Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 100

Chương 100: Cuộc Sống Hàng Ngày của Lão Quỷ Khi Nuôi Trẻ Nhỏ….

 

    Sau một đêm bão táp, cuối cùng mặt trăng cũng ló dạng ra khỏi những đám mây đen, ánh trăng sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào nhà, chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hạ Diễm, làm cho cậu trông tinh xảo và đáng yêu như búp bê vậy.

        Thần Bốn mùa nhìn nam quỷ tốt đút sữa cho đứa nhỏ một lát, thấy Lục Bỉnh Văn cẩn thận sợ làm cho Hạ Diễm khóc, hắn ta vẫn nhịn không được bật cười thành tiếng, nói: “Lão Lục à, không ngờ huynh còn rất biết dỗ trẻ con.”

        Lục Bỉnh Văn lau sữa dính trên khóe miệng Hạ Diễm, sợ dùng sức một chút sẽ làm cho Tiểu Hạ Diễm đau, vậy nên hoàn toàn không rảnh để ý tới Thần Bốn mùa.

        Lá cờ gấm Nam quỷ tốt bay bay trong phòng khách, trước khi Thần Bốn mùa rời đi, hắn ta đã để lại một luồng phúc khí màu đỏ trong phòng, cũng thấp giọng nói: “Bạn của tôi ơi, chúc các người may mắn.”

        Lúc này, Hạ Diễm uống sữa xong thì có chút buồn ngủ, mí mắt đã sắp mở không ra được nữa, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ nhìn về phía Thần Bốn mùa biến mất, cậu nhỏ giọng nói: “….. Gì chứ?”

        Cậu mê mang nhìn về phía ông chú lệ quỷ cao lớn anh tuấn bên cạnh, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống quần Lục Bỉnh Văn, nhỏ giọng hỏi: “Chú Lệ quỷ ơi, chú áo đỏ kia cũng là quỷ à?”

        “Hắn ta không phải quỷ.” Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm mặc quần áo rực rỡ lên giường lớn trong phòng ngủ, trong lòng thì đang thầm mắng cách chọn quần áo của Thần Bốn mùa, “Hắn ta là thần tiên cai quản bốn mùa trong năm.”

        Hạ Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu, cái đầu nhỏ vừa chạm vào gối đã nhịn không được nhắm mắt lại, nhưng cậu vẫn không muốn ngủ.

        Lục Bỉnh Văn tìm cái chăn lụa tơ tằm mềm mại nhất đắp lên người Hạ Diễm, lại đặt mèo và thỏ bên cạnh cậu, nhẹ nhàng sờ sờ mặt Hạ Diễm, nói: “Ngủ đi.”

        Thấy Lục Bỉnh Văn như thể muốn đi, Hạ Diễm kéo tay hắn lại, nói: “Chú Lệ quỷ, trước khi đi ngủ mẹ sẽ kể chuyện cho Diễm Diễm nghe, vậy chú cũng kể cho Diễm Diễm nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ đi.”

        Hơn ba ngàn năm qua Lục Bỉnh Văn chưa bao giờ dỗ dành bất kỳ đứa trẻ nào, cũng chưa bao giờ kể chuyện.

        Nhưng hắn chống đỡ không nổi ánh mắt vừa mềm mại vừa đáng yêu của Hạ Diễm, vậy nên lại một lần nữa quay trở về, nằm xuống bên cạnh Hạ Diễm, tùy tiện lật một tiểu thuyết ở đầu giường.

        Lục Bỉnh Văn làm bộ làm tịch hồi lâu, trầm giọng nói: “Trước kia có một đứa bé, vì không chịu ngủ nên đã bị Ti Ti ăn luôn.”

        Hạ Diễm:….. Thật đáng sợ!

        Ti Ti: …… Cái gì vậy trời?!

        Ti Ti nóng lòng muốn lên giường, nhưng lại bị Lục Bỉnh Văn kéo xuống ném vào cái ổ trên thảm. Lục Bỉnh Văn tắt đèn, chưa được mấy giây đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Hạ Diễm ở bên cạnh.

        Hắn đặt bàn tay mình lên đỉnh đầu bạn nhỏ phấn điêu ngọc mài bên cạnh, linh lực của Hạ Diễm từ màu trắng sáng bóng biến thành sương mù xen lẫn màu vàng, tình huống thân thể lúc này cũng tốt hơn cơ thể trước đó rất nhiều.

        Lục Bỉnh Văn thầm nghĩ, như vậy cũng tốt.

        Tuy người yêu của hắn bỗng trở nên nhỏ bé, nhưng hắn cũng có thể thực hiện rất nhiều nguyện vọng của Diễm Diễm khi còn bé. Hiện tại hắn chỉ hy vọng Diễm Diễm có thể bình an lớn lên, Diễm Diễm của hắn không nên có bất kỳ tiếc nuối nào.

        Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng thì Lục Bỉnh Văn đã nhận được điện thoại của mẹ vợ đại nhân gọi cho Hạ Diễm.

        Hắn cầm điện thoại di động vội vàng đi tới cửa phòng ngủ, mẹ vợ đại nhân ở đầu dây bên kia nhẹ giọng nói: “Diễm Diễm, mấy ngày nay con có khỏe không? Mẹ vừa….. Mơ thấy con khi còn nhỏ.”

        Nghe ngữ khí của Cố Liên thì giấc mơ vừa rồi về Hạ Diễm tất nhiên không phải là giấc mộng tốt gì.

        Lục Bỉnh Văn cảm khái, tình thân của con người thật kỳ diệu, hai mẹ con cách xa ngàn dặm nhưng vẫn có thể cảm giác được con mình gặp phải nguy hiểm, lại sợ mẹ vợ lo lắng co tình hình của Hạ Diễm, vậy nên đã nói dối bà một lần.

        “Mẹ vợ, là con.” Lục Bỉnh Văn nói, “Diễm Diễm đến đạo quan bế quan thanh tu, em ấy không cầm điện thoại, qua một thời gian nữa tụi con sẽ trở về thành phố Tân Hải thăm mọi người.”

        Cố Liên ở đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu, Lục Bỉnh Văn không biết bà có nhận thấy điều gì khác thường hay không, trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

        “Ừ, vậy được rồi, gần đây trời trở lạnh, các con chú ý giữ ấm.” Cố Liên dịu dàng nói, “Vậy các con làm việc của mình đi, dù có bận đến đâu cũng phải nhớ ăn cơm đầy đủ nhé.”

        “Vâng, mẹ vợ yên tâm.” Lục Bỉnh Văn nghiêm túc hứa hẹn, “Con sẽ chăm sóc Diễm Diễm thật tốt.”

Cố Liên nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi buông điện thoại xuống.

        Lục Bỉnh Văn dịch chuyển trở về phòng ngủ, lúc này Diễm Diễm vẫn còn đang nằm trong chăn ngủ say, hai má cậu ửng hồng khỏe mạnh.

        Một tay cậu ôm Mao Tiểu Quất, tay kia ôm Mao Tiểu Bạch, cũng không biết đang nằm mơ thấy gì vui mà trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt.

        “Ngủ ở bên cạnh quỷ mà vẫn có thể cười được.” Lục Bỉnh Văn bất đắc dĩ nở nụ cười, “Bạn nhỏ, cái gì cũng không sợ à?!”

        Sau một đêm, lông Mao Tiểu Quất đã khôi phục, đã hoàn hảo như lúc ban đầu, đây là lần đầu cậu ngủ cùng với mèo, Hạ Diễm còn xoay người ôm lấy nó, khiến Mao Tiểu Quất có chút thụ sủng nhược kinh.

        Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Diễm, sau đó đi vào phòng bếp, nhìn công thức nấu ăn dành cho em bé ba tuổi, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Diễm.

        Trong diễn đàn Thiên Sư, chuyện tối hôm qua ma đầu đã bị thiên sư nhân loại đánh bại lan truyền khắp nơi, nhưng tin Hạ Diễm chết cũng truyền đi rộng khắp.

        【Tối hôm qua đại ma giáng thế, hoành hành bá đạo ở nhân gian, Hạ Thiên sư cầm thượng cổ thần khí dẫn hồn cung, bắn một mũi tên xuyên qua mi tâm ma vật kia, giết chết hắn ta, có thể nói cậu ấy là thiên sư mạnh nhất nhân loại! Không ngờ, trời giáng tai họa, một tia sét đánh xuống, mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn ngay tại chỗ! 】

        [Hạ Diễm thật sự đã chết rồi sao? Không phải chứ? Đại mỹ nhân đừng chết mà.】

        [Hạ Diễm còn trẻ như vậy mà, sao có thể chết được, không thể nào! 】

        【Ông chồng ma quỷ của Hạ thiên sư chính là Minh phủ chi chủ mà chúng ta thường quỳ lạy, Phong Đô đại đế! Mỹ nhân gặp nạn, xin đại đế ngài hãy nghĩ biện pháp cứu cậu ấy đi! 】

        【Đúng vậy, @ Vợ tôi là Ác Ma Miêu Miêu mua mặt nạ, tôi nghi ngờ đây là acc của Phong Đô đại đế, đại đế à, xin ngài hãy nghĩ cách cứu cậu ấy, Hạ thiên sư thật sự là người tốt mà! 】

        [Ủa…. Đến tột cùng thì tối hôm qua có chuyện gì xảy ra? 】

        【 Hai…. Tất cả đều là chuyện tốt hai cha con Trương Giang Xuyên của Tinh Nguyệt quan gây ra! Trương Thanh Phong là con riêng của Trương lão đầu và em gái ruột ông ta sinh ra, quan hệ hai người đó bất hòa đã lâu, Trương Thanh Phong vì ân oán và lòng tham của mình đã triệu hoán ác ma ra, Trương lão đầu lại hiến tế vô số đồng nam đồng nữ cho ác ma. Sáng nay đã có rất nhiều trẻ nhỏ được Nhạc Hành Chỉ giải cứu khỏi Tinh Nguyệt Quan. Hai….. Hai người đó đúng là tạo nghiệt mà! 】

        【Tôi muốn đến đạo quan cầu phúc cho Hạ Diễm.】

        【Năm đó tôi thiếu chút nữa đã bị lệ quỷ hại chết, nhờ có Hạ thiên sư giúp đỡ mới cứu được một mạng, tôi cũng sẽ đi cầu phúc cho Hạ Diễm.】

        【Cầu phúc cho Hạ Diễm.】

        Tám giờ rưỡi sáng, bạn nhỏ Hạ Diễm mở to hai mắt chui ra khỏi chăn, thấy mèo con và thỏ ở bên cạnh nhưng lại không có mẹ, cậu nhịn không được thút thít vài tiếng.

        Lục Bỉnh Văn dịch chuyển đến trước cửa phòng ngủ, hỏi: “Diễm Diễm, đã ngủ dậy chưa?”

        Hạ Diễm quay đầu đi không chịu nhìn hắn, thút thít khóc chừng năm phút, cuối cùng cũng từ trong trạng thái mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, cậu hỏi: “Chú Lệ quỷ, hôm nay vẫn không thể gặp ba mẹ sao?”

        “Chú hứa là sẽ sớm đưa Diễm Diễm đi gặp ba mẹ.” Lục Bỉnh Văn nói, “Đừng lo lắng, ba mẹ chỉ đi công tác thôi, bây giờ chú là người phụ trách chăm sóc Diễm Diễm.”

        Hạ Diễm bán tín bán nghi gật gật đầu, sau đó rưng rưng nước mắt nói: “Vậy….. Được.”

        Chú Lệ quỷ khẽ nhếch khóe miệng, ôm đứa bé vào toilet rửa mặt rửa tay, hắn nói: “Chú nướng bánh sừng trâu mà Diễm Diễm thích nhất.”

        Mắt Tiểu Hạ Diễm hơi mở to, cậu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn trong gương, nhẹ giọng hỏi: “Chú ơi, sao chú lại biết con thích ăn bánh sừng trâu?”

        Lục Bỉnh Văn cũng nhìn mình trong gương, trái tim lại như bị bóp nghẹt. Lúc mới gặp, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ yêu Hạ Diễm, cũng không biết mình sẽ cùng cậu trải qua nhiều chuyện như vậy.

        Bây giờ Hạ Diễm đã quên tất cả, không hiểu sao Lục Bỉnh Văn lại cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt ngây thơ mềm mại của Hạ Diễm trong gương, hắn lại cảm thấy lòng mềm nhũn.

        Hắn thầm nghĩ, cho dù phải chờ bao lâu hắn cũng sẽ chờ.

        Hắn sẽ từ từ nuôi Hạ Diễm lớn lên, sẽ cho Hạ Diễm tất cả những gì cậu muốn, sẽ để Hạ Diễm sống một cuộc sống vui vẻ từ nhỏ đến lớn. Nhưng dù hắn nghĩ như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy không cam lòng, vẫn cảm thấy thật chua xót.

        “Bởi vì chú đã quen Diễm Diễm từ rất lâu rồi.” Lục Bỉnh Văn nói, “Được rồi, đi ăn cơm thôi. Có muốn chú đút cho ăn không?”

        Hạ Diễm lắc đầu, cậu là đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu nhất thế giới, mặc áo ngủ nhỏ vọt tới trước bàn chỉ chỉ vào máy tính bảng, nói: “Chú ơi, Diễm Diễm muốn chơi.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Lục Bỉnh Văn nhập sinh nhật Hạ Diễm vào, màn hình khóa của ipad mở ra.

        Hạ Diễm trầm ngâm nhìn bức ảnh năm cậu mười chín tuổi chụp chung với Lục Bỉnh Văn trên màn hình, trong lúc nhất thời có chút mê mang nhíu mày, nói: “Hả?!”

        Trong ảnh, Hạ Diễm mười chín tuổi cao quý như tuyết trên băng sơn, cậu nở nụ cười vô cùng đáng yêu tựa vào vai Lục Bỉnh Văn, trong mắt ngập tràn hạnh phúc.

        Cậu của mười sáu năm trước nhìn mình ở tương lai, nhẹ nhàng chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy anh trai xinh đẹp trước mắt này vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến cho cậu không hiểu vì sao có chút tò mò.

        Lục Bỉnh Văn ngồi xổm xuống giúp bé con sử dụng ipad, hắn hỏi: “Muốn xem gì? Phim hoạt hình hay là trò chơi?”

        Hạ Diễm lắc lắc đầu, chỉ chỉ mình bên cạnh Lục Bỉnh Văn, tò mò nói: “Chú Lệ quỷ, đây là ai vậy?”

Lục Bỉnh Văn trầm mặc thật lâu mới nói: “Cậu ấy là người chú thích.”

        Tiểu Hạ Diễm sửng sốt, ôm máy tính bảng mở xe buýt nhỏ ra xem, cậu nhẹ giọng thầm nói: “Thì ra chú Lệ quỷ cũng nói chuyện yêu đương.”

Lục Bỉnh Văn bật cười thành tiếng, nhưng trong lòng lại có chút đau.

        Bàn tay lạnh như băng của hắn xoa xoa mái tóc đen nhánh của Hạ Diễm, trầm giọng nói: ” Sao trẻ con bây giờ lại hiểu biết nhiều như vậy nhỉ?”

Hạ Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu, vừa đung đưa chân vừa gặm bánh sừng trâu mềm mại.

        Ti Ti đội mũ nỉ Hạ Diễm tặng cho cậu để trêu Tiểu Hạ Diễm, Tiểu Hạ Diễm bị nó chọc cười, cậu đút cho Ti Ti một ít bánh mì, lại thừa dịp Lục Bỉnh Văn không chú ý, tắt xe buýt nhỏ đi, nghiêm túc quan sát cậu thanh niên xinh đẹp trong ảnh.

        Hạ Diễm ôm máy tính bảng nhỏ giọng hỏi Ti Ti: “Chú Xà, có phải anh trai này hơi giống con không?”

        Ti Ti khẽ thở dài, lại chỉ vào bức ảnh cưới treo trên tường bằng tranh sơn dầu vẽ Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm dựa vào nhau, nó nói: “Diễm Diễm, cậu nhìn xem, cậu có nhớ ra cái gì không?”

        Hạ Diễm chỉ cảm thấy cái đầu nhỏ của mình rất đau, cậu lắc đầu, nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói: “Tôi phải nhớ ra cái gì?”

Lục Bỉnh Văn nghe thấy tiếng Hạ Diễm không thoải mái thì buông công việc trong tay xuống, ôm Hạ Diễm lên, nói: “Làm sao vậy?”

Hạ Diễm lắc đầu.

        Lục Bỉnh Văn cúi đầu nhìn Ti Ti, thấp giọng nói: “Từ từ đi, đừng thúc giục em ấy.”

        Ti Ti gật gật đầu, chậm rãi bò trở về tổ rắn bên sô pha, cúi đầu lo lắng nhìn Hạ Diễm đang sờ mèo. Tuy Hạ Diễm không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong mắt cậu vẫn có chút mệt mỏi và mất mát, tâm tình cũng không được tốt lắm.

        Lục Bỉnh Văn ngồi xổm xuống đất mang giày cho Hạ Diễm, hắn nói: “Diễm Diễm vẫn luôn muốn đến khu vui chơi, đúng không?”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn gật đầu, lại lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: “Nhưng mẹ nói Diễm Diễm bị bệnh, không thể đi đến nơi đông người chơi được.”

        Lục Bỉnh Văn chỉ chỉ con mèo trong tay Hạ Diễm, nói: “Diễm Diễm của chúng ta sau này cũng sẽ không bị tái phát bệnh hen suyễn nữa.”

        Hạ Diễm bán tín bán nghi, lại lẩm bẩm nói: “Lúc trước lệ quỷ nào gặp Diễm Diễm cũng đều nói muốn ăn Diễm Diễm hết, có phải chú nuôi Diễm Diễm cho béo rồi ăn không?

        “Chú Lục là một nam quỷ tốt.” Lục Bỉnh Văn cười khẽ, hắn lấy một chiếc áo lông vũ thật dày bọc Hạ Diễm vào trong, “Chú sẽ bảo vệ Diễm Diễm, sẽ không để cho bất kỳ chú lệ quỷ dì lệ quỷ nào ăn Diễm Diễm hết.”

        Những bông tuyết nho nhỏ lại rơi bên ngoài cửa sổ, Lục Bỉnh Văn ôm bé con xinh đẹp đi vào cửa hàng thời trang.

        Hạ Diễm không muốn phối hợp với hắn mua quần áo, vừa vào trung tâm mua sắm xa lạ đã khẩn trương nói: “Chú Lệ quỷ, đây là đâu? Diễm Diễm chưa từng vào trung tâm mua sắm này.”

        “Đây là trung tâm mua sắm mới mở.” Lục Bỉnh Văn nói, “Chú sẽ luôn ở bên cạnh Diễm Diễm.”

        Nhưng lúc trẻ con không có cảm giác an toàn sẽ không kìm được nước mắt, Hạ Diễm nghẹn thật lâu, cuối cùng nước mắt vẫn lộp độp rơi xuống. Lục Bỉnh Văn dứt khoát không đi nữa, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Diễm, cười hỏi: “Nếu không, chú mua kem cho Diễm Diễm ăn nhé?” Hạ Diễm khóc đến mệt mỏi, cậu lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào lưng Lục Bỉnh Văn, nói: “Chú cõng cháu được không?”

        Lục Bỉnh Văn mặc âu phục giày da cõng một đứa trẻ xinh đẹp đi vào cửa hàng quần áo trẻ em, nhìn quần áo trẻ em rực rỡ muôn màu, hắn chọn một chiếc áo lông màu trắng có tai mèo mặc cho Hạ Diễm.

        Hạ Diễm đội mũ lên đầu, soi gương nhìn đôi tai mèo trên áo, sau đó chậm rãi xoay một vòng, nói: “Chú ơi, cháu thích cái này.”

        “Thưa ngài, em bé nhà ngài đáng yêu quá.” Chị gái nhân viên cửa hàng nhịn không được sờ sờ bàn tay nhỏ bé của Hạ Diễm, Hạ Diễm có chút câu nệ rút tay mình về, sau đó chạy đến bên cạnh Lục Bỉnh Văn, lại tò mò nhìn bóng Lục Bỉnh Văn in trên sàn nhà dưới ánh sáng của đèn điện ở trung tâm thương mại.

        Cậu bối rối đan hai bàn tay nhỏ bé lại với nhau, không rõ vì sao chú Lệ quỷ lại có bóng. Lục Bỉnh Văn nhìn nhóc con trong ngực, nói: “Diễm Diễm, chào chị gái bán hàng đi.”

Hạ Diễm nắm bàn tay Bingwen, thì thầm: “Tạm biệt….”

        Thành phố B hôm nay đổ xuống trận tuyết nhỏ, nhìn những bông tuyết rơi vừa dịu dàng vừa lãng mạn, Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm dịch chuyển đến công viên trò chơi bỏ hoang, nơi hai người đã từng đến đây siêu độ cho lệ quỷ.

        Hắn điều khiển vòng đu quay chậm rãi chuyển động, Hạ Diễm tò mò ghé vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, cậu nhẹ giọng nói: “Thì ra đây là vòng đu quay.”

        “Thế nào?” Lục Bỉnh Văn nói, “Bảo bối có thấy vui không?”

        Hạ Diễm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Chơi đu quay giống như đang đi thang máy vậy, không thú vị lắm. Chú ơi, Diễm Diễm đói bụng muốn ăn.”

        Lục Bỉnh Văn đưa bánh chocolate vừa mua ở trung tâm thương mại cho Hạ Diễm, cậu bé vội vàng mở hộp đựng tinh xảo ra, dùng cái nĩa nhỏ lấy một miếng bánh ngọt đen kịt đưa đến bên miệng Lục Bỉnh Văn đang ngẩn người.

        “Miếng đầu tiên phải cho chú.” Hạ Diễm cong mắt cười rộ lên, “Chú cũng ăn đi.”

        Lục Bỉnh Văn phục hồi lại tinh thần, nhìn Hạ Diễm chỉ mới ba tuổi rưỡi ngoan ngoãn nhìn mình, hắn sửng sốt một chút, sau đó cắn miếng bánh ngọt Hạ Diễm đưa cho mình.

        “Chú nếm thử một chút là được rồi.” Lục Bỉnh Văn nói, “Bảo bối ăn đi.”

        Hạ Diễm ăn bánh ngọt, cậu chậm rãi ăn hết nửa miếng bánh ngọt, cũng học theo bộ dáng Lục Bỉnh Văn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

        Nhưng không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, bỗng dưng cậu lại cảm thấy phong cảnh bên ngoài có chút quen, hình như chú Lệ quỷ trước mắt này đã từng cùng cậu ngồi trên đu quay ở đây rồi.

        Tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng lớn, Lục Bỉnh Văn hỏi: “Có lạnh không? Chúng ta quay về nhé?”

        “Dạ.” Hạ Diễm chỉ chỉ nửa miếng bánh ngọt chưa ăn xong, ngước mắt lên nhìn chú Lệ quỷ trước mặt, “Chú ơi, đừng lãng phí, cháu phải mang bánh ngọt về nhà ăn tiếp.”

        Lục Bỉnh Văn giúp bảo bối thu dọn bánh ngọt, sau đó dừng vòng đu quay lại, hắn ngồi xổm xuống choàng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ cho Hạ Diễm.

        Trong lúc hắn buộc khăn quàng cổ cho Hạ Diễm, đột nhiên cậu nghiêng đầu, hình như cậu nhớ mình thật sự đã tới nơi này.

        Nhưng sau đó thì sao?

        Sau đó cậu đã đi đâu?

        Trước mắt Hạ Diễm bỗng hiện lên bãi biển lấp lánh của mùa hè, mấy chùm pháo hoa rực rỡ trong đêm tối, lưu lại dấu vết trêu người. Lục Bỉnh Văn tươi cười anh tuấn, ánh mắt hắn nhìn cậu cũng dịu dàng như bây giờ.

        Nhưng những ký ức đó quá mức mơ hồ, khiến cho Tiểu Hạ Diễm có chút mê mang nhìn về phía Lục Bỉnh Văn.

        Lục Bỉnh Văn nhìn ra sự hoang mang của cậu, hắn nhẹ giọng nói: “Diễm Diễm vẫn là một đứa bé, ăn no ngủ ngon là đủ rồi.”

        Hạ Diễm đăm chiêu gật gật đầu, sau đó lại nhẹ nhàng kéo ngón tay Lục Bỉnh Văn, tò mò nhìn về phía chiếc nhẫn lục Bỉnh Văn vẫn đeo ở ngón áp út.

        Cậu thầm nghĩ, chắc chắn là chú Lệ quỷ rất thích anh trai xinh đẹp trong ảnh kia, vậy cho nên màn hình điện thoại để hình anh trai xinh đẹp, màn hình ipad cũng để hình anh trai xinh đẹp, ngay cả ảnh bìa WeChat cũng là ảnh của anh trai xinh đẹp kia.

        “Chú Lệ quỷ, tại sao chú lại đeo nhẫn?” Hạ Diễm nắm tay Lục Bỉnh Văn nói, “Chú đã kết hôn chưa?”

Lục Bỉnh Văn khẽ thở dài, ngồi xổm xuống nói với Hạ Diễm rằng: “Rồi, chú Lệ quỷ đã kết hôn, chú cũng rất yêu em ấy.”

 

Hết chương 100.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 100

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên