Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 18

Chương 18: Gia Đình Liên Quan Với Minh Phủ…….

 

    Sáng sớm hôm sau, Hạ Diễm bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đó là điện thoại của Lưu đạo trưởng.

        Hạ Diễm bắt máy, mặc dù không mở loa ngoài, nhưng giọng nói kích động của Lưu đạo trưởng lại phóng đại trong phòng.

        “Hạ công tử, lương cơ bản một triệu một tháng, hai bên công quỹ nộp 24% là thật chứ? Ôi mẹ ơi, chưa từng có ai trả tiền cho lão đạo nhiều như vậy.” Lưu đạo trưởng nói, “Tiểu thiếu gia, không phải là cậu đùa tôi đó chứ?”

        “Tôi nghiêm túc mà.”

        Đầu óc Hạ Diễm chậm rãi hoạt động trở lại, cậu ngồi dậy, thấy Lục Bỉnh Văn vẫn đang nằm bên cạnh mình nhắm mắt, cậu hạ thấp giọng xuống, nói: “Chờ tôi một chút.”

        Cậu phát hiện mình cái gì cũng không mặc, áo ngủ cũng không biết ở chỗ nào, vội vàng khoác cái áo sơ mi treo trên ghế rồi đi đến phòng khách.

        “Ừm, đãi ngộ đó tôi có thể cho ông, chỉ cần ông đồng ý gia nhập công ty chúng tôi là được, khách hàng cũ tìm tới ông cứ nhận đơn, chỉ cần ông tuân theo thủ tục đặt hàng của công ty, tôi sẽ không rút lại. Nếu khách hàng mới đặt hàng, công ty chúng tôi chỉ nhận được 30% thù lao. Nếu đồ đệ của ông cũng đến, ta cũng sẽ cho bọn họ đãi ngộ mà bọn họ muốn, ông cảm thấy thế nào?”

        Những cái khác không nói, nhưng tính quẻ thì Lưu đạo trưởng đoán rất chuẩn.

        Từ nhỏ đến lớn Hạ Diễm đã tìm ông tính qua vài lần, lần nào cũng vô cùng chuẩn xác. Còn về phương diện bắt quỷ, tuy rằng thể lực của thiên sư lớn tuổi không tốt bằng thiên sư trẻ tuổi, nhưng lại có kinh nghiệm phong phú, hơn nữa bình thường Lưu lão đạo cũng sẽ gọi đồ đệ của mình đến hỗ trợ.

        Hạ Diễm nghe nói, đồ đệ của Lưu lão đạo có người chuyên về phong thủy, có người chuyên về bắt quỷ, có người chuyên về bắt giữ linh hồn, tóm lại là, nếu ông đồng ý mang theo mấy đồ đệ của mình tới, vậy đối tượng khách hàng của công ty có thể gia tăng và mở rộng rồi.

        Lưu lão đạo nói: “Cứ quyết định như vậy đi, nhưng mà, chờ con gái tôi cưới xong tôi mới đi làm được.”

        Hạ Diễm cười: “Chúc mừng ông!”

        “Tôi muốn hỏi thêm một câu, Hạ công tử, chỗ cậu bây giờ có mấy nhân viên rồi?”

        Hạ Diễm ngồi trước bàn ăn nói chuyện, không biết Lục Bỉnh Văn đã ngồi trên sô pha phía sau mình.

        “Có một vị…… Nhân viên rất giỏi.” Hạ Diễm không nói hết toàn bộ mọi chuyện, “Nếu ông có khách hàng nào không giải quyết được, cứ đưa cho nhân viên của tôi. Anh ấy không giới hạn khu vực, không giới hạn là loại yêu ma quỷ quái nào, dù cho hung hiểm ra sao cũng có thể ứng phó được.”

        “Hả? Hắn từ đâu đến vậy? Làm sao có thể lợi hại như thế được?!”

        Hạ Diễm hạ thấp giọng, nói nhỏ: “Anh ấy à…..  Anh ấy cũng có chút quan hệ với bên kia, bên dưới có người.”

        “Tôi hiểu, gia đình có quan hệ với Minh phủ!” Lưu lão đạo nói, “Tiểu Hạ công tử, nghiêm túc mà nói thì cậu cũng coi như gia đình có quan hệ với Minh phủ, tôi bấm ngón tay tính toán, người chồng ma của cậu chính là một quan lớn ở địa phủ!”

        Chờ Hạ Diễm và Lưu lão đạo thương thảo xong, Lục Bỉnh Văn cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng, còn chiên cho Hạ Diễm một quả trứng có hai lòng đỏ vàng óng.

        Hạ Diễm đã hết cảm lạnh, sắc mặt hôm nay cũng tốt hơn một chút, làn da trắng hồng rạng rỡ, trông càng thêm đáng yêu.

        Cậu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh à, chào buổi sáng.”

        Lục Bỉnh Văn bưng một tách cà phê, nói: “Thời gian này nếu em không đủ nhân lực, tôi có thể cho em mượn thần sứ của mình.”

        Hạ Diễm mê mang nhìn hắn, hỏi: “Thần sứ cũng có thể cho người khác mượn sao?”

        Một giây sau, một con mèo đen nhỏ xuất hiện trên trong phòng khách của Hạ Diễm.

        Đây là tùy tùng Lục Bỉnh Văn thường sử dụng nhất, nó liếm liếm móng vuốt mình, bộ lông đen sáng bóng như bôi dầu, trên cổ còn đeo một cái chuông tròn.

        Lục Bỉnh Văn nói: “Hai người song tu thì có thể sử dụng thần sứ của nhau.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, thấy con mèo đen đáng yêu quá, lại ngồi xổm xuống muốn sờ sờ đầu nó.

        Nhưng con mèo kia đã biến thành một thiếu niên có tai mèo trong nháy mắt, nó liên tục lùi về phía sau, nói: “Phu nhân, không được, không được.”

        Mao Tiểu Hắc đi theo Lục Bỉnh Văn nhiều năm rồi, tất nhiên biết rõ dục vọng chiếm hữu gần như độc đoán của Lục Bỉnh Văn đáng sợ như thế nào.

        Nhưng khi Lục Bỉnh Văn thấy tay Hạ Diễm dừng lại giữa không trung thì lại cau mày nhìn về phía Mao Tiểu Hắc, nói: “Sờ ngươi một chút thì có làm sao?”

        Mao Tiểu Hắc: …… Nghẹn họng.

        Nó lại biến trở về hình dạng con mèo, ngồi xổm bên chân Hạ Diễm, nhẹ nhàng cọ cọ vào người cậu, nhưng lần này Hạ Diễm cũng không thể không biết xấu hổ mà chạm vào nó nữa.

        “Con mèo này tên là Mao Tiểu Hắc, là thần sứ động vật khống chế tốt nhất.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nếu nhân thủ của em không đủ, khi dùng triệu hoán chú hãy đọc tên Mao Tiểu Hắc, nó là thần sứ có tính công kích, cũng có thể giúp em khống chế yêu ma quỷ quái.”

        Hạ Diễm cúi xuống chào con mèo nhỏ màu đen, nói: “Làm phiền ngài rồi, Mao sư phụ.”

        Con mèo nhỏ màu đen lại hóa thành hình người, cúi chào Hạ Diễm: “Phu nhân không cần khách sáo.”

        Lúc Mao Tiểu Hắc đứng bên cạnh Hạ Diễm, Lục Bỉnh Văn mới phát hiện, vóc dáng của Hạ Diễm cao hơn một chút so với Mao Tiểu Hắc.

        Mặc dù Hạ Diễm có hơi gầy, nhưng khung xương rất cân xứng, tuy gầy nhưng lại rất đẹp, dáng người của cậu ấy phù hợp với rất nhiều phong cách ăn mặc khác nhau.

        Vừa rồi cậu đi vội vàng nên đã lấy áo sơ mi của Lục Bỉnh Văn khoác lên người, áo sơ mi của hắn đối với Hạ Diễm có chút rộng, vừa vặn có thể che được cặp đùi trắng nõn mịn màng kia.

        Hạ Diễm lục tủ đồ ăn vặt của mình, lại lấy ra một gói bánh cá tuyết đưa cho Mao Tiểu Hắc.

        Tất nhiên là Mao Tiểu Hắc cực kỳ thích lễ vật này, cậu ta nói cảm ơn Hạ Diễm rồi chậm rãi biến mất vào hư không.

        Hạ Diễm đứng lên, rốt cục cũng phát giác ra tầm mắt Lục Bỉnh Văn vẫn luôn đi theo mình.

        Cậu cũng nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, ánh mắt vừa ngây thơ vừa xinh đẹp, cho dù là lão lưu manh như Lục Bỉnh Văn cũng cảm thấy hết sức câu người.

        Lục Bỉnh Văn đến gần cậu, hỏi: “Đói không?”

        Hạ Diễm lắc đầu, nói: “Cũng không đói lắm.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Ánh mắt Lục Bỉnh Văn càng thêm thâm trầm, hắn nói: “Tôi đói bụng.”

        Hạ Diễm không hiểu ý hắn là sao, tầm mắt đột nhiên xoay chuyển, cậu bị Lục Bỉnh Văn khiêng về phòng ngủ.

       Lục Bỉnh Văn dùng linh lực đóng cửa phòng ngủ lại rồi ném Hạ Diễm lên chiếc giường lớn mềm mại.

        Hạ Diễm ngồi ở giữa giường lớn, náo loạn như vậy nên áo sơ mi trên người càng thêm xộc xệch. Cúc áo sơ mi đã bị kéo ra hai cái, để lộ bả vai trắng nõn gầy gò cùng xương quai xanh xinh đẹp ra ngoài.

        Rõ ràng là cảnh tượng kiều diễm như thế nhưng Hạ Diễm vẫn ngoan ngoãn nhìn Lục Bỉnh Văn như cũ, như thể dù Lục Bỉnh Văn có làm gì thì cậu cũng sẽ không phản kháng.

        Lục Bỉnh Văn chịu không nổi bộ dáng vừa thanh thuần vừa quyến rũ như thế này của Hạ Diễm.

        Mắt hắn tối sầm, cúi người xuống muốn hôn lên đôi môi mềm mại đó, nhưng hắn lại bị Hạ Diễm dùng đầu gối ngăn lại.

        Hạ Diễm nhìn vào mắt Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “Một lần.”

        Lục Bỉnh Văn bắt lấy cổ chân gầy gò của Hạ Diễm, đeo cho cậu chiếc lắc bạc có gắn chuông, hắn trầm giọng nói: “Được.”

        Hạ Diễm nhẹ nhàng giật giật chân, chuông nhỏ ở cổ chân liền va vào nhau kêu đinh đang, lỗ tai cậu đỏ bừng, nhỏ giọng mắng: “…..Lão lưu manh.”

        Lục Bỉnh Văn buồn bực cười, nhưng nụ hôn vẫn dịu dàng như cũ.

        Chờ hai người giày vò xong thì đã là buổi chiều.

        Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn cùng nhau tắm nước nóng, ở trong bồn tắm lại muốn làm chuyện bị trừ công đức nữa, rốt cục cậu nhịn không được né tránh, nói: “Anh, đừng quá đáng mà!”

        Lục Bỉnh Văn lưu luyến buông tay, nhưng cũng đã ăn no uống đủ, tâm tình rất tốt đi nấu cơm.

        Chờ đến khi hắn gọi Hạ Diễm ăn cơm thì cậu đang chơi game.

        Lục Bỉnh Văn hỏi: “Đây là cái gì?”

        Hạ Diễm nói: “Trang phục mới trong game, cần phải mua bằng tiền. Tôi có sở thích sưu tầm, tôi muốn bộ màu xanh lá cây này, nhưng không phải lần nào cũng thắng được.”

        Không biết có nên nói là trùng hợp không, vừa vặn lúc Lục Bỉnh Văn nhìn về phía màn hình, Hàn Tranh đã tặng cậu một bộ trang phục màu xanh, lại hỏi cậu gần đây như thế nào, có muốn cùng nhau chơi một ván game không.

        Lục Bỉnh Văn nhướng mày, nói: “Xem ra em không cần mua, có bạn tặng cho em rồi.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, tặng lại một bộ khác cho Hàn Tranh, sau đó nói với cậu ta bây giờ mình đang bận, không thể cùng cậu ta chơi được, hôm nay chỉ vào game để tìm trang bị.

        Lục Bỉnh Văn múc canh cho Hạ Diễm, giống như người chồng dịu dàng chu đáo nhất thế gian, chăm sóc người yêu ốm yếu nhiều bệnh của mình.

        Chờ Hạ Diễm ăn cơm xong mới phát hiện khung chat của cậu và Lục Bỉnh Văn hiển thị mấy dòng, “Bạn tốt của ngài đã tặng cho ngài một bộ ‘trang phục ấm trà xuân’. Bạn tốt của ngài đã tặng cho ngài một bộ ‘trang phục nghe tiếng ếch’, Bạn tốt của ngài đã tặng cho ngài một bộ ‘trang phục vườn xanh’…..”

        Có khoảng mười tin nhắn nhảy ra liên tục.

        Tất cả các trang phục mới đều là màu xanh lá cây.

        Hạ Diễm nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, dường như Lục Bỉnh Văn đang làm việc, biểu tình của anh vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ, trong tay còn cần một tách cà phê.

        Hạ Diễm mệt mỏi ngã lưng xuống giường, vừa rồi suýt xíu nữa đã gục ngã, bây giờ cần phải đi ngủ ngay lập tức.

        “Anh ơi, anh không mệt à?”

        Lục Bỉnh Văn tiếp lời: “Ừm, tôi có thể song tu liên tục mười ngày cũng không thành vấn đề.”

        Hạ Diễm dùng chăn che lỗ tai lại, cậu thầm nghĩ, thể lực thật đáng sợ.

.

        Sau khi hoàn thành kế hoạch xác nhập, Hạ Diễm thật sự đã nhận được điện thoại của Lưu đạo sĩ.

        Lưu đạo sĩ nói ở thành phố B có một khách hàng lớn gặp phải chuyện quỷ dị cực kỳ khủng bố, đã mời năm đạo sĩ đến rồi vẫn không thể thu thập được lệ quỷ kia, lại lòng vòng thế nào tìm được Lưu lão đạo, Lưu lão đạo lại đi tìm Hạ Diễm.

        Lưu lão đạo nói qua điện thoại: “Tôi nghe nói con ma này quỷ khí rất nặng, cậu tìm nhân viên của mình thử xem? Đây là một khách hàng lớn, nếu làm được, đối phương có thể trả thù lao đến 200 vạn, nhưng mà họ yêu cầu nhất định phải giữ bí mật với bên ngoài.”

        Hạ Diễm đang nghĩ ai mà giàu có và quyền lực như vậy, thì buổi chiều đã nhận được đơn đặt hàng từ nam minh tinh hàng đầu trong giới giải trí, Hạ Thần.

        Poster của Hạ Thần được dán khắp tòa nhà chung cư lớn có các nữ sinh đại học ở thành phố B sinh sống. Anh ta rất nổi tiếng, vừa mới nhận được một bộ phim kinh dị mới của đạo diễn kinh dị nổi tiếng Diệp Trạch, tên bộ phim là “Tiểu thuyết gia kinh dị”, hiện đang quay ở thành phố B, nhưng ngay khi khởi động quay đã gặp phải nhiều vấn đề kinh dị.

        “Tiểu thuyết gia kinh dị” là bộ phim kể về câu chuyện của một tác giả tiểu thuyết kinh dị gặp phải ma khi ở nhà, tất cả các loại ma quỷ trong câu chuyện của anh ta đều bò ra khỏi cuốn sách đòi mạng anh ta.

        Mà lần này Hạ Thần vào vai nhà văn tiểu thuyết kinh dị cũng tên là “Hạ Thần”, hai người cùng tên cùng họ, sau khi bộ phim bắt đầu quay, anh ta đã gặp phải không ít chuyện quỷ dị.

        Sau khi Hạ Diễm nhận đơn đặt hàng thì đến gặp vị đại minh tinh này một lần, Hạ Thần và người đại diện của mình ngồi cùng một chỗ, sắc mặt anh ta vô cùng mệt mỏi, giống như là đã mấy đêm rồi không ngủ vậy.

        “Lúc đầu tôi chỉ nghĩ là do mình nhập vai quá sâu, vậy nên mới gặp ảo giác.” Hạ Thần nói, “Dù sao thì tôi và nhân vật chính cũng cùng tên, lúc quay phim lại thường xuyên làm việc điên cuồng, nghỉ ngơi không được tốt lắm, tôi cho rằng đó là ảo giác của mình.”

        Nói đến đây, anh ta lại thở dài, người đại diện bên cạnh cũng bộ dáng bơ phờ.

        Hạ Thần tiếp tục nói: “Đêm hôm trước, cảnh quay nhân vật chính ở nhà viết tiểu thuyết trên máy tính, sau đó xoay người đi uống nước, nhưng khi người đã đi rồi mà bàn phím cơ vẫn tiếp tục tự mình đánh máy, viết ra số điện thoại di động, địa chỉ nhà của anh ấy, ngay sau đó là dòng chữ ‘Ba ngày sau tôi sẽ tới đòi mạng’.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, tỏ vẻ mình đang lắng nghe.

        “Sau khi từ trường quay trở về khách sạn, lúc đó cũng đã hơn ba giờ sáng, người đại diện đã đi mua đồ ăn khuya đưa vào khách sạn cho tôi, tôi lại thấy máy tính xách tay mình để trong khách sạn tự bật lên.” Yết hầu Hạ Thần giật giật, càng nghĩ càng sợ hãi, “Máy tính xách tay của tôi đã lâu không đụng vô, nó cũng hết pin, hai chúng tôi cứ thế nhìn nó giống như bị thứ gì đó thao túng vậy, đầu tiên là mở cửa sổ làm việc ra, sau đó lại truyền đến tiếng đánh máy lạch cạch. Cuối cùng, trên tài liệu đó viết tên tôi, số điện thoại di động của tôi, địa chỉ khách sạn tôi đang ở.”

        Hạ Thần mở tài liệu kia cho Hạ Diễm xem, tiếp tục nói: “Câu cuối cùng là, ba ngày sau, tôi tới tìm anh đòi mạng, Hạ Thần.”

Hết chương 18.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 18

Ngày đăng: 17 Tháng mười, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên