Chương 64: BÁO BÁO, BÁO BÁO.
Không khí xung quanh Trần không ngừng dao động như những gợn sóng. Khi anh ta đến gần, Nghê Vũ cảm nhận được không khí có chút ẩm ướt. Rất khó để miêu tả được loại khí tức này là gì, nó khiến cho người ta dễ liên tưởng đến những vực sâu vạn trượng nơi rừng sâu núi thẳm, nơi quanh năm suốt tháng không thấy được ánh mặt trời.
“Nghê Vũ.” Sau một thoáng ngạc nhiên, Trần thản nhiên mỉm cười, “Tôi thật sự không ngờ lại có thể gặp được cậu ở chỗ này.”
Lúc nói những lời này, ngữ khí của Trần bình thường như thể anh muốn hỏi Nghê Vũ có muốn ăn thêm một cây kẹo bông nữa hay không, giống hệt như lúc ở doanh trại 097.
Trầm Trì khoát tay phải của mình lên vai Nghê Vũ, nhìn về phía Trần, “Anh là người đã dùng sóng năng lượng phát ra tín hiệu với tôi à?”
Tầm mắt hai người giao phong, sau khoảnh khắc ngắn ngủi không khí bị ngưng trệ, rồi bỗng dưng sôi trào, bành trướng, khuấy động, dường như xung quanh bọn họ đang có một bức bình phong càng lúc càng mở rộng, ngăn lại tất cả những tạp âm ở bên ngoài.
“Nơi này không có người nào khác.” Trần nhún nhún vai. Động tác đó vốn nên là một hành động rất thoải mái, thế nhưng anh ta lại làm điều đó thật khó khăn.
Trong ấn tượng của Nghê Vũ, Trần lúc nào cũng ung dung bình thản, chưa bao giờ anh ta tiều tụy như vậy.
Trần xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên cũng đã trải qua bước nhảy vũ trụ giống như cậu và Trầm Trì. Anh ta đã tiêu hao quá nhiều năng lượng cho quá trình đó à?
“Hắc long.” Trầm Trì đột nhiên nói.
Nghê Vũ mở bừng mắt.
“Phượng hoàng.” Trần cười cười.
Hai người như thể đang xác định thân phận của nhau, dòng khí lưu tăng vọt, gió từ mặt đất nổi lên, tựa như ngọn lửa đang rực cháy, Nghê Vũ cảm thấy như dòng thuỷ triều màu đen sắp đập vô mặt mình, nhưng ánh sáng vàng đã nhanh chóng lao về phía dòng thuỷ triều đen trước, ánh vàng càng lúc càng thêm rực rỡ, dòng thuỷ triều đen như bột phấn tản ra khắp nơi, hình ảnh đó cực kỳ giống một con rồng đang bay lên trời.
Đầu tiên là Viêm Hồ, sau đó là Trầm Trì, giờ Nghê Vũ gặp được người thứ ba gánh vác đồ đằng.
“Thật chẳng phúc hậu chút nào.” Sức lực Trần không chống đỡ nổi, lùi về sau hai bước, anh ta tìm được tảng đá, tự mình ngồi xuống, “Tôi vì tương lai của trái đất mà một thân một mình đi đến đây, còn hai người thì lại có đôi có cặp.”
Sau mấy giây xem xét kỹ, có lẽ Trầm Trì và Trần cũng đã hiểu rõ nhiệm vụ của nhau, nhưng đầu óc Nghê Vũ thì vẫn rất mơ hồ, “Trước đây tôi chưa từng nghe anh đề cập đến đồ đằng bao giờ.”
Trần nói: “Lúc tôi quen biết cậu, tôi cũng không biết đồ đằng là cái gì, Mật mã sinh mệnh là cái gì. Tôi đến từ ‘Vực sâu’, ký ức của tôi rất mơ hồ, tôi đã tổ chức một binh đoàn lính đánh thuê, muốn lôi kéo cậu gia nhập, nhưng cậu lại không vừa mắt tôi.”
Nghê Vũ cau mày.
“Đừng căng thẳng, tôi không có ý định tính sổ với cậu đâu.” Trần lại nói: “Tôi cảm thấy mình thật cô độc trên cõi đời này, vậy cho nên muốn làm một số chuyện.”
Trầm Trì nói: “Chẳng hạn như kích động người ký sinh phản loạn?”
Trần cười đến ho sặc sụa, anh ta giơ hai tay lên cao, làm như đang đầu hàng, “Chúng ta là đồng loại, vậy nên anh hiểu được sự cô độc của tôi mà.”
Trầm Trì không đáp lại.
“Dù sao thì chuyện đó cũng không gây nên động tĩnh gì lớn, vốn dĩ người nào đó cũng đâu có để ý đến tôi chút nào đâu, thiệt thòi tôi còn làm cho cậu ấy nhiều kẹo bông như vậy.” Trần liếc mắt nhìn Nghê Vũ một cái, cuối cùng mới nghiêm mặt nói: “Lúc tôi bị sinh vật biến dị bao vây ở doanh trại 097 thì đột nhiên thức tỉnh.”
“Tôi rời khỏi doanh trại 097 rồi mới dần dần hiểu được sứ mệnh của mình.” Trần nheo mắt nhìn về phía trận pháp dịch chuyển đã bị phá hủy, “Viêm Hồ, Phượng hoàng, Hắc long là tam đại đồ đằng bọn họ lưu lại để bảo vệ trái đất.”
Nghê Vũ nghi hoặc, “Bọn họ? Bọn họ là ai?”
Trần suy nghĩ một lát rồi nói, “Cậu có thể hiểu đó là người ở vũ trụ có chiều không gian cao hơn chúng ta, và họ từng có duyên đến trái đất một lần.”
Nghê Vũ quay đầu lại hỏi Trầm Trì, “Tiên sinh?”
Vẻ mặt đó như đang hỏi — không phải người này đang lừa em đó chứ?
Trầm Trì nói: “Viêm Hồ dự đoán tương lai, Phượng hoàng chủ chiến, còn Hắc long thì có thể quay về quá khứ, đúng không?”
Trần gật đầu, “Tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, hai người đây là ly hôn rồi lại tái hôn à?”
Nghê Vũ lắp bắp, “Chúng tôi…”
“Em ấy vẫn luôn là bạn đời của tôi.” Trầm Trì nói.
Trần cười rộ lên, anh ta nói với Nghê Vũ: “Tiên sinh của cậu thông minh hơn cậu nhiều. Hắc long có thể quay về quá khứ, vậy cho nên tôi có thể biết Mật mã sinh mệnh là gì.”
Nhân loại vẫn luôn chăm chỉ không ngừng thăm dò vũ trụ trong thời gian dài đằng đẵng, mãi đến tận khi bị những sinh vật có trí tuệ ở vũ trụ song sinh bắt được, bọn họ vẫn chưa khám phá ra những huyền bí trong vũ trụ và cả nơi trái đất đang tồn tại.
Khi vũ trụ được sinh ra, đã có rất nhiều những sinh vật có trí tuệ ở chiều không gian lớn hơn, những sinh vật thông minh đó đã tồn tại từ rất lâu rồi, chúng nó không phải là sinh vật được cấu tạo từ các nguyên tử các-bon hay silicon, mà là sinh vật ở chiều không gian cao, cao đến nỗi nhân loại không có cách nào tiếp cận được.
Trong mắt bọn họ, những vũ trụ mới hình thành là một thiên thể mỹ lệ.
Không gian mở rộng, vũ trụ được kéo dài, và trái đất được sinh ra ở nơi các chiều không gian giao nhau — đó là một kỳ tích hàng tỉ năm mới xuất hiện một lần. Sinh vật ở chiều không gian cao đã mang ba đoạn Mật mã sinh mệnh thần kỳ để lại trong đại dương bao la rộng lớn trên địa cầu. Khi đó, trái đất vẫn chưa xuất hiện sinh vật có trí tuệ.
Khi nền văn minh chắc chắn sẽ xuất hiện trong tương lai sắp bị hủy diệt, Mật mã sinh mệnh sẽ tự động mở ra, đồ đằng thức tỉnh, người nắm giữ năng lực của sinh vật ở chiều không gian cao hơn sẽ cứu vớt trái đất khỏi nguy nan.
Nghê Vũ nghe vô cùng nhập thần.
Phượng hoàng, Hắc long là những loài động vật chỉ có trong tưởng tượng, Viêm Hồ tuy có giống hồ ly nhưng thực chất lại không phải hồ ly. Chúng đã tồn tại trong trí tưởng tượng của mọi người từ trăm ngàn năm qua rồi.
Vậy nhưng, ít có ai từng đặt câu hỏi rằng, tại sao người xưa lại tưởng tượng ra chúng nó mà không phải là những con thú mang điềm lành khác.
“Bởi vì ba đoạn Mật mã sinh mệnh này đã xuất hiện ở phương Đông trên trái đất từ rất lâu trước khi loài người ra đời, nó cũng đã lan rộng khắp Châu Á.” Đôi mắt Trần xuất hiện muôn vàn biến ảo, tựa như vòng xoáy của thời không, “Những người được sinh ra trên vùng đất đó, lúc còn nhỏ đã nhìn thấy đồ đằng chỉ ra Mật mã sinh mệnh trong những giấc mơ. Hoặc tôi cũng có thể đổi cách nói khác nghe hợp lý hơn đó là, mọi đứa trẻ đều được sinh ra dưới sự phù hộ của Viêm Hồ, Phượng hoàng và Hắc long. Chúng ta đại biểu tương lai, hiện tại và quá khứ.”
Hiện tại đang chiến đấu, tương lai có hi vọng, còn quá khứ có thể quay ngược trở về.
Cơ thể Nghê Vũ rung động, máu trong người cũng đang sôi trào, người cậu nổi đầy da gà.
“Tôi có thể hoàn thành bước nhảy vũ trụ, nhưng mà năng lực của tôi lại không thể phá hủy được hai trận pháp dịch chuyển khổng lồ kia được.” Trần chậm rãi thở dài, “Vậy cho nên tôi chỉ có thể ở chỗ này đợi Phượng hoàng đến, tôi phát ra sóng năng lượng để khi Phượng hoàng đến thì tới tìm tôi.”
Nghê Vũ vẫn còn đang đắm chìm trong trùng kích quá lớn, não cậu bỗng chốc như chết máy, “Nếu không thể phá hủy được trận pháp dịch chuyển, vậy tại sao anh còn muốn đến hành tinh N-37 làm gì?”
“Quả nhiên là báo nhỏ chả thông minh tẹo nào.” Trần cười nói: “Lúc trở về phải học hỏi thêm nhiều từ tiên sinh thông minh nhà cậu đó.”
Nghê Vũ nắm được điểm mấu chốt, “Trở về?”
“Chẳng lẽ hai người muốn ở lại chỗ này chết chung với hành tinh N-37?” Trần trêu chọc: “Trách tôi làm phiền thế giới của hai người hả?”
Những gợn sóng trong suốt hội tụ lại từ bốn phương tám hướng, cuốn vào nhau rồi đan xen lẫn nhau.
“Năng lực quay trở lại quá khứ.” Trầm Trì nói: “Cậu có thể thay đổi quỹ đạo thời gian, đưa chúng tôi trở về.”
Trần khoanh tay, “Mỗi người làm việc theo khả năng của mình mà thôi. Nhưng tôi cảm thấy thật bất công, chúng ta đều thức tỉnh Mật mã sinh mệnh, vậy mà năng lực của anh lại ngầu hơn tôi với Viêm Hồ rất nhiều.”
Nhưng Trầm Trì lại không cho là đúng, “Phải không? Nhưng cậu và Viêm Hồ đều là chủ động thức tỉnh, còn tôi thì lại được Viêm Hồ nhắc nhở mới thức tỉnh.”
“Đây là anh đang động viên tinh thần tôi à?” Trần nói.
Trầm Trì kéo Nghê Vũ vẫn còn đang sững sờ đến bên cạnh mình rồi nói tiếp: “Nếu không có sức mạnh của cậu thì dù năng lực của tôi có ngầu cỡ nào cũng không thể dẫn em ấy về lại trái đất được.”
Từ “Ngầu” này được nói ra từ miệng Trầm Trì khiến Nghê Vũ cảm thấy thật vui, mặc dù bản thân cậu cũng không biết vì sao mình lại vui như thế.
Cậu nắm chặt tay Trầm Trì, trong lòng nghĩ, đây là bạn đời cực ngầu của mình.
Trần nhìn hai người một chút rồi nói: “Lại show ân ái.”
Trầm Trì mỉm cười đáp lại.
Mây đen nơi đường chân trời đang cuồn cuộn dâng lên như thuỷ triều, Trần quay đầu lại nhìn xung quanh một chút, anh ta nở nụ cười giảo hoạt, “Đối với khả năng khống chế thời gian, tôi vẫn chưa đạt được đến mức hoàn hảo nhất. Phượng hoàng à, anh biết điều này có nghĩa là gì không?”
Trầm Trì bình tĩnh nói: “Trong quá trình dịch chuyển có thể xảy ra sai sót.”
Trần hỏi: “Lỡ như tôi không thể đưa hai người trở về trước khi thực hiện bước nhảy…..”
Trầm Trì hỏi ngược lại: “Cậu có thể bảo đảm đưa chúng tôi về đúng trái đất không?”
Trần cười nói: “Chuyện đó thì tất nhiên là phải bảo đảm rồi.”
“Vậy là được.” Trầm Trì vươn tay ôm Nghê Vũ, anh quay mặt qua nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng, “Về thôi.”
“Khụ…” Trần kháng nghị nói: “Đừng có mà đứng trước mặt tôi show ân ái, lỡ tôi không cẩn thận run tay một cái là sẽ đưa hai người đến thời tiền sử thật đó.”
Nhiệt độ nóng rực từ nơi chạm nhau lan tỏa toàn thân cậu, đốt cháy con phượng hoàng và bụi gai trên lưng Nghê Vũ. Nghê Vũ vô thức nắm chặt lấy tay Trầm Trì, cậu kinh ngạc trợn to hai mắt.
Ánh sáng vàng và dòng thuỷ triều màu đen xé tan mọi thứ trên thế giới này, khung cảnh bị phá vỡ thành những mảnh sáng tối đan xen nhau, bay vút lên trời. Hai chân cậu mất đi điểm tựa, như thể bị ném vào một không gian xoay chuyển không ngừng, cậu nhìn thấy một con chim nhỏ màu vàng rực rỡ bay ra khỏi lưng mình, đuôi nó vẽ ra một đường vòng cung vô cùng duyên dáng.
Theo bản năng cậu rất muốn tóm lấy con chim màu vàng chỉ có đường nét mà không có thực thể kia, nhưng cổ tay lại bị Trầm Trì nắm chặt.
“Em có sợ không?” Trầm Trì hỏi.
Nghê Vũ vùi mặt mình lên bả vai Trầm Trì, “Không sợ.”
Thế giới bỗng chuyển từ ánh sáng hỗn độn thành một mảnh đen kịt, nhưng không lâu sau đó nàu đen như mực lại nổ tung, biển ánh sáng lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt Nghê Vũ. Nhưng lần này, chúng nó không ở dưới chân cậu mà là treo cao trên đỉnh đầu cậu, như thể không gian và thời gian đã bị đảo ngược.
Những vì sao lấp lánh chiếu vào đôi mắt Nghê Vũ sáng ngời, Trầm Trì nghiêng người hôn đôi mắt cậu, tựa như hôn bầu trời đầy sao vậy.
“Thật tiếc khi không thể dừng lại trên đường như lần trước được.” Trầm Trì nói.
Nghê Vũ lắc đầu, hôn lại Trầm Trì, “Em không thể chờ đợi thêm được nữa, em muốn cùng anh trở về.”
Biển sao bao phủ toàn bộ tầm mắt cậu, rồi biến thành một màu trắng chói mắt, ánh sáng trắng rút đi, Nghê Vũ mở mắt ra, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng.
Hình như cậu đã về tới địa cầu rồi, cây cối xanh um, trời xanh mây trắng, sự yên bình cậu chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng mà Trầm Trì đâu?
Cậu nâng tay phải lên — bây giờ là vuốt phải, càng nhìn, cậu càng thêm nghi hoặc.
Rõ ràng mình đâu có biến về trạng thái hình thú, sao giờ lại thành báo săn rồi?
Cơ thể cậu có gì đó không đúng lắm, cậu chạy vài bước, muốn biến về hình dáng con người, nhưng lại phát hiện mình làm không được. Tệ hơn nữa là, ngay cả khi đang ở trong hình dáng báo săn thì cậu vẫn cảm giác thật không quen.
“Tiên sinh?” Vừa cất tiếng cậu đã sợ hết hồn.
Giọng trẻ con này ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ là mình?
Cậu thử kêu, “Miii — “
Từ “Meo” biến thành “Mi” luôn rồi!
Phía trước có một vũng nước, cậu nhanh chóng chạy tới, trong vũng nước phản chiếu đám mây trên trời tựa kẹo bông gòn, ngay cả gương mặt cậu cũng được chiếu vào trong đó.
Đó là một con báo săn nhỏ xíu, không lớn hơn mèo được bao nhiêu.
Lúc dịch chuyển… Đã xảy ra sự cố à?
Nghê Vũ hoảng sợ vô cùng, bỗng cậu nghe thấy tiếng sột soạt do bụi cỏ bị đẩy ra, Nghê Vũ ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy một cậu bé gầy gò đang đứng ở cách đó không xa.
Cậu bé này ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay.
Trong lòng Nghê Vũ chấn động, vậy mà cậu và Trầm Trì lại gặp nhau khi cả hai còn bé.
Cậu nhanh chóng chạy về phía Trầm Trì, nhưng không gian lại lần nữa đảo điên biến ảo, giọng nói của Trần truyền đến: “Xin lỗi hai vị nha, tôi trượt tay, nhầm tọa độ.”
Đầu Nghê Vũ đụng vào lồng ngực Trầm Trì, bọn họ vẫn còn đang phiêu dạt giữa biển ánh sáng long lanh rực rỡ.
Bỗng nhiên Nghê Vũ cười rộ lên.
Trầm Trì nắm cằm cậu, hỏi: “Em cười cái gì?”
“Khi còn bé anh thật mềm.” Nghê Vũ nói: “Em bổ nhào vào một cái là có thể đẩy ngã anh được, em còn có thể cắn một cái vào mũi anh nữa.”
Trầm Trì nói: “Em bây giờ cũng có thể làm thế.”
Tai Nghê Vũ nóng bừng, “Kỳ thực nếu chúng ta ở lại chỗ đó cũng không tồi, em và anh sẽ cùng nhau lớn lên.”
Trầm Trì vén mấy sợi tóc bay bay ra sau tai cậu.
Lúc này, Phượng hoàng cất tiếng hót lảnh lót, cuồng phong nổi lên, một luồng sức mạnh khổng lồ đẩy bọn họ vào giữa trung tâm ánh sáng trắng.
Ở phía đông trái đất, đại nạn kéo dài suốt 400 năm qua khiến trái đất bị tàn phá khắp nơi, máu và xương trắng được chôn sâu dưới mỗi tấc đất.
Nhưng ở bãi biển, lúc thuỷ triều rút xuống, một con ốc biển bị bỏ lại trên bờ cát trắng.
Nó sạch sẽ, khỏe mạnh, không hề có dấu hiệu cho thấy nó bị lây nhiễm virus.
Tựa như virus chưa bao giờ xuất hiện trên tinh cầu này.
Nghê Vũ đi chân trần trên bờ cát trắng, ống quần được kéo lên thật cao, cơ thể cậu được ánh nắng mặt trời bao phủ, trên tai báo còn được phủ một lớp lông nhung mềm mại sáng ngời.
Cậu cúi người xuống, nhặt ốc biển lên, quay người lại, vẫy vẫy tay với người đang giẫm lên từng dấu chân của cậu để lại trên cát, sau đó cậu áp con ốc biển lên má mình, “Tiên sinh, tiên sinh.”
Trầm Trì cũng nhặt lên một con ốc biển khác, cười đáp: “Báo Báo, Báo Báo.”
Hết chương 64
Chương 65