Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 106

Chương 106: Phiên ngoại – Lão Quỷ Là Trúc Mã của Diễm Diễm (Phần 3)…..

 

Lệ quỷ cường đại có thể dùng quỷ khí của mình để đắp nặn cơ thể, Lục Bỉnh Văn trà trộn bên trong đám người, cơ hồ cũng không có gì khác với nhân loại. Không chỉ có thể xuất hiện giữa ban ngày, mà còn có thể nói chuyện với người bình thường như một con người thật sự.

Chỉ trừ một sự kiện. Đó là vào ngày mồng một hàng tháng, ngày âm khí yếu nhất, cậu ta sẽ biến mất mười hai giờ, mãi đến khi nắng sớm ngày thứ hai phủ kín đất trời mới trở lại.

Nhưng việc này đối với chuyện cậu ta trà trộn vào cuộc sống ở nhân gian cũng không có ảnh hưởng gì, bởi vì mọi người thường bắt đầu một ngày mới vào lúc hừng đông, ban đêm có thiếu mất một con ác linh trẻ nhỏ cũng không phải sự kiện gì trọng đại khiến người ta phải chú ý.

Hạ Diễm cũng không phát hiện vị này hàng xóm mới nhà mình có bất cứ điều gì dị thường. Ánh mắt cậu nhìn Lục Bỉnh Văn vẫn luôn ấm áp, vẫn như ánh nắng mặt trời vậy.

Mà Lục Bỉnh Văn ngày qua ngày làm bạn với cậu cũng quên luôn mục đích ban đầu là ăn Hạ Diễm, thậm chí còn không tự chủ được mà cứ lượn lờ ở bên cạnh Hạ Diễm suốt ngày.

Ngay cả khi Hạ Diễm đã ngủ, cậu ta cũng canh giữ ở bên cạnh Hạ Diễm,  canh giữ cậu bé đáng yêu mà nhát gan này.

Quỷ không cần ngủ, nhưng Diễm Diễm phải ngủ thật nhiều mới có thể khỏe mạnh và không sinh bệnh nữa.

Vậy cho nên, cậu ta sẽ nằm ở bên cạnh Hạ Diễm, lẳng lặng dùng quỷ khí của mình đuổi đi hết tất cả những lệ quỷ khác muốn tới gần Hạ Diễm. Chỉ tiếc là, mỗi tháng có một ngày cậu ta không thể ở bên cạnh Hạ Diễm được.

Mùa hè ở phương Bắc ánh nắng thật chói chang, sau khi lập thu thì khí trời oi bức cũng dần dần trở nên mát mẻ. Đợi đến khi chiếc lá đầu tiên trên cây chuyển sang màu vàng, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đã làm bạn với nhau học xong mẫu giáo.

“Anh ơi, em nói cho anh nghe một bí mật nè.”

Hôm nay, bỗng nhiên vẻ mặt Hạ Diễm trở nên nghiêm túc nhìn Lục Bỉnh Văn.

“Bí mật?” Tay trái Lục Bỉnh Văn cầm ly nước cho Hạ Diễm, tay phải cầm đồ chơi cho Hạ Diễm, “Em có bí mật gì?”

Mặc dù trên mặt cậu ta vẫn không có gì biểu tình gì, nhưng trong lòng Lục Bỉnh Văn lại căng thẳng.

“Trước kia em có thể thấy quỷ.” Hạ Diễm chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp với Lục Bỉnh Văn, “Nhưng gần đây không nhìn thấy nữa.”

Trong lòng Lục Bỉnh Văn nao nao, cậu ta khẽ bật cười thành tiếng, sau đó lại dịu dàng nói: “Vì sao không nhìn thấy nữa, Diễm Diễm có nghĩ tới không?”

“Vì mẹ đã cầu cho em một lá bùa hộ mệnh rất linh.” Hạ Diễm thành kính chấp tay, “Diễm Diễm có thần bảo hộ.”

Bộ dáng cậu nói tới thần hộ mệnh vô cùng đáng yêu, trong mắt ngập tràn sùng bái đối với thần, lại hoàn toàn không biết thần bảo hộ của mình ở ngay bên cạnh.

Lục Bỉnh Văn nhịn không được vươn tay ra vò đầu Hạ Diễm, sau đó đưa ly nước trong tay cho cậu, “Bác sĩ nói em phải uống nhiều nước, ăn nhiều cơm.”

Hạ Diễm nhẹ nhàng gật gật đầu, sau đó nhìn Lục Bỉnh Văn cao hơn mình nửa cái đầu, hâm mộ nói: “Anh à, hình như anh lại cao lên rồi.”

Cậu lại nhìn cơ thể nhỏ bé của mình, nói: “Diễm Diễm cũng muốn cao lớn.”

“Ăn nhiều cơm mới có thể cao được.” Lục Bỉnh Văn nói, “Không được kén ăn.”

Hạ Diễm gật gật đầu với cậu ta, theo tuổi ngày càng lớn, hương dừa trên người cậu càng ngày càng thêm nồng đậm.

Vì từ nhỏ đã gầy yếu, nên đối với tin tức tố của Alpha cậu không mẫn cảm lắm, cũng hoàn toàn không sợ hãi giống như những đứa trẻ khác không muốn rời tin tức tố của Alpha. Cậu càng giống một beta quá mức xinh đẹp hơn.

“Anh à, hình như em ngửi được mùi tin tức tố của anh.” Hạ Diễm dừng bước chân, lại ghé sát vào người Lục Bỉnh Văn hơn nữa, “Hình như là…. Hình như là mùi hương tuyết tùng.”

“Ừ.”

“Để em ngửi lại coi…” Hạ Diễm nhẹ nhàng kéo tay Lục Bỉnh Văn qua, lại dựa cái đầu nhỏ bông xù của mình lên vai Lục Bỉnh Văn, “Thật sự rất dễ chịu, có cảm giác thật tươi mát.”

Lục Bỉnh Văn cũng không biết là tất cả trẻ em đều làm nũng giống như Hạ Diễm không, hay chỉ có Hạ Diễm mới làm nũng như vậy.

Nhưng khi Hạ Diễm dựa lên người cậu ta, cậu ta cảm thấy Diễm Diễm thật đáng yêu.

Cậu ta lại cam tâm tình nguyện vì Hạ Diễm quét sạch lệ quỷ lởn vởn xung quanh, cam tâm tình nguyện chơi cùng cậu, ăn những món ăn cậu không thích ăn, sau đó làm một vị thần hộ mệnh trung thành nhất cho Hạ Diễm.

Ngày 1 tháng 9 năm 2024, thời tiết hôm nay thật đẹp, cuối cùng Diễm Diễm cũng vào lớp 1, Diễm Diễm và Tiểu Lục ca ca được phân tới cùng một lớp, thật sự là quá tốt. Nhưng điều không được hoàn hảo đó chính là, hai người không có ngồi cùng một bàn.

Ca ca quá cao, bị thầy giáo phân tới bàn cuối cùng.

Diễm Diễm cũng muốn cao, như vậy có thể ngồi cùng bàn với Tiểu Lục ca ca rồi.

Xuân đi thu tới, lại một năm nữa qua đi, Hạ Diễm cũng tới tuổi tự đi học.

Trường học cách Hạ trạch cũng không xa, chỉ mười phút đi đường là đến. Con đường nhỏ che kín cỏ cây hoa lá trở thành con đường đi học hàng ngày của đôi bạn Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm.

Hình như ở nhà trẻ cậu cao không ít, khi còn nhỏ khuôn mặt non nớt búng ra sữa, tới lúc đi học tiểu học lại biến thành một tiểu mỹ nhân lạnh lùng.

Từ nhà trẻ đến tiểu học, Diễm Diễm đã thay rất nhiều cặp sách nhỏ, nhưng chiếc vòng màu tím Lục Bỉnh Văn đưa cho cậu vẫn treo ở trên khóa kéo cặp sách như cũ, nó vẫn theo cậu đi học mỗi ngày, theo bước chân cậu đi, chiếc vòng màu tím kia cũng lúc ẩn lúc hiện.

Mặt trời mùa thu thật sự rất nóng, Lục Bỉnh Văn cầm một cây dù đen đi theo bên cạnh che nắng cho Hạ Diễm, cũng dặn dò cậu: “Diễm Diễm, nếu có người bắt nạt em thì nhất định phải nói cho anh biết, nhớ chưa?”

“Dạ.”

Hạ Diễm ngoan ngoãn gật đầu, làn da trắng như tuyết vì đi đường mà ửng hồng. Lục Bỉnh Văn nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy nhóc con Hạ Diễm này hình như càng ngày càng xinh đẹp.

Vẻ ngoài và dáng người của ác linh sẽ dừng lại khi người đó chết, nhưng Lục Bỉnh Văn thì lại cùng nhau lớn lên với Hạ Diễm.

Không chỉ có vóc dáng cao lên, mà ngay cả dung mạo cũng càng trở nên thâm thúy và anh tuấn hơn lúc nhỏ, cậu ta đội mũ lưỡi trai đen, nghiễm nhiên trở thành một tiểu soái ca lạnh lùng anh tuấn.

Vậy cho nên, ngay từ ngày đầu tiên đi học, Lục Bỉnh Văn đã được rất nhiều Omega vây quanh, nhưng ánh mắt cậu ta thì vẫn mãi dừng lại ở trên người Hạ Diễm.

Hạ Diễm cũng không cảm nhận được điều đó, từ trước đến nay cậu đối với những việc này vô cùng chậm hiểu, chỉ là thỉnh thoảng có nghe được bạn ngồi cùng bàn nhắc tới người ngồi bàn sau rầm rộ, sau đó mới cong mắt cười, nói: “Ừ, Tiểu Lục ca ca rất tốt.”

Ngồi cùng bàn với cậu là một beta, thấy Hạ Diễm nói như vậy, cậu ta vỗ vỗ lưng Hạ Diễm, nói: “Nhưng mà cậu ấy thật lạnh lùng, hình như cậu ta chỉ nói chuyện với mỗi mình cậu, Diễm Diễm à, cậu thử nghĩ lại xem, vì sao lại như vậy?”

“À…… Chắc là vì từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau.” Hạ Diễm suy tư một chút rồi nói, “Từ thời nhà trẻ chúng tôi đã chơi với nhau rồi, vậy cho nên mới thân thiết như thế.”

Đến giờ nghỉ trưa, chuông tan học vang lên, Lục Bỉnh Văn chậm rì rì đi tới chỗ Hạ Diễm, cũng cầm lấy thanh chocolate trên bàn Hạ Diễm.

Hạ Diễm quay đầu lại thì vừa lúc đối diện với ánh mắt Lục Bỉnh Văn, cậu đứng lên nắm lấy tay Lục Bỉnh Văn, nói: “Đi hả? Hy vọng trưa nay có món mực chiên giòn.”

Lục Bỉnh Văn buông thanh chocolate trên bàn Hạ Diễm xuống, nói: “Chắc chắn có mà.”

Hạ Diễm cười cong cong đôi mắt, nói: “Anh ơi, cái này là anh cho em hả?”

“Của người khác cho em.” Lục Bỉnh Văn nhìn về phía Hạ Diễm, “Em không phát hiện ra à?”

Hạ Diễm ngẩn ra, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cũng không biết là bạn học nào đã đưa chocolate cho mình.

“Là Ngô Thành Tân.” Cậu bạn ngồi cùng bàn nhỏ giọng nói cho Hạ biết, “Cậu ta vừa mới để lên bàn xong liền chạy, cậu không nhìn thấy, nhưng Lục ca thấy.”

Chờ đến lúc cậu và Lục Bỉnh Văn ra khỏi phòng học, Hạ Diễm vẫn còn có chút lơ mơ.

Cậu và Ngô Thành Tân không nói chuyện với nhau, cậu cũng không biết vì sao Ngô Thành Tân lại muốn tặng chocolate cho mình. Nhưng cậu lại biết rõ một điều rằng, hình như Lục Bỉnh Văn không được vui lắm.

Vì thế, Hạ Diễm đã ngoan ngoãn gắp khoanh mực chiên giòn mình thích nhất để vào trong chén cho Lục Bỉnh Văn, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh ơi, anh không vui à?”

Lục Bỉnh Văn giật mình, sau đó lại nhẹ nhàng nở nụ cười, gắp miếng mực đưa tới bên miệng Hạ Diễm, nói: “Không phải Diễm Diễm muốn ăn mực chiên à?”

“Không sao, anh ăn đi.”

Hạ Diễm vùi đầu ăn hết cơm chiên trứng của mình, cậu vẫn ăn ít như cũ, nhưng khi được Lục Bỉnh Văn đút thì lại dần dần ăn đủ loại thức ăn. Bây giờ cậu vẫn hay bị bệnh lặt vặt, nhưng thân thể tốt hơn thời còn đi nhà trẻ rất nhiều.

Lục Bỉnh Văn gắp mấy cây rau xanh bỏ vào trong chén cho Hạ Diễm, mặc dù bọn họ là học sinh tiểu học, nhưng quan hệ từ nhỏ của các ABO trong thế giới AO vốn đã vô cùng mẫn cảm.

Điều khiến Lục Bỉnh Văn phiền não đó chính là, Hạ Diễm đối với chuyện này lại không mẫn cảm chút nào.

“Anh ơi, em nghe bạn ngồi cùng bàn nói, trường chúng ta cũng có chuyện ma đó.” Hạ Diễm chỉ chỉ thư viện bên ngoài cửa sổ, “Nghe nói có u linh ở trong thư viện.”

“Ừ.” Lục Bỉnh Văn nhìn thư viện quỷ khí dày đặc kia, vừa nhấc mắt đã thấy được u linh đang lơ lửng bên cửa sổ ở tầng 11, cậu ta phóng ra một chút quỷ khí, khiến con u linh kia nhanh chóng biến mất khỏi cửa sổ.

“Diễm Diễm, ít đến tầng 11 thôi.” Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói, “Nếu em muốn đi thì nhớ gọi anh đi cùng.”

Hạ Diễm vui vẻ vô cùng, cậu chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, không ngờ Lục Bỉnh Văn lại dùng phương thức nghiêm túc như vậy trả lời cậu.

Nhưng từ nhỏ đến lớn cậu vẫn rất nghe lời Lục Bỉnh Văn, ở trong mắt cậu, Lục Bỉnh Văn không chỉ có thông minh, mà còn là người bạn thân nhất cậu có thể dựa vào, dù anh ấy chỉ hơn Hạ Diễm có một chút.

“Dạ, ca ca.”

Lúc này, tiểu Omega ngồi ở bên cạnh Hạ Diễm ăn cơm đang vui vẻ phấn chấn kể với bạn là buổi tối sẽ đến nhà một người bạn chơi, sau khi Hạ Diễm nghe được thì đột nhiên nhớ tới, hình như cậu chưa bao giờ đến nhà Lục Bỉnh Văn chơi cả.

Hình như ba mẹ Lục Bỉnh Văn vẫn luôn bận, chưa bao giờ xuất hiện ở trước mặt cậu, đột nhiên cậu có chút hứng thú, vậy nên đã thật cẩn thận hỏi: “Anh ơi, em có thể đến nhà anh chơi không?”

Lục Bỉnh Văn sửng sốt một chút, sau đó nói: “Đương nhiên là có thể rồi.”

Nhưng hôm nay lại là ngày mùng một, khi màn đêm buông xuống cậu ta sẽ biến mất, sợ Hạ Diễm ở lại ngủ rồi sẽ phát hiện ra cậu ta cũng là một lệ quỷ, sẽ sợ hãi cậu ta và không làm bạn với nhau nữa.

“Diễm Diễm, nhưng hôm nay thì không được.” Lục Bỉnh Văn nói, “Hôm nay ba mẹ anh có việc ra ngoài không về nhà, không thể chiêu đãi em được, để hôm khác nhé?”

“Được.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Hình như cô chú rất bận, đêm nay anh có thể tới nhà em chơi, chúng ta ăn cơm chiều xong có thể cùng nhau làm bài tập.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Ý tưởng của Hạ Diễm lúc nào cũng thiện lương như vậy, cậu lúc nào cũng toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho Lục Bỉnh Văn, cậu thầm nghĩ, nếu chú và dì đều bận rộn, vậy cậu và Tiểu Lục ca ca sẽ không ăn được món mình thích.

Cậu là một chú mèo con dính người, cậu thích ở bên cạnh Lục Bỉnh Văn, cũng rất thích mùi hương trên người Lục Bỉnh Văn.

Các tiểu Alpha trong lớp có đủ các loại mùi hương. Mặc dù vẫn còn chưa tới tuổi phân hoá, nhưng mấy nhóc con này đã lén lút cùng nhau bàn tán cái gì là mùi hương của Alpha, cái gì là tin tức tố rồi.

Nhưng Hạ Diễm lại không ngửi được nhiều mùi hương như vậy, chỉ có lúc dựa vào người Lục Bỉnh Văn thật gần mới nghe được một chút mùi hương tuyết tùng, mùi hương kia cũng thật lãnh đạm, thần bí, giống như khí chất của Lục Bỉnh Văn vậy.

“Được.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nhưng anh không ngủ lại đâu, làm xong bài tập anh phải về nhà.”

Hạ Diễm có chút tiếc nuối gật gật đầu, cậu nói: “Được, nhưng Diễm Diễm vẫn muốn ngủ cùng anh.”

Lục Bỉnh Văn cảm thấy thật vui vẻ, trái tim bỗng trở nên thật mềm mại, nhưng đồng thời cũng có chút lo lắng, cậu ta lo Hạ Diễm bị những Alpha lừa mất.

“Em không thể tùy tiện nói như vậy với những Alpha khác, biết chưa?” Lục Bỉnh Văn dặn dò nói, “Diễm Diễm, em là con nít.”

Diễm Diễm nhẹ nhàng gật đầu, lại nói: “Em biết rồi, nhưng mà anh à, đối với Diễm Diễm, anh không giống những người khác.”

Chạng vạng, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn cùng nhau trở về Hạ trạch, một mình lệ quỷ Lục Bỉnh Văn mang hai cái cặp sách, trước khi Hạ Diễm vào cửa, cậu ta cầm bình xịt khử mùi phun phun lên người Hạ Diễm, giúp cậu xóa đi mùi mì nướng ăn vụng trên đường.

Hạ Diễm khẽ ho khan vài tiếng, Lục Bỉnh Văn vỗ vỗ lưng cho cậu, nói: “Lần sau không được ăn cay như vậy nữa, em xem, ho rồi kìa.”

Hạ Diễm ho đến hai mắt phiếm hồng, ánh mắt cậu có chút ủy khuất, cậu cũng không thường ăn vặt như vậy, nhưng dù sao cậu cũng là một đứa trẻ tràn ngập tò mò với thế giới mà, cậu chỉ muốn nếm thử hương vị của mì nướng có thật sự ngon như cậu bạn ngồi cùng bàn nói hay không.

Lục Bỉnh Văn đưa ly nước trong tay cho cậu rồi nói: “Được rồi, muốn ăn thì ăn thôi.”

“Văn Văn tới à con.” Cố Liên từ trong phòng đi ra, bước tới đón hai đứa, “Diễm Diễm, sao con lại để Văn Văn ca ca xách cặp cho mình?”

Hạ Diễm hơi mặt đỏ, cậu vươn tay ra với Lục Bỉnh Văn, định lấy lại cặp sách của mình về, nhưng Lục Bỉnh Văn lại nhẹ giọng nói: “Không sao đâu dì à, sức lực con lớn lắm.”

Cố Liên và Hạ Triều rất thích Lục Bỉnh Văn, buổi tối còn làm theo dặn dò của Hạ Diễm, nấu mấy món ngon hai đứa nhỏ thích ăn.

Vì biết thân thể Hạ Diễm yếu ớt nên hai vợ chồng chỉ hy vọng cậu có thể bình an khỏe mạnh, đối việc học cũng không có yêu cầu gì cao.

 Cơm nước xong, thân là nghệ sĩ dương cầm nên Cố Liên đã đi luyện đàn, Hạ Triều thì chơi với hai đứa nhỏ trong chốc lát rồi lại đi làm việc, thấy Hạ Diễm có chút mệt mỏi thì nhắc nhở: “Diễm Diễm, nghỉ sớm một chút đi con.”

Nhưng Diễm Diễm lại là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, Lục Bỉnh Văn cầm sách bài tập của Hạ Diễm lên nhìn, phát hiện cậu không chỉ nhẹ nhàng hoàn thành bài tập, mà còn nhớ rất nhiều kiến thức quan trọng giáo viên nhắc tới.

Cậu ta có chút kinh ngạc và cảm thán với sự thông minh của Hạ Diễm, nhưng bỗng nhiên Hạ Diễm lại khẽ “A” một tiếng, vội vội vàng vàng đứng lên, sau đó nôn nóng tìm kiếm chuỗi hạt màu tím khắp phòng.

“Làm sao vậy?” Lục Bỉnh Văn đứng lên hỏi, “Em đang tìm cái gì?”

“Anh ơi, chuỗi hạt anh đưa cho em không thấy đâu nữa.” Hạ Diễm ngơ ngác nói, “Rõ ràng là buổi sáng vẫn còn mà, khụ khụ…… Khụ khụ, không phải là rơi trên đường về nhà rồi chứ?”

Lục Bỉnh Văn duỗi tay sờ lên cặp sách Hạ Diễm, khi ngón tay vuốt đến khóa kéo cặp sách, cậu ta cảm nhận được một tia quỷ khí mỏng manh.

Cậu ta nhận ra, không phải chuỗi hạt của Hạ Diễm rớt, mà là bị u linh ở thư viện đoạt đi rồi.

“Không sao.” Lục Bỉnh Văn nói, “Em đừng gấp, ngày mai anh đến trường tìm giúp em. Nếu thật sự tìm không thấy thì anh lại cho em cái khác.”

Mắt Hạ Diễm ngân ngấn nước, cậu gật gật đầu, nhưng lại không kìm được buồn bã.

Với cậu mà nói, đó là món quà quan trọng nhất của người bạn thân nhất tặng cho mình.

Cậu đã quen mang theo chuỗi hạt màu tím kia, cũng giống như quen việc có Lục Bỉnh Văn làm bạn bên cạnh mình.

Cậu lại tựa cái đầu nhỏ bông xù của mình lên vai Lục Bỉnh Văn, đột nhiên nghiêm túc nói: “Anh ơi, Diễm Diễm muốn kết hôn với anh.”

Cơ thể Lục Bỉnh Văn khẽ run lên, cậu ta rũ mắt nhìn Hạ Diễm, nói: “Cái gì?”

“Ừm.” Hạ Diễm ngoan ngoãn nói, “Diễm Diễm là Omega, anh là Alpha, chúng ta có thể kết hôn với nhau.”

Lục Bỉnh Văn mở to hai mắt, lần đầu tiên trong đời, lệ quỷ cậu cảm nhận được cái gì gọi là thẹn thùng.

“Em mới bé xíu như vậy đã muốn kết hôn rồi?”

“Ừ.” Hạ Diễm cọ cọ lên cổ Lục Bỉnh Văn, “Kết hôn rồi lúc nào anh cũng có thể ở bên cạnh em.”

Hạ Diễm nghĩ nghĩ, lại nhẹ giọng nói: “Bạn ngồi cùng bàn với em nói, Alpha và Omega kết hôn với nhau còn có thể sinh em bé nữa.”

Lục Bỉnh Văn bịt miệng Hạ Diễm lại, Hạ Diễm bị cậu ta che miệng thì mơ hồ không rõ vì sao, sau đó lại hỏi: “Anh không muốn kết hôn với Diễm Diễm sao?”

Đột nhiên cậu ta phát hiện, hình như Hạ Diễm cũng không trì độn về chuyện này như cậu ta đã tưởng, hoặc cũng có thể nói là Hạ Diễm không có khái niệm gì đối với những việc như thế này, cậu chỉ muốn biểu đạt những gì mình muốn mà thôi.

Rốt cuộc thì trong cái đầu nhỏ thông minh của tiểu mỹ nhân đang nghĩ cái gì cậu ta không biết. Nhưng cậu ta lại cảm thấy trái tim mình chua xót quá, giống như vừa bị thứ gì đó buộc chặt vậy, khiến cậu ta vừa có chút đau khổ, lại vừa có chút vui vẻ hạnh phúc.

Người và quỷ sẽ không bao giờ có em bé được, nhưng cậu ta cũng hoàn toàn không muốn Hạ Diễm gả cho tiểu Alpha khác, sinh em bé cho người khác.

Cậu ta thầm nghĩ, cơ thể Hạ Diễm gầy yếu như vậy không thích hợp để mang thai, cậu ta chỉ hy vọng Hạ Diễm có thể sống thật khỏe mạnh, thật vui vẻ, không cần phải vì chuyện sinh em bé mà chịu cực nhọc.

“Được.” Lục Bỉnh Văn nói, “Chờ chúng ta trưởng thành rồi sẽ kết hôn.”

Hạ Diễm lập tức vui vẻ trở lại, cậu vươn ngón tay nhỏ của mình ra, nói: “Chúng ta ngoéo tay đi.”

“Được.” Lục Bỉnh Văn dịu dàng nói, “Ngoéo tay.”

Bây giờ đã là 9 giờ tối, cho dù có muốn chơi với Hạ Diễm nữa thì Lục Bỉnh Văn vẫn phải nói lời chào tạm biệt.

Lúc gần đi, Hạ Diễm lưu luyến phất phất tay với cậu ta rồi nói: “Anh ơi, ngày mai gặp nhé.”

Lục Bỉnh Văn tạm biệt Hạ Diễm, sau khi ra khỏi Hạ trạch thì dịch chuyển đến thư viện ở tầng 11 của trường học.

Thời gian này, thư viện trường học không có ai. Ngay cả nhân viên ở thư viện cũng đã tan tầm về nhà, thư viện trống rỗng lặng ngắt như tờ, tối đen như mực, ngay cả tiếng bước chân thật nhẹ cũng vang vọng khắp nơi.

Lục Bỉnh Văn đứng yên trước một giá sách, nói với một quả cầu đen thui ngồi xổm cách đó không xa, “Trả lại đây.”

“Vì sao phải trả lại cho cậu.”Tiểu quỷ kia rung đùi đắc ý chơi đùa chuỗi hạt màu tím, “Có bản lĩnh thì tới đoạt về đi, vì cái gì tôi phải đưa cho cậu, vật trang sức này sáng long lanh thật là đẹp mắt, tôi thích những món đồ đẹp như thế này.”

Tiểu quỷ kia “Vèo” một cái xuất hiện trước mặt Lục Bỉnh Văn, vô cùng hứng thú nói: “Ồ? Tôi nghĩ không sai mà, quả nhiên cậu là quỷ.”

Lục Bỉnh Văn không trả lời tiểu quỷ nọ, cậu ta chỉ biến mất trước mặt tiểu quỷ, tiểu quỷ kia tìm khắp nơi, lại bất ngờ bị lệ quỷ cường đại phía sau làm cho bất động.

“Đưa đây.” Lục Bỉnh Văn nói, “Cách Hạ Diễm xa một chút.”

Tiểu quỷ kia bị quỷ khí của Lục Bỉnh Văn bức cho run lẩy bẩy, nó đành phải dâng trả lại đồ của Hạ Diễm bằng cả hai tay, lại nói: “Khụ khụ…. Khụ khụ cậu…. Cậu rất lợi hại.”

Lục Bỉnh Văn lười nói lời vô nghĩa với nó, nhưng tiểu quỷ kia lại đi theo, nó nói: “Vì sao cậu lại trà trộm vào thế giới của con người? Vì dương khí trên người Hạ Diễm quá thơm à, cậu cũng muốn ăn cậu ấy hả?”

Hai mắt Lục Bỉnh Văn trầm xuống, cậu ta đứng yên trước mặt Tiểu quỷ, nói: “Không, tôi chỉ ăn tất cả những Lệ quỷ tới gần cậu ấy.”

Thấy tiểu quỷ bị mình dọa cho phát ngốc, cậu ta lại nói: “Tiểu quỷ cậu có muốn thử một chút không?”

Tiểu quỷ kia vội vàng lắc đầu như trống bỏi, “Không không không, không dám.”

Lục Bỉnh Văn đưa mắt nhìn nó, sau đó biến mất ở cửa thư viện.

Cậu ta lại lần nữa xuất hiện ở Hạ trạch, lại lần nữa xuất hiện trong phòng ngủ của Hạ Diễm, nhìn Diễm Diễm cuộn người thành một quả cầu trên giường.

Đêm đã khuya, Hạ Diễm cuộn người trong chăn nhỏ khẽ ngáp một cái, sau đó tắt đèn, nhắm hai mắt lại.

Sau khi cậu ngủ, Lục Bỉnh Văn đặt chuỗi hạt màu tím lên bàn học Hạ Diễm.

Sau đó, cậu ta cứ đứng như vậy nhìn Hạ Diễm ngủ, mãi đến khi kim đồng hồ điểm 12 giờ, cậu ta bỗng biến thành một làn khói rồi tan biến mất không còn bóng dáng.

Ngay khoảnh khắc cậu ta biến mất, dường như Hạ Diễm đã nhận ra điều gì đó, cậu chậm rãi mở to hai mắt, tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng.

Cậu ngồi dậy, nước mắt chậm rãi trượt xuống hai má, cậu không rõ cảm giác đau buồn trong lòng mình là cái gì, cũng không nhớ vừa rồi mình đã mơ thấy gì trong cơn ác mộng.

“…… Hả?” Hạ Diễm nhìn chuỗi hạt màu tìm nằm trên bàn, “Sao chuỗi hạt của mình lại nằm ở đây?”

Mặc dù khó hiểu, nhưng Hạ Diễm vẫn chậm rãi đeo nó lên cặp sách của mình, còn nhắn tin WeChat cho Lục Bỉnh Văn, nói cho cậu ta biết mình đã tìm được chuỗi hạt rồi, sau đó nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng ban mai len lỏi qua từng ô cửa nhỏ, Lục Bỉnh Văn lại một lần nữa xuất hiện trong phòng Hạ Diễm.

Vốn cậu ta rất chán ghét nhân gian này.

Cậu ta nghĩ, nếu một ngày nào đó cậu ta biến mất, sẽ không một ai nhớ đến cậu ta cả.

Nhưng bây giờ thì lại khác, Hạ Diễm còn quý giá hơn cả đá quý, cũng làm nhân gian này rực rỡ lấp lánh hơn, cậu ta thương nhớ nhân gian vì nơi đó có Hạ Diễm, vậy nên cậu ta không muốn bị biến mất!

 

Hết chương 106.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 106

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên