Chương 54: Thân Sơ (04)

 

Chương 54: Thân Sơ (04)

 

Trong khi các cảnh sát hình sự bận rộn, thì Lăng Liệp đã hoàn thành nhiệm vụ giao đồ ăn và đang ngủ say sưa trong căn phòng trống mà Quý Trầm Giao tìm cho hắn.

 

Quý Trầm Giao vốn nghĩ anh chàng này không ngoan ngoãn như vậy, nên đã đi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng lại phát hiện hắn đang ngủ trong phòng, anh cảm thấy thật khó tin.

 

Người tên Lăng gì đó cũng có lúc nghe lời vậy sao?

 

Gần sáng, Tịch Vãn cũng hoàn thành việc dựng mô hình dấu chân bên hồ, đồng thời xác định được thương hiệu và kiểu dáng giày dựa trên vân giày. Mặc dù khu nghỉ dưỡng sơn trang Phong Ý có ít camera, nhưng trước cửa phòng tiệc lại có camera độ phân giải cao. Sau khi so sánh từng người, chủ nhân của đôi giày đó chính là Diêu Giác, hơn nữa chiều cao của Diêu Giác cũng khớp với dữ liệu mô hình.

 

“Chắc chắn là các người đã nhầm rồi!” Trợ lý đỏ mắt hét lên: “Đôi giày đó không phải rất phổ biến sao? Anh của tôi cũng có một đôi y hệt, chẳng lẽ anh ấy cũng là hung thủ?” Nói rồi, cậu ta quay lại kéo Diêu Giác: “Anh, anh nói gì đi chứ! Không phải tối qua anh nói mệt, muốn đi ngủ, vậy nên chúng ta mới cùng nhau lên lầu sao?”

 

Sắc mặt Diêu Giác trắng bệch như tờ giấy, mái tóc dài rũ xuống vai, trông cậu ta ta vô cùng gầy yếu.

 

Ánh mắt Quý Trầm Giao nhìn xuống, dừng lại ở đôi chân của cậu ta. Lúc này, cậu ta đang đi đôi bốt đen, khác với đôi giày xuất hiện trong camera khi ra vào phòng tiệc.

 

“Đôi sneaker hôm qua cậu mang đâu rồi? Lấy ra cho tôi xem.”

 

Diêu Giác nuốt nước bọt, chiếc cổ thon dài nổi gân xanh.

 

Thấy cậu ta không nhúc nhích, trợ lý vội vàng chạy đến tủ giày: “Tìm thì tìm! Giao giày cho các anh rồi thì các anh không còn gì để nói nữa chứ? Bây giờ tôi sẽ…”

 

Cánh tủ giày mở ra, bên trong căn bản không có đôi giày thể thao nào.

 

Trợ lý ngây người, sự kinh ngạc khiến toàn thân cậu ta run lên. Cậu ta không thể tin được quay sang Diêu Giác: “Anh, giày đâu?”

 

Diêu Giác cúi đầu: “Đường trên núi khó đi, dẫm phải vũng nước, vứt đi rồi.”

 

“Nhưng….” Trợ lý muốn nói gì đó, nhưng dường như đã hiểu ra, không nói thêm gì nữa.

 

Quý Trầm Giao tiến lên hai bước: “Đường nào? Vũng nước nào? Vứt ở đâu?”

 

Diêu Giác chỉ xuống dưới lầu: “Thùng rác bên ngoài.”

 

Lập tức có đội viên đi kiểm tra, nhưng không tìm thấy giày.

 

Diêu Giác cười khổ: “Chắc là công nhân vệ sinh đã thu gom rác rồi. Hoặc có thể bị người ta nhặt mất.”

 

Trợ lý vội nói: “Đúng đúng! Chắc chắn là bị người ta nhặt mất rồi! Không phải các anh nói người đi đôi giày đó là hung thủ sao? Hắn ta đã nhặt giày của anh tôi, giết người rồi đổ tội cho anh tôi!”

 

Quý Trầm Giao nhìn chằm chằm vào mắt Diêu Giác: “Cậu thực sự vứt giày vào thùng rác sao?”

 

Diêu Giác quay mặt đi, tránh ánh mắt anh: “Ừ.”

 

“Nhưng công nhân vệ sinh còn chưa kịp quét dọn thì các vị khách đã phát hiện ra bàn tay bị chặt, sau đó, mọi công việc thường ngày đều dừng lại. Nếu giày của cậu bị vứt trong thùng rác, bây giờ đáng lẽ vẫn còn ở đó.”

 

“Có… có thể là bị người ta nhặt mất rồi.”

 

“Cậu đang coi thường cảnh sát chúng tôi đấy à? Chẳng lẽ chuyên gia pháp y không thể kiểm tra ra người đi đôi giày đó là một người hay nhiều người sao?”

 

Diêu Giác khẽ rụt vai, nhắm mắt lại: “Tôi không biết, tôi không giết người.”

 

Sau khi xác định sơ bộ nghi phạm, công việc tiếp theo đã có phương hướng. Quý Trầm Giao ra lệnh lục soát ngọn núi, trước tiên phải tìm được đôi giày thể thao đã biến mất. Núi Phong Ý có lớn thật, nhưng nếu Diêu Giác thực sự là hung thủ, cậu ta không có khả năng giấu giày quá xa, vì vậy phạm vi tìm kiếm sẽ tập trung vào khu nghỉ dưỡng, đây không phải là nhiệm vụ gì khó khăn lắm.

 

Lúc ba giờ sáng, với sự giúp đỡ của chó nghiệp vụ, đội trọng án đã tìm thấy đôi giày thể thao trong một hang động trên sườn núi cách hồ nuôi tôm hùm đất hai km theo đường chim bay. Sau khi Tịch Vãn giám định, nó trùng khớp với dấu chân B tại hiện trường vụ án.

 

Và bên cạnh hang động còn phát hiện ra một nhóm dấu chân, nhóm dấu chân này trùng khớp với đôi bốt đen mà Diêu Giác đang đi.

 

Diêu Giác run rẩy dưới ánh đèn, trợ lý đã khóc không thành tiếng: “Anh à, không phải anh, anh nói đi, không phải anh mà!”

 

“Đúng, là tôi giết Khang Vạn Tân.” Diêu Giác chậm rãi ngẩng đầu lên, Quý Trầm Giao nhìn thấy trong mắt cậu ta một loại hân hoan giống như cái chết.

 

Giống như ngọn lửa đã cháy hết, lóe lên tia sáng cuối cùng trong đống tro tàn.

 

Quý Trầm Giao: “Giết bằng cách nào?”

 

“Hôm qua ở phòng tiệc, tôi nói với anh ta rằng có chuyện muốn nói, ba giờ ra ngoài gặp tôi, nếu không đến, tôi sẽ nhân cơ hội bữa tiệc này, vạch trần chuyện anh ta cưỡng bức tôi và những vụ làm ăn mờ ám của anh ta nữa. Bây giờ tôi không còn giống như năm xưa nữa, tôi không có danh tiếng gì cần phải trân trọng, còn anh ta thì đã trở thành kẻ có địa vị. Cơ hội lần này cũng rất khó có được, toàn là người nổi tiếng trên mạng, có người căn bản không sợ anh ta.”

 

“Anh ta nhất định phải đến.”

 

Diêu Giác cố ý hẹn trợ lý và stylist chơi đấu địa chủ ở tầng một, mục đích là để hai người cùng ở trên lầu thấy bọn họ rời khỏi phòng tiệc sớm, sau đó lấy lý do buồn ngủ, mỗi người về một phòng.

 

Camera ở tòa nhà này bị hỏng, Diêu Giác không cần phải trốn tránh camera giám sát cũng có thể rời đi. Khu nghỉ dưỡng vào rạng sáng rất yên tĩnh, ngoại trừ tòa nhà tổ chức tiệc thỉnh thoảng vọng ra tiếng cười nói, các tòa nhà còn lại đều chìm trong bóng đêm.

 

Diêu Giác đến địa điểm hẹn gặp, giấu chiếc gậy dài vào bụi cỏ, còn bản thân cậu ta cũng trốn sau tảng đá. Không lâu sau, Khang Vạn Tân quả nhiên xuất hiện, cảnh giác nhìn xung quanh, đi về phía cái cây dễ ẩn nấp nhất bên phải. Chính vào lúc này, Diêu Giác nhanh chóng nhảy ra, dùng gậy đánh Khang Vạn Tân ngã xuống đất.

 

Khang Vạn Tân đau đớn chửi rủa, đầu óc choáng váng khiến khả năng hành động của anh ta giảm sút đáng kể, Diêu Giác nhân cơ hội đó trói anh ta lại, dùng vải và băng dính dán miệng anh ta lại, không chút do dự lăn anh ta xuống hồ nuôi tôm.

 

Âm thanh rơi xuống nước rất nặng nề, tiếng kêu cứu bị nghẹn trong cổ họng của Khang Vạn Tân càng nặng nề hơn. Diêu Giác dùng hết dũng khí cả đời mình, dùng chiếc gậy dài đẩy Khang Vạn Tân ra xa, lại đánh vào đầu Khang Vạn Tân nhiều lần.

 

Khang Vạn Tân tuyệt vọng vùng vẫy trong hồ, mỗi khi đến gần bờ hồ, anh ta lại bị cậu ta đẩy ra xa. Dần dần, Khang Vạn Tân kiệt sức, trong hồ xuất hiện một loạt bọt khí.

 

Cậu ta biết Khang Vạn Tân đã chết, bèn dùng dây thừng kéo Khang Vạn Tân vào bờ, chặt đứt tay phải của anh ta, xé băng dính, một cước đá anh ta xuống hồ, rồi dùng gậy dài đẩy thi thể Khang Vạn Tân ra xa hơn, càng xa càng tốt.

 

Sau khi làm xong tất cả, cậu ta đổi một đôi giày khác, vứt đôi giày thể thao dính đầy bùn đất vào hang động cách đó hai cây số. Sau đó quay trở lại bên ngoài tòa nhà tổ chức tiệc, ném bàn tay lên đó.

 

“Không ngờ lại bị các anh phát hiện ra nhanh như vậy.” Diêu Giác cười khổ: “Vậy thì cứ như vậy đi, tôi giết người rồi, xin hãy tuyên án tử hình cho tôi.”

 

Quý Trầm Giao lại hỏi: “Đồng phạm của cậu là ai?”

 

Diêu Giác ngẩn người, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất không tự nhiên: “Đồng phạm gì?”

 

“Chúng tôi còn phát hiện một nhóm dấu chân khác ở hiện trường, có hai hung thủ.”

 

“Không! Chỉ có mình tôi!”

 

Quý Trầm Giao không nói gì, ngược lại Diêu Giác trở nên bất an trong sự im lặng đột ngột đó, rồi cậu ta lại giải thích: “Có lẽ là dấu chân của người khác? Nơi đó đâu phải là khu vực cấm, ai cũng có thể đến được.”

 

Quý Trầm Giao: “Cậu nhìn thấy những dấu chân đó?”

 

Diêu Giác dừng lại vài giây: “Ừ, nhìn thấy.”

 

“Nhìn thấy mà cậu vẫn dám ra tay với Khang Vạn Tân ở đó?”

 

“Hả?”

 

“Có người đến, chứng tỏ nơi đó không hề hẻo lánh, cậu không lo lắng khi đang gây án thì đột nhiên có người xuất hiện sao?”

 

Diêu Giác lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt hoảng loạn: “Tôi không biết, tôi không tìm được nơi nào tốt hơn. Người là tôi giết, chỉ có mình tôi thôi.”

 

Sau đó, Diêu Giác không trả lời câu nào nữa.

 

Quý Trầm Giao bảo đội viên đưa cậu ta đi nghỉ ngơi, cũng bảo các đội viên thay phiên nhau nghỉ ngơi. Lúc này trời đã gần sáng, nghi phạm đã nhận tội, nhưng dường như vụ án lại có thêm một lớp sương mù.

 

Nhất định là Diêu Giác đang bao che cho ai đó.

 

Lúc đầu nhìn thấy hai chuỗi dấu chân chồng lên nhau đó, Quý Trầm Giao đã cảm thấy kỳ lạ. Trừ khi đường hẹp đến mức không thể đi được, nếu không thì sẽ không xuất hiện loại dấu chân này.

 

Diêu Giác nói rằng cậu ta giết chết Khang Vạn Tân một mình, nhưng xét về vóc dáng, Diêu Giác thực sự không phải là đối thủ của Khang Vạn Tân, giống như đánh úp làm Khang Vạn Tân choáng váng, nhưng cũng không phải là Khang Vạn Tân không có cơ hội phản kích.

 

Hơn nữa, động cơ của Diêu Giác có vẻ đầy đủ, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì rất mâu thuẫn. Cậu ta nói rằng bây giờ mình không còn quan tâm đến danh tiếng, đối với một người không quan tâm đến danh tiếng mà nói, cuộc sống hiện tại của cậu ta có thể nói là rất tốt. Vậy tại sao vào lúc này cậu ta lại không nghĩ thông suốt, mà phải giết chết Khang Vạn Tân để báo thù?

 

Còn nữa, cậu ta cũng biết bữa tiệc này là cơ hội tốt để vạch trần Khang Vạn Tân, vậy tại sao cậu ta không làm như vậy? Mà lại giết chết Khang Vạn Tân? Khang Vạn Tân lại còn tin cậu ta nữa chứ?

 

Nếu nói rằng mỗi người đều có những động cơ khác nhau, một ý nghĩ sai lầm có thể khiến người ta làm bất cứ điều gì cũng không có gì lạ, thì chứng cứ xác thực càng chứng minh vụ án này không đơn giản.

 

Diêu Giác chặt đứt tay phải của Khang Vạn Tân bên bờ hồ, trong bùn có vết máu, nhưng trên giày của Diêu Giác lại không có. Cậu ta biết trước phải vứt giày, và đã chuẩn bị giày dự phòng, vậy tại sao không xử lý cả quần áo luôn?

 

Cậu ta có thể đảm bảo rằng quần áo của mình không có vết máu à?

 

Trên thực tế, quần áo và giày dép đều không dính máu.

 

Điểm này mâu thuẫn với lời khai của Diêu Giác, rất có thể người chặt tay Khang Vạn Tân không phải là cậu ta, cậu ta và một người khác cùng nhau khống chế Khang Vạn Tân, hoặc có thể là từ đầu đến cuối cậu ta đều không ra tay, mà chỉ theo dõi. Mà bây giờ, vì một mục đích nào đó, cậu ta lại khăng khăng rằng mình chính là hung thủ, hiện trường không có người thứ ba.

 

Người này là ai?

 

Trợ lý đang khóc lóc thảm thiết sao? Không giống. Stylist vẫn luôn không nói gì sao? Stylist mới vào làm việc cho Diêu Giác vào năm ngoái, dường như chỉ có quan hệ rất bình thường.

 

………….

 

Các cảnh sát hình sự hầu như đều thức trắng đêm không ngủ, đến sáng, một nhóm người không có thời gian và động cơ gây án đã được phép rời khỏi khu nghỉ dưỡng sơn trang Phong Ý. Diêu Giác cũng sẽ bị đưa đến cục cảnh sát thành phố để tiếp tục điều tra.

 

Gió buổi sáng sớm có chút lạnh, Lăng Liệp đã có một giấc ngủ ngon trong phòng nghỉ tạm thời của đội trọng án, lúc này thậm chí còn ngáp đến ứa cả nước mắt.

 

Trong bãi đậu xe cách đó không xa, từng chiếc xe đang chở người xuống núi, ngoài ra còn có hơn chục người đang chờ xe. Lăng Liệp đang chăm chú nhìn thì phía sau truyền đến giọng nói của Quý Trầm Giao: “Anh ngồi xe này về đi.”

 

Lăng Liệp: “Được được được, đi ngay đây.”

 

Quý Trầm Giao còn có việc, không nói nhảm với hắn, hắn lại nói: “Các anh bắt được hung thủ rồi à?”

 

“Chuyện của cảnh sát, quần chúng bớt tọc mạch đi.”

 

“Chậc, lại giở giọng mỉa mai.” Lăng Liệp giống như một con mèo ngủ no giấc, cười rất thoải mái: “Tại sao hung thủ lại ném tay của người chết vào núi vỏ tôm, còn nhất định phải dìm chết nạn nhân ở trong hồ nuôi tôm?”

 

Quý Trầm Giao quay người lại. Đây là hai cảnh tượng rất có tính nghi lễ, trong đó có lẽ còn ẩn chứa manh mối quan trọng.

 

Lăng Liệp: “Thực ra dìm chết ở hồ nuôi tôm là gần đủ rồi, chặt tay ném vào núi vỏ tôm thuần túy là việc làm thừa thãi. Rất có thể hắn ta lo lắng các anh không hiểu mối quan hệ giữa tôm và người chết, lại đến gạch chân điểm quan trọng.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Quý Trầm Giao: “Vậy anh nói xem, người chết và tôm có quan hệ gì?”

 

Lăng Liệp: “Có lẽ bản thân người chết cũng không biết, nếu không anh ta hẳn là sẽ không dễ dàng đến hồ nuôi tôm hùm đất.”

 

Quý Trầm Giao trầm tư: “Người chết từng làm một việc liên quan đến tôm, nhưng việc này đối với anh ta mà nói nó nhỏ đến mức có thể bỏ qua, nhưng đối với hung thủ thì lại là mối thù chết người khắc sâu trong tâm trí…”

 

Xe sắp khởi hành rồi, Lăng Liệp vỗ vai Quý Trầm Giao: “Đội trưởng Quý, cố gắng phá án nhé, tôi đi đây.”

 

Lăng Liệp là người cuối cùng lên xe, trên xe còn một chỗ ngồi, người đó ngồi ở vị trí gần lối đi, Lăng Liệp muốn vào trong nên nói một câu: “Chào anh, làm phiền…”

 

Người đó ngẩng đầu lên, Lăng Liệp sững sờ.

 

Xe sắp chạy, tài xế bảo Lăng Liệp mau ngồi xuống. Người đó nhích đôi chân dài ra lối đi, Lăng Liệp lập tức nghiêng người đi vào.

 

Hắn không quen người này, nhưng trên khuôn mặt người này, hắn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó rất quen thuộc.

 

Là đôi mắt sao? Đôi mắt của người này có một chút màu xám, giống như bóng của mây đen phủ trên tuyết.

 

Xe đang chạy xuống núi, Lăng Liệp quan sát từ trên cửa kính. Không lâu sau, đối phương quay lại, cũng nhìn vào cửa kính.

 

“Xin chào, tôi tên là Bách Lĩnh Tuyết, là một UP chủ chuyên làm về đề tài phổ cập khoa học.”

 

Mặc dù đồng tử của Bách Lĩnh Tuyết có màu khác lạ, nhưng đường nét lại không khác gì người Đông Á, nụ cười không nhiệt tình cũng không cao ngạo, khiến người ta cảm thấy bình yên và thản nhiên.

 

Lăng Liệp nhìn anh ta một lúc, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Bách Lĩnh Tuyết cũng không tiếp tục tự chuốc lấy phiền phức, nhìn vào chiếc TV treo trên xe.

 

Trong xe ồn ào náo nhiệt, rất nhiều người đang thảo luận về vụ án mạng xảy ra bên cạnh mình. Lăng Liệp vừa nhắm mắt nghỉ ngơi, vừa nghe mọi người nói chuyện.

 

“Tôi nghe nói kẻ giết người là Diêu Giác, cảnh sát đã khống chế cậu ta và cả trợ lý của cậu ta nữa. Đáng sợ quá, hôm qua tôi còn nói chuyện với Diêu Giác đó!”

 

“Nhìn không ra đấy, một người yếu đuối như cậu ta vậy mà lại giết người!”

 

“Tức nước vỡ bờ thôi. Chỉ có thể nói Khang Vạn Tân đối xử với cậu ta quá đáng thôi. Thực ra số người muốn Khang Vạn Tân chết không biết bao nhiêu. Cuối cùng lại là Diêu Giác yếu đuối nhất ra tay, chậc chậc.”

 

“Thôi đi, cũng không liên quan gì đến chúng ta, tôi về edit video, còn mọi người thì sao?”

 

“Edit chứ, trong tay tôi có tài liệu trực tiếp…”

 

Lăng Liệp vốn thích nghe người khác bàn về vụ án, nhưng lúc này lại không ngừng mất tập trung. Người ngồi bên cạnh mặc dù không phát ra một âm thanh nào, dường như đã ngủ rồi, nhưng sự tồn tại lại mạnh đến mức hắn không thể bỏ qua.

 

Kể từ khi rời khỏi đội đặc nhiệm, đây là lần đầu tiên hắn muốn điều tra rõ lai lịch của một người.

 

Sau khi xuống xe, mọi người ai đi đường nấy, Lăng Liệp là người xuống xe cuối cùng, nhìn Bách Lĩnh Tuyết đi sang bên kia đường, bắt một chiếc taxi.

 

Cho đến khi chiếc taxi biến mất khỏi tầm mắt, Lăng Liệp mới xuống xe, hắn đến một quán nước bên đường ngồi xuống. Buổi sáng không ai ăn chè, cháo mà ông chủ nấu vẫn chưa nguội. Lăng Liệp gọi một bát cháo trắng, bảo cho thêm ít đường, một tay khuấy cháo, một tay tìm số điện thoại trên điện thoại.

 

Điện thoại dừng lại một lát ở chữ “Đội trưởng”, rồi lại chuyển đến “Thẩm Tầm”.

 

Kể từ khi hắn trở thành một thành viên của đội đặc nhiệm, Tiêu Ngộ An là đội trưởng của hắn. Nhưng họ Tiêu kia không có trách nhiệm, từ lâu đã không phải là đội trưởng của hắn nữa rồi. Sau khi Tiêu Ngộ An rời đội vào năm ngoái, hắn đã về dưới trướng của Thẩm Tầm.

 

Thẩm Tầm nói hắn giống như một con báo săn, không thể quản thúc được hắn. Hắn và Thẩm Tầm phân biệt rạch ròi, Thẩm Tầm giao nhiệm vụ, hắn thực hiện, không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào.

 

Nhưng bây giờ hắn muốn nhờ đồng nghiệp cũ điều tra một người, vậy mà chỉ có thể gọi cho Thẩm Tầm.

 

Cháo đã khuấy xong, có thể ăn được rồi, hắn ăn vài miếng là hết sạch, lại nhìn điện thoại, bỗng dưng không muốn gọi nữa.

 

Chỉ là liếc mắt một cái cảm thấy để ý thôi, cũng không phải là người quan trọng gì. Nếu Bách Lĩnh Tuyết có vấn đề, Quý Trầm Giao sẽ không vội vàng thả người.

 

Nghĩ đến đây, Lăng Liệp lại ngẩn người. Hắn còn rất tin tưởng Quý Trầm Giao?

 

Rất nhanh, Lăng Liệp lại lắc đầu. Chuyện này có lẽ không liên quan gì đến chuyện tin tưởng hay không. Đội trưởng mà hắn tin tưởng nhất vì tình yêu mà rời đội, hắn đã bị PTSD với từ “tin tưởng” này rồi. Giữa người với người không nên có những thứ hư ảo này. Nếu nhất định phải xây dựng một mối liên hệ nào đó, thì đó nên là săn mồi.

 

*Chú thích: PTSD là viết tắt của cụm từ tiếng Anh Post-Traumatic Stress Disorder, có nghĩa là Rối loạn căng thẳng sau sang chấn. Đây là một rối loạn tâm lý phức tạp mà một số người có thể gặp phải sau khi trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện kinh hoàng, đáng sợ hoặc đau đớn nào đó. Hết chú thích…..

 

Coi một người là con mồi, săn lùng anh ta cho đến khi hết hứng thú, một khi hết hứng thú thì quay người rời đi.

 

Đây chắc chắn là một trong những thú vui hiếm hoi của cuộc đời.

 

Lần đầu tiên Lăng Liệp gặp Quý Trầm Giao, đã cảm thấy đây hẳn là một con mồi thú vị. Mỗi lần trêu chọc Quý Trầm Giao, mặc dù anh có chút kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng từ sự lay động nhẹ nhàng trong ánh mắt, sự thay đổi nhỏ trong đường cong khóe môi và đuôi mắt, rất dễ dàng nhận ra sự dao động trong tâm trạng của con rắn nhỏ này.

 

Đối với hắn mà nói, đây là một trò chơi giải khuây. Còn con rắn nhỏ lại tự đắm chìm trong sự tự mãn khi được lấy lòng.

 

Lăng Liệp đã từ bỏ ý định nhờ đồng nghiệp cũ giúp mình điều tra một người, lúc đang định trả tiền rời đi thì điện thoại lại đột nhiên vang lên. Người gọi đến chính là số điện thoại mà hắn do dự mãi không bấm gọi.

 

“Đội trưởng Thẩm, buổi sáng tốt lành.” Có lẽ là vừa nghĩ đến việc trêu chọc Quý Trầm Giao, Lăng Liệp bây giờ đang có tâm trạng tốt.

 

Giọng nam trầm ổn: “Biết chào hỏi, xem ra hôm nay rất thích hợp để chúng ta bàn chuyện.”

 

“Đừng mà, phá hỏng tâm trạng tốt của tôi. Tiêu Ngộ An cũng bị anh lôi ra rồi, anh ta không nói với anh sao, tôi không định quay về.”

 

Thẩm Tầm im lặng một lúc: “Đội trưởng Tiêu đã liên lạc với cậu rồi?”

 

“Ừ.”

 

Hai người nhất thời không ai nói gì. Lăng Liệp muốn cúp điện thoại, Thẩm Tầm nói: “Hôm nay không phải khuyên cậu về đội.”

 

“Vậy thì còn có thể là gì?”

 

“Ở thành phố Hạ Dung xảy ra một vụ án, người chết là Khang Vạn Tân, ông chủ của Vạn Tân Lai Hạ, nếu cậu có hứng thú thì giúp tôi theo dõi một chút.”

 

Lăng Liệp nhướng mày: “Trùng hợp như vậy sao?”

 

“Hử?”

 

“Hôm qua tôi còn đến hiện trường giao đồ ăn một chuyến.” Lăng Liệp vừa nói vừa nhấm nháp ra chút mùi vị, cười nói: “Nhưng vụ án này đâu có gì đặc biệt đâu nhỉ Sao lại phiền đến đội đặc nhiệm chú ý? Đội trưởng Thẩm, anh đây là lùi một bước tiến ba bước à?”

 

Thẩm Tầm thở dài: “Đội trưởng Tiêu đã nói cậu muốn chơi bời bên ngoài bao lâu cũng được, còn chưa đến một năm, tôi có đến mức gấp gáp vậy không? Vụ án của Khang Vạn Tân có lẽ không đơn giản.”

 

“Ồ? Nói sao nhỉ?”

 

“Kể từ đầu năm, trên cả nước đã xảy ra nhiều vụ án mạng nhắm vào các doanh nhân. Có vụ cảnh sát địa phương đã khoanh vùng được nghi phạm, nghi phạm cũng đã nhận tội, nhưng chi tiết còn có một số nghi vấn, nghi là nhận tội thay. Một phần khác cảnh sát thậm chí còn chưa tìm ra động cơ.”

 

Lăng Liệp: “Vậy nên anh nghi ngờ, vụ án của Khang Vạn Tân có liên quan đến những vụ án chưa phá được đó?”

 

“Không dám chắc.” Giọng điệu của Thẩm Tầm ngược lại rất thoải mái: “Chẳng phải cậu đang ở thành phố Hạ Dung sao, còn có quan hệ rất tốt với đội trưởng đội trọng án nữa? Nếu có hứng thú thì giúp tôi để ý một chút, truyền chút tin tức về.”

 

“Chậc, lại không trả lương cho tôi.” Nói thì nói vậy, nhưng Lăng Liệp thực sự có chút hứng thú với vụ án này, lại hỏi: “Anh hẳn là không chỉ dựa vào thân phận doanh nhân, mà gộp những vụ án đó lại với nhau chứ?”

 

Thẩm Tầm nói: “Đều là những doanh nhân có vết nhơ.”

 

“Doanh nhân nào mà không có vết nhơ? Thánh mẫu thánh phụ không thể làm doanh nhân được.”

 

“Đạo đức cá nhân có khuyết điểm nghiêm trọng.” Thẩm Tầm lại nói: “Đây không phải là nhiệm vụ gì, tôi tạm thời cũng không phái người đến thành phố Hạ Dung. Vụ án của Khang Vạn Tân này nếu vẫn không tìm được hung thủ, chúng ta sẽ lấy về cùng nhau nghiên cứu. Quan trọng nhất là, nếu tìm được hung thủ rồi, cậu để ý xem có nghi vấn nào không thể giải đáp được không.”

 

Lăng Liệp im lặng một lúc: “Được.”

 

Hắn và Thẩm Tầm không giống như với Tiêu Ngộ An, ngoài công việc còn có thể trò chuyện về những chuyện khác, câu này vừa nói xong, cả hai bên đều lười nói nhảm nữa. Lăng Liệp đột nhiên nghĩ đến vấn đề quy trình, nói: “Thân phận hiện tại của tôi là quần chúng, không có tư cách hỏi han về vụ án. Cảnh sát thành phố Hạ Dung không bật đèn xanh cho tôi thì sao?”

 

Thẩm Tầm nói: “Cậu ra vào cục cảnh sát thành phố, cậu tưởng đội trưởng đội hình sự Tạ Khuynh của bọn họ không biết gì sao? Yên tâm đi, nếu thực sự không được, chẳng phải cậu vẫn còn là bạn cùng phòng của đội trưởng đội trọng án sao?”

 

Lăng Liệp: “…” Thân phận bạn cùng phòng là dùng như vậy sao?

 

………..

 

Những người liên quan lần lượt rời khỏi khu nghỉ dưỡng Sơn trang Phong Ý, nhưng vì có nhiều nghi vấn, đội trọng án và phân cục đều không dừng lại. Hai bên họp lại với nhau, chia sẻ những manh mối thu được.

 

Phân cục Nam Thành chủ yếu phụ trách điều tra mạng lưới quan hệ của Khang Vạn Tân và Vạn Tân Lai Hạ, Trần Tinh chiếu từng tài liệu lên màn hình.

 

“Quê của Khang Vạn Tân ở huyện Đồng Gia, trước khi chỉnh đốn các thế lực đen tối, nhà họ Khang từng là một bá chủ ở huyện Đồng Gia. Năm xưa, cha của Khang Vạn Tân là Khang Quân Lâm, anh trai Khang Vạn Hải, còn có một nhóm người bà con thân thích bên chi thứ, con rể mở trường dạy võ ở huyện Đồng Gia, thực chất là nuôi một đám côn đồ.”

 

“Khang Vạn Tân là con út trong nhà họ Khang, thể chất bình thường, nhìn bề ngoài thì không tham gia vào những vụ làm ăn mờ ám của nhà họ Khang, còn đi du học ở nước ngoài. Sau khi anh ta về nước, nhà nước ra sức chỉnh đốn những người như Khang Quân Lâm, anh ta có công tố giác. Toàn bộ nhà họ Khang đã thất thế từ hơn mười năm trước, nhưng anh ta dùng tài sản hợp pháp để đầu tư, ban đầu làm công nghiệp và thương mại, mấy năm gần đây thì chuyển sang đầu tư vào internet, game, làm ăn gì cũng đều phát đạt.”

 

“Ba điểm ở trên người anh ta bị người ta chỉ trích nhiều nhất là, một là vì ‘đại nghĩa diệt thân’, đến nay cha và anh trai của anh ta vẫn còn ngồi tù, nhưng không ít người từng đi theo nhà họ Khang đã ra ngoài rồi, không mấy người sống sung sướng, những người này rất hận anh ta, có động cơ báo thù. Chỉ là, tôi vẫn chưa điều tra ra họ từng vào khu nghỉ dưỡng sơn trang Phong Ý. Nếu bọn họ muốn ra tay, khu nghỉ dưỡng sơn trang Phong Ý này hình như không phải là nơi thích hợp nhất.”

 

“Một điểm nữa là đời tư. Khang Vạn Tân từng kết hôn vào năm hai mươi sáu tuổi, vợ là con gái của một nhà tư bản bất động sản giàu có. Cuộc hôn nhân này bị coi là hôn nhân thương mại, hai người không có con, bốn năm sau thì ly hôn, ai sống cuộc sống của người nấy. Sau đó, không còn sự ràng buộc của nhà thông gia, Khang Vạn Tân hoàn toàn bung xõa, thay tình nhân không ngớt, ức hiếp nam nữ, một số người quả thực vì tiền mà chủ động tiếp cận Khang Vạn Tân, nhưng cũng có người bị ép buộc như Diêu Giác.”

 

“Điểm cuối cùng là thủ đoạn cạnh tranh trong kinh doanh của anh ta, tiền thân của Vạn Tân Lai Hạ là hai studio game nhỏ. Khang Vạn Tân dùng cách vẽ bánh, dụ dỗ để mua lại hai studio này, sau đó hủy hoại sức sáng tạo ban đầu của studio, sao chép hàng loạt, rồi đuổi những người sáng lập ban đầu đi. Bây giờ Vạn Tân Lai Hạ tuy phát triển rất mạnh, nhưng thực ra đều là do tiền bạc tạo nên. Một trong những người sáng lập là Hà Lẫm đã tự sát từ ba năm trước vì khó chấp nhận được sự thật là tâm huyết của mình đã bị hủy hoại.”

 

Trên màn hình, là một cô gái tóc ngắn năng động và tươi sáng, cô cười rất rạng rỡ, mà bây giờ đã trở thành một tấm ảnh chân dung đen trắng.

 

“Nói tóm lại là, Khang Vạn Tân có rất nhiều kẻ thù, số người có động cơ giết anh ta không dưới hai mươi người.” Trần Tinh nhìn Quý Trầm Giao: “Đội trưởng Quý, nếu Diêu Giác không phải là hung thủ duy nhất, chúng ta có thể tiếp tục điều tra theo ba hướng trên.”

 

Đội trọng án đưa ra trọng điểm rà soát nhân viên tại hiện trường. Ngoài Diêu Giác đã nhận tội, còn có hơn chục người có hành vi kỳ lạ, có mối liên hệ chặt chẽ với Khang Vạn Tân và Vạn Tân Lai Hạ.

 

Đặc biệt là La Uyển Uyển – đối tác kinh doanh của Khang Vạn Tân, sau khi Khang Vạn Tân gặp nạn thì cô ta lại mất tích, điện thoại cũng trong tình trạng tắt máy. Cảnh sát tạm thời không thể xác nhận được tung tích của cô ta.

 

Lần cuối cùng cô ta được người ta nhìn thấy là vào hơn mười một giờ tối ngày năm tháng sáu, ngay tại phòng tiệc, camera giám sát cũng chứng thực điều này. Nhưng sau đó cô ta đã đi đâu thì không ai biết.

 

Xem kích thước thì Những dấu chân bị che phủ bên hồ nuôi tôm thuộc về nam giới, nhưng dấu chân lại bị phá hoại quá nghiêm trọng, cũng không loại trừ khả năng là phụ nữ cố ý đi giày nam để gây nhiễu phán đoán của cảnh sát. Mà thời điểm cô ta mất tích cũng đặc biệt kỳ lạ. Không loại trừ khả năng cô ta chính là người thứ ba đã biến mất đó.

 

Ngoài ra, Tịch Vãn cũng đã thu được một nhóm dấu chân mới tại cửa sổ phòng ngủ của Khang Vạn Tân (tầng hai). Có người đã từng đến phòng của Khang Vạn Tân trước và sau khi vụ án xảy ra, nhưng dường như không làm gì trong phòng, đến rồi rời đi theo đường cũ.

 

Nhưng từ dấu chân không thể xác định là ai, vì người đó đi dép lê do khu nghỉ dưỡng cung cấp, mỗi người đều có một đôi.

 

Trong lịch sử liên lạc của Khang Vạn Tân cũng không có thông tin đáng ngờ nào, trong phòng, trong quần áo cũng không tìm thấy giấy nhắn hay thứ gì tương tự để truyền tin. Anh ta cũng không có thói quen ra ngoài vào nửa đêm, vậy tại sao anh ta lại ra ngoài một mình vào hơn ba giờ sáng? Lời đe dọa của Diêu Giác đối với anh ta thật sự có tác dụng sao?

 

Hết chương 54.

 

Chương 54: Thân Sơ (04)

Ngày đăng: 6 Tháng ba, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên