Liên Hôn – Chương 5.

 

Chương 5

 

Sau bữa tối hôm đó, bầu không khí lúc hai người ở chung với nhau nhẹ nhàng hơn không ít.

Không có “Nhận nhầm người”, đối với Tống Hoa mà nói, đó là chuyện không thể tốt hơn được nữa.

Bây giờ Tống Hoa đã không còn tự hỏi vì sao Tần Tri Tùng không muốn ly hôn với mình, bởi vì trong khoảng thời gian này, biểu hiện của Tần Tri Tùng thật sự đã quá rõ ràng.

Dì giúp việc trong nhà cũng nhịn không được nói với anh: “Cậu Tống, cậu Tần đối xử với cậu thật tốt.”

Lúc này Tần Tri Tùng đang đổi khăn trải giường trong phòng Tống Hoa. Rõ ràng là dì giúp việc có thể làm chuyện này mà.

Tống Hoa nói: “Cậu ấy phạm lỗi nên chột dạ đó.”

Dì giúp việc nhịn không được mỉm cười.

Tống Hoa muốn nhìn xem Tần Tri Tùng có thể làm được đến mức nào, vì vậy anh vẫn luôn duy trì bộ dáng lãnh đạm với hắn.

Tất nhiên là Tần Tri Tùng rất buồn bực việc Tống Hoa vẫn luôn lãnh đạm như thế. Hắn cảm thấy trong lòng thật ủy khuất, dù sao thì lúc trước Tống Hoa cũng đối xử với hắn thật tốt, vậy mà bây giờ lại không buồn phản ứng hắn nữa. Nhưng mà hắn cũng không biết phải làm sao, hắn không muốn ly hôn với Tống Hoa.

Bây giờ mỗi ngày, trên cơ bản đều là Tần Tri Tùng ngồi ở bàn ăn chờ Tống Hoa xuống lầu ăn sáng, sau đó lại ngồi trong xe chờ Tống Hoa ra đưa anh đi làm.

Rồi lại nhiều lần tình cờ gặp phải Bạch Đình Bảo ở bãi đậu xe.

Bạch Đình Bảo gọi Tần Tri Tùng là “Ông xã của Tống Hoa”, hắn cũng đã buông xuống cảnh giác đối với Bạch Đình Bảo, lần nào hắn cũng sẽ gật đầu chào hỏi Bạch Đình Bảo.

Bạch Đình Bảo phát hiện không khí giữa hai người có thay đổi rất vi diệu, lúc cùng chờ thang máy với Tống Hoa cô đã hỏi anh: “Sao thế? Cãi nhau với ông xã à?”

Tống Hoa không khỏi cảm thấy thật buồn cười mỗi khi bị hỏi về chuyện này. Lúc trước Tần Tri Tùng còn tỏ ra lạnh nhạt, anh có ý tốt gì hắn cũng đều không chịu nhận, vậy mà bây giờ lại cẩn thận lấy lòng anh.

“Không phải, là cậu ấy làm sai nên cảm thấy áy náy thôi.” Tống Hoa nói.

Bạch Đình Bảo cười, “Hai người còn chơi trò này à?”

“Đó không phải là chơi trò tình thú.” Thang máy vừa tới, Tống Hoa ấn nút đi lên, để Bạch Đình Bảo bước vào trước, “Quả thật là cậu ấy phạm lỗi.”

Bạch Đình Bảo chớp chớp mắt, “Nhưng mà xem thái độ của anh thì có cảm giác lỗi lầm này cũng không nghiêm trọng lắm.”

Tống Hoa nghiêm trang, “Là do tôi tốt tính thôi, nếu đổi lại là người khác chắc đã sớm ly hôn rồi.”

Tất cả đều là sự thật, nhưng giọng điệu nói chuyện thế kia thì lại không giống như là chuyện lớn lắm.

Bạch Đình Bảo không chút nghĩ ngợi, nói: “Thôi đi anh, tôi lại không cảm thấy anh là người khoan dung độ lượng như thế.”

Mấy ngày nay Tần Tri Tùng lại càng thêm khoa trương, giữa trưa còn mang theo cơm trưa để trong hộp giữ nhiệt đến cho Tống Hoa.

Tống Hoa ngồi ở trên ghế da nhìn Tần Tri Tùng bày từng món từng món thức ăn ra bàn, hắn dọn cơm vô cùng nghiêm túc, anh nhịn không được cất tiếng nói: “Bữa trưa tôi có chỗ ăn mà, lần tới cậu không cần mang qua đâu, mất thời gian lắm.”

Tần Tri Tùng nhỏ giọng nói: “Không mất thời gian chút nào.”

Bộ dáng hắn như cô vợ nhỏ thiếu chút nữa khiến Tống Hoa bật cười.

Tống Hoa cố tình hỏi hắn: “Sao trước kia cậu không mang cơm cho tôi như bây giờ?”

Những lời này vào tai Tần Tri Tùng bị hắn tự động hiểu là: Trước kia cậu đối xử với tôi thật không tốt chút nào, tôi vẫn muốn ly hôn với cậu.

Tần Tri Tùng lấy đũa đưa cho Tống Hoa, sau đó đẩy hộp sườn heo chua ngọt về phía trước, “Sườn xào chua ngọt ăn ngon lắm.”

Tống Hoa gắp một miếng bỏ vào trong miệng. Ánh mắt anh vẫn nhìn đối phương như cũ.

Tần Tri Tùng bị nhìn chằm chằm nên có chút không được tự nhiên.

“Cậu không ăn sao?” Tống Hoa nhổ xương ra.

“Anh ăn trước đi.” Tần Tri Tùng nói.

“Cậu như vậy giống người hầu lắm á” Tống Hoa gắp một miếng bí đỏ đưa đến bên miệng Tần Tri Tùng, “Cậu ăn đi.”

Tần Tri Tùng há miệng ăn miếng bí đỏ kia, lỗ tai hắn có chút đỏ, hắn vẫn chưa thích ứng được với hành động thân mật như vậy.

“Ngọt không?” Tống Hoa hỏi.

Tần Tri Tùng gật gật đầu.

Tống Hoa cũng ăn một miếng.

Sau đó nói: “Lừa người, không ngọt chút nào hết trơn.”

Sau khi ăn xong, Tần Tri Tùng thu dọn hộp giữ nhiệt lại gọn gàng, còn cẩn thận giúp Tống Hoa lau khô bàn, “Buổi chiều tôi lại đến đón anh.”

Tống Hoa gật gật đầu.

Buổi chiều đến bãi đỗ xe lại gặp Bạch Đình Bảo, Tống Hoa có chút bất đắc dĩ.

“Cô không làm việc à, sao ngày nào cũng chạy đến đây chi vậy?”

Cửa xe bên cạnh Bạch Đình Bảo vẫn còn mở, cô đứng ở một bên, “Tôi đang chờ Lão La mà, anh thì sao, lại chờ ông xã hả?”

“Ừ.” Tống Hoa nhịn không được nở nụ cười.

“Tâm tình tốt quá ha.” Bạch Đình Bảo cảm thán.

Tống Hoa nói: “Suýt chút nữa là ly hôn rồi.”

Bạch Đình Bảo chỉ cho rằng mấy lời này của Tống Hoa là phóng đại, “Đi mau đi, tôi không thể nhìn nổi cảnh mấy người show ân ái.”

Buổi tối cơm nước xong, Tống Hoa ngồi trên sô pha ở phòng khách xem TV. Tần Tri Tùng lên lầu tắm rửa rồi mới xuống, sau đó hắn không ngừng lượn lờ xung quanh Tống Hoa. Lúc thì gọt trái cây, lúc thì lấy đồ uống, có lúc không có chuyện gì cũng làm bộ cố tình vòng qua vòng lại ở trước mặt Tống Hoa.

Tống Hoa không hiểu đối phương định làm gì, “Tri Tùng, cậu làm gì vậy?”

Tần Tri Tùng ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Tống Hoa không lộn xộn nữa, “Không làm gì cả.” Chỉ có điều, biểu tình của hắn có chút mất mát.

Tống Hoa ngồi thẳng người dậy, muốn tập trung xem TV, nhưng bỗng nhiên lại ngửi được một mùi hương có chút quen thuộc.

Mùi hương đó ở trên người Tần Tri Tùng. Không phải mùi thơm của nước hoa mà là sữa tắm. Mùi hương trái cây ngọt ngào, đó là mùi sữa tắm lần trước bị Tần Tri Tùng ném vào thùng rác.

“Đổi sữa tắm mới à?” Tống Hoa hỏi.

Tinh thần Tần Tri Tùng lập tức phấn chấn lên hẳn.

“Tôi cảm thấy mùi hương này rất dễ ngửi.” Tần Tri Tùng vừa nói, vẻ mặt vừa chờ mong nhìn Tống Hoa.

Vậy nhưng Tống Hoa lại cố ý nói: “Nhưng mà lần trước cậu đã vứt sữa tắm tôi cố ý mua cho cậu vào thùng rác.”

“Lúc đó tôi làm sai rồi.” Tần Tri Tùng nói, “Thật xin lỗi, anh đừng giận tôi nữa nha.”

Hắn nói xong mà thấy Tống Hoa không có phản ứng gì, lại vội vã bổ sung thêm, “Bây giờ tôi thật sự cảm thấy mùi hương này rất thơm.”

Tống Hoa lẳng lặng nhìn hắn, cuối cùng lại hỏi: “Vì sao lại không muốn ly hôn?”

Tống Hoa không nhất thiết phải biết được đáp án, nhưng anh lại muốn nghe Tần Tri Tùng tự mình nói ra.

“Tất nhiên là vì tôi thích anh,” Tần Tri Tùng nói, “May mắn là tôi vẫn còn cơ hội để nói cho anh biết.”

Tống Hoa kiềm chế ý cười trên mặt mình, nói: “Dù không phải cậu thích tôi thì tôi cũng đã từng thích cậu rồi.”

“Tất nhiên, nhưng mà tôi vẫn còn cơ hội, đúng không?” Tần Tri Tùng do dự hỏi.

Tống Hoa không tỏ ý kiến gì.

“Chuyện trước kia tôi thật sự xin lỗi,” Tần Tri Tùng nói, “Chuyện tôi cự tuyệt ý tốt của anh, hy vọng anh có thể tha thứ cho tôi.”

Tống Hoa đột nhiên nghĩ đến một số việc vô cùng quan trọng.

“Những gì cậu từ chối không chỉ là ý tốt.” Tống Hoa nói, “Tôi cũng không có hảo tâm làm như vậy với người khác, vì trên danh nghĩa cậu là chồng tôi nên tôi mới làm nhiều chuyện như vậy cho cậu, tôi làm tất cả những việc đó là bởi vì tôi thích cậu, nhưng mà hình như cậu có điều hiểu lầm tôi thì phải.”

Tần Tri Tùng sững sờ tại chỗ.

Từ trước đến giờ hắn vẫn luôn cho rằng những việc Tống Hoa làm là vì lợi ích, mãi đến lúc này hắn mới biết được hết thảy đều là thật lòng.

“Tôi.” Tần Tri Tùng mở miệng nói, “Tôi đã không biết.”

Tống Hoa gật gật đầu, “Cậu là người có mắt như mù.”

Vậy Tống Hoa muốn ly hôn với mình không đơn giản chỉ là muốn tách ra, mà là…… hết thích mình rồi.

Tần Tri Tùng sửng sờ một hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi một câu: “Vậy anh có đồng ý cho tôi một cơ hội nữa không?”

 

Hết chương 5.

Liên Hôn – Chương 5.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên