầu.

Hóa ra tự kinh doanh mà dì Hai nhắc đến là một ông chủ trang trại.

Cái gì mà ‘Cũng tự kinh doanh giống con’, việc kinh doanh của một trang trại với một cửa hàng điểm tâm nho nhỏ hoàn toàn không cùng một quy mô đẳng cấp, vậy nên sao có thể so sánh với nhau được chứ?

Nhưng mà, sau khi biết Trang Thạc là chủ của một trang trại thì hình ảnh của anh lại rất phù hợp với công việc đó.

Lúc này, điện thoại của Trang Thạc lại vang lên, là cuộc gọi đến, Lang Dương Dương nghĩ chắc là anh đang có việc gấp nên đã mở cửa xe rồi nói: “Vậy tôi về trước nhé.”

Trang Thạc gật đầu, trong lòng anh có chút lo lắng về chuyện vừa xảy ra, sau khi chào tạm biệt Lang Dương Dương thì nghe điện thoại.

Lang Dương Dương mỉm cười, hai mắt cong cong, trông vô cùng nhẹ nhàng và khoan khoái, khuôn mặt trắng nõn che dưới chiếc áo cổ lọ màu nâu nhạt, trông cậu vừa giống một con cừu nhỏ lại vừa giống nai con.

Anh nhỏ giọng đáp lời: “Chú ý an toàn, tạm biệt.”

Xe của Trang Thạc đã nhanh chóng rời đi, nhưng Lang Dương Dương vẫn còn đứng ở ngã tư suy nghĩ một hồi lâu.

Mãi cho đến khi những gợn sóng trong lòng cậu dần dần lắng xuống mới chậm rãi đi về nhà.

Cậu cũng không biết Trang Thạc có cảm tình với mình hay không, cũng không thể hình dung ra được cảm giác của mình đối với Trang Thạc là như thế nào.

Dường như có tiếng bước chân vang lên xung quanh căn nhà cô độc của cậu ở nơi hoang dã, Lang Dương Dương cô đơn đã lâu nên cũng không biết loại cảm giác này là tốt hay xấu.

Nhưng không thể phủ nhận là nó vẫn có chút mới mẻ.

Trong khi xử lý các đơn đặt hàng vào buổi tối, Lang Dương Dương lại tìm kiếm trang trại Nam Khê trên mạng.

Cuối cùng cậu cũng đã tìm ra con ngựa trên avatar Wechat của Trang Thạc chính là con ngựa trên trang web.

Vậy….. anh ấy có thể lái xe nâng không nhỉ?

Không biết sao đột nhiên Lang Dương Dương lại nghĩ đến điều này, sau đó cậu lại ngồi cười ngốc nghếch một mình.

Sau khi chia tay, Trang Thạc không gởi bất cứ tin nhắn nào đại loại như ‘Em về nhà chưa? Đang làm gì đấy’ cho cậu.

Đến khoảng mười giờ, Lôi Công đã ngủ trong góc phòng, Lang Dương Dương làm việc xong thì đi tắm, lúc cậu đang ngồi trên sofa lau tóc thì nhìn thấy tủ rượu, trong thời tiết như thế này mà uống một ly vang đỏ hẳn là rất tuyệt.

Lúc cậu đứng dậy đi vào bếp mới nhớ ra bếp gas nhà mình bị hỏng, vẫn chưa kịp sửa.

Vậy nên cậu phải từ bỏ việc làm nóng rượu vang đỏ, đổi thành một ly rượu Whiskey.

Cậu mở Bluetooth kết nối với loa rồi bấm vào nút phát nhạc ngẫu nhiên.

Sau khi uống rượu, nhiệt độ cơ thể cậu tăng lên không ít, cậu ngồi trên ghế sofa đọc cuốn sách hướng dẫn làm điểm tâm vừa được gửi đến.

Đây là cuốn sách được viết bởi một blogger về các món tráng miệng mà Lang Dương Dương đã thích nhiều năm nay, ngoài việc làm món tráng miệng, cô ấy còn có rất nhiều ý tưởng để phát triển món tráng miệng, có đôi khi những câu chuyện nhỏ về quá trình nghiên cứu các món bánh còn duyên dáng hơn cả món ăn.

Khi cậu đang bị cuốn sách hấp dẫn thì có âm báo tin nhắn Wechat vang lên trên điện thoại.

Nếu là ngày xưa, chắc chắn cậu sẽ không bao giờ cầm điện thoại lên xem lúc mình đang tận hưởng cuộc sống, nhưng hôm nay cậu lại lập tức nhấc điện thoại lên ngay.

Trang Thạc gửi liền ba tin nhắn.

“Cậu đã ngủ chưa?”

“Máy điều hòa trong trang trại có vấn đề, mãi đến bây giờ mới được sửa xong.”

Ngoài ra anh còn gởi thêm tấm hình chụp hai chú chó con đang ngồi ở ngưỡng cửa.

Vẻ mặt Lang Dương Dương không có biểu tình gì, cậu kéo lên kéo xuống xem nội dung cuộc trò chuyện trước đó.

Sau đó chụp một bức ảnh bàn cà phê trước mặt rồi gửi cho anh.

Trang Thạc: “Cậu thích uống rượu à?”

Lang Dương Dương: “Buổi tối muốn uống một chút.”

Trang Thạc: “Lạnh.”

Lang Dương Dương: “Vốn dĩ tôi định hâm nóng rượu vang đỏ, nhưng bếp gas đã bị hỏng, không kịp tìm thợ tới sửa.”

Một phút đồng hồ sau mà đối phương vẫn chưa trả lời lại cậu.

Lang Dương Dương cũng có chút say, vậy nên đã nhắn cho anh một câu: “Tôi chuẩn bị đi ngủ, anh cũng nên đi ngủ sớm một chút.”

Lúc cậu vừa uống rượu xong thì Trang Thạc trả lời: “Được, chúc cậu ngủ ngon.”

Lang Dương Dương không trả lời lại, lúc này trong danh sách đề xuất hàng ngày vang lên một bài hát cũ “Đêm xanh thẫm”.

Lang Dương Dương đã từng nghe bài hát này trong một bộ phim của vị đạo diễn mà cậu thích.

Lâu lắm rồi cậu mới chia sẻ một bài hát mà mình thích.

Lang Dương Dương chia sẻ links một bài hát lên trang cá nhân.

Cậu có thể đoán được đêm nay mình sẽ mơ một giấc mơ rất đẹp.

Quả nhiên, cậu đã ngủ một giấc rất ngon, lúc đi đến cửa hàng, bước chân cậu cũng thật nhẹ nhàng, mưa liên tục mấy ngày đã tạnh, không khí đầu xuân ở thành phố Trường Khê trong lành đến mức cậu có thể đóng chai rồi đem lên mạng bán.

Hôm nay vẫn như thường lệ, đến gần chín giờ thì cửa hàng cũng đã chuẩn bị xong, cậu cầm điện thoại di động đặt ở cửa bỏ vào túi, sau đó xách túi giấy ra khỏi cửa hàng từ lối cửa sau. Bên trong túi giấy là bánh mì mới nướng cùng bơ hạt phỉ và cà phê do Du Du pha.

Trước khi cậu ra ngoài Du Du đã ngăn cậu lại: “Anh Dương Dương, giữa trưa sẽ có một lô hàng mới về đó.”

Lang Dương Dương: “Ừ, tôi biết rồi.”

Nếu hàng về, Lang Dương Dương sẽ qua sớm một chút để kiểm hàng và chuyển hàng.

Trên đường về nhà, lúc cậu đi ngang qua chợ rau, ở đây có rất nhiều nông dân từ các vùng lân cận đến đây dựng sạp, rau nào cũng rất tươi ngon.

Cậu theo bản năng định hỏi giá bán như thế nào, nhưng lại chợt nghĩ đến bếp gas ở nhà bị hỏng vẫn chưa sửa, không nấu được cơm nên đành thôi không mua nữa.

Hôm nay nguyên liệu làm bánh đã về, cậu phải đến cửa hàng làm việc, ngày mai mới có thể tìm thợ đến sửa được.

Cuộc sống một mình hình như là như vậy, những chuyện như thế này rất dễ bị trì hoãn, bởi vì nếu ở một mình thì ăn gì cũng được, việc sửa bếp gas cũng trở thành một việc không còn quan trọng nữa.

Hôm nay Lang Dương Dương mặc một chiếc áo gió dài, cậu ôm túi giấy trên tay bước qua những bức tường phủ đầy cây thường xuân trên con phố cổ, biến con hẻm cũ đổ nát thành một bức tranh thanh xuân tươi đẹp đầy sức sống.

Trang Thạc nhìn thấy cảnh này thì tâm khẽ động, cảm thấy hình ảnh trước mắt mình có chút không chân thực.

Mãi cho đến khi Lang Dương Dương nhìn thấy Trang Thạc và mỉm cười, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Trang Thạc mặc áo nỉ có mũ trùm đầu, bên dưới là quần hộp và bốt Martin, trên tay còn mang theo một hộp dụng cụ màu vàng tươi.

Anh cũng có chút lúng túng cười ngượng ngùng, giơ hộp dụng cụ trong tay lên nói: “Tôi đến sửa bếp gas cho cậu.”

 

Hết chương 5.

Chương 5

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên