Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 1

Chương 1: Xem mắt…..

 

Giữa mùa hè ở thành phố Tân Hải, gió ở đây mang theo cả hơi nóng và hương hoa thơm ngát.

Cách đây không lâu, Hạ Diễm vừa nhận được kết quả thi đại học, thành tích rất tốt, cậu đã trúng tuyển vào khoa kiến trúc của đại học T như mong muốn.

Cả nhà từ trên xuống dưới đều chúc mừng cậu, chị họ cũng mang theo quà đến đúng hẹn.

Trong hoa viên cỏ cây xanh mướt, Hạ Diễm buông bút vẽ đang miêu tả hoa hồng trong tay xuống, giương mắt nhìn chị họ đang chờ mong ngồi ở phía đối diện mình.

“Cho nên… Cậu lại tìm một đối tượng xem mắt khác cho chị, nhưng chị đã lừa ông ấy sáu lần rồi, cậu nói nếu bây giờ chị dám hủy bỏ buổi xem mắt này thì ông ấy sẽ khóa thẻ ngân hàng của chị ngay lập tức? ”

“Đúng vậy, tất nhiên là không thể để ông ấy khóa thẻ rồi, nhưng chị cũng sẽ không đi.” Cố Hi thở dài, “A Diễm, từ nhỏ đến lớn lúc nào chị cũng yêu thương em, nuôi binh ngàn ngày dùng binh một ngày, em làm ơn đi thay chị đi! ”

Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “Chị. Như vậy không hay lắm đâu, không nói đến chuyện khác, chỉ riêng giới tính thôi đã không đúng rồi. ”

“Hai ~…., nếu một nam sinh xuất hiện ở đó thì chắc chắn đối phương sẽ hết hy vọng, nói không chừng sẽ trực tiếp bảo không tương xứng rồi xoay người rời đi.” Cố Hi nói, “Chỉ cần em không xấu hổ thì người xấu hổ chính là anh ta. Dù sao em với người đó cũng là con trai, anh ta cũng không thể làm gì em được! ”

Nói xong câu đó, Cố Hi chột dạ nhìn về phía Hạ Diễm.

Hạ Diễm khoác một chiếc tạp dề chuyên dụng để vẽ tranh sơn dầu bên ngoài áo sơ mi, tóc cậu đen nhánh, da trắng như tuyết, tuy mới mười chín tuổi nhưng cũng nhìn ra được là một đại mỹ nhân khí chất ôn nhuận như ngọc.

Bởi vì Hạ Diễm bị hen suyễn bẩm sinh, vậy nên từ nhỏ đến lớn là một cái ấm sắc thuốc, thân thể vẫn rất yếu, còn đi học chậm hơn bạn bè cùng trang lứa một năm.

Cậu vẫn luôn được người nhà bảo vệ rất cẩn thận, ngay cả nói chuyện với người xa lạ cũng sẽ nho nhã lễ độ, chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau với các nam sinh khác.

Cảm giác tội lỗi khi bắt nạt nam sinh trong sáng thanh thuần bỗng hiện lên trong lòng, nhưng Cố Hi không quản được nhiều như vậy, bởi vì đã quá muộn rồi!

“Thời gian xem mắt là chiều nay, A Diễm em nhất định phải đi đó!”

Dưới sự năn nỉ ỉ ôi của chị họ, Hạ Diễm tới tháng sau mới tròn mười chín tuổi phải tiếp nhận công việc khổ sai thay người ta đi xem mắt này.

Chiều cùng ngày, thành phố Tân Hải trời trong quang đãng bỗng bất ngờ đổ mưa to.

Nước mưa rơi lộp độp trên mặt đất, tạo thành một vũng nước nhỏ, vũng nước giống như một tấm gương mờ mịt, phản chiếu bóng dáng người qua đường.

Hạ Diễm xuống xe trước một quán cà phê bên bờ biển, vừa xuống xe đã không cẩn thận giẫm lên một vũng nước nhỏ.

Nước bắn lên giày thể thao của cậu, Hạ Diễm vội vàng đi qua, cũng không cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong vũng nước.

Cậu không thích những ngày mưa, thời tiết ẩm ướt và lạnh luôn sinh ra rất nhiều sinh vật âm u.

Trên thế giới này quả thật còn có những sinh vật chưa biết tên khác tồn tại ngoài con người.

Bởi vì bát tự của cậu là cực âm, vậy nên thỉnh thoảng Hạ Diễm cũng sẽ nhìn thấy một vài thứ.

Tương truyền rằng vào ngày 15 tháng 7 âm lịch, quỷ môn rộng mở, mà Hạ Diễm lại sinh đúng ngày đó, vào lúc 2 giờ 2 phút sáng.

Khi còn nhỏ, không chỉ thân thể cậu gầy yếu đến mức gần như sắp chết, mà còn gặp phải nhiều chuyện rất quỷ dị.

Năm ba tuổi, cậu ngoan ngoãn đi thả diều với bà nội bên bờ sông, suýt chút nữa cậu đã bị thủy quái kéo xuống sông ngay dưới mí mắt bà nội.

Sau đó, chuyện quỷ dị lại năm lần bảy lượt xảy ra, cả nhà trên dưới đều bắt đầu thay cậu cầu thần vấn Phật.

Thầy bói nói, bát tự Hạ Diễm cực âm, trời sinh chính là món ngon trong mắt quỷ quái, sợ là sẽ bị quỷ ăn tươi nuốt sống, chắc chắn sống không quá mười chín tuổi.

Tổ tiên Hạ gia từ trước đến nay đều là thương gia, đối với bát quái huyền học tin tưởng không chút nghi ngờ, ông nội Hạ Diễm nghe tiên sinh nói như vậy thì kinh hãi thất sắc, phải tốn rất nhiều công sức mới thay Hạ Diễm cầu được một khối huyết ngọc bảo mệnh.

Huyết Ngọc kia từ khi treo ở trước ngực Hạ Diễm thì chưa bao giờ cởi xuống, nhiều năm như vậy, tuy rằng thỉnh thoảng cậu cũng gặp quỷ, nhưng cuối cùng vẫn an toàn lớn lên.

Chuông treo trước cửa quán cà phê bị gió thổi qua, vang lên hai tiếng thanh thúy.

Hạ Diễm đẩy cửa ra, khí lạnh trong quán ập vào mặt cậu.

Không biết có phải vì mưa to hay không, trong quán cà phê chỉ có một khách hàng và Hạ Diễm.

Hạ Diễm ngồi ở vị trí chị họ mình đã đặt trước, gần đến giờ gặp mặt, vị Lục tiên sinh kia vẫn còn chưa tới.

Hạ Diễm gọi một bình trà chanh nóng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người một lát, đột nhiên nghĩ đến mình còn chưa từng thấy ảnh của vị Lục tiên sinh kia, liền gửi cho chị họ một tin nhắn wechat xin ảnh chụp của người đó.

Không đợi chị họ trả lời, Hạ Diễm lại thấy có cảm giác lạnh lẽo từ đỉnh đầu lan qua toàn thân.

Cảm giác lạnh lẽo này không giống với cái lạnh khi nãy cậu vào cửa, mỗi một lỗ chân lông trên dưới toàn thân Hạ Diễm đều giống như đột nhiên nổ tung, giống như là động vật nhỏ trong tự nhiên nhận ra có nguy hiểm, Hạ Diễm cũng ngẩng đầu lên.

Một người đàn ông mặc âu phục đen không biết đã vào cửa hàng từ khi nào, anh ta đang chầm chậm bước đến chỗ cậu.

Thân hình đối phương thon dài, âu phục cắt may tinh xảo rất vừa vặn.

Kỳ lạ thay, ở trong nhà mà người đàn ông đó vẫn còn che một chiếc ô màu đen. Bên ngoài trời mưa to như vậy, chiếc ô màu đen kia vẫn không dính lấy một hạt mưa, mặt ô khô ráo, giày da của anh ta cũng không để lại vết nước trên sàn nhà.

Chờ người đàn ông thu ô lại, Hạ Diễm mới thấy rõ mặt đối phương.

Lục tiên sinh vô cùng anh tuấn, nhìn qua đại khái khoảng chừng hai mươi lăm tuổi.

Hạ Diễm đã học mỹ thuật nhiều năm như vậy, nhưng cậu chưa từng thấy gương mặt nào phù hợp với thẩm mỹ hơn vị tiên sinh trước mặt này.

Nhưng khi nhìn vào mắt đối phương, cậu lại cảm thấy như mình đang rơi vào một trận mưa lớn vô cùng u ám. Đôi mắt sâu không thấy đáy này hình như có ma lực, làm cho cậu bất tri bất giác bị hấp dẫn.

Cậu nhìn chằm chằm vào đối phương một hồi lâu mới hoàn hồn, có chút xấu hổ cúi đầu, nói: “Lục tiên sinh phải không? Chào anh. ”

Người đàn ông cũng đang nghiêm túc đánh giá Hạ Diễm, anh trầm mặc thật lâu mới có hứng thú nói: “Chào cậu, anh bạn nhỏ. ”

Hạ Diễm càng lúng túng hơn.

Không đợi người đàn ông đối diện hưng sư vấn tội, Hạ Diễm đã chủ động mở miệng nhận sai trước: “Tôi là Hạ Diễm, là em họ của Cố Hi. Hôm nay chị gái tôi không muốn đến nên đã bảo tôi đến. ”

Thấy người đàn ông đối diện không nói gì, chỉ nhìn mình, Hạ Diễm lại cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cậu cúi xuống nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi anh, đã làm anh thất vọng rồi.”

Hạ Diễm không nghĩ tới chính là, người đàn ông trước mặt chẳng những không tức giận, ngược lại trong mắt dần dần hiện lên ý cười nhàn nhạt.

“Không.” Người đàn ông nhìn về phía cậu, “Cậu rất tốt. ”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp rất dễ nghe, giống như một cây đàn cello vậy.

Nhưng… ‘Cậu rất tốt’ có nghĩa là gì?

“Anh à, anh đừng đùa.” Hạ Diễm khẽ thở dài, “Tôi thay mặt chị họ lần nữa xin lỗi anh. ”

“Không, cậu rất tốt.” Lục tiên sinh nói, “Sinh thần bát tự của cậu thích hợp kết hôn với tôi hơn. ”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Sinh thần bát tự? Kết hôn?

Hạ Diễm hoàn toàn mơ hồ, cậu không biết vì sao Lục tiên sinh lại biết ngày sinh nhật của mình, vì sao lại dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy cùng cậu xem mắt. Cậu ngẩng đầu, có chút mê mang nhìn về phía người đàn ông tà khí tuấn mỹ đối diện.

Tuy rằng thỉnh thoảng cậu cũng sẽ được bạn nam thổ lộ, nhưng trải nghiệm xem mắt với người đàn ông bị nhìn trúng bát tự vẫn là lần đầu tiên.

“Anh à, tháng sau tôi mới tròn mười chín tuổi.” Hạ Diễm cực lực kháng cự, “Hơn nữa thân thể của tôi cũng không tốt lắm, thầy bói còn nói bát tự của tôi là cực âm, cực kỳ không tốt, sống không quá mười chín tuổi, sẽ bị quỷ ăn tươi nuốt sống…”

Hạ Diễm nói rất gấp, khẽ ho khan vài tiếng, làn da trắng như tuyết nổi lên màu phấn hồng.

Người đàn ông ngồi đối diện thấy cậu cứ khụ khụ đến lợi hại, vội rót cho cậu một tách trà nóng.

“Gả cho tôi thì cậu sẽ không sao.” Người đàn ông cười như không cười nhìn cậu, “Tôi tên là Lục Bỉnh Văn, nhớ kỹ tên tôi. Tôi đã nhìn trúng cậu, Hạ Diễm, mùng tám tháng tám là ngày lành tháng tốt, đến lúc đó tôi sẽ đến cưới cậu. ”

Hạ Diễm còn chưa hoàn hồn, người đàn ông đã đứng dậy đi ra ngoài.

Chỉ vài giây sau, người đàn ông biến mất dưới làn mưa lớn bên ngoài.

Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ đến khi còn nhỏ có nghe bà ngoại nói, che dù trong phòng thường không sống thọ, hơn nữa… Chỉ có ma quỷ mới che dù trong nhà.

Ngay sau đó, điện thoại di động rung lên.

Chị họ gởi tin nhắn trả lời cậu: [Hình ảnh] nè! Em có gặp được không? Tên đầy đủ của hắn hình như là Lục Hà.

Khoảnh khắc Hạ Diễm nhìn thấy bức ảnh liền kinh ngạc mở to hai mắt, người đàn ông cậu vừa nhìn thấy không giống người trong hình, tên, diện mạo, chiều cao, tất cả đều khác.

Nhớ tới chiếc ô đen không dính một giọt nước vừa rồi, cùng với khí chất u ám tà khí trên người nọ, Hạ Diễm vô thức nắm lấy huyết ngọc trên cổ.

Huyết Ngọc nóng lên, không biết từ khi nào đã nứt ra một lỗ thật lớn, gần như sắp vỡ thành hai mảnh.

Giữa ban ngày ban mặt mà Hạ Diễm lại gặp quỷ.

Mà hai tháng nữa con quỷ đó sẽ đến cưới cậu.

Sau lưng Hạ Diễm cảm thấy thật lạnh, cậu vội vàng đứng lên đi đến quầy tính tiền, Hạ Diễm ôm theo một tia hi vọng cuối cùng, hỏi: “Chào anh, vừa rồi không có ai tới phải không? ”

Ông chủ lắc đầu: “Không, chiều nay chỉ có một vị khách là cậu. ”

Sắc mặt Hạ Diễm trắng bệch, đẩy cửa bước ra ngoài. Trên đường về, cậu chỉ nói với chị họ là đối tượng xem mắt của cô không đến chỗ hẹn, còn chuyện khác hoàn toàn không nói gì.

Từ khi cậu có thể nhớ được đến giờ, phàm là mỗi khi gặp quỷ, đều là khối huyết ngọc trên cổ bảo vệ cậu.

Bây giờ huyết ngọc đã vỡ, lời thầy bói nói năm xưa vẫn còn bồi hồi trong đầu cậu: Đứa nhỏ này sợ là sống không quá sinh nhật lần thứ mười chín, sẽ bị quỷ ăn tươi nuốt sống.

Chỉ còn một tháng nữa là đến sinh nhật tuổi 19 của cậu. Vô luận là như thế nào, thì khối huyết ngọc vỡ cũng không phải là điềm tốt lành gì.

Khi Hạ Diễm về nhà, mưa đã ngừng.

Cha mẹ Hạ Diễm đã chuẩn bị xong bữa tối chờ cậu, thấy ngày mưa cậu còn ra ngoài, mẹ ân cần nói: “Tiểu Diễm, chuyện gì mà gấp gáp vậy, sao trời mưa còn ra ngoài chứ? ”

Hạ Diễm nở một nụ cười nhàn nhạt: “Gặp một người bạn. ”

Mẹ cậu gật đầu, lấy khăn khô lau nước trên tóc cậu rồi nói: “Ừ, nhanh đến ăn cơm cho nóng, ăn rồi đi tắm nước nóng.”

Gần sinh nhật lần thứ 19 của Hạ Diễm, tuy rằng cha mẹ không nói gì, nhưng Hạ Diễm vẫn có thể nhìn ra sự lo âu và bất an từ trong mắt cha mẹ, trước cửa hạ trạch cũng dán mấy tấm phù chú trừ tà do cao tăng viết.

Hạ Diễm nghĩ trước nghĩ sau, vẫn không đem chuyện huyết ngọc vỡ nói cho cha mẹ biết.

Đêm đó, trước khi đi ngủ Hạ Diễm kiểm tra cửa sổ, lại thắp một nén an hồn hương, sau đó đứng ở bên giường do dự thật lâu mới nằm lên giường.

Cậu vuốt ve ngọc thạch trên ngực, thầm nghĩ không phải là còn chưa hoàn toàn vỡ thành hai nửa sao?

Có lẽ nó vẫn còn một chút tác dụng.

Hạ Diễm nhắm mắt lại, trằn trọc đến rạng sáng, thành phố Tân Hải lại đổ mưa.

Cha mẹ trên lầu đã ngủ từ sớm, biệt thự lớn như vậy nhưng yên tĩnh đến lạ kỳ, chỉ còn lại tiếng mưa gõ cửa sổ.

Không biết từ khi nào, cuối cùng Hạ Diễm cũng ngủ thiếp đi.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tựa hồ như cậu vẫn còn trằn trọc trong phòng, ngủ không yên giấc.

Đột nhiên, cậu nghe thấy có tiếng bước chân rất nhỏ, tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cậu từ trên giường ngồi dậy.

Cậu nhìn xung quanh, cũng không phát hiện có gì bất thường.

Nhưng vào lúc này, tiếng bước chân chạy thật nhanh lại đột nhiên truyền đến từ phía cửa. Tà khí âm lãnh từ bốn phương tám hướng đánh úp lại đây, Hạ Diễm sợ hãi vô cùng, cậu nắm ngọc thạch trên ngực mình cầu nguyện, mong nó có thể giúp mình một lần nữa, cậu muốn được sống.

Vài giây sau, tiếng bước chân dừng lại.

Hạ Diễm mạnh dạn nhích từng chút từng chút từng chút đến cửa phòng, nhìn ra ngoài từ mắt mèo ——

Thì ra là một con mèo nhỏ toàn thân màu đen, trong miệng mèo con ngậm một phong thư màu đỏ, nó ngồi ở trước cửa phòng.

Bởi vì Hạ Diễm có bệnh hen suyễn nên trong nhà không bao giờ nuôi thú cưng, quản gia cũng sẽ thường xuyên đuổi chó mèo hoang trong sân, trong nhà chưa bao giờ có động vật nhỏ xuất hiện.

Hình như mèo con đã phát hiện Hạ Diễm đang nhìn mình, nó ngẩng đầu dùng ánh mắt xanh mướt nhìn lại Hạ Diễm, sau đó dùng đầu đẩy bức thư vào phòng qua khe cửa.

Lúc này Hạ Diễm mới thấy rõ mọi thứ.

Trên giấy màu đỏ có hai chữ ‘thư mời’ được viết bằng bút lông.

Cậu run rẩy mở thư mời ra, bên trong là những dòng chữ nhỏ được viết bằng bút lông, cậu vừa nhìn đã không kiềm chế được:

Lục Bỉnh Văn cẩn định ngày mùng tám tháng 8 âm lịch sẽ kết hôn cùng Hạ Diễm.

Từ khi kết lương duyên, đặt thành giai ngẫu, kết dây tơ hồng, bạc đầu vĩnh giai. Quỳ gối nguyện ngàn đời bên nhau, mãi cho đến khi núi xanh không còn nữa.

Ta sẽ bảo hộ Hạ Diễm cả đời, sẽ cẩn thận thực hiện ước hẹn này.

“Rắc” một tiếng, Huyết Ngọc trên cổ cậu hoàn toàn vỡ vụn, rơi xuống đất.

Hạ Diễm tỉnh lại từ trong mộng, cậu há miệng hít thở thật sâu rồi  ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, chiếu ánh nắng rực rỡ vào phòng.

Mà miếng ngọc cậu đeo ở trước ngực khi đi ngủ thì đã nứt thành bốn mảnh, nằm rải rác trên giường của cậu, giống như một lời uy hiếp thầm lặng.

 

Hết chương 1.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 1

Ngày đăng: 29 Tháng bảy, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên