Chương 28: Cốt cách mỹ nhân……
Nhờ phúc của ông chồng ma quỷ, trong giờ học buổi sáng Hạ Diễm mệt mỏi ngáp ngáp liên tục.
Buổi trưa cậu theo Tiểu Kiều đến căng tin ăn cơm, ngồi trước mâm cơm mà mặt gần như muốn úp luôn xuống bàn, vậy nhưng cậu vẫn vô cùng chuyên nghiệp đăng địa chỉ công ty lên diễn đàn Thiên Sư.
Tiểu Kiều còn trêu ghẹo, nói: “Diễm Diễm, sao hôm nay cậu lại không có tinh thần vậy chứ?”
Hạ Diễm thầm nghĩ, bởi vì đêm qua tôi bị một lão quỷ ngàn năm lăn qua lộn lại mấy lần, hôm nay ngay cả sức lực nói chuyện cũng sắp không còn.
“…… Tối qua bị quỷ đè trên giường, không ngủ ngon.”
Tiểu Kiều cười hì hì nói: “Cậu cũng quá đáng yêu đi, hơi chọc một chút đã đỏ mặt, trách không được bạn trai cậu lại cưng chiều như vậy. Nếu cậu là vợ tôi thì tôi cũng phải tìm cách hái mặt trăng xuống cho cậu mỗi ngày.”
Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “….. Anh ấy còn rất thích bắt nạt tôi.”
Tiểu Kiều như ăn được kẹo ngon, cậu ta rất vui vẻ, nhìn đại mỹ nhân thanh lãnh trước mặt, nói: “Nhóc con, cậu có thể nói chi tiết cho tôi biết anh ta bắt nạt cậu như thế nào không?”
Lúc này Hạ Diễm không chỉ đỏ mặt, mà ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.
Sáng nay cậu vội vội vàng vàng, trong lúc vội đã mặc chiếc áo sơ mi đen tuyền của Lục Bỉnh Văn. Kiểu áo này rất rộng, Hạ Diễm mặc có chút lớn, lại làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, khí chất càng thêm cao quý, thậm chí có chút cao cao không thể chạm tới.
Tiểu Kiều nhìn đại mỹ nhân trong trẻo lạnh lùng trước mặt, nhịn không được nói: “Tôi rất hiểu bạn trai cậu, làm cậu khóc hẳn là rất thú vị, đúng chứ?”
Hạ Diễm:……. Nghẹn.
Đúng lúc này, Tiểu Kiều đột nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Diễm nhìn về phía sau.
Hạ Diễm quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Hàn Tranh vẻ mặt suy sụp đi về phía mình.
Tiểu Kiều lại ngửi thấy mùi bát quái, cậu ta tò mò nói: “Tôi biết cậu ấy, đây hình như là nam thần mới của viện Khoa học, vừa mới nhập học đã đoạt được giải thưởng của học viện, thế nào mà cậu ấy cũng biết cậu vậy?”
Hạ Diễm nói: “Cậu ấy là bạn cùng lớp ba năm trung học của tôi.”
Tiểu Kiều “Chậc” một tiếng, nhìn Hàn Tranh đi tới bên cạnh Hạ Diễm rồi đứng yên ở đó.
Hàn Tranh nhớ tới chuyện tối hôm qua, cậu ta có chút xấu hổ, nhưng vẫn không thể kháng cự lại được ánh trăng sáng trong lòng mình, gặp phải Hạ Diễm là muốn nói chuyện với cậu ấy ngay.
“Hạ Diễm, đã lâu không gặp, không nghĩ tới lại gặp cậu ở căng tin.”
Sau khi Hạ Diễm đến trường vẫn chưa gặp lại Hàn Tranh lần nào, cậu cũng cong mắt cười, nói: “Đã lâu không gặp.”
Hàn Tranh thấy phản ứng của Hạ Diễm rất bình thường, ngược lại càng ngượng ngùng hơn, cậu ta nói: “Xin lỗi cậu, tối hôm qua tôi và Tư Kiến Không uống hơi nhiều, lúc ấy tôi có chút suy sụp nên đã gọi điện cho cậu. Không biết cậu có nghe được những lời vô nghĩa tôi đã nói hay không. Hạ Diễm, chúng ta…… vẫn có thể làm bạn, đúng không?”
Hạ Diễm chớp chớp mắt, đầu tiên là cảm thấy khó hiểu về việc Tư Kiến Không tìm Hàn Tranh chơi, sau đó là cảm thấy bối rối vì chuyện điện thoại.
Hạ Diễm nói: “Cậu….. Tối qua cậu có gọi cho tôi à? Tôi chỉ nhận được một cuộc gọi của Tư Kiến Không.”
Tối hôm qua Hàn Tranh uống rất nhiều, cậu ta cũng không nhớ rõ tình huống lúc đó, chỉ nhớ là bị một người đàn ông khiêu khích, nhưng chỉ có thể bất lực phẫn nộ, sau đó thì cùng với Tư Kiến Không ôm nhau khóc.
Nhưng lúc này, cậu ta nhanh chóng phản ứng lại, nhờ phúc của người đàn ông kia, cậu ta yêu thầm ba năm mới có can đảm tỏ tình với Hạ Diễm, nhưng chỉ sợ là một chữ cậu ấy cũng không nghe thấy.
Hàn Tranh tức giận đến mức khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, nhưng ánh trăng sáng trong lòng cậu ta giờ đã là của người khác, cậu ta chỉ có thể nói: “… Không có gì, cậu ăn cơm đi.”
Cậu ta đau khổ đi về phía trước vài bước, lại quay đầu, nói: “Hạ Diễm, anh ta đối xử với cậu có tốt không?”
Hạ Diễm giật mình, sau đó gật đầu.
Diễm Diễm thông minh đã chắp vá lại các manh mối, đoán được tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đại khái là lúc cậu đi tắm, Hàn Tranh đã gọi điện thoại tới nói gì đó, nhưng lão quỷ Lục Bỉnh Văn kia đã nhận điện thoại, hơn nữa còn không nói cho cậu biết.
Tiểu Kiều và Hạ Diễm nhìn theo bóng lưng Hàn Tranh rời đi, nói: “À? Hóa ra là thất tình.”
Hạ Diễm xem lại nhật ký cuộc gọi, phát hiện thật đúng là Hàn Tranh có gọi điện thoại đến, tối hôm qua lúc cậu tắm tiếng nước quá lớn, vậy nên đã không nghe thấy.
Cậu nhẹ giọng lẩm bẩm: “… Cũng không nói với tôi tiếng nào khi nhận điện thoại của người ta.”
“Điện thoại thổ lộ của tình địch thì đương nhiên không cần phải nói với cậu rồi.” Tiểu Kiều cười tủm tỉm nói, “Chẳng qua, rốt cuộc thì Lục tiên sinh có bao nhiêu tình địch vậy? Con trai tôi đáng yêu quá mà, lúc nào cũng có người muốn trêu chọc cậu, trách không được anh ấy luôn ghen tuông.”
Hạ Diễm đỏ mặt nói: “….. Đùi gà da giòn của cậu còn không ăn nữa sẽ mất ngon đó.”
“Hì hì, không ngờ Lục tiên sinh thoạt nhìn cao lãnh như vậy, mà dục vọng chiếm hữu lại mạnh như thế.” Tiểu Kiều nói, “Bọn họ chỉ gọi điện thoại thôi mà nhóc Hạ của chúng ta đã bị giày vò cả đêm không ngủ ngon được.”
Mặc dù Hạ Diễm có chút xấu hổ, nhưng đột nhiên cảm thấy mấy lời Tiểu Kiều nói hình như cũng có lý.
Ngày hôm qua lão lưu manh Lục Bỉnh Văn quả thật là lưu manh hơn so với ngày thường, cậu còn tưởng là do mình kiếm được thêm nhiều công đức, vậy nên Lục Bỉnh Văn muốn ăn một bữa no nê, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ…… Lục Bỉnh Văn đã ghen?
Dù gì cũng đã kết hôn rồi…… Sao ông chồng ma quỷ của mình còn ghen tuông gì không biết.
Hạ Diễm nói: “Kiều, tôi phát hiện cậu thật sự rất giống chuyên gia tâm lý tình cảm.”
Tiểu Kiều gật đầu: “Gần đây tôi ngộ ra, ‘Trời có tình trời hẳn cũng già thôi’, chỉ có đàn ông ở trên giấy là tốt nhất. Mỗi đêm mở một cuốn tiểu thuyết ra, tất cả đều thay đổi, tôi lại gặp một người đàn ông mới. Kiều Kiều tôi đã sẵn sàng để viết một cuốn tiểu thuyết!”
Hạ Diễm bị cậu ta chọc cười, nói: “Thật sao? Nếu cậu thực sự viết ra, chắc chắn tôi sẽ ủng hộ cậu hết mình.”
“Tôi muốn viết một truyện h văn phi nhân loại! Tiểu Kiều hạ thấp giọng, “Loại có ba ngàn chữ thì hai ngàn tám trăm chữ đều là thịt đó, bá đạo tổng quỷ yêu tôi, đêm đêm sênh ca không biết tiết chế!”
Hạ Diễm:…… Nghẹn họng.
.
Buổi chiều, công việc cải tạo văn phòng công ty Bỉ Ngạn đã hoàn thành xong công việc cuối cùng, đội trang trí cũng vừa mới kết thúc công việc, bọn họ chuẩn bị đi ăn cơm.
Hiện tại, việc cải tạo cửa hàng cơ bản đã hoàn thành, chỉ còn lại bể phun nước là vẫn chưa có nước, rác xây dựng trên mặt đất cũng còn rất nhiều, trông có chút lộn xộn.
Đợi người của đội trang trí rời đi, Lục Bỉnh Văn đưa tay lên chỉ một cái, bể phun nước kia lập tức phun ra từng cột nước trong vắt, rác trên mặt đất cùng với bụi bẩn trên âu phục của hắn cũng biến mất toàn bộ.
Hắn coi chuyện của Hạ Diễm là chuyện của mình, thấy trong phòng có chút trống trải, hắn đã mang bình phong và bàn ghế gỗ hoa lê trong điện Minh Vương đến để trang trí. Vài phút sau, một tòa đình viện được sắp xếp giống như xếp Lego, ngay cả bãi cỏ trong sân cũng bị cắt tỉa chỉnh tề.
Lục Bỉnh Văn đang định làm thêm chút trang trí rèm châu ngọc bích gì đó thì Hạ Diễm đã gửi wechat cho hắn.
Hạ Diễm: Anh ơi, có phải tối qua anh lén nghe điện thoại của em không?
Đối với vợ mình, Lục Bỉnh Văn quỳ gối rất nhanh, thậm chí hắn còn không giải thích, trực tiếp nói: Xin lỗi em.
Hắn nhắn tin trả lời như vậy, Hạ Diễm lại không biết nên nói cái gì, đành phải gửi một icon cảm xúc hình con mèo làm nũng lăn qua lăn lại.
Lục Bỉnh Văn cảm thấy con mèo này và vợ mình thật sự rất giống nhau, còn âm thầm lưu lại, sau đó chụp hình văn phòng công ty cho vợ xem.
Lục Bỉnh Văn gởi ảnh cho cậu, nhắn: Sắp hoàn thành rồi.
Trí nhớ của Hạ Diễm rất tốt, cậu nghiêm túc phóng to bức bình phong trong ảnh, cảm thấy hoa văn hoa Bỉ ngạn trên bức bình phong này rất quen, hình như đã thấy ở đâu rồi.
Cậu suy nghĩ một lát, mới nhớ là buổi tối tân hôn của mình, cậu nhìn thấy tấm bình phong này ở trong cung điện đẹp như tranh vẽ ở Minh Giới, không nghĩ tới Lục Bỉnh Văn lại chuyển tới đây để trang trí văn phòng.
Cậu khẽ mỉm cười, trái tim cảm thấy thật ấm áp, nhắn tin trả lời lại: Rất đẹp.
Lục Bỉnh Văn: Đang làm gì vậy?
Hạ Diễm: Vừa mới ăn cơm xong, đang trở về ký túc xá, hôm nay hình như em mặc nhầm quần áo, đây là áo sơ mi của anh. Cậu còn chụp hình gởi cho hắn xem.
Trong ảnh, Hạ Diễm mặc một chiếc áo sơ mi rộng màu đen tuyền, làn da vẫn trắng như tuyết, nút trên cổ không cài, một đoạn xương quai xanh gầy lộ ra bên ngoài, vết hôn như ẩn như hiện.
Ánh mắt cậu vừa ngây thơ thanh thuần lại vừa đáng yêu.
Hiếm khi thấy một người hướng nội và có chừng mực như cậu lại gởi ảnh của mình cho người khác xem.
Nghĩ đến đây, con ngươi Lục Bỉnh Văn trầm xuống, yên lặng lưu tấm ảnh lại, hắn lại bắt đầu chờ mong chuyến đi nghỉ dưỡng đến khách sạn suối nước nóng rồi.
Thần bốn mùa khiêng một lẵng hoa lớn lảo đảo đi tới trước cửa cửa Văn phòng siêu nhiên Bỉ ngạn, ông gọi: “Lục huynh, tôi thấy cửa hàng mới của hai người sắp khai trương, đặc biệt đến tặng chút lễ vật.”
Lúc này Lục Bỉnh Văn mới dời tầm mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía vị thần trước mắt.
“Ồ, huynh cũng bắt đầu chơi điện thoại di động à? Tôi cũng nghĩ điện thoại của con người rất thú vị, một ngày tôi còn chơi hơn tám tiếng.” Thần bốn mùa cười hì hì.
Lục Bỉnh Văn nói: “Đổi mùa đổi xong rồi nên nhàn rỗi vậy à?”
Thần bốn mùa đứng trước lẵng hoa đỏ rực, nói: “Lục huynh, lúc tôi vừa tới, phát hiện hôm nay tới tặng hoa không chỉ có một mình tôi, mà còn có một người nữa!”
Gần quán cà phê trên đường phố đối diện bỗng truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng bước chân, chỉ chốc lát sau, Hạ Thần và người đại diện của anh ta đã mang theo sáu lẵng hoa đi tới cửa văn phòng Bỉ ngạn.
Hạ Thần mặc một chiếc áo khoác denim, chậm rãi đi tới giữa một đám fan vây quanh.
Mấy đạo sĩ ở xung quanh nhịn không được đi ra vây xem, bọn họ xì xào bàn tán: “Văn phòng công ty này thật lợi hại, khai trương còn mời đại minh tinh đến cắt băng khánh thành…..”
Vẻ mặt Lục Bỉnh Văn âm trầm đi tới cửa văn phòng, Hạ Thần đang hướng dẫn trợ lý sắp xếp lẵng hoa cho gọn gàng.
Hạ Thần vừa ngẩng đầu lên thì vừa lúc bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lục Bỉnh Văn, anh ta cười nói: “Lục tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi, Diễm Diễm mở văn phòng công ty mới, làm bạn bè cũng nên đến tặng chút quà để chúc mừng.”
Lúc này Hạ Thần lại là tiền trảm hậu tấu, anh ta sợ Hạ Diễm không nhận quà của mình, cố ý không nói cho cậu biết mình muốn tới, lại không ngờ đụng phải Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn đứng tựa vào cửa, thờ ơ nói: “Bạn bè?”
Hạ Thần đặt lẵng hoa xong, cười nói: “Thế nào, anh còn muốn can thiệp vào việc kết bạn của Diễm Diễm à?”
“Hạ tiên sinh lịch trình bận rộn, còn có thể dành thời gian đến tặng hoa cho bạn bè, quả thật là trọng tình trọng nghĩa.” Lục Bỉnh Văn nhếch khóe môi, “Nhưng trong đầu cậu đang nghĩ gì thì ai mà biết được. ”
Phần lớn thời gian khi không ở bên cạnh Hạ Diễm, bộ dạng Lục Bỉnh Văn lúc nào cũng cao lãnh như vậy. Đừng nói con người khó có thể tiếp cận hắn, ngay cả ma quỷ cũng khó tới gần.
“Chẳng lẽ Lục tiên sinh là đệ khống? Sao lại nhìn Diễm Diễm chặt như vậy chứ.” Hạ Thần nở nụ cười như giấu đao, “Tôi đến tặng hoa, không mời tôi vào ngồi một chút, uống chén trà nói chuyện phiếm à?”
“Trong viện vẫn còn chưa thu dọn xong, hôm nay không tiếp khách.” Lục Bỉnh Văn lãnh đạm nói, “Tôi thay Diễm Diễm cảm ơn hoa của Hạ tiên sinh, nhưng nếu Hạ tiên sinh cũng muốn làm thú cưng của Hạ Diễm, vậy e là phải xếp hàng.”
Thần bốn mùa ngồi trên băng ghế nhỏ trong sân ăn kem, ông nhìn một người một quỷ tranh phong đối chọi, cảm thấy rất thú vị.
Trăm ngàn năm qua, ông chưa từng thấy Lục Bỉnh Văn như vậy, bây giờ xem ra thật đúng là đồ cổ cũng có thể bốc cháy dữ dội.
Hạ Thần nhìn vào trong sân dò xét, phát hiện Thần bốn mùa đang trong bộ dáng thiếu niên ngồi ở đó, anh ta cười chào hỏi rồi nói: “Này, người tới tặng hoa rất nhiều mà. Đây cũng là bạn của Diễm Diễm à? Lục tiên sinh, sao cậu ấy có thể vào còn tôi thì không thể?”
Thần bốn mùa cười hì hì nói: “Đừng ngộ thương tôi nha, tôi là bạn của lão Lục.”
Lục Bỉnh Văn đóng cửa lại, trực tiếp nhốt Hạ Thần ở ngoài cửa.
Lục Bỉnh Văn đối với Hạ Thần vô cùng coi thường, cảm thấy tên này còn nhiều tâm tư hơn cả hai đứa nhỏ đêm khuya uống rượu khóc kia nữa.
Hắn mang toàn bộ hoa Hạ Thần đưa tới tiêu hủy hết, nghĩ đến Hạ Diễm thích hoa đào, còn thích ăn đào, lại biến ra mấy gốc cây tiên đào trồng ở trong viện.
Thần bốn mùa ăn kem xong, đứng lên duỗi thắt lưng.
Thần bốn mùa nói: “Huynh vì chuyện tích công đức cho phu nhân mà thường trú ở nhân gian luôn à? Khi nào thì khai trương vậy Lục huynh?”
“Tuần sau.” Lục Bỉnh Văn nói, “Cuối tuần này tôi muốn đi du lịch với phu nhân, xin đừng để thành phố B mưa to, phu nhân tôi thân thể ốm yếu, sẽ bị cảm lạnh.”
“Oa, huynh đau lòng vợ mình à?” Thần bốn mùa đi đến bên cạnh Lục Bỉnh Văn, cười tủm tỉm nhìn vào mắt hắn, “Lục huynh, huynh động lòng phàm rồi?”
Lục Bỉnh Văn nhíu mày, dường như cảm thấy cách nói này của Thần bốn mùa rất mới lạ, là vấn đề ngàn năm qua hắn chưa từng nghe nói.
Hắn theo bản năng nói: “Tôi không phải là người trần thế, trái tim không đập, vậy làm sao động lòng phàm được?”
Thần bốn mùa chỉ cười không nói, thậm chí còn muốn ghi âm lại lời này của Lục Bỉnh Văn, để ngày sau mở lại cho hắn nghe.
“Phàm nhân có tim, huynh cũng có tim. Cho dù có đập hay không thì nó vẫn tồn tại.” Thần bốn mùa duỗi thắt lưng, “Lục huynh, tôi đi đây, hôm khác dẫn phu nhân đi ăn Haidilao đi!”
Chạng vạng, Hạ Diễm được Lục Bỉnh Văn đưa đến cửa hàng, vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Rèm châu ngọc xanh biếc, đài phun nước và cây cối trong viện, bao gồm cả bàn ghế trong phòng cũng đều là đồ quý, đồ đạc trong cửa hàng đều là đồ cổ, vô cùng tinh xảo.
“Thật đẹp.” Ánh mắt Hạ Diễm sáng lên, “Cửa hàng lý tưởng của tôi chính là như vậy, anh à, anh lợi hại quá đi!”
Lục Bỉnh Văn nhìn ánh mắt vợ nhìn mình, nhất thời cảm thấy hôm nay mình bận rộn thật đáng giá.
“Chõ này còn rất lớn, cũng có thể làm thành quán cà phê.” Hạ Diễm nhẹ nhàng sờ sờ đồ trang trí làm bằng ngọc thạch, “Trên con phố này không có nhiều quán cà phê lắm, hơn nữa anh cũng thích uống cà phê, chúng ta cứ đặt hai máy ở đây, nếu như không bán được, chúng ta và khách hàng cũng có thể uống, anh cảm thấy thế nào?”
Lục Bỉnh Văn gật đầu: “Được.”
Hạ Diễm học một ngày, thật sự rất đói, cậu đi dạo một vòng xong thì ngồi trên sô pha trong cửa hàng ăn bữa tối do Lục Bỉnh Văn mua cho.
Lục Bỉnh Văn tìm ra mấy cái bát rỗng, đặt gạo sống vào trong chén, cắm đũa đặt ở cửa để chiêu đãi cô hồn dã quỷ đi ngang qua.
Hạ Diễm buông hamburger trong tay xuống, nói: “Anh ơi, có cần em giúp không?”
Lục Bỉnh Văn lắc đầu: “Không cần, em tập trung ăn cơm đi.”
Chắc là gần đây bận rộn quá, Hạ Diễm lại gầy đi một chút, eo còn nhỏ hơn so với lúc bọn họ mới quen nhau.
Lục Bỉnh Văn lại nghĩ đến những lời Thần bốn mùa nói, hắn nghĩ thầm, hình như mình có chút đau lòng Hạ Diễm.
Có lẽ là vì Hạ Diễm còn quá nhỏ, hoặc cũng có lẽ là vì tính tình Hạ Diễm quá đáng yêu, lúc nào hắn cũng muốn làm thêm một chút gì đó cho Hạ Diễm.
Hạ Diễm chậm rãi ăn hamburger, lúc này mới phát hiện hình như trong viện có trồng mấy cây đào.
Cây đào này không giống với đào bình thường, nếu nhìn kỹ, lá cây còn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đang là mùa thu mà chúng vẫn bừng bừng sức sống.
Đột nhiên cậu nhớ lại, vào hôm sinh nhật mười chín tuổi của mình, cậu uống say nói muốn xem mưa hoa đào, lão quỷ Lục Bỉnh Văn này đã thật sự tặng cho cậu một trận mưa hoa đào.
Giống như lời Tiểu Kiều nói, dường như Lục Bỉnh Văn thật sự rất yêu chiều cậu, còn biết cậu thích cái gì.
Vậy…… Rốt cuộc thì Lục Bỉnh Văn có thích cậu hay không?
Một người một quỷ đều đang suy nghĩ miên man trong lòng, cửa hàng cũng trở nên yên tĩnh đến kỳ lạ.
Lục Bỉnh Văn dùng linh lực viết mấy chữ “Văn Phòng Siêu Nhiên Bỉ Ngạn” màu vàng thật lớn lên tấm biển, chữ viết của hắn phiêu dật khí phách, sau khi treo tấm biển lên, cả văn phòng như sáng rực.
Đúng lúc này, một chiếc BMW màu trắng chạy đến rồi ngừng lại trước cửa.
Một người đàn ông trung niên mang theo vẻ mặt bối rối vội vàng chui ra khỏi xe, không chắc chắn, nói: “…… Đó có phải là công ty Siêu nhiên Bỉ ngạn không?”
Hạ Diễm ngẩng đầu lên, nói: “Đúng vậy, Ngài là…?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên xám xịt, bước chân yếu ớt lảo đảo, cả người gầy rộc, hốc mắt cũng hõm sâu vào trong, suy yếu giống như bệnh nhân mắc bệnh nan y vậy, ánh mắt cũng có chút đờ đẫn.
Ông ta nói: “Tôi là người thân của ông chủ Lương, khách hàng cũ ở đây, ông ấy nói công ty này rất uy tín, vậy nên bảo tôi đến thử xem. Thật ra hôm nay tôi đến thay vợ mình, không biết có được không?”
Hạ Diễm gật gật đầu, mời người đàn ông vào trong phòng, nói: “Ngài đừng lo lắng, ngồi xuống uống chén trà rồi chậm rãi nói.”
Mặc dù người đàn ông này nói mình đến thay cho vợ, nhưng Lục Bỉnh Văn vừa nhìn là biết dương khí toàn thân ông ta sắp bị hút khô, vậy nên đã cho một ít nước ép hoa bỉ ngạn vào trong chén trà của ông ta, hắn nói: “Mời dùng.”
Sau khi người đàn ông uống trà nóng, cuối cùng đôi mắt ông ta cũng linh động hơn một chút, không còn đờ đẫn giống như vừa rồi nữa.
“Tôi họ Vu, gọi tôi lão Vu là được.” Người đàn ông nói, “Tôi vốn là một ông chủ nhỏ không kiếm được nhiều tiền, độc thân cho đến hơn bốn mươi tuổi mà vẫn không có tiền để cưới vợ nuôi con. Năm ngoái, công việc kinh doanh chất bán dẫn của tôi rất tốt, tôi bỗng chốc trở nên giàu có, gần như chỉ sau một đêm đã trở nên giàu có. Hai tháng trước, tôi gặp người vợ hiện tại của mình, chúng tôi quen nhau một tháng thì đi đến hôn nhân, vợ tôi…… Trẻ hơn tôi 20 tuổi, năm nay mới 22 tuổi, còn là một người mẫu xinh đẹp.”
Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Chúng tôi sẽ giữ bí mật cho khách hàng, ngài không cần lo lắng.”
“Tôi rất yêu vợ mình, nhưng gần đây tôi cảm thấy…… Vợ tôi không có gì đó không đúng.” Ông chủ Vu nhíu mày, “Bởi vì tôi phải xã giao nên thường xuyên ngủ muộn vì tiệc tùng uống rượu, có một hôm tôi thức dậy vào lúc ba giờ rưỡi sáng, mơ mơ màng màng đi vệ sinh, thế nhưng lại thấy vợ tôi cũng dậy, cô ấy ngồi trước bàn trang điểm phòng ngủ soi gương chải tóc. Tôi giật mình, thấy thời gian còn sớm, liền bảo cô ấy đi nghỉ ngơi.”
“Sau đó cô ấy thường thức dậy vào lúc nửa đêm để chải tóc, tôi bảo cô ấy là đừng làm thế nhưng cô ấy vẫn không nghe. Chúng tôi là vợ già chồng trẻ, bình thường tôi rất nuông chiều cô ấy, hơn nữa, vừa mới kết hôn không bao lâu, tôi cũng không nói thêm gì.”
Ông chủ Vu nuốt nuốt nước bọt, đột nhiên nghĩ đến một ít hình ảnh, biểu tình của ông ta càng trở nên hoảng loạn.
“Cách đây không lâu, tôi đến thành phố S công tác, lúc trở về là vào buổi tối, vốn muốn cho cô ấy một chút bất ngờ nên đã về nhà sớm. Khi tôi bước vào cửa thì ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, thậm chí tôi còn nghĩ rằng cô ấy đã giết ai đó nên đã vô cùng sợ hãi.”
Ông chủ Vu tiếp tục thấp giọng nói: “Tôi vừa bật đèn phòng khách lên thì nhìn thấy cô ấy nằm sấp trên mặt đất ăn nội tạng động vật đỏ rực trong bát, miệng dính đầy máu, trên mặt còn treo nụ cười quỷ dị. Thấy tôi trở về, cô ấy đã ngất xỉu.”
“Người lớn trong nhà nói cô ấy trúng tà, bảo tôi đi tìm thiên sư đến xem cho cô ấy một chút, tôi cũng không biết các cậu có đồng ý đi cùng tôi xem thử như thế nào không, giá cả không thành vấn đề.” Ông chủ Vu thở dài, “Đây là ảnh vợ tôi, các cậu xem, cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại gặp phải chuyện như thế chứ?!”
Hạ Diễm nhìn người phụ nữ dung mạo diễm lệ trong ảnh, lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, dùng ánh mắt hỏi ông chồng ma quỷ của mình xem là chuyện gì đang xảy ra.
Lục Bỉnh Văn vươn ngón tay điểm vào mi tâm ông chủ Vu một chút, một cỗ tà khí màu đen từ mi tâm ông ta bay ra, làm cho Hạ Diễm giật nảy mình.
Lục Bỉnh Văn hỏi: “Vu tiên sinh, bao lâu ông gần gũi với vợ một lần?”
“A….” Ông chủ Vu có chút ngượng ngùng, nói: “Về phương diện đó thì nhu cầu của vợ tôi cũng cao, trên cơ bản thì khi tôi không đi công tác, mỗi ngày đều…….”
Hạ Diễm nghe xong thì đỏ mặt, còn Lục Bỉnh Văn thì lại bình tĩnh hỏi tiếp: “Cơ thể ông không khó chịu à?”
“A, nghe cậu nói như vậy, tôi hình như … Thực sự cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng tôi nghĩ có lẽ là do mình đã lớn tuổi, hơn bốn mươi mấy rồi, đương nhiên không thể so được với những người trẻ tuổi, hơn nữa vợ tôi lại rất dính người…..” Ông chủ Vu càng nói càng không muốn thừa nhận, “Đại sư, làm sao vậy, tôi có vấn đề gì sao?”
Lục Bỉnh Văn nhướng mày, trầm giọng nói: “Tiên sinh, hiện tại người trúng tà chính là ông, vợ ông căn bản không phải là người, nếu ông đến trễ thêm một ngày, ngay cả tôi cũng không có cách nào thay đổi được.”
Hết chương 28.