Chương 25: THIẾU TƯỚNG LÀ TÊN LỪA ĐẢO.
Trầm Trì cười khẽ, “Em muốn cùng tôi làm gì?”
Nghê Vũ không thèm đến xỉa gì nữa, đôi mắt dần dần trở nên ướt át, hầu kết trượt lên trượt xuống, “Yêu!”
Ánh mắt Trầm Trì ngậm ý cười, vẫy tay với cậu, “Đến đây.”
“Ngài đồng ý?”
“Em đến đây trước đã.”
Trầm Trì ngồi trên ghế dựa ở bên cửa sổ, chỗ đó có một chiếc đèn đặt dưới sàn, Nghê Vũ nhìn hình ảnh ngược của mình chiếu trên mặt kính càng lúc càng gần, cuối cùng, hình ảnh đó chồng lên hình ảnh của Trầm Trì.
Bên dưới ghế dựa được trải một tấm thảm màu xám thật mềm, bên trên còn có một chiếc đệm cỏ. Trước đây, những lúc cậu biến về hình dạng báo săn, thỉnh thoảng cũng sẽ nằm ngủ trên tấm thảm này, còn cái đệm kia chính là gối của cậu — Nhưng không hiểu sao lúc cậu tỉnh ngủ thì cái đệm kia luôn được đặt trên bụng mình.
Ghế nằm không lớn lắm, hai người ngồi thì có hơi chật. Nghê Vũ dứt khoát đá cái đệm đi, để nó gần Trầm Trì thêm chút nữa, sau đó không thèm khách khí chút nào mà ngồi xếp bằng lên đó, ngước mặt lên nhìn Trầm Trì, “Tiên sinh, em đến rồi nè.”
Bọn họ cách nhau rất gần, chỉ cần Nghê Vũ muốn thì thậm chí cậu còn có thể đặt được cằm lên đùi Trầm Trì.
Thế nhưng bây giờ cậu không muốn làm như vậy.
Bởi vì cậu sợ mình gối đầu lên rồi sẽ ngủ mất, mà tối nay cậu lại muốn làm chuyện “kích thích” hơn với Trầm Trì.
Thú tính đã bắt đầu rục rà rục rịch, hoa văn ký sinh như đang đáp lại nhịp đập của của trái tim cậu, mỗi lần trái tim nhảy nhót nó lại nóng thêm một chút nữa.
Trầm Trì nghiêng người về phía trước, khuỷu tay trái khoát lên đầu gối, tay phải nắm chặt cằm Nghê Vũ, lặng yên nhìn vào đôi mắt cậu.
Bụng dưới của cậu như thuỷ triều nổi sóng, thủy triều ấm áp tinh tế nhanh chóng trùng kích vào nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể, mắt Nghê Vũ ướt át, ngọn lửa nhỏ nơi đáy mắt cậu càng ngày càng cháy lớn.
Cậu không kìm lòng được thẳng sống lưng, muốn hôn môi Trầm Trì.
Thế nhưng vào lúc này Trầm Trì lại buông cậu ra, cười khẽ nói: “Không xấu hổ à.”
Câu nói này nghe vào giống như trêu chọc, nhưng cũng rất dịu dàng, không giống với những lần trêu đùa Nghê Vũ nghe trước đây.
Cậu nhíu mày, dưới ảnh hưởng của thú tính, cậu nắm chặt cổ tay Trầm Trì, đưa mặt mình đến gần hơn chút nữa.
“Em là người ký sinh.” Cậu dùng giọng điệu bất chấp đạo lý nói: “Bản năng của người ký sinh bọn em chưa bao giờ biết xấu hổ.”
Trầm Trì cũng không rút tay mình ra nữa, để tùy ý cậu cọ cọ , “Em có biết yêu như thế nào không?”
Nghê Vũ tròn mắt, ngước lên nhìn Trầm Trì, “Biết chứ.”
Giọng nói Trầm Trì mang theo sự mê hoặc, “Hửm?”
Nghê Vũ càng thêm động tình, lè lưỡi liếm lòng bàn tay Trầm Trì.
Không biết có phải là do lòng bàn tay bị chọc ngứa hay không mà Trầm Trì bật cười thành tiếng, muốn rút tay về, thế nhưng Nghê Vũ lại dùng sức, bộ dáng của cậu biểu hiện rất rõ ràng, không đạt được mục đích thì thề không bỏ cuộc, khí thế mạnh mẽ như vậy chỉ dã thú mới có.
Trầm Trì xoay cổ tay một cái, không ngờ lại thoát khỏi tay cậu, thế nhưng lúc cậu vẫn còn chưa kịp phản ứng thì yết hầu đã bị Trầm Trì tóm được.
“Vừa rồi là em mời gọi?” Trầm Trì buộc cậu phải vươn cao cổ, dòng máu chạy qua động mạch sau gáy cậu đang sôi sục vì Trầm Trì.
Một tay cậu nắm lấy cổ tay Trầm Trì, một tay khác đặt lên đầu gối anh, vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Trầm Trì hỏi cậu có biết yêu là làm thế nào không. Đương nhiên cậu biết, chỉ có điều cậu không có kinh nghiệm mà thôi.
“Tiên sinh…” Cậu há miệng, ánh mắt thiêu đốt nóng rực, “Cùng em…”
“Nếu em nói không biết.” Hơi thở Trầm Trì quanh quẩn bên môi cậu, “Vậy tôi có thể dạy em.”
Cậu lơ mơ nhận ra hình như mình lại bị trêu đùa, nhưng giờ cảm xúc trong cơ thể cậu như thủy triều cuồn cuộn, cậu nhìn đôi mắt anh đang gần trong gang tấc, “Em… em không biết.”
Đột nhiên, đôi môi run rẩy được dịu dàng che phủ, bàn tay nắm yết hầu cậu cũng từ từ di chuyển, nâng khuôn mặt cậu lên.
***
Ở giữa có một đoạn h nhưng mình không up. Bạn nào muốn đọc thì nhắn tin cho mình qua page Nhà cỏ, mình sẽ gởi riêng.
***
Cậu bị Trầm Trì làm đến lúc bắn ra, loại khoái cảm đó cùng với sự xấu hổ khiến cho cậu rất lâu sau vẫn không thể nhúc nhích, chỉ nghe giọng nói của Trầm Trì như đang rót vào tai cậu, “Còn muốn nữa không?”
“Không, không muốn!” Cậu nhớ mình đã nói như vậy.
Thế nhưng Trầm Trì lại không dừng lại, mà ngược lại còn tăng nhanh tốc độ ra vào.
Chính cậu là người nói muốn, chính cậu muốn được yêu, cũng chính cậu bất mãn muốn làm thêm, nhưng giờ cậu lại là người thua không còn manh giáp. Cuối cùng, cậu khóc lóc cào lên lưng Trầm Trì, lòng bàn tay cậu chạm vào quần áo ướt đẫm mồ hôi của Trầm Trì, thậm chí cậu còn dùng tai báo đi cọ cọ Trầm Trì xin tha, thế nhưng Trầm Trì vẫn không tha cho cậu.
Nhưng mà, cảm giác bị làm đến mất hồn mất vía, gần như là hôn mê bất tỉnh lại rất……
Rất thoải mái.
Cậu hết lòng tuân thủ cam kết, lúc bị làm không có biến thành báo săn, chỉ dùng đuôi quấn eo Trầm Trì, rồi dùng tai cọ cọ Trầm Trì xin tha mà thôi. Thế nhưng, sau khi tắm rửa xong thì thể lực của cậu cũng không còn được bao nhiêu, khiến cậu không thể duy trì trạng thái hình người được nữa, cậu nắm sấp trên thảm trải sàn rồi biến về hình thú luôn.
Trầm Trì ngồi xuống bên cạnh cậu, vò tai cậu, trêu chọc cậu: “Thể lực yếu quá nha báo nhỏ.”
Thể lực yếu?
Thể lực yếu!
Lúc này lại nghe được những từ tương tự này, Nghê Vũ trừng mắt nhìn Trầm Trì, vòng tay nơi cổ tay chợp loé sáng.
“Ngài… Ngài nói vậy là có ý gì!”
Trầm Trì cười khẽ, “Thiếu tá, có phải là em đang nghĩ đến những chuyện bây giờ không nên nghĩ không?”
“Em!” Trong lòng Nghê Vũ căng thẳng, cậu phản bác theo bản năng, “Em nào có.”
Trầm Trì bước xung quanh cậu một vòng, “Vẻ mặt của em đã bán đứng em rồi.”
Nghê Vũ đứng nghiêm tại chỗ, hết sức tận lực biểu hiện ra bản thân mình rất ngay thẳng, “Tiên sinh, ngài nhìn lầm rồi.”
Lúc này, tiến sĩ Sơn Phượng của Bộ khai thác vũ khí đi tới, xem chừng là muốn hỏi về trải nghiệm việc sử dụng giáp cốt.
Trầm Trì thấp giọng nói: “Đội mũ lên đi.”
Nghê Vũ ngơ ngác, “Hả?”
“Tai báo của em lộ ra rồi kìa.”
“! ! !”
Tiến sĩ Sơn Phượng là quân nhân, là một nữ sĩ quan ưu tú, vòng tay giáp cốt này chính là do cô chế tạo.
Cô cười khanh khách nhìn Nghê Vũ, quả nhiên là hỏi đến những vấn đề liên quan tới giáp cốt, Nghê Vũ nghiêm túc trả lời rồi lễ phép biểu đạt lòng biết ơn của mình, sau đó vội vã rời đi, cậu chạy vào nhà vệ sinh cởi mũ ra, lúc này mới phát hiện tai báo của mình vốn dĩ đâu có mọc ra.
Bây giờ cậu đã là một người ký sinh thành thục rồi, có thể thuần thục khống chế tai báo của mình.
Trầm Trì lừa cậu!
Hết chương 25.
Chương 26.