Chương 16: Bị Ma Ám……
Sau khi Tô Cảnh Kiều nhìn thấy Lục Bỉnh Văn thì hoạt bát hơn rất nhiều, cậu ta và Hạ Diễm sóng vai đi ở phía sau Lục Bỉnh Văn, nhỏ giọng nói với Hạ Diễm: “Đột nhiên tôi cảm thấy hồn ma mình yêu đương qua mạng kia cũng không tính là đẹp trai lắm, so với anh họ của cậu thì còn kém xa.”
Bên ngoài mưa to như trút nước, nhưng bộ âu phục Lục Bỉnh Văn mặc lại không dính một giọt mưa, giày da vẫn trơn bóng như mới, một vết bẩn cũng không có.
Chỉ nói về diện mạo và dáng người thôi, quả thật là đẹp hơn rất nhiều so với phần lớn người trên trần thế, chỉ là, khí chất có chút u ám, mặc dù nho nhã lễ độ, nhưng cũng khiến cho người ta không dám tiếp cận.
“Anh họ của tôi quả thật là vô cùng đẹp trai.” Hạ Diễm nhìn bóng lưng vô cùng đẹp của Lục Bỉnh Văn, “Hơn nữa anh ấy còn tuổi trẻ tài cao, ở phương diện bắt yêu trừ ma thì thiên sư bình thường đều không thể sánh bằng.”
“Vậy mạng nhỏ của tôi chẳng phải là giữ được rồi sao?”
Tiểu Kiều vô cùng dẻo miệng, người lại rất nhỏ, vừa hưng phấn đã ôm lấy eo Hạ Diễm, giống hệt một con lười mệt mỏi không chịu nổi.
Lục Bỉnh Văn dừng bước, ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua chỗ hai tay Tiểu Kiều đang ôm eo Hạ Diễm, lại tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Hạ Diễm, trầm giọng nói: “Ừm, nhờ phúc của em họ mà gần đây công lực của tôi tăng vọt.”
Tiểu Kiều nghe như lọt trong sương mù, chỉ nghe hiểu được Lục Bỉnh Văn vô cùng mạnh mẽ, cậu ta tò mò hỏi: “Diễm Diễm, cậu làm cái gì mà có thể khiến cho công lực của anh họ tăng vọt lên vậy?”
“…… Anh ấy nói xàm đó.” Khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Diễm lại đỏ bừng, trông rất khả nghi, “Tôi….. tôi chỉ thỉnh thoảng giúp anh ấy một chút việc nhỏ thôi.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lục tiên sinh cũng coi như là thanh niên kết hôn sớm, đúng không? Bây giờ không có nhiều người kết hôn ở tuổi 24, 25 đâu. “Tiểu Kiều cười rồi nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, “Anh họ, anh và vợ mình làm sao quen nhau?”
Lục Bỉnh Văn cười khẽ, đáp: “Xem mắt.”
Tiểu Kiều bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Chị dâu nhất định là người vô cùng xinh đẹp.”
Lục Bỉnh Văn lại liếc Hạ Diễm một cái, nói: “Vợ tôi đúng là một mỹ nhân.”
Lỗ tai Hạ Diễm đỏ bừng, may mắn là Lục Bỉnh Văn cũng không tiếp tục trêu chọc cậu nữa, hắn thu ô, tao nhã ngồi trên ghế ở đại sảnh khách sạn, chờ bọn họ mở cửa phòng.
“Bạn nhỏ à, các cậu muốn đến phòng 1108 kia sao?”
Lễ tân khách sạn nghe Hạ Diễm và Tiểu Kiều nói đặc biệt muốn đến phòng 1108 thì sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ quái.
Thấy lễ tân do dự nửa ngày, tựa hồ như có chuyện muốn nói, Hạ Diễm liền hỏi thêm một câu: “Chị à, phòng 1108 có chuyện gì sao?”
“À, chuyện là như thế này.” Lễ tân cười gượng vài tiếng rồi nói tiếp, “Ngày này năm ngoái, căn phòng đó có người nhảy lầu, sau đó không có khách nào dám đến ở nữa, khi dì tạp vụ đi quét dọn căn phòng kia còn nghe thấy tiếng gõ vào tường rầm rầm, chuyện này đã lan truyền trong khách sạn một thời gian, bình thường phòng 1108 đều để trống, không có người ở. Các cậu… Các cậu có chắc là mình muốn đến đó ở không?”
“Nhảy, nhảy lầu?” Tiểu Kiều kinh ngạc nói, “Tại sao?”
“À, người nọ nhảy lầu vào buổi tối, chúng tôi cũng không biết anh ấy đã gặp phải chuyện gì, lúc anh ấy mở cửa phòng thì tinh thần đã có chút hoảng hốt.” Chị ở gái quầy lễ tân hỏi, “Hai cậu là người dẫn chương trình trong phòng phát sóng trực tiếp kinh dị à?”
“Không phải, tôi và bạn tôi quen nhau vào ngày 8 tháng 11, chúng tôi đến đó để kỷ niệm ngày này.” Hạ Diễm nhận lấy thẻ phòng, “Cám ơn chị, chúng tôi sẽ chú ý an toàn.”
Hạ Diễm lớn lên rất đẹp, gọi chị lại rất ngọt, cô gái lễ tân nhìn theo cậu và Tiểu Kiều rời đi, nhưng lại không biết còn có “người” thứ ba cũng lên thang máy cùng bọn họ.
Tiểu Kiều nói: “Sau này không bao giờ tìm người yêu trên mạng nữa, thật tà môn, trước kia tôi cũng không tin trên thế giới có quỷ.”
Hạ Diễm gật đầu: “Đúng vậy, yêu qua mạng phải cẩn thận, cậu cũng không thể biết được kẻ nói chuyện với mình phía sau màn hình máy tính là người hay ma.”
Tiểu Kiều u oán thở dài, nhìn qua vẫn còn rất mệt mỏi, quầng thâm mắt rất đậm, hai má cũng gầy đến hõm vào, giống như bị yêu quái hút khô dương khí vậy.
Trong nháy mắt cậu ta thở dài, Lục Bỉnh Văn vỗ vỗ lên bả vai cậu ta như an ủi.
“Yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu. Các cậu đi trước, tôi cần sắp xếp một chút.”
Khoảnh khắc lục Bỉnh Văn vỗ vai Tiểu Kiều, từng luồng quỷ khí màu đen từ trên người cậu ta bay ra, Hạ Diễm tò mò nhìn luồng quỷ khí bay ra khỏi thang máy, ánh mắt Lục Bỉnh Văn lại dừng lại trên người Hạ Diễm.
Đợi Tiểu Kiều vào 1108, Lục Bỉnh Văn hỏi Hạ Diễm: “Em có thể nhìn thấy quỷ khí trên người cậu ta?”
“Vâng!” Hạ Diễm gật gật đầu, “Thứ anh nói là làn khói đen vừa rồi sao?”
Từ sau khi song tu với Lục Bỉnh Văn, Hạ Diễm dường như mở ra được một công tắc đặc thù nào đó trên thân thể mình vậy, linh năng trên người bất ngờ bị đào ra, cậu lại siêng năng học tập tâm pháp ở khắp mọi nơi, tiến bộ rất nhanh.
Lục Bỉnh Văn nhướng mày, vừa có linh năng đã có thể nhìn thấy quỷ khí, Hạ Diễm quả thực là một hạt giống tốt để trở thành thiên sư.
Làm thiên sư có liên quan đến thể chất, không có liên quan gì nhiều đến thể lực, căn bản là dựa vào linh năng.
“Quỷ khí mà em nhìn thấy là dấu hiệu hồn ma kia lưu lại trên người Tô Cảnh Kiều. Lệ quỷ cấp cao nếu có mục tiêu hại người thì sẽ đánh dấu lên cơ thể người đó, để tránh việc sau này tìm không thấy người.”
Hạ Diễm gật gật đầu, lại tò mò nhìn về phía Lục Bỉnh Văn: “Vậy trên người tôi cũng có dấu ấn của anh à? ”
“Đương nhiên.” Lục Bỉnh Văn cúi người xuống, nhìn vào ánh mắt màu hổ phách của Hạ Diễm, “Chẳng qua, thứ tôi lưu lại trên người em là hương vị, tôi đang nói với những lệ quỷ khác rằng, em là của tôi.”
Con ngươi Hạ Diễm giống như một hạt thủy tinh màu nâu, vô cùng xinh đẹp.
Cậu ngoan ngoãn nhìn thẳng vào mắt Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “Thỉnh thoảng trên người anh sẽ có mùi gỗ thông.”
Lục Bỉnh Văn ngẩn ra, khi hắn tắm rửa thắp hương ở Minh Vương điện sẽ châm nến thơm mùi gỗ thông, trên người cũng sẽ dính một chút mùi nến thơm.
Hạ Diễm dời tầm mắt mình khỏi người Lục Bỉnh Văn, gần đây thỉnh thoảng cậu sẽ ngửi được mùi gỗ thông trong ký túc xá, vậy nên cậu đoán là Lục Bỉnh Văn đã đến thăm mình.
“Lúc tôi tắm rửa ở Minh giới sẽ thắp nến hương gỗ thông.” Lục Bỉnh Văn nhìn về phía Hạ Diễm, “Nhưng gần đây, tôi thích hương dừa hơn.”
Sữa tắm của Hạ Diễm có hương dừa, giờ phút này Hạ Diễm cũng giống như một con mèo nhỏ dịu dàng thơm hương dừa.
Cậu rũ mi mắt nhẹ giọng nói: “Sau khi anh song tu với tôi, trên người đại khái cũng có mùi hương của tôi lưu lại, tôi cũng đang nói cho những nam quỷ nữ quỷ yêu kiều quyến rũ khác rằng, Lục tiên sinh đã kết hôn.”
Trái tim Lục Bỉnh Văn giống như bị móng vuốt mèo cào một cái, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy lông mi dày đen nhánh của Hạ Diễm, nhưng sự chú ý của Hạ Diễm đã không còn ở trên người hắn nữa, mà là ở bóng đèn trên hành lang tầng 11 chợt lóe lên kia.
Anh bạn nhỏ xinh đẹp này nhìn qua ngoan ngoãn vậy thôi, chứ tính cách thì lại hình như không hoàn toàn như vậy, ngược lại còn làm cho Lục Bỉnh Văn cảm thấy rất thú vị.
“Đến chưa?”
Hạ Diễm nhìn về phía hành lang trống rỗng, bóng đèn ở hành lang sau khi chợt lóe lên vài lần, một trong số chúng lại đột ngột bị nổ tung.
Trong sách cổ có viết, bình thường có ba loại quỷ ở lại nhân gian, một phần là chết đột ngột, lúc chết tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành, còn muốn tiếp tục ở lại nhân gian. Một phần khác là bị người khác hại chết, oán khí ngút trời, bọn chúng sẽ hại những người xung quanh để giải tỏa oán khí. Phần còn lại là vì tự sát nên không thể tiến vào vòng luân hồi, lại không có ai siêu độ, cho nên chỉ có thể bồi hồi ở nhân gian.
Trong đó, quỷ bị người ta hại chết là quỷ khó đối phó và siêu độ nhất, những ma quỷ này khi chết oán khí ngút trời, sau khi hóa thành quỷ rồi thì vô cùng hung hiểm.
“Tới rồi.” Lục Bỉnh Văn nói, “Con quỷ hôm nay oán khí cực kỳ nặng, đối phó với những ma quỷ có oán khí nặng thì có thể dùng nước ép hoa Bỉ ngạn của minh giới.”
Lục Bỉnh Văn đưa cho Hạ Diễm một cái bình thủy tinh nho nhỏ, nước ép màu đỏ trong bình sáng rực, Hạ Diễm nhận lấy cái bình, tò mò hỏi: “Anh ơi, đây là cái gì?”
“Là nước ép của hoa Bỉ ngạn ở Minh giới, mười vạn đóa hoa mới có thể dùng linh lực ngưng kết thành một bình nhỏ này.” Lục Bỉnh Văn nói, “Lấy nước ép hoa Bỉ ngạn đổ lên người lệ quỷ, lệ quỷ sẽ không thể động đậy được, sau đó em lại dùng phù chú để siêu độ cho nó là được rồi. ”
Lục Bỉnh Văn nghĩ tới nghĩ lui, thấy thân thể vợ mình quả thật là không tốt, thật sự là rất yếu, thế nên tốt nhất là mượn đạo cụ để tiết kiệm thời gian và công sức đi.
Hạ Diễm cẩn thận cầm cái bình nhỏ như bảo bối, trên cổ tay gầy gò còn đeo bạch ngọc châu do Lục Bỉnh Văn tặng cậu, chuỗi bạch ngọc càng làm nổi bật thêm khí chất dịu dàng của cậu.
Cậu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, cong mắt nói: “Cảm ơn anh.”
Cậu vừa cười, lún đồng tiền nhỏ liền xuất hiện, trông càng thêm đáng yêu.
Lục Bỉnh Văn không nói gì, nhưng trong lòng lại nghĩ đến việc làm cho Hạ Diễm một cái lắc chân bằng bạc đeo chơi, quần áo cũng phải may thêm mấy bộ.
Trong phòng 1108, Tiểu Kiều bật hết tất cả đèn trong phòng lên, cậu ta đợi nửa ngày mà vẫn không thấy có gì bất thường, liền gửi tin nhắn cho Hạ Diễm: Hai người đã sắp xếp xong chưa? Tôi ở đây một mình sợ quá!
Hạ Diễm còn chưa kịp trả lời cậu ta thì Tiểu Kiều đã nghe thấy tiếng gõ tường ầm ầm.
Cậu ta nghĩ đó là âm thanh do người ở phòng bên cạnh đập vào vách tường phát ra, ngay từ đầu cũng không quan tâm, nhưng chưa đầy năm phút sau thì vách tường lại phát ra tiếng động “Rầm, rầm, rầm”.
Tiểu Kiều hoảng hốt, lúc này di động của cậu ta lại đột nhiên sáng lên, đối tượng yêu qua mạng của cậu ta là Nguyễn Ninh Uyên gửi tin nhắn tới: Kiều, tôi đến rồi.
Trong căn phòng trống rỗng vang lên tiếng chuông điện thoại của Tiểu Kiều, Nguyễn Ninh Uyên gọi video call, Tiểu Kiều cũng không biết có nên nghe máy hay không, nhưng sau đó cậu ta không cẩn thận chạm vào màn hình điện thoại, nhận cuộc gọi video call kia, trên màn hình xuất hiện một gương mặt tái nhợt không chút máu.
Cùng lúc đó, tất cả đèn trong phòng khách sạn đồng loạt tắt hết, căn phòng tối đen như mực, chỉ còn lại chút ánh sáng trắng nhỏ nhoi trên chiếc điện thoại trên trong tay cậu ta.
“Uyên….. Uyên?” Tiểu Kiều không dám nhìn anh ta, “Anh… Anh…. Tôi với anh không thù không oán, tôi cũng không đắc tội với anh, xin lỗi, anh đừng quấy rầy tôi nữa, nhanh đi đầu thai đi!”
Khuôn mặt tái nhợt kia không chút thay đổi, dường như anh ta không hiểu Tiểu Kiều đang nói cái gì, chỉ tự mình nói: “Kiều, không phải em nói yêu tôi sao? Nếu yêu tôi thì hãy chết cùng tôi.”
Tín hiệu bên phía Nguyễn Ninh Uyên hình như không được tốt, giọng nói anh ta cũng lúc gần lúc xa.
Tiểu Kiều hoảng sợ nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Thật ra cũng không yêu nhiều đến mức đó.”
Ánh trăng lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ tầng mười một của khách sạn chiếu vào, vừa vặn chiếu lên vách tường vừa phát ra âm thanh.
Tô Cảnh Kiều hoảng sợ nhìn về phía bức tường trắng kia, giờ khắc này, bức tường trắng kia bị đẩy lên thành hình dạng của một người….
Tiểu Kiều không thể tin được chửi thể một tiếng: “… Bà nó, cứu mạng !!!”
Thứ từ trong tường kia chậm rãi bay đến trước mặt Tiểu Kiều, còn trìu mếm ôm lấy mặt Tô Cảnh Kiều, dịu dàng nói: “Kiều, đi với anh!”
Hai tay lạnh như băng của anh ta vừa sờ đến cổ Tiểu Kiều thì cậu ta đã bị dọa cho ngất xỉu.
Một giây sau, cửa phòng được mở ra, Lục Bỉnh Văn cầm ô tao nhã xuất hiện trong phòng.
Tiểu thiên sư thực tập bên cạnh hắn cầm lọ nước hoa Bỉ ngạn hắt lên người lệ quỷ, hồn ma kia lập tức đứng cứng ngắt như bị đóng đinh tại chỗ, nó nhe răng trợn mắt giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thể tránh thoát được trói buộc đó.
Hạ Diễm lấy từ trong ngực ra một tờ triệu hoán phù có chữ viết, kim quang từ phù chú tuôn ra, mèo con màu vàng lại nhảy ra khỏi lá bùa một lần nữa.
Lần này, hình dạng của mèo đã rõ ràng hơn so với lần trước rất nhiều.
Vầng sáng làm cho khuôn mặt vốn đã tinh xảo xinh đẹp của Hạ Diễm càng thêm xinh đẹp, Hạ Diễm lấy ra một tấm phù chú siêu độ, nhắm hai mắt lại, nói: “Nguyễn Ninh Uyên, nếu anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì hãy nói với tôi, đừng tạo nghiệt ở nhân gian nữa, hãy đến vong xuyên đi!”
Con mèo con kim quang kia chạy như bay về phía hồn ma lệ quỷ, ngay khoảnh khắc nó nhập vào thân thể nam quỷ kia, cậu thanh niên khi còn sống tên là Nguyễn Ninh Uyên này hình như đã khôi phục lại một phần ký ức, anh ta nói: “Lúc còn sống tôi cờ bạc nợ nần rất nhiều, sau khi bị chủ nợ hại chết rồi dùng xi măng giấu trong bức tường khách sạn, tôi muốn được trở về quê hương của mình, lá rụng về cội.”
Hạ Diễm gật đầu, ngay sau đó, linh hồn Nguyễn Ninh Uyên biến thành một điểm sáng nhỏ màu trắng, bay về phương xa.
“Khụ khụ….. Anh ấy sẽ đầu thai chứ?” Hạ Diễm khẽ ho khan vài tiếng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.
“Sẽ không.” Lục Bỉnh Văn nói, “Cậu ta đã làm hại tính mạng người khác, sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, không tới lượt đầu thai.”
Hôm nay hồn ma này oán khí quá nặng, linh năng của Hạ Diễm bị tiêu hao quá nhiều, lúc này linh năng đang tràn lan trong tim phổi cậu, làm cho cậu ho càng ngày càng dữ dội.
Cậu ho đến mức gần như thở không nổi, Lục Bỉnh Văn dùng tay mình bảo vệ ngực Hạ Diễm, lại giúp cậu độ khí.
Lúc này Hạ Diễm mới bình tĩnh lại, cậu tựa vào trong lòng Lục Bỉnh Văn thở hỗn hễn, vừa rồi nước mắt và nước miếng cọ hết vào âu phục tinh xảo của Lục Bỉnh Văn, nhưng dường như hắn cũng không thèm để ý.
“Hạ Diễm, lúc đầu sẽ có chút khó khăn.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nếu em cảm thấy đau đớn quá, vậy cứ làm một người bình thường là được rồi, tôi sẽ tích công đức thay em.”
Vì cơn ho vừa rồi mà khóe mắt Hạ Diễm có chút đỏ, nhưng hình như so với ngày thường lại nhiều hơn vài phần tình cảm, trông cậu càng thêm xinh đẹp.
Cậu nhẹ nhàng lắc đầu trong lòng Lục Bỉnh Văn, kiên định nói: “Tôi hôm nay đã không giống như ngày xưa nữa. Tôi phải đối mặt với nỗi sợ hãi trong lòng mình và sống cho bản thân một lần nữa.”
Hết chương 16.