Chương 115: Phiên ngoại – Lão Quỷ là Trúc Mã của Diễm Diễm (Phần12)….
Có lẽ vì đã chết một lần rồi nên Lục Bỉnh Văn đối với mọi thứ trên đời đều rất thờ ơ.
Cảm xúc của cậu ta như dòng nước ngầm ẩn giấu dưới sông băng vậy. Phần lớn thời gian cậu ta ẩn cảm xúc của mình rất sâu, không ai có thể đoán được cậu ta đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ có những việc liên quan đến Hạ Diễm cậu ta mới để ý. Cũng chỉ có Hạ Diễm mới có thể khơi lên đủ loại cảm xúc trong lòng cậu ta.
Ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng ngủ, Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm đang bọc trong chăm ngủ ngon lành, tính chiếm hữu đối với Hạ Diễm gần đây đã đạt đến đỉnh điểm.
Trong nháy mắt, thậm chí cậu ta còn muốn nhốt Hạ Diễm lại, dùng phương thức nguyên thủy nhất để khiến Hạ Diễm hoàn toàn thuộc về mình.
Cậu ta muốn đánh dấu vào nơi sâu nhất trong thân thể Hạ Diễm, để toàn thân Hạ Diễm tràn ngập khí vị của mình, để trong mắt Hạ Diễm chỉ có mỗi một mình cậu ta.
Đạo đức của con người đã không thể ràng buộc được cậu ta, nhưng Hạ Diễm lại có thể. Lục Bỉnh Văn không cam lòng để Hạ Diễm chịu một chút ủy khuất, nghĩ đến ánh mắt hưng phấn và vui vẻ của Hạ Diễm khi bộ phim điện ảnh kia khởi chiếu, cuối cùng cậu ta vẫn chịu thua.
Cậu ta dùng thân mình chắn bên cửa sổ, vừa chặn tia nắng chiếu lên mặt Hạ Diễm.
Một lát sau, cậu ta vươn tay, lặng lẽ lấy chăn che bụng nhỏ Hạ Diễm lại, nhưng bàn tay lại nhịn không được vuốt ve vùng bụng nhỏ mềm mại bóng loáng như tơ lụa, cảm nhận được xúc cảm ấm áp truyền đến tay mình.
Hạ Diễm ngủ một giấc đến chạng vạng, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại phát hiện Lục Bỉnh Văn đang ôm mình.
“Chắc là dì đã nấu cơm xong rồi.” Lục Bỉnh Văn kéo Hạ Diễm ra khỏi giường, “Ngủ ngon không? Mặt trời sắp lặn xuống núi rồi.”
“Ừm.”
Hạ Diễm vùi đầu vào lòng Lục Bỉnh Văn, thư thả ngửi mùi tùng mộc dễ chịu trên người Lục Bỉnh Văn, cậu thấp giọng nói: “Thật thơm.”
Đối với Alpha mà nói, khen mùi hương trên người thơm chẳng khác nào như đang nói “Anh thật lớn” cả.
Lục Bỉnh Văn nắm cằm Hạ Diễm, nói: “Vợ, trên mạng có nhiều người gọi em là vợ lắm.”
Đây là lần đầu tiên Hạ Diễm nghe Lục Bỉnh Văn gọi mình là vợ. Phần lớn thời gian Lục Bỉnh Văn đều gọi cậu bằng tên, thỉnh thoảng lại gọi là bảo bối, cách gọi trắng trợn như thế khiến Hạ Diễm lại đỏ mặt, đôi mắt màu hổ phách khẽ mở to, nhìn thẳng vào mắt Lục Bỉnh Văn.
Cái đầu nhỏ hỗn độn của cậu rốt cuộc cũng chậm rãi khởi động lại sau một thời gian dài ngủ trưa, lúc này cậu mới muộn màng phát hiện hình như Lục Bỉnh Văn đang ghen, lại hình như chỉ đang trêu chọc cậu.
“Vợ.” Lục Bỉnh Văn kéo Hạ Diễm ngồi dậy, “Dì đã nấu cơm xong rồi, còn không ăn thì cơm canh sẽ nguội mất.”
Thân thể Hạ Diễm vẫn cứ mảnh khảnh gầy yếu giống như khi còn nhỏ, Lục Bỉnh Văn ôm lấy vòng eo nhỏ của cậu, dục niệm trong mắt đã không che giấu được nữa, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Diễm giống như mang theo cả độ ấm, khiến cơ thể cậu cũng cảm thấy nóng.
Hạ Diễm rút tay mình ra khởi tay Lục Bỉnh Văn, cậu chậm rì rì nói: “Ca à, hình như anh……”
“Hình như?” Lục Bỉnh Văn cười mà như không cười, “Hình như chuyện gì?”
So với một năm trước, bây giờ hình như dáng người của Lục Bỉnh Văn cao lên không ít.
Hạ Diễm vốn định nói Lục Bỉnh Văn hình như lại cao hơn, nhưng lời ra tới bên miệng cậu lại cong môi, nói: “Hình như anh càng ngày càng trở nên nguy hiểm.”
Nói xong câu đó, Hạ Diễm để chân trần dẫm lên tấm thảm nhung mềm mại, cậu đứng đưa lưng về phía Lục Bỉnh Văn cởi áo ngủ trên người mình ra.
Bây giờ đang là hoàng hôn, đó cũng là thời khắc Lục Bỉnh Văn thích nhất trong ngày, mùa hè cũng là mùa cậu ta thích nhất trong năm.
Ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu lên người Hạ Diễm, trông cậu xinh đẹp đến mức không giống người phàm. Chỉ là động tác thay quần áo hết sức bình thường, thế nhưng nhiệt độ trong phòng ngủ lại tăng lên, thậm chí còn nóng hơn lúc nãy mấy phần.
Hạ Diễm mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, cậu ngoái đầu lại nhìn Lục Bỉnh Văn, nói: “Ngày mai em phải đến thành phố S một chuyến, đoàn phim có buổi tuyên truyền, em cũng phải phối hợp làm việc.”
Lục Bỉnh Văn chậm rãi đứng lên, thấp giọng nói: “Được.”
Lục Bỉnh Văn nắm lấy cổ tay Hạ Diễm nhẹ nhàng kéo xuống, Hạ Diễm cũng ngã xuống tấm thảm cùng cậu ta, tay hai người mười ngón đan vào nhau, lấy tư thế ái muội nhẹ nhàng hôn một lúc.
Hơi thở của Hạ Diễm càng ngày càng gấp gáp, đợi đến khi bình ổn thì cậu lại nhẹ nhàng cắn lên môi Lục Bỉnh Văn.
“Mai là ngày mồng một.” Hạ Diễm nhìn Lục Bỉnh Văn rồi nhẹ giọng nói, “Anh lại muốn đi đánh nhau à?”
Lục Bỉnh Văn nhìn chằm chằm đôi mắt Hạ Diễm, ngón tay cọ cọ lên gương mặt Hạ Diễm, sau đó cau mày trầm mặc không nói gì.
Quen biết mười ba năm, yêu nhau đã hơn một năm, tất nhiên Lục Bỉnh Văn biết Hạ Diễm rất thông minh và mẫn cảm, cũng biết giữa người yêu không nên có bí mật gì.
Tầng giấy mỏng giữa hai người chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ rách, nhưng sau khi Lục Bỉnh Văn trầm ngâm suy nghĩ một lát thì lại không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, mà lại nói: “Ngày mai anh đưa em đến sân bay. Chờ em từ thành phố S về, chúng ta lại đi xem phim một lần, được không?”
Hạ Diễm nhẹ nhàng cười cong cong khóe môi, cậu vùi đầu cổ Lục Bỉnh Văn cọ cọ, sau đó nhẹ giọng nói: “Được.”
Đúng lúc này, bên ngoài phòng ngủ Hạ Diễm truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của mẹ.
Cố Liên đứng ở ngoài cửa nhẹ giọng nói: “Hạ Diễm, Tiểu Lục, ăn cơm thôi. Nhanh rửa tay rồi xuống nhà ăn cơm, hôm nay có món cá các con thích ăn đó!”
Nhà của Hạ Diễm đã được cải tạo lại một lần, nhưng vị trí biệt thự cũng không có gì khác so với lúc cậu còn nhỏ.
Cố Liên và Hạ Triều cho rằng, từ khi bọn họ tới ngôi biệt thự này sinh sống, Hạ Diễm đã không còn bị yêu ma quỷ quái quấy phá nữa, vậy chứng minh đây này một nơi có phong thuỷ bảo địa.
“Chuyện thu mua công ty đó thế nào rồi?”
“Ừ, chắc là thứ tư tuần sau sẽ xong.” Hạ Triều nói, “Đến lúc đó giá cổ phiếu sẽ có dao động rất lớn.”
“Hình như Diễm Diễm có chút hứng thú với diễn xuất.” Cố Liên nói, “Có nên thu mua một công ty giải trí nào đó không?”
Hạ Diễm ôm chén ngẩng đầu lên, cậu đúng là người may mắn được cha mẹ và người yêu của mình bảo vệ thật tốt, từ nhỏ đến lớn cuộc sống của cậu chưa bao giờ có gì ưu phiền hay phải nghĩ tới chuyện gì lớn lao.
Cố Liên thấy cậu ngẩng đầu thì khẽ cao giọng, hỏi: “Diễm Diễm, con có muốn tiếp tục phát triển ở trong giới giải trí không?”
“Dạ.” Hạ Diễm nói, “Con cũng muốn thử xem thế nào.”
Thấy Hạ Diễm trả lời như vậy, Hạ Triều cũng nghiêm túc nói với Cố Liên: “Hạ gia chưa từng làm về mảng giải trí, nhưng cũng có thể thử xem thế nào. Đến lúc đó sẽ ký hợp đồng với Diễm Diễm làm nghệ sĩ công ty, mọi tài nguyên đều đưa hết cho Diễm Diễm, nhưng chúng ta cũng phải tìm hiểu một phen mới được.”
Lục Bỉnh Văn suy tư một lát rồi nói: “Chú, dì, để Hạ Diễm ký hợp đồng với công ty giải trí dưới quyền Lục thị đi, cháu và công ty sẽ cố gắng hết sức trợ giúp Diễm Diễm.”
Mười mấy năm ở chung, Cố Liên và Hạ Triều đều xem Lục Bỉnh Văn như một đứa con trai khác của mình.
Ngay cả khi nói về những chuyện đại sự trong công ty, bọn họ cũng không kiêng dè sự tồn tại của Lục Bỉnh Văn, ngược lại muốn nói cái gì cứ nói cái đó, như thể đã sớm nhận định Lục Bỉnh Văn là một thành viên của nhà này.
Địa vị của Lục thị ở trong giới giải trí rất cao, tất cả những tài nguyên điện ảnh tốt nhất đều tập trung ở Lục thị, Lục thị cũng không thiếu những tân binh có vẻ ngoài lóa mắt, có thể đến Lục thị là chuyện tốt đối với nghệ sĩ.
Mà trước giờ những gì Lục Bỉnh Văn hứa với Hạ Diễm chưa bao giờ cậu ta làm không được, tất cả những lời cậu ta nói đều làm cho cha mẹ Hạ Diễm yên tâm. Huống chi, bây giờ cậu ta còn là người yêu của Hạ Diễm.
Lục Bỉnh Văn chỉ lớn hơn Hạ Diễm nửa tuổi, mặc dù cậu ta vẫn còn chưa đủ 18 tuổi, nhưng cũng đã bắt đầu tiếp xúc với gia nghiệp, nhìn qua cũng trầm ổn hơn so với các bạn cùng tuổi rất nhiều.
“Cũng được, Tiểu Lục à, vậy làm phiền con chăm sóc Diễm Diễm nhé.” Cố Liên nhẹ giọng nói, “Hai đứa con vẫn còn nhỏ, đừng làm gì mệt mỏi quá.”
“Dạ, dì cứ yên tâm, phải lấy sức khỏe của Diễm Diễm làm ưu tiên hàng đầu ạ.”
Lục Bỉnh Văn gỡ sạch xương cá, sau đó gắp miếng thịt cá bỏ vào trong chén Hạ Diễm.
Hạ Diễm ăn rất chậm, trong lúc mọi người nói chuyện, trong chén đã chất đầy những món cậu thích.
Cố Liên đưa mắt nhìn một cái, thầm nghĩ, thằng bé Tiểu Lục này vừa văn nhã vừa ổn trọng, thậm chí có khi bà còn cảm thấy Lục Bỉnh Văn không giống như một cậu bé 17-18 tuổi.
Chỉ có lúc yêu đương là Lục Bỉnh Văn mới lộ ra chút tâm tính của một thiếu niên, giống như làm việc gì cho người yêu cũng không ngại nhiều.
Bà nhẹ nhàng cười cong cong hai mắt, nói với Hạ Diễm: “Diễm Diễm, sang năm con đã mười tám tuổi rồi, ăn cơm còn phải có người đút cho sao?”
Lúc này Hạ Diễm mới chú ý tới, hình như mình chỉ ăn những món Lục Bỉnh Văn gắp cho, cậu có chút đỏ mặt, đưa mắt ra hiệu ý bảo Lục Bỉnh Văn lúc ở trước mặt cha mẹ thì kiềm chế một chút, rồi lại được đút cho một miếng nữa.
Lục Bỉnh Văn mím môi cười, thấp giọng nói: “Dì à, con sợ vua kén ăn ở trường mẫu giáo nhà chúng ta dinh dưỡng không cân đối, vậy nên đã gắp rau riêng cho em ấy.”
Hạ Diễm ngoan ngoãn ăn những món trong chén mình, “Mẹ, Lục Bỉnh Văn còn ở nhắc đến biệt danh của con khi còn ở nhà trẻ, thật quá đáng.”
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên những món ngon phong phú trên bàn, món nào cũng rực rỡ màu sắc thật hấp dẫn.
Người một nhà hoà thuận vui vẻ hạnh phúc bên nhau, nhưng sau khi Lục Bỉnh Văn rời đi, Hạ Diễm ở trong phòng ngủ ngẩn ngơ gần mười phút.
Mai lại là ngày mồng một, Lục Bỉnh Văn phải đi tham gia đại hội đánh nhau của u linh à?
Thỉnh thoảng cậu cũng sợ Lục Bỉnh Văn đánh thua, hoặc là hoàn toàn biến mất không thấy nữa. Sau khi từ đoàn phim trở về, vào ngày mồng một hàng tháng, trên người Lục Bỉnh Văn lúc nào cũng có thêm vết thương mới.
Nhưng phần lớn thời gian cậu lại đắm chìm trong cuộc sống hạnh phúc, buộc bản thân mình không được nghĩ đến những tình huống xấu đó.
Lúc cậu đang nằm trên giường trằn trọc thì lại nghe tiếng di động khẽ rung.
Lúc gần 12 giờ, Lục Bỉnh Văn gởi tin nhắn đến cho cậu: Bạn trai, ngày mai gặp.
Hạ Diễm có chút kinh ngạc, nhưng trái tim đã an tĩnh trở lại.
Có rất nhiều người gọi cậu là vợ, nhưng cậu vẫn thích được Lục Bỉnh Văn gọi mình như vậy, cậu cười cong cong khóe môi, buông di động xuống, kiên nhẫn chờ đợi bình minh đến.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên cậu như ý nguyện gặp được Lục Bỉnh Văn lông tóc vô thương.
Lục Bỉnh Văn mặc một bộ đồ trắng, thân hình cao lớn, trong ngực còn ôm một bó hoa mẫu đơn tặng cho Hạ Diễm.
Hạ Diễm cầm bó hoa mẫu đơn nhìn một lúc, lại kiểm tra người cậu ta một lát, sau đó mới nói: “Ừm, hình như kỹ thuật có tiến bộ.”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, cầm vali nhỏ của Hạ Diễm lên, nói: “Kỹ thuật gì?”
Hạ Diễm lại đỏ mặt: “…… Anh.”
“Chỉ mới qua một ngày mà người gọi em là vợ càng ngày càng nhiều.” Lục Bỉnh Văn nắm cằm Hạ Diễm, “Còn có người tuyên bố muốn cưới em nữa đó.”
Sau khi bộ phim công chiếu được một ngày, vì để phối hợp tuyên truyền với đoàn phim mà Hạ Diễm cũng mở tài khoản Weibo, vừa mới mở một ngày mà đã đạt được một triệu người theo dõi, hơn nữa tốc độ tăng trưởng cũng cực kỳ nhanh.
Ở dưới tài khoản, có vô số fans bày tỏ tình yêu với cậu, lượt thích và bình luận rất cao, độ tương tác cao đến nỗi tài khoản của cậu trở thành tài khoản có số liệu cao nhất trong tất cả những tân binh Omega trong ba năm trở lại đây.
Mặt Hạ Diễm ửng hồng, cậu nhẹ giọng nói: “…… Em cũng không muốn tùy tùy tiện tiện làm vợ người khác.”
Lục Bỉnh Văn kéo vali trong tay một lúc, thầm nghĩ khi lớn lên phải lập tức cầu hôn Hạ Diễm ngay.
Lang thang trong hỗn độn nửa năm nay, cuối cùng cậu ta cũng nhận ra Minh giới đã xảy ra chuyện, linh hồn Minh Chủ già sắp tan biến, vậy nên ông ta tổ chức thí luyện cho hàng trăm hồn ma để tìm ra người kế vị.
Một năm nữa, người chiến thắng trong cuộc đua này sẽ được quyết định.
Đến lúc đó, nếu cậu ta thắng thì sẽ trở thành Chúa tể mới của Minh giới. Vào ngày đầu tiên trong tháng, cậu ta sẽ nói với họ rằng không có gì khác biệt. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi giây, cậu ta đều có thể bảo vệ được người mình yêu thương nhất. Cậu ta cũng sẽ có được nhiều quyền lợi hơn. Cậu ta không quan tâm đến quyền lực và vàng bạc châu báu, nhưng cậu ta muốn dành tất cả những thứ đó cho Hạ Diễm, vì muốn dành cho Hạ Diễm tình yêu tốt đẹp nhất nên cậu ta rất cẩn thận và trân trọng.
Sự nổi tiếng chỉ sau một đêm đã khiến cho vô số công ty giải trí chìa cành ô liu ra với Hạ Diễm, điện thoại của Hạ Diễm gần như reo liên tục vì có rất nhiều người đại diện gọi tới.
Ba ngày sau, tại bữa tiệc sinh nhật lần thứ 17 của Hạ Diễm, cậu tuyên bố mình sẽ ký hợp đồng với Lục thị và tiến vào giới giải trí.
Vào ngày này, lần đầu tiên Lục Bỉnh Văn tham dự bữa tiệc sinh nhật của Hạ Diễm với tư cách là người kế nhiệm Lục gia.
Bữa tiệc sinh nhật được phát sóng trực tiếp miễn phí. Lục Bỉnh Văn mặc một bộ vest đen tuyền, cậu ta đeo kính gọng vàng, cậu ta đứng bên cạnh Hạ Diễm cũng mặc vest trang trọng, bầu không khí không còn giống một bữa tiệc sinh nhật nữa, mà nó giống tiệc đính hôn chính thức của hai người hơn.
Trong bữa tiệc sinh nhật, Lục Băng Văn không chỉ chúc Hạ Diễn sinh nhật vui vẻ mà còn hứa sẽ dành cho Hạ Diễn những nguồn tài nguyên tốt nhất trước mặt giới truyền thông.
[ Wao, Lục ca giàu quá đi! Trong giới giải trí, giàu có chính là tư bản, tôi ủng hộ lựa chọn của Hạ Diễm.]
[Đừng nghĩ Hạ Diễm là một người có tính cách trong sáng nữa, có tin đồn nói cậu ấy bắt đầu hẹn hò từ năm lớp 9 kìa, có lẽ bây giờ đã bị đánh dấu rồi.]
[Tiểu Lục đẹp trai quá à! Mà tự nhiên không hiểu sao tôi lại bị thu hút bởi sự kết hợp giữa Hạ Diễm x Tiểu Lục, dù hôm nay cả hai đều nghiêm túc, nhưng mà tôi không có cách nào rời mắt khỏi họ được?! ] [Tôi nghe bạn cùng lớp cấp 2 nói Tiểu Lục vẫn luôn là bạn trai của Hạ Diễm, bọn họ là bạn từ thuở nhỏ. Hai người đó hẹn hò đã lâu rồi, có thể sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp cấp 3]
[ Cái gì?! Có thật không? ]
[ Nghe nói bộ phim tiếp theo của Hạ Diễm sẽ là một bộ phim điều tra tội phạm. Vợ ơi! quay phim vui vẻ nhé, anh rất mong chờ.]
[Bây giờ tôi chỉ muốn xem Lục tổng làm người đẹp khóc, chẳng lẽ chỉ có mình tôi là người đầu óc đen tối sao? Thật lãng phí mà.]
[Cuối cùng cũng có người lên tiếng nói hộ lòng tôi!!!! Tiểu Hạ của chúng ta có một khuôn mặt rất hợp để khi dễ, nhìn nhóc con có cảm giác mong manh dễ vỡ quá mà…..]
Hạ Diễm mười bảy tuổi vì đóng một bộ phim mà số phận đã có bước ngoặt thật lớn.
Khi cắt bánh sinh nhật, Lục Bỉnh Văn cúi xuống thì thầm với cậu: “Diễm Diễm, thổi nến xong nhớ ước một điều nhé.”
Dáng người Lục Bỉnh Văn rất cao, cậu ta đứng ở bên cạnh Hạ Diễm giống như hộ vệ của cậu vậy, tin tức tố Alpha cường đại và cảm giác áp bách khiến cho tất cả những Alpha có mặt ở đây đều sợ hãi cậu ta theo bản năng.
Hạ Diễm nhẹ nhàng gật đầu, cậu nhắm mắt lại ước nguyện cho sinh nhật tuổi 17 của mình….
Cậu không ước mình được nổi tiếng, cũng không ước thân thể khỏe mạnh.
Điều ước của cậu chỉ có một, cậu hy vọng Lục Bỉnh Văn sẽ mãi mãi ở bên cạnh mình.
Lục Bỉnh Văn đứng ở bên cạnh cậu nhìn như cấm dục văn nhã, nhưng cậu ta lại đang mơ về tuổi 18 của mình và Hạ Diễm.
Thậm chí cậu ta đã nghĩ đến chuyện, sau khi kết hôn mình sẽ dùng tư thế nào để đánh dấu Hạ Diễm. Cậu ta thầm nghĩ, phương thức mình thích có lẽ sẽ đau một chút, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Lục Bỉnh Văn quyết định, vẫn là dùng tư thế người truyền giáo để đánh dấu hoàn toàn đi.
Đến lúc đó, dù cho Hạ Diễm có khóc thì cậu ta cũng sẽ không dừng lại.
“Anh đang nghĩ cái gì vậy?” Hạ Diễm tò mò nhìn Lục Bỉnh Văn, “Mùi hương tin tức tố trên người anh thật nồng.”
“Không có gì.” Lục Bỉnh Văn thấp giọng nói, “Có lẽ thời kỳ nhạy cảm của anh sắp đến rồi.”
Hết chương 115.