Chương 27: Hôm Nay Sẽ Hôn Cho Vợ Choáng Váng……
Lần này, nụ hôn của Lục Bỉnh Văn vô cùng mãnh liệt, Hạ Diễm vốn ngây ngô, lúc này bị hôn cho sắp không thở nổi, chỉ có thể ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Lục Bỉnh Văn, mặc cho hắn khi dễ mình.
Lúc cậu sắp bị hôn cho choáng váng, cuối cùng cậu cũng vươn hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Lục Bỉnh Văn kéo một cái, lúc này Lục Bỉnh Văn mới phục hồi lại tinh thần, cho Hạ Diễm thời gian để thở.
Hắn buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hạ Diễm, giúp cậu thuận khí, sau đó lại thấp giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Hạ Diễm thở hỗn hễn một hồi, khuôn mặt ửng đỏ cũng dần dần khôi phục lại bình thường, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy Lục Bỉnh Văn xin lỗi mình, lại cảm thấy không có việc gì, liền nhẹ nhàng lắc đầu.
Thân thể quỷ rất lạnh, nhưng thân thể cậu bây giờ lại rất nóng.
Tuy rằng vừa rồi sắp nghẹt thở, nhưng cậu vẫn cảm thấy vừa xấu hổ vừa thoải mái.
Cậu phát hiện mình không chỉ không còn sợ hãi khi làm những chuyện đó với Lục Bỉnh Văn, mà còn chờ mong được tiếp xúc thân mật với Lục Bỉnh Văn nhiều hơn, cảm nhận Lục Bỉnh Văn cho cậu cũng rất mới lạ.
Tư Kiến Không ở đầu dây bên kia không nghe thấy bất kỳ câu trả lời nào, một mình khóc càng đau lòng hơn.
“Hu hu hu….” Tư Kiến Không nói, “Diễm Diễm, cậu nhất định phải hạnh phúc đó, bạch nguyệt quang hơn ba năm của tôi, hu hu hu…. rốt cuộc là ai có phúc khí lớn như vậy chứ, là ai đã giành được tình yêu của cậu, hu hu hu……”
Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói với Tư Kiến Không ở đầu dây bên kia: “Tôi.”
Thanh âm Lục Bỉnh Văn trầm thấp rất dễ nghe, êm tai như tiếng đàn cello vậy, Tư Kiến Không sửng sốt một giây, sau đó lại bắt đầu khóc lóc thương tâm muốn chết.
Hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, không để ý đến thiếu niên thất tình bi thương muốn chết khóc lóc, hắn cúp điện thoại, nhìn về phía tiểu mỹ nhân quần áo lộn xộn, khóe mắt phiếm hồng đang nằm trên giường.
Hạ Diễm thay đổi tư thế, ngồi quay lưng về phía Lục Bỉnh Văn, đầu gối khuỵu xuống, eo nhỏ thon thả như ẩn như hiện trong chiếc áo sơ mi.
Mỹ nhân Giang Nam mông lung như mưa bụi, bộ dáng yên tĩnh của Hạ Diễm không hiểu sao lại hấp dẫn Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn cũng không biết cậu đang tức giận hay là thẹn thùng, vậy nên đã yên lặng xuống giường, đi xoa cổ chân cho vợ.
“Giận?” Lục Bỉnh Văn không nhẹ không nặng ấn mắt cá chân cho Hạ Diễm, hắn hỏi.
Hạ Diễm buồn bực nói: “Không giận.”
Hiệu lực của thảo dược này rất tốt, Hạ Diễm mới vừa đắp chưa được bao lâu đã cảm thấy không còn đau nữa, lúc Lục Bỉnh Văn xoa còn cho thêm chút linh lực, rất nhanh đã chữa khỏi vết thương cho cậu.
Hạ Diễm không mặc quần ngủ, hai chân trắng nõn gác lên đùi Lục Bỉnh Văn, cổ chân cậu rất nhỏ, như thể dùng sức một chút là sẽ gãy ngay, cả người giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc vô cùng tinh xảo.
Lục Bỉnh Văn buông cổ chân Hạ Diễm ra, trầm giọng nói: “Nhân loại có một câu nói rất nổi tiếng, nói không giận chính là đang giận.”
Hạ Diễm nghe vậy thì sửng sốt, không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn còn hiểu được cảm xúc của con người như vậy, hơn nữa… hình như hắn đang dỗ dành cậu thì phải.
“Thực sự không có giận mà. Chỉ là, vừa rồi tôi đã nghĩ, kỹ năng hôn của anh hình như tốt hơn trước.” Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, vẫn là vẻ mặt ngây thơ đó, hỏi: “Hôn càng nhiều sẽ càng thuần thục hơn sao?”
Đôi mắt Lục Bỉnh Văn trầm xuống, thầm nghĩ, vợ mình đúng là trời sinh câu người mà.
Hắn vươn tay nhẹ nhàng đẩy Hạ Diễm ngã xuống giường.
Lục Bỉnh Văn nắm cằm Hạ Diễm, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi Bạch Tư Dã đã chạm vào chỗ nào.”
Hạ Diễm chớp chớp hàng mi dài, nói: “Chỉ sờ cằm.”
Lục Bỉnh Văn lại nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Diễm, từ môi lại hôn xuống cằm, sau đó là xương quai xanh tinh xảo.
Hạ Diễm ngoan ngoãn ngã xuống giường để hắn hôn hơn mười phút, còn tưởng rằng lão quỷ này muốn cùng mình song tu, nhưng vào lúc đó Lục Bỉnh Văn đã lửa lại, không tiếp tục.
Cũng không biết có phải là ảo giác của Hạ Diễm hay không, nhưng hình như Lục Bỉnh Văn đối với người bị bệnh đặc biệt dịu dàng.
Đêm nay, công đức của Hạ Diễm đã tăng thêm một phần lớn, nhưng Lục Bỉnh Văn lại không hề biểu hiện ra ham muốn thân thể cậu, chỉ hôn cậu và hết lần này đến lần khác quan tâm cậu, còn cẩn thận chú ý để không đè lên cổ chân cậu.
“Thảo dược trên chân em cứ đắp thêm năm phút nữa, sau đó rửa sạch.” Lục Bỉnh Văn nói, “Ngày mai sẽ ổn thôi.”
Hạ Diễm gật gật đầu, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, đầu giường bên cạnh đột nhiên có thêm một ly nước ấm, mà Lục Bỉnh Văn thì lại ra khỏi phòng ngủ, không biết làm cái gì.
Mới vừa rồi hai con mèo theo bọn họ trở về, nhưng bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu.
Lục Bỉnh Văn cảm thấy đêm nay phu nhân nhà mình đã sử dụng linh lực quá độ, đang định dùng đào tiên làm cho Hạ Diễm mấy cái bánh đào ăn, lại phát hiện bốn năm quả đào tiên đã bị hai con mèo ăn hết, giờ chỉ còn lại một cái, quả đào cuối cùng còn đang lăn qua lăn lại trong lúc hai con mèo tranh đoạt, suýt chút nữa là không còn gì.
“Meo…..”
Con mèo vàng cam vẫn còn đang gầm gừ với con mèo đen, sau khi hai con mèo nhỏ lại, chúng chỉ lớn hơn quả đào một chút, Lục Bỉnh Văn nhìn nước đào trên mặt đất có chút nói không nên lời, cầm quả đào tiên cuối cùng lên, làm cho vợ một chén đào chưng đường phèn.
Trước kia hắn nấu ăn chỉ để giết thời gian, nhưng gần đây hắn phát hiện, hình như Hạ Diễm rất thích ăn những gì mình nấu, lại tìm được một chút vui vẻ từ việc nuôi vợ.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, Hạ Diễm thắp một ngọn nến thơm mùi thương lan nhỏ ở đầu giường, sau đó lại đi vào phòng tắm tắm rửa.
Lục Bỉnh Văn vừa bưng đồ ăn khuya đi vào phòng ngủ thì thấy điện thoại di động của Hạ Diễm lại vang lên.
Lần này là Hàn Tranh gọi tới.
Lục Bỉnh Văn trầm mặc vài giây rồi nhận cuộc gọi.
“Hạ Diễm.”
Giọng nói của Hàn Tranh nghe có vẻ bình tĩnh hơn Tư Kiến Không rất nhiều, nhưng cũng rất buồn.
“Tôi…… Đã thầm mến cậu ba năm, chưa kịp tỏ tình thì cậu đã là của người khác.” Hàn Tranh đau khổ muốn chết, “Chúc cậu hạnh phúc, tôi sẽ luôn ở sau lưng cậu…… Sẽ luôn âm thầm bảo vệ cậu…..”
Đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng khóc của Tư Kiến Không, tiếng khóc của hai người đan xen vào nhau, Lục Bỉnh Văn nhíu mày, nói: “Cậu và thằng nhóc nói muốn làm thú cưng của Hạ Diễm cùng nhau uống rượu à?”
Hàn Tranh sửng sốt, nói: Anh là ai? Làm sao anh biết?”
Trước khi cúp điện thoại, Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, nói: “Cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy, lời tỏ tình của bạn học Tư là sáng tạo nhất, đương nhiên, nếu cậu nghĩ ra được thủ đoạn mới, tôi cũng không ngại tiếp điện thoại của cậu một lần nữa.”
Nhưng đúng lúc này, Hạ Diễm mặc áo choàng tắm đẩy cửa bước ra.
Sương mù lượn lờ, mỹ nhân như ngọc.
Một đêm xuất hiện ba tình địch, bỗng Lục Bỉnh Văn rất muốn trói Hạ Diễm vào cái giường này ngay lập tức, không cho cậu đi đâu cả.
Thậm chí hắn còn muốn giấu Hạ Diễm trong cung điện của mình, giống như là cất giữ bảo vật vậy, còn phải làm thêm một đạo kết giới nữa, để không ai có thể đụng vào được.
Tóc Hạ Diễm vẫn còn ướt đẫm nước, thấy Lục Bỉnh Văn nhìn mình, cậu tròn mắt nhìn Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh à, bên ngoài hình như đang có sấm sét.”
Lục Bỉnh Văn gật đầu, hỏi: “Có đói không?”
Hạ Diễm không sấy tóc, cậu ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn học, nói: “Ồ, thì ra là có đồ ăn ngon.”
Cậu ngồi xuống, nếm thử một muỗng canh đào Lục Bỉnh Văn nấu cho mình, khen ngợi: “Quả đào này hình như là loại rất ngon, nước rất đậm đà, chưng với đường phèn cũng ngon.”
Hạ Diễm ăn vài muỗng đã xong, cậu đứng lên, làn da ẩn trong áo choàng tắm cũng mịn màng thơm ngọt như quả đào mọng nước vậy.
Tiểu Quất nhảy vào trong ngực cậu làm nũng, Hạ Diễm sờ sờ cái bụng mềm mại của mèo con, Tiểu Quất và Tiểu Hắc nằm sấp dưới gầm giường, co lại thành hai cục bông xù, Hạ Diễm niệm pháp quyết, thu con mèo về lại chuỗi ngọc châu.
Lục Bỉnh Văn cũng thu Mao Tiểu Hắc lại. Hắn đi tắm rửa, một lát sau cũng từ phòng tắm khoác áo ngủ lụa bước ra, nút áo ở ngực không cài, chỉ treo lỏng lẻo, dáng người hắn vô cùng quyến rũ.
Nhưng Hạ Diễm lại dựa vào gối đầu lật sách, không nhìn hắn, thậm chí còn lấy ra một cây bút bi màu đen, ghi chú mấy dòng trên quyển sách.
Lục Bỉnh Văn nhíu mày, đã mười một giờ mà vợ hắn vẫn còn đang học. Nếu không phải cậu vừa mới cầm bút, Lục Bỉnh Văn nhìn vẻ mặt nhàn nhã của cậu, hoàn toàn không thể tưởng tượng được quyển sách trong tay cậu đang lật lại chính là “Khái niệm kiến trúc học”.
Hạ Diễm đọc sách rất nghiêm túc, qua một lúc thật lâu mới ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy quỷ đẹp trai ở trước mặt mình.
Cậu đánh dấu trang rồi đóng sách lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Rốt cục Lục Bỉnh Văn vẫn nhịn không được hỏi: “Cuốn sách này có hay không?”
Hạ Diễm nói: “Cũng được, có mấy chỗ rất thú vị.”
Cậu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa… Thứ bảy này đi chơi với anh, không muốn mang theo bài tập về nhà đến đó làm, vậy nên mấy ngày này phải học cho xong chương này, sớm hoàn thành bài tập về nhà sẽ tốt hơn.”
Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng Hạ Diễm đối với những gì mình muốn làm lại hiểu rất rõ, trong mắt Lục Bỉnh Văn, tính tình Hạ Diễm tuy mềm mại dịu ngoan, nhưng cũng rất điềm tĩnh.
Ánh đèn mờ ảo, ngọn nến thơm trong phòng bập bùng như trái tim đập cậu đang đập điên cuồng.
Trái tim Lục Bỉnh Văn không đập, nhưng khoảnh khắc hắn nghe Hạ Diễm lên kế hoạch đi du lịch với mình, lại cảm giác trái tim mình hình như cũng sẽ đập.
Hạ Diễm hỏi: “Anh ơi, công đức gần đây của tôi thế nào rồi?”
Lục Bỉnh Văn lấy sổ công đức từ trong hư không ra, nói: “Ừm, thêm hơn ba vạn điểm.”
Hạ Diễm có chút kinh hỉ, nói: “Vậy cũng không tệ lắm, không đến mức thu không đủ chi.”
Lục Bỉnh Văn mỉm cười, thổi tắt nến thơm, căn phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối.
Lúc Hạ Diễm còn nhỏ, mỗi khi trời mưa âm u luôn gặp phải những thứ không sạch sẽ, có một lần cậu trốn lên giường ba mẹ ngủ, vẫn nhìn thấy mái tóc dài trên trần nhà, sợ tới mức chỉ có thể bật khóc. Nhưng bây giờ, cậu nghe tiếng sấm ầm ầm bên ngoài cửa sổ lại không sợ hãi như thời còn thơ nữa.
Sau khi kết hôn với Lục Bỉnh Văn, cậu không còn sợ hãi những sinh vật phi nhân loại sống trong bóng tối này, cũng không còn sợ những ngày giông bão luôn gặp quỷ nữa.
Hạ Diễm nằm ở bên trái, Lục Bỉnh Văn không ôm cậu, hắn nằm thẳng ở bên kia giường.
Hạ Diễm đang tự hỏi sao lão quỷ này lại thành thật như vậy, nhưng không bao lâu sau, cậu lại cảm thấy có chút không đúng.
Lục Bỉnh Văn không chạm vào cậu, nhưng cậu lại cảm thấy thân thể mình đang bị một cỗ lực lượng kỳ dị nào đó thăm dò, giống như dòng không khí lưu chuyển vậy, nhưng so với không khí còn nóng hơn.
Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, cậu cố gắng đè nén thanh âm của mình.
Lão lưu manh vẫn mặt không đổi sắc như cũ, nhưng đôi mắt đen nhánh kia thì lại nhìn chăm chú Hạ Diễm, ánh mắt đó còn nóng hơn cả lửa.
Quỷ khí kỳ dị xâm nhập vào cơ thể cậu từng đợt từng đợt, Hạ Diễm nhẹ nhàng cuộn mình lại, ngón tay nắm lấy ga giường khẽ siết chặt.
Cậu rũ mắt, hàng mi t dài run rẩy, khi cậu sắp bị cảm giác kỳ dị trong thân thể mình bức điên, Lục Bỉnh Văn mới kéo tay Hạ Diễm lại, đan mười ngón tay vào nhau.
Lão lưu manh này đúng là thích bắt nạt người khác mà, Hạ Diễm tức giận cắn vào vai Lục Bỉnh Văn, ngón tay cũng không chút lưu tình để lại một vết đỏ thật dài phía sau lưng hắn, lại cảm thấy như mình đang lơ lững giữa tầng mây, giống như sắp bay lên vậy.
Trước khi bị làm cho bất tỉnh, cuối cùng Hạ Diễm mới phản ứng lại, không bao lâu nữa lão quỷ Lục Bỉnh Văn này có thể ăn cho đến khi nào no mới thôi.
Ngày hôm sau, thiếu chút nữa Hạ Diễm đã không kịp giờ học buổi sáng, vội vàng rửa mặt xong thì để Lục Bỉnh Văn đưa cậu đến trường.
Tiểu Kiều uống một ngụm cà phê, nhìn đôi tình nhân ngồi phía trước mang bữa sáng cho nhau, cậu ta cảm khái nói: “Yêu đương thật tốt.”
Thấy Hạ Diễm cầm ly nước ngẩn người, Tiểu Kiều ngồi bên cạnh nhìn cậu từ ái, nói: “Nhóc con, tối hôm qua ra ngoài chơi à?”
Mặt Hạ Diễm ửng hồng, gật gật đầu, nói: “Tôi về nhà một chuyến.”
Tiểu Kiều cười hì hì, hỏi: “Về nhà anh họ hả?”
Hạ Diễm gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ừ.”
Tiểu Kiều cho Hạ Diễm xem đám đông ở trường đang bàn tán cái gì, cậu ta nói: “Cậu xem này, hình như mọi người đã phát hiện ra chuyện gì đó vô cùng khó lường.”
[Ôi trời, lần trước chắc là người đàn ông mặc âu phục kia đã thắng? Tôi vừa mới thấy anh ta đưa Hạ Diễm đến lớp, nhưng chỉ đưa đến cổng trường thì đi, có phải trên đường đi làm thuận tiện đưa bạn trai nhỏ đi học không, anh ta cũng chiều người yêu ghê.】
[Hả? Hạ bé cưng của chúng ta đã hết FA rồi? Rốt cuộc là ai đã đánh bại được đỉnh lưu vậy?!】
【Lâu chủ có chụp được tấm ảnh nào không, chúng tôi không thể đến hiện trường được.】
【Ảnh chưa kịp chụp, nhưng hai người họ rất thân thiết với nhau, đại soái ca rất ngầu, tiểu mỹ nhân rất ngọt ngào và dịu dàng.】
[Soái ca bên cạnh Hạ Diễm đúng là đẹp trai hơn những người khác…… Thật muốn ăn mặc như Hạ Diễm, trải nghiệm cuộc sống của cậu ấy xem như thế nào.】
Từ nhỏ đến lớn Hạ Diễm đã quen với việc bị người ta đem ra bàn tán, nhưng nghĩ đến một người khác bị đem ra bàn tán giống mình lại là ông chồng ma quỷ của mình thì cậu lại có chút xấu hổ.
Cậu kéo cổ áo sơ mi lên cao một chút, muốn che vết hôn đi, lại phát hiện trên bàn mình không biết từ lúc nào xuất hiện một cái bánh sừng bò sô cô la.
Cậu và Tiểu Kiều ngồi ở vị trí phía sau, xung quanh không có ai.
Chỉ trong chớp mắt mà trên bàn lại đột nhiên có thêm một cái bánh, Tiểu Kiều có chút nghi ngờ nhìn về phía Hạ Diễm, lại nhìn cái bánh sừng trâu to bằng bàn tay kia.
“Vừa rồi chỗ này có bánh sừng trâu à?” Tiểu Kiều vỗ vỗ đầu, “Tôi hoa mắt hả? Sao tôi lại cảm thấy rõ ràng vừa rồi ở chỗ này không có gì hết.”
Hạ Diễm đỏ tai, nói vô cùng chắc chắn: “…..Có mà.”
“Không thể nào.” Tiểu Kiều nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, “…… Tiểu Diễm, cậu dùng ma pháp gì?”
“Tôi nào có lợi hại như vậy.” Hạ Diễm ho khan một tiếng, “….. Có lẽ đó là ma thuật bạn trai tôi.”
Tiểu Kiều hoàn toàn không bị sợ hãi chút nào, ngược lại mới sáng sớm đã bị cho ăn no cẩu lương, cậu ta bật ngón tay cái, nói: “Bà nó, bạn trai thiên sư quả nhiên trâu bò!”
Điện thoại di động của Hạ Diễm rung lên, Lục Bỉnh Văn nhắn tin cho cậu: Bạn nhỏ, không nên uống cà phê khi bụng đói, phải ăn hết bánh mì.
Hạ Diễm khẽ cong mắt, trả lời tin nhắn cho Lục Bỉnh Văn: Em vẫn chưa đói lắm.
Lục Bỉnh Văn lại nhắn tiếp: Không đói cũng phải ăn một chút.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hạ Diễm cúi đầu cắn một miếng bánh nhỏ, rõ ràng cậu không đói, nhưng lại cảm thấy cái bánh này vô cùng ngon.
Một giây sau, Lục Bỉnh Văn gửi tin nhắn mới: Vợ ngoan.
Lỗ tai Hạ Diễm đỏ bừng, Lục Bỉnh Văn quả nhiên lại cùng cậu đến lớp, hơn nữa giờ phút này chỉ hiện hình với cậu.
Người trong phòng này không ai nhìn thấy Lục Bỉnh Văn, chỉ có Hạ Diễm mới có thể nhìn thấy. Sự lãng mạn bí mật này khiến tim Hạ Diễm đập nhanh hơn vài phần.
Lục Bỉnh Văn tiếp tục nhắn tin với cậu: Cửa hàng đã được sửa sang gần xong, anh đến hoàn thiện nốt, chạng vạng đến đón em, em đến cửa hàng xem có chỗ nào không thích không.
Hạ Diễm trả lời: Được, cảm ơn anh.
Lục Bỉnh Văn: Phu nhân không cần khách khí.
Lục Bỉnh Văn: Chuyện tối hôm qua, còn giận không?
Tối hôm qua Hạ Diễm bị lão lưu manh này dùng cà vạt trói cổ tay lại làm cho phát khóc, mặt cậu ửng hồng, trả lời hắn bằng một icon hình mèo giận dữ.
Lục Bỉnh Văn: Lần sau tôi sẽ để em trói.
Lục Bỉnh Văn: Trói ở đâu cũng được, tùy em chọn.
Quả nhiên, đàn ông vẻ ngoài càng nho nhã cấm dục bao nhiêu thì sau lưng chơi đùa càng ác liệt bấy nhiêu.
Hết tin nhắn này tới tin nhắn khác, đây đúng là lần Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn tán gẫu lâu nhất, Hạ Diễm cảm thấy ông chồng ma quỷ của mình hình như cũng không khác gì bạn trai nhân loại bình thường cả, chỉ là… Có lưu manh hơn người bình thường một chút.
Hết chương 27.