Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 24

Chương 24: Ông Chồng Ma Quỷ Bị Lộ Acc Clone……

 

    Lục Bỉnh Văn vừa nghe bốn chữ “Phong Đô đại đế” thì cảm thấy rất hứng thú, hắn đi tới trước mặt lão đạo, nói: “Vậy phiền ngài xem giúp ta một chút, quỷ khí trên người ta là quỷ gì dính vào?”

        Lão đạo kia nhíu mày thật sâu, nghiêm túc đánh giá Lục Bỉnh Văn thật lâu, cũng không nói gì.

        Lục Bỉnh Văn thấy lão đạo này cố tình làm cho Hạ Diễm sợ hãi, hắn nhếch khóe miệng nói: “Hoặc là, tôi chính là quỷ?”

        Đang giữa ban ngày mà lão đạo sĩ bỗng nhiên thấy sống lưng mình thật lạnh.

        “Nói bậy cái gì vậy.” Lão đạo sĩ nói năng hùng hồn có lý lẽ, “Tôi thấy, trong nhà cậu có một nữ quỷ hấp thụ dương khí, rất hung hiểm, nhất định phải lập tức diệt trừ ngay!”

        Hạ Diễm:…… Người đứng trước mặt ông mới là nam quỷ hấp thụ dương khí, loại nam quỷ xấu xa có thể làm cho người ta khóc.

        Ánh mắt Lục Bỉnh Văn mang theo ý cười, hắn chậm rãi cầm tấm bùa do Phong Đô đại đế khai quang kia lên đùa nghịch trong tay, còn hỏi lão đạo kia rằng: “Lão tiên sinh, phù này lấy ở đâu ra vậy?”

        Lão đạo vuốt vuốt chòm râu bạc, nói: “Đương nhiên là đến âm phủ tìm Phong Đô đại đế xin rồi!”

        Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe miệng, thả lá bùa xuống, nói: “Lá bùa này của ông bị viết sai chính tả kìa.”

        Một đám đạo sĩ xung quanh đều đang hóng chuyện xem kịch, sắc mặt lão đạo sĩ lúc xanh lúc đỏ, ông nói: “Bùa chú tổ tiên tôi để lại, làm sao có thể sai chính tả được? Cậu đừng có nói nhảm!”

        Hạ Diễm đến nhìn xem, phát hiện thật đúng là có chữ viết sai, Thái Thượng Lão Quân viết thành “Đại Thượng Lão Quân”, cảnh tượng bỗng nhiên có chút buồn cười.

        Hạ Triều và Cố Liên hai mặt nhìn nhau, cùng bật cười thành tiếng.

        Lão đạo kia thấy sự tình bại lộ thì thất thểu mang theo một đống bùa giả rời đi.

        Hạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thì ra là lừa đảo.”

        “Con đường này có một nửa đều là giang hồ bịp bợm, chuyên dùng chút thủ đoạn lừa gạt người khác.” Lục Bỉnh Văn nhìn về phía trước cách đó không xa, “Ví dụ như nhà kia, có một đạo sĩ đang dùng kiếm gỗ đào xua quỷ cho người ta, vừa rồi trong tay đạo sĩ kia có cầm bột phốt pho, cậu bé kia theo ông ta vào phòng tối, lát nữa bột phốt pho của ông ta sẽ bốc cháy, chắc khi đó ông ta sẽ nói mình trừ ma đuổi quỷ thành công, yêu ma quỷ quái đã chui qua khe cửa chuồn mất rồi.”

        Lục Bỉnh Văn vừa dứt lời, mấy người phía trước vội vàng chạy ra, bộ dáng như thể thần tiên hiển linh, một người trong đó hô: “Quỷ đã chui qua khe cửa chuồn đi rồi! Chúc mừng đạo trưởng trừ ma diệt quỷ thành công!”

        Hạ Diễm kinh ngạc nói: “Cái này anh cũng biết?”

        “Trăm ngàn năm qua, phương thức lừa đảo huyền học ở nhân gian cũng không có gì thay đổi.” Lục Bỉnh Văn nói, “Ngành công nghiệp này rất dễ lợi dụng.”

        Cha mẹ cậu bé kia còn tin là thật, vẫn tưởng rằng đã trừ ma đuổi quỷ thành công, lại không biết con ma đá tóc đỏ kia vẫn còn nằm sấp trên vai cậu bé, đầu lưỡi đỏ bừng vươn ra dài cả thước.

        Chỉ có cậu bé là vẫn còn buồn bã, sau khi rời khỏi cửa hàng nó vẫn nói với cha mẹ mình là: “Con vẫn cảm thấy không thoải mái.”

        Lúc cậu bé kia và cha mẹ đi ngang qua chỗ Lục Bỉnh Văn, hắn cười khẽ rồi hỏi cậu bé: “Anh bạn nhỏ, bả vai không đau à?”

        Lục Bỉnh Văn liếc mắt nhìn qua, con ma đá tóc đỏ kia liền vội vàng thu đầu lưỡi lại, nhanh chóng từ trên người cậu bé bò xuống, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.

        Cậu bé xoa xoa bả vai mình, đột nhiên ánh mắt nó sáng lên, vội nói: “Thật thần kỳ, vừa rồi em vẫn còn đau, bây giờ thì hết rồi, cảm ơn anh!”

        Vừa rồi nơi hàng chân mày của cậu bé vẫn còn u ám, bây giờ lại đột nhiên giãn ra, ánh mắt nó giống như mặt trời vừa hiện ra khỏi mây mù, vừa nhìn đã biết là tình huống khó khăn đã được giải quyết, như vừa sống lại vậy.

        Hạ Triều và Cố Liên đồng thời dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Lục Bỉnh Văn.

        Hạ Triều nói: ” Chước Hoa thiên sư thật lợi hại. Hạ Diễm, con tìm cao nhân này ở đâu vậy?”

        Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “….. Con tình cờ gặp được anh ấy trên diễn đàn Thiên sư.”

        Hạ Triều rất hài lòng gật gật đầu, Cố Liên lại tò mò hỏi: “Chước Hoa thiên sư, tên thật của cậu cũng là Chước Hoa sao?”

        Lục Bỉnh Văn nho nhã lễ độ: “Dạ vâng, dì à, cháu tên là Lục Chước Hoa.”

        Hạ Diễm cẩn thận quan sát phản ứng của ba mẹ, ngày hôm đó, vì Lục Bỉnh Văn đột nhiên xuất hiện ở nơi đông người, cậu đã nói dối một câu về Lục Bỉnh Văn.

        Bây giờ có vẻ như, thực sự phải dùng thêm một ngàn lời nói dối khác để che đậy lời nói dối ban đầu.

        Từ nhỏ đến lớn cậu luôn là một đứa bé ngoan, rất ít khi nói dối, vừa căng thẳng là lỗ tai lại ửng hồng.

        Tầm mắt Lục Bỉnh Văn liếc qua vành tai ửng hồng của Hạ Diễm, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, ở nơi Cố Liên và Hạ Triều không nhìn thấy, nhẹ nhàng nắm chặt ngón tay Hạ Diễm, giống như đang trấn an, lại giống như đang tán tỉnh.

        Cố Liên nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm đang nhìn nhau, tuy rằng bà không nhìn ra Lục Bỉnh Văn có khác thường gì, nhưng bà lại cảm thấy có gì đó bất thường từ những động tác nhỏ của Hạ Diễm.

        “Tên rất hay.” Cố Liên từ ái nhìn Lục Bỉnh Văn, “Chước Hoa thiên sư, trên tay cậu đeo nhẫn cưới, cậu đã kết hôn rồi à?”

        Lục Bỉnh Văn đáp một tiếng, sau đó lại nói: “Dạ vâng, tôi mới kết hôn không lâu.”

        “Cậu cũng lấy vợ sớm thật đó.” Cố Liên lại cảm khái nói, “Ai, bây giờ người trẻ tuổi kết hôn sớm như vậy cũng không nhiều, nhẫn của cậu rất đẹp.”

        Lục Bỉnh Văn chỉ cười không nói gì, nhìn về phía Hạ Diễm.

        Hạ Diễm đi theo bên cạnh hắn, bắt đầu cân nhắc xem mình nên làm thế nào để nói sự thật cho ba mẹ biết.

        Cậu lén lút nhìn biểu tình của Lục Bỉnh Văn, lại bị Lục Bỉnh Văn bắt gặp, trên đầu như thể lại sắp mọc ra tai mèo đáng thương cụp xuống.

        Lục Bỉnh Văn thầm nghĩ, có cơ hội nhất định phải kiếm cho phu nhân một đôi tai mèo đeo chơi.

        Mà Diễm Diễm thông minh đã từ trong mắt Lục Bỉnh Văn nhìn ra vài phần không thích hợp, cậu dùng ngón tay út nhẹ nhàng móc móc ngón tay Lục Bỉnh Văn, như thể đang hỏi hắn: “Anh lại nghĩ ra chủ ý lưu manh gì nữa đó?

        Lục Bỉnh Văn nhướng mày, ngoài ý cười ra, trong mắt hắn còn có một chút dịu dàng.

        Bốn người đi dạo một vòng trên đường, tất cả thiên sư trên con phố này không một ai nhìn ra được thân phận của Lục Bỉnh Văn không phải là người.

        Hạ Diễm cũng không biết những lão đạo này đạo hạnh quá thấp hay là Lục Bỉnh Văn ở Minh phủ chức vụ quá cao, tóm lại, giữa ban ngày ban mặt, hình ảnh lệ quỷ này tản bộ trước mặt một đám đạo sĩ trông thật kịch tính.

        “Địa điểm phong thủy bảo địa chỉ có một câu, Tả Thanh Long, Hữu Bạch Hổ, Tiền Chu Tước, Hậu Huyền Vũ. Thanh Long chỉ nước chảy, bạch hổ chỉ đường rộng thông thoáng, Chu Tước chỉ hồ nước nhỏ, Huyền Vũ chỉ đồi núi trập trùng.”

        Lục Bỉnh Văn dừng chân ở cửa hàng ở giữa đoạn đường, nói: “Trước cửa hàng này có một đài phun nước nhỏ đã khô, nếu mua thì chỉ cần đổ đầy nước một lần nữa là được. Phía sau cửa hàng đối diện với dãy núi, bên trái có một dòng nước ngầm, bên phải mặc dù không có đường, nhưng trước cửa hàng rộng rãi thông thoáng. Tổng thể có núi có nước bao quanh, vừa vượng nhân lại vượng tài.”

        Hạ Triều và Cố Liên gật gật đầu, tuy hai vợ chồng chỉ mới gặp qua Lục Bỉnh Văn có hai lần, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hắn vô cùng đáng tin cậy.

        Hạ Diễm không ngờ Lục Bỉnh Văn ma quỷ này cũng hiểu biết về phong thủy như vậy, cậu nhẹ giọng, nói: “Vậy thì nghe anh, mua cửa này đi.”

        Hiệu suất làm việc của người nhà Hạ Diễm rất cao, sáng quyết định mua căn nhà này thì buổi chiều hôm đó đã làm xong hết tất cả thủ tục chuyển nhượng. Bởi vì Lục Bỉnh Văn nói vị trí cửa phòng này không tốt, cần phải trùng tu lại, cha mẹ Hạ Diễm đã gọi đội thi công đến đập ra sửa chữa lại.

        Ngày mai bọn họ còn phải về thành phố Tân Hải tham gia bữa tiệc từ thiện, tám giờ tối phải bay. Hơn ba giờ chiều thì đội thi công đến, hai vợ chồng muốn sửa xong cửa này rồi lại đi, cơm trưa chỉ ăn qua loa vài miếng, cũng không nghỉ ngơi.

        “Hạ Diễm, nếu không thì con và Lục tiên sinh về căn hộ trước đi?!”

        Hạ Diễm đã được trang bị đầy đủ, nhưng vẫn ho khan vài tiếng.

        Lục Bỉnh Văn thầm nghĩ, cửa hàng này hắn cũng có thể sửa chữa dễ dàng, nếu xung quanh đây không có người, hắn dùng linh lực sửa một chút là được rồi, cũng sẽ không gây ra bụi bặm khiến Hạ Diễm phải ho, nhưng mà làm thế sẽ dọa nhân loại ở gần đây.

        Cố Liên nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, cười nói: “Lục tiên sinh, đứa nhỏ nhà tôi phổi yếu lắm, nó không chịu được khói bụi nặng, hai đứa cứ đi trước đi.”

        Cố Liên đột nhiên gọi Lục Bỉnh Văn là “Lục tiên sinh”, khiến cho Lục Bỉnh Văn cảm thấy hơi khác thường.

        Những thiên sư trên con đường này không nhìn ra được gì, nhưng lại không thoát khỏi ánh mắt của ba mẹ Hạ Diễm, ngược lại làm cho Lục Bỉnh Văn có chút cảm khái, hóa ra, tình cảm của con người lại tinh tế và thần kỳ như vậy.

        Lục Bỉnh Văn nhìn về phía quán cà phê trên con phố đối diện, ôn hòa lễ phép nói: “Chú, dì, hai người và Hạ Diễm đến quán cà phê đối diện nghỉ ngơi một lát, chỗ này cứ để con trông chừng là được rồi.”

        Hạ Triều và Cố Liên do dự vài giây, Hạ Diễm liếc lục Bỉnh Văn một cái, bước lên trước nhẹ giọng nói vài câu với ba mẹ mình.

        Hai vợ chồng nói cảm ơn Lục Bỉnh Văn, sau đó cùng Hạ Diễm đi đến quán cà phê đối diện.

        Con phố Huyền Học này từ sáng đến tối đều có khách hàng lui tới, Hạ Diễm ngồi ở trên ghế bên ngoài quán cà phê, cậu gọi bốn ly cà phê, ly của Lục Bỉnh Văn không có thêm đường, đựng ở trong ly giấy.

        Cậu nhìn bóng lưng Lục Bỉnh Văn cách đó không xa, bất giác nhận ra, nếu lão ma quỷ Lục Bỉnh Văn chỉ muốn song tu với mình, vậy hoàn toàn không cần làm nhiều việc như thế cho ba mẹ cậu.

        Cậu đang suy nghĩ xem làm thế nào để nói chuyện với ba mẹ mình, thì lại nghe mẹ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lục cũng không tệ.”

        Cậu ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt dịu dàng của mẹ, trong khoảnh khắc đó, Hạ Diễm cảm thấy mẹ mình cái gì cũng biết, nhưng mẹ cũng chỉ cùng cậu nhìn Lục Bỉnh Văn đang giám sát người ta sửa chữa cửa hàng, giống như tất cả chỉ là ảo giác của cậu.

        “Dạ.” Hạ Diễm có chút ngượng ngùng, chậm rãi muốn kể hết đầu đuôi câu chuyện, “Kỳ thật anh ấy….. Chính là nam quỷ kết thân với con, hôm qua con đã muốn nói, nhưng lại ngại ngùng không dám nói ra.”

        Hạ Diễm đỏ mặt, nhưng ba mẹ cậu cũng không tỏ ra kinh ngạc gì, thậm chí còn cảm thấy bây giờ Hạ Diễm rất đáng yêu.

        “Bình thường anh ấy…… Cũng có thể tùy tiện xuất hiện vào ban ngày, cũng sẽ xuất hiện bảo vệ con bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể giúp con tích điểm công đức.” Hạ Diễm chậm rãi nói, “Bữa cơm hôm qua cũng là anh ấy nấu, vậy cho nên…… Ba mẹ, hai người đừng sợ anh ấy.”

        Cậu còn lo lắng mẹ sẽ sợ hãi, nhưng mẹ cậu chỉ dịu dàng cười, nói: “Lục tiên sinh rất lợi hại.”

        “Tiểu Lục vất vả rồi, cậu ấy đã ở cùng chúng ta một ngày.” Hạ Triều tùy ý nói, “Tính tình xem ra cũng rất tốt, còn là một nam quỷ anh tuấn nữa chứ.”

        Hạ Diễm nhẹ nhàng đáp một tiếng, cậu càng thấy xấu hổ hơn. Cậu chưa bao giờ yêu ai, đây là lần đầu tiên cậu giới thiệu một người với ba mẹ mình, lại không ngờ mọi chuyện diễn ra theo cách này.

        Hạ Triều nói thêm: “Bất kể là người hay ma, nếu cậu ấy dám bắt nạt con, cứ nói với ba.”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn gật gật đầu, nói: “Anh ấy….. Trong cuộc sống bình thường anh ấy cũng đối xử với con rất tốt.”

        “Hạ Diễm, kỳ nghỉ tháng mười một con có về nhà không?”

        Hạ Diễm cầm cà phê gật gật đầu, lại nói: “Dạ có, con nhớ nhà rồi.”

        “Thời gian chúng ta lần này đến đây có chút vội, kỳ nghỉ con về nhà, mẹ sẽ nấu cho con thật nhiều đồ ăn ngon. Nếu Lục tiên sinh muốn đến, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Cố Liên vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Diễm, “Con của mẹ lớn rồi, tự chăm sóc bản thân nhé con.”

        Cố Liên lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn cách đó không xa, khẽ cong mi mắt, nói với Hạ Diễm: “Mẹ đến thăm con, thấy con sống cũng không tệ, mẹ yên tâm rồi.”

        Sắc trời càng lúc càng tối, càng về khuya, thời tiết càng thêm lạnh.

        Cha mẹ Hạ Diễm về căn hộ lấy hành lý trước, chỉ còn lại Hạ Diễm ở lại cùng Lục Bỉnh Văn giám sát thi công.

        Chờ đi xa một chút, Cố Liên mới nói với chồng mình: “Xem ra, Lục tiên sinh đúng là một nam quỷ tốt, không chỉ có thể đi lại như người thường giữa ban ngày, pháp lực thông thiên, còn có thể bảo vệ được Diễm Diễm, rất biết chăm sóc người khác.”

        “Vì Diễm Diễm thẹn thùng nên mới không nói ra đúng không?” Hạ Triều trầm giọng nói, “Năm đó khi hai chúng ta yêu nhau, bộ dáng mắt đi mày lại giống hệt tụi nó.”

        Cố Liên cũng cười: “Ừm, nhưng vị Lục tiên sinh này còn rất thích ghen.”

        Hạ Triều chậm rãi nói: “Khi anh và em yêu nhau, anh cũng rất hay ghen.”

.

        Cửa căn nhà được đổi sang vị trí bên phải, về cơ bản đã sửa xong, Hạ Diễm đưa cà phê cho Lục Bỉnh Văn, cậu ngẩng đầu nói: “Anh vất vả rồi.”

       Cả ngày nay Lục Bỉnh Văn chưa nghe được vợ mình gọi “anh”, lúc này nghe được Hạ Diễm dịu dàng gọi một tiếng “anh ơi”, có thể nói là rất sảng khoái.

        “Chuyện nhỏ mà thôi.” Lục Bỉnh Văn nhận lấy cà phê, “Tôi thấy em mới ngẩn người thật lâu, đang nghĩ cái gì vậy?”

        Hạ Diễm nghiêng đầu, nói: “Đang nghĩ, ông chồng ma quỷ của mình hình như cũng rất đáng tin.”

        Lục Bỉnh Văn đối với bốn chữ “Ông chồng ma quỷ” này cảm thấy hứng thú vô cùng.

        “Hạ Diễm.” Lục Bỉnh Văn nói, “Hình như em chưa bao giờ gọi tôi là ‘chồng’.”

        Hạ Diễm đỏ mặt lắc đầu, bộ dáng như thể đang nói, tôi tuyệt đối sẽ không gọi, lại làm cho Lục Bỉnh Văn càng thêm muốn nghe.

        “Tôi vừa nói với ba mẹ… anh là ông chồng ma quỷ của tôi.” Hạ Diễm hơi dời tầm mắt đi chỗ khác một chút. “Mẹ nói, kỳ nghỉ tới dẫn Lục tiên sinh về nhà ăn cơm.”

        Lục Bỉnh Văn sửng sốt, hắn nhếch khóe miệng, thầm nghĩ vợ mình thật đáng yêu, hắn nhất định phải làm cho Hạ Diễm lúc ở trên giường gọi mình là chồng nghe một chút.

        Đúng lúc này, một chiếc ô tô nhỏ màu trắng phía sau có dán hàng chữ [Dịch vụ tang lễ một cửa] chạy vào con đường, chủ chiếc xe kia đến từng cửa hàng một tìm đạo sĩ, chờ chiếc xe chạy đến cửa hàng nhỏ bên cạnh Hạ Diễm, cuối cùng cậu mới nghe được mực đích của ông ta.

        “Nhà hỏa táng chúng ta bị ma ám, muốn tìm một người đến trừ tà.”

        Người tới là một ông chú trung niên, buổi tối ở đây lại nổi lên sương mù dày đặc, ông chú trung niên bụng bia môi tím tái, sắc mặt trắng bệch, quanh người có rất nhiều quỷ khí quấn thân.

        Hạ Diễm nhìn đám sương mù đen thui quanh người ông ta, nhẹ giọng nói với Lục Bỉnh Văn: “Quỷ khí thật nặng.”

        Lục Bỉnh Văn nói: “Nhìn mức độ này, chắc là có cả một phòng đầy ma quỷ.”

        Vị đạo sĩ cách vách nhìn ông ta một hồi, vị này chắc cũng hiểu biết một chút huyền cơ, lắc đầu nói: “Trường hợp của ông tôi không dám nhận, ông hãy mời vị nào cao minh hơn đi.”

        Ông chú trung niên sốt ruột, ngoại trừ những người bán phù chú, vừa rồi ông đã tìm đạo sĩ ở khắp nơi, nhưng không có một cửa hàng nào nguyện ý nhận đơn đặt hàng của ông.

        Trong lúc tuyệt vọng, ông lại nhìn về phía hai thanh niên bên cạnh cửa hàng này, vội hỏi: “… Hai bạn trẻ, các cậu đang cải tạo cửa hàng à?”

        Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Nếu chú gặp phải khó khăn gì cứ đến chỗ chúng tôi đặt hàng, tỷ lệ thành công trong việc xua đuổi tà ma của công ty chúng tôi hiện tại là 100%.” Mặc dù chỉ mới có ba đơn đặt hàng.

        Ông chú trung niên đánh giá cậu trai trẻ thanh tú, tiên khí mười phần trước mặt, lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn không nói gì chỉ yên lặng uống cà phê, ông nói: “Vậy làm phiền các cậu, tôi là người phụ trách hỏa táng, khoảng nửa tháng trước có lời đồn rằng nhà hỏa táng của chúng tôi bị ma ám, hầu hết mọi người đều nói buổi tối ở đó có nhiều động tĩnh lạ. Tôi vẫn không tin, nhưng cho đến vừa rồi, vừa rồi …..”

        Hạ Diễm hỏi: “Chú đừng gấp, cứ từ từ chậm rãi nói, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

        Người đàn ông trung niên nuốt nước bọt, nói tiếp: “Vừa rồi sau khi lò hỏa thiêu được đốt lên, tôi và hai công nhân khác đang ngồi uống trà, thì bỗng dưng nghe thấy trong lò hỏa thiêu truyền đến tiếng gõ ‘rầm, rầm, rầm, rầm.” Không giống như âm thanh khi hỏa thiêu bình thường, âm thanh này có tiết tấu nhịp điệu rõ ràng, rất kỳ lạ.”

        “Tôi nghĩ thầm, ban ngày ban mặt chắc sẽ không có chuyện gì, liền đi toilet một chút.” Người đàn ông trung niên trầm giọng nói, “Đại khái là khoảng bốn giờ, trời bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng toilet của chúng tôi nằm ở mặt sau, nếu không bật đèn thì rất tối. Tôi quay lưng đi tiểu thì lại nghe thấy tiếng bước chân ở bên cạnh, tôi chỉ nghĩ là có công nhân nào đó đến.”

        Người đàn ông trung niên thường xuyên nuốt nước bọt, dường như rất căng thẳng.

        “Kết quả, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn, một hàng bồn tiểu kia đã chật kín ‘người’, bọn họ chỉ đứng yên bất động, nhưng mặt ai cũng xoay lại nhìn về phía tôi đang đứng, những khuôn mặt này tôi đều biết, tất cả bọn họ đều là…… Tất cả đều là những người đã chết được đưa đến đây không lâu.”

        “Sau đó, hàng ‘người’ này đồng loạt nở nụ cười với tôi.”

Hết chương 24.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 24

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên