Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 21

Chương 21: Mở Cửa Thấy Hỉ…..

 

    Hạ Diễm dần dần quen với nụ hôn lạnh băng của chồng, cũng quen với việc ôm lấy thân thể lạnh lẽo của chồng.

        Cậu trộm dựa vào ngực Lục Bỉnh Văn, nhắm mắt lại nghe nhịp tim Lục Bỉnh Văn đập.

        Nhưng quỷ không có nhịp tim, nơi đó yên tĩnh đến lạ thường.

        Hạ Diễm kéo tay Lục Bỉnh Văn đặt lên ngực mình, để Lục Bỉnh Văn cảm nhận được trái tim cậu đang đập “Thình thịch”, cậu nhẹ giọng nói: “Anh à, mỗi lần làm chuyện đó với anh, tim tôi đập thật nhanh.”

        Bàn tay Lục Bỉnh Văn phủ lên ngực Hạ Diễm, hỏi: “Vì sao?”

        Hàng mi dài cong vút của Hạ Diễm đảo qua ngực Lục Bỉnh Văn, xúc cảm mềm mại khi chạm phải khiến Lục Bỉnh Văn có chút ngứa ngáy.

        Cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Bỉnh Văn, giọng nói giống như đang tủi thân, lại giống như đang làm nũng.

        “Làm loại chuyện này… Tất nhiên là sẽ căng thẳng rồi.”

        Lục Bỉnh Văn cảm thấy cậu thật đáng yêu, lại nắm lấy cằm Hạ Diễm hôn xuống, kỹ thuật hôn của Hạ Diễm còn rất ngây ngô, cậu không biết cách thở lúc hôn, thậm chí có khi còn không thể hô hấp được.

        Lúc cậu sắp hít thở không thông, Lục Bỉnh Văn lại làm cho cậu thoải mái vô cùng. Hạ Diễm rất ít khi phát ra âm thanh, nhưng lúc này đã nhịn không được.

        Giờ phút này, ánh mắt Hạ Diễm giống như mặt nước gợn sóng, như thể một giây sau, nước mắt kìm nén thật lâu sẽ tuôn ra vậy.

        Nhưng đôi mắt ngập nước kia chỉ lăn tăn gợn sóng, càng khiến mắt cậu thêm xinh đẹp, càng khiến hắn thêm yêu thương.

        Ngón tay Lục Bỉnh Văn xẹt qua môi Hạ Diễm, trong mắt lại mang theo dục niệm, anh hôn lên khóe môi cậu, nói: “Lần này không khóc, có tiến bộ.”

        Hạ Diễm cảm giác có gì đó không đúng, cậu xoay người muốn bò đi, nhưng eo nhỏ mềm mại của cậu đã bị lão yêu quái cường đại ôm lại, từ chân giường kéo trở về.

        “Anh mà làm nữa là tôi ngất luôn đó!”

        Hạ Diễm nắm lấy bàn tay Lục Bỉnh Văn, Lục Bỉnh Văn ôm lấy Hạ Diễm từ sau lưng, hắn hôn lên bờ vai bóng loáng trắng nõn của Hạ Diễm, nhẹ giọng nói: “Tôi chỉ muốn ôm em ngủ.”

        Sau đó lại nhẹ nhàng cầm cổ tay Hạ Diễm, nói: “Diễm Diễm, em đeo trang sức rất đẹp. ”

        Hạ Diễm mơ mơ màng màng nằm nghiêng nhìn hạt châu, lúc này mới sững sờ phát hiện hạt châu này rất thần kỳ, bình thường bên trong khắc hai chữ Bỉnh Văn, nhưng khi Lục Bỉnh Văn chạm qua thì lại nổi lên ánh sáng màu xanh trong suốt, trên hạt châu có hai chữ Chước Hoa màu xanh thẳm.

        “Có hai chữ Chước Hoa, đó cũng là tên của anh sao?”

        Lục Bỉnh Văn đáp một tiếng, nói: “Tên tôi là Bỉnh Văn, tên tự là Chước Hoa. Ngọc châu này là thần khí thượng cổ, có thể giúp tôi cảm nhận được sự an nguy của em.”

        Hạ Diễm đáp một tiếng, không nghĩ tới có lão quỷ lại mang vật phẩm quý giá như vậy dùng làm sính lễ cưới vợ.

        Cậu tìm một vị trí thoải mái trong lòng Lục Bỉnh Văn, không để ý đến bàn tay lạnh như băng của Lục Bỉnh Văn đang sờ bụng mình, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, hai má cậu vẫn còn hơi ửng hồng.

        Hạ Diễm cũng không biết, quỷ không cần ngủ.

        Vậy cho nên mỗi lần Lục Bỉnh Văn ngủ chung với cậu đều chỉ ôm cậu, cảm thụ hơi thở ấm áp của cậu, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ của cậu, cảm thụ bộ dáng mơ mơ màng màng đáng yêu của cậu khi chìm vào giấc ngủ.

        Lần đầu tiên Lục Bỉnh Văn có bạn đời, mỗi ngày ở cùng Hạ Diễm đều là cảm thụ lạ kỳ đối với hắn.

        Hôm nay Minh phủ mở cuộc họp báo cáo công việc, quỷ vương ngũ phương sẽ trở về Minh giới, Lục Bỉnh Văn ở bên cạnh Hạ Diễm cũng chậm rãi biến mất, hắn cầm ô đen xuất hiện ở Minh Vương đại điện.

        Hạ thu chính là thời điểm giao mùa, Thần bốn mùa đang vội vàng đi làm việc bốn tháng mới lên một lần, trước khi ông đi còn đưa rượu ngon thiên giới mới ủ cho Lục Bỉnh Văn, nói: “Lục huynh à, tôi phải xuống nhân gian công tác rồi, hu hu hu….. ”

        Lục Bỉnh Văn nói: “Đi công tác chỉ nửa tháng thôi mà, cũng không đến mức thương tâm như vậy.”

        Thần bốn mùa đưa cho Lục Bỉnh Văn một tờ báo đăng những tin tức bát quái trong tam giới, chỉ vào một tiêu đề lớn [Minh Vương đại hôn xong cứ bồi hồi ở nhân gian vui vẻ quên trời đất?! Là do nhân gian quá đẹp hay cô dâu quá đẹp!】 Cười cười nhìn Lục Bỉnh Văn.

        “Lục huynh, kỳ thật tôi cảm thấy nhân gian quả thật rất đẹp, lần nào tôi đến đó cũng mua rất nhiều trà sữa, tôi thích nhất là trà sữa trân châu lạnh, tôi phải uống nửa tháng cho đã thèm.”

        Lục Bỉnh Văn nhíu mày hỏi: “Ngon như vậy à? ”

        Thần bốn mùa gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, so với trà sữa bánh pudding Mạnh bà làm còn ngon hơn nhiều, còn viết tên tôi, bốn mùa!”

        “Tứ Quý Thanh là một loại trà ở nhân gian mà thôi.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nếu thật sự ngon như vậy, lần sau tôi sẽ mua cho vợ mình mấy ly nếm thử, có lẽ cậu ấy sẽ thích.”

        Thần bốn mùa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Bỉnh Văn thì có chút khiếp sợ.

        Ông nói nói: “Lục huynh, không ngờ huynh ngày thường lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng đối với phu nhân mình lại ôn nhu săn sóc như thế.”

        Lục Bỉnh Văn vung tay áo lên, đi họp.

        Minh phủ có hệ thống chế độ thứ bậc sâm nghiêm, dưới Minh Chủ có quỷ đế ngũ phương, phân chia quản lý năm khu vực vạn quỷ thành ở Minh giới. Quỷ đế Phương Đông quản lý khu Đào Chỉ, Quỷ đế Phương Nam quản lý khu La Phù, Quỷ đế Phương Tây quản lý khu Phiên Trùng, Quỷ đế trung tâm quản lý khu Bão Độc, Quỷ đế Phương Bắc quản lý khu La Phong…..

        Ngày thường mọi người quản lý khu vực riêng của mình, nếu không có việc gì thì cứ đầu tháng là đến báo cáo công việc cho Lục Bỉnh Văn.

        Không giống như con người, yêu ma chỉ phục tùng những kẻ mạnh hơn mình.

        Ở trước mặt thuộc hạ, từ trước đến nay bộ dáng Lục Bỉnh Văn luôn lạnh lùng đạm mạc như vậy, tuy nói không nhiều, nhưng không giận tự uy.

        Hắn nhắm mắt nghe hết báo cáo của các Quỷ Đế ở Minh Vương điện, nhìn đồng hồ nhân gian treo trong đại điện, nhân gian đã sắp giữa trưa rồi.

        Hắn tự hỏi, không biết giờ này Hạ Diễm đã tỉnh ngủ hay chưa, lại lo lắng cậu không ăn điểm tâm.

        Chờ các Quỷ đế rời đi, Lục Bỉnh Văn ngồi một mình trong đại điện, lư hương trong đại điện đã được châm lửa, hắn nhìn làn khói lượn lờ bay bay, trầm giọng gọi: “Mao Tiểu Hắc.”

        Tiểu Hắc Miêu xuất hiện trước mặt Lục Bỉnh Văn, nói: “Bệ hạ!”

        “Theo ta đến phòng pháp khí.” Lục Bỉnh Văn nói, “Ta muốn lấy vài thứ.”

        Phía sau điện Minh Vương có một gian phòng nhỏ, ngày thường chỉ để một ít bảo vật và pháp khí từ khắp nơi cung phụng, Lục Bỉnh Văn bước vào phòng, cầm lấy một bình nước ép hoa Bỉ ngạn, nói với Mao Tiểu Hắc: “Chia ra các bình nhỏ.”

        Con mèo Mao Tiểu Hắc lại bắt đầu bận rộn, nó nói: “Điện hạ, cho Hạ tiên sinh sao?”

        Lục Bỉnh Văn ngồi trên xích đu bằng gỗ, chọn cho Hạ Diễm mấy cái bình xinh đẹp, nói: “Ừm.”

        Nhân gian đã nắng chói chang, buổi sáng khi Hạ Diễm tỉnh dậy, phát hiện Lục Bỉnh Văn không có ở trong nhà, cậu tắm rửa rồi sau đó pha ngũ cốc uống, lại lật quyển sách cổ thần kỳ Lục Bỉnh Văn đưa cho mình ra xem.

        Hạ Diễm định tiếp tục luyện tập vẽ bùa, để xem tối hôm qua song tu có thật sự hiệu quả hay không.

        Nói đi cũng phải nói lại, cậu thật sự rất tò mò, không biết Lục Bỉnh Văn làm công việc gì ở Minh phủ, sao hắn lại có thể tự do đi tới đi lui ở nhân gian như vậy?

        Chắc là quỷ sai tương đối lợi hại đi, ngay cả thiên sư cũng không sợ, thậm chí còn đang dạy Hạ Diễm làm thế nào để trở thành một thiên sư, còn có thể tùy ý lật xem sổ công đức và sổ sinh tử của nhân loại, những yêu ma quỷ quái khác thấy hắn cũng rất sợ……

        Hạ Diễm chống cằm suy nghĩ một chút, lại xoa xoa cái eo vô cùng đau nhức của mình, nhẹ giọng nói: “Không phải thật sự là siêu cấp đại quan chứ?”

        Phù chú trên sách cổ đúng là thiên kỳ bách quái, cái gì cũng có, thậm chí triệu hoán phù mạnh nhất còn có thể triệu hoán được cả Phong Đô đại đế.

        Hạ Diễm tùy tiện lật lật, phát hiện trong số rất nhiều triệu hoán chú còn có một “triệu hoán môn chú” thần bí, trong sách viết, nó có thể mở ra cánh cửa nối liền giữa nhân gian và Minh giới.

        Hạ Diễm cảm thấy có chút thú vị, vậy nên cậu đã cầm bút lông lên bắt đầu vẽ “Triệu hoán môn chú”.

        Lúc này, Cố Liên lại gọi video call đến.

        Hạ Diễm nhận cuộc gọi, nói: “Mẹ, chào buổi sáng.”

        Cố Liên đáp một tiếng, sau khi Hạ Diễm kết hôn cũng không đến thăm cậu, chỉ thỉnh thoảng gọi video call để xem con trai sống như thế nào. Trước mắt xem ra, sau khi kết hôn Hạ Diễm không chỉ còn sống, mà khí sắc cũng không tệ chút nào.

        “Tuần này thế nào hả con? Có ăn cơm đúng giờ không? Cố Liên nói, “Mẹ nhớ con quá.”

        “Con cũng nhớ mẹ.” Hạ Diễm cười rộ lên, “Con rất ổn, mẹ đừng lo lắng cho con.”

        Cố Liên nhịn không được hỏi chuyện của Lục Bỉnh Văn, bà nói: “Vậy….. Gần đây Lục tiên sinh có đến thăm con không?”

        “Thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến.” Hạ Diễm suy nghĩ một chút, lại nói, “Còn còn nấu cơm cho con ăn nữa.”

        Cố Liên vừa nghe nói con rể biết nấu cơm, ấn tượng về lệ quỷ Lục Bỉnh Văn lập tức nâng cao ba bậc, tò mò hỏi: “Quỷ cũng có thể nấu được à?”

        Hạ Diễm mím môi, nhẹ giọng nói: “Hình như anh ấy đang làm việc ở Minh giới, không giống với những lệ quỷ bình thường ở nhân gian, anh ấy là một…… Một nam quỷ rất tốt tính.”

        Cố Liên thở phào nhẹ nhõm, nhưng điện thoại lại bị chồng cướp mất.

        Hạ Triều nói: “Hạ Diễm, con đăng ký thành lập một công ty nhỏ à?”

        Tất cả các công ty chính quy đều có thể tra được trên trang web, Hạ Diễm không ngờ ba mình lại phát hiện ra nhanh như vậy, cậu sợ ba mẹ lo lắng cho mình nên đã nói: “A, cái này…… Đó chỉ là một dự án của trường mà con tham gia thôi, giáo viên đã yêu cầu đăng ký một trang web để mô phỏng kinh doanh.”

        Hạ Triều nhíu mày, nói: “Bài tập của trường mà Lưu lão đạo lại mang theo đệ tử đến làm việc? Ba không quan tâm con có thể kiếm tiền được hay không, nếu ngày nào cũng tiếp xúc với quỷ thần, vậy có ảnh hưởng gì đến thân thể con hay không?”

        Hạ Diễm buông bút lông xuống, đang định cùng ba mẹ nói về chuyện này thì phù chú vừa vẽ xong đã chậm rãi phát sáng, ngay sau đó, một cánh cửa gỗ màu đỏ xuất hiện ở chính giữa phòng ngủ.

        Hạ Diễm cầm điện thoại kinh ngạc nhìn cánh cửa, cậu nghĩ thầm, song tu quả nhiên trâu bò thật.

        Chưa đến ba giây sau, cánh cửa đột nhiên mọc ra đôi chân nhỏ, bắt đầu chạy về phía phòng khách.

        Hạ Diễm khiếp sợ nhìn cánh cửa gỗ đang chạy.

        Cha mẹ Hạ Diễm còn đang chờ cậu trả lời, mà sự chú ý của Hạ Diễm thì đã bị cánh cửa chân dài kia hấp dẫn.

        “Hạ Diễm, làm sao vậy? Sao đột nhiên con lại có biểu cảm này? Hạ Triều hỏi, “Bên chỗ con có chuyện gì?”

        Hạ Diễm vội vàng nói: “Không có gì, ba mẹ, con còn có chút việc, con cúp máy trước nhé!”

        Cậu ném điện thoại di động trở lại giường, vội vàng đuổi theo đến phòng khách, nhìn cánh cửa gỗ đang chạy kia, cũng may là căn hộ của cậu rất lớn, cánh cửa có đủ không gian để chạy loanh quanh, cánh cửa kia hoang mang hoảng hốt, còn đụng phải ly rượu lục Bỉnh Văn thích nhất, lúc ly rượu vỡ vụn, chân của cánh cửa kia còn dừng lại một chút.

        Hạ Diễm chật vật đuổi theo nửa ngày, nói: “Đừng chạy, mau dừng lại!”

        Cậu vừa dứt lời, cánh cửa kia thật sự đã ngừng lại, đứng cố định lại ở giữa vị trí phòng khách và phòng bếp.

        Hạ Diễm tò mò nhìn cánh cửa, cẩn thận nắm lấy tay nắm cửa hình tròn trên cửa, sau đó vòng quanh nó một vòng.

        Cánh cửa đã bị khóa.

        Hạ Diễm thử lại một lần nữa, cánh cửa vẫn không mở được. Cậu không biết rốt cuộc trong cánh cửa này có cái gì, cứ cùng cửa nhìn nhau như vậy một lúc lâu.

        Hạ Diễm còn chưa từ bỏ ý định, lại xoay tay nắm cửa.

        Một lát sau, bên kia cánh cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

        Hạ Diễm sợ tới mức lui về phía sau hai bước, sau đó, cánh cửa này lại đột nhiên mở ra.

        Lục Bỉnh Văn mặc áo bào đỏ rực trông vô cùng hoa mỹ đứng ở cửa, mái tóc đen buông xuống như thác nước, tuấn mỹ như tranh vẽ.

        Nhìn thấy Hạ Diễm mặc áo ngủ gấu con, Lục Bỉnh Văn cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

        Phía sau Lục Bỉnh Văn còn có vô số châu báu và các loại pháp khí, Mao Tiểu Hắc đang ra sức rót nước ép hoa bỉ ngạn vào những cái lọ nhỏ xinh đẹp, bên cạnh con mèo đã có hơn mười bình chất lỏng hoa Bỉ ngạn trong suốt, nhìn thấy Hạ Diễm mặc đồ ngủ, Mao Tiểu Hắc cũng dừng động tác trong tay lại, ngơ ngác nhìn Hạ Diễm.

        Hạ Diễm mở to hai mắt, gọi: “Anh à?”

        Mao Tiểu Hắc nghiêng đầu: “… Meo?”

        Lục Bỉnh Văn trầm mặc mấy giây, khi biết chuyện gì đang xảy ra, hắn nói: “Hạ Diễm, em triệu hoán Môn Linh?”

Hết chương 21.

 

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 21

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên