Chương 25: Nam Quỷ Cấm Dục…..
Lò hỏa táng xảy ra tai nạn này là một nhà tang lễ tương đối lớn ở thành phố B, nơi này có ba khu vực, sảnh tiễn biệt, nhà xác và lò hỏa thiêu, gần đây phần lớn tin đồn ma ám đều đến từ nhà xác, nhà vệ sinh Ông Lương gặp ma cũng ở gần nhà xác.
“Gần đây có nhân viên trực ban đêm nghe thấy trong nhà xác có tiếng động.” Ông Lương nói, “Đại khái là nửa đêm, các công nhân nói họ nghe thấy trong nhà xác có tiếng thì thầm… Rất đáng sợ.”
Vào lúc nửa đêm, bất kỳ âm thanh nào cũng có thể khiến cho người ta cảnh giác, so với tiếng la hét của một người, thì một đám người thì thầm to nhỏ quả thật còn kinh khủng hơn.
Ông Lương thở dài, nói: “Làm nghề như chúng tôi, trên cơ bản thì bát tự ai cũng rất cứng. Giống như tôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp phải ma, không ngờ lần đầu tiên đụng phải ma lại gặp nguyên một đám, ta nghĩ vấn đề này chắc là rất nghiêm trọng, nhất định phải tìm đại sư đến xử lý một chút.”
Gió thu lạnh lẽo lướt qua mái tóc đen mềm mại của Hạ Diễm, cậu khẽ run một chút, an ủi Ông Lương: “Không sao, mọi chuyện đều có thể giải quyết.”
Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nhéo nhéo lòng bàn tay Hạ Diễm, hỏi: “Có lạnh không?”
Hạ Diễm lắc đầu, nhìn về phía hắn, nói: “Không sao.”
Lục Bỉnh Văn nói: “Sau khi lập thu, thời tiết sẽ càng ngày càng lạnh, ăn cơm tối xong rồi đi theo ông ấy xem thế nào.”
Ông Lương vẫn còn đang trong trạng thái kinh hoàng hoảng hốt, thất thố nhìn hai thanh niên đẹp trai trước mặt, không hiểu sao lại cảm thấy bầu không khí âm u vừa rồi đã biến thành rạp hát mộng ảo bốc lên bong bóng màu hường phấn.
Ông lộ ra vẻ mặt khó hiểu, không nhịn được hỏi: “Hai cậu là đồng nghiệp hả? Ai là ông chủ?”
“Chúng ta là anh em, tôi là ông chủ.” Hạ Diễm cười rộ lên, “Ông Lương, sau bữa tối chúng tôi sẽ theo ngươi đến nhà tang lễ xem một chút, trước tiên ông cứ điền thông tin đặt hàng vào trang web công ty chúng tôi đã, sau đó chờ chúng tôi một lát.”
Ông Lương gật gật đầu, hình như không tin tưởng hai vị thiên sư trẻ tuổi này lắm, khí chất của hai người này nói là nhân sĩ trong giới giải trí có vẻ đáng tin hơn, chứ nói là thiên sư thì…… Vậy cũng chỉ có thể ôm tâm lý thử một lần xem sao.
Ông nói: “Thực sự là giải quyết chuyện ma quỷ trước rồi mới tính phí à?”
“Đúng vậy.” Hạ Diễm báo giá thị trường bình thường, “Giải quyết một lần là được.”
Lập đã sắp tối, vì ông Lương vẫn còn đang chờ ở cửa hàng, Hạ Diễm chỉ đến tiệm thức ăn nhanh gần đó uống một chén cháo bát bảo nóng hổi, Lục Bỉnh Văn ngồi ở vị trí đối diện cùng Hạ Diễm ăn cơm.
Từ sau khi kết hôn với Hạ Diễm, cuộc sống của Lục Bỉnh Văn đã thay đổi rất nhiều. Thời gian hắn hiện hình ở trước mặt nhân loại càng ngày càng dài, số lần cũng càng ngày càng nhiều.
Hắn nhìn nhà hàng đầy người này, cũng không hiểu sao cảm thấy mình lại càng giống nhân loại.
Hạ Diễm tròn mắt nhìn hắn: “Anh ơi, sao anh không ăn?”
Lục Bỉnh Văn nâng ly nước lên: “Không, rất ít khi tôi ăn ở nhà hàng của con người.”
Hạ Diễm rũ mắt suy nghĩ trong chốc lát, cậu phát hiện Lục Bỉnh Văn hình như cũng không cần ăn cơm, chuyện có ăn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào tâm tình của hắn. Nhưng lúc Lục Bỉnh Văn ở nhà không chỉ nấu cơm, mà còn cùng cậu ăn một ít.
Lục Bỉnh Văn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Hạ Diễm bởi vì ăn cháo nóng, hắn thản nhiên nói: “Hơn nữa, ăn em chắc ngon hơn.”
Mặt Hạ Diễm đỏ bừng trong nháy mắt, cậu cũng không rõ Lục Bỉnh Văn đang lấy thân phận lệ quỷ ra hù dọa mình, hay đang tán tỉnh mình nữa, vậy nên cậu nhỏ giọng nói: “Không được ăn tôi.”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng: “Ừm.”
Lục Bỉnh Văn cho rằng mình nhịn thật giỏi, nếu phu nhân nhà ai mà có phong tình như Hạ Diễm, vậy chắc chắn một ngày phải ăn ba bữa. Nhưng một tuần hắn cũng chỉ ăn có một hai lần, thế còn chưa gọi là nhẫn nhịn thì gọi là gì?
Hạ Diễm cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, cậu chỉ bội phục lão ma quỷ này có thể nói chuyện không đứng đắn một cách nghiêm túc như vậy.
Đúng lúc này, bạn cùng bàn kiêm bạn tốt của Hạ Diễm thời trung học gửi tin nhắn đến hỏi thăm cậu: Nhóc Hạ, tôi nghe nói có một ngôi sao lớn đang theo đuổi cậu?!
Hạ Diễm trả lời lại bằng một icon ngã xuống đất, sau đó nói: Không thể tính là theo đuổi.
Hạ Diễm: Tôi nghĩ theo đuổi phải là một hành vi liên tục, chắc là anh ta đã từ bỏ rồi. Nhưng mà…… Phòng quan hệ công chúng của đối phương chắc chắn sẽ đè tin tức này xuống, cậu ở thành phố Tân Hải thì làm sao biết được chuyện này?
Trần Đồng: Bà nó, không hổ là con trai tôi, ngay cả đỉnh lưu cũng dũng cảm từ chối.
Trần Đồng: Tôi nghe bạn gái tôi nói, bạn gái tôi nghe Tư Kiến Không nói, Tư Kiến Không chắc là nghe Hàn Tranh nói, hai đứa nó thật sự rất quan tâm đến chuyện của cậu. Nhưng mà, nghe nói Tu La Tràng hôm đó có đại minh tinh và một nam sinh khác nữa, người kia là ai vậy?
Hạ Diễm len lén nhìn Lục Bỉnh Văn ngồi đối diện mình, trả lời: Là bạn trai tôi.
Trần Đồng:?!
Trần Đồng: ??? Bà nó!!!!
Trần Đồng: Con trai à, sao con có người yêu mà ba không biết, là tên nào có phúc khí như thế? Mau chóng giải thích nghe coi!
Hạ Diễm cong khóe môi, không trả lời cậu ta nữa.
Các cô gái gần đó vừa tan học về, tốp năm tốp ba đi vào cửa hàng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lục Bỉnh Văn mặc âu phục giày da và Hạ Diễm mặc một thân trang phục cao bồi.
Lục Bỉnh Văn nhìn qua vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, vì mang giày da nên trông hắn còn có một chút cảm giác S. Còn Hạ Diễm là kiểu đại mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng, trông có vẻ hơi thư sinh, ánh mắt khi nhìn Lục Bỉnh Văn rất ngoan.
Hai người xuất hiện trong cùng một hình ảnh, không hiểu sao lại xứng đôi vô cùng.
Lúc Hạ Diễm buông thìa xuống, cong mắt cười với Lục Bỉnh Văn, cậu nói: “Anh ơi, tôi ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Khi cậu cười rộ lên nhìn vô cùng xinh đẹp, không chỉ mấy em gái ở bàn bên nhìn đến sững sờ, mà ngay cả Lục Bỉnh Văn ngàn năm qua gặp qua vô số mỹ nhân cũng giống như bị bỏ bùa, hắn cũng nhìn cậu không chớp mắt.
“A a a a…!” Cô gái ở bàn bên cạnh không tự chủ được kêu lên, “Bá đạo tổng tài cùng với nam nhân thanh thuần, các chị em, tôi chết mất thôi!”
Hoàng hôn buông xuống, cả người Hạ Diễm được ánh mặt trời ấm áp bao phủ.
Lục Bỉnh Văn nhìn cậu, bỗng nhiên phát hiện, hình như Hạ Diễm rất đặc biệt với mình.
Mặc dù hắn là quỷ, nhưng đã tồn tại quá lâu, trước khi gặp Hạ Diễm, cuộc sống của hắn giống như một vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại, không ai có thể cho hắn nhiều cảm giác như vậy.
Hạ Diễm vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê như cũ, cậu có thể cảm nhận được bầu không khí giữa hai người hình như vừa có chút thay đổi, nhưng cụ thể thay đổi chỗ nào thì cậu lại không nói rõ ràng được.
Bọn họ một trước một sau đi ra khỏi quán ăn nhỏ này, Lục Bỉnh Văn vốn đi ở phía trước, nhưng hắn vẫn nhịn không được quay lại nhìn Hạ Diễm một cái.
Hạ Diễm vừa lúc đối diện với ánh mắt Lục Bỉnh Văn, lại cười cong cong hai mắt với hắn, chỉ im lặng nhìn hắn, tựa hồ như cậu cũng đang chờ hắn quay đầu nhìn lại tìm kiếm bóng dáng mình.
Ngay lúc đó, ông Lương lái xe đến trước cửa nhà hàng, nói: “Lên xe đi!”
Lục Bỉnh Văn mở cửa xe ra cho Hạ Diễm, Hạ Diễm chui vào chiếc xe bánh mì nhỏ này trước, sau đó Lục Bỉnh Văn mới ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trời đã chạng vạng tối, nhà tang lễ nằm ở vùng ngoại ô cách hơi xa trung tâm thành phố B, xe còn chưa chạy tới cửa nhà hỏa táng, Hạ Diễm đã cảm nhận được rất nhiều quỷ khí lạnh lẽo bao trùm lấy nơi này.
Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Hạ Diễm đến nhà hỏa táng.
Cậu cảm thấy nhiệt độ nơi này lạnh hơn một chút so với những nơi khác, bởi vì bị ma ám nên ban đêm chỉ có người gác cửa mới dám tiếp tục ở lại chỗ này trực, những người khác đều đã bỏ chạy mất dép hết rồi.
Tài xế lái xe linh cữu chở thi thể vừa mới trở về, đang ngồi hút thuốc ở cửa với người gác cổng. Mùi thuốc nồng nặc, còn chưa tới gần mà Hạ Diễm đã ho khan vài tiếng.
Lục Bỉnh Văn yên lặng lấy một chiếc khẩu trang từ trong túi âu phục của mình ra đưa cho Hạ Diễm, Hạ Diễm sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh.”
Cậu không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn sẽ giúp mình đeo khẩu trang, trái tim khẽ run lên, đập loạn nhịp.
Lão ma quỷ Lục Bỉnh Văn này…… Cũng cẩn thận thật.
“Thật tà môn.” Tài xế vừa hút thuốc vừa nói, “Phong thủy nơi này chắc là xảy ra vấn đề rồi, hôm nay khi tôi lái xe về, muốn về số rồi thắng xe ngừng lại, nhưng làm thế nào cũng không ngừng lại được. Sau đó tôi trực tiếp ấn nút phanh tự động, lúc này mới thoát được một kiếp.”
Người gác cổng tiếp lời: “Tối qua tôi ở đây để gác cổng thì thấy một còn chó đen cứ đứng trước cổng sủa, tôi muốn đuổi nó đi, nhưng bỗng dưng lại xuất hiện cả một đàn chó đen, chúng sủa cả đêm, tôi còn tưởng là động đất nữa kia.”
Ông Lương ngồi xuống hút thuốc cùng bọn họ, tựa hồ như cả ba người đều bị dọa sợ, nói thế nào cũng không chịu vào trong tòa nhà, ngay cả một người dẫn đường cũng không có.
Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn cầm chìa khóa đi vào tòa nhà nhỏ, nơi có nhà xác. Tòa nhà này chỉ có hai tầng, tầng một là nơi để thi thể, tầng hai là văn phòng.
Nếu là một tháng trước, có đánh chết Hạ Diễm cũng sẽ không đến những chỗ như thế này.
Nhưng hôm nay có Lục Bỉnh Văn đi cùng, cậu thấy cũng không sợ lắm.
Hạ Diễm nhắm mắt, chắp hai tay lại, đọc pháp quyết, gọi Mao Tiểu Quất ra bỏ vào túi, Tiểu Quất Miêu nằm sấp trong túi cậu kêu “Meo” một tiếng, sau đó lại ngoan ngoãn liếm liếm móng vuốt.
Bên trong tòa nhà đèn đuốc sáng trưng, bây giờ mới hơn tám giờ tối, nhưng vì nơi này ở vùng ngoại ô, không nghe được bất kỳ âm thanh gì ở xung quanh, ngay cả xe cộ cũng rất ít khi đi qua nơi này.
Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn sóng vai nhau đi vào tòa nhà, bởi vì có chút sợ nên cậu lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Lục Bỉnh Văn, Lục Bỉnh Văn lại nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.
Khoảnh khắc đó, Hạ Diễm thật sự cảm nhận được cảm giác an toàn từ ông chồng ma quỷ của mình.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động trong túi cậu lại vang lên.
Ở nơi yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân, điện thoại di động của cậu rung lên khiến cậu giật nảy mình.
Hạ Diễm mở điện thoại lên xem, là ba mẹ nói cho cậu biết bọn họ đã lên máy bay.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại di động trở lại trong túi, nhưng ngay khoảnh khắc đó cậu lại nghe trợ lý ảo siri trên điện thoại của mình nói: “Xin chào, vui lòng lặp lại câu hỏi của bạn, tôi không nghe rõ.”
Lông tơ trên người Hạ Diễm dựng thẳng đứng trong nháy mắt, cậu nhìn xung quanh, đèn vẫn sáng như cũ, cậu đang đứng ở trước cánh cửa đóng chặt trong nhà xác số 1.
Siri tiếp tục nói: “Câu hỏi của bạn là làm thế nào để mở cửa nhà xác, đây là những gì tôi tìm được. Nếu cửa phòng trong nhà không thể mở được thì phải làm gì……”
Đèn trong hành lang đột nhiên lấp lóe, trái tim Hạ Diễm đập thật nhanh.
Mặc dù cậu có thể nhìn thấy nhiều thứ hơn so với những người có bát tự cứng, nhưng cũng không giống như Lục Bỉnh Văn, yêu ma quỷ quái gì cũng có thể nhìn thấy.
Con người thường hay sợ hãi trước những điều chưa biết, trong hành lang lạnh lẽo này, giọng nữ máy móc lạnh lẽo của Siri vẫn còn tiếp tục: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa tìm thấy câu trả lời liên quan đến việc mượn cơ thể của người sống để linh hồn hồi sinh.”
Hạ Diễm chịu không nổi nữa, cậu khóa màn hình điện thoại của mình lại, nhưng đúng vào lúc này, đèn trên hành lang lại tắt hết khi cậu vừa khóa màn hình, bốn phía tối đen như mực, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón.
Hạ Diễm hoảng sợ, ngay cả con mèo trong túi cậu cũng nhỏ giọng kêu lên lên một tiếng.
Nhưng phản ứng của cậu rất nhanh, vội vàng mở đèn pin trên di động lên, ánh sáng lạnh lẽo màu trắng chiếu lên căn phòng u ám, để Hạ Diễm có thể nhìn thấy rõ con đường trước mắt.
Bỗng cậu nghe thấy có tiếng “cạch” rất nhẹ.
Cánh cửa bị khóa chặt trong nhà xác số 1 dường như đang bị một lực lượng kỳ dị nào đó lặng lẽ mở ra.
Ngay sau đó, Hạ Diễm nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân đứt quãng, giống như có vô số người đang từ trên cao nhảy xuống, các ngăn kéo trong nhà xác cũng không ngừng mở ra khép lại, âm thanh kim loại va chạm với nhau vang lên liên hồi.
Lúc này Hạ Diễm thật sự rất sợ, cậu nhẹ nhàng kéo tay Lục Bỉnh Văn, gọi: “Anh ơi!”
Lục Bỉnh Văn nhướng mày, nói: “Xem ra, đêm nay em có thể tích lũy được hai vạn công đức rồi.”
Lục Bỉnh Văn vừa dứt lời, cửa sau nhà xác số 1 đột nhiên mở ra.
Ngay sau đó, một đám thi thể xếp hàng chỉnh tề đi ra từ cửa sau.
Cách bọn chúng xếp hàng giống như các bạn nhỏ xếp hàng, cánh tay của người phía sau khoác lên vai người trước, bọn chúng nối lại với nhau giống như một con rết. Bọn chúng đi rất chậm, không nhảy choi choi giống như cương thi trong phim, mà lảo đảo loạng choạng, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, trông vừa yếu ớt vừa u ám.
Đột nhiên, người đứng đầu trong đám thi thể này giống như nhận ra điều gì đó, nó quay ngoắc mặt mình lại nhìn về phía Hạ Diễm.
Nó vừa quay đầu lại, tất cả thi thể có mặt ở đó đều đồng loạt cùng nhau nhìn về phía Hạ Diễm, ánh mắt u ám kia còn mang theo vài phần hàn ý, giống như một thanh đao bằng băng, muốn đâm xuyên qua thân thể Hạ Diễm, đám thi thể kia giống như đang xì xào bàn tán gì đó, nhưng Hạ Diễm lại không thể nghe được bọn chúng đang nói cái gì.
Lúc này, trợ lý ảo Siri trên máy Hạ Diễm lại vang lên.
Nhưng lần này, giọng nói của Siri đã không còn là giọng nữ máy móc nữa, mà là tiếng cười lạnh lẽo của ác quỷ.
“Nó…… Đang nhìn chúng ta?”
Hết chương 25.