Chương 2: Chuyến Du Lịch Sau khi Tốt Nghiệp…..
Giống như giấc mơ âm u quỷ dị đêm qua, một bức thư màu đỏ đen yên lặng nằm ở cửa phòng ngủ Hạ Diễm.
Hạ Diễm nhặt thư mời lên, nhìn lạc khoản là ba chữ “Lục Bỉnh Văn”, ngón tay cậu không ngừng run rẩy.
Cậu thực sự đụng phải quỷ rồi.
Hơn nữa quỷ còn muốn kết hôn với cậu, cường đại không thể tưởng tượng được.
Trong đầu hỗn loạn nhưng vẫn không tự chủ được nhớ đến đôi mắt hôm qua cậu nhìn thấy, ánh mắt đối phương dường như đã sớm nhìn thấu hết thảy, ở trước mặt một con quỷ cường đại như vậy, Hạ Diễm không có cách nào giãy dụa được.
“Cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa khiến Hạ Diễm lấy lại tinh thần, cậu mở cửa, mẹ lo lắng nhìn cậu.
Giọng nói của mẹ có chút run rẩy, trong tay bà còn nắm chặt một phong thư giống hệt cái trong tay Hạ Diễm.
Bà nói: “Tiểu Diễm, buổi sáng mẹ ở cửa phòng ngủ thì nhặt được một bức thư, hình như là gởi cho con. Mẹ và ba con đã xem camera, đêm qua…. Đêm qua trong nhà không có ai vào, con không có chỗ nào khó chịu chứ?”
Thấy Hạ Diễm lắc đầu, mẹ Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa yên tâm được một chút thì lại kinh hãi khi nhìn về phía cái cổ trống không của Hạ Diễm.
“……Tiểu Diễm, bùa hộ mệnh của con đâu?” Cố Liên sợ hãi thất sắc, “Con để ở đâu rồi?”
Hạ Diễm thấy đã không giấu được nữa nên đã nói: “Mẹ, sáng nay con thức dậy thì Huyết Ngọc đã vỡ vụn hoàn toàn. ”
Ở trong mắt Cố Liên, con trai có thể bình an sống đến hôm nay là nhờ có bùa hộ thân này, bây giờ bùa hộ thân đã vỡ vụn, vậy con trai bà cũng lành ít dữ nhiều.
Bà gần như muốn ngất đi, Hạ Diễm đỡ lấy bà, lại an ủi: “Không có việc gì đâu mẹ, tháng sau là con sẽ mười chín tuổi, có lẽ… Sau sinh nhật, con không còn cần bùa hộ mệnh này nữa. ”
Vậy làm sao được chứ!
Cố Liên có chút suy sụp, Hạ Triều từ dưới lầu vội vàng chạy lên, ông trấn an vỗ vỗ lưng vợ mình, sau đó nói với Hạ Diễm: “Tiểu Diễm, hôm nay con không được đi đâu, Lưu đạo sĩ sẽ lập tức tới ngay. ”
Hôm nay thành phố Tân Hải có sương mù dày đặc, bùa chú lộn xộn dán trên cửa lớn Hạ gia rơi xuống đất, trộn lẫn cùng với đám lá cây vàng vàng xanh xanh chất đống trước cửa.
Lưu đạo sĩ nhặt lên một lá bùa bị xé nát, ngón tay vừa đặt lên đã lộ ra vẻ sợ hãi.
“Hạ tiên sinh, đây là lệ quỷ cực hung. Đạo hạnh của tôi không đủ, ngài vui lòng tìm cao nhân khác!”
Vừa dứt lời, hắn ta không để ý đến việc Hạ Triều cố gắng giữ mình lại, vội vàng cất bước rời đi.
Một tuần sau đó, ngày nào Hạ gia cũng có các thiên sư từ khắp vùng miền trên đất nước ra vào.
Trong sân được các vị thiên sư đó bố trí các loại trận pháp trừ quỷ, trong nhà cũng treo đầy các vật tránh tà.
Cả ngày Hạ Diễm chỉ có thể tựa đầu vào cửa sổ tầng hai nhìn các thiên sư làm việc, cậu yên lặng nhìn tiền giấy màu vàng bay đầy trời, giống như cậu đang thưởng thức một tiết mục rực rỡ màu sắc mà quỷ dị nào đó vậy.
Hai phong thư kia vẫn nằm yên lặng trên bàn học của cậu, phong thủ còn dán một phù chú dùng máu người viết ra.
Một tuần sau, ba Hạ bỏ ra số tiền lớn mời một vị cao tăng đạo hạnh cực cao đến.
Vị cao tăng kia đã gần bảy mươi tuổi, da ông khô quắt, tăng bào lỏng lẻo treo trên người, như thể một cơn gió thôi cũng có thể thổi cho ông và đạo bào bay đi thật xa vậy.
Ông đưa cho Hạ Diễm một chuỗi Phật Châu mang theo mùi đàn hương, bảo cậu tạm thời dùng Phật Châu này để hộ thân.
Cha mẹ Hạ Diễm truy hỏi: “Đại sư, vậy thư mời của lệ quỷ này thì phải làm sao bây giờ? ”
“Nếu không muốn kết thân,” Vị cao tăng nhìn về phía Hạ Diễm, “Vậy thì đốt đi.”
Hạ Diễm tỉnh tỉnh mê mê, nâng tay ném hai phong thư kia vào chậu than.
Chữ viết màu đen trên bức thư đang từ từ biến mất từng chút một trong ánh lửa, cuối cùng hầu như không còn lại gì, tất cả đã hóa thành tro bụi.
Trước khi đi, vị cao tăng kia lại nói: “Là phúc không phải họa, là họa không tránh được, tôi thấy sinh mệnh của tiểu công tử không có dứt, tất có cơ hội thay đổi. ”
Sau đó, vòng Phật Châu tựa hồ như thật sự có tác dụng, thư mời hay quỷ quái gì cũng vậy, tất cả đều không thấy đâu.
Lăn qua lăn lại nửa tháng, việc này hình như cứ như vậy trôi qua.
Cố Liên thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã tìm được bùa hộ mệnh mới cho Hạ Diễm, bà nói đùa với chồng: “Vận đào hoa của con trai chúng ta không khỏi quá tốt đu? Ma cũng muốn kết hôn với nó. ”
Hạ Triều “chậc” một tiếng, nói: “Vẫn là một nam quỷ anh tuấn. ”
Hạ Diễm dùng bảng vẽ che mặt, mặc dù sợ hãi nhưng cậu cũng cảm thấy việc này rất hoang đường.
Khi Cố Liên cười lên, nếp nhăn khóe mắt bà khẽ lay động, bà nhẹ giọng dặn dò Hạ Diễm: “Tiểu Diễm, đi ra ngoài chơi không được tháo phật châu xuống nhé con, cho dù lúc tắm cũng không thể, thuốc cũng phải mang theo đầy đủ, nhớ kỹ chưa? ”
“Dạ, con biết rồi.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Ba, mẹ, hai người đừng lo lắng cho con, con không sao. ”
Đó là vào giữa hè, sau khi kỳ thi đại học xong, các bạn học sinh lớp 12 quyết định đến khu nghỉ mát thác nước ở thành phố bên cạnh để du lịch.
Nửa tháng qua Hạ Diễm không bước ra khỏi nhà, cha mẹ vốn cũng không muốn cậu đi, nhưng Hạ Diễm cảm thấy đây là lần tụ tập cuối cùng, quan hệ giữa cậu và các bạn học trong lớp cũng không tệ, vậy nên vẫn muốn cùng mọi người tụ tập một chút.
Cha mẹ Hạ Diễm vì việc này mà lại tìm Lưu đạo sĩ, nhờ tính cho cậu một quẻ, tính ra kết quả đúng là đại cát.
Lưu đạo sĩ nói, từ quẻ tượng có thể thấy được, chuyến du lịch lần này của Hạ Diễm có thể gặp được quý nhân của đời mình, nói không chừng còn có thể nghịch thiên cải mệnh, là một kỳ ngộ vô cùng tốt.
Cha mẹ Hạ Diễm liền quyết định đánh cược một phen, để Hạ Diễm đi du lịch cùng mọi người, nếu thật sự gặp được quý nhân thì không uổng công đi chuyến này.
Vừa lên xe, bạn cùng bàn của Hạ Diễm là Trần Đồng đã đứng lên vẫy vẫy tay với cậu: “Hạ Diễm, chỗ này nè! ”
Hạ Diễm ngồi xuống, Trần Đồng cao hứng nói với cậu: “Nhóc Hạ, trên bảng vàng của trường thấy cậu thi đậu đại học T. Nhóc Hạ của chúng ta là trâu bò thật, ba năm thi đại học một năm rưỡi tự học*, vẫn có thể đậu vào T đại như thường. ”
“Cám ơn.” Hạ Diễm cười với cậu ta, “Vậy cậu thì sao? Cậu định học ở đâu? ”
“Tôi à, tôi thì định ở lại thành phố Tân Hải học đại học, chép bài tập của cậu ba năm mà cũng không sao chép ra chút tinh hoa nào, bất quá cũng đủ lăn lộn một chút, ba mẹ tôi rất vui.” Trần Đồng nói, “Đúng rồi, gần đây hẹn cậu ra ngoài chơi mà không thấy cậu đi, cơ thể cậu không khỏe à?”
“Trong nhà có chút việc gấp.” Hạ Diễm cong mắt, “Lần sau nhất định sẽ đi chơi với cậu. ”
“Ừ, vậy còn được, tôi còn cho là cậu lại bị bệnh.” Biểu tình của Trần Đồng giống như cha già yêu thương: “Không bị bệnh là tốt rồi. ”
“Oa, Hạ Diễm tới rồi!”
Tưởng Nhược Nhược là bạn gái của Trần Đồng, cô xách túi lên xe, ngồi ở vị trí phía trước Trần Đồng.
Cô quỳ gối trên ghế, ôm ghế dựa lưng nhìn về phía Hạ Diễm, nói: “Hạ Diễm, chúc mừng cậu thi đậu đại học T! Cậu biết không, lớp chúng ta năm nay là lớp dẫn đầu trong kỳ thi đại học đó, Hàn Tranh cũng thi đỗ vào khoa Vật lý đại học T. Hai người là gương mặt tiêu biểu cho lớp cũ đó. ”
Hạ Diễm không biết trả lời thế nào, đôi mắt xinh đẹp ôn hòa nhìn chăm chú vào mỗi một bạn học cùng trao đổi với cậu, thỉnh thoảng còn cười rộ lên.
Cậu giống như một con mèo xinh đẹp bị đám đông vây xem, ôm đuôi ngoan ngoãn ngồi một chỗ.
Vì tính cách hướng nội nên đa số thời gian cậu đều bị động lựa chọn bạn bè, ở trong đám đông cũng không nhiều lời, thậm chí còn có chứng sợ hãi xã hội nhẹ.
“Mấy ngươi nói cái gì mà khí thế ngất trời vậy.” Tư Kiến Không ngồi ở phía trước Hạ Diễm, “Hạ Diễm, cậu chọn chuyên ngành gì? ”
Không đợi Hạ Diễm trả lời, đã có người thay cậu đáp: “Kiến trúc. ”
Người nói chuyện chính là Hàn Tranh, sắp học cùng một trường đại học với Hạ Diễm.
Cậu ta ngồi ở phía trước bên phải Hạ Diễm, cách một lối đi nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe Hạ Diễm cùng bạn bè nói chuyện.
Tư Kiến Không đứng lên thay đổi chỗ ngồi, đặt mông ngồi bên cạnh Hàn Tranh, cười hì hì nói: “Làm sao cậu biết rõ ràng như vậy? Tôi cũng đi thành phố B học đại học nè, sau này tôi sẽ ở cùng thành phố với Hạ Diễm.”
“Tôi và cậu ấy không chỉ cùng thành phố, mà còn có thể làm bạn học bốn năm.” Hàn Tranh lấy tai nghe ra đeo vào tai, “Cho nên tất nhiên là tôi biết rõ rồi. ”
Trên mặt Tưởng Nhược Nhược và Trần Đồng đồng thời hiện lên vẻ xấu hổ.
Người sáng suốt trong lớp đều biết, Tư Kiến Không và Hàn Tranh là tình địch cũ.
Hàn Tranh thầm mến Hạ Diễm không phải ngày một ngày hai, tuy không thổ lộ nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra cậu ta thích Hạ Diễm.
Tư Kiến Không học kỳ trước đã thổ lộ với Hạ Diễm nhưng lại bị Hạ Diễm lịch sự từ chối.
Hạ Diễm nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, cậu yên lặng lấy ra một gói kẹo chanh từ trong túi ra phân phát cho mọi người.
Trần Đồng ném kẹo lên cao rồi há miệng tiếp nhận.
Tưởng Nhược Nhược bị chọc cười, nói: “Cậu cẩn thận kẻo nghẹn chết đó. ”
“Cái này có là gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Lúc này Trần Đồng mới phát hiện vòng tay Phật Châu của Hạ Diễm: “Nhóc con, cậu bắt đầu đeo phật châu từ khi nào vậy?”
Hạ Diễm cúi đầu nhìn Phật Châu, nói: “Ba mẹ tặng đó. ”
“Món quà thi đỗ đại học này cũng đặc biệt thật.” Trần Đồng tấm tắc khen ngợi: “Nhưng Phật Châu cũng rất đẹp. ”
Hạ Diễm cười cười, Tư Kiến Không còn muốn nói chuyện với Hạ Diễm, nhưng Hạ Diễm đã nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu rất gầy, đồng tử màu sáng phản chiếu hình ảnh cây cối xanh tươi bên ngoài, giống như một con mèo nhỏ xinh đẹp đang phơi nắng vậy, cảm giác khí chất trên người cậu có chút thần bí kỳ lạ.
Đến chín giờ ba mươi thì xe buýt rời trường.
Hạ Diễm tựa vào ghế ngủ một giấc, lúc tỉnh lại xe đã chạy vào núi sâu.
Trong núi mây trắng lượn lờ, tầm nhìn rất thấp, cành cây cổ thụ trong mây mù như ẩn như hiện, trông vừa quỷ dị vừa âm trầm.
Trần Đồng đang tò mò quan sát cây cổ thụ có hình thù kỳ lạ ngoài cửa sổ, thấy Hạ Diễm tỉnh lại, cậu ta nói: “Hạ Diễm, núi này hẳn là rất lạnh. Cậu có mang theo áo khoác không”
“Ừm, có mang theo.” Hạ Diễm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Khách sạn tối nay chúng ta ở nằm dưới chân núi đúng không? ”
“Hẳn là ở lưng chừng núi, hơn nữa không phải là khách sạn gì, chỉ là một nhà nghỉ bình thường.” Trần Đồng nói: “Tôi nghe nói trên núi này đã lâu không có người ở, anh trai của tôi đã mở một khu nghỉ dưỡng ở đây, phục vụ ăn ở và giải trí ở đây, chúng ta cũng coi như ủng hộ công việc làm ăn của anh ấy. ”
Tưởng Nhược Nhược đóng cửa sổ lại, nói: “Hai người không cảm thấy… Âm khí trong núi này có chút nặng à? Không giống như những tờ quảng cáo mà thầy chủ nhiệm đã cho chúng ta xem.”
Có thể là do đêm qua vừa mới có mưa, trong núi có sương mù nhiều. Rõ ràng là giữa trưa mùa hè nhưng lại âm lãnh vô cùng, gió lạnh xuyên qua cửa sổ xe buýt chui vào trong xe, làm cho nhiệt độ trong xe cũng giảm xuống vài độ.
“Ăn nói xà lơ, kỳ quái gì mà kỳ quái, có thể chỉ là do thời tiết không tốt thôi. Tôi là một người mà ngay cả phim ma cũng không dám xem, đừng có làm tôi sợ. “Trần Đồng ngân nga một khúc nhạc, “Buổi trưa chúng ta ăn sườn dê, buổi chiều ngắm thác nước, buổi tối còn có tiết mục đốt lửa trại, hoạt động được sắp xếp vô cùng tốt. Nghe nói tối nay có đến hai mươi món ăn, trâu bò không trâu bò không? ”
Hạ Diễm cong mắt cười cười: “Trâu bò. ”
Cuối cùng xe buýt đã đậu trước “Khách sạn Khe Núi”.
Bạn học lớp 12 hai người một phòng, Hạ Diễm và Trần Đồng ở chung một phòng.
Hạ Diễm xách vali xuống xe, Tư Kiến Không và Hàn Tranh tranh nhau muốn giúp cậu xách vali, cậu vội vàng nói: “Vali không nặng, tôi tự mình xách là được rồi. ”
Tư Kiến Không còn muốn thể hiện thể lực của mình, Hàn Tranh thấy Hạ Diễm không muốn thì buông tay ra.
“Được rồi, có việc gì thì gọi tôi.” Hàn Tranh không nặng không nhẹ đá Tư Kiến Không một cước, “Cậu cũng có thể đi rồi.”
Hạ Diễm nói cảm ơn rồi đi theo sau Trần Đồng vào phòng của hai người bọn họ.
Trong phòng có chút mùi mốc, Trần Đồng nhìn xung quanh, nói: “Chậc, khách sạn này cũng khá cũ, ổ cắm vẫn là loại ổ cắm trên bàn này.”
Hạ Diễm mở cửa sổ thông gió, cảm thấy da đầu có chút tê dại, cậu nói: “Ừm, nhưng vẫn rất sạch sẽ. ”
Trong núi quả thật âm khí rất nặng, từ lúc vào núi, Hạ Diễm đã cảm thấy không thoải mái.
Cũng may, đến buổi chiều thì sương mù trên núi rốt cục cũng tản đi, nhiệt độ cũng tăng lên không ít.
Thác nước trút xuống, phát ra tiếng ầm ầm, biển hoa hồng bên cạnh thác nước đẹp không sao tả xiết.
“Wao, cầu vồng!” Tưởng Nhược Nhược hô: “Mọi người tập trung lại đi, tôi chụp ảnh cho mọi người. ”
Hạ Diễm vốn đứng ở bên rìa, nhưng lại bị Trần Đồng kéo vào giữa.
Trần Đồng cười hì hì nói: “Cục cưng của lớp nên đứng ở giữa. ”
Hạ Diễm có chút xấu hổ, tuy diện mạo của đại mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng, nhưng khi cậu cười rộ lên lại có má lún đồng tiền rất ngọt ngào, Tưởng Nhược Nhược chụp ảnh cũng kìm lòng không đậu cười theo cậu.
“Nhược Nhược, sao cậu lại đột nhiên lộ ra biểu tình như mèo chụp được cục len vậy?” Có bạn nữ nói, “Vừa rồi cậu cười có chút quái quái.”
“Hắc hắc hắc, mấy tấm này của tôi chụp rất đẹp, cầu vồng cũng chụp được.”
Tưởng Nhược Nhược híp mắt chuẩn bị chụp lại, nhưng qua ống kính, cô đột nhiên nhìn thấy trên vai Hạ Diễm có một bàn tay mờ.
“A!”
Tưởng Nhược Nhược hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch, nếu không phải máy ảnh đeo trên cổ thì suýt chút nữa cô đã làm rơi máy ảnh.
Trần Đồng ở một bên đang bận rộn hỏi giáo viên chủ nhiệm buổi tối bọn họ có thể uống bia không, nghe thấy tiếng Tưởng Nhược Nhược kêu lên thì vội vàng đi tới bên cạnh cô.
“Làm sao vậy?” Trần Đồng tiến lại gần: “Có sao không? ”
Tưởng Nhược Nhược lắc đầu, cầm máy ảnh nhìn kỹ lại.
Trong ảnh Hạ Diễm vẫn dịu dàng yên tĩnh, đôi tay trong suốt kia cũng đã biến mất không thấy đâu.
“Không có gì, vừa mới nãy tôi có chút hoa mắt.” Tưởng Nhược Nhược dụi dụi mắt: “Có thể là do tối qua tôi hưng phấn quá, không ngủ được. ”
Trần Đồng nói: “Không sao đâu, vậy ngươi đứng lại đi, tôi chụp cho các cậu. ”
Tưởng Nhược Nhược sợ hãi nhìn Hạ Diễm, nói: “Được. ”
Hạ Diễm bước tới bên cạnh Trần Đồng, nhỏ giọng nói với anh: “Tôi chụp cho, cậu để Nhược Nhược đứng ở vị trí của tôi đi, hẳn là cô ấy rất muốn chụp cùng cậu. ”
Trần Đồng ngượng ngùng gãi gãi đầu, đưa máy ảnh cho Hạ Diễm, cười nói: “Đúng là nhóc Hạ của tôi, biết quan tâm đến chuyện nhân duyên đại sự của ba mình. ”
Vào ban đêm, tất cả các ngôi nhà gỗ của khu nghỉ mát đều được treo đèn màu rất đẹp.
Hạ Diễm ngồi trong đám người uống sữa xem tiết mục đêm lửa trại, tuy cậu hướng nội, lại thường xuyên vì bệnh mà vắng mặt, nhưng ba năm này cùng mọi người ở chung rất tốt, đến lúc chia tay cũng có chút không nỡ.
Trần Đồng làm lớp trưởng nên đang bưng ly bia mời mọi người, đợi đến khi cậu ta đi tới trước mặt Hạ Diễm thì đã hơi say rồi.
“Hạ Diễm, nhờ cậu giảng bài cho tôi, không chê tôi ngốc, có đề phải giảng đến mười lần tôi mới hiểu. Cuối cùng tôi mới…. mới đậu vào một trường đại học.” Trần Đồng ngửa đầu uống cạn ly bia, “Tôi đây cũng không chúc cậu cái gì khác, chỉ chúc cậu càng ngày càng khỏe mạnh, bách độc bất xâm.”
Hạ Diễm bị cậu ta chọc cười, đáp lễ một ly: “Khách sáo cái gì, chúc cậu tiền đồ như gấm, được như ước nguyện. ”
Chưa đến mười giờ, Trần Đồng với tư cách là lớp trưởng đã kính xong một vòng rượu, sau đó ngồi xổm bên đường nôn.
Âm khí trong núi này buổi tối càng nặng hơn, Hạ Diễm cũng thấy có chút không thoải mái, vậy nên cậu quyết định về khách sạn nghỉ ngơi trước.
Hạ Diễm và Tưởng Nhược Nhược đỡ Trần Đồng lên xe ba bánh phụ trách đưa đón của khu nghỉ dưỡng, xe ba bánh đi đến con đường nhỏ giữa rừng, Tưởng Nhược Nhược nói: “Này, Hạ Diễm, cậu nhìn xem, đó có phải là nghĩa trang không? ”
Hạ Diễm nhìn theo ánh mắt Tưởng Nhược Nhược rồi vội vàng dời mắt đi.
Khu rừng này con sâu hơn so với cậu tưởng tượng, lại là ngày mười lăm trăng tròn, thật sự rất dễ đụng phải những thứ không sạch sẽ.
Đêm lửa trại vẫn còn đang tiếp tục, Tư Kiến Không và một đám nam nữ chơi thật lòng hay mạo hiểm.
Đêm nay Vận khí của Hàn Tranh không tốt, mỗi lần đến lượt cậu ta đều thua Tư Kiến Không, lần nào cậu ta cũng đều chọn mạo hiểm, không cho Tư Kiến Không một cơ hội đặt câu hỏi nào.
Tư Kiến Không phát hiện Hạ Diễm đã đi rồi thì nhíu mày nói: “Thật nhàm chán.”
“Nhàm chán?” Hàn Tranh nở nụ cười, “Vậy chúng ta chơi một vài trò thú vị đi. Đêm nay là mười lăm, đêm trăng tròn âm khí nặng nhất, rất thích hợp để chơi trò chơi thông linh. Chúng ta lại đang ở nơi thâm sơn cùng cốc, nói không chừng thật sự có thể triệu hoán ra thứ gì đó.”
“A, thật đáng sợ mà.” Một người bạn cùng lớp nói, “Tôi nhút nhát lắm, tôi không muốn chơi.”
“Những ai nhát gan, sợ quỷ thì đừng chơi.” Hàn Tranh nhìn về phía Tư Kiến Không, “Ai sợ quá thì bây giờ rời đi còn kịp.”
“Chơi cái này đi!” Tư Kiến Không vỗ bàn đứng lên, “Còn ai muốn chơi nữa không? ”
“Tôi cũng chơi!” Nhậm Hiểu Bình giơ tay lên.
“Tôi cũng vậy!” Bành Hạo cũng giơ tay lên.
Đám thanh niên vừa mới được giải thoát khỏi kỳ thi này, vất vả lắm mới được tự do, bọn họ ai cũng muốn tìm kiếm kích thích, có tám người lựa chọn tham gia, chỉ bốn người còn lại là không muốn chơi, làm người ngoài cuộc đứng xem bọn họ chơi.
“Nhiều người như vậy, chúng ta có thể chơi Điệp Tiên.” Nhậm Hiểu Bình đề nghị, “Lỡ như tiểu điệp tiên thật sự tới, nói không chừng còn có thể giúp chúng ta giải đáp thắc mắc! ”
Hết chương 2.