Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 125

Chương 125: Phiên ngoại – PLAY Chi Thần ( Hạ)

 

Lục Bỉnh Văn dùng pháp thuật đốt pháo hoa trên đảo Đào Hoa, từng đóa hoa đào màu hồng nở rộ trên bầu trời, Hạ Diễm bị chọc cho bật cười, nhưng cũng không cho lão quỷ kia tiến vào ngay.

Nhưng kết giới này cũng không thể ngăn cản được Phong Đô Đại Đế có tu vi mấy ngàn năm, Lục Bỉnh Văn xuất hiện ở trước cửa Học Thần phủ, nhưng cũng không đi vào.

“Diễm Diễm, mới vừa rồi không cho anh ôm, là vì anh không mang hoa phải không?” Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói, “Vậy phu quân mang hoa tới là có thể cho vào cửa rồi chứ?”

Hạ Diễm mím môi cười, cậu vung tay lên thu kết giới bao phủ trên đảo nhỏ lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Anh mang đến hoa gì?”

Lúc này, Hạ Diễm để chân trần đi vào suối nước nóng bốn mùa ấm áp ở Học Thần phủ.

Mặt nước gợn sóng lấp lánh, giống như đang bơi lội trong dãi ngân hà vậy. Nước suối không nóng cũng không lạnh bao lấy thân thể Hạ Diễm, khiến Hạ Diễm thoải mái nheo mắt lại.

Lúc này, mái tóc vốn không dài của Hạ Diễm lúc ở nhân gian bỗng chốc biến dài, mái tóc đen nhánh mềm mại bồng bềnh trong nước, giống như những đóa hoa mẫu đơn đen nằm rải rác trên mặt nước.

Tay trái Lục Bỉnh Văn ôm một bó mẫu đơn trắng, tay phải xách theo túi giấy lớn màu hồng phấn kia, ngay khoảnh khắc vợ giải trừ kết giới, hắn đã xuất hiện ở suối nước nóng, lại không ngờ hình ảnh đầu tiên nhìn thấy lại là đại mỹ nhân da trắng tóc đen nằm trong suối.

Trên người Hạ Diễm vẫn còn mặc trường bào màu trắng ướt đẫm, đường cong cơ thể đã dần dần hiện ra bên dưới lớp vải đang dần trong suốt, giống như là một lời mời gọi âm thầm vậy.

Đầu tiên Hạ Diễm nhìn Lục Bỉnh Văn trước, sau đó lại nhìn về phía bó hoa mẫu đơn trong tay Lục Bỉnh Văn, cậu cười cong cong đôi mắt xinh đẹp, “Hoa thật đẹp.”

Mái tóc ướt đẫm dán lên gương mặt cậu, làn da tuyết trắng như phát sáng, giờ phút này trông cậu còn mê người hơn cả hải yêu, ngay cả ánh mắt cũng vô cùng lãng mạn.

Cậu bơi tới bên cạnh bờ hồ, nhìn Lục Bỉnh Văn nói, “Anh có muốn tắm cùng không?”

Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm chằm chằm, ngón tay hắn nhẹ nhàng vén mái tóc ướt sũng của Hạ Diễm ra sau tai, “Em quả thật đã trưởng thành rồi.”

Hạ Diễm nhẹ nhàng hỏi lại một câu, Lục Bỉnh Văn cúi người hôn lên môi cậu, lại không nhẹ không nặng cắn lên khóe môi Hạ Diễm một cái, “Biểu tình vừa rồi của phu nhân giống hệt một con tiểu hồ ly.”

Mặc dù lúc đầu cậu bệnh tật ốm yếu, nhưng Hạ Diễm thượng thần làm con người mười chín năm cũng chưa bao giờ mềm yếu.

Trong cuộc sống là như thế, tình cảm cũng như vậy. Trong mối quan hệ giữa cậu và Lục Bỉnh Văn, dường như cậu luôn là người đóng vai trò quyết định.

Chiếc túi giấy màu hồng phấn vướng bận kia được đặt ở bên cạnh ao, Hạ Diễm hơi dùng lực một chút, Lục Bỉnh Văn đã bị cậu kéo vào suối nước nóng.

Nước trong con suối này là thần thủy ở Thần giới, có khả năng nâng cao tu vi, cũng rất thích hợp cho việc song tu.

Hạ Diễm chậm rãi mở đai lưng trên người Lục Bỉnh Văn ra, cậu cười cong cong hai mắt “Vậy…. Anh thích mèo hay là thích hồ ly?”

“Anh thích em.”

Thân hình cường tráng của Lục Bỉnh Văn ôm lấy mỹ nhân mảnh mai vào trong lòng, đôi mắt màu hổ phách của Hạ Diễm hiện lên vẻ ngượng ngùng, giây tiếp theo, Lục Bỉnh Văn đã kéo cậu xuống nước, ở dưới nước hôn cậu thật lâu.

Áo choàng của hai người uốn lượn như chiếc đuôi của mỹ nhân ngư lay động trong nước, tạo thành một đường cong xinh đẹp ở dưới nước. Hạ Diễm nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run, thân thể cũng run lên nhè nhẹ vì thế tiến công của người yêu.

Nếu lúc này cậu là một chiếc thuyền nhỏ đang lẻn vào vùng biển sâu thì Lục Bỉnh Văn chính là thuyền trưởng khống chế thân thể cậu, cùng cậu ngao du dưới đáy đại dương sâu thẳm này.

Sóng đánh vào thuyền, thuyền lắc lư trên biển, giương buồm trong sóng dữ, chạy ra khỏi màn đêm, hướng tới bình minh sáng lấp lánh, hướng tới ngày mai.

Rạng sáng, Hạ Diễm gối đầu lên ngực Lục Bỉnh Văn, nằm trong ổ chăn mềm mại nghỉ ngơi, cậu mệt cực kỳ, tóc ướt dán vào người, trông cậu giống như một vị thần không thể chạm tới.

Vào lúc bình minh ở nhân gian, một tiếng động lớn đột nhiên nổ ra làm rung chuyển Thần giới.

Tiếng động kia giống như sấm chớp trên bầu trời trước cơn mưa ở trần gian, Hạ Diễm giật mình tỉnh dậy, Lục Bỉnh Văn kéo bàn tay cậu lại, thấp giọng trấn an, nói: “Không có gì đâu.”

Hạ Diễn giật mình, đã lâu cậu không nằm mơ, vừa rồi lại mơ thấy một luồng ánh sáng rất kỳ lạ.

Cậu và Lục Băng Văn cùng nhau bước ra ngoài, nhìn lên ánh sáng bạc trên bầu trời. Lúc bình minh, ánh sáng đó giống như sao băng ở trần gian lướt qua bầu trời rồi nhanh chóng biến mất.

“Anh à, đó là cái gì vậy?” Hạ Diễm nhẹ giọng hỏi, “Nhìn không giống như là sấm sét.”

“Có một vị thần vừa biến mất.” Lục Bỉnh Văn nói, “Đây là tình huống rất hiếm thấy.”

“Biến mất?” Hạ Diễm kinh ngạc mở to hai mắt, “Thần tiên cũng chết sao?”

“Thần tiên có sinh mệnh dài vô tận, nhưng cũng có thể sẽ biến mất.” Lục Bỉnh Văn nói, “Sau khi tồn tại ở thế giới này quá lâu, đôi khi bản thân họ sẽ cảm thấy lạc lối trong lòng, sau đó lựa chọn biến mất.”

“Ý anh là……” Hạ Diễm cau mày, “Là chính người đó tự chọn biến mất? Vậy…… Sau khi biến mất người đó sẽ đi đâu?”

“Đúng vậy, sinh mệnh dài vô tận cũng có nghĩa là tịch mịch không có điểm dừng, có một số vị thần không thể chịu đựng được sự cô đơn như vậy nên đã lạc lối.” Lục Bỉnh Văn nói, “Có lẽ sẽ chuyển thế đầu thai làm người, cũng có thể là hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất trên đời, không thể nói trước được cái gì cả.”

Lục Bỉnh Văn mặc quần áo vào cho Hạ Diễm, cùng Hạ Diễm đi theo luồng ánh sáng kia tới nhân gian.

Năm giờ rưỡi sáng, ánh sáng kia dừng lại ở một thị trấn nhỏ gần thành phố Tân Hải, ở khu chợ trấn trên đã có thôn dân đẩy công cụ làm bánh ra mở quán, trên chiếc bánh nóng hôi hổi được dì chủ quán đập một quả trứng hai lòng đỏ bỏ lên, bà vừa ngước mắt nhìn đã thấy được luồng ánh sáng rơi xuống ruộng lúa mạch cách đó không xa, kỳ quan long trọng như thế khiến bà phải há hốc miệng kinh ngạc.

Dì bán bánh hô to: “Ông già, có sao băng này!”

Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm tới cánh đồng kia trước thôn dân một bước, sau khi ánh sáng tan đi, trên cánh đồng chỉ còn lại một hạt châu sáng ngời.

“Tam hồn ngũ phách đều không tìm thấy, cũng không biết đó là thần tiên nào.” Lục Bỉnh Văn nhìn về phía hạt châu đang nhanh chóng tan vào trong đất, nói: “Xem ra vị thượng thần này thật sự không muốn tồn tại trên thế gian nữa, khí tức cuối cùng của người đó đã hóa thành chất dinh dưỡng tẩm bổ cho mảnh đất này, chờ đến khi thu hoạch vụ thu, mảnh đất này sẽ rất được mùa. Còn về chuyện hậu sự, sẽ có thần tiên khác tới tìm.”

Hạ Diễm nghe xong có chút xúc động, không biết vì sao trong lòng lại có chút xót xa.

Lúc này Lục Bỉnh Văn lại nắm chặt tay Hạ Diễm, cùng cậu mười ngón tay đan vào nhau.

“Diễm Diễm.” Lục Bỉnh Văn nhìn cậu, “Anh không phải thần, anh cũng sẽ không bị lạc lối. Bất cứ khi nào em cần, anh cũng sẽ xuất hiện và ôm em vào lòng.”

“Quả nhiên là nam quỷ tốt của em.” Hạ Diễm cười cong cong hai mắt, “Anh à, anh có tu vi cường đại như vậy, vì sao lại không làm thần tiên?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Anh?” Lục Bỉnh Văn cười, “Chắc là vì anh không muốn luân chuyển công tác.”

Hạ Diễm bị câu trả lời của Lục Bỉnh Văn làm cho mặt đỏ tai hồng, cậu thì thầm, nói: “Nhưng anh lại tham dự vào những công việc em luôn chuyển, rõ ràng thấy anh thích thú như vậy mà.”

Lục Bỉnh Văn nắm tay Hạ Diễm, cùng cậu đón ánh bình minh đang từ từ dâng lên ở phía đường chân trời, cùng nhau chậm rãi bước trên con đường mòn ra khỏi thôn làng.

Kỳ thật, sau khi đánh bại ma đầu, vì hắn chính trực, dũng cảm và có tâm từ bi, vậy nên Chủ Thần lại một lần mà đưa ra lời mời với Lục Bỉnh Văn.

Nhưng Lục Bỉnh Văn lại một lần nữa từ chối Chủ Thần, hắn cũng không muốn thành thần.

Thần yêu thế nhân, nhưng Lục Bỉnh Văn chỉ yêu một mình Hạ Diễm.

Hạ Diễm lôi kéo Lục Bỉnh Văn đi đến chỗ dì bán bánh kia, mua một cái bánh rán hai lòng đỏ trứng gà, cậu cắn một miếng thật to, lại đưa chiếc bánh tới bên miệng Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh à, ăn ngon thật đó, anh nếm thử đi.”

Lục Bỉnh Văn cũng cắn một miếng, giây tiếp theo, thừa dịp Hạ Diễm ăn bữa sáng, hắn mở chiếc dù đen của mình ra, lôi kéo Hạ Diễm dịch chuyển trở về căn hộ ở thành phố B.

Đây là phòng cưới của bọn họ, là nơi chứa rất nhiều hồi ức đẹp của bọn họ.

“Mai là kỉ niệm 1 năm ngày chúng ta kết hôn.”

Lục Bỉnh Văn rót cho vợ một ly nước ấm lúc cậu đang ăn bữa sáng, “Anh đã đưa nhóm Thần sử đến văn phòng rồi, mấy người tổ trưởng Lý sẽ chăm sóc tụi nó, Ti Ti và con con tiểu ngân long kia đã hẹn nhau chơi mạt chược, lúc đưa nó đến đó còn thuận tay lấy ba bịch snack khoai tây Lay’s của em.”

Hạ Diễm mới vừa ăn xong trứng gà trên bánh, đang định bưng cái ly lên uống nước, quay người lại thì nhìn thấy chiếc túi giấy to màu hồng xuất hiện trên tấm thảm len trong phòng ngủ, những món đồ chơi hoa hòe hoa sói loè loẹt rơi ra khỏi túi.

Hạ Diễm mở to hai mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc, hỏi: “Anh à, anh mang đến từ khi nào thế?”

“Anh mua ba túi, một túi để ở Minh Phủ, một túi để ở Đào Hoa Đảo, một túi để ở căn hộ.” Lục Bỉnh Văn nói, “Tất cả đều là kiểu dáng đang lưu hành ở nhân gian, anh đây là đang giúp phu nhân thực hiện công việc một cách toàn diện.”

Hạ Diễm:……Á khẩu.

Lục Bỉnh Văn lấy một hộp quà màu đen từ trong túi giấy ra, cũng từ giữa đống đồ móc ra một chiếc quần lót ren màu đen, “Gần đây anh rất thích màu đen, em thì sao?”

“Giữa ban ngày ban mặt mà…..” Hạ Diễm quay đầu rời đi, “Em vừa mới tan làm ca đêm!”

“Ai nói nhân loại ban ngày không làm?” Lục Bỉnh Văn cười nhẹ, “Anh chỉ vì suy nghĩ cho muôn nghìn chúng sinh trong thiên hạ mà thôi. Hạ Diễm thượng thần, trong thời gian làm việc không được lười biếng, phải nghiêm túc trong công việc.”

Hạ Diễm đã nhận ra nguy hiểm, cậu muốn chạy nhưng lại bị kết giới của Lục Bỉnh Văn giữ lại trong phòng ngủ.

Lục Bỉnh Văn ôm chặt lấy cậu từ phía sau, Hạ Diễm bị cộm đến khó chịu, cậu đỏ mặt thấp giọng nói: “Vậy anh cũng phải mặc cho em xem.”

Nhưng Lục Bỉnh Văn vẫn không cho Hạ Diễm có cơ hội chạy trốn, hắn vẫn dùng tư thế đó mang Hạ Diễm vào phòng ngủ, tay chân cường tráng hữu lực kiên quyết khống chế, giam cầm con mồi trong lòng, hắn cúi người đặt một nụ hôn lên vai Hạ Diễm.

“Ngoan nào.” Lục Bỉnh Văn dỗ cậu, “Một lần vẫn không đủ, em biết mà.”

Hạ Diễm bị hôn cho choáng váng, ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình mặc bộ đồ lót ren màu đen kia từ lúc nào.

Cậu muốn quay đầu lại nhìn Lục Bỉnh Văn, nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được, lão quỷ cường thế này mạnh như thế nào Hạ Diễm biết rất rõ.

Cậu nhắm mắt lại cắn môi mình, gương mặt thanh thuần và thần thánh ửng hồng vì tình.

Mặt trời nhô lên từ phía Đông, ánh sáng vàng ấm áp bao phủ đại địa. Lục Bỉnh Văn dùng linh lực kéo màn cửa ra, hắn nổi lên ý xấu đưa Hạ Diễm tới trước cửa sổ sát đất, nói: “Hình như chúng ta chưa từng cùng nhau ngắm mặt trời mọc.”

Ý thức của Hạ Diễm đã có chút rời rạc, cậu nói: “…… Anh à, đừng làm như vậy.”

“Đừng làm gì?” Lục Bỉnh Văn cười như không cười, “Đừng làm như thế này, hay là…… Như thế này?”

Hai tay Lục Bỉnh Văn ôm eo Hạ Diễm, hắn hơi dùng sức một chút, chờ đến lúc Hạ Diễm mở mắt ra lần nữa, cậu mới phát hiện lão quỷ kia đã thiết lập một kết giớ ở bên ngoài nhà mình.

Nhân loại bên ngoài cũng không thể nhìn được những hình ảnh kiều diễm trong phòng, thậm chí cũng không nghe được bất cứ âm thanh gì trong phòng. Nhưng như thế vẫn khiến Hạ Diễm cảm thấy vừa thẹn lại vừa thoải mái.

“Bảo bối.”

Giọng nói Lục Bỉnh Văn vang lên lại có mấy phần si mê, “Em thấy sao……”

Hạ Diễm lại không kìm được mà rơi nước mắt, cậu nắm lấy cổ tay Lục Bỉnh Văn, nói: “Cái gì?”

“Em thật xinh đẹp.” Lục Bỉnh Văn dựa vào bên tai cậu thấp giọng nói, “Anh yêu em, bảo bối, anh yêu em…… Anh yêu em……”

Hạ Diễm đã ở trong nhà nguyên cả ngày kỷ niệm ngày cưới.

Cậu không nhớ rõ Lục Bỉnh Văn đã nói câu anh yêu em bao nhiêu lần, chỉ biết cuối cùng mình ngay cả nước mắt cũng không chảy ra nổi. Rõ ràng thần tiên thánh khiết không tì vết, nhưng toàn thân cậu lại bị làm ô uế, như con mèo nhỏ bị ướt sũng ngày mưa, trông vừa đáng thương lại  vừa đáng yêu.

Cậu thầm nghĩ, nếu vòng luân chuyển công tác của thần tiên mà có đánh giá thành tích, thế nào cậu cũng phải cho mình 1.5 điểm.

Không, cậu cảm thấy mình đáng giá được 2 điểm, cậu đây phải tính là gấp đôi hiệu quả.

Sau khi học kỳ mới khai giảng, Hạ Diễm lại về ký túc xá. Cậu đeo phone tai mèo lên chơi game, lúc đang định hút một ngụm trà sữa bốn mùa thì lại nghe Tiểu Kiều nói với mình: “Diễm Diễm, cậu biết không, theo khảo sát mới nhất, mức độ hài lòng của người dân nước ta đối với cuộc sống vợ chồng tăng 30% so với năm ngoái!!!”

Thiếu chút nữa Hạ Diễm đã bị sặc trân châu cho tắt thở, cậu mở to hai mắt hỏi lại: “Cái gì?!”

Vẻ mặt cậu đầy nghi hoặc, bỗng Lục Bỉnh Văn gởi số liệu mới nhất đến cho cậu.

Lục Bỉnh Văn gởi tới cho cậu một đường links.

Lục Bỉnh Văn: Chúng ta tiếp tục nỗ lực nào vợ ơi!

 

Hết chương 125.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 125

Ngày đăng: 19 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên