Chương 52: 000016 – Bay Qua
Cuộc đời cậu cuối cùng sẽ kết thúc ra sao?
Ngôn Dương đã tự hỏi bản thân mình rất nhiều lần.
Cậu bắt đầu thường xuyên nằm mơ, lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ.
Buổi chiều dưới giàn nho, ánh nắng nhảy nhót trên những chiếc lá. Những mảnh vỡ ánh sáng xuyên qua kẽ lá, rải xuống mái tóc thiếu niên áo đen.
Thiếu niên áo đen ngồi dưới giàn nho, chỉ để lại cho cậu một bóng lưng.
Ngôn Dương biết đó là Du Phùng.
Cậu gọi tên hắn, gọi hết lần này đến lần khác. Nhưng bóng lưng kia chưa từng quay đầu lại, chỉ có những chiếc lá nho lay động trong gió.
Mỗi lần đến lúc này, cảm giác đau đớn như thiêu như đốt sẽ buộc Ngôn Dương phải mở mắt ra. Trước mắt cậu là trần nhà xám xịt, những tấm rèm cửa dày nặng che khuất ánh bình minh, để lại một căn phòng mờ tối trống rỗng, như thể thế giới thực đang che giấu Du Phùng của cậu. Cậu còn chưa kịp quay đầu lại, giấc mơ đã tan biến.
Ngay sau đó, màu đỏ của máu khi Lê Nhược và Ngôn Thời chết đi bắt đầu phủ kín mắt cậu. Cậu lại ngồi trên chiếc ghế đẫm mồ hôi lạnh của chính mình, rồi lại đột ngột bị ánh mắt như muốn nuốt chửng của Tư Bác thiêu đốt.
Vô số buổi sáng, ngày này qua ngày khác, giống như mỗi lần tỉnh dậy đều phải trải qua một nghi lễ hiến tế tinh thần.
Ngôn Dương chết đi trong vô số nghi lễ đó, rồi lại bị thù hận kéo trở lại thế giới địa ngục này.
Cậu cũng không biết mình đã học được cách giả tạo trước mặt Tư Bác từ khi nào.
Có lẽ bản thân cậu vốn đã có tài năng lừa dối như vậy rồi.
Một mặt, cậu vẫn tỏ ra hoạt bát như khi xưa trước mặt Tư Bác, mặt khác, cậu dốc hết sức lực để nắm rõ lịch trình của gã. Đêm cậu bẻ khóa chương trình xem hình ảnh trực quan, Ngôn Dương thức trắng đêm, dù biết rằng điều này cực kỳ nguy hiểm. Cậu giống như đang ôm một quả bom hẹn giờ, nhưng lại cảm thấy cuối cùng mình cũng có chút thời gian để thở.
Chèn hình ảnh giả, xáo trộn dòng thời gian, cậu đã tạo ra cho mình một không gian tự do nhỏ bé.
Qua nhiều lần liều lĩnh dò xét và điều tra, cuối cùng cậu cũng ghép lại được thế giới thực, nắm được những thông tin có lợi cho mình.
Đồng thời, thanh đao của cậu cũng không ngừng nghỉ. Sau khi cướp đi sinh mạng của người tỉnh táo thứ mười một, “Quạ Đen” biến mất khỏi tầm mắt mọi người, nhưng lại trở thành câu chuyện kinh dị đô thị khiến người dân thành phố Cass khiếp sợ.
Quạ Đen trong miệng mọi người sau đó đã lượn khắp khu vực Feikat, thành thạo loại bỏ mọi giá trị bất thường, dập tắt mọi hy vọng thức tỉnh.
Cậu không phụ sự kỳ vọng của danh hiệu “Cỗ máy giết chóc”, mỗi nhiệm vụ đều được hoàn thành một cách xuất sắc, vô cùng hiệu quả, dần dần, những Người Thanh Trừng khác đều biết đến Quạ Đen.
Nhiệm vụ của cậu chưa bao giờ thất bại, nói cách khác, cậu chưa từng bỏ sót bất kỳ người tỉnh táo nào.
Ngôn Dương cảm thấy máu của những người vô tội chưa bao giờ khô, nó đang dần dần làm cậu mục ruỗng. Trong mỗi lần vung đao, khuôn mặt cậu đã trở nên mờ nhạt.
Quạ Đen với khuôn mặt mờ nhạt đã giành được sự tin tưởng hoàn toàn của Tư Bác, cậu tung hoành trong vũng lầy tội ác, xác chết chất thành đống, lấp đầy vũng lầy. Khi đó, Ngôn Dương đã mười chín tuổi.
Ba năm qua, cậu chờ đợi thời cơ lật đổ tất cả, nhưng thời cơ chưa đến, mà lại chờ được trò đùa ác nghiệt nhất của số phận.
Đó là một buổi sáng bình thường, cậu mở cửa một phòng thí nghiệm—
Nhiệm vụ của cậu hôm nay là giải phẫu hai giá trị bất thường, cung cấp vật liệu mới cho nghiên cứu. Một nhiệm vụ nhàm chán.
Cậu mở chiếc hộp đựng giá trị bất thường, khoảnh khắc nhìn rõ người bên trong, đầu óc cậu bỗng chốc dậy sóng.
Đó là một đôi mắt được ánh trăng chiếu sáng.
Cậu như trở về Phỉ Thành, trở về thời điểm mọi chuyện còn chưa xảy ra, tranh giành bóng rổ với Du Phùng lúc năm tuổi, lại ngửi thấy mùi bánh quy việt quất thơm ngọt do Lê Nhược nướng, Lê Nhược và Ngôn Thời sẽ ngồi dưới bóng cây trò chuyện với hai người khác cho đến khi hoàng hôn buông xuống.
Đó là bạn thân của Lê Nhược và Ngôn Thời, cha mẹ của Du Phùng.
Tất cả những điều này có phải đã được định sẵn ngay từ đầu rồi không?
Ngôn Dương đã suy nghĩ về câu hỏi này vô số lần.
Cậu và Du Phùng giống nhau đến vậy, sự thật đằng sau mọi điều kỳ lạ đều có sức hấp dẫn to lớn đối với bọn họ.
Ham muốn tìm tòi ăn sâu vào tận xương tủy, một phần được thừa hưởng từ cha mẹ, phần lớn là do hai người từ nhỏ đã khích lệ lẫn nhau, mặc cho sự tò mò của hắn và ham muốn tìm tòi của cậu quấn quýt phát triển, giống như cây tử đằng trong vườn, quấn quýt leo lên thành giàn hoa rực rỡ.
Nhưng sự thật mà bọn họ tìm kiếm lại chính là công tắc dẫn đến cái chết.
Cho dù Lê Nhược và Ngôn Thời không chạm đến điểm mấu chốt của thế giới này, thì cuối cùng cậu cũng sẽ bị đưa đến trước mặt Tư Bác.
Cha mẹ của bọn họ giống nhau như vậy. Bọn họ giống nhau như vậy.
Nếu không thay đổi điều gì đó, cuối cùng một ngày nào đó Du Phùng cũng sẽ xuất hiện trong cõi vĩnh hằng của pháp trường này.
Cả hai chiếc hộp đều đã được mở ra, Ngôn Dương nhìn những người bị tiêm thuốc giãn cơ nằm bên trong, những người bên trong cũng đang nhìn cậu.
Khoảnh khắc bọn họ nhìn thấy Ngôn Dương, đôi mắt bọn họ sáng lên, “A Dương….. quả nhiên là con vẫn còn sống…”
Giọng nói yếu ớt, nhưng Ngôn Dương nghe rất rõ, tiếng thở vẫn tiếp tục, “Cha mẹ con đâu?”
Ngôn Dương im lặng.
Nhiệm vụ mà Tư Bác giao cho cậu là giải phẫu hai người này.
Lúc này, Ngôn Dương mới tuyệt vọng nhận ra, địa ngục có một nghìn tầng, mà bây giờ cậu chỉ đang ở tầng thứ mười, sau này cậu lại phải rơi xuống nơi sâu hơn nữa.
Cậu cúi đầu, nhìn người phụ nữ bất lực nằm trong hộp, chậm rãi đặt ngón tay lên thái dương của bà.
…………
“Sau đó thì sao?”
Trước khi cậu bị bắt đi xử lý, căn phòng không bật đèn, người bạn mới của cậu dựa vào bệ cửa sổ, khuôn mặt ngược sáng không chút biểu cảm.
“Sau đó tôi đã thả bọn họ đi, nhưng xóa ký ức của bọn họ.”
“Chuyện khi nào?”
“Sáng nay, bảy giờ.”
“Cậu làm vậy khác gì gián tiếp tự sát?”
Ngôn Dương im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng, “Tư Bác sẽ không dễ dàng giết tôi.”
“Nhưng cậu chắc chắn sẽ phải trả giá.”
Cậu biết, đương nhiên là cậu biết. Nhưng có những chuyện cậu không có lựa chọn.
Thời cơ mà cậu chờ đợi có lẽ sẽ không đến nữa, khoảnh khắc cậu thả cha mẹ của Du Phùng đi, cậu biết kế hoạch của mình phải được đẩy lên sớm hơn.
“Lần đó tôi đi cùng Tư Bác đến trang viên Lê Minh, nơi tuyệt đẹp như vậy hóa ra không phải là hiệu ứng hình chiếu thực tế ảo.”
“Nó được khôi phục đặc biệt để làm nơi tiếp đón những người từ bên trên xuống khu vực Feikat, hơn nữa nơi đó còn có cấp độ an ninh cao nhất.”
“Không ai có thể vào được sao?”
“Có một người có thể.” Ngôn Dương nói.
“Tư Bác.”
Một cái tên được thốt ra, giống như một khẩu hiệu im lặng của một trận chiến sinh tử.
“Cậu có muốn có một cái tên không?” Ngôn Dương đột ngột hỏi.
“Không muốn.”
“…”
Người bạn mới nhìn vẻ mặt hơi lúng túng của Ngôn Dương, lần đầu tiên cảm thấy mình có cảm xúc vui vẻ, “Có tên nghĩa là tôi đã trở thành một cá thể độc lập.”
“Nhưng tôi không phải, tôi chỉ là một nhân cách khiếm khuyết bị cưỡng ép tách ra khi cậu cầu cứu.”
“Chỉ có logic và lý trí của tôi hoạt động, cảm xúc khuyết thiếu, ký ức trống rỗng, ngay cả một số đặc điểm cũng giống với người đó.”
Ngôn Dương im lặng, trong sự im lặng vô tận, cậu tự xem xét bản thân, điều gì đã giúp cậu đi đến ngày hôm nay?
Là khát khao hủy diệt, là hình ảnh sót lại trên võng mạc khi giấc mơ quay trở lại, là một giọng nói khác trong cơ thể này.
Giọng nói này có thể đọc được suy nghĩ của cậu, “Tôi biết cậu đang nghĩ gì, trang viên Lê Minh đó, cậu đã quyết định rồi sao?”
Ngôn Dương: “Phải.”
“Lê Chỉ.”
“Cái gì?”
“Vậy tôi sẽ gọi là Lê Chỉ.”
Người bạn mới rời khỏi bệ cửa sổ, đi tới, ngồi trên giường cạnh Ngôn Dương, “Cậu sẽ chết ở trang viên Lê Minh, ‘Sinh mệnh sẽ dừng lại vào lúc bình minh’, điều này có tính là thơ mộng không?”
Ngôn Dương muốn khóc, nhưng cậu lại cười, “Coi như là gượng ép ghép chữ đi.”
Cậu bổ sung thêm một câu, “Tôi chết rồi thì cậu cũng không còn tồn tại nữa.”
“Vậy cái tên này càng thích hợp hơn.” Lê Chỉ nói.
Hết Chương 52.