Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 13

Chương 13: Bị Ông Chồng Ma Quỷ Đòi Nợ…..

 

    Trên đường về nhà, Hạ Diễm còn đang mặc cả với Lục Bỉnh Văn.

        “Lục tiên sinh, siêu độ là tôi làm mà, anh chỉ có thể tính là bốn lần, không thể tính năm lần được.”

        Thấy tốc độ nói chuyện của Hạ Diễm trở nên nhanh hơn, Lục Bỉnh Văn cười như không cười nói: “Muốn siêu độ cũng phải trói lệ quỷ trước, không có tôi trói nó lại thì em làm cách nào siêu độ thành công được. Vì vậy, năm lần là năm lần.”

        Hạ Diễm nghe giọng điệu của Lục Bỉnh Văn, cảm thấy hình như hắn rất nghiêm túc.

        Bất tri bất giác cậu lại rơi vào cái bẫy của yêu ma, cậu nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu một ngày song tu với anh năm lần, chắc hôm sau tôi phải đi uống canh Mạnh Bà, sau đó…. Anh có thể tìm vợ mới.”

        Lục Bỉnh Văn bật cười, hắn đặt tay lên trán Hạ Diễm.

        Khi siêu độ sẽ tiêu hao rất nhiểu linh lực của con người, thân thể Hạ Diễm còn chưa thích ứng được, bây giờ đã bắt đầu sốt nhẹ, nhưng cậu vẫn chưa cảm giác được.

        “Nếu không ngoan tôi sẽ ăn em.” Lục Bỉnh Văn nghiêm trang nói, “Em đừng quên, tôi cũng là lệ quỷ, có thể ăn thịt người.”

        “Anh sẽ không ăn c tôi đâu.” Hạ Diễm thấy không nói lại được Lục Bỉnh Văn, cậu tủi thân làm nũng, “Anh à, tối nay tôi rất mệt, tôi muốn đi ngủ sớm một chút.”

        Không ngờ lần này Lục Bỉnh Văn lại dễ nói chuyện như vậy, hắn nói: “Vậy trước tiên cho em nợ.”

        Cuối cùng Hạ Diễm cũng ý thức được Lục Bỉnh Văn đang trêu mình, nhất thời vui vẻ nói: “Vừa rồi anh có thấy một con mèo nhỏ không? Tôi đã biến ra được một con mèo nhỏ màu vàng đó!”

        “Đó là linh sủng hình thành do em tập trung linh lực.” Lục Bỉnh Văn nói, “Linh sủng chỉ là linh thể, nhưng chờ linh lực của em mạnh hơn thì hình ảnh linh sủng cũng sẽ càng thêm rĩ ràng, đến lúc đó sẽ không còn là trạng thái linh thể nữa mà sẽ biến thành thần sứ của em.”

        Hạ Diễm cảm thấy thật thần kỳ, khi còn bé cậu đã muốn học trừ tà, nhưng lúc ấy các đạo sĩ đều chê thân thể cậu yếu ớt nhiều bệnh, không ai chịu thu cậu làm đồ đệ, không nghĩ tới cuối cùng người dạy cậu những thứ này lại là một con lệ quỷ.

        “Mỗi lần chỉ có thể cứu được một hồn ma thôi sao?” Hạ Diễm tò mò hỏi.

        “Chờ linh lực của em mạnh hơn thì có thể khống chế nhiều phù chú hơn, siêu độ được nhiều lệ quỷ hơn.” Lục Bỉnh Văn nói, “Đối với người mới bắt đầu thì, có thể thành công siêu độ được một con lệ quỷ đã xem như có thiên phú rồi.”

        “Làm thế nào để có thêm linh lực?”

        Lục Bỉnh Văn cười khẽ: “Song tu với tôi.”

        Tai Hạ Diễm đỏ bừng ngay tức khắc, cậu bán tín bán nghi hỏi: “Thật à?”

        Lục Bỉnh Văn nói: “Bát tự của em rất hợp với tôi, chúng ta cùng nhau song tu, công lực của tôi tăng lên rất nhiều, linh lực của em cũng sẽ tăng.”

        Hạ Diễm nhỏ giọng nói: “Vậy linh lực này tôi từ từ tăng cũng được, không thể gấp, không thể gấp được.”

        Bộ dáng cậu sụp đổ không ngừng lầm bầm quá đáng yêu, Lục Bỉnh Văn nhịn không được khẽ nhếch khóe miệng.

        “Anh à, lúc trước anh nói, nếu công đức của con người quá thấp sẽ không được luân hồi hoặc đầu thai thành sinh vật rất thấp. Vậy nếu công đức của con người quá cao thì sẽ như thế nào?”

        “Nếu mấy kiếp luân hồi đều có công đức viên mãn, nói không chừng em có thể phi thăng thành tiên.” Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói, “Hoặc là kiếp sau mệnh rất tốt, cả đời bình an thuận lợi, thẳng đến khi chết già rồi đầu thai.”

        Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn hắn: “Quả nhiên vẫn phải tích lũy công đức nhiều một chút, bằng không… Thu không đủ chi cũng không tốt.”

        Ông Vương không ngờ mọi chuyện lại được giải quyết nhanh như vậy, mới đầu ông còn không tin, hôm đó to gan lớn mật đến ngủ lại một đêm, thật sự không có chuyện lạ nào xảy ra nữa, ngày hôm sau ông liền chuyển cho Hạ Diễm một vạn nhân dân tệ làm thù lao.

        Ông Vương còn nói Hạ Diễm lấy tiền công quá thấp, còn tốt bụng nhắc nhở cậu phải tăng giá cao hơn một chút.

        Hạ Diễm cảm ơn ông, lại nhờ ông giới thiệu mình với bạn bè người thân nếu họ có nhu cầu trừ tà, sau đó cậu đem số tiền đầu tiên mình kiếm được trong đời đổ hết vào game.

        Mấy ngày tiếp theo, Hạ Diễm đều ở lại ký túc xá.

        Nghĩ đến việc mình còn nợ đến năm lần, Hạ Diễm hoàn toàn không dám trở về căn hộ.

        Mãi cho đến tối thứ sáu, Hạ Diễm cảm thấy bây giờ mà mình không về, chắc chắn Lục Bỉnh Văn sẽ đến ký túc xá tìm mình.

        Đến lúc đó, lỡ lão lưu manh này đột nhiên nổi hứng thú, bắt cậu song tu ở trong ký túc xá luôn… Vậy cục diện khó mà kiểm soát được.

        Tiểu Kiều đã quen với thói quen sinh hoạt của Hạ Diễm, cậu ta cười tủm tỉm hỏi cậu: “Diễm Diễm, anh họ cậu lại đến thăm à?”

        Hạ Diễm cầm quyển sách cổ thần kỳ kia bỏ vào trong túi, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”

        Tiểu Kiều tựa lưng vào ghế cười như một con hồ ly nhỏ, cậu ta nói: “Vị anh họ kia đối với cậu thật tốt, cuối tuần tôi cũng phải đi ra ngoài một chuyến, với lại, bây giờ tôi cũng đi luôn đây.”

        Hạ Diễm giật mình, không ngờ Tiểu Kiều lại vội như vậy, liền nói: “Được, vậy cậu chú ý an toàn nha.”

        Lúc này điện thoại di động của Hạ Diễm rung lên liên tục mấy lần, Hạ Diễm mở điện thoại lên nhìn một chút, là đàn anh mấy ngày trước làm trong hiệp hội tình nguyện viên, anh ta hỏi cậu đang làm gì, buổi tối có thời gian đi KTV không.

        Thấy Hạ Diễm không trả lời, đối phương trực tiếp gọi video call tới.

        Hạ Diễm không nghe điện thoại, trực tiếp cúp máy, lại trả lời tin nhắn: Xin lỗi, tôi đang bận, tối nay không đi.

        “Ai vậy?” Tiểu Kiều nhíu mày, “Đây không phải là anh họ của cậu, anh cậu từ trước tới giờ chưa từng thúc giục như vậy.”

        “Đàn anh Lưu Huy của hiệp hội tình nguyện viên.” Hạ Diễm nhận ra ý của vị học trưởng này, nhưng cậu không có ý định uống rượu. “Mấy ngày trước lúc tan học, anh ta đến chặn tôi lại xin WeChat, nói là muốn thương lượng chuyện hoạt động tình nguyện cuối tuần.”

        “À, tôi biết anh ta, anh ta tập điền kinh, cũng là trùm trường của đại học T đó.” Tiểu Kiều chậc chậc nói, “Cậu cứ tránh xa anh ta một chút, nghe nói nhà anh ta rất có bối cảnh, lúc trước còn từng bao người mẫu nam, rất thích xuống tay với mấy thiếu niên xinh đẹp như cậu. ”

        Hạ Diễm mê mang nói: “Bao?”

        “Ừm, bao dưỡng đó.” Tô Cảnh Kiều nói, “Cách anh ta trở thành phó hội trưởng hội tình nguyện cũng rất đơn giản, chính là ba anh ta quyên góp thật nhiều tiền, rồi anh ta liền thuận lý thành chương lên làm phó hội trưởng, thêm được rất nhiều điểm tổng hợp. Nếu không, cậu nhìn bộ dáng của anh ta xem, dù có làm tình nguyện thì tâm cũng không thành, chỉ vì mấy điểm giáo dục đạo đức thôi.”

        Hạ Diễm đột nhiên nghe tới điểm đạo đức thì lại nghĩ đến điểm công đức của mình, cậu không khỏi thở dài.

        Khi cậu về đến căn hộ thì cũng đã tám giờ tối.

        Cậu cẩn thận mở cửa, đèn phòng khách quả nhiên vẫn còn sáng.

        Lục Bỉnh Văn vừa mới tắm xong, trong tay hắn cầm ly rượu vang đỏ, rượu trong ly vẫn còn hơn một nữa, hắn khoác áo choàng tắm lỏng lẻo, ngồi trên sô pha gõ bàn phím máy tính xách tay, nhìn qua không khác gì một thanh niên nhân loại bình thường.

        Thấy Hạ Diễm trở về, Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói: “Phu nhân còn biết đường về nhà à.”

        Hôm nay Hạ Diễm xách một túi nho về, cậu ngoan ngoãn buông trái cây xuống, ngồi bên cạnh Lục Bỉnh Văn.

        “Anh, anh đến từ lúc nào?”

        Lục Bỉnh Văn cười, hắn nói: “Mấy ngày nay tôi vẫn luôn chờ em.”

        Hạ Diễm biết, đêm nay mình trốn không thoát, lệ quỷ cần cậu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cậu cũng chỉ có thể đem mình hiến cho lệ quỷ.

        Hạ Diễm chớp chớp hàng mi dài, đứng lên nói: “Tôi đi tắm.”

        Cậu mới vào không bao lâu thì Lục Bỉnh Văn cũng đẩy cửa phòng tắm đi vào.

        Phòng tắm mịt mù hơi nước, tràn ngập mùi sữa tắm dừa.

        Thân thể Lục Bỉnh Văn thon dài hữu lực, biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng tầm mắt lại nóng đến mức gần như muốn đốt cháy hạ Diễm.

        Hạ Diễm quay đầu nhìn lại, làn da trắng nõn bị hơi nước trong phòng tắm hun cho ửng hồng.

        Lục Bỉnh Văn giữ cằm Hạ Diễm, đút cho cậu một ngụm rượu vang đỏ thơm ngọt, sau đó tiếp tục kéo dài nụ hôn này, thừa dịp Hạ Diễm chưa hoàn hồn lại, hắn lấy chiếc thắt lưng vàng cực mảnh kia buộc vào vòng eo mềm mại nhỏ bé của thiếu niên.

        Mặc dù Hạ Diễm rất gầy, nhưng bụng dưới lại rất săn chắc, còn có hõm lưng, đeo thắt lưng vàng lên quả nhiên rất đẹp.

        Ngày hôm sau Hạ Diễm tỉnh lại trong lòng Lục Bỉnh Văn, cậu mơ thấy mình biến thành một con chim cánh cụt nhỏ ở Nam Cực, đang ôm một cục băng trôi nổi trên biển, tỉnh lại mới phát hiện mình đang ôm Lục Bỉnh Văn, một lão lưu manh còn không bằng khối băng.

        Cậu muốn ngồi dậy, nhưng thắt lưng lại không có chút khí lực nào, chỉ có chiếc chuông nhỏ trên thắng lưng chỗ vòng eo là nhẹ nhàng lắc lư, phát ra âm thanh trong trẻo dễ chịu.

        Lục Bỉnh Văn đã tỉnh dậy từ sớm, hắn không nhẹ không nặng ấn xuống thắt lưng Hạ Diễm, cậu lại ngã về lại trong ngực hắn.

        Lục Bỉnh Văn nhìn về phía ánh mắt Hạ Diễm, ánh mắt Hạ Diễm mơ hồ ngơ ngác, giống như mưa bụi mông lung mờ mịt ở Giang Nam, như thể một giây sau, những hạt mưa ấy sẽ bay ra và rơi xuống người hắn vậy.

        Nhưng Hạ Diễm cũng không cáu kỉnh, cậu chỉ chớp chớp hàng mi dài mấy cái rồi lại mơ mơ màng màng nhắm mắt lại ngủ tiếp, trong miệng còn nhẹ giọng lẩm bẩm một câu gì đó nghe không rõ.

        Lục Bỉnh Văn tới gần chăm chú lắng nghe, Hạ Diễm đã nói, “Anh à, đừng bắt nạt tôi nữa mà.”

        Vào những lúc như thế này, bất kỳ nam quỷ nào cũng sẽ cảm thấy tâm tình rất tốt, Lục Bỉnh Văn đắp chăn cho Hạ Diễm, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa tăng lên mấy độ rồi vào phòng bếp nấu cháo kê, nấu xong rồi lại đến thư phòng luyện thư pháp.

        Thức ăn của con người đối với hắn là một tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hắn có thể ăn cơm, nhưng không ăn cũng sẽ không chết.

        Nhưng quả thật là hắn đã tồn tại quá lâu rồi, đôi khi để giết thời gian, hắn cũng sẽ nếm thử hương vị của các loại mỹ thực.

        Nhưng hôm nay hắn nấu cơm là để chăm sóc người vợ yếu đuối không thể tự lo liệu cho bản thân của mình, còn bị hạ cả đường huyết.

        Mãi đến buổi chiều Hạ Diễm mới tỉnh, so với đêm tân hôn thì tối hôm qua Lục Bỉnh Văn càng thêm hung hãn, nhưng cậu lại nếm được nhiều tư vị hơn so với đau đớn.

        Nghĩ đến những hình ảnh không thể nói thành lời kia, hai má cậu lại nóng lên, vội vàng cởi thắt lưng xinh đẹp kia xuống, bỏ vào trong ngăn kéo, lại kéo cao cổ áo, che đi vết hôn ở xương quai xanh của mình.

        “Hạ Diễm.” Lục Bỉnh Văn gọi cậu, “Đến ăn cơm.”

        Lục Bỉnh Văn làm bữa trưa rất thịnh soạn, sáu món mặn một món canh, còn có một chén cháo kê thơm phức.

        Đây là lần đầu tiên Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn cùng nhau ăn cơm. Lục Bỉnh Văn không còn bộ dáng bá đạo như tối hôm qua, hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh và lãnh đạm như ngày thường, giống hệt khối băng trong mơ của Hạ Diễm.

        Nắng chiều chiếu lên bàn ghế trong phòng ăn, Hạ Diễm cũng không biết nói chuyện gì với Lục Bỉnh Văn, chỉ lo vùi đầu ăn cơm, ngay cả điện thoại di động rung mấy lần cũng không phát hiện.

        Lục Bỉnh Văn liếc mắt nhìn điện thoại của Hạ Diễm, nói: “Không trả lời sao?”

        Hạ Diễm cầm lên nhìn một chút, lại là Lưu Huy.

        Cậu lắc đầu, thấy Lục Bỉnh Văn chăm chú nhìn mình, lại giải thích: “Tôi và anh ta không thân quen lắm, thêm wechat anh ta là vì hoạt động tình nguyện.”

        Nếu là bình thường, không nghe điện thoại cũng không sao.

        Nhưng vào lúc này, Hạ Diễm nhìn Lục Bỉnh Văn chậm rãi múc canh cho mình, thầm nghĩ không nhận thì không hiểu sao lại có cảm giác giống như giấu đầu lòi đuôi vậy.

        Vậy nên cậu đã nhấn kết nối.

        “Này, Hạ Diễm, chiều nay ra ngoài chơi đi? Tôi nghe nói cậu thích vẽ tranh, chúng ta đi chơi tô màu tranh sơn dầu đi? Lưu Huy nói, “Tôi sẽ lái xe tới đón cậu.”

        “Tôi không muốn đi.” Hạ Diễm nói, “Đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.”

        “Hả? Cậu……”

        Hạ Diễm cúp điện thoại, yên lặng xóa wechat của người này, sau đó nghiêng đầu quan sát biểu tình của Lục Bỉnh Văn.

        Hạ Diễm còn quá nhỏ, cậu đối với hôn nhân còn chưa có khái niệm gì, nhưng đối với Lục Bỉnh Văn thì cậu rất trung trinh.

        Lục Bỉnh Văn gắp một miếng sườn cho Hạ Diễm, hỏi cậu: “Gần đây thời tiết không tệ, không đi chơi với bạn sao?”

        Hạ Diễm lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Buổi chiều tôi muốn xem lại mấy bài học siêu độ anh đã gởi, sau đó tiếp tục vẽ bùa.”

        Khi còn bé Hạ Diễm thường xuyên bệnh tật ốm yếu, những đứa trẻ khác có thể ra ngoài chơi, còn cậu thì chỉ có thể ở nhà dưỡng bệnh.

        Chờ đến khi cậu lớn hơn một chút, hình như đã bỏ lỡ mất thời kỳ kết bạn tốt nhất. Vì vậy, mặc dù cậu có bạn, nhưng không phải là loại bạn bè thân thiết có thể mặc chung một chiếc quần, cậu đã quen với việc lúc nào cũng một mình.

        “Được.” Lục Bỉnh Văn nói, “Không muốn đi thì đừng đi.”

        Buổi chiều, Hạ Diễm định ôn tập một chút các bước dùng linh miêu để siêu độ.

        Cậu đã vẽ rất nhiều lần, nhưng hình như phù chú cậu vẽ không đúng thứ tự, thất bại hết lần này đến lần khác, không triệu hoán ra được mèo con.

        Hạ Diễm có chút thất vọng, nhưng vào lúc này Lục Bỉnh Văn lại xuất hiện phía sau cậu, ôm lấy cậu vào lòng, hắn dùng tay phải lạnh như băng của mình nắm lấy tay Hạ Diễm, nói: “Hạ Diễm, tập trung tinh thần niệm tâm pháp.”

        Hạ Diễm giật mình, dù là vóc dáng hay là bàn tay gì cậu cũng đều nhỏ hơn Lục Bỉnh Văn một chút.

        Giờ phút này, Lục Bỉnh Văn ôm lấy cậu, dạy cậu vẽ bùa từng nét từng nét một, nhưng so với song tu càng làm cho Hạ Diễm cảm thấy ngại ngùng hơn, tai cậu cũng đỏ bừng.

        Vài giây sau, một con mèo con vàng rực rỡ xuất hiện trên chiếc bàn gỗ gụ cổ xưa.

        Mèo con duỗi thắt lưng, thấy trên bàn có bút lông, liền dùng móng vuốt chộp cây bút chơi đùa, hầu như không khác gì so với mèo con ở nhân gian.

        Hạ Diễm khẽ “Oa” một tiếng, ánh mắt cậu cũng sáng lên, cười khanh khách nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh ơi, nhìn kìa!”

        Lục Bỉnh Văn thấy Hạ Diễm vui vẻ như vậy cũng khẽ nhếch khóe miệng.

        Nhưng thính giác của hắn so với Hạ Diễm càng nhạy cảm hơn, rất nhanh đã phát hiện,dưới lầu chung cư Hạ Diễm có hai người xa lạ cầm máy ảnh, trong đó có một người đã nhắc tới hai chữ “Hạ Diễm”, trên người còn mang theo vài phần khí tức tà ác.

        Chỉ trong nháy mắt, Lục Bỉnh Văn đã biến mất trước mặt Hạ Diễm.

Hết chương 13.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 13

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên