Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 105

Chương 105: Phiên ngoại – Lão Quỷ Là Trúc Mã Của Diễm Diễm (Phần 2)…

 

Vì từ nhỏ đã nằm trên giường bệnh triền miên, vì công việc kinh doanh của cha mẹ nên phải chuyển từ thành phố này đến thành phố khác nhiều lần, Hạ Diễm bốn tuổi rưỡi cũng không có bạn bè nào.

Lục Bỉnh Văn là người bạn đầu tiên trong đời Hạ Diễm.

Đứa trẻ bốn tuổi rưỡi thật quý trọng tình bạn này, cũng thường xuyên viết về Lục Bỉnh Văn trong nhật ký.

Vào ngày 31 tháng 8, hôm nay mưa thật to, khắp nơi đều là mùi bùn đất và cỏ xanh trộn lẫn vào nhau. Tiểu Lục ca ca đã đưa cho Diễm Diễm một cây dù in đầy hoa đào, Diễm Diễm thật sự rất thích cây dù này, cũng rất thích Tiểu Lục ca ca.

Nhưng ngày mai lại không thể đi nhà trẻ, Diễm Diễm hy vọng mình có thể nhanh chóng khỏe lại. Lần sau đi nhà trẻ, Tiểu Lục ca ca có chơi với bạn khác không? Anh ấy có còn chơi cùng với Diễm Diễm nữa không?

“Khụ khụ……”

Bé con Omega gầy yếu buông bút, lại nhẹ giọng ho khan vài tiếng, cậu ho đến đỏ bừng mặt, khuôn mặt cậu bây giờ chẳng khác nào một trái đào mật mềm mại.

Cố Liên vội vàng rót một ly nước ấm đưa cho Hạ Diễm, lại quan tâm sờ lên trán cậu, bà nói: “Cục cưng, viết chữ mệt rồi, mình đừng viết nữa nhé, chúng ta nghỉ ngơi một chút, được không con?”

Thể chất của Omega yếu ớt hơn so với Alpha, với Hạ Diễm thì lại càng yếu hơn.

Từ nhỏ tim phổi của cậu đã đủ loại bệnh, sau mấy cuộc phẫu thuật không lớn không nhỏ, còn thường hay lên cơn hen suyễn.

Cậu nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng buồn bã của mẹ, nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó nói: “Mẹ, con không sao.”

Tuy nói thế, nhưng mẹ cậu vẫn vô cùng buồn bã vì cậu sinh bệnh, sau khi bà nhận một cuộc điện thoại thì vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh, lúc gần đi còn đắp chăn lại cho Hạ Diễm.

Mẹ đi rồi, Hạ Diễm quấn chặt chăn nhỏ nằm trên giường bệnh, cậu nhẹ giọng thở dài, đôi mắt màu hổ phách nhìn lên trần nhà.

Kỳ thật cậu rất sợ nằm viện, lúc cơ thể con người suy yếu rất dễ gặp phải những thứ không sạch sẽ.

Tuy mẹ đã dán đầy các loại phù chú ở cửa phòng bệnh, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất sợ.

Trừ cái này ra, trong lòng Tiểu Hạ Diễm cảm thấy thật cô đơn, cô đơn vô cùng vô tận, giống như biển rộng vô bờ vậy.

Bây giờ là tám giờ rưỡi tối.

Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó lại có tiếng dụng cụ y tế va chạm vào nhau, tiếng bánh xe đẩy trên mặt đất vang lên không ngừng.

Hạ Diễm cho là mấy chị gái y tá định tới tiêm cho mình, vậy nên cậu đã chậm rì rì ngồi dậy khỏi giường, tự mình cuộn cổ tay áo lên, ngơ ngác ngồi trên giường chờ tiêm.

Chị y tá mặc đồ trắng đứng ở cửa, nhẹ nhàng cười cười với cậu, “Bạn nhỏ, em ngoan quá.”

Không hiểu vì sao, đột nhiên Hạ Diễm cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng cậu đối với tình cảm con người lại hết sức mẫn cảm. Chị gái đứng ở cửa tuy cười đến hai mắt là cong cong, nhưng ánh mắt lại lạnh băng như rắn độc.

Hạ Diễm đảo mắt xuống dưới chân Lệ quỷ, cậu hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó vội vàng chui vào trong chăn rồi hô lớn: “Mẹ! Mẹ ơi!”

Tiếng xe đẩy lộc cà lộc cộc không ngừng vang lên bên ngoài cửa giữa đêm hè tĩnh lặng, thanh âm đó đột ngột bỗng trở nên chói tai, giống như nguồn sức mạnh nào đó muốn phá tan kết giới đi vào nên không ngừng va chạm.

Hạ Diễm sợ hãi vô cùng, cậu trốn ở trong chăn không dám động đậy, sợ mình ló đầu ra khỏi chăn thì sẽ thấy chị gái Lệ quỷ đứng ở cửa lúc nãy chạy đến đầu giường bệnh của cậu. Vì khẩn trương quá mức mà hô hấp của cậu càng ngày càng trở nên dồn dập, khiến phổi cậu vốn yếu càng thêm yếu.

“Khụ khụ…… Khụ khụ khụ……”

Cảm giác lạnh lẽo tràn vào phòng giống như sóng biển, Hạ Diễm cuộn người lại thành một quả cầu, cậu ôm lấy thân thể mình run rẩy, cảm thấy hình như có thứ gì đó từ cửa bước vào….

Cộp.

Cộp.

Cộp.

Tiếng bước chân của thứ kia cuối cùng cũng dừng lại trước mặt cậu.

Hạ Diễm nhỏ giọng khẩn cầu, cậu nói: “Chị gái ơi, chị đừng ăn tôi, đừng ăn tôi, hu hu……”

Đúng lúc này, chăn trên đỉnh đầu cậu bị nhấc lên. Hạ Diễm hoảng sợ ngẩng đầu, đôi mắt to đáng thương như vật nhỏ của cậu vừa lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lục Bỉnh Văn.

Hình như Lục Bỉnh Văn vừa mới đá bóng xong, trong tay cậu ấy còn ôm một cái bóng, trên người cũng ăn mặc đồng phục màu vàng.

Trong tay cậu ấy còn xách theo một hộp bánh kem, cậu ta nói với Hạ Diễm: “Diễm Diễm, đừng dùng chăn trùm lên đầu, phổi của cậu vốn đã yếu rồi mà, còn trùm như vậy sẽ khó thở đó.”

Hạ Diễm ngơ ngác nhìn cậu ta, nhẹ giọng nói: “…… Hả? Vừa rồi anh có nhìn thấy chị y tá kỳ quái không?”

Lục Bỉnh Văn nhíu mày, dùng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ lên trán Hạ Diễm, nói: “Diễm Diễm, có phải cậu sốt đến mơ hồ rồi không?”

Vì đang phát sốt nên mùi hương trái dừa trên người Hạ Diễm còn đậm hơn so ngày thường rất nhiều, Lục Bỉnh Văn có thể ngửi thấy được, cậu ta nhịn không được đến gần Hạ Diễm hơn một chút, sau đó an ủi cậu bé vừa đáng yêu vừa mềm mại này: “Vừa rồi là vì cậu sợ hãi hả?”

Hạ Diễm gật gật đầu, lại nhỏ giọng thì thầm, nói: “Anh ơi, đêm nay anh có thể ở lại hay không? Ở lại nơi này với em.”

Lục Bỉnh Văn rất ít khi cười, nhưng nghe Hạ Diễm nói như vậy cậu ta lại khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười.

Đúng lúc này, Cố Liên vội vội vàng vàng từ ngoài cửa chạy vào.

“A, Văn Văn, con đến rồi à?” Cố Liên cười cong mắt xoa xoa đầu Lục Bỉnh Văn, “Bé cưng, con cố ý tới thăm Diễm Diễm à?”

Lục Bỉnh Văn khẽ gật đầu, mặc dù vẫn là trẻ con nhưng cậu bé rất lễ phép, trong ánh mắt đó vẫn có vài phần đạm mạc và xa cách như cũ.

Cậu bé chỉ chỉ vị trí bên cạnh Hạ Diễm rồi nói với Cố Liên: “Dì à, đêm nay cháu có thể ngủ ở chỗ này được không? Cháu muốn ở lại chơi với Diễm Diễm.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Cố Liên có chút kinh ngạc, nói: “Được thì được, nhưng mà…. Cháu không về nhà có sao không?”

“Lúc nãy cháu đã nói với cha mẹ mình rồi, không sao đâu dì.”

Lục Bỉnh Văn ngồi trên giường Hạ Diễm, cởi mũ lưỡi trai đen trên đầu mình xuống, sau đó lấy ipad của mình ra, mở phim hoạt hình ra xem cùng với Hạ Diễm.

Nhưng dù sao cậu cũng còn rất nhỏ, Cố Liên lo lắng mẹ cấu sẽ lo lắng, vậy nên vẫn cẩn thận gọi điện cho mẹ Lục Bỉnh Văn.

Lúc bà đưa lưng về phía bọn nhỏ gọi điện, Lục Bỉnh Văn len lén dùng mắt mình thu nhỏ bức tranh treo trên tường rồi dời đi, cậu ngồi ở trên giường bệnh Hạ Diễm nhìn chăm chú bóng dáng Cố Liên.

Trong điện thoại, giọng nói của mẹ Lục Bỉnh Văn có chút khàn, nhưng bà cũng ôn hòa đồng ý cho Lục Bỉnh Văn ở lại bệnh viện chơi với Diễm Diễm.

Sau khi Cố Liên buông điện thoại xuống, bà nhẹ giọng thì thầm, nói: “Hình như tín hiệu ở bệnh viện không tốt lắm.”

Quay đầu lại nhìn hai đứa nhỏ đang cùng nhau xem phim hoạt hình, bà vui mừng mỉm cười, thầm nghĩ như vậy cũng tốt, Diễm Diễm sợ nhất là cô đơn, Văn Văn tới chơi với Diễm Diễm thế này, chắc chắn thằng bé rất vui.

“Hai đứa muốn ăn trái cây gì nào? Mẹ sẽ đi mua ngay.”

“Tiểu Lục ca ca thích ăn đào.” Hạ Diễm chớp chớp đôi mắt to tròn, “Mẹ, mẹ mua cho Tiểu Lục ca ca một ít đào nhé.”

Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm đưa mắt nhìn nhau, sau đó nói: “Dạ, cảm ơn dì.”

Chờ Cố Liên đi rồi, Hạ Diễm vui vẻ xem xe bus nhỏ cùng Lục Bỉnh Văn. Cậu chưa bao giờ có cảm giác an toàn như thế này, cậu cảm thấy Lục Bỉnh Văn chính là ngôi sao may mắn của mình, mỗi lần Lục Bỉnh Văn xuất hiện là những thứ đáng sợ sẽ biến mất.

Nhưng sự chú ý của Lục Bỉnh Văn lại không có đặt ở trên phim hoạt hình, cậu ta nhìn chăm chú vào con mồi trắng trắng mềm mềm của mình, nhưng lại không muốn ăn đứa nhỏ gầy yếu này vào trong bụng.

Cậu ta đã chết thật lâu rồi. Tuy gia thế hiển hách, trong nhà lại là con một, nhưng khi cậu ta còn sống cũng không được hạnh phúc cho lắm.

Vì cha cậu ta có tình nhân bên ngoài, mẹ cậu ta đã thiêu rụi căn biệt thự, tất cả những sinh vật còn sống trong biệt thự đều táng thân trong biển lửa, bao gồm cả con mèo trắng Lục Bỉnh Văn nuôi cũng đi theo cậu ta.

Nhưng khi lửa lớn qua đi, chỉ có Lục Bỉnh Văn là trẻ nhỏ giữa toàn bộ người lớn trong đại gia đình, tất cả đều ra đi hết.

Nhưng chắc là trời cao cũng thương sót vì thấy cậu ta chết như vậy, thế là cậu ta dùng trạng thái quỷ hồn lưu tại nhân gian mãi mãi.

Tuy là trẻ con, nhưng quỷ khí ngập trời, cậu ta đã dùng quỷ khí cường đại của mình sửa chữa lại căn biệt thự đã rách nát kia, cậu lại trở thành chủ nhân duy nhất của tòa biệt thự xa hoa đó.

Mặc dù cậu đã chết một năm, nhưng thân thể vẫn duy trì bộ dáng năm tuổi như ngày xưa.

Ngày đó gặp được Hạ Diễm, cậu ta muốn đến nhìn xem hàng xóm mới của mình như thế nào, tiện thể ăn luôn.

Cậu ta đã bị hương vị dương khí cực ngọt trên người Hạ Diễm hấp dẫn, lại không ngờ vừa lúc đụng phải lệ quỷ khác cũng đang mơ ước Hạ Diễm.

Thấy bạn nhỏ vừa ngoan ngoãn vừa ốm yếu bị những lệ quỷ khác mơ ước, thế là lần đầu tiên trong đời cậu ta cảm thấy hàng xóm mới của mình thật đáng thương, thế là lại nổi lên tâm tư muốn chăm sóc Hạ Diễm.

Vậy cứ nuôi đi, nuôi mập một chút là mình có thể ăn cậu ấy rồi.

Vốn cậu ta nghĩ như thế, nhưng nuôi một hồi, đột nhiên cậu ta lại không muốn ăn nữa.

Làm bạn với Hạ Diễm một tháng, cậu ta kinh ngạc phát hiện, vóc dáng của mình hình như lại cao hơn ngày xưa một chút.

Làm một ác linh, từ khi gặp được Hạ Diễm, cậu ta lại bắt đầu cao lên, giống như cậu ta và Hạ Diễm cùng nhau lớn lên vậy.

“Hu hu…..” Hạ Diễm dựa vào vai Lục Bỉnh Văn, “Anh ơi, cơ thể của anh thật lạnh, anh bị bệnh hả?”

Lục Bỉnh Văn rũ mắt nhìn sườn mặt Hạ Diễm trên vai mình, nói: “Không có.”

Hạ Diễm lại dùng bàn tay ấm áp của mình nắm lấy tay Lục Bỉnh Văn, cậu nói: “Vậy anh có lạnh không? Diễm Diễm sẽ sưởi ấm cho anh.”

Dứt lời, Hạ Diễm liền lắc lư cẳng chân dùng chính mình ấm áp tay nhỏ bắt đầu làm Lục Bỉnh Văn tiểu lò sưởi.

Lục Bỉnh Văn chăm chú nhìn hàng mi dài cong vút của Hạ Diễm, đột nhiên cảm thấy trái tim mình bỗng truyền cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có. Cậu ta giật mình, lại nhìn mèo con có hương dừa đang ghé ghé đầu vào vai mình, chỉ cảm thấy đôi mắt của Hạ Diễm còn đẹp hơn cả sao trời, đôi mắt ấy giống như ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng.

“Anh ơi, đêm nay anh sẽ ở lại ngủ cùng em, đúng không?” Hạ Diễm nhìn Lục Bỉnh Văn, cậu làm nũng nói, “Anh ở lại ngủ cùng em nhé.”

Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng gõ gõ đầu nhỏ Hạ Diễm, sau đó kéo cậu chui vào ổ chăn của mình, cánh tay nhỏ trắng nõn đặt bên gối.

Trên người cậu không ngừng tản ra mùi sữa và mùi dừa trộn lẫn vào nhau, nghe thật ngọt ngào, Lục Bỉnh Văn chưa bao giờ ngửi được mùi hương này ở những người khác, lại bị mùi hương ngọt ngào này hấp dẫn thật sâu.

Cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạ Diễm, sau đó nhẹ giọng nói: “Mệt thì ngủ đi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”

“Dạ.” Hạ Diễm rúc cái đầu nhỏ bông xù của mình vào lòng Lục Bỉnh Văn, sau đó còn lăn qua lăn lại, “Nhưng mà Tiểu Lục ca ca, anh vẫn còn chưa ăn đào mà.”

“Cậu cũng chưa ăn bánh kem mà.” Lục Bỉnh Văn nói, “Ngày mai tôi ăn cùng cậu, được không?”

“Được….”

Hạ Diễm như búp bê xinh đẹp vô cùng, khi ngủ lại càng thêm ngoan ngoãn và xinh đẹp hơn cả búp bê, tâm địa cũng mềm mại hơn búp bê rất nhiều.

Cậu giống như một cây kẹo bông gòn mềm mại, lại giống như mặt trời nhỏ ấm áp, khiến cho Lệ quỷ theo dõi cậu không những phải từ bỏ con mồi, mà còn lo lắng cậu bị bệnh qua đời sớm, sẽ biến thành lệ quỷ lạnh băng như mình.

Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm bên cạnh đã hô hấp đều đều, sau đó mới rón ra rón rén đi xuống giường tắt đèn, lại đứng trong bóng tối chăm chú nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Diễm.

Cậu ta vươn tay nhẹ nhàng chọc chọc vào má Hạ Diễm, thầm nghĩ, hình như mình lại có mèo rồi!

 

Hết chương 105.

 

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 105

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên