Chương 11: Vợ Chồng Mới Cưới…..
Tuần đầu tiên của năm học nên cũng không đến lớp nhiều, Hạ Diễm không còn sốt nữa nên đã trở về ký túc xá ở.
Cậu đã đăng ký một công ty linh dị online dựa theo yêu cầu của Lục Bỉnh Văn, cũng đặt tên cho công ty này là “Văn phòng siêu nhiên Bỉ Ngạn”.
Cậu biến văn phòng thành một trang web, giao diện trang web hoàn toàn màu đen giống như avatar của Lục Bỉnh Văn, chỉ có một dòng chữ nhỏ màu vàng nhấp nháy ở phía dưới chỗ nhập yêu cầu đơn đặt hàng: Người đến trừ tà.
Không giống như các công ty linh dị khác, “Văn phòng siêu nhiên Bỉ Ngạn” tạm thời chỉ nhận đơn đặt hàng trực tuyến và sẽ hoàn thành đơn hàng trong vòng ba ngày kể từ ngày nhận đơn.
Sau khi hoàn thành đơn hàng sẽ nhận được một khoản phù lao nhất định.
Nhưng lý tưởng thì tốt đẹp đó, còn thực tế thì ảm đạm vô cùng, trang web đã mở được một tuần rồi mà vẫn chưa nhận được đơn hàng nào.
Một tuần này, Hạ Diễm chăm sóc thân thể mình thật tốt, không chỉ chăm chú đọc sách cổ, còn theo lớp học trực tuyến tâm pháp siêu độ, học vẽ các loại bùa chú trong quyển sách cổ kia.
Trong cuốn sách cổ có hoa văn trộn lẫn với văn tự, rất phức tạp.
Năng lực sao chép của Hạ Diễm rất mạnh, về cơ bản thì đều có thể sao chép được hết, nhưng thứ cậu vẽ ra cũng chỉ là những hình vẽ quỷ dị trên giấy trắng mà thôi, không có bất kỳ tác dụng gì.
Tối chủ nhật, Hạ Diễm ngồi trên giường trong ký túc xá chuyên tâm dùng máy tính bảng theo dõi lớp học online, giáo viên đang nhiệt tình bắt một nữ quỷ rồi siêu độ cho nó trên đường.
Giáo viên nói: “Các bạn học, muốn siêu độ lệ quỷ trước tiên phải khống chế lệ quỷ lại, không cho nó nhúc nhích, rồi sau đó mới dùng bùa triệu hoán để triệu hoán Miêu linh, tiếp theo mới dùng bùa siêu độ điều khiển Miêu linh, để Miêu linh khống chế lệ quỷ siêu độ. Nữ quỷ kia, xem ta đây! Này, chưa từng thấy qua lớp học trực tuyến quay video sao ~sao ~sao ~sao ~sao ~?”
Bài học online bị kẹt vài giây, hình ảnh dừng lại ở khung hình nữ quỷ và giáo viên đối mặt nhìn nhau, hình như giáo viên đang gọi nữ quỷ kia là mẹ vậy.
Hạ Diễm không nhịn được nữa, cúi đầu cười to.
Lục Bỉnh Văn bất thình lình xuất hiện ở đầu giường, gọi cậu một tiếng: “Hạ Diễm.”
Hạ Diễm bị hắn làm cho giật mình, trong lúc nhất thời quên mất bạn cùng phòng của mình vẫn còn ở đây, cậu nhẹ giọng gọi: “Anh?”
Tiểu Kiều đang bận rộn làm bài tập, cậu ta không nghe được giọng nói của Lục Bỉnh Văn, chỉ nghe thấy Hạ Diễm gọi một tiếng “Anh”, vì thế bài tập cũng không làm nữa, hai mắt lấp lánh như ánh sao quay lại nói: “Anh ~ anh? Hạ Diễm, cậu gọi tôi là anh à?”
Ở nhà, bối phận của Hạ Diễm là nhỏ nhất, từ nhỏ đến lớn chỉ có thể gọi người khác là anh chị.
Bề ngoài Lục Bỉnh Văn nhìn qua lớn hơn cậu khoảng sáu bảy tuổi, cậu theo bản năng cứ xưng hô với Lục Bỉnh Văn như vậy, hơn nữa cậu có thể cảm giác được, Lục Bỉnh Văn cũng không ghét xưng hô này.
Lúc này Lục Bỉnh Văn đã biến mất không thấy đâu, mặt Hạ Diễm ửng hồng, cậu nói: “Tôi đang nhắn tin thoại với anh họ.”
Tiểu Kiều thất vọng nói: “Ồ, là anh họ à, đáng tiếc, đáng tiếc quá, gọi đến ngọt ngào như vậy mà lại là anh họ… Thật không khoa học chút nào!”
Hạ Diễm nghĩ có thể là Lục Bỉnh Văn có chuyện tìm mình, vậy nên đã lấy di động ra nhìn một chút, lúc này mới phát hiện Lục Bỉnh Văn đã gửi tin nhắn cho mình cách đây không lâu.
Lục Bỉnh Văn: Tuần này em không về nhà à?
Nhà mà Lục Bỉnh Văn nói chắc là căn hộ của cậu.
Hạ Diễm nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
Nhưng cậu vẫn nhanh chóng thay quần áo, nói với Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, anh họ tôi đến thăm, tối nay chắc tôi sẽ không trở về.”
Tiểu Kiều đáp một tiếng, thấy Hạ Diễm vội vàng rời đi, lại cười hì hì lẩm bẩm: “Hửm, thật sự không phải hẹn hò à?”
Suốt quảng đường đi, Hạ Diễm có hơi lo lắng thấp thỏm, cậu sợ Lục Bỉnh Văn lại đặc biệt đến để khấu trừ một ngàn điểm công đức của mình, ừm, cũng có thể sẽ phải trừ hai ngàn điểm.
Trên đường đi, cậu còn nhận được video call của mẹ, mẹ cậu ân cần hỏi: “Diễm Diễm, trễ thế này rồi sao con vẫn còn ở bên ngoài?”
Hạ Diễm nói dối: “Con quên thắp hương cho Lục Bỉnh Văn.”
Cố Liên vội vàng nói: “Ừ, vậy con mau đi đi, chuyện này sao có thể quên được chứ? Mỗi tuần đều phải đi thắp hương nhé con, nếu không vị Lục tiên sinh kia không vui, lại bỏ mặc con thì phải làm sao bây giờ ”
Hạ Diễm vâng dạ một tiếng cho qua chuyện, còn về việc kết hôn, lần trước cậu đã tùy ý bịa ra mấy câu cho mẹ yên tâm, cũng chỉ nói không có chuyện gì xảy ra.
Vậy cho nên mẹ cậu căn bản không biết cậu đã bị lệ quỷ ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài, còn hấp hối nằm trên giường suốt hai ngày mới ngóc đầu dậy được.
Nếu nói theo một nghĩa nào đó thì, những gì Lưu đạo sĩ đã nói khi cậu mới sinh ra vẫn khá chuẩn xác.
Quả thật là khi cậu vừa tròn mười chín tuổi thì đã bị lệ quỷ “ăn tươi nuốt sống”.
Hạ Diễm đẩy cửa ra, bật đèn phòng khách lên, trên TV vẫn đang phát tin tức.
Lần này Lục Bỉnh Văn không hù dọa cậu, hắn mặc áo ngủ bằng lụa màu xanh đậm ngồi trên sô pha xem TV, nhìn qua không khác gì thanh niên nhân loại bình thường.
Thấy Hạ Diễm nơm nớp lo sợ chần chừ ở cửa, Lục Bỉnh Văn nổi lên tâm tư muốn trêu cậu, hắn cười mà như không cười, nói: “Phu nhân, sao không vào nhà?”
Hạ Diễm đến gần hơn một chút, đặt túi trái cây tươi trong tay lên bàn trước mặt Lục Bỉnh Văn, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, anh có muốn ăn trái cây không? Tôi đi thắp hương cho anh nha.”
Cậu vừa định dùng tốc độ ánh sáng chạy trốn, lại bị Lục Bỉnh Văn buồn bực cười cười kéo vào lòng mình.
Lục Bỉnh Văn nói: “Tôi ở chỗ này thì em đi thắp hương làm gì?”
Hạ Diễm ngồi trên đùi Lục Bỉnh Văn, cũng không biết rốt cuộc Lục Bỉnh Văn có giận hay không, ngay cả động cậu cũng không dám động, hàng mi dài run rẩy, nhìn cậu giống như một con búp bê lớn được Lục Bỉnh Văn ôm vào lòng.
Lục Bỉnh Văn kéo tay trái Hạ Diễm lên nhìn, chậm rãi hỏi: “Hạ Diễm, chiếc nhẫn của em đâu?”
Sinh viên năm nhất hầu như ngày nào cũng phải đi học, đeo nhẫn quá phô trương, Hạ Diễm lại sợ bị rơi mất, vậy nên đã cất nó vào ngăn kéo trong phòng.
Hơn nữa, Hạ Diễm cảm thấy chỉ có người yêu mới nên trao đổi tín vật như nhẫn, vậy nên cậu cũng không hiểu vì sao mình lại có chút kháng cự chiếc nhẫn đó như vậy.
Lục Bỉnh Văn cao quý lãnh đạm, giọng hắn nói không giận cũng tự phát uy, khiến Hạ Diễm theo bản năng sợ hãi vô cùng.
“Nhẫn… Tôi sợ làm mất nên đã cất rồi.” Hạ Diễm chớp chớp mắt, “Thật xin lỗi anh, nếu không, tôi đi đeo nhẫn ngay.”
Lục Bỉnh Văn rất thích sự ngây ngô và luống cuống này của Hạ Diễm, rõ ràng nhìn qua là một đại mỹ nhân vô cùng lạnh lùng, sao cậu ấy lại ngoan như vậy nhỉ?
“Nhẫn có đeo hay không tùy em, vui vẻ là được.” Bàn tay phải Lục Bỉnh Văn phủ lên thắt lưng Hạ Diễm, lại từ bên hông chuyển đến bụng cậu.
“Bụng còn đau sao?”
Mặt Hạ Diễm đột nhiên đỏ bừng, đêm tân hôn của bọn họ, Lục Bỉnh Văn cũng sờ qua bụng cậu như vậy, mà khi đó, hai người bọn họ đã…..
Nhưng giờ phút này, biểu tình của Lục Bỉnh Văn lại vô cùng đứng đắn, giống như thật sự chỉ quan tâm đến sức khỏe của Hạ Diễm.
Hạ Diễm cũng không ngốc, cậu âm thầm loại Lục Bỉnh Văn vào dạng “Lưu manh giả danh tri thức”.
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu nhưng không nói gì.
Khi Lục Bỉnh Văn trêu Hạ Diễm đủ rồi thì buông tay ra, cầm máy tính bảng lên đưa đơn đặt hàng của “Văn phòng siêu nhiên Bỉ Ngạn” cho Hạ Diễm xem.
“Vừa rồi có người đặt hàng.” Lục Bỉnh Văn nói, “Khách hàng đó nói, chỉ cần tiêu diệt lệ quỷ trong hung trạch là có thể cho cậu thù lao hậu hĩnh.”
Hạ Diễm sửng sốt, lúc này mới ý thức được vừa rồi Lục Bỉnh Văn đang trêu chọc mình, chủ yếu là để nói chuyện này.
Cậu cầm lấy máy tính bảng, nhìn thông tin đơn đặt hàng, người đặt hàng là một vị tiên sinh họ Vương, hung trạch của ông ta nằm trong khu có nhiều trường học ở thành phố B, cách đại học T rất gần, chỉ cách có bốn cây số.
Nhà ở thành phố B tấc đất tấc vàng, nhà ở khu có nhiều trường học lại càng đắt, toàn là giá trên trời. Ông Vương đã chi 20 triệu tệ để mua một ngôi nhà cũ rất bình thường cho con trai mình, nhưng không ngờ rằng ngôi nhà cũ đó lại bị ma ám hàng đêm.
Lục Bỉnh Văn liếc mắt nhìn trái cây Hạ Diễm mua, lần này không có chanh mà là một túi cam.
Xem ra bà xã nhân loại của hắn thật sự rất thích trái cây có múi, hoa quả trong nhà đều là họ hàng của cam quýt.
Hạ Diễm do dự nói: “Nhưng tôi chỉ vừa mới học cách vẽ bùa triệu hồi và bùa siêu độ, mấy loại bùa chú này đều không có tính công kích, tôi sợ mình không trị được lệ quỷ, có khi còn vác xác tới cho nó ăn thịt tôi luôn.”
“Không sao.” Lục Bỉnh Văn dùng ý niệm khống chế dao gọt hoa quả, cắt một quả cam tươi ngon ngọt ra, “Tôi sẽ giúp em.”
Có Lục Bỉnh Văn làm chỗ dựa, Hạ Diễm làm thiên sư giả mạo cũng tự tin hơn rất nhiều.
Mắt cậu bị con dao và quả cam lơ lửng giữa không trung thu hút, cậu nói, “Cảm ơn anh.”
Hạ Diễm nhấn nút “Đồng ý nhận đơn hàng”, cũng hẹn thời gian nhận chìa khóa căn hung trạch kia với ông Vương, cậu định tối mai tan học sẽ đến căn nhà đó xem một chút.
Lục Bỉnh Văn tùy tiện phất tay, một cái đĩa bạch ngọc bỗng dưng xuất hiện trên bàn, quả cam và con dao vừa cắt xong cũng rơi xuống nằm chỉnh tề trên đó.
Lục Bỉnh Văn nói: “Hôm nay tôi còn có chút việc, ngày khác gặp lại.”
Sau khi hắn biến mất, Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt quá, đêm nay cậu không cần phải song tu, cậu lại cách con sâu và cây cỏ xa được một chút!
Hạ Diễm vừa ăn cam vừa tò mò cầm cái đĩa ngọc lên nhìn một chút, hình như Lục Bỉnh Văn rất thích ngọc, nhẫn cưới đưa cho cậu cũng được làm bằng ngọc.
Cậu dạo một vòng trong căn hộ, phát hiện hình như Lục Bỉnh Văn đã lấp đầy căn nhà bằng một số đồ trang trí mới nho nhỏ. Ví dụ như bình hoa làm bằng vàng nguyên chất và một cặp ly bằng pha lê trong phòng bếp, trong tủ rượu cũng có thêm mấy chai rượu vang đỏ, trong tủ quần áo cũng có rất nhiều âu phục và đồ ngủ của Lục Bỉnh Văn.
Hạ Diễm nhìn tủ đồ chứa đầy quần áo của mình và Lục Bỉnh Văn, đột nhiên cậu cảm giác cuộc hôn nhân của mình cũng có vài phần chân thật.
Cậu lặng yên đặt bộ âu phục của Lục Bỉnh Văn vào túi chống bụi rồi treo nó lên, đi tắm rồi leo lên giường ngủ.
Lục Bỉnh Văn dịch chuyển trở về Minh giới họp, vừa vặn gặp được vị thần bốn mùa tới tìm hắn để uống rượu hoa.
Thần bốn mùa là vị trí thoải mái nhất trong thần giới. Công việc chủ yếu là thay đổi các mùa, xuân, hạ, thu, đông, một năm ông chỉ cần làm việc bốn lần, thời gian còn lại đều rảnh rỗi.
Nhưng ông cũng là một trong những vị thần lâu đời nhất, quen biết Minh chủ Lục Bỉnh Văn cũng đã mấy ngàn năm, chưa bao giờ nghe qua Minh chủ có tin tức bát quái gì, hôm nay ông đến đưa tiền mừng cho Lục Bỉnh Văn.
“Chúc mừng tân hôn, Lục huynh.” Thần bốn mùa mặc một thân trường bào đầy màu sắc bay đến, “Nghe nói huynh tìm được một nhân loại có bát tự thích hợp kết hôn để cưới, vợ chồng mới cưới, sao Lục huynh không qua đêm ở nhân gian?”
Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói: “Vợ tôi thân thể yếu ớt nhiều bệnh, còn không thể tự lo cho mình, song tu một lần chắc phải nghỉ nửa tháng.”
Thần bốn mùa sửng sốt, nói: “Vậy vì sao huynh lại cưới người ta? Đổi người khác song tu là được rồi, hiệu quả cũng giống như cưới người hợp bát tự.”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, ngẩng đầu lên rót bầu rượu vào miệng.
“Cậu ấy là người hợp mắt ta nhất.”
Hắn chưởng quản luân hồi sinh tử của nhân loại, là tồn tại khiến cho vô số lệ quỷ sợ hãi, xưa nay vẫn luôn đạm mạc không chút nhân tình, cũng không có kiên nhẫn.
Nhưng khi nói đến người vợ mới cưới của mình, trong mắt hắn lại bớt đi vài phần u ám.
Thần bốn mùa như chợt nhận ra điều gì đó, ông nói: “Ồ…. Quý phu nhân chắc chắn là một đại mỹ nhân.”
Lục Bỉnh Văn họp xong ở Minh phủ, thấy thời gian vẫn còn sớm, hắn lại trở về căn hộ của Hạ Diễm.
Hạ Diễm đã ngủ say, Lục Bỉnh Văn nhìn gương mặt say ngủ đáng yêu của cậu, chậm rãi nằm xuống ôm lấy eo Hạ Diễm từ phía sau.
.
Ngày hôm sau có lớp toán cao cấp, Tiểu Kiều chiếm một chỗ tương đối gần vị trí trung tâm cho Hạ Diễm, cậu ta cười tủm tỉm hỏi: “Anh họ cậu đi chưa?”
Hạ Diễm gật gật đầu, tối hôm qua cậu ngủ thật sự rất ngon, lúc tỉnh dậy đã mười hai giờ.
Cậu mang theo hai ly đồ uống nâng cao tinh thần tới, đưa cà phê cho Tiểu Kiều, còn mình thì uống trà chanh đá, mở vở ghi chép ra.
Nửa đầu cuốn vở này là nội dung lớp chuyên ngành của Hạ Diễm, mấy trang cuối là ghi chép nội dung siêu độ của lớp học trực tuyến.
Hạ Diễm rất nghiêm túc đối với chuyện học hành, lúc sức khỏe tốt nhất định sẽ chăm chỉ học hành, chuyện gì cảm thấy hứng thú cũng sẽ nghiêm túc làm.
Hạ Diễm mới học được một nửa trong tổng số 24 tiết học siêu độ, trước mắt cậu quen thuộc nhất chính là tâm pháp siêu độ của Miêu Linh, phương pháp này là dùng triệu hoán thuật gọi linh sủng của mình ra, sau đó dùng linh sủng để siêu độ cho lệ quỷ.
Mà hiệu quả siêu độ như thế nào còn tùy thuộc vào năng lượng của linh sủng quyết định.
Lúc tan học, Hạ Diễm nhìn thời gian rồi vội vàng chạy đi, lại bị đàn anh năm ba cùng khoa chặn ở cửa phòng học.
Hạ Diễm nghi hoặc hỏi: “Đàn anh, có chuyện gì không?”
“À, không có việc gì, muốn hỏi cậu có thời gian ăn tối với tôi không, tôi là phó chủ tịch hội tình nguyện viên, muốn tìm cậu nói một chút về hoạt động tình nguyện cuối tuần.” Đàn anh nói, “Nếu có việc thì cậu cứ đi trước, tôi thêm wechat của cậu, sau này chúng ta nói chuyện sau?”
Hạ Diễm gật gật đầu, nhanh chóng thêm WeChat rồi rời khỏi phòng học, không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Trùm trường mặc áo sơ mi trắng lè lưỡi, hắn ta nói với bạn bè đứng bên cạnh mình: “Cậu ta đã add wechat của tôi, cũng không khó đối phó lắm.”
Bạn bè bên cạnh hắn ta nói: “Lưu Huy cậu vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đương nhiên là dễ dàng rồi, cậu muốn chọn một đối tượng, không phải còn dễ hơn cả việc mua thức ăn ở chợ sao?”
Lưu Huy cười hắc hắc, dương dương đắc ý rời khỏi lớp học.
Hết chương 11.