Chương 53:

 

Chương 53:

 

Bên cạnh nông trại Nam Khê chỉ có một ngôi làng tên là Trần Gia Trại ở gần đó, lưng dựa vào một sườn núi nhỏ, dốc núi, xung quanh Trần Gia Trại và ký túc xá được hàng trăm mẫu ruộng bao quanh.

 

Đối với địa hình đồi núi của thành phố Trường Khê, khu vực này đã được coi là khá bằng phẳng.

 

Mưa to ập đến cùng với màn đêm.

 

Tiếng mưa rất lớn, đánh vào những tán lá xung quanh nhà, tiếng mưa rơi lách tách át đi mọi âm thanh khác.

 

Hai phòng tắm chỉ cách nhau hai phòng, Tiểu Giả và Lôi Công ở bên đó, Lang Dương Dương và Trang Thạc ở bên này.

 

Vết thương ở mắt cá chân sau khi được xử lý cẩn thận đã không còn chảy máu nữa, bản thân nó cũng là một vết thương rất nông, chỉ rách da một chút.

 

Lang Dương Dương cũng không phải là người quá đỏng đảnh, loại vết thương này bình thường cậu cũng không để ý lắm, lát nữa chỉ cần sát trùng là được, thậm chí còn không cần băng bó.

 

Hơi nước nóng bốc lên trong phòng tắm khiến đầu óc cậu choáng váng, hai người vốn dĩ luôn tuân thủ quy tắc bỗng dưng bị bầu không khí đẩy lên cao trào.

 

Cao trào đến mức quên cả việc vừa bị mưa xối xả, quên cả việc trên người còn có vết thương.

 

Vòi hoa sen vẫn luôn chảy, bọn họ theo bản năng lo lắng tiếng động phát ra sẽ bị người khác nghe thấy, nào ngờ mưa to đã che lấp tất cả.

 

Bọn họ đắm chìm trong không gian nhỏ hẹp vài mét vuông này, không phân biệt được trên mặt là mồ hôi hay nước mắt, hay là thứ gì khác.

 

Một tay Lang Dương Dương chống lên mép bồn rửa mặt, một tay đưa ra sau nhẹ nhàng đặt lên đùi Trang Thạc, lúc chịu không nổi sẽ nhịn không được đẩy Trang Thạc một cái.

 

Ban đầu Trang Thạc còn có thể chú ý đến phản ứng của Lang Dương Dương, sau đó tiếng sấm sét ngày càng lớn, gương mặt phủ đầy hơi nước không nhìn rõ được biểu cảm của Lang Dương Dương, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh trần truồng mờ ảo lại kiều diễm.

 

Đêm mưa gió, không gian kín mít, âm thanh bị đè nén.

 

Tất cả đều là chất xúc tác cho sự hưng phấn, lúc không thể kìm lòng được sẽ nhịn không được mà nhắm mắt lại, chỉ dùng xúc giác và thính giác để cảm nhận màn đêm mông lung này.

 

………..

 

“Ưm…” Trang Thạc không nhịn được phát ra tiếng.

 

Lang Dương Dương buông tay đang đặt trên chân Trang Thạc ra, đầu óc trống rỗng suýt chút nữa thì đứng không vững, đầu Trang Thạc vùi vào hõm vai cậu, hơi thở nóng bỏng phả ra trên da thịt, mãi một lúc lâu sau anh mới ngẩng đầu lên nói: “Xin lỗi…”

 

Lang Dương Dương khẽ cười một tiếng, không nói gì.

 

Đợi hồi phục lại một chút, cậu đưa tay lau đi hơi nước trên gương.

 

Người trong gương không ai nhìn chính mình.

 

Buổi tối Lang Dương Dương bị sốt nhẹ, Trang Thạc cứ thay khăn lau trán cho cậu, đến khoảng một giờ sáng thì hạ sốt mới yên tâm nằm xuống.

 

Giường trong ký túc xá là loại giường gỗ nhỏ cũ kỹ, trước đây Trang Thạc ngủ một mình còn thấy chật, tối nay ngủ hai người đàn ông thì rất chật chội, chỉ có thể ôm nhau ngủ.

 

Nửa đêm Lang Dương Dương mơ màng kêu khát, Trang Thạc dậy rót nước cho cậu.

 

Uống nửa cốc nước mới tỉnh táo lại, Lang Dương Dương nửa nằm nửa ngồi trên giường: “Mấy giờ rồi?”

 

Trang Thạc cầm điện thoại lên xem giờ, nói: “Gần ba giờ rồi, em thấy có chỗ nào khó chịu không?”

 

“Cũng ổn.” Lang Dương Dương lắc đầu.

 

Nói chỗ nào đặc biệt không thoải mái thì không có, nhưng bị sốt nên đầu hơi đau, eo cũng đau, cả người không có sức lực.

 

Những triệu chứng này đều có nguyên nhân, cũng không có gì để nói.

 

Trang Thạc hối hận đến mức lông mày đều chau lại, anh kéo chăn lên đắp cho Lang Dương Dương: “Đều tại anh, anh thật sự là…”

 

“Không sao, dọn dẹp sạch sẽ là được rồi.”

 

“Anh thề, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa, xin lỗi Dương Dương…”

 

Lang Dương Dương cười một tiếng, đưa tay chọc mũi anh: “Thật sự không sao, lại đây, ngủ thôi.”

 

Nửa đêm, mưa đã tạnh, gió đã ngừng, chỉ còn tiếng nước nhỏ giọt từ trên cây rơi xuống, tí tách tí tách, nghe rất vui tai, hai người trong phòng dựa vào nhau ngủ rất ấm áp.

 

Giấc ngủ này ngon hơn mọi khi, theo đồng hồ sinh học thức dậy thì trời vừa sáng, cơ thể tuy có chút đau nhức nhưng tinh thần rất phấn chấn.

 

Trang Thạc nhất quyết muốn đưa Lang Dương Dương đi làm.

 

Nói là tối hôm qua vừa mới làm chuyện đó, hôm nay không thể để Lang Dương Dương tự mình bắt xe đi được.

 

Lang Dương Dương không lay chuyển được anh, nghĩ đến hôm nay Trang Thạc cũng không có việc gì quan trọng, vậy nên cậu cũng đồng ý.

 

Trên đường đi, Lang Dương Dương xem tin nhắn trong nhóm cửa hàng Brookside, tối hôm qua mưa to, Lang Dương Dương không về được, là Tiểu Ảnh đã chuẩn bị nguyên liệu.

 

Sau khi nhào bột xong thì chụp ảnh gửi vào nhóm kèm ghi chú.

 

Ban đầu trong lòng còn hơi lo lắng, nhưng đến cửa hàng xem thì thấy bột nhào rất tốt.

 

“Cũng phải, cô bé là học trò của cô giáo Lý mà.” Lang Dương Dương lẩm bẩm, bưng mẻ bột ra.

 

Trang Thạc dựa vào khung cửa: “Có cần anh giúp em nhào bột không?”

 

Lang Dương Dương cười: “Tại sao phải để anh giúp em nhào bột?”

 

“Sợ em hôm nay không có sức.”

 

Lang Dương Dương bật cười: “Làm gì đến mức đó, mới có hai lần đã không được rồi, anh cũng đâu có lợi hại như vậy…”

 

“…” Trang Thạc cắn răng: “Ý anh là tối qua em bị sốt.”

 

Lang Dương Dương: “Hahaha xin lỗi xin lỗi, coi như em chưa nói gì hết.”

 

Trang Thạc lấy hai cái túi giấy từ trong ngăn kéo ra, lẩm bẩm: “Ba ngày sau đừng có khóc lóc cầu xin anh.”

 

Lang Dương Dương vẫn là câu nói đó: “Không có đất cày hư, chỉ có trâu cày mòn.”

 

Trang Thạc không khỏi cười khổ, rốt cuộc tối hôm qua là ai khóc lóc nói không được nữa vậy?

 

Ngủ một giấc dậy có sức lực rồi thì trở mặt không nhận người.

 

Vừa tức, vừa cảm thấy tính cách như vậy của Lang Dương Dương cũng rất đáng yêu.

 

Cuộc sống thật sự là ngày càng thú vị.

 

“Anh mang hết số bánh còn lại của hôm qua về nhé?” Trang Thạc nói.

 

Lang Dương Dương rắc bột mì lên thớt: “Ừm, trong tủ lạnh còn mấy miếng bánh kem, nhớ lấy nhé.”

 

Chiều hôm qua trời bắt đầu mưa, còn dư lại không ít đồ chưa bán hết, Trang Thạc lấy hai túi cũng không đựng hết, lại qua lấy thêm một cái túi nữa, thu hoạch đầy ắp trở về nông trại.

 

Trong phòng nướng bánh, lò nướng vừa bật lên, nhiệt độ tăng cao, Lang Dương Dương một mình bận rộn trong cửa tiệm.

 

Liên tục nhào nặn, gấp lại, khối bột ngày càng trở nên bóng mịn, trộn thêm hương thảo, các loại hạt, sau đó rạch lên những đường nét đơn giản đẹp mắt, chờ đợi chúng nở phồng, lên màu dưới nhiệt độ cao, biến thành những chiếc bánh mì thơm ngon.

 

Ba tiếng đồng hồ mỗi buổi sáng là khoảng thời gian thư giãn nhất của Lang Dương Dương.

 

Cậu sẽ không nghĩ gì cả, toàn tâm toàn ý tập trung vào việc làm bánh mì và bánh ngọt, hương thơm của bánh mì và bánh ngọt tràn ngập khắp phòng nướng bánh, hít thở đều là mùi thơm ngọt ngào.

 

Lang Dương Dương nhìn những chiếc bánh mì baguette hạt mới ra lò, không khỏi cảm thán hình dáng và hương thơm đều hoàn mỹ như vậy.

 

Khoảnh khắc này, cậu cảm thấy trong đầu mình cũng giống như bên trong chiếc bánh mì baguette, tràn đầy những lỗ khí bất quy tắc đầy mê hoặc.

 

Buổi chiều nắng lên, trong tiệm gần như đã ngồi đầy khách, Lang Dương Dương đang xem Tiểu Ảnh làm bánh quy.

 

Bánh quy rất dễ làm, nhưng bánh quy ngon lại đẹp mắt thì không dễ làm.

 

Tuy rằng hương vị là gốc rễ của món ăn, nhưng giá cả của Brookside đặt ở đây, không thể nào lấy điểm ngọt “Nhạt nhẽo” để qua mặt khách hàng được.

 

Giá cả của món tráng miệng đã bao gồm cả “Giá trị cảm xúc” cho khách hàng, nhìn thấy món tráng miệng đẹp mắt cũng được tính vào.

 

Khách hàng đến cửa hàng mua đồ mang đi, khi thử thường sẽ mua thêm bánh quy, khách hàng uống trà nguyên chất cũng thích bánh quy.

 

Nhưng bánh quy là điểm yếu của Lang Dương Dương, trong cửa hàng quanh năm chỉ có vài loại bánh quy bơ đó.

 

Ngược lại, làm bánh quy là sở trường của Tiểu Ảnh.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trong tay Lang Dương Dương đang cầm một tờ giấy, trên đó là dòng chữ Tiểu Ảnh viết: “Em biết làm bánh quy fondant, ít fondant một chút, sẽ không quá ngấy.”

 

Lúc thành phẩm ra lò, Lang Dương Dương rất kinh ngạc, cậu nghi ngờ, không biết có phải trước đây Tiểu Ảnh là sinh viên mỹ thuật hay không.

 

“Cái này đẹp quá đi mất, hay là cậu vẽ con chó cưng của mình lên bánh quy đi?” Du Du cầm một chiếc bánh quy hình bầu dục vẽ hình mèo con không ngừng thưởng thức, mép bánh quy được trang trí bằng chiếc nơ nhỏ màu vàng kim tinh xỉ, thoạt nhìn rất giống một chiếc gương cầm tay cổ điển.

 

Lang Dương Dương cầm một chiếc hình chữ nhật, trên đó vẽ bức tranh vườn hoa yên tĩnh đẹp đẽ giống như tranh của Monet.

 

Tiểu Ảnh vẫn luôn đeo khẩu trang và mặc áo dài tay trong tiệm, cô viết một tờ giấy: “Đẹp > Ngon.”

 

Lang Dương Dương và Du Du đều cười ha ha, Du Du nói: “Không nỡ ăn luôn ấy chứ!”

 

Tiểu Ảnh còn làm thêm một ít bánh quy bơ, Lang Dương Dương đóng gói một ít, chuẩn bị mang đến nhà dì Hai.

 

Cậu đã hẹn với Trang Thạc tối nay đến nhà dì Hai ăn cơm.

 

Sau khi Lang Dương Dương và Trang Thạc kết hôn, hai nhà hai bên đều không còn con cái, vậy nên hai người đã thương lượng, ít nhất mỗi tuần sẽ đến thăm người lớn một lần, cùng nhau ăn bữa cơm cũng được.

 

Cuộc sống ở thành phố nhỏ đôi khi bận rộn, nhưng phần lớn thời gian nhịp sống vẫn khá chậm rãi.

 

Lúc cần đến người lớn tuổi, dù là thời gian hay tiền bạc, bọn họ đều không bao giờ tiếc rẻ, con cháu không thể nào lúc nào cũng lấy cớ “Bận” được.

 

Người lớn tuổi không chủ động đến quấy rầy cuộc sống của đôi vợ chồng son, là do bọn họ chu đáo quan tâm.

 

Nhưng bọn họ rất thương con cháu, cần con cháu.

 

Nói về bận bịu công việc thì Lang Dương Dương và Trang Thạc thật sự đều có công việc riêng, ngày nào cũng bận rộn trong tiệm bánh và nông trại.

 

Nhưng nếu muốn đi thì không phải là không có thời gian.

 

Chỉ cần nguyện ý làm, cái gì cũng có thể làm được.

 

Đây là điều Trang Thạc dạy cho Lang Dương Dương.

 

Bên Trang Thạc sẽ đến muộn một chút, Lang Dương Dương cầm bánh quy và bánh ngọt cho dì trước.

 

Lúc đến cổng khu nhà của dì, vừa hay nhìn thấy dì mua thức ăn trở về.

 

Dì Hai dùng chiếc xe đẩy nhỏ chở rau.

 

“Dì Hai!” Lang Dương Dương chạy đến, “Để con.”

 

Dì Hai đưa chiếc xe đẩy nhỏ trong tay cho cậu rồi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ôi chao, thời tiết cũng không nóng, mới đi có hai bước mà đã đổ nhiều mồ hôi như vậy rồi. Tiệm của con hết bận rồi à?”

 

“Dạ, mua gì mà nặng vậy dì?” Lang Dương Dương cúi người nhìn.

 

Cậu còn nhìn thấy bia trong đó.

 

Dì Hai cười, bà vừa dùng khăn giấy lau mồ hôi vừa nói: “Hai đứa con không phải thích uống bia thủ công gì đó sao, dì thấy có bán nên đã mua một thùng về.”

 

Lang Dương Dương nhìn dì Hai, nói tiếng cảm ơn.

 

Dì Hai không hiểu gì về bia, có lẽ là hỏi trong tiệm rồi được người ta giới thiệu cho, đối với Lang Dương Dương thì đây không phải là thương hiệu tốt lắm, nhưng điều đó không quan trọng, tâm ý của dì Hai có thể đến mức này, so với cái gì cũng đều quý giá hơn.

 

Xe đồ này mà để dì Hai tự mình bê lên lầu, nhất định sẽ rất vất vả.

 

Lang Dương Dương đẩy xe đồ đi trước, dì Hai đi phía sau lẩm bẩm: “Cũng không biết tại sao, không đi làm nữa ngược lại cảm thấy thân thể không còn khỏe mạnh như trước, chắc là do nhàn rỗi quá.”

 

Lang Dương Dương cười nói: “Có lẽ là dì vẫn chưa thích ứng được thôi.”

 

Dì Hai: “Ừ, mấy hôm nay dì bắt đầu dậy sớm đi tập Thái Cực Quyền, nếu không dậy rồi cũng không có việc gì làm.”

 

“Ở đâu vậy dì?”

 

“Ngay khu chung cư gần đây, đi cùng với dì Trâu của con.”

 

Dì Hai nói xong, bổ sung thêm: “Tập Thái Cực Quyền xong thì đi mua ít thức ăn, về nhà nấu cơm trưa, thời gian cũng vừa khéo.”

 

Vừa đi vừa nói một lúc đã đến tầng bốn, ngay cả Lang Dương Dương cũng phải thở hổn hển, cậu gật đầu không nói gì, chờ dì Hai mở cửa.

 

Cậu nghĩ, hay là chờ đến lúc ăn cơm xong rồi hãy hỏi chuyện đầu tư.

 

Trong nhà vẫn sạch sẽ gọn gàng, hoa cỏ trên ban công cũng được chăm sóc cẩn thận.

 

Dì Hai lấy đĩa đi đựng bánh quy pha trà, Lang Dương Dương ở trong bếp sắp xếp lại số thực phẩm vừa mua về.

 

Dì mua thịt bò và một con cá trắm đen, còn có đậu phụ và vài loại rau củ, trái cây thì có nửa quả dưa hấu và đào đỏ au, đây là giống đào được trồng ở địa phương, tất cả đều rất tươi ngon.

 

Lần trước đến nhà dì Hai ăn cơm, dì Hai làm món thịt bò xào rau mùi, Lang Dương Dương và Trang Thạc đều nói rất thích.

 

Vì vậy hôm nay dì lại mua thịt bò và rau mùi.

 

Dì Hai đi vào, “Dưa hấu để vào tủ lạnh cho mát.”

 

“Dạ.” Lang Dương Dương bỏ dưa hấu vào, lúc xoay người lại thì phát hiện dì Hai đang nhìn chằm chằm vào chân mình.

 

“Sao vậy dì?”

 

Dì Hai: “Chân con bị sao vậy?”

 

Lang Dương Dương nói: “Hôm qua đến chỗ Trang Thạc, không cẩn thận bị lá ngô cứa vào một cái, vết thương nhỏ thôi, mấy hôm nữa là khỏi rồi.”

 

“Con xem tay với cả cổ của con kìa, nhiều vết xước vậy, sao trên cổ còn có vết bằn tím nữa?”

 

Dì Hai nói xong, đưa tay kéo Lang Dương Dương lại xem.

 

Vết bầm tím…

 

Lang Dương Dương soi gương xem thử, ho khan một tiếng nói: “Bị lá ngô cứa đó dì, cái đó không phải vết bằn tím, là bị cảm lạnh cạo gió đó.”

 

Dì Hai cau mày, có chút không tin, khi dì bị cảm lạnh cũng cạo gió, nhưng cảm giác không giống lắm.

 

Đang nói chuyện thì Trang Thạc cũng đến, trên tay còn xách nửa túi rau.

 

“Nhiều vậy một mình dì ăn sao hết hả?” Dì Hai vừa trách móc vừa cười, lục túi xem đồ bên trong.

 

Trang Thạc giúp dì lấy đồ ra: “Cho hàng xóm một ít, có bắp nếp, dưa leo, đậu đũa, còn có củ cải trắng lần trước dì nói thích ăn, vừa hay năm nay con trồng được một ít, con đào mang đến cho dì đây.”

 

Lang Dương Dương cũng đến xem: “Bắp này là do em bẻ hôm qua à?”

 

Trang Thạc: “Số em bẻ bị ngâm nước ở ngoài ruộng rồi, mang đi cho heo ăn rồi.”

 

“…”

 

“Tối hôm qua để ở ruộng không mang về, thật sự là cho heo ăn rồi.”

 

Lang Dương Dương bất đắc dĩ cười, kéo Trang Thạc chuẩn bị vào bếp nấu cơm.

 

“Chờ đã.” Dì Hai gọi giật lại.

 

Hai người quay đầu lại, nhìn dì.

 

Dì Hai vẻ mặt không vui, cau mày nhìn Trang Thạc.

 

“Sao vậy dì Hai?” Trang Thạc bị nhìn đến mức không được tự nhiên.

 

Dì Hai nhìn đi nhìn lại, nói: “Vết thương trên tay con là sao vậy?”

 

Trang Thạc: “Hôm qua ở ngoài ruộng ngã một cái.”

 

“Cái này không giống, đây có phải là bị cào không? Cổ con cũng vậy, sao cũng có vết bầm tím?”

 

Dì Hai xem đi xem lại: “Con xem nè, đây chính là bị cào mà!”

 

Lang Dương Dương và Trang Thạc nhìn nhau, đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào.

 

Vừa rồi còn nghi ngờ có phải là dấu vết lúc hai đứa nhỏ thân mật hay không, bây giờ nhìn mấy cái vết xước, vết cào này xem…

 

Dì Hai chống nạnh: “Hai đứa có phải là đánh nhau rồi không!!!”

 

Hết chương 53.

 

Chương 53:

Ngày đăng: 25 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên