Ngày đăng: 2 Tháng chín, 2024


Vô Hạn Người Nhặt Xác
Văn Án
1.
Lần đầu tiên Lăng Trường Dạ nhìn thấy Hạ Bạch, trong cái đầu mất não của anh chỉ có thể nhìn thấy mỗi cái đẹp, cũng không biết cậu làm thế nào sống sót trong trò chơi kinh dị này nữa.
Mãi cho đến khi anh bị thương trong phó bản trò chơi, trông như thể sắp bị chôn vùi, lúc đó Hạ Bạch đã xuất hiện, cậu xuất hiện vô thanh vô tức, xuất hiện lúc nào mà thần không biết quỷ cũng không hay, đôi mắt xinh đẹp của cậu nhìn anh hết sức chân thành, hầu kết anh khẽ nhúc nhích, trộm nuốt nước bọt.
“Anh có thể đưa thi thể của mình cho tôi không?”
Lăng Trường Dạ: “?”
Hạ Bạch nghiêng đầu nhìn anh, những xác chết xuất hiện phía sau cậu cũng đang nhìn anh như hổ rình mồi, cậu lại lịch sự hỏi anh một lần nữa: “Anh có thể đưa thi thể của mình cho tôi không?”
Lăng Trường Dạ trầm mặc.
Hạ Bạch và bạn của mình bị những người chơi khác nhốt trong Đình thi gian, âm phong lạnh lẽo thổi bay những tấm vải trắng phủ trên những thi thể lên.
Bạn đồng hành: “Tim tôi đập nhanh quá.”
Hạ Bạch: “Tôi cũng vậy.”
Hai người vô cùng ăn ý nhìn nhau, người bạn đi cùng: “Một, hai, ba! – Chạy!”
“A a a!” Người bạn đồng hành với cậu chạy như bay về phía cửa lớn, sợ tới mức hai mắt đỏ hoe.
“A a a!” Còn Hạ Bạch thì hưng phấn chạy về phía những thi thể, cậu hưng phấn đến mức cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.
“……?”
3.
Hạ Bạch bị cuốn vào trò chơi kinh dị, hệ thống: [ Quét, kỹ năng của linh hồn người chơi có liên quan đến thi thể.]
Hạ Bạch là người chăm sóc thi thể như người nhà của mình, nghe vậy thì chột dạ đảo mắt liên hồi.
Hệ thống: [ Thân phận của người chơi trong trò chơi là Người nhặt thi, kỹ năng là Hoạt tử nhân, hi vọng người chơi có thể trở thành một Thi chủ tốt.]
Từ đó về sau, những thi thể phía sau Hạ Bạch càng lúc càng nhiều, trong đó đa phần là những người chơi chết ở trong trò chơi.
Bọn họ đã đưa kỹ năng và thi thể của mình cho cậu, bảo vệ cậu, làm bạn với cậu, tin tưởng cậu vô điều kiện, lúc đó rốt cuộc cậu cũng hiểu câu nói mà ông nội đã nói với mình về mục đích ban đầu và trách nhiệm trọn đời của những người nhặt thi.
“Đi xa ngàn dặm, đưa người về cố hương.”
Một câu tóm tắt: Có thể đưa thi thể của anh cho tôi không?
Sứ mệnh: Dù có khó khăn bao nhiêu đi nữa cũng không được quên mục đích ban đầu.
Ông nội của Hạ Bạch là một Cản Thi Nhân, dưới ảnh hưởng của ông, từ nhỏ cậu đã không sợ thi thể. Trong trò chơi kinh dị, thân phận của cậu lại là một người nhặt thi, nhiệm vụ là thu thập xác của những người chơi đã chết trong trò chơi, những người đó cho cậu kỹ năng và thi thể của mình, bảo vệ cậu, đồng hành cùng cậu và tin tưởng cậu vô điều kiện. Lúc đó cậu cũng đã bắt đầu hiểu được những lời ngày xưa ông nội nói với mình, vượt qua ngàn dặm, đưa người về cố hương.
Câu chuyện này có góc nhìn rất độc đáo, từ góc nhìn của một người thu thập thi thể trong trò chơi kinh dị kể về câu chuyện cuộc đời của những người chơi khác nhau trong trò chơi. Nhân vật chính rất thú vị, lúc đối mặt với người sống thì lại rất ngốc nghếch, nhưng khi đối diện với người chết thì lại là một sinh viên y khoa vô cùng nhiệt huyết, tuy còn trẻ nhưng rất có trách nhiệm. Cậu luôn cố gắng làm việc chăm chỉ để những người chết trong trò chơi có thể lá rụng về cội. Đồng thời, thế giới quan của truyện này cũng rất mới lạ và thú vị, các phó bản trong trò chơi có những đặc điểm vùng miền khác nhau, đọc truyện mà ngỡ như mình đi ngàn dặm đường vậy.