Chương 58:
Cá đồng tươi rói nướng lên ăn rất ngon, tâm trạng Lang Dương Dương lúc này cũng rất tốt.
Bản thân cậu đã quên mất lời hứa về con cá rô đồng đầu tiên này, nhưng khi Trang Thạc nhắc đến, Lang Dương Dương lại nhớ về ngày hôm đó.
Hôm đó cậu phải đến nông trại giao đồ ngọt, Trang Thạc lái xe tải đông lạnh đến đón cậu. Vì thời gian đợi xe rất lâu, vậy nên Trang Thạc đã dẫn cậu đi dạo trong nông trại. Lần đầu tiên đến nơi này, cậu tò mò với tất cả mọi thứ.
Cứ thứ gì cậu nhìn lâu hơn một chút, anh đều nói sẽ giữ lại cho cậu.
Hận không thể đưa hết mọi thứ cho Lang Dương Dương.
Nhớ lại những điều này, Lang Dương Dương khẽ mỉm cười. Khi đối diện với con người thật của cậu – người còn chưa gỡ bỏ lớp mặt nạ, Trang Thạc đã dốc hết nhiệt tình và dâng tình yêu của mình cho cậu.
Mặc dù không biết hai người có tương lai hay không, chỉ cần thích, Trang Thạc sẽ dốc hết lòng mình trăm phần trăm.
“Cười gì vậy?” Trang Thạc vừa nói vừa cho củi vào bếp.
Lang Dương Dương đã gặm hết con cá nướng trong tay, gặm sạch đến mức chỉ còn lại bộ xương cá hoàn chỉnh.
Cậu nói: “Nghĩ đến lúc chúng ta mới quen. Lúc mới quen anh thấy em thế nào?”
Trang Thạc lùi lại một chút, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trông rất đẹp trai, trắng trẻo sạch sẽ, giọng nói nhỏ nhẹ, lúc nào cũng cười. Rất dịu dàng, nhưng hơi lạnh lùng.”
“Vậy lúc đó anh thích em ở điểm gì?”
“Em đẹp trai, là người đẹp trai nhất mà anh từng gặp.”
Lang Dương Dương cười, “Nói quá rồi đấy.”
Trang Thạc: “Thật mà, lần đầu tiên nhìn thấy em ở quán ăn Xuân Hiểu, anh không dám nói một lời nào, còn đẹp trai hơn trên ảnh. Sau này tiếp xúc mới biết, tuy em nhìn dịu dàng, lúc nào cũng cười tủm tỉm, nhưng thực ra tính cách rất lạnh nhạt, sau khi hiểu rõ hơn thì lại phát hiện em rất dịu dàng và tốt bụng.”
“Ừm?”
“Em chính là kiểu người, người khác đối xử tốt với em một phần, em sẽ đáp lại ba phần. Tất nhiên, nếu nhìn thấy người khác đối xử tệ với em một chút, em sẽ quay đầu bỏ chạy, chạy đến mức không thấy bóng dáng đâu.”
“Hahaha.” Cuối cùng Lang Dương Dương cũng không nhịn được mà cười ha hả, cảm thấy lời nhận xét của Trang Thạc rất thú vị.
Trang Thạc: “Vậy còn anh? Em thấy anh thế nào?”
Lang Dương Dương suy nghĩ một chút rồi tổng kết: “Anh rất tốt, rất nhiệt tình, lúc đầu tiếp xúc thường cảm thấy anh đối xử tốt với em như vậy, em nên đáp lại thế nào đây, rất có áp lực tâm lý. Vừa mong đợi lại vừa sợ hãi.”
Nói đến đây, hai người nhìn nhau cười, chuyện sau đó cả hai đều đã biết.
Sự chân thành và nhiệt tình của Trang Thạc và gia đình Trang Thạc khiến Lang Dương Dương cảm thấy thử một cuộc sống mới một cách thoải mái cũng rất tốt.
Với cuộc sống hiện tại, Lang Dương Dương rất hài lòng.
Cá bọc lá hẹ đã hấp được năm tiếng đồng hồ, lúc trời sắp tối thì nồi đầu tiên cũng ra lò. Trong sân trước cửa nhà ăn đã bày sẵn ba chiếc bàn lớn, trên bàn bày đầy đồ ăn, gần như là gom hết những thứ có thể ăn được trong nông trại lên bàn.
Tất nhiên món chính vẫn là cá đồng – nhân vật chính của ngày hôm nay.
Cá hấp, cá chiên, cá nướng, cá nấu chua, cá cay, cá kho, và món cá bọc lá hẹ mà những người có mặt chưa từng được ăn.
Lang Dương Dương không khỏi cảm thán: “Cả đời chưa từng thấy nhiều cá như vậy, ít nhất cũng phải năm mươi con cá.”
“Bên này là ruộng lúa một vụ, một năm chỉ có một lần, nhân dịp này mọi người mới tụ tập đến đây thế này.” Trang Thạc nói xong, nhìn trái nhìn phải thấy mọi người vẫn đang bận rộn, bèn bẻ đôi đôi đũa mới gắp miếng cá cay tỏa ra hơi nóng hổi cho Lang Dương Dương ăn cho nguội.
“Thử xem.”
Lang Dương Dương lại muốn nói “Làm vậy không hay lắm”, nhưng Trang Thạc đã đưa cá đến tận miệng.
“Lại cảm thấy không hay rồi.” Trang Thạc cười.
Lang Dương Dương nhìn anh, há miệng ăn thử.
Trang Thạc hài lòng, nói: “Đừng cảm thấy không hay, có gì mà không hay? Anh đối xử tốt với em thì có gì không hay?”
“Nhưng chỉ có một mình em được ưu ái…”
“Em là vợ anh đấy! Anh không ưu ái em thì ưu ái ai?” Trang Thạc nói mà vẻ mặt không thể tin nổi.
Lang Dương Dương cười, không nói gì, ăn miếng cá còn lại trong bát.
Trang Thạc nói: “Cho dù hôm nay có một trăm người đến, anh cũng sẽ là người đầu tiên quan tâm đến cảm nhận của em, món ngon em phải được ăn đầu tiên. Hơn nữa không phải chỉ có mình anh như vậy, em xem bố mẹ anh, rồi xem Tiểu đội trưởng và Phỉ Phỉ kìa, mọi người đều như vậy.”
Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn những người thân đang bận rộn.
Tiểu đội trưởng Dương đang bóc rơm cá bọc lá hẹ, bóc xong cái đầu tiên thì gắp vào bát Phỉ Phỉ.
Đúng vậy, chính là như vậy.
Bố mẹ Trang Thạc vẫn luôn như vậy, cho dù đã có Trang Thạc, người họ quan tâm đầu tiên vẫn là bạn đời của mình, bố Trang mãi mãi đặt mẹ Trang lên hàng đầu, hai người tôn trọng và yêu thương lẫn nhau.
Đây chẳng phải là “Giáo dục tình yêu” tốt nhất sao?
Tụ tập không thể thiếu rượu, uống được một lúc, hai bình rượu nếp tự ủ của nông trại đã vơi đi hơn nửa.
Tối nay Trang Thạc phải lái xe, phải lo cho bạn bè nên không uống rượu, ngược lại thì Lang Dương Dương lại uống khá nhiều.
Rượu nếp ngọt lừ lừ, rất dễ gây hiểu lầm, Lang Dương Dương không biết nên đã uống hết nửa cân, mơ mơ màng màng vừa gặm đầu vịt Lão Dương mang đến vừa nói chuyện phiếm với Phỉ Phỉ.
Tửu lượng của Phỉ Phỉ rất tốt, uống vào càng thêm hưng phấn.
“Bây giờ người làm tự truyền thông đúng là… Ăn bám!! Họ căn bản không quan tâm đến việc đồ của bạn có tốt hay không! Chỉ xem bạn đưa bao nhiêu tiền!”
Lang Dương Dương: “Thật sao?”
Phỉ Phỉ: “Đương nhiên là thật, có đủ tiền, trước mặt người hâm mộ có thể nói bất cứ điều gì!”
Lang Dương Dương: “Trời ơi, sao lại như vậy?”
Phỉ Phỉ: “Kiếm quá nhiều tiền… Họ kiếm quá nhiều tiền, con người một khi kiếm được tiền thì… ực, sẽ bị che mờ mắt, cậu biết không?”
Lang Dương Dương: “Cái gì?”
……
Lang Dương Dương giống như người tung hứng, nghe Phỉ Phỉ mắng mỏ hết đám yêu ma quỷ quái mà cô ấy gặp phải trên con đường tiếp thị.
Trang Thạc ngồi bên cạnh không uống rượu, trò chuyện với Lão Dương, ôn lại chuyện cũ, nói về tình hình của những người đồng đội cũ.
“Tôi còn tưởng hai cậu vẫn liên lạc chứ.” Lão Dương nói.
Trang Thạc: “Cũng không phải là xảy ra mâu thuẫn gì, chỉ là cuộc sống của mọi người dần dần khác nhau, tự nhiên mất liên lạc.”
Lão Dương gật đầu, tình bạn như vậy xảy ra với mỗi người, kể cả Trang Thạc và Lão Dương.
“Tiểu đội trưởng, vậy sao anh không làm ở trại giam nữa? Lúc đó được phân công về quê anh còn vui lắm mà.” Trang Thạc hỏi.
Lão Dương: “Những ngày tháng ở trại giam… haiz, không biết nói sao nữa, có lẽ là do tính cách của tôi, có thể là tôi không thích nghi được với bầu không khí đó, khoảng thời gian đó tinh thần tôi không được tốt. Sau đó quen biết Phỉ Phỉ trên mạng, liền lập tức từ chức đến tìm cô ấy, ở bên cạnh cô ấy mới cảm thấy mình sống lại.”
Trang Thạc nhìn Tiểu đội trưởng không nói gì.
“Bây giờ sống rất tốt, cậu cũng vậy mà.” Tiểu đội trưởng cười.
Trạng thái của Trang Thạc và Lang Dương Dương ai cũng nhìn ra.
Trang Thạc mỉm cười, “Rất tốt, đôi khi em còn ngại nói ra.”
Lão Dương: “Nói gì?”
Trang Thạc: “Quá hạnh phúc, nói ra có cảm giác như đang khoe khoang.”
“Hahaha.” Lão Dương cười ha hả, hoàn toàn hiểu được cảm giác của Trang Thạc, lúc này bố Trang Thạc bưng lạc rang muối đến, Lão Dương nói lời cảm ơn, sau đó hỏi Trang Thạc: “Sao không thấy bố mẹ Dương Dương vậy?”
Trang Thạc theo bản năng liếc mắt nhìn Lang Dương Dương bên cạnh, thấy cậu đã hơi say, đang rất chăm chú nghe Phỉ Phỉ nói chuyện mới khẽ nói: “Bố mẹ Dương Dương không có ở nhà.”
“Đi đâu rồi?”
“Không biết.” Trang Thạc khẽ lắc đầu, giải thích: “Bố mẹ em ấy đã bỏ đi từ khi em ấy còn rất nhỏ, là ông bà nội đã nuôi lớn em ấy…”
Nói đến đây, trong lòng Trang Thạc cũng có chút chua xót, nói là ông bà nội nuôi lớn, kỳ thực đến năm lớp sáu thì cậu đã sống một mình rồi.
“Dương Dương họ gì nhỉ?”
“Họ Lang.”
“Lang nào?”
“Lang của Lãng Lăng, chữ có bộ Mộc bên cạnh.”
Trang Thạc nói xong, uống một ngụm nước ép dưa hấu, ngẩng đầu nhìn Lão Dương: “Sao vậy?”
“Không, không có gì.” Lão Dương cười cười, “Hỏi bâng quơ thôi, họ này không phổ biến lắm.”
Trang Thạc cụng ly nước ép dưa hấu với anh: “Hình như vậy, ở thành phố Trường Khê cũng rất ít gặp.”
Lúc này gió đã là gió thu, uống rượu xong mà bị gió lạnh thổi rất dễ bị cảm, Trang Thạc tìm một chiếc áo khoác cho Lang Dương Dương mặc vào.
Tụ tập bạn bè chính là ăn uống, mọi người cùng nhau trò chuyện.
Trần Tĩnh Vân về làng viết tài liệu trước, Trang Hiểu Vũ đi cùng với “Bếp trưởng đại nhân” của cậu ta – Chu Viễn. Điều bất ngờ là Chu Viễn rất hợp với các bậc trưởng bối, có lẽ là vì các bậc trưởng bối biết rất nhiều lịch sử và phong tục địa phương, lại rất thích nói chuyện, đối với Chu Viễn – người rất hứng thú với những điều này – mỗi lần đều ra sức thể hiện sự kinh ngạc.
Lang Dương Dương biết mình hơi say nên không uống nữa, men say chếch choáng, nhưng vẫn cùng Trang Thạc tiễn Phỉ Phỉ và Lão Dương lên xe.
Bọn họ ở thành phố bên cạnh, “Căn cứ địa” cuộc sống hữu cơ cũng ở bên đó, bây giờ mà vội vàng quay về thì cũng phải đến rạng sáng mới đến nơi.
“Lái xe cẩn thận nhé.” Trang Thạc nói.
Lão Dương xua tay: “Yên tâm, trên xe có cả thùng Red Bull.”
Lang Dương Dương: “Anh Dương, chị Phỉ Phỉ, tạm biệt, về đến nhà nhớ nhắn tin cho tụi em.”
“Được.” Lão Dương mở cửa xe bên ghế phụ cho Phỉ Phỉ, sau khi đóng cửa lại nhìn Lang Dương Dương do dự hỏi một câu: “Dương Dương bao nhiêu tuổi rồi?”
Lang Dương Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn lễ phép đáp: “Hai tháng nữa là 29 rồi ạ.”
Lão Dương gật đầu, mỉm cười nói: “Anh đi đây, rảnh rỗi thì đến chỗ bọn anh chơi.”
Lang Dương Dương và Trang Thạc về đến nhà cũng đã muộn, Trang Thạc đi tắm trước, Lang Dương Dương thì cuộn tròn trên ghế sô pha nghỉ ngơi, một chân buông thõng trên thành ghế sô pha, nhẹ nhàng đặt lên người Lôi Công, khẽ đung đưa.
Đầu óc trống rỗng, mùa hè bận rộn nhất đã qua.
Những ngày tháng sau này sẽ nhàn nhã hơn một chút, có thể suy nghĩ kỹ càng về món tráng miệng phù hợp với mùa thu đông.
Ban công của tiệm Brookside ở phố cổ cần phải sửa sang lại, lúc trước khi trang trí không ngờ mùa mưa ở thành phố Trường Khê lại dữ dội như vậy, kết thúc một mùa hè, sàn gỗ đã trở nên xấu xí vô cùng.
Bên Trần Gia Trại thì không cần quá vội vàng, cứ theo tiến độ của các cửa hàng khác trong trại là được.
Lang Dương Dương lại nghĩ đến việc trước đó đã hứa với dì Hai, sẽ giúp dì ấy chọn một chiếc tủ lạnh mới.
Nghĩ đến dì Hai, cậu không nhịn được lại nghĩ đến bức thư từ trại giam kia, Lang Dương Dương không muốn để ý đến nó, nhưng lại không nhịn được mà nghĩ đến những chuyện không hay.
Đối với hai người kia cậu không còn chút tình cảm nào, nhưng vẫn theo bản năng bài xích, bài xích sự xuất hiện của “Bọn họ”, bài xích những thứ sẽ làm xáo trộn cuộc sống của cậu.
Rất nhanh, Trang Thạc đã tắm xong đi ra.
Khăn tắm quấn quanh nửa thân dưới, tóc tai ướt sũng, Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn anh. Trong phòng chỉ bật đèn ở một khu vực, ánh sáng rất yếu ớt.
Lang Dương Dương vẫn luôn cảm thấy Trang Thạc tràn đầy sức sống, nhìn anh vào lúc này cũng có thể hấp thu được một chút năng lượng.
Trang Thạc đi tới, ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay kéo Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương thuận thế gối đầu lên đùi Trang Thạc, nhìn anh từ dưới lên, giọt nước từ tóc anh rơi xuống xương quai xanh của cậu.
“Mệt rồi phải không?” Trang Thạc khẽ nói, dùng ngón tay lau đi giọt nước trên xương quai xanh của Lang Dương Dương.
Lang Dương Dương ừ một tiếng, đôi mắt cậu long lanh nhìn Trang Thạc.
Bữa tiệc tối nay rõ ràng rất náo nhiệt, nhưng sau khi về nhà, cả hai dường như đều có tâm sự riêng, cứ như vậy nghỉ ngơi trên ghế sofa một lúc lâu.
Bình thường vừa về đến nhà là phải bật nhạc, hôm nay lại rất yên tĩnh.
“Em đi tắm đây.” Lang Dương Dương nói.
Trang Thạc đỡ cậu dậy, “Ừ, anh đợi em.”
Lang Dương Dương đi vào phòng tắm, bên trong vẫn còn vương lại mùi sữa tắm của Trang Thạc vừa tắm xong.
Mở vòi hoa sen, tiếng nước ào ào tràn ngập đầu óc Lang Dương Dương, cảm giác khá hơn một chút.
Đồng thời trong phòng khách lại vang lên tiếng nhạc.
Có chút quen thuộc, chắc chắn là đã nghe ở đâu đó rồi.
Bình thường về nhà đều là Lang Dương Dương bật tivi, mở nhạc, đây là thói quen của cậu.
Hình như đây là lần đầu tiên Trang Thạc chủ động mở nhạc.
Lang Dương Dương trần truồng đứng trong phòng tắm, được dòng nước ấm áp gột rửa, hơi nước bốc lên mang đến cảm giác thật an toàn.
Lang Dương Dương nhận ra, đó là một bản nhạc dân gian tiếng dân tộc Di.
Bài hát “Đừng sợ” của Mạc Tây Tử Thi.
Trước đây Lang Dương Dương đã từng tra cứu ý nghĩa của lời bài hát.
“Xuân đi thu đến, thời gian trôi qua.”
“Dù giá lạnh hay nắng gắt, dù tổn thương hay khổ đau.”
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Lang Dương Dương quẹt nước trên mặt, hít sâu một hơi rồi dùng sức ấn chai dầu gội đầu, bắt đầu gội đầu.
Dường như Lôi Công cũng cảm nhận được cảm xúc của hai người bố, sau khi cọ cọ vào người Trang Thạc liền chạy đến cửa phòng tắm canh chừng.
Trang Thạc yên lặng nhìn cánh cửa phòng tắm, lắng nghe tiếng nước bên trong, im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng anh hít sâu một hơi, đứng dậy, hướng vào phòng tắm lớn giọng hỏi: “Dương Dương, có muốn rửa ít hoa quả ăn không? Trong nhà có nho đấy.”
Chờ đợi một lát.
Lang Dương Dương cũng lớn tiếng đáp lại: “Vâng~”
Hết chương 58.