Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 22

Chương 22: Thổ lộ + 1…..

 

    Hạ Diễm kinh hồn chưa kịp định thần gật gật đầu, vội vàng báo cáo môn linh này với Lục Bỉnh Văn, cậu nói: “Anh à, cánh cửa này vừa mới xuất hiện đã mọc chân chạy khắp nơi!”

        “Môn linh rất khó bị triệu hoán.” Lục Bỉnh Văn nói, “Đại khái chắc cũng mấy ngàn năm rồi không được triệu hoán, cho nên mới có chút kinh hoảng thất thố như vậy.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, lại có chút mê mang nói: “Nhưng vừa rồi tôi không mở cánh cửa này được, là anh mở cửa, tôi mới có thể nhìn thấy đồ bên trong… Anh à, anh đang ở đâu vậy?”

        Lục Bỉnh Văn nói: “Đây là tàng bảo các của Minh phủ.”

        “A.” Hạ Diễm vội vàng nói, “Xin lỗi, tôi không cố ý quấy rầy công việc của anh.”

        “Không sao, vị trí cửa phải xem ý nghĩ của Môn Linh. Nhưng em có thể ước nguyện với nó, và nó sẽ đáp ứng theo mong muốn của em. em vừa nghĩ gì?”

        Hạ Diễm giật mình: “Tôi vừa mới nghĩ, anh đi đâu rồi.”

        Ánh sáng ở trong Tàng Bảo các lờ mờ, bảo vật rực rỡ muôn màu, có một vài thứ còn tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

        Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm nhìn nhau vài giây, trái tim lạnh như băng kia đột nhiên xuất hiện thứ cảm xúc nói không nên lời.

        Hắn nói, “Tôi tạm thời có công việc phải làm.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, lại hỏi: “Tôi có thể vào xem một chút không?”

        “Xuyên qua cánh cửa là phải vượt qua hai giới, bắt buộc phải có chìa khóa. Chờ khi linh lực của em mạnh hơn, sẽ triệu hoán được chìa khóa, tự do đi lại.” Lục Bỉnh Văn nói, “Nhưng bây giờ tôi có thể mang em vào.”

        Khoảnh khắc Lục Bỉnh Văn bước vào nhân gian, hắn cầm theo một chiếc ô màu đen, thay áo sơ mi quần tây, mái tóc dài phiêu dật cũng biến thành tóc ngắn.

        Hạ Diễm vẫn mặc áo ngủ gấu nhỏ màu lam nhạt, Lục Bỉnh Văn cầm ô nắm tay cậu đi vào căn phòng bí mật, cậu tò mò đánh giá bảo vật để khắp nơi trong phòng.

        Lục Bỉnh Văn nói: “Pháp khí ở đây có ý thức của riêng mình, nếu thấy có pháp khí nào thích, em cứ thử xem có thể lấy được hay không. Là nhân loại, nếu có thể cầm được nó thì đúng là có duyên, tôi sẽ tặng nó cho em.”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn ngước mắt lên, nói: “Anh ơi, những thứ ở đây có thể tùy tiện tặng người khác sao?”

        Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe miệng, trầm giọng nói: “Không có việc gì, toàn là sắt vụn rách nát thôi mà, em cầm chơi là được.”

        Hạ Diễm đăm chiêu gật gật đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cây cung tiễn xinh đẹp nhất trong Tàng Bảo các, thân cây cung được làm bằng xương Phượng Hoàng, bề ngoài phủ một lớp sơn màu bạc, vô cùng tinh mỹ.

        Hạ Diễm giẫm lên ghế với lấy cây cung kia, cậu với tay lên cao để lộ ra vòng eo xinh đẹp, giống hệt như một con mèo xinh đẹp cẩn thận.

        Lục Bỉnh Văn ở một bên trầm mặc không nói gì nhìn cậu với tay lên cao, lại lặng lẽ dùng linh lực đi đỡ ghế cho Hạ Diễm.

        Hạ Diễm chạm vào cây cung, cậu còn tưởng là nó nặng lắm, nhưng khi cầm cây cung trông giống như làm bằng bạc này lên cũng không nặng lắm, bị cậu lấy xuống rất dễ dàng.

        Cậu cầm cây cung cười với Lục Bỉnh Văn, nói: “Thật sự tặng cho tôi à?”

        Lục Bỉnh Văn ngược lại có chút kinh ngạc, hắn nghĩ thầm, vợ mình đúng là thiên phú dị bẩm, bao nhiêu đại thiên sư cũng không cầm nổi cây cung, vậy mà Hạ Diễm lại có thể cầm lên dễ dàng như vậy?

        Hắn ôm cánh tay, gật đầu nói: “Tôi đã nói tặng cho em thì sẽ tặng cho em. Dẫn Hồn Cung này là pháp khí thiên sư lợi hại nhất ngàn năm trước, cho dù là lệ quỷ oán khí ngút trời giương nanh múa vuốt đáng sợ cỡ nào đi nữa, chỉ cần bắn trúng là có thể được siêu độ. Chẳng qua, mũi tên dẫn hồn cung bắn là mũi tên ảo do linh lực của thiên sư tạo thành, chỉ có mỗi pháp khí mà không có mũi tên ảo thì cũng không có tác dụng gì, vẫn cần nhiều linh lực hơn nữa.”

        “Tôi biết rồi.” Hạ Diễm ôm cây cung vô cùng quý giá vào lòng, “Anh à! Cám ơn anh!”

        Tiểu Hắc Miêu ở một bên nhìn đến ngây người, dẫn hồn cung này là một trong tam đại pháp khí lợi hại nhất Tàng Bảo Các, thế mà Vương phi cứ như vậy cầm lên, mà cầm lên được thì cũng thôi đi, Minh Vương bệ hạ cứ như vậy tặng cho người ta luôn?

        Ở bên này, Lục Bỉnh Văn nắm tay Hạ Diễm lần nữa, mang Hạ Diễm ôm cây cung và hơn mười bình nước ép hoa bỉ ngạn đưa về nhân gian.

        Trên nhân gian đã là buổi chiều, mặt trời chiếu sáng rực rỡ, thời tiết hôm nay không tồi.

        Phòng thờ khói hương nghi ngút, trong căn hộ cũng có mùi hương nhàn nhạt.

        Hạ Diễm ôm đầy chiến lợi phẩm về nhà, tâm tình vô cùng tốt, lại lo lắng những bảo vật này sẽ bị trộm mất, cuối cùng đem nước ép hoa Bỉ ngạn và cung tiễn giấu ở trong tủ thờ Lục Bỉnh Văn ở phòng thờ.

        “Bảo vật lợi hại như vậy, sợ bị trộm mất.”

        Lục Bỉnh Văn nghe vậy thì vung bàn tay lên, một kết giới màu lam nhạt xuất hiện trong phòng thờ.

        “Đây là kết giới che dấu.” Lục Bỉnh Văn nói, “Ngoại trừ hai chúng ta thì không ai có thể nhìn thấy những bảo vật này cả.”

        Hạ Diễm “Oa” một tiếng, nói: “Thật lợi hại!”

        Lục Bỉnh Văn cười, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa trưa, còn gọi cho Hạ Diễm một ly trà sữa xanh Bốn mùa thêm cả trân châu.

        “Tôi sẽ nấu bữa trưa, em nghỉ ngơi đi.”

        Hạ Diễm cười cong cong đôi mắt, cậu đi theo sau lưng Lục Bỉnh Văn, nói: “Cần tôi giúp gì không?”

        Đôi mắt màu hổ phách của cậu giống như một viên kẹo mềm, thậm chí so với kẹo còn ngọt hơn.

        Lục Bỉnh Văn đặt tay lên eo Hạ Diễm, nhịn không được kéo người lại gần một chút, hỏi: “Tối hôm qua không mệt à?”

        Hạ Diễm dựa vào người Lục Bỉnh Văn gần như vậy, lại ngửi được mùi gỗ thông dễ chịu trên người hắn.

        “Không sao.” Hạ Diễm dừng một chút, lại ngoan ngoãn nói, “Lúc ba tôi bận rộn trong bếp, mẹ cũng sẽ đi giúp đỡ.”

        Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Diễm lại vang lên, vừa rồi mẹ cậu đã gọi ba cuộc gọi nhỡ.

        Cậu chui ra khỏi vòng tay Lục Bỉnh Văn, chạy đi xa một chút mới vội vàng nhận cuộc gọi.

        Cố Liên đã sợ đến phát điên, bà nói: “Con…. đứa nhỏ này vừa rồi đi đâu? Mẹ còn tưởng con lại đụng phải quỷ!”

        “Vừa rồi con có chút việc gấp.” Hạ Diễm giải thích, “Mẹ, sau khi con và Lục tiên sinh kết hôn, yêu ma quỷ quái bình thường không làm hại con được, thật đó.”

        Cố Liên càng thêm mê mang, phải biết rằng, mười tám năm qua Hạ Diễm không dám lây nhiễm một chút âm khí nào, thế nhưng bây giờ còn mở một công ty linh dị, chuyện này thật ly kỳ.

        “Hạ Diễm, ba và mẹ con vừa mua vé máy bay rồi.” Hạ Triều nhận điện thoại từ tay vợ: “Ngày mai gặp mặt sẽ nói chuyện với con.”

        Hạ Diễm nhào lên giường lớn trong phòng ngủ, lại ngửa mặt nhìn lên trần nhà, lăn qua lộn lại một hồi, như thể sống không còn gì để luyến tiếc.

        Không bao lâu sau, Lục Bỉnh Văn xách trà sữa đứng ở cửa phòng ngủ, thấy Hạ Diễm quay cuồng trên giường lớn trong phòng ngủ, hỏi: “Làm sao vậy?”

        Hạ Diễm ngồi dậy, nói: “Không có việc gì.”

        Lục Bỉnh Văn nhấc trà sữa lên, nói: “Tôi có người bạn nói thứ này rất ngon, tôi nghĩ chắc em cũng sẽ thích.”

        Hạ Diễm giật mình, vội chạy đến bên cạnh Lục Bỉnh Văn, nhận lấy ly trà sữa, cậu cười cong mắt, nói: “Trà sữa!”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Đôi mắt thiếu niên mười mấy tuổi luôn mang theo ánh sáng, Hạ Diễm cười lên càng thêm xinh đẹp.

        Hạ Diễm cắm ống hút vào ly trà sữa hút một hơi, hỏi: “Anh ơi, người bạn thích uống trà sữa của anh cũng là ma hả?”

        Lục Bỉnh Văn thấy Hạ Diễm thích uống trà sữa, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy, Thần bốn mùa cũng vô cùng đáng tin.

        Hắn nói: “Trà sữa này được một người bạn thần tiên giới thiệu.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, thầm nghĩ, thì ra thần tiên cũng uống trà sữa.

        Cậu lại cảm thấy, lai lịch của Lục Bỉnh Văn chắc chắn không nhỏ, dù sao hắn cũng quen biết thần tiên, còn có thể tùy ý lấy đồ trong Tàng Bảo Các.

        Hạ Diễm cầm trà sữa ngồi trở lại bàn làm việc, tuần này bài tập CAD của cậu còn một ít, nhưng cậu không tiếp tục vẽ nữa, mà lặng lẽ mở Baidu ra, tìm kiếm một số thứ thần kỳ……

        Lục Bỉnh Văn thấy Hạ Diễm bận rộn như vậy thì trầm giọng, hỏi: “Lúc nào em cũng chăm chỉ như vậy à?”

        Nếu bây giờ Lục Bỉnh Văn đến gần xem, có thể thấy được Hạ Diễm đang ở trên Baidu tìm kiếm “Minh phủ có những quỷ sai nào”, “Đại quan ở Minh phủ có những ai”, “Tàng Bảo các ở Minh phủ ai quản lý”, chứ không phải đang làm bài tập về nhà.

        “Cũng không hẳn, tôi chỉ không thích nhàm chán thôi.”

        Lục Bỉnh Văn phát hiện, dục vọng chiếm hữu của mình đối với Hạ Diễm so với trước càng sâu hơn, dường như hắn đang chờ mong Hạ Diễm nói chuyện với mình nhiều hơn.

        Nhận thấy sự thay đổi của mình, hắn khẽ nhíu mày.

        Hạ Diễm cảm nhận được ánh mắt Lục Bỉnh Văn, cậu dừng chuyện trong tay lại, nhìn về phía Lục Bỉnh Văn.

        Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Bỉnh Văn, lại hỏi: “Anh ơi, tâm tình anh không tốt hả?”

        Lục Bỉnh Văn nói: “Không có.”

        Hạ Diễm từ trên ghế nhảy xuống, đi tới trước mặt Lục Bỉnh Văn, nhìn anh nhẹ giọng nói: “Vậy sao anh lại cau mày?”

        Lục Bỉnh Văn trầm mặc nhìn cậu, Hạ Diễm đã đặt một viên kẹo chanh vào lòng bàn tay Lục Bỉnh Văn.

        Cậu ngồi lại ghế, nói với Lục Bỉnh Văn: “Nếu công việc không thuận lợi, ăn chút gì đó ngọt ngọt là được rồi.”

        Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm ngọt ngào, nếu không phải ngày mai Hạ Diễm có tiết học, hắn cũng muốn ăn một chút ngọt ngào.

        Hắn bóc giấy gói kẹo rồi đưa kẹo vào miệng, nói: “Cảm ơn kẹo của em.”

        Hạ Diễm ăn cơm xong thì trở về ký túc xá, mấy ngày không gặp, Tiểu Kiều đang gào khóc làm bài tập CAD.

        “Tôi yêu đương nên hỏng đầu luôn rồi, mấy tiết học trên lớp tôi đều dành thời gian để nói chuyện với quỷ, vậy nên bây giờ phải tự học lại!”

        Hạ Diễm đã ngồi ở trước bàn rút hộp mù trên trang web chính thức, còn dùng tiền thưởng kiếm được cách đây không lâu đặt cho mẹ một cái túi, trong tai nghe còn bật “Lão Vương dạy bạn học tốc ký tâm pháp siêu độ.”

        “Nói đi cũng phải nói lại, tôi tiêu hóa hết mấy ngày mới tiếp nhận được chuyện trên thế giới này thật sự có ma quỷ.” Trong lòng Tiểu Kiều vẫn còn sợ hãi, “Diễm Diễm, mấy ngày nay cậu vẫn luôn ở chỗ anh họ hả?”

        “Ừm, anh họ tôi nấu cơm rất ngon.” Hạ Diễm nói, “Cuối tuần tôi thường đến đó ăn cơm.”

        “Này, tình cảm hai anh em cậu thật tốt.” Tiểu Kiều nhìn kỹ Hạ Diễm, lại nói, “Diễm Diễm, sao chỗ xương quai xanh của cậu lại đỏ thế?”

        Tai Hạ Diễm hơi ửng hồng, nói: “…. Bị muỗi cắn đó.”

        “À, tôi có nước hoa nè, cậu bôi đi.” Tiểu Kiều ném cho Hạ Diễm một lọ nước hoa nhỏ, “Con muỗi này trông có vẻ độc.”

        Trưa hôm sau, vì lần trước Hạ Diễm giúp Tiểu Kiều trừ ma không lấy tiền, cậu ta ngại nên muốn mời Hạ Diễm đi ăn cơm.

        Hai người tìm một cái bàn bốn người rộng rãi ngồi xuống trong một nhà hàng rất nổi tiếng trên mạng, thấy bên ngoài cửa sổ có rất nhiều nam nữ đều đang chạy về phía rừng cây nhỏ, hai người có chút nghi hoặc.

        Tiểu Kiều ngăn một nhân viên nhà hàng lại, hỏi: “Chị ơi, bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao mọi người đều chạy ra ngoài hết thế?”

        “Là Hạ Thần đến trường chúng ta!” Hai mắt nhân viên nhà hàng sáng lấp lánh như sao, nói: “Nếu không phải còn đang làm việc, tôi cũng muốn đi xem!”        

Một giây sau, điện thoại di động của Hạ Diễm rung lên, đúng là Hạ Thần gửi tin nhắn tới.

        Hạ Thần: Hạ thiên sư, hôm nay tình cờ đến trường cậu có việc, tôi nghe nói nhà hàng Tây ở trường cậu rất ngon, cậu có thời gian cùng tôi ăn một bữa cơm không? Tôi muốn cảm ơn cậu.

        Hạ Diễm ngẩn người, một giây sau, một đám fan lại đổi hướng chạy về phía nhà hàng tây.

        Người đại diện của Hạ Thần ra sức ngăn cản fan, nói: “Xin lỗi, đã đến giờ nghệ sĩ chúng tôi ăn cơm, xin đừng đi theo nữa.”

        Hạ Thần mở cửa nhà hàng, sải bước đi vào trước mắt bao nhiêu người, anh ta vừa liếc mắt đã thấy Hạ Diễm như phát sáng ngồi bên cửa sổ.

        Tiểu Kiều kinh ngạc há to miệng, nói: “Bà nó, anh ta sẽ không đi về phía chúng ta chứ?”

        Hạ Diễm đang định giải thích với Tiểu Kiều một chút, thì Hạ Thần đã tự mình ngồi xuống vị trí đối diện Hạ Diễm.

        “Các cậu không phiền khi tôi ngồi ở đây chứ?” Hạ Thần mỉm cười nói, “Hạ Diễm, thật trùng hợp, vốn định hẹn cậu tới nơi này ăn cơm, không nghĩ tới cậu và bạn đã ở đây rồi.”

        Tiểu Kiều vội vàng nói: “Nếu không… Tôi tránh đi nhé?”

        Hạ Thần cười, nói: “Không cần tránh đây, tôi không muốn giấu diếm sở thích này với mọi người.”

        Hạ Thần búng tay một cái, nhân viên cửa hàng liền nâng một bó hoa hồng xinh đẹp tinh xảo lên.

        Hạ Diễm thở dài trong lòng, sẽ không, sẽ không phải……

        “Hạ Diễm, tuy rằng có chút đường đột, nhưng tôi rất nghiêm túc.” Biểu tình của Hạ Thần mang theo một chút u sầu, “Tối hôm qua tôi đã thức cả đêm để nghĩ đến cậu. Tôi muốn làm bạn trai của cậu, được chứ?”

        Hạ Thần cầm bó hoa hồng đến trước mặt Hạ Diễm, nhưng đúng lúc này, Lục Bỉnh Văn mặc âu phục màu xám bạc không biết đã xuất hiện ở nhà hàng này từ khi nào, hắn đang đi tới bàn này của bọn họ.

        Tiểu Kiều kinh ngạc nói: “A, Diễm Diễm, anh họ cậu tới rồi!”

        Hạ Diễm:… Hả?

        Lục Bỉnh Văn duỗi đôi chân dài ra, ngồi xuống vị trí bên cạnh Hạ Thần.

        Mà ở một góc xa phía đối diện với bọn họ, cha mẹ Hạ Diễm đến thành phố B thăm con trai, hai người đang cùng nhau ngồi ăn bữa trưa.

        Bọn họ vốn định bữa tối sẽ liên lạc với Hạ Diễm, nhưng không ngờ lại tình cờ nhìn thấy một màn này.

Hết chương 22.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 22

Ngày đăng: 19 Tháng mười một, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên