Chương 23: Tu La Tràng……
Đây là lần đầu tiên Hạ Diễm nhìn thấy Lục Bỉnh Văn xuất hiện trước mặt một đám người ở nơi công cộng, cậu hoàn toàn không nghĩ tới ông chồng luôn xuất quỷ nhập thần của mình lại bước vào nhà hàng này, bước vào cuộc sống hàng ngày của cậu.
Lục Bỉnh Văn ngồi ở chỗ đó, dường như thật sự là một người anh lớn hơn Hạ Diễm vài tuổi, nhìn qua không có gì khác với nhân loại bình thường.
Tất cả mọi người trong nhà hàng này hoàn toàn không ý thức được có quỷ tiến vào, bọn họ chỉ nhìn thấy mấy anh đẹp trai tập trung lại một chỗ, có mấy người nhìn thẳng vào bọn họ, hơn nữa Hạ Thần cũng ở đây, một bàn trai đẹp khiến cho mọi người không biết phải chú ý đến người nào trước.
Trong cảnh tượng hỗn loạn này, có một nữ sinh muốn quay video, nhưng lại bị người đại diện của Hạ Thần ngăn lại.
Hạ Triều ngồi ở trong góc nhìn tình huống chỗ bàn Hạ Diễm, tò mò nói: “….. Người tặng hoa là diễn viên chính của bộ phim mà chúng ta tài trợ, phải không? Còn người kia là ai?”
Cố Liên mặc váy dài nhẹ giọng nói: “Có lẽ cũng là một minh tinh? Nếu Hạ Diễm có thể được nam quỷ coi trọng, những người này coi trọng nó cũng không có gì ngạc nhiên.”
Hạ Triều nói: “Con trai em bây giờ cũng có thể xem là người trẻ đã kết hôn, cũng không biết nam quỷ kia nhìn thấy cảnh tượng này có ghen hay không.”
Cố Liên nhớ tới chuyện minh hôn cũng có chút ưu sầu, trong lòng bà coi Lục Bỉnh Văn là ân nhân của Hạ Diễm, nhưng cũng lo lắng Lục Bỉnh Văn đối xử với Hạ Diễm không tốt.
Bà thở dài, nói: “Diễm Diễm nói Lục tiên sinh thỉnh thoảng cũng đến căn hộ thăm nó, còn nấu cơm cho nó ăn.”
Hạ Triều trầm mặc vài giây, nói: “…. Ma cũng có thể nấu ăn à? Thật sự không phải là thủ thuật che mắt của ma quỷ đó chứ?”
Lúc này là giữa trưa, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào, đây là thời điểm dương khí mạnh nhất trong ngày, yêu ma quỷ quái bình thường không dám tùy tiện hiện thân vào giữa buổi trưa.
Chẳng qua, đối với lão quỷ ngàn năm sắp thành thần như Lục Bỉnh Văn mà nói, trên đời này hầu như không có bất cứ thứ gì có thể khiến hắn sợ hãi cả.
Theo sự xuất hiện của hắn, bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu.
Tiểu Kiều không hiểu sao cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình bỗng thấp hơn mấy độ, có lẽ là do điều hòa của nhà hàng này mở hơi thấp, khiến cậu ta nổi cả da gà.
Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn nhìn nhau vài giây, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, cậu nhẹ giọng nói: “…. Anh à, sao anh lại đến đây?”
Lục Bỉnh Văn trầm giọng, nói: “Tôi đi ngang qua, lại đây gặp em một chút.”
Tiểu Kiều thấy vẻ mặt mê mang của Hạ Thần, cậu ta liền tốt bụng giới thiệu: “Hạ tiên sinh, vị này là anh họ của Diễm Diễm, Lục tiên sinh.”
Hạ Thần bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng thân thiện, nói: “Lục tiên sinh, anh ăn cơm chưa? Anh đến vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau ăn trưa, bữa ăn này tôi mời!”
Lục Bỉnh Văn nhướng mày: “Hôm nay cậu đến để thổ lộ với Diễm Diễm?”
“Là như vậy, Diễm Diễm và tôi có duyên gặp nhau, cũng có thể xem là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi đã yêu cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, kìm lòng không được nên hôm nay đã đến thổ lộ với cậu ấy.”
Hạ Thần rót cho Lục Bỉnh Văn một tách trà, tiếp tục nói: “Thật ra tôi là người rất biết chăm sóc người khác, nếu Diễm Diễm ở cùng một chỗ với tôi, cho dù công việc của tôi có bận rộn đến đâu cũng sẽ cố gắng dành thời gian ở bên cạnh Diễm Diễm. Hơn nữa tôi cũng sẽ cố gắng làm việc, Diễm Diễm muốn gì tôi cũng có thể mua cho cậu ấy, muốn đi đâu chơi tôi cũng có thể dẫn cậu ấy đi.”
Lời này của anh ta nhìn thì như đang nói với Lục Bỉnh Văn, nhưng kỳ thật cũng là đang biểu lộ quyết tâm của mình dành cho Hạ Diễm.
Hạ Thần lớn hơn Hạ Diễm khoảng hai tuổi, anh ta cho rằng thiếu niên mười mấy tuổi sẽ vì những điều mình nói vừa rồi mà động tâm, lại không biết ở chỗ Hạ Diễm, tiền tài là thứ xếp cuối cùng trong tiêu chuẩn chọn vợ.
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, nói: “Cám ơn Hạ tiên sinh có ý tốt, nhưng Diễm Diễm bình thường có cổ phiếu chia cổ tức, cậu ấy muốn cái gì cũng có thể tự mình mua.”
Bàn tay Hạ Thần cầm ly nước dừng lại một chút, nụ cười cũng đông cứng trên môi: “Hả?”
Tiểu Kiều há hốc miệng, cậu ta kinh ngạc nhìn về phía Hạ Diễm, lại phát hiện lỗ tai Hạ Diễm đã đỏ bừng, nói cách khác… Chuyện cổ phiếu chia cổ tức này có thể là sự thật?! Rồi còn ân nhân cứu mạng nữa, lại là chuyện gì đây?
Nội tâm Hạ Thần đột nhiên bị khơi dậy khát vọng thắng thua mãnh liệt, anh ta nói: “…… Anh họ, tình cảm tôi dành cho Diễm Diễm là thật lòng, tôi cũng không giống những người trong giới, khi tôi yêu đương sẽ công khai, cũng sẽ không ngoại tình, còn có thể cho Diễm Diễm một bến đỗ ấm áp, tôi sẽ tận lực đối xử với cậu ấy thật tốt.”
Lục Bỉnh Văn chậm rãi rót cho Hạ Diễm một chén trà nóng, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không cho Hạ Thần, hắn thản nhiên nói: “Cậu nói những thứ này, không phải đều là điều nên làm khi người bình thường yêu đương sao?”
Không khí giương cung bạt kiếm, ánh mắt hai bên như muốn chém giết lẫn nhau.
Tốc độ nói chuyện của Hạ Thần cũng nhanh hơn vài phần: “Anh họ, người tôi nói chuyện yêu đương là Diễm Diễm, sao anh lại cho rằng không quan trọng, quan trọng là Diễm Diễm nghĩ như thế nào, anh nói có đúng không?”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, trầm giọng nói: “Đương nhiên tôi cũng không phải loại anh trai không cởi mở này, chẳng qua là, phương thức biểu lộ quyết tâm của Hạ tiên sinh nghe có chút cao siêu, còn không sáng tạo bằng cách cậu nhóc kia theo đuổi em trai tôi cách đây không lâu.”
Hạ Thần nhíu mày: “Hả? Tôi cao siêu? Người đó đã nói gì?!”
“Cậu ta nói muốn làm thứ cưng của Hạ Diễm.” Lục Bỉnh Văn cười mà như không cười, nói: “Nghe qua vô cùng có quyết tâm.”
Hạ Diễm mặt đỏ tai hồng, cậu thầm nghĩ, quả nhiên là lão lưu manh này có đến dự tiệc sinh nhật của mình.
Hôm sinh nhật cậu, Tư Kiến Không uống hơi nhiều, cứ liên tục hét lên, “Tôi muốn làm thú cưng của Diễm Diễm, cho tôi một cơ hội đi”, đó là một lần cậu ta mất khống chế.
Tiểu Kiều nghe được câu này thì thật sự không nhịn được nữa, cậu ta cúi đầu giật giật khóe miệng.
Nhưng mà…… Lục tiên sinh không phải là anh họ của Hạ Diễm sao? Tại sao mình lại ngửi thấy mùi giấm nhỉ?
Cùng lúc đó, các nhóm bát quái của đại học T đều đang truyền tin tức nóng hổi này đi.
【Các chị em, tin rúng động, hình như tôi đang chứng kiến cảnh Hạ Thần thổ lộ với một em trai năm nhất ở trường chúng ta!】
【 Ảnh đế Hạ Thần?! Thật hay giả?】
【Thật sự, hoa hồng cũng đã mua rồi, tôi nói sao đột nhiên tới trường mình, không phải là đặc biệt đến gặp người yêu thì là gì?】
【Hạ Thần thổ lộ với ai??? Anh ta thích người đó lắm à, sao lại phô trương như thế?!】
【Là hệ Hạ Diễm của khoa chúng ta! Tôi có ảnh của cậu ấy….. nhìn vô cùng đẹp, còn đặc biệt thông minh, học rất giỏi, và rất dịu dàng, tôi là fan hâm mộ của cậu ấy!】
【Oa, trường chúng ta còn có đại mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng như vậy à?! Nếu bức ảnh này không photoshop thì quả thật là cậu ấy còn đẹp hơn rất nhiều ngôi sao!”】
【Tôi thấy đây là Tu La tràng mới đúng, vừa rồi đột nhiên xuất hiện thêm một đại soái ca, hiện tại hai người đang giằng co tranh cãi, đáng tiếc hiện trường không cho chụp ảnh, có người duy trì trật tự, bằng không tôi đã up hình lên cho mọi người xem….】
[Bạn học ở hiện trường có biết anh chàng đẹp trai kia là ai không? Tôi chưa từng thấy qua vị này bao giờ, tôi thích kiểu người này lắm nha, vẻ đẹp lạnh lùng như sói, tôi muốn đặt cược người này sẽ giành chiến thắng.】
【Đây chính là đỉnh lưu đó quý vị! Hạ Thần vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, còn ngàn dặm xa xôi đến thổ lộ, tôi đặt cược cho Hạ Thần một phiếu.】
【Hạ Thần + 1.】
[Tôi bỏ phiếu cho chó sói.]
Đúng lúc này, Hạ Diễm trầm mặc hồi lâu rốt cục cũng mở miệng.
“Hạ tiên sinh.” Hạ Diễm nhìn về phía Hạ Thần, “Cảm ơn anh đã dành tình cảm cho tôi, nhưng tôi đã có bạn trai rồi.”
Giọng nói của Hạ Diễm rất nhẹ, ngữ khí cũng rất lễ phép, ngoại trừ người ngồi ở bàn này ra, căn bản không ai nghe được cậu đang nói cái gì.
Tuy rằng đối với cậu, Lục Bỉnh Văn giống tình nhân của cậu, giống như thầy giáo của cậu, giống thần hộ mệnh của cậu, duy chỉ có bạn trai là không giống. Nhưng so với việc nói mình và một nam quỷ đã bái đường thành thân, thì nói có bạn trai là một cái cớ tốt nhất.
Miệng Tiểu Kiều cũng sắp không khép lại được luôn, có trời mới biết Hạ Diễm đã có bạn trai từ khi nào?!
Thần sắc Lục Bỉnh Văn khẽ ngưng lại, con ngươi đen kịt nhìn về phía Hạ Diễm, trái tim lạnh giá của hắn không hiểu sao lại có chút rung động.
Hạ Diễm cảm nhận được ánh mắt Lục Bỉnh Văn, nhưng cậu không nhìn Lục Bỉnh Văn mà tiếp tục nói với Hạ Thần: “Xin lỗi, đã khiến anh thất vọng rồi.”
Sau một hồi sửng sốt, Hạ Thần đã lấy lại được tinh thần, anh ta nói: “Diễm Diễm, không sao đâu.”
Hạ Diễm nở nụ cười, trả lại hoa hồng cho Hạ Thần, nói: “Hoa hồng này tôi không nhận được, chúc anh sau này gặp được người tốt hơn.”
Ánh mặt trời giữa trưa từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên người Hạ Diễm, làm cho tóc cậu hơi vàng.
Làn da cậu trắng như một vệt tuyết mùa đông, mang theo một loại khí chất cảm giác yếu ớt đến lạ kỳ, khiến cho người ta vừa nhìn thấy đã muốn bảo vệ, muốn che chở cho cậu, thậm chí còn muốn hôn cậu, ôm cậu vào lòng, muốn cùng cậu phát sinh thêm nhiều chuyện dịu dàng tình cảm hơn, yêu thương hơn.
Mặc dù Hạ Thần bị từ chối, nhưng anh ta hoàn toàn không chán ghét được Hạ Diễm.
“Vậy chúc cậu hạnh phúc, nếu sau này có chỗ nào cần tôi giúp, cứ coi tôi như bạn bè, nói với tôi một tiếng là được.”
Hạ Thần cười với Hạ Diễm, lại quay đầu cười với Lục Bỉnh Văn: “Anh họ, chắc anh không hung dữ với Diễm Diễm như với tôi đâu, phải không?”
Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe miệng, hiện tại tâm tình hắn rất tốt, cũng không thèm để ý đến nụ cười giấu đao bên dưới của Hạ Thần.
“Tôi nói chuyện rất thẳng thắn, nếu không cẩn thận làn tổn thương Hạ tiên sinh, vậy cũng không phải là tôi cố ý.”
Hạ Thần hừ một tiếng, lại dịu dàng nói với Hạ Diễm: “Diễm Diễm, cậu còn nhỏ, cơ hội lựa chọn rất nhiều, nếu bị xúc động nhất thời che mắt cũng có thể chọn lại.”
Lục Bỉnh Văn có chút xem thường.
Hạ Thần lại cười nói: “Bây giờ kết hôn còn có thể ly hôn, huống chi là bạn trai?”
Lục Bỉnh Văn nhíu mày, đang định nói chuyện thì lại nghe Hạ Diễm kinh ngạc khẽ hô lên một tiếng.
Hạ Diễm nhìn thấy ba mẹ mình ngồi trong góc, Hạ Thần nhìn theo tầm mắt Hạ Diễm, vừa vặn nhìn thấy nhà tài trợ lớn nhất của bộ phim “Tiểu thuyết gia kinh dị”, người giàu nhất thành phố Tân Hải – Hạ Triều và phu nhân của ông.
Anh ta đang thắc mắc, không hiểu vì sao nhà tài trợ lại xuất hiện ở đây thì Hạ Diễm ở bên cạnh đã đứng lên gọi: “Ba, mẹ!”
Hạ Thần:… Hả?
Hạ Triều và Cố Liên cùng nhau đi về phía bàn Hạ Diễm. Lúc này Hạ Thần thật sự sững sờ, trong lúc bối rối, người đại diện của anh ta đã phản ứng trước anh ta một bước, mỉm cười đứng dậy chào hỏi Hạ Triều.
Lúc này Hạ Thần mới hoàn hồn, đi lên bắt tay với Hạ Triều, nói: “…. Hạ tổng, thật trùng hợp.”
Hạ Triều nhẹ nhàng bắt tay lại với anh ta, nói: “Tôi và vợ cùng nhau đến thăm con trai, không ngờ có thể gặp cậu ở đây. Hôm nay đoàn làm phim không quay sao?”
“Buổi chiều sẽ trở về quay tiếp, quay phim rất thuận lợi, ngài yên tâm.”
Hạ Triều gật gật đầu, cùng vợ mình đi tìm Hạ Diễm, chỉ để lại một mình Hạ Thần đứng tại chỗ hỗn độn…..
Hạ Thần thật sự không nghĩ tới, Hạ Diễm không chỉ là thiên sư, là sinh viên ưu tú đại học T, còn là con trai duy nhất của người giàu nhất thành phố Tân Hải.
Chị Candy cảm thấy hôm nay người này xem như thua đậm, cô nháy mắt với Hạ Thần: Mau rút lui, đừng ở đây mất mặt nữa.
Các nhóm chat và diễn đàn lớn của T Đại đã hoàn toàn nổ tung …
【Bà nó, nếu tôi không nhìn lầm thì hình như Hạ Diễm đã từ chối Hạ Thần?! Lần này Hạ Thần đúng là mất hết mặt mũi rồi.】
[Đó là ba Hạ Diễm à? Vậy, … Hạ Thần đối với ba của Hạ Diễm tất cung tất kính gọi Hạ tổng?!】
【Tình hình chiến đấu tại hiện trường vô cùng kịch liệt, mặc dù nghe không rõ hai người bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt Hạ Thần vừa rồi cực kỳ không dễ nhìn. Giọng Diễm Diễm nói chuyện thật nhẹ, có thể nói lớn một chút để cho các mẹ nghe cùng được không?】
[Vậy cuối cùng ai đã giành chiến thắng?] Người kia à?】
【Không biết ai thua ai thắng, chỉ biết Hạ Diễm là con trai của người cầm quyền thật sự?! 】
【Cách đây không lâu Lưu Huy còn cho người theo dõi cậu ấy, các người có biết không? Phó chủ tịch hiệp hội tình nguyện Lưu Huy thích Hạ Diễm, muốn yêu mà không được nên muốn hủy hoại cậu ấy. Anh ta thấy Hạ Diễm thường hay chạy ra ngoài trường, còn tưởng rằng có người bao nuôi Hạ Diễm, vậy cho nên đã tìm người theo dõi chụp ảnh Hạ Diễm, sau đó không bao lâu thì bị bắt vì cắn thuốc trên đường.】
【 Chuyện này tôi cũng biết, bởi vì tôi đã tới quán rượu đó trước khi Lưu Huy đi vào, chủ nhà kia chính là Hạ Diễm, anh ta lại cho là lão già nào đó đã mua cho Hạ Diễm, bây giờ nghĩ lại anh ta thật đúng là ngu ngốc mà…..】
【Cuộc sống của em trai năm nhất thật đặc sắc, tôi quả nhiên là đến cửa nhân gian hỗn hợp】
【# Đỉnh Lưu Hạ Thần bị em trai năm nhất từ chối tình cảm # Mọi người cảm thấy tiêu đề hot search này của tôi thế nào?!!!】
[ Còn anh chàng đẹp trai như sói kia là ai, cậu ta là gì của Hạ Diễm? Không phải là bạn trai thực sự chứ???】
Náo nhiệt trên diễn đàn diễn ra chưa được bao lâu thì chuyện này đã bị đội ngũ quan hệ công chúng của Hạ Thần đè xuống, chuyện này chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ của T Đại, còn trên mạng thì không có bất kỳ một tin tức nào.
Mới vừa rồi vẻ mặt Lục Bỉnh Văn còn lạnh lùng cao ngạo với Hạ Thần, nhưng sau khi nhìn thấy vợ chồng Hạ Triều thì đã dịu đi không ít.
Hắn rót cho nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân hai chén trà, sau đó đứng lên nhường chỗ ngồi cho cha mẹ Hạ Diễm, còn mình thì đứng ra ngoài bàn, lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm cấm dục như ngày thường.
Mặc dù gặp được ba mẹ cậu rất vui, nhưng giờ phút này nội tâm Hạ Diễm lại khẩn trương hơn cả vui mừng, dù sao thì hiện tại ở đây còn có một vị thật sự không phải con người.
Mẹ cậu thấy Lục Bỉnh Văn và Tiểu Kiều còn chưa đi thì dịu dàng nói: “Hạ Diễm, đây là bạn con à?”
Hạ Diễm gật gật đầu, giới thiệu Tiểu Kiều với mẹ trước, cậu nói: “Dạ, mẹ, đây là bạn cùng phòng ký túc xá của con, Tô Cảnh Kiều.”
Tiểu Kiều cười chào hỏi, cậu ta nói: “Con chào dì, chào chú.”
Cố Liên cười tủm tỉm nắm tay Tiểu Kiều, nói: “Thì ra con chính là Tiểu Kiều à, đứa nhỏ này bộ dạng thật đáng yêu, dì thường nghe Diễm Diễm nhắc tới con.”
Cố Liên lại nhìn về phía thanh niên cao lớn tuấn mỹ bên cạnh, tò mò hỏi: “Còn cậu ấy là?”
CPU của Tiểu Kiều sắp bị thiêu rụi, cậu ta cảm thấy lượng thông tin mình nhận được có hơi lớn……
Anh họ của Hạ Diễm mà cha mẹ Hạ Diễm lại không biết.
Nhưng Tiểu Kiều là một người thông minh, cậu ta cũng không nói gì, trên mặt vẫn treo nụ cười của một động vật nhỏ vô hại.
Hạ Diễm có chút lúng túng nhìn Lục Bỉnh Văn, lại nhìn cha mẹ mình, cậu nghĩ thầm, nếu bây giờ cậu nói cho cha mẹ biết đây chính là ông chồng quỷ của mình, vậy mẹ cậu sẽ sợ đến ngất luôn tại chỗ.
Vì vậy, cậu thấp giọng nói: “Ba, mẹ, đây là thiên sư Chước Hoa, là nhân viên công ty con, người mà con đã trả giá cao để mời về làm việc, hôm nay anh ấy tình cờ có việc ở gần đây, cho nên bọn con định cùng nhau ăn cơm.”
Hạ Diễm thuận miệng đặt cho Lục Bỉnh Văn một cái tên mới, Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe miệng, cảm thấy rất thú vị.
Cố Liên chợt hiểu ra, nói: “Đây nhất định là một vị cao nhân rồi.”
Hạ Triều bắt tay Lục Bỉnh Văn, tay hắn lạnh như băng, ông chỉ cảm thấy có chút lạnh, nhưng trong nhà hàng có bật điều hòa, vậy nên ông cũng không nghĩ nhiều.
“Chước Hoa thiên sư.” Hạ Triều đưa cho Lục Bỉnh Văn một tấm danh thiếp, “Lần đầu tiên Hạ Diễm làm ăn, nếu đãi ngộ cho cậu có chỗ nào không chu đáo, cậu cứ tới tìm tôi, tôi sẽ giải quyết cho cậu.”
Cố Liên thì dịu dàng cười, nói: “Ừm, cậu ấy còn rất lễ phép, còn rót trà cho hai chúng ta! Nhưng mà, mùa hè rồi sao cậu vẫn còn mặc âu phục thế? Diễm Diễm, không phải là con bắt người ta mặc vậy chứ?”
Hạ Diễm nói: “……Lát nữa anh ấy có việc quan trọng nên mới ăn mặc trang trọng như vậy. A, Chước Hoa thiên sư, có phải anh sắp đi rồi không?”
Cậu dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Bỉnh Văn đi nhanh, Lục Bỉnh Văn quả nhiên hiểu được ý của vợ mình, gật gật đầu, nói: “Chú, dì, con có việc phải đi trước.”
Khi hắn đẩy cửa bước đi, trò khôi hài cuối cùng cũng kết thúc.
Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Ba, mẹ, sao hai người tới đây mà không nói cho con biết? Con còn định đi đón hai người đó.”
“Hai chúng ta định chỉ tùy tiện đi dạo ở T đại một chút, ăn một bữa cơm rồi lại đi tìm con.” Cố Liên kéo tay Hạ Diễm, thân mật nói, “Bảo bối của mẹ, trông sắc mặt con không tệ lắm, xem ra là thật sự có ăn cơm đàng hoàng. ”
Hạ Diễm cũng rất nhớ ba mẹ, cậu nói: “Dạ, gần đây cũng không có bị bệnh, thời tiết ở thành phố B rất tốt, không lạnh không nóng. Lát nữa con có tiết học, chờ con học xong sẽ liên lạc với hai người, ba mẹ đến căn hộ nghỉ ngơi trước nhé?!”
Cố Liên cười cười, nói: “Buổi chiều mẹ và ba con định đi gặp một người bạn cũ, chắc sẽ về căn hộ trễ một chút.”
Cố Liên và Hạ Triều mời Tiểu Kiều và Hạ Diễm ăn cơm trưa, sau khi ăn xong, Hạ Diễm và Tiểu Kiều chào hai người rồi cùng nhau đi về phía tòa nhà Tinh Thể.
Vừa ra khỏi nhà hàng, Hạ Diễm đã cảm giác hình như người trên đường đanh nhìn mình, còn có người chụp lén cậu nữa.
Cậu khẽ thở dài, nghĩ thầm, qua ngày hôm nay chắc sẽ có rất nhiều người lan truyền đủ loại tin đồn về việc cậu từ chối tình cảm Hạ Thần. Hình như từ khi cậu học cấp hai đã thường xuyên bị cuốn vào những loại tin đồn như thế này.
Tiểu Kiều còn đang suy nghĩ về quan hệ giữa Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn, mới vừa rồi Hạ Diễm giới thiệu Lục Bỉnh Văn có quá nhiều điều mâu thuẫn với lúc trước, cậu ta suy nghĩ một lúc thật lâu rồi đột nhiên ngộ ra.
Logic không quan trọng, điều quan trọng là mối quan hệ của hai người!
Ánh mắt Tiểu Kiều nhìn Hạ Diễm sáng như sao, nói: “Bữa cơm này ăn thật kích thích ha, Diễm Diễm.”
Hạ Diễm gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vất vả cho cậu rồi, còn giúp tôi xử lý ổn thõa nữa chứ.”
“À, đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Tiểu Kiều ho khan một tiếng, “Diễm Diễm, cho nên, ba mẹ cậu không biết anh họ của cậu!”
Khuôn mặt Hạ Diễm đỏ bừng trong nháy mắt, cậu và Tiểu Kiều hai mặt nhìn nhau mấy giây, cảm thấy không thể giả vờ được nữa, đành nói: “Cái này, kỳ thật là…..”
“Lục tiên sinh có phải là bạn trai của cậu không?” Nụ cười trên mặt Tiểu Kiều sắp không khống chế được nữa, “Phải không?”
Hạ Diễm giật mình, sau đó nói: “Sao cậu lại nhìn ra được vậy?”
“A, quả nhiên. Vừa rồi Lục tiên sinh nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi giấm chua này, ha ha ha….! “Tiểu Kiều cười ha ha nói, “Thật ra lần trước tôi gặp hai người đã nhìn ra chút manh mối rồi, nếu không phải lúc đó cậu nói là anh họ mình thì tôi đã say ngay tại chỗ rồi, quả nhiên, bầu không khí giữa các cặp tình nhân rất khác biệt!”
Hạ Diễm ngược lại không nghĩ tới, có ngày ngay cả người ngoài cũng có thể chứng kiến được mối quan hệ giữa mình và Lục Bỉnh Văn.
Hạ Diễm chớp chơp mắt, nhẹ giọng nói: “Cậu cảm thấy…… Anh ấy có ghen không?”
“Ừm.” Tiểu Kiều bật cười thành tiếng, “Thật sự rất rõ ràng, hơn nữa ánh mắt kia quả thực là dính chặt trên người cậu, ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được tình cảm đó! Hơn nữa….. Dấu hôn trên người cậu cũng là của anh ta, anh ta đang tuyên bố quyền sở hữu đúng không? Không ngờ Lục tiên sinh thoạt nhìn thân sĩ như thế mà lại bá đạo như vậy… Nhất định là anh ấy rất thích cậu!”
Hạ Diễm theo bản năng hỏi lại: “….. Thích tôi?”
“Ừm, ghen không phải là sợ người mình thích bị người khác cướp mất sao?” Tiểu Kiều nói, “Tóm lại, tôi chỉ ghen khi thật sự thích một người thôi.”
Hạ Diễm nghiêng đầu suy nghĩ. Trong quá trình tiếp xúc với Lục Bỉnh Văn, cậu cảm thấy lão quỷ Lục Bỉnh Văn này không có hứng thú với bất cứ thứ gì trên thế giới này, ngoại trừ có chút nhiệt tình với song tu ra, thời gian còn lại hắn che giấu cảm xúc rất sâu, rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra ngoài như hôm nay.
Nhưng ghen cũng không nhất định là thích, có lẽ chỉ là mê luyến thân thể trẻ trung của cậu, có lẽ đó chỉ là dục vọng chiếm hữu mà thôi.
Hạ Diễm vẫn rất tỉnh táo, cậu biết con đường giữa người và quỷ khác nhau, cũng biết cuộc hôn nhân của mình và Lục Bỉnh Văn là đang trao đổi điều kiện. Lão quỷ Lục Bỉnh Văn vất vả lắm mới tìm được một đối tượng song tu có sinh thần bát tự thích hợp, đương nhiên không muốn tùy tiện làm mất rồi.
Nhưng Lục Bỉnh Văn lại rất quan tâm chăm sóc cậu, làm cho quan hệ giữa bọn họ giống như một tầng sương mù, Hạ Diễm không bóc được lớp sương mù này, nhưng cậu vẫn luôn có thể bắt được bàn tay Lục Bỉnh Văn vươn ra với mình.
“Tôi có thể bát quái một chút được không, hai người các cậu nói chuyện yêu đương bao lâu rồi?” Tiểu Kiều hình như còn kích động hơn so với Hạ Diễm, “Đây chính là bạn trai thiên sư biết bắt quỷ đó, thật là ngầu!”
Hạ Diễm nói: “Chúng tôi… Cũng vừa mới bắt đầu hẹn hò không bao lâu, ba mẹ tôi còn chưa biết, còn phải nhờ cậu giúp tôi tiếp tục che giấu bí mật này.”
“Không thành vấn đề! Tiểu Kiều kích động nhảy loi choi tại chỗ, “Yên tâm đi, Diễm Diễm, tôi chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết đâu! Tôi chỉ để tự mình gặm nhấm thôi….”
Vào buổi chiều, Hạ Diễm và Tiểu Kiều tìm vị trí trong góc ngồi, nhưng vẫn có thể nghe được bạn học gần đó thảo luận về sự kiện Tu La Tràng trưa hôm nay.
Đây có thể là phiên bản 8.0, theo lời đồn này thì Hạ Diễm đã biến thành một đóa hoa lạnh lùng cao ngạo, không dính khói lửa nhân gian, vô tình từ chối lời thổ lộ tình cảm của hai anh chàng đẹp trai phong độ.
Khuôn mặt Hạ Diễm vẫn bình tĩnh như thường, nhưng tai cậu thì đã ửng hồng, nghĩ thầm, mình làm gì có lạnh lùng như vậy.
Sau khi lên lớp, giáo viên dạy toán cao cấp nói về những con số phức tạp như thôi miên, hết đề bài này đến đề bài khác xuất hiện trên PPT, nhưng tâm hồn Hạ Diễm thì lại treo ngược cành cây, cậu nhịn không được nghĩ đến ông chồng ma quỷ nhà mình.
Bây giờ cũng không biết Lục Bỉnh Văn đang ở đâu, trở về Minh Giới làm việc rồi sao?
Hạ Diễm nửa nằm sấp trên bàn, bắt đầu chậm rãi vẽ mèo con trên giấy, sau đó ngẩn người.
Sau khi được Lục Bỉnh Văn chọn kết hôn, cậu vì muốn được sống sót mà thuận lý thành chương tiếp nhận mối quan hệ này, cậu cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
Cậu chưa từng yêu ai, nhưng biết rõ mình là một người chậm chạp, phải mất một thời gian dài mới có thể từ từ hiểu rõ một người khác, mới có thể phán đoán được cảm giác của mình dành cho đối phương là gì.
Nhưng hôm nay Hạ Thần và Lục Bỉnh Văn ngồi cùng một chỗ thì cậu lại rất rõ ràng, so với Hạ Thần, quả thật là Lục Bỉnh Văn hấp dẫn cậu hơn.
Hạ Diễm nhìn về phía ngón áp út trống rỗng của mình mà ngẩn người, ấn tượng ban đầu của cậu đối với Lục Bỉnh Văn là một khối băng, hay là một khối băng sắc bén. Nhưng lão lưu manh đó nửa đêm còn chạy đi mua kẹo cho cậu, cũng không phải không có nhân tình như bề ngoài.
Tuần trước Tiểu Kiều không nghiêm túc nghe giảng, tiết học này cậu ta mê mang không hiểu gì, dấu chấm hỏi hiện đầy mặt, cậu ta điên cuồng sửa lại vở ghi chép, thừa dịp bạn học xung quanh thảo luận đề tài, cậu ta đã hỏi Hạ Diễm: “Diễm Diễm, đề này giáo viên hỏi cái gì?”
Hạ Diễm phục hồi lại tinh thần, nhìn kỹ đề bài, sau đó kiên nhẫn giảng giải cho Tiểu Kiều hiểu.
Hai người đều là học sinh ưu tú, Tiểu Kiều cũng hiểu bài rất nhanh.
Tiểu Kiều chỉ vào con mèo con Hạ Diễm vẽ trên giấy nháp, nói: “Trước kia tôi cảm thấy mình rất thông minh, cho đến khi gặp cậu. Thiên tài các người ai cũng vừa vẽ mèo vừa học toán cao cấp à?”
Hạ Diễm nhìn con mèo nhỏ trên giấy trắng, có chút ngượng ngùng nói: “Vừa rồi tôi có chút mất tập trung.”
Tiểu Kiều gật gật đầu, nói: “Tại sao trên thế giới này lại có gen hoàn mỹ như cậu vậy chứ?!”
Hạ Diễm khẽ ho khan một tiếng, nằm sấp trên bàn nói: “Thân thể ốm yếu nhiều bệnh, hoàn mỹ chỗ nào.”
Hạ Diễm có chút nhớ Mao Tiểu Quất, liền thừa dịp người xung quanh không chú ý, cậu to gan lớn mật len lén lấy triệu hoán phù ra rồi đọc pháp quyết, triệu hoán Tiểu Quất ra ngoài đi học cùng cậu.
Mèo con còn chưa to bằng bàn tay ngoan ngoãn cẩn thận chui vào túi vải của Hạ Diễm, sau đó nhìn Hạ Diễm nhẹ nhàng “Meo” một tiếng, nó dùng đầu cọ cọ tay Hạ Diễm.
Tiểu Kiều vễnh tai lên: “Diễm Diễm, cậu có nghe thấy tiếng mèo kêu không?”
Hạ Diễm khẩn trương lắc lắc đầu, nhưng không hiểu sao cậu lại có loại cảm giác sảng khoái đến lạ kỳ.
Tiểu Kiều mê mang xoa xoa hàng chân mày, nói: “Thôi xong, tôi học toán cao cấp học ra ảo giác luôn rồi.”
Hạ Diễm lén lút dùng ngón tay sờ sờ mèo con của mình, cậu cúi người làm bộ tìm đồ, nhỏ giọng nói: “Suỵt….”
Tiểu Quất ngủ thiếp đi trong túi của Hạ Diễm, tiết toán cao cấp này đúng là thôi miên, con mèo của cậu thật sự không chịu nổi.
Sau giờ học, Tiểu Quất vẫn nhảy nhót bên cạnh Hạ Diễm, Hạ Diễm cũng không cảm thấy có bất cứ chỗ nào không thoải mái, linh lực của cậu đã mạnh hơn trước, vậy nên triệu hoán thần sứ cũng không cảm thấy mệt.
Mèo con theo cậu đến trung tâm thương mại lấy túi xách đặt cho mẹ, hai móng vuốt của Tiểu Quất nằm sấp trong túi áo sơ mi trên ngực Hạ Diễm, nó nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, em rất nhớ cậu!”
Suýt chút nữa Hạ Diễm đã quên mất con mèo này biết nói tiếng người, cậu nhỏ giọng nói: “Anh cũng rất nhớ cưng, lát nữa cho cưng ăn cá hồi, anh mua rồi nè.”
Cậu đi tới quầy lấy hàng, nhìn thấy cách đó không xa có một thiếu niên mặc quần yếm xách theo rất nhiều đồ ăn vặt bị rơi xuống đất, liền ngồi xổm xuống nhặt lên giúp.
Giống như cảm nhận được cái gì đó, ngón tay Thần tứ quý điểm nhẹ vào hư không thì nhìn thấy linh lực màu lam Lục Bỉnh Văn lưu lại trên người Hạ Diễm.
A, thì ra đây chính là vương phi của Minh Vương bệ hạ.
“Cảm ơn cậu.” Thần bốn mùa cười tủm tỉm đánh giá khuôn mặt Hạ Diễm, “Cũng tại tôi mua quá nhiều đồ ăn vặt, túi bị rách luôn rồi.”
Hạ Diễm lấy từ trong túi mình ra một bịch bóng bảo vệ môi trường lớn hơn cái bị rách một chút, giúp anh ta bỏ hơn mười gói đồ ăn vặt vào túi, nhẹ giọng nói: “Không sao, tiện tay mà thôi, đúng lúc tôi có mấy cái túi, cho anh dùng tạm. ”
Thần bốn mùa cũng không nghĩ tới phu nhân Lục Bỉnh Văn lại thiện lương dịu dàng như vậy, ông nói: “Vậy cảm ơn cậu nhiều nhé.”
Chờ Hạ Diễm đi rồi, Thần bốn mùa mới cười thật tươi, để lộ ra răng hổ nhỏ, nói: “Mỹ nhân đã giúp tôi nhặt đồ, vậy tôi sẽ ban cho mỹ nhân một vận may đi.”
Vừa dứt lời, ông duỗi thắt lưng, một đoàn phúc khí đỏ rực đáp xuống trên người Hạ Diễm, đây là chúc phúc của thần minh dành cho nhân loại.
Hạ Diễm hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cậu đi vào quầy tìm chị bán hàng lấy túi xách đã đặt trước, mèo con to bằng lòng bàn tay trong túi áo sơ mi cậu thò đầu ra, nó tò mò nhìn quả cầu thủy tinh thật đẹp trang trí xung quanh.
Chị gái bán hàng mỉm cười nói: “Hạ tiên sinh, hôm nay trung tâm thương mại có chương trình, điểm của ngài có thể rút thăm trúng thưởng một lần.”
Đối với những hoạt động như rút thăm trúng thưởng này Hạ Diễm rất thích, cậu dừng lại trước hộp quà, đưa tay vào sờ một vòng rồi rút ra một tờ giấy nhỏ….
“Chúc mừng ngài, là giải nhất, hai voucher nghỉ dưỡng tại khách sạn suối nước nóng năm sao.” Chị gái bán hàng hạ giọng nói, “Khách sạn suối nước nóng đó rất tuyệt, có thể đưa bạn gái đi chơi cùng nha.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Diễm trúng thưởng ở trung tâm thương mại, cậu ngạc nhiên nhìn tấm vé cầm trên tay, nói: “Được, cám ơn.”
Trên vé có hình vẽ suối nước nóng và hòn non bộ, trông có vẻ môi trường ở đó rất tốt.
Hạ Diễm cất vé, thầm nghĩ gần đây thời tiết đang thay đổi, cơ thể lạnh mà đi ngâm suối nước nóng chắc là rất thoải mái.
Nhưng mà có tới hai vé… Nếu đi một mình thì lại bỏ phí một vé.
Cha mẹ cậu vẫn chưa về khi cậu vào nhà.
Hạ Diễm cắt một ít cá hồi tươi cho Mao Tiểu Quất, bỏ cá vào một cái bát nhỏ xinh đẹp, cậu ngồi xổm ở một bên nói với nó: “Bé con, ăn đi!”
“Bùm” một tiếng, Mao Tiểu Quất đã biến thành khổng lồ, một con mèo lớn chiếm hết nửa cái phòng khách, nó vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái đã bay sạch cả bát cá hồi.
“Meo…..” Mao Tiểu Quất liếm móng vuốt, cảm động đến rơi nước mắt, “Đồ ăn ở cửa nhân gian thật ngon!”
Hạ Diễm thấy Tiểu Quất ăn ngon đến chảy cả nước mắt, vội vàng lấy khăn mặt ra lau mắt cho mèo, nói: “Sao lại khóc vậy, lần sau anh sẽ mua thêm cho cưng mà.”
Mao Tiểu Quất nói: “Meo meo….. Cám ơn chủ nhân.”
Hạ Diễm nhìn con mèo lớn xin đẹp, rốt cục vẫn nhịn không được đưa tay sờ sờ cái bụng trắng mềm mại của nó, sau đó nhẹ giọng nói: “Tiểu Quất……. Anh dựa vào cưng một lát không sao chứ?”
“Đương nhiên!” Miêu Miêu vẫy đuôi, “Chủ nhân muốn sờ Tiểu Quất như thế nào cũng được!”
Lúc Lục Bỉnh Văn trở về, vừa lúc nhìn thấy người vợ xinh đẹp của mình nằm trên cái bụng trắng muốt của con mèo.
Hạ Diễm ngủ rất ngoan, con mèo vàng kia thì vẫy vẫy cái đuôi to bồng bềnh như chổi lông gà, có vẻ như nó cũng rất thích ý.
Hạ Diễm nghe thấy tiếng động mới mở mắt ra, nhìn thấy rau củ quả trong tay Lục Bỉnh Văn thì hỏi: “Lục tiên sinh, sao anh lại về?”
“Tối nay có mưa to, mọi người ra ngoài không tiện, tôi làm con rể, đến nấu một bữa cơm cho cả nhà.” Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói, “Thu thần sứ lại đi, bọn họ đang trên đường tới đây.”
Hạ Diễm t không ngờ Lục Bỉnh Văn lại suy nghĩ chu đáo như vậy, cậu giật mình, nói: “Thì ra đêm nay trời sẽ mưa sao? Dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ nắng.”
Mặc dù ngày mai sẽ lập thu, nhưng hôm nay thành phố B vẫn còn rất nóng, hoàn toàn không có dấu hiệu của mùa thu.
Mới vừa rồi Lục Bỉnh Văn tình cờ thấy thần tứ quý thi triển pháp thuật ở gần đây, tên này đại khái là nước đến chân mới nhảy, muốn dùng một trận mưa to để đổi mùa, làm cho thành phố B và khu vực xung quanh điên cuồng hạ nhiệt trong một đêm.
Hạ Diễm vừa dứt lời thì bên ngoài cửa sổ đã có mưa rơi tí tách, trời cũng âm u rất nhanh.
Hóa ra, ông chồng ma quỷ của mình còn linh hơn cả dự báo thời tiết.
“Trên mặt đất không lạnh sao?”
Lục Bỉnh Văn vươn tay về phía cậu, Hạ Diễm giật mình, đặt tay mình vào tay Lục Bỉnh Văn, được anh kéo lên.
Mặc dù đã chuyện thân mật nhất cũng đã làm rồi, nhưng Hạ Diễm được chồng mình nắm tay vẫn có chút thẹn thùng.
Biểu tình của Lục Bỉnh Văn vẫn lạnh nhạt như trước, hắn cầm một hộp macaron buộc nơ màu lam nhạt đưa cho Hạ Diễm, nói: “Vừa rồi rút thăm trúng thưởng, mùi chanh, có lẽ em thích.”
Hạ Diễm giật mình, cậu nhớ bánh macaron này chính là giải ba ở trung tâm thương mại vừa rồi.
Bộ dáng Lục Bỉnh Văn hoàn toàn không giống như tặng quà gì cả, đặt hộp macaron vào trong tay Hạ Diễm rồi lặng lẽ bắt đầu dùng linh lực khống chế nồi niêu xoong chảo nấu cơm.
Hạ Diễm ôm hộp macaron, nhẹ giọng nói: “Anh à, thật ra hôm nay tôi cũng trúng thưởng.”
Lục Bỉnh Văn quay lại nhìn cậu, hỏi: “Cái gì?”
“Tôi trúng hai vé nghỉ dưỡng ở khách sạn suối nước nóng, một người đi thì lại lãng phí một vé.”
Hạ Diễm cho rằng trúng thưởng là một điều may mắn, cũng nguyện ý chia sẻ phần may mắn này cho Lục Bỉnh Văn.
Nhưng chuyện ngâm suối nước nóng này không phải song tu hay bắt quỷ, mà là một chuyện nhỏ không quan trọng lắm, cậu đang cẩn thận thăm dò, thăm dò xem Lục Bỉnh Văn có nguyện ý đi làm những chuyện không quan trọng này với mình không.
Cậu đưa hai vé nghỉ dưỡng suối nước nóng cho Lục Bỉnh Văn xem, không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn bình thường mấy phần.
Nhưng nếu cậu không nhìn lầm thì, lúc này trong mắt Lục Bỉnh Văn lại xuất hiện một chút ý cười.
“Nếu em muốn thì tôi sẽ đi cùng.”
Lục Bỉnh Văn thu vé lại, vô cùng trân trọng bỏ vào túi mình.
Hắn im lặng vài giây, vẫn nhịn không được hỏi: “Hạ Diễm, từ nhỏ đến lớn chắc em được nhiều người thổ lộ lắm.”
Hạ Diễm ngồi trên sô pha, yên lặng mở hộp Macaron ra, chọn một chiếc bánh màu vàng chanh bỏ vào miệng, ậm ừ đáp một tiếng.
“Vậy tại sao em vẫn độc thân cho đến năm mười chín tuổi?”
Vị chua chua ngọt ngọt như đang bùng nổ trong miệng Hạ Diễm, cậu nhẹ nhàng cong khóe môi, trả lời: “Bởi vì, tôi đang chờ người mình thích xuất hiện.”
Một người một quỷ đồng thời lâm vào trầm mặc, căn phòng im ắng lạ kỳ, chỉ có phòng bếp là thỉnh thoảng truyền đến tiếng chén bát va chạm.
– Đing Dong……”
Khi chuông cửa reo, bữa ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Lục Bỉnh Văn nói với Hạ Diễm: “Gia đình em ăn cơm, tôi không quấy rầy nữa.”
Vừa dứt lời, hắn đã biến mất khỏi phòng khách.
Vừa rồi Cố Liên lại mua cho Hạ Diễm một ít trái cây và rau quả, bà vừa thay giày vừa nói: “Diễm Diễm, bên ngoài thời tiết âm u lắm, tối nay chúng ta không ra ngoài ăn cơm, ba mẹ nấu cơm cho con.”
Hạ Diễm nhận lấy mấy túi xách từ trong tay ba mẹ, nói: “À, cái đó…… Lục tiên sinh nghe nói hai người đến, anh ấy đã đặc biệt nấu một bữa cơm chiêu đãi hai người.”
Lúc này hai vợ chồng mới nhìn về phía bàn thức ăn nóng hổi trong nhà, thịt cá gì cũng đều có, thậm chí còn có món bít tết Wellington.
Mặc dù người một nhà đều biết đến sự tồn tại của Lục Bỉnh Văn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy dấu vết của hắn trong cuộc sống, bọn họ vẫn có chút khẩn trương.
“Vậy bây giờ Lục tiên sinh đang ở trong căn hộ à?”
Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “Anh ấy sợ hai người sợ hãi nên đã đi trước rồi.”
Hạ Triều nhìn bàn thức ăn thịnh soạn, không thể tưởng tượng được trên thế giới này lại có một nam quỷ tốt như thể, ông có chút hoài nghi nói: “Đây thật sự là Lục tiên sinh làm à?”
Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Dạ, thật đấy.”
Cả nhà ngồi xuống, Hạ Triều cầm điện thoại chụp nửa ngày vẫn chưa chịu động đũa.
Hạ Diễm rất ít khi thấy ông như vậy, cậu cười hỏi: “Ba, ba đang làm gì vậy?”
“Không phải người ta nói có thể nhìn thấy những thứ mắt thường không nhìn thấy được qua camera sao?” Hạ Triều nghiêm túc nói, “Ba đang xem có phải là thủ thuật che mắt của yêu ma hay không.”
“Anh đang nói cái gì vậy chứ, lỡ Lục tiên sinh nghe được sẽ không vui.” Cố Liên ngăn chồng mình lại, “Lát nữa chúng ta ăn tối xong thì đến phòng thờ thắp hương cho hắn, cảm ơn người ta một tiếng.”
“Nói cũng đúng, trên đời này vốn có rất nhiều chuyện kỳ dị.” Hạ Triều nhìn về phía Hạ Diễm, “Hạ Diễm, con mở công ty linh dị là chủ ý của ai?”
“À, Lục tiên sinh nói làm như vậy có thể tích lũy công đức, giảm bớt ảnh hưởng cho con khi kết hôn với quỷ.”
Hạ Diễm đem chuyện sổ công đức cẩn thận nói cho ba mẹ biết, cậu sợ ba mẹ lo lắng, đối với chuyện mình có linh lực không nói nhiều, chỉ nói là học được cách vẽ bùa.
“Trước mắt đã hoàn thành được ba đơn hàng, bởi vì….. Có Lục tiên sinh chiếu cố nên việc làm ăn của tụi con rất tốt, đơn hàng trước còn kiếm được hai trăm vạn.”
Cố Liên kinh ngạc nói: “Tốt như vậy? Diễm Diễm nhà chúng ta cũng làm kinh doanh được này.”
Hạ Diễm lấy quà tặng cho ba mẹ ra, ngoan ngoãn nói: “Ba, mẹ, đây là quà của con. ”
Cố Liên vừa mừng vừa lo, nhìn về phía chồng mình, nói: “Đột nhiên cảm thấy Diễm Diễm đã trưởng thành thật rồi.”
Hạ Triều cười cười, suy tư một chút rồi lại nói: “Nếu như vậy thật sự có thể tích được công đức thì phải làm thật tốt. Ba sẽ tài trợ cho con một ít tiền tiêu vặt, hơn nữa, con cũng có thể mở văn phòng công ty, thế nào?”
Hạ Diễm suy nghĩ một chút, nói: “Ba, bây giờ con mà mở văn phòng công ty có lỗ vốn không?”
“Không sao, chờ Lưu lão đạo đến thành phố B, con bảo ông ta tìm nơi thích hợp mở văn phòng, thuận tiện bán chút đồ phong thủy, nếu con biết gì về nguồn hàng hoặc buôn bán, cũng có thể để tận dụng tối đa kinh nghiệm của ông ấy.” Hạ Triều nói, “Về phương diện cầu thần khấn Phật này, nếu con chỉ mở một cửa hàng trực tuyến thì chắc chắn sẽ có không ít người nghĩ là con lừa đảo, vậy nên con nên làm cho đàng hoàng một chút, chờ khi có danh tiếng rồi, nói không chừng còn có thể tuyển thêm nhiều thiên sư nữa đến tích góp công đức cho mình.”
Hạ Diễm gật gật đầu: “Vẫn là ba suy nghĩ chu đáo.”
Tâm tình Cố Liên rất tốt, con trai bây giờ khỏe mạnh vui vẻ, người làm mẹ như bà tất nhiên là yên tâm rồi.
Bà nếm thử một miếng bít tết, nhẹ giọng nói: “Tay nghề nấu ăn của vị Lục tiên sinh thật tốt.”
Cậu đáp một tiếng rồi lại nói tiếp, “Con cũng cảm thấy rất ngon.”
Cố Liên hỏi: “Mỗi lần hắn đến thăm con, ngoại trừ nấu cơm thì còn làm gì nữa?”
Hạ Diễm giật mình, vành tai hơi phiếm hồng: “…. Ăn, ăn cơm”
Tất nhiên là Cố Liên không hiểu được ý Hạ Diễm, bà nói: “Ai, đứa nhỏ này khi còn sống chắc là đầu bếp, sau khi chết rồi cũng muốn tìm một người thưởng thức mỹ thực mình nấu, trẻ như vậy mà ra đi sớm quá, thật đáng thương.”
Hạ Diễm:… Lần nào hắn cũng ăn rất no, cũng không đáng thương lắm.
Tối hôm đó, thành phố B đổ xuống một trận mưa thật lớn, giống như lời Lục Bỉnh Văn đã dự đoán, nhiệt độ đột ngột giảm xuống chỉ trong một đêm, sáng sớm hôm sau thức dậy đã có thể cảm nhận được không khí mùa thu.
Buổi sáng mưa ngừng rơi, sương mù dày đặc, Hạ Diễm và cha mẹ đi dạo trên con phố Huyền Học, thậm chí còn mặc thêm áo khoác denim mùa thu.
Con phố này có rất nhiều cửa hàng bán các sản phẩm liên quan đến huyền học, cũng có một số đạo sĩ ẩn thân ở đây mở cửa hàng trừ tà, người có nhu cầu ở phương diện này cũng sẽ đến đây xem một chút.
Hạ Diễm vốn định thuê một cửa hàng là được rồi, nhưng ba mẹ nói giá thuê nhà ở thành phố B rất cao, còn không bằng mua luôn, vậy là bọn họ cùng cậu đi chọn cửa hàng.
Vì sự xuất hiện của một nhà Hạ Diễm, các đạo sĩ còn tưởng bọn họ đến đây sống, thế nên đều đứng ở cửa chờ đợi.
Có đạo sĩ đã treo tấm lụa siêu lớn trước cửa tiệm, trên đó viết: Thiên sư có chứng chỉ cấp A, có âm dương nhãn siêu mạnh, nhìn thấy được tất cả lệ quỷ!
“Ông chủ, vào xem một chút, kiếm gỗ đào vừa mới tới!”
“Ông chủ, chúng ta có thể thỉnh được tiểu quỷ phát tài!”
“Mỹ nữ, có cần bùa giảm cân không? Cửu Thiên thần nữ đã mở ra rồi, bảo đảm một tháng sụt mười cân!”
Đạo sĩ làm kinh doanh Huyền học có phân chia thu nhập rất rõ ràng, có người lương trăm vạn mỗi tháng, có người chỉ kiếm đủ tiền ăn, nhưng những người tin vào Huyền Học và có nhu cầu về nó cũng tương đối nhiều, cả con phố náo nhiệt hơn nhiều so với Hạ Diễm nghĩ.
Bây giờ con phố này chỉ còn lại cửa hàng ở vị trí đầu và vị trí giữa là còn trống, làm kinh doanh Huyền học phải chú ý phong thủy, cả nhà đang rối rắm không biết nên mua vị trí nào tốt hơn, Hạ Triều nói: “Hạ Diễm, bằng không con gọi Chước Hoa thiên sư đến giúp chúng ta xem phong thủy đi?”
Hạ Diễm nhìn những thiên sư đang buôn bán trên con phố này, cậu vẫn cảm thấy để Lục Bỉnh Văn tới đây không thích hợp lắm.
Cậu vừa định nói Lục Bỉnh Văn không rảnh thì đã thấy thân ảnh quen thuộc kia ở cách đó không xa.
Lục Bỉnh Văn mặc âu phục đen nhàn nhã bước ra khỏi màn sương mù, hàng chân mày u ám tà khí, lại anh tuấn bức người, khiến cho người xung quanh phải dừng chân nhìn lại.
Hạ Diễm giật mình, thầm nghĩ, trùng hợp quá vậy.
Chẳng lẽ…… Trước giờ Lục Bỉnh Văn vẫn chưa đi, vẫn luôn đi theo bọn họ, hơn nữa còn nghe được những gì bọn họ nói?
Lục Bỉnh Văn chào hỏi cha mẹ Hạ Diễm, nho nhã lễ độ nói: “Chú, dì.”
“Chước Hoa thiên sư, vất vả rồi.” Hạ Triều nói: “Phiền cậu xem phong thủy cửa hàng giúp chúng tôi.”
Đúng lúc này, một lão đạo sĩ trên đường đột nhiên đến gần Lục Bỉnh Văn, ông ta nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, sau đó nhíu mày như có điều suy nghĩ.
Hạ Diễm có chút khẩn trương, nhưng Lục Bỉnh Văn vẫn ôn hòa hữu lễ.
Lão đạo sĩ nói: “Thật đáng sợ, trên người cậu có quỷ khí!”
Trái tim Hạ Diễm như muốn vọt lên cổ họng, cậu đang định nói chuyện thì đạo sĩ kia đã trực tiếp vọt tới trước mặt Lục Bỉnh Văn.
“Quỷ khí trên người cậu rất nặng, cần phải giải quyết ngay!” Lão đạo sĩ kia đưa cho Lục Bỉnh Văn một lá bùa, “Tôi có lá bùa bảo mệnh do Phong Đô Đại Đế vẽ, bây giờ có giá đặc biệt là tám ngàn tám một tấm, nó sẽ bảo vệ cậu bình an vô sự, anh bạn nhỏ, cậu có muốn mua không?”.
Hết chương 23.