Chương 17: Nửa Đêm, Ông Chồng Ma Đi Mua Kẹo…..
Tô Cảnh Kiều bất tỉnh nằm ở trên giường khách sạn mê man một hồi lâu, khi tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy Hạ Diễm nửa nằm trên sô pha, Lục Bỉnh Văn thì bưng một ly nước ấm đút cho Hạ Diễm.
Hạ Diễm ngoan ngoãn uống nước, lại ngẩng đầu lên nói với Lục Bỉnh Văn: “Đêm nay hình như em mặc hơi ít, có chút lạnh.”
Lục Bỉnh Văn vội cởi áo khoác âu phục của mình ra khoác lên vai Hạ Diễm, nói: “Để tôi đi đóng cửa sổ lại.”
Tiểu Kiều đại nạn không chết, trong đầu lại không đúng lúc nhảy ra bốn chữ: Yêu đương cấm kỵ.
Cậu ta phát hiện bạn cùng phòng của mình có cảm giác như bạn trai nhỏ, ai nhìn cũng muốn yêu anh.
“Tiểu Kiều, cậu tỉnh rồi à?!” Hạ Diễm ngồi thẳng người dậy, “Có chỗ nào khó chịu không?”
Tô Cảnh Kiều lắc đầu, nhưng trong lòng lại đang âm thầm mắng mình: Tô Cảnh Kiều à Tô Cảnh Kiều, mày ít đọc tiểu thuyết đi, đụng cái gì cũng chỉ cí hại mình!
“Không có việc gì không có việc gì, Diễm Diễm, cậu không sao chứ? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”
Hạ Diễm cười: “Tôi không sao. ”
Không lâu sau, cảnh sát bước vào phòng 1108 và đập vỡ bức tường ra.
Hạ Diễm giải thích với cảnh sát: “Sau khi chúng tôi ở lại dây, chúng tôi phát hiện dưới tường mọc ra vài sợi tóc, cảm thấy giống như tóc của con người, vậy cho nên đã báo cảnh sát.”
Vách tường mới vừa rồi còn không có gì, nhưng sau khi linh hồn được siêu độ thì tóc lại mọc ra, thi thể này đã ở đây hơn mười năm, nhưng tóc của anh ta thì càng ngày càng mọc dài do oán khí tích tụ càng ngày càng nhiều, chờ đến khi bộ xương được đào ra, tóc đã dài gần một thước.
Tô Cảnh Kiều chưa kịp hoàn hồn nhìn bộ xương khô kia, thở dài.
Hạ Diễm đứng bên cạnh Lục Bỉnh Văn, nói mấy cậu an ủi cậu ta.
Cậu và Lục Bỉnh Văn không đứng gần nhau, hai người cách nhau khoảng nửa thước. Nhưng Tô Cảnh Kiều vẫn luôn cảm thấy hai anh em nhà này có chút vi diệu, giống như không thân thiết lắm, lại giống như có quan hệ nào đó khác.
Tô Cảnh Kiều nói với Lục Bỉnh Văn: “Cảm ơn Lục tiên sinh đã cứu mạng tôi.”
Lục Bỉnh Văn nói: “Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Hạ Diễm.”
Tiểu Kiều thả lỏng hơn không ít, cậu ta cười rộ lên, nói: “Cảm ơn Diễm Diễm!”
Hạ Diễm vội vàng xua tay: “Cảm ơn tôi làm cái gì, cậu không sao là tốt rồi, thời gian còn sớm, tôi đưa cậu về.”
Bây giờ vẫn còn chưa đến giờ trường tắt đèn, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn quyết định đưa Tiểu Kiều về ký túc xá trước.
Tiểu Kiều xuống xe trước cổng trường, sau khi cậu ta đi, không còn ai nói chuyện phiếm với Hạ Diễm nữa, Hạ Diễm vốn đã buồn ngủ nên cuối cùng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Lục Bỉnh Văn ngồi bên cạnh cậu, vẫn không hiện hình trước mặt tài xế.
Xe đi đến ngã tư đèn giao thông thì gặp phải kẹt xe, thời gian dừng lại có chút lâu.
Mái tóc bông xù của Hạ Diễm lắc lư trên vai Lục Bỉnh Văn theo nhịp xe khởi động lại, nhưng cậu vẫn chưa ý thức được mình đang dựa vào vai chồng.
Lục Bỉnh Văn nhìn về phía khuôn mặt đang ngủ ngoan vô cùng của cậu, hàng mi dài rũ xuống trông thật đẹp, hắn không tự chủ được sờ lên trán Hạ Diễm.
May mà không bị sốt.
“A….”
Hạ Diễm bị xóc nảy trên xe đánh thức, lúc này mới phát hiện mình đang tựa vào vai Lục Bỉnh Văn.
Cậu trộm liếc nhìn Lục Bỉnh Văn một cái, lại ngoan ngoãn ngồi thẳng người, làm bộ như cái gì cũng không xảy ra, đưa mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Ngoại trừ lúc đụng phải quỷ ỷ lại Vào Lục Bỉnh Văn, cũng chỉ có lúc ngủ cậu mới có vài phần ỷ lại vào hắn.
Thời gian còn lại, Hạ Diễm đối với Lục Bỉnh Văn lễ phép đến mức gần như xa cách.
Ánh mắt Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm càng ngày càng trầm xuống, con ngươi đen sâu không thấy đáy.
Tài xế đã nhìn thấy thứ gì đó bất thường từ gương chiếu hậu, sau khi đèn xanh bật sáng, tài xế đạp mạnh chân ga vội vàng chạy đến dưới căn hộ của Hạ Diễm rồi ném cậu xuống đó, ngay cả tiền cũng không lấy, bỏ chạy thật nhanh.
Hạ Diễm muốn đuổi theo đưa tiền cho ông, nhưng Lục Bỉnh Văn đã gọi cậu lại, nói: “Đừng đi, bây giờ đi mà em đuổi theo thì ông ta sẽ càng khẩn trương hơn.”
Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Kỳ thật hiện tại tôi cũng rất khẩn trương.”
Lục Bỉnh Văn cười, hỏi: “Khẩn trương cái gì? Lo lắng tôi sẽ bắt em song tu à?”
Hạ Diễm ngoan ngoãn đi theo hắn về căn hộ, cậu cũng hết sức thành thật đáp lại một tiếng, “Ừ”.
Sau đó lại nói thêm: “Hôm nay tôi hơi khó chịu.”
Lục Bỉnh Văn ngược lại rất thích bộ dáng vừa thẹn thùng vừa khẩn trương của Hạ Diễm, hắn lại nổi lên tâm tư muốn trêu chọc Hạ Diễm, vậy nên đã cố ý nói: “Tôi nghe nói song tu với người đang bị sốt sẽ thoải mái hơn.”
“Anh…..” Tai Hạ Diễm đỏ bừng ngay lập tức, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Tôi tin tưởng nhân phẩm của Lục tiên sinh, chắc chắn anh sẽ không biến thái như vậy.”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng: “Tôi không phải là con người, tôi là quỷ, đạo đức con người không thể trói buộc được tôi.”
Hạ Diễm thay đổi sách lược, cạu làm bộ như mình vô cùng khó chịu, còn khẽ ho khan vài tiếng, trên hàng mi dài còn treo vài giọt nước mắt do ho nhiều mà ra.
Lục Bỉnh Văn quả thật đã thu hồi lời trêu chọc ra đến bên miệng, còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cậu.
Hạ Diễm liền nhân cơ hội chuyển đề tài, nói: “Anh ơi, tôi muốn tuyển thêm nhân viên cho công ty chúng ta, anh cảm thấy có được không?”
Lục Bỉnh Văn nói: Em muốn tuyển dụng thêm vài thiên sư khác đến bắt ma giúp mình?”
Hạ Diễm gật đầu, nói: “Tôi có thể chia thù lao của khách hàng với thiên sư bắt quỷ, nhưng lại không biết điểm công đức sẽ tính như thế nào.”
Lục Bỉnh Văn lấy một quyển sổ công đức từ giữa hư không ra, hắn tùy ý lật lật, nói: “Công đức của người ngoài tất nhiên sẽ không cho em hết giống như chồng em, nhưng em thuê nhân viên, trả thù lao cho bọn họ, công đức bắt quỷ cũng sẽ chuyển cho em một phần, tỷ lệ đại khái khoảng 30%.”
Hai mắt Hạ Diễm sáng bừng lên trong nháy mắt, cậu rất có hứng thú làm ăn, vì vậy đã nói: “Được, vậy thù lao kia cũng chia như vậy đi, tôi ba người ta bảy.”
Lục Bỉnh Văn nói: “Cái này thì tùy em, chỉ cần em thương lượng ổn thỏa với người ta là được, đừng để đối phương sinh oán khí với mình.”
“Dạ!” Ánh mắt Hạ Diễm sáng lên, “Tôi còn muốn biến công ty chúng ta thành một ứng dụng trên wechat, như vậy sẽ dễ sử dụng và thuận tiện hơn.”
“Em thật nhiều ý tưởng.” Lục Bỉnh Văn lật lật sổ công đức của Hạ Diễm, “Vừa rồi em đã làm rất tốt, lại tăng thêm hai ngàn công đức.”
Hạ Diễm vô cùng vui vẻ, cậu cong mắt gật gật đầu, tính toán lát nữa rút tiền mua một ít trang bị chúc mừng một chút.
“Nhưng vì không trả tiền cho tài xế taxi mà giảm 5 điểm công đức.”
Hạ Diễm thở dài, thật sự đừng bỏ qua việc tốt không chịu làm vì thấy nó nhỏ, cũng đừng làm việc xấu vì nghĩ đó chỉ là việc nhỏ không ảnh hưởng gì.
“Hôm nay linh sủng của em đã rõ ràng hơn so với trước đây.” Lục Bỉnh Văn nói, “Theo thời gian, khi linh lực phát triển, con mèo này của em sẽ biến thành thần sứ.”
Hạ Diễm vô cùng vui vẻ, nói: “Khi còn bé tôi đã rất muốn nuôi mèo, nhưng vì bị dị ứng với lông mèo nên mẹ không cho tôi nuôi, cũng sẽ không cho tôi lại gần mèo, tôi còn buồn một thời gian dài.”
Cậu cúi đầu nhẹ nhàng cười cười: “Không nghĩ tới, lớn lên lại được như ý nguyên.”
Mãi cho đến khi Hạ Diễm tắm rửa xong, Lục Bỉnh Văn vẫn không rời khỏi căn hộ.
Hạ Diễm cho rằng Lục Bỉnh Văn tới ngủ với mình, nhưng Lục Bỉnh Văn chỉ mặc áo ngủ lụa ngồi trên sô pha trong phòng khách xem bóng đá trên ti vi, thấy Hạ Diễm đi ra, hắn chỉ chỉ chén canh gừng đặt trên bàn.
“Thân thể phu nhân yếu ớt, cẩn thận bị cảm.” Lục Bỉnh Văn nói, “Uống canh gừng rồi đi ngủ, em sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Hạ Diễm ngoan ngoãn uống hết chén canh gừng, phát hiện Lục Bỉnh Văn còn ân cần cho thêm nước chanh vào canh, cậu nhỏ giọng nói: “Cám ơn Lục tiên sinh.”
Cậu ngồi xuống bên cạnh Lục Bỉnh Văn, bắt đầu trả lời WeChat, phát hiện vừa rồi mẹ có gửi cho mình một tin nhắn: Con gái Lưu lão Đạo lấy chồng ở thành phố B, vậy nên ông ấy đã đi theo con mình, tháng tới ông ấy sẽ đến thành phố B sống, vậy cũng tốt, nếu con muốn tìm ông ấy cũng thuận tiện hơn.
Hạ Diễm vừa nhìn, đây đúng là cơ hội trời ban.
Cậu lập tức thành khẩn đưa ra lời mời đến Lưu đạo sĩ, cũng sẽ cho Lưu đạo sĩ đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh, hy vọng Lưu lão đạo có thể đến công ty linh dị của mình làm việc.
Lục Bỉnh Văn tùy ý liếc mắt nhìn tin nhắn Hạ Diễm đang chỉnh sửa, có chút kinh ngạc nói: “Hạ Diễm, em có thể trả được tiền lương cao như vậy à?”
Hạ Diễm gật gật đầu: “Bình thường tôi có cổ phiếu được chia cổ tức, tiền lương không phải là vấn đề. Chỉ là không biết ông ta có ý nghĩ gì khác hay không.”
Về phương diện kinh doanh, Hạ Diễm không có kinh nghiệm gì, nhưng từ nhỏ cậu đã sống trong ngôi nhà có ba mẹ làm thương nhân, tai nghe mắt thấy, cũng học được chút ít.
Cậu cho Lưu lão đạo lương cơ bản một trăm vạn một tháng, mỗi đơn hàng sẽ chia thêm bảy mươi phần trăm, còn có bảo hiểm hàng năm, có thể nói đãi ngộ như vậy trong giới thiên sư rất chấn động.
Hạ Diễm nhìn trúng nhóm khách hàng của Lưu đạo sĩ, Lưu lão đạo đều là một nhân vật có tiếng trong giới thiên sư cả nước, ngoại trừ giúp người trừ tà, còn có thể xem bói đoán quẻ, mời ông vào công ty thì có thể mở rộng kinh doanh rồi.
Lục Bỉnh Văn nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ mà người vợ yếu ớt của hắn vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để điều hành công ty, cũng không sợ mệt.
Hắn lấy điện thoại của Hạ Diễm đi, giả vờ uy hiếp: “Ngủ đi, nếu không thì song tu với tôi?!”
Hạ Diễm khẽ ho khan vài tiếng rồi nói: “Được, ngủ thôi.”
Cậu dựa vào gối suy nghĩ một lúc rồi gọi, “Anh ơi.”
“Không ngủ?”
“Tôi không ghét song tu với anh, tôi chỉ… Hơi sợ đau một chút thôi.”
Hạ Diễm nói rất chậm, nhưng ngữ điệu lại vô cùng dịu dàng.
Trái tim lạnh băng của Lục Bỉnh Văn bỗng nhiên được sưởi ấm một chút, hắn nói: “Lần sau sẽ chậm rãi làm, sẽ không làm em đau.”
Đối với đề tài này Hạ Diễm vẫn thẹn thùng như cũ, tai cậu đỏ bừng, lại ho khan vài tiếng, thầm nghĩ chắc hôm nay mưa mà mình không cẩn thận để bị ướt nên cảm lạnh rồi.
Đêm đó, Hạ Diễm vẫn bị sốt nhẹ.
Cậu mơ mơ màng màng cảm giác được Lục Bỉnh Văn cho cậu uống nước, bởi vì cơ thể nóng lên rất khó chịu, cậu vươn tay ôm lấy cơ thể lạnh như băng của Lục Bỉnh Văn, cả người nằm gọn trong lòng hắn.
Lục Bỉnh Văn ghé vào bên tai cậu dỗ dành: “Hạ Diễm, đừng tùy hứng, uống thuốc đi.”
Bởi vì hồi nhỏ uống quá nhiều thuốc đắng, Hạ Diễm thấy thuốc là muốn bỏ chạy.
Cậu miễn cưỡng uống một chút, sau đó lại thấp giọng nói: “Đắng quá, tôi không muốn uống nữa đâu.”
Lục Bỉnh Văn không có cách nào với cậu, đành tự mình ngậm thuốc rồi miệng đối miệng đút cho cậu uống.
Lúc này Hạ Diễm lại nuốt thuốc xuống, cậu bị đắng đến nhíu mày, lại nhỏ giọng nói: “Tôi muốn ăn kẹo chanh.”
Lục Bỉnh Văn không có biện pháp nào, đành đi vào tủ đồ ăn vặt trong phòng khách lục lọi tìm kiếm.
Một lát sau, hắn ôm vào một đống kẹo, kẹo sô cô la, kẹo dâu tây, kẹo dứa…. Hắn nói: “Không có kẹo chanh, em muốn ăn loại nào?”
Hạ Diễm tủi thân nói: “Anh ơi, em muốn ăn vị chanh.”
Lục Bỉnh Văn kinh ngạc phát hiện, bình thường phu nhân của hắn ngoan ngoãn dịu dàng bấy nhiêu thì khi sinh bệnh lại giày vò người khác bấy nhiêu.
Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: “Anh cảm thấy, em như vậy có chút tùy hứng.”
Hạ Diễm cọ cọ khuôn mặt hơi nóng vào lòng bàn tay Lục Bỉnh Văn, giống như đang làm nũng, lại giống như đang chơi xấu.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong cẩm y ngọc thực, tuy rằng thân thể không tốt, nhưng lại nhận được muôn ngàn yêu thương chiều chuộng.
Lục Bỉnh Văn nhìn tiểu mỹ nhân phấn điêu ngọc mài trong chăn, trong lòng khẽ động.
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, Lục Bỉnh Văn đã biến mất.
Hạ Diễm thấy Lục Bỉnh Văn đi mất, còn tưởng là hắn đã về Minh giới, liền một mình chui vào trong chăn tự kỷ.
Không nghĩ tới, cửa lại mở ra một lần nữa, Lục Bỉnh Văn thật sự mang kẹo mà cậu thích về.
Lục Bỉnh Văn xoa xoa tóc Hạ Diễm, xé lớp giấy gói kẹo ra, đút kẹo vào miệng cậu, nói: “Bạn nhỏ, lúc này có thể ngủ yên được chưa?”
Hết chương 17.