Chương 50:
Trên đường đến bệnh viện, Trần Tĩnh Vân không ngừng cằn nhằn mắng tài xế taxi ở thành phố Trường Khê.
Tài xế Trường Khê nổi tiếng là chặt chém khách du lịch và lái xe rất nhanh.
Mặc dù hiện tượng chặt chém đã giảm đi nhiều sau hai năm chấn chỉnh, nhưng tốc độ lái xe thì vẫn như cũ. Vốn nơi này có địa hình đồi núi đã khiến giao thông phức tạp, nhưng những tài xế này lại dựa vào kinh nghiệm của mình mà coi thường luật lệ.
Trên đây là những nguyên nhân khách quan, còn lý do khiến Trần Tĩnh Vân tức giận là vì cô ấy vừa mới gặp tai nạn giao thông vào cuối năm ngoái, phải chống nạng suốt cả dịp Tết, nên cơn giận vẫn chưa nguôi ngoai.
“Nếu không quản lý được thì đừng có phát triển du lịch làm gì!” Cuối cùng, Trần Tĩnh Vân buông một câu phẫn nộ khi chiếc xe dừng lại ở bãi đậu xe bên đường trước cổng bệnh viện.
Sáng nay trời âm u, có vẻ như sắp mưa, không khí se lạnh, lúc xuống xe đã thấy nổi da gà.
Ba người xuống xe, chạy như bay vào tòa nhà Khoa Ngoại.
Rõ ràng người nói chuyện điện thoại với Chu Viên là Lang Dương Dương, nhưng đến bệnh viện, người chủ động đi tìm người, tìm bác sĩ lại không phải là cậu.
Bởi vì cậu không quen thuộc bệnh viện.
Từ nhỏ đến lớn, cậu rất ít khi đến bệnh viện, bệnh vặt thì uống thuốc cho qua, cùng lắm là đến phòng cấp cứu truyền nước, cũng không có người thân bạn bè nào cần đến bệnh viện thăm nom.
Ấn tượng của cậu về lần cuối cùng bước vào tòa nhà bệnh viện là hồi tiểu học. Cậu thường xuyên đến bệnh viện thăm con gái của dì Hai sau giờ học, đó là cô em họ Tiểu Thu.
Cậu không hiểu rõ cấu trúc của bệnh viện, tòa nhà khoa Ngoại ở đâu, có thể đi xuyên qua từ tòa nhà nào, thang máy ở chỗ nào.
Lang Dương Dương chỉ có thể đi theo sau Trang Thạc và Trần Tĩnh Vân.
Chu Viên ở tầng ba, ba người lười chờ thang máy nên đi thẳng cầu thang bộ lên.
Trang Thạc và Trần Tĩnh Vân đều quen thuộc bệnh viện, sau khi hỏi quầy y tá liền đi tìm Chu Viên ở phòng bệnh.
Tuy Chu Viên nói qua điện thoại là không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không hẳn là nhẹ, vẫn bị thương đến xương.
“Tôi đi tìm bác sĩ.” Trang Thạc nói.
Chu Viên: “Làm phiền rồi.”
Lang Dương Dương và Trần Tĩnh Vân đứng hai bên giường, nhìn đầu gối sưng tấy của anh.
“Đừng làm mặt như vậy, tôi nghĩ không nghiêm trọng đến mức đó đâu.” Chu Viên an ủi ngược lại họ, thấy Trần Tĩnh Vân cũng đến, anh hỏi cô: “Thật ngại quá, sao lại để em phải đến đây nữa?”
Trần Tĩnh Vân: “Lúc anh Dương Dương gọi điện cho anh Trang thì vừa lúc em đến tìm anh Trang bàn chuyện, vậy nên theo đến xem có gì giúp được không.”
Chu Viên mím môi, cố nén cơn đau, bất lực nói: “Có thể cần hai người giúp tôi làm việc với bệnh viện, bố mẹ tôi đều không ở đây.”
Bác sĩ nhanh chóng đến, Lang Dương Dương lùi lại một chút nhường chỗ cho bác sĩ. Trang Thạc đứng sau Lang Dương Dương, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, nói nhỏ: “Vừa rồi bác sĩ nói không sao đâu.”
Bác sĩ nói qua tình hình cho mọi người. Bản thân vết thương do tai nạn xe cộ không nghiêm trọng, nhưng vị trí bị thương trước đây đã từng bị thương, chân trái và đầu gối bên trong vẫn còn đinh thép, xem phim chụp thì không có vấn đề gì, nhưng Chu Viên nói vị trí từng phẫu thuật rất đau, đành phải chờ hết sưng rồi xem lại.
Lang Dương Dương và Chu Viên nhìn nhau.
Nếu phải mổ xẻ động đến xương thì không thể đi lại được trong hai tháng.
Chu Viên cũng có vết thương ở má trái, anh xòe tay ra, cười bất đắc dĩ: “Được rồi, xem ra việc tạm trú ở đây như đã nói hôm qua sẽ thành hiện thực rồi.”
Chu Viên không quá phiền lòng vì lịch trình bị gián đoạn, ngược lại anh ta rất lạc quan, mong chờ cuộc sống dưỡng thương tại Trường Khê.
Lang Dương Dương và Trang Thạc cầm hộ chiếu của anh ta đi làm thủ tục, vì không có người thân trực hệ nên thủ tục hơi rắc rối, ký tá lằng nhằng cả đống giấy tờ.
Bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng lắm, mọi người cũng yên tâm hơn nhiều, Lang Dương Dương còn có việc ở cửa hàng, lại hẹn gặp cô giáo Lý và học trò của cô ấy, nên cậu đã về trước.
Trang Thạc tiễn Lang Dương Dương xuống lầu, tiện thể mua chút đồ dùng cần thiết cho Chu Viên nằm viện.
Siêu thị nhỏ ở cổng bệnh viện rất đầy đủ, cái gì cũng có, hai người chọn xong đồ đạc, chất đầy một túi lớn, lại ra quầy trái cây ở cổng mua thêm ít hoa quả.
“Anh ăn sáng chưa?” Lang Dương Dương hỏi.
Trang Thạc đang chọn những quả táo có đường vân trong đống táo, “Chưa, anh vừa ngồi vào quán bánh bao nhân thịt thì em gọi đến.”
Lang Dương Dương xách túi chuối: “Em cũng chưa, vậy chúng ta ăn bát bún đi, sau đó mua thêm hai bát mang lên cho bọn họ.”
“Được.”
Mua hoa quả xong, quét mã thanh toán, hai người vào một quán bún hầm nồi đất gần đó, cả hai đều đói nên gọi hai bát lớn.
Bún gạo ở Trường Khê có nhiều hương vị: bún chay, bún thịt cừu, bún thịt bò, bún hầm nồi đất.
Ngay cả loại bún cũng có bún sợi to, sợi nhỏ, bún chua, bún dẹt.
Thậm chí bún gạo sản xuất ở mỗi nơi cũng có mỗi hương vị khác nhau, có loại mềm, có loại giòn.
Nói chung là có rất nhiều lựa chọn.
Tuy mới hơn mười giờ, nhưng hai người đã bận rộn cả buổi sáng, lúc này ăn một bát bún thịt dê hầm nồi đất thơm phức thì còn gì bằng.
Trang Thạc đúng chuẩn khẩu vị địa phương, thêm một nắm lớn bạc hà và cải chua ở quầy gia vị, lại múc thêm một bát nhỏ ớt giòn và một bát củ cải muối chua.
Những thứ này đều được cung cấp miễn phí, Lang Dương Dương thì thận trọng hơn, chỉ thêm một chút, cậu cũng không ăn được ớt giòn.
Lang Dương Dương gắp một đũa bún to, vừa thổi vừa nói: “Nóng quá.”
“Thật sao?” Trang Thạc nói xong, hút một đũa bún vừa gắp vào miệng.
Đũa này nối tiếp đũa kia, mới ba phút đã xử lý xong một bát bún lớn, còn uống thêm hai hớp canh.
Lang Dương Dương: “…”
Cậu không phải là người ăn uống nhỏ nhẹ gì, chỉ là thật sự sợ nóng, mỗi miếng đều phải thổi cho nguội bớt rồi mới ăn.
“Nóng vậy sao?” Trang Thạc cười.
Lang Dương Dương: “Nóng, anh không thấy nóng sao?”
Trang Thạc: “Cũng bình thường.”
“Miệng thép.” Lang Dương Dương nói.
Ăn bún xong, lại gói thêm hai bát, khi ra ngoài thì trời đã bắt đầu mưa phùn, giống như nhiều buổi sáng mưa phùn ở Trường Khê.
Hai người đứng bên đường, anh đợi xe cùng Lang Dương Dương.
“Em cứ lo việc của em đi, vừa hay dạo này anh rảnh, cứ giao bên này cho anh.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương: “Được, có việc gì nhất định phải nói với em đó.”
Trang Thạc: “Biết rồi, yên tâm đi.”
“Đúng rồi, bên tai nạn xe cộ cũng phải xử lý, xem bên nào phải chịu trách nhiệm, anh Chu là hành khách, chắc sẽ được bồi thường gì đó chứ.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc suy nghĩ một chút, “Đợi cảnh sát liên lạc, anh có mấy người bạn học ở đội cảnh sát giao thông, để anh hỏi thăm xem xử lý thế nào.”
Lang Dương Dương cười.
Cậu cảm thấy Trang Thạc giống như Doraemon, sao cái gì cũng biết, ở đâu cũng có họ hàng bạn bè vậy.
Taxi đến, mưa phùn đã làm ướt mặt đất, thời tiết âm u phủ lên buổi sáng bận rộn và nguy hiểm này một lớp màng lọc dịu dàng.
Không cần phải vội vã dưới ánh mặt trời chói chang, dù có chuyện gì xảy ra cũng cứ từ từ, vững vàng bước tiếp là được.
Trên đường về, lúc đi ngang qua trường dạy làm bánh của Lý Nguyệt Cảnh, biển hiệu trước cửa có logo là một chú chó đốm đội mũ đầu bếp, rất đáng yêu.
Về đến cửa hàng, cậu bận rộn với món tráng miệng hôm nay, làm xong lại thử hai món mới của Du Du.
Đánh giá của mọi người là mới lạ, nhưng không ngon lắm.
“Khó thật, sáng tạo thật sự rất khó.” Du Du nằm bò ra quầy bar, nhìn cốc cà phê trước mặt.
“Người ta pha cà phê thêm chút rượu trắng là thành món hot, sao mình pha thêm gì cũng không ngon nhỉ.”
Lang Dương Dương đang xem đơn hàng nhập kho tháng này, cười nói: “Người ta chắc cũng thử hàng chục, hàng trăm loại mới pha được một loại ngon đấy.”
Sáng tạo không dễ, Du Du thở dài.
Hai giờ chiều, trời đổ mưa, mưa càng lúc càng to, Lang Dương Dương bắt đầu lo lắng về cuộc hẹn với Lý Nguyệt Cảnh.
Cậu đang nghĩ có nên nói với bọn họ là bây giờ trời mưa to, đi đường bất tiện, có thể đổi lịch hay không, thì chưa đầy hai phút sau, Lý Nguyệt Cảnh và học trò của cô đã đến.
“Anh Dương Dương! Cô Lý đến rồi!” Du Du gọi.
Lang Dương Dương đang ngồi ở chỗ khuất bên trong, vội vàng tắt máy tính, đứng dậy đi ra. Trước đó, Lý Nguyệt Cảnh đã nói nhiều về ngoại hình của học trò mình, Lang Dương Dương đã chuẩn bị tâm lý, nhưng thực tế không khoa trương như tưởng tượng.
Có lẽ để thể hiện sự coi trọng buổi phỏng vấn, cô gái còn mặc áo sơ mi cotton trắng, quần jean đen, tay xách hai túi giấy lớn, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt cười cong cong.
“Chào cô giáo Lý, chào em.” Lang Dương Dương vội vàng tiến lên.
Cô gái khẽ cúi chào, cô không nói được, tay lại đang cầm đồ nên cũng không thể ra dấu bằng tay, chỉ cười càng tươi hơn, đôi mắt híp lại thành hình trăng khuyết.
Nhìn rất dễ mến.
“Con bé tên là Chu Ngọc Ảnh, bình thường chị gọi nó là Tiểu Ảnh.” Lý Nguyệt Cảnh giới thiệu cô gái, sau đó lại bổ sung thêm một cậu: “Con bé có thể nghe được, nhưng lại không nói được.”
Lang Dương Dương mời họ vào trong ngồi, tầng một có hai bàn khách đang trú mưa, không đông lắm, bọn họ ngồi xuống chỗ trống.
Du Du cũng lập tức mang nước đến, chào hỏi cô giáo Lý và Chu Ngọc Ảnh.
“Đây là Du Du, barista của quán chúng ta, quán còn có hai nhân viên tạm thời, hôm nay đến lượt Hiểu Vũ, cậu ấy đang ở trên tầng hai.” Lang Dương Dương giới thiệu xong, lại chỉ vào phòng làm bánh phía sau, “Phòng làm bánh ở đây, phía sau còn có một kho nhỏ và phòng thay đồ.”
Lý Nguyệt Cảnh gật đầu: “Đây là lần đầu chị đến quán của em đấy, thảo nào làm ăn tốt thế, quán được bài trí rất đẹp.”
“Cảm ơn chị.” Lang Dương Dương cũng mỉm cười.
Có thể thấy Chu Ngọc Ảnh rất tò mò về quán, nhưng cô kiềm chế bản thân không nhìn ngó lung tung bất lịch sự, chỉ chăm chú nhìn Lang Dương Dương, nghe cậu và cô Lý nói chuyện.
Ngồi gần mới thấy rõ những vết sẹo trên mặt cô gái, vùng cổ bên phải toàn là sẹo bỏng rất nặng, dưới mắt phải, cạnh khẩu trang cũng thấy được.
Lang Dương Dương cũng kiềm chế bản thân không nhìn chằm chằm vào vết sẹo của đối phương, Lý Nguyệt Cảnh đã nói, ngoài việc không nói được, vết sẹo trên mặt cũng là trở ngại lớn khi cô tìm việc.
Lang Dương Dương và Lý Nguyệt Cảnh trò chuyện vài câu xã giao hỏi thăm xem công việc cuộc sống dạo này thế nào, rồi nhìn Chu Ngọc Ảnh, nói: “Vậy hai người phỏng vấn nhé, tôi lên tầng hai ngồi một lát.”
“Hả?” Lang Dương Dương không nghĩ đến việc phải phỏng vấn Chu Ngọc Ảnh một mình.
Lý Nguyệt Cảnh lại nói: “Con bé có thể tự phỏng vấn được.”
Chu Ngọc Ảnh bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu.
Trong lòng Lang Dương Dương đoán, có lẽ bọn họ muốn cho cậu biết, Chu Ngọc Ảnh có thể đảm đương công việc, chứ không phải dựa vào quan hệ bạn bè mà có được việc làm.
Phỏng vấn cô như một ứng viên bình thường, có lẽ đó mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với họ.
“Được,” Lang Dương Dương mỉm cười rồi gọi Hiểu Vũ: “Hiểu Vũ, lại đây, đưa menu cho cô Lý xem.”
Trang Hiểu Vũ lon ton chạy đến, cầm menu lên tầng hai với Lý Nguyệt Cảnh.
Lang Dương Dương quay lại nhìn Chu Ngọc Ảnh, Chu Ngọc Ảnh cầm túi giấy vừa đặt bên cạnh, lấy ra những sản phẩm cô làm, là những món mà trước đó Lang Dương Dương đã nói với Lý Nguyệt Cảnh, bảo cô mang theo đồ tự làm đến.
Đó là một chiếc bánh phô mai, một ổ bánh mì Âu và một chiếc bánh mì tròn bagel.
Còn có thêm một món không nằm trong yêu cầu của Lang Dương Dương, đó là một chiếc bánh kem fondant nhỏ.
Đó là một chiếc bánh fondant hình lâu đài, mái nhà và cửa sổ tinh xảo, thậm chí cả những bông hoa cỏ nhỏ trang trí ở góc lâu đài, trên đỉnh là một chiếc nơ đỏ to tướng.
Một chiếc bánh fondant tạo hình như thế này, nếu làm to hơn một chút, giá trên thị trường đều từ bốn chữ số trở lên.
Tuy không thể sánh bằng chiếc bánh mà cô Lý làm trong cuộc thi lần trước, nhưng cũng đủ khiến Lang Dương Dương thán phục.
“Đẹp quá… Mất bao nhiêu thời gian để làm thế này…”
Lang Dương Dương tiến lại gần quan sát chi tiết, những bông hoa nhỏ ở góc cạnh đều có nếp gấp tự nhiên, sống động.
Chu Ngọc Ảnh ngồi thẳng lưng, rất căng thẳng, mãi đến khi nghe được lời khen của Lang Dương Dương mới thư giãn một chút.
Cô lấy sổ tay và bút từ trong balo ra, viết xoạt xoạt rồi đưa cho Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương nhận lấy.
“Chiếc bánh này làm mất bốn tiếng.”
Lang Dương Dương ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Rất đẹp, em giỏi quá.”
Chu Ngọc Ảnh đặt sổ xuống, lấy từ trong túi ra một con dao cắt bánh bằng nhựa, đưa ra trước ổ bánh mì, ý là cắt ra xem.
“Không cần không cần.” Lang Dương Dương nhất thời có chút không nỡ cắt.
Bánh fondant chủ yếu để ngắm chứ không phải để ăn.
Lang Dương Dương cầm chiếc bánh phô mai lên, vừa mở gói thìa vừa nói: “Trước đây đã có khách hỏi tôi có nhận đặt bánh fondant không, tiếc là tôi không biết làm.”
Chu Ngọc Ảnh đưa tờ giấy: “Bánh kem tạo hình bằng cách cạo hoa của anh rất đẹp.”
Lang Dương Dương mỉm cười nói cảm ơn, sau đó lần lượt nếm thử các sản phẩm Chu Ngọc Ảnh mang đến, tay nghề đều rất khá, độ dai của bánh mì tròn bagel còn ngon hơn cả bánh cậu tự làm.
Đã có quyết định trong lòng, Lang Dương Dương nói với cô về thời gian làm việc và mức lương của quán, cả hai bên đều hài lòng.
Nói xong, Chu Ngọc Ảnh nhìn Lang Dương Dương, dường như có điều muốn nói.
“Không sao, em cứ nói.” Giọng Lang Dương Dương luôn dịu dàng.
Chu Ngọc Ảnh hơi nghiêng đầu, chỉ vào vết sẹo trên cổ mình, rồi đưa tay định gỡ khẩu trang cho Lang Dương Dương xem.
“Không cần, không sao đâu, tôi biết mà.” Lang Dương Dương vội ngăn lại.
Động tác của Chu Ngọc Ảnh dừng lại, cúi đầu suy nghĩ một chút, vẫn gỡ khẩu trang xuống.
Da bên phải mặt bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng không ảnh hưởng đến ngũ quan.
Không thể phủ nhận, làn da như vậy kết hợp với ánh mắt trong veo, xinh đẹp của cô, tạo nên cảm giác rất mạnh mẽ.
Chu Ngọc Ảnh lại xắn tay áo lên, trên cánh tay cũng có sẹo, nhưng không nghiêm trọng như trên mặt.
Cô cầm bút viết, đưa cho Lang Dương Dương.
Cô viết: “Nhưng không ảnh hưởng đến việc em làm bánh ngọt, em sẽ đeo khẩu trang, mặc quần áo dài khi làm việc.”
Lang Dương Dương hít sâu một hơi, mỉm cười thật tươi, dùng thìa ăn thêm một miếng bánh phô mai cô mang đến.
“Tôi biết.”
Vì Lang Dương Dương không phải người nói nhiều, Chu Ngọc Ảnh cũng vậy, buổi phỏng vấn diễn ra bình lặng và suôn sẻ, hẹn ba ngày sau chính thức đi làm.
Trời vẫn mưa, chưa có dấu hiệu tạnh.
Quán không có khách, chỉ có shipper ra vào, Lang Dương Dương và Du Du đang tán gẫu ở quầy bar thì Trang Thạc gọi điện đến.
“Tình hình thế nào?” Lang Dương Dương đi ra cửa hông, nhìn chiếc ghế mây trên ban công nhỏ bị ướt mưa.
Hình như Trang Thạc đang ở sảnh lớn, hơi ồn ào, anh nói: “Cũng ổn, đang chờ hết sưng, Chu Viên nhất quyết yêu cầu bọn anh tìm cho anh ấy một người chăm sóc đáng tin cậy, không cho bọn anh ở lại chăm sóc.”
“Có lẽ anh ấy ngại.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc: “Có gì đâu.”
Nhưng Lang Dương Dương nghĩ lại, vẫn nói: “Vậy thì cứ nói với anh ấy là được, nhưng chờ hết sưng rồi xem có cần phẫu thuật không đã.”
“Ừ, Tiểu Trần đang ở đây, cô ấy muốn nhờ vả Chu Viên.” Giọng Trang Thạc mang theo ý cười.
Ít khi Lang Dương Dương bàn tán chuyện riêng tư của bạn bè, nhưng cũng tò mò: “Sao? Không phải chứ.”
Trang Thạc: “Không phải ý đó, cô ấy muốn nhờ Chu Viên giúp mở nhà hàng ở trong bản.”
“Anh Chu nói sao?”
“Chưa nói gì, chân người ta còn đang gãy mà còn hỏi chuyện này, đúng là làm cho người ta tan nát cõi lòng mà.”
“Cũng đúng.”
Trang Thạc cười: “Nên giờ đang lấy lòng đấy, cô ấy nói với Chu Viên là, nếu không phẫu thuật thì sẽ đón anh ấy về Trần Gia Trại tĩnh dưỡng.”
“Vậy cũng được, anh ấy thích Trần Gia Trại.”
“Anh về ngay đây, làm chút đồ ăn, tối đến đổi ca với Tiểu Trần, chúng ta cùng đi nhé.”
“Ừ, đúng rồi, đã tìm được thợ làm bánh rồi.”
“Woa, vậy là em có thể thoải mái hơn chút rồi.”
“Chắc là vậy.”
Trang Thạc bước ra khỏi tòa nhà bệnh viện, cười nói: “Dạo này bận quá, không có thời gian làm cái kia….”
“…”
“Haha, thôi không nói nữa, Chu Viên còn đang nằm viện.”
Mưa ở Trường Khê kéo dài gần một tuần, không phải mưa liên tục, nhưng ngày nào cũng có ba bốn cơn mưa rào.
Ra ngoài mang ô thì lại thấy có vẻ không mưa, không mang ô thì lại sợ lỡ mưa thì sao, rất khó xử.
Trước khi ra ngoài, Lang Dương Dương đứng trước cửa nhà do dự hồi lâu, cho đến khi Trang Thạc đứng bên cạnh.
“Không mang.” Trang Thạc nói.
Lang Dương Dương: “Được!”
Lang Dương Dương xách theo một túi đồ ăn mang đến cho Chu Viên.
Cuối cùng không phải phẫu thuật, anh ấy cũng đã thuê người chăm sóc, vài ngày nữa là có thể xuất viện, tiện thể thuê ngắn hạn một chỗ ở Trần Gia Trại để tĩnh dưỡng một tháng.
Vừa đúng lúc dạo này Tiểu Trần thường xuyên đến thành phố làm thủ tục liên quan đến khoản tài trợ dành riêng cho dân tộc thiểu số, ngày nào cũng chạy đến bệnh viện, còn chăm chỉ hơn cả Lang Dương Dương và Trang Thạc.
Ngày nào cũng nói chuyện với anh ta về chương trình xây dựng nông thôn mới, khiến cho một người không biết gì về nông thôn như Chu Viên còn hiểu biết về nó nhiều hơn cả Lang Dương Dương.
Trên đường đi không mưa, khi Lang Dương Dương và Trang Thạc đến thì Tiểu Trần cũng đã ở đó, hai người đang ăn hoa quả, đợi Lang Dương Dương mang cơm đến.
“Mở nhà hàng thì phải xem định vị của các cô thế nào.” Chu Viên gác một chân lên ghế, đang gọt quả táo thứ hai.
—— Quả táo đầu tiên đang ở trong tay Trần Tĩnh Vân.
Trần Tĩnh Vân ngồi bên giường gặm quả táo, “Về định vị thì vì trong bản đã có một quán ăn dân dã rồi, nên bây giờ muốn làm một quán bán món ăn sáng tạo, hợp với giới trẻ hơn, đương nhiên giá cả cũng sẽ hơi cao hơn một chút.”
Lang Dương Dương gõ cửa.
Cả hai đồng loạt quay người: “Đến rồi.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc bước đến, Tiểu Trần miệng đang nhai táo, đứng dậy nhận hộp cơm từ tay Lang Dương Dương.
“Anh Dương Dương, hai anh ngồi đi.”
Chu Viên vừa gọt xong quả táo, đưa cho Lang Dương Dương.
“Tôi ở bệnh viện sắp phát điên rồi, khi nào thì được xuất viện?”
Lang Dương Dương nhìn Trang Thạc, chuyện bệnh tình đều do Trang Thạc trao đổi với bác sĩ.
“Thật ra bây giờ có thể xuất viện rồi, nhưng vì vụ tai nạn xe cộ bên kia vẫn đang giải quyết nên…”
Trang Thạc ngồi xuống giường bệnh bên cạnh: “Chắc là một hai ngày nữa.”
Chu Viên: “Thôi được, tôi còn việc quan trọng hơn phải làm.”
“Việc gì?” Lang Dương Dương và Trang Thạc đồng thanh hỏi.
Chu Viên bắt đầu gọt quả táo thứ ba: “Đương nhiên là xây dựng làng cổ rồi!”
Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn Trần Tĩnh Vân, Trần Tĩnh Vân lập tức quay người lấy bàn gấp, giả vờ bận rộn múc cơm cho Chu Viên.
Chu Viên không phải vì Lang Dương Dương mà đến, cũng không phải vì Lang Dương Dương mà ở lại. Anh ta coi hai tháng nghỉ ngơi này như một trải nghiệm mới, tiếp xúc với vùng nông thôn Trung Quốc mà trước đây chưa từng tiếp xúc.
—-
Mùa mưa kéo dài suốt mùa hè ở Trường Khê.
Cuối tháng Tám, tháng nóng nhất đã qua, nhưng mùa mưa vẫn chưa dứt.
Trang Thạc thường bận một thời gian rồi lại rảnh một thời gian, dạo này anh khá rảnh. Nửa tháng trước, anh đã ký hợp đồng với Trần Gia Trại, chọn căn nhà gạch xanh nhỏ đó.
Mấy hôm nay, anh đang dẫn thợ sửa sang quán nhỏ.
Vẫn đang là mùa du lịch, thùng đựng ô bằng sắt ở cửa Brookside cắm đầy ô trong suốt, đều là của những du khách mua vội khi gặp mưa bất chợt, vào quán trú mưa, ăn tráng miệng cho đến khi tạnh mưa rồi đi, những chiếc ô rẻ tiền dùng tạm thời cứ thế bị bỏ lại.
Buổi chiều, Tiểu Ảnh dọn một nửa số ô, đặt ra cửa sau.
Khi đi ngang qua phòng làm bánh, cô sẽ nhìn Lang Dương Dương qua cửa kính, mỉm cười.
Tay nghề của Tiểu Ảnh rất tốt, lại siêng năng, siêng đến mức Lang Dương Dương cảm thấy cô có vẻ hơi bất an.
Cậu rất muốn nói chuyện với Tiểu Ảnh, hy vọng cô có thể thả lỏng hơn một chút, lúc quán vắng khách, cô có thể tự làm món mới trong phòng làm bánh, học Du Du pha cà phê, hoặc mệt thì ngồi nghịch điện thoại, thả hồn theo mây gió.
“Ting ting ting…”
Chuông báo thức reo lên, Lang Dương Dương hoàn hồn, quay lại kiểm tra ổ bánh mì hương thảo Provence trong lò nướng.
Cảm thấy màu sắc không được hoàn hảo lắm, hình dạng sau khi nướng cũng hơi thô kệch.
Lang Dương Dương đeo găng tay chống nóng, mở lò nướng, lấy bánh ra đặt lên bàn bếp, nhìn ổ bánh mì hình vân lá đã làm bốn lần mà vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.
“Haiz….” Lang Dương Dương chống hai tay lên bàn, thở dài khe khẽ.
Cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng làm bánh.
Lang Dương Dương tưởng là Tiểu Ảnh, không quay đầu lại mà nói: “Em xem thử nguyên nhân là gì nhé? Do vấn đề lên men? Hay do lượng dầu anh phết không đúng nhỉ?”
“Để anh xem…”
“Hửm?” Lang Dương Dương quay đầu lại, trước mặt là bộ ngực vạm vỡ của Trang Thạc, ngẩng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Sao anh lại đến đây? Hôm nay tan làm sớm vậy? Còn xem? Xem ra nguyên nhân rồi à?”
Trang Thạc: “Xem ra rồi.”
Lang Dương Dương cởi găng tay chống nóng, dùng ngón tay ấn nhẹ vào hai ổ bánh mì Provence có màu sắc không mấy hấp dẫn này.
Hơi cứng, nhưng mùi thơm của thảo mộc vẫn nồng.
Cậu quay người đối diện với Trang Thạc: “Nói xem, xem ra nguyên nhân gì?”
Trang Thạc: “Anh thấy em quên mất tiệc mừng về hưu của dì Hai rồi.”
Hết chương 50.