Chương 7: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 5)

Chương 7: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 5)

 

 Hạ Bạch chớp chớp mắt nhìn lên, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra chút cảm xúc.

Lận Tường và Hoa Hạo Minh đều hìn thấy điều đó từ khuôn mặt quá xinh đẹp của cậu, loại tâm tình này gọi là “Sao cậu có thể như thế?” Vâng, tôi có thể nhìn ra tất cả, cũng nhìn rất chính xác, nhưng cách lý giải thì hoàn toàn không giống.

Vốn Lận Tường rất sợ hãi, nhưng thấy lúc này Hạ Bạch còn không muốn để cho cậu ta đi mạo hiểm, bỗng dưng trong lòng tuôn ra dũng khí dạt dào, “Hạ Bạch, bọn họ ai cũng đều có người nhà che chở, cậu cũng có. Bọn họ có cha, có mẹ, có chị gái, cậu cũng có anh trai. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ xông về phía trước bảo vệ cậu.”

Hoa Hạo Minh: “…..”

Hạ Bạch mở miệng, “Không cần.”

Lận Tường kiên quyết nói: “Nhất định sẽ bảo vệ cậu.”

Hoa Hạo Minh ngửa đầu nhìn trời, một lúc sau mới “Phốc!” một tiếng bậc cười.

Hạ Bạch: “…..”

Hạ Bạch lập tức đứng dậy, đã gần đến thời gian đi vào phòng thí nghiệm, cậu bước đi không một chút lưu luyến.

 “Này? Hạ Bạch! Chờ tôi một chút!” Lận Tường nhanh chân đuổi theo cậu.

Hoa Hạo Minh cũng đứng dậy, thở dài, nói: “Cái tên nhóc khờ này, tôi mới là người sợ những thứ này nha.”

Cái trường đại học Y khá này nhỏ và cũ kỹ, nếu đặt ở thị trường bất động sản bây giờ thì ai cũng chê vì vừa nó vừa cũ kỹ vừa nhỏ, nhưng nhỏ bé và lâu đời cũng có những nét đẹp đặc trưng riêng, cây cối to lớn, thảm cỏ xanh như mây.

Cây đa mấy chục năm tuổi còn cao hơn cả tòa nhà thí nghiệm bốn tầng, có thể là quanh năm bị cây cối che mất ánh nắng mặt trời, vậy nên phòng thí nghiệm rất ẩm ướt, vừa bước vào bọn họ đã cảm nhận được không khí ẩm ướt lạnh lẽo và mục nát bám vào người mình.

Trong không khí ẩm ướt này, ngoài mùi formalin gay mũi ra còn có một mùi tanh như ẩn như hiện.

Hạ Bạch ngửi ngửi, chính là mùi tanh mà cậu đã ngửi thấy ở gần hồ nước nhân tạo.

Ánh sáng trong phòng thí nghiệm rất yếu ớt, dù là hai giờ chiều nhưng vẫn bật đèn. Không biết các nhà thiết kế lúc đó đang nghĩ gì, bên trong phòng thí nghiệm cũng giống như bên ngoài, phần lớn diện tích đều chọn màu đỏ. Bức tường đỏ đã bị bào mòn theo năm tháng, dưới ánh sáng yếu ớt, trông giống như là máu từ trong tường rỉ ra và khô lại vậy.

Cánh cửa chính nằm đối diện thang lầu, các người chơi trực tiếp đi lên cầu thang mà không dừng lại.

Tầng một là nhà xác, nơi lưu giữ tất cả các thi thể và các mẫu nội tạng tiêu bản khác nhau của con người, những thứ này được các bệnh viện hợp tác với trường gởi tới. Nhìn lại, có một căn phòng nằm trong hành lang dài âm u, cửa đóng không chặt, vết nứt trên cửa tối đen, như thể có thứ gì đó đang theo dõi bọn họ vậy, cảm giác đó khiến làn da bọn họ dinh dính ngứa ngáy, dịch vị cũng cuồn cuộn dâng lên như không khí ẩm ướt ở nơi này.

Hạ Bạch dừng lại một chút, vừa liếc nhìn nhà xác bên cạnh đã bị Hoa Hạo Minh kéo lên cầu thang.

Sau khi đi tới tầng hai, Lận Tường thở phào nhẹ nhõm, “Mọi người có cảm giác được không? Lầu một âm khí âm u, đặc biệt lạnh.”

 Ôn Đông gật đầu, “Tôi cũng nổi cả da gà, tối nay chúng ta phải đi vào đó thật à?”

Lận Tường: “Chúng ta vẫn nên chọn buổi trưa đi.”

Những người chơi khác cũng giống vậy, hơi thở nặng nề hơn rất nhiều, cảm giác bị cái loại khí âm lãnh và mùi tanh kia xâm nhiễm rất khó miêu tả bằng lời, gần như là muốn ngạt thở.

Chỉ có Hạ Bạch là đang tiếc nuối.

Lầu hai có mười phòng giải phẫu thí nghiệm, lớp học của bọn họ ở phòng 203.

Phòng thí nghiệm nhỏ hơn so với phòng học một chút, ở chính giữa trung tâm có một bàn thí nghiệm, trên đó có một bộ tử thi đang nằm, màu sắc rất tối, nhìn như đã chết từ rất lâu rồi.

Bình thường các trường đại học Y đều có hợp tác với bệnh viện, có một số người khi còn sống đã ký tên quyên tặng di thể, đồng ý hiến thân thể mình cho nghiên cứu khoa học, sau khi những người đó qua đời, bệnh viện sẽ đưa thi thể của họ đến trường học, dùng là công cụ dạy học, được các sinh viên ngành y tôn xưng một tiếng “Đại thể lão sư”.

Những người này rất đáng được tôn kính, vì bọn họ thật vĩ đại, vậy cho nên rất nhiều sinh viên ngành Y không sợ Đại thể lão sư.

Nhưng mà, đây là trong thế giới trò chơi kinh dị.

Ngoại trừ những xác chết còn mới dùng để giảng dạy, hầu hết các mẫu tiêu bản của con người đều được rút hết máu rồi ngâm trong formalin, màu sắc cũng đậm dần theo thời gian, mẫu nằm trên bàn thí nghiệm này đã chuyển sang màu nâu đậm. Mà điều quỷ dị nhất đó chính là, mặc dù không có máu nhưng trông lại sống động vô cùng, thậm chí cả khuôn mặt đã bị ngâm trong formalin không biết bao lâu rồi, nhưng dường như vẫn còn biểu cảm.

Thi thể còn nguyên vẹn, chỉ có miệng là bị khâu lại, nhìn lít nha lít nhít thế kia thì thì biết, có lẽ không chỉ bị khâu lại một lần.

Hạ Bạch nhìn xem thi thể hết sức chăm chú, đôi mắt hơi mở to, bày ra dáng vẻ đẹp nhất.

Mãi đến khi Lận Tường kéo cậu một cái, cậu mới nhìn thấy giáo viên lớp giải phẫu đã tới.

Tất cả mọi người cùng vây quanh thi thể. Đầu tiên, thầy giáo giảng lý thuyết trước một lúc, sau đó, giữa lúc các sinh viên đang vô cùng lo lắng, ông lại nói: “Đừng lo lắng, chúng ta hãy làm một cái đơn giản trước, nói về mấy khối cơ bắp đi, tôi nhờ một bạn học chạm vào thử, xem có thể thăm dò được hay không.”

Cái này thì đơn giản chỗ nào? Độ khó này đúng là địa ngục mà.

Khi giáo viên nhìn qua, tất cả mọi người đều cúi đầu, bọn họ ước gì mình có thể biến mất ngay tại chỗ.

Chỉ có một ngoại lệ.

Hạ Bạch giơ cao tay phải của mình lên.

Sau khi nhìn qua một loạt đỉnh đầu đen thui, bỗng nhìn thấy ánh mắt Hạ Bạch đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt đó tràn ngập hiếu kì, chờ mong và khát khao tri thức, sau một thời gian dài đi dạy, cuối cùng vị giáo sư này cũng cảm nhận được sự cảm động và vui mừng.

Ông lập tức nói: “Được, vậy chọn bạn học này đi.”

Những người còn lại nhao nhao ngẩng đầu. Lúc này Lận Tường mới phát hiện, người mà thầy giáo gọi chính là Hạ Bạch, cậu ta vừa định tiến lên đã bị Hoa Hạo Minh giữ chặt lại.

Sau khi Mạnh Thiên Hữu phát hiện người bị gọi là Hạ Bạch thì có chút hả hê nhìn về phía cậu. Vừa vặn Hạ Bạch đi ngang qua bên người cậu ta, chỉ ngắn ngủi hai giây kia, cậu ta đã nhìn thấy ánh mắt Hạ Bạch lóe lên một tia sáng.

Ai cũng biết, Hạ Bạch có một đôi mắt đặc biệt đẹp, ngay cả cậu ta cũng không thể không thừa nhận mắt cậu rất đẹp, chỉ là, đôi mắt đó bình bình thường trống rỗng ngơ ngác, giống như không có linh hồn vậy. Nhưng lúc này, đôi mắt đó lại sáng ngời, thậm chí còn cho người ta có cảm giác căn phòng thí nghiệm u ám và tồi tàn này vừa mới được thắp sáng.

Lúc Hạ Bạch đứng ở bên cạnh thi thể, Mạnh Thiên Hữu mới lấy lại được tinh thần, vậy mà vừa rồi cậu ta lại cảm thấy thật hoảng hốt.

Lúc này Hạ Bạch đang dùng ánh mắt như vậy nhìn giáo sư Lưu, giáo sư Lưu lại cảm động, cảm động đến mức cảm thấy có chút xấu hổ, vì cả một quãng thời gian dài vừa rồi ông đã dạy hết sức qua loa chiếu lệ.

Ai nói bọn họ không thể thay đổi kháng cự với lớp giải phẫu?

Những sinh viên như vậy nhất định là thiên sứ đến chữa lành cho giáo viên mà.

Giáo sư Lưu: “Bạn học, cậu tên gì?”

Hạ Bạch: “Dạ thưa giáo sư, em là Hạ Bạch.”

Giáo sư Lưu: “Được, bạn học Hạ Bạch, bây giờ chúng ta bắt đầu nhé?”

Hạ Bạch: “Dạ!”

Giáo sư Lưu: “Cơ ức đòn chũm, cơ bụng, cơ sartorius*…..”

* Chú thích: Cơ sartorisus hay còn gọi là cơ may, là cơ mảnh dẹt và dài nhất trong cơ thể người. 

Hạ Bạch có một đôi vừa trắng vừa lạnh, khác hẳn với ấn tượng của cậu, đôi bàn tay đó có cảm giác xương cốt rất chắc khỏe. Theo lời giáo sư Lưu, đôi tay kia chậm rãi du chuyển khắp tử thi, đôi bàn tay trắng nõn lạnh lẽo với những đường gân tím tạo thành sự tương phản rõ rệt với tử thi khô màu nâu sẫm, kích thích thị giác của mọi người.

Lúc nào đôi tay đó cũng có thể tìm ra từng khối cơ một cách chính xác nhất, khiến người ta không khỏi tưởng tượng rằng, nếu như cầm dao giải phẫu trong tay, nhất định có thể lưu loát cắt xuống cơ thể con người một cách chính xác nhất, tách rời xương cốt gọn gàng, nhưng trên thực tế, lúc hai cái tay kia đang chạy khắp nơi trên thi thể, như người yêu khẽ vuốt ve, vừa dịu dàng lại vừa mạnh mẽ.

Lận Tường nhìn mà hai mắt trợn tròn.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Hoa Hạo Minh nghĩ thầm, lần này thì chắc cậu ta có thể ý thức được một chút gì đó.

Kết quả, hắn lập tức nghe được Lận Tường lẩm bẩm: “Vậy mà cậu ấy nhớ được hết, Hạ Bạch thật lợi hại!”

Hoa Hạo Minh: “……”

Giáo sư Lưu càng xem càng hài lòng, cuối cùng cũng dừng bài kiểm tra lại, ông nói với Hạ Bạch: “Bạn học Hạ Bạch, rất giỏi!”

Khuôn mặt Hạ Bạch vui vẻ sáng ngời, “Cảm ơn giáo sư, em còn có thể tiếp tục được.”

“Không cần, tôi thấy cậu có thể nhìn ra được tất cả rồi.” Ngược lại, giáo sư Lưu hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Bởi vì cái truyền thuyết trong khuôn viên trường kia mà cả đám sinh viên năm 2 này đều vô cùng kháng cự với lớp giải phẫu thí nghiệm, mỗi lần đụng phải tiêu bản nhân thể trên lớp học, não của bọn họ như muốn ngừng hoạt động.

Gặp được một người say mê y học như Hạ Bạch đúng là rất khó, còn không sợ truyền thuyết. Vậy nên giáo sư Lưu muốn cậu nói cảm giác của mình một chút, để xua đi nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.

Hạ Bạch cũng rất phối hợp, mới vừa rồi trong mắt còn đang cười, giờ lại có chút bi thương và sa sút, “Hắn rất cô đơn.”

“….. ?”

Ngay cả giáo sư cũng bối rối, “Cái gì? Ai cô đơn?”

“Đại thể lão sư rất cô đơn. Lúc hắn tạ thế, tử thần đến, nhưng cũng chỉ thoáng qua một chút để mang linh hồn hắn đi. Về sau, những người khác và những thứ khác cũng đến, nhưng phách của hắn cũng không còn, chỉ còn lại thi thể, cả ngày bị chôn vùi trong Formalin không thấy được ánh mặt trời.”

“……”

Khuôn mặt Hạ Bạch lộ ra vẻ ưu thương, “Hắn rất cô đơn, hắn cần một mái nhà.”

“……”

Hoa Hạo Minh cảm thấy nửa câu sau nghe có chút quen tai, nhưng hắn lại không nhớ được nghe ở đâu.

Lận Tường kinh ngạc đến ngây người, cậu ta lại lẩm bẩm, nói: “Hạ Bạch thật là thiện lương tốt bụng, cậu ấy đồng cảm với cả thi thể.”

Hoa Hạo Minh: “…..”

Cậu!…. Con bà nó, cậu cũng không phải là người bình thường!

Ngay lúc giáo sư Lưu không biết nên đáp lại lời Hạ Bạch như thế nào thì lại nghe được Lận Tường cảm khái, vậy nên ông vội nói: “Đúng vậy, bạn học Hạ Bạch của chúng ta thật tốt bụng, có lòng nhân ái của một bác sĩ, về sau nhất định sẽ trở thành một bác sĩ tốt.”

Hoa Hạo Minh: “……”

Cái gì mà bác sĩ giỏi, bệnh viện nào dám thuê cậu ta chính là không cần nhà xác.

Vì những lý do mà ai cũng biết là gì đó, tiết học giải phẫu dài dằng dặc này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.

Sau khi tan học, ánh mắt mọi người đều nhìn Hạ Bạch hết sức kỳ quái, mang theo cả sự hoài nghi và dò xét.

Ôn Đông có chút đau răng, cảm nhận được áp lực khủng khiếp từ bạn cùng phòng, “Hạ Bạch, cậu tích cực thật đấy, trong trò chơi cũng chăm chỉ học hành à?”

Hạ Bạch gật đầu.

Ôn Thu nhìn chằm chằm cậu mấy giây, nói: “Nếu cậu muốn học nhiều như vậy, về sau có thể tích cực hơn trong lớp giải phẫu.”

Mấy người còn lại: “Đúng đúng đúng!”

Hạ Bạch nhiệt tình gật đầu.

Mạnh Thiên Hữu nhìn không được, nói: “Chúng ta có nên thảo luận những manh mối có thể lấy được từ lớp giải phẫu không?”

Nói đến đây, cậu ta nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu tràn ngập hình ảnh hai tay Hạ Bạch vuốt ve cơ thể tiêu bản kia, cố gắng một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm ra được một điểm đáng nghi ngờ, “Miệng Đại thể lão sư đã bị khâu lại, tôi chưa từng nghe nói nhân thể tiêu bản phải khâu miệng như vậy.”

“Tôi biết, tôi biết.” Tống Cường nói: “Trước kia tôi về quê, nghe người ta nói người bị hại chết phải nhét cái gì đó vào trong miệng, còn phải khâu miệng lại để phòng ngừa bọn họ xuống địa ngục tố cáo với Diêm Vương.”

Mạnh Thiên Hữu: “Ông chú à, trường y của chúng ta là nơi dạy khoa học, vậy nên hãy quên những lời kỳ quái của mấy bà thím ở quê đi.”

 “Bị cuốn vào trò chơi kinh dị rồi còn khoa học gì nữa, vậy cậu dùng khoa học giải thích một chút xem, vì sao chúng ta lại rơi vào tình trạng này?” Lận Tường thẳng thắn nói.

Mạnh Thiên Hữu: “…. Cậu cố ý làm khó tôi đúng không?”

Ôn Đông nói: “Tôi nghĩ chúng ta nên tiếp thu nhiều lối tư duy suy nghĩ khác nhau, cũng không nên trực tiếp phủ nhận khả năng mà chú Tống vừa nói.”

” Trường y này nhỏ như vậy, nhưng các lớp giải phẫu lại được sắp xếp rất dày, lấy đâu ra nhiều Đại thể lão sư để giải phẫu như vậy? Mọi người có  nghĩ là nguồn Đại thể lão sư có vấn đề không? Vậy cho nên mới bị khâu miệng lại như thế?”

Đối với ý kiến của Ôn Đông thì Lận Tường rất phối hợp, lập tức bắt đầu nói ra suy nghĩ của mình, ” Khâu miệng không được nói, vậy kẻ làm ác là người trong trường học à? Là trường học giết người làm thành Đại thể lão sư? Vậy người bị giết là sinh viên hay giáo viên của?”

Hoa Hạo Minh đưa ra khả năng từ một góc độ khác, “Trộm xác, buôn bán phi pháp?”

Vừa nói hắn vừa đưa mắt liếc nhìn Hạ Bạch.

Hạ Bạch mờ mịt, cậu đang ngửi tay mình, sau giờ học, cậu đã cởi găng tay ra, nhưng lại không rửa tay, như thể cậu không nỡ rửa sạch mùi hôi vậy.

“…..”

Bọn họ thảo luận suốt cả chặng đường, mãi cho đến khi trở lại ký túc xá vẫn chưa thảo luận được cái gì.

Lận Tường: “Vậy đêm nay chúng ta có phải đi đến nhà xác tìm manh mối nữa không?”

Nói thật là mọi người đều không ai muốn đi, xế chiều hôm nay đi vào đó, theo bản năng bọn họ đã cảm nhận được nguy hiểm, sợ đến mức trong lòng cũng nổi da gà. Hơn nữa, đêm qua bọn họ không ngủ được, lúc này vừa mệt lại vừa buồn ngủ, ngay cả đi đường cũng cảm thấy choáng váng.

Ôn Đông nói: “Đêm nay chúng ta còn có tiết, ký túc xá sẽ tắt đèn, nếu không đêm nay đi ngủ sớm một chút, đêm mai không có tiết học lại đi?”

Đề nghị này được rất nhiều người ủng hộ, hiện tại cả đám đều sắp chịu không nổi. Vậy cho nên tối nay sau khi học xong bọn họ đã về lại ký túc xá.

Hạ Bạch vẫn đi ngủ rất tích cực, trong khi ba người buồn ngủ nhất vẫn còn thức thì cậu đã ngủ.

Ban đêm ở trừng Y rất ẩm ướt, trong không khí ẩm ướt đó còn thoang thoảng mùi tanh. Trong giấc mơ, Hạ Bạch như nhận ra được điều gì đó, độ ẩm và mùi tanh trong phòng thí nghiệm giống như mùi trong hồ nhân tạo, giống như một loại tảo xanh nào đó dưới đáy hồ, lại giống như một loài động vật nào đó trong nước.

Hơi ẩm càng ngày càng dính dớp, càng ngày càng lạnh hơn, bám vào trên chân như bàn thay ma quỷ lạnh lẽo.

Hạ Bạch mở mắt ra.

Một bóng đen đang nằm sấp trên giường của cậu, dán sát vào người cậu.

Màn cửa lại được Ôn Đông kéo lại, trong phòng ký túc xá tối om, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng bóng đen, trong đôi mắt đó toát ra thứ ánh sáng giống hệt như hàm răng trắng nõn lộ ra ngoài khi há miệng.

Kỳ thật Hạ Bạch cũng không nhìn kỹ vào đôi mắt Tống Minh Lượng, phần lớn thời gian cậu ta thường cúi đầu, hơn nữa còn bị mái tóc dày che phủ.

Lúc này, ở khoảng cách gần như vậy, tóc mái của cậu ta bị gạt sang một bên, cậu mới có thể nhìn rõ được Tống Minh Lượng, cậu ta có một đôi mắt hẹp dài u ám, bên trong đôi mắt ấy tràn ngập hưng phấn và điên cuồng, ánh sáng trong đôi mắt đó chiếu rọi giữa màn đêm, để lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

 

Hết chương 7.

Chương 7: Trường Đại Học Y Hòa Bình (Phần 5)

Ngày đăng: 2 Tháng năm, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên