Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 29

Chương 29: Giường Điện King Size……

 

    Ông chủ Vu mới kết hôn chưa đầy một tháng, nghe được những lời Lục Bỉnh Văn nói, ông vô cùng kinh hãi, “Làm sao có thể chứ? Viện Viện của tôi dịu dàng đáng yêu như vậy mà, làm sao cô ấy có thể không phải là người được? Chẳng lẽ…… Cô ấy là hồ ly tinh xinh đẹp và tình cảm?”

        Lục Bỉnh Văn cười khẽ, cầm một tấm gương đồng cổ bên cạnh đến trước bàn, sau đó bảo ông chủ Vu cầm ảnh cưới của mình soi lên, rồi nhìn ảnh phản chiếu trong gương.

        Bàn tay cầm điện thoại của ông chủ Vu run rẩy, ông nhìn về phía chiếc gương, phát hiện ảnh cưới vốn ấm áp đã biến thành một cảnh tượng khác.

        Trong ảnh, ông ta đang khoác tay một bộ xương khô, nhìn bộ xương khô vô cùng trìu mến, mà bộ xương khô kia thì dùng đôi mắt trống rỗng nhìn ông chằm chằm, quanh người còn đang bốc khói đen.

        “A!” Ông chủ Vu sợ tới mức ném luôn điện thoại, ông đặt mông ngồi trên thảm, lại chỉ vào gương nói, “Đại sư, cái gương này là thế nào?!”

        “Đây là gương ma thuật, hình ảnh phản chiếu của con người trong gương là bình thường, nhưng khi yêu ma quỷ quái đứng trước gương thì sẽ bị hiện nguyên hình. Người vợ này của ông là một con bạch cốt tinh tu luyện hơn trăm năm, chứ hoàn toàn không phải hồ ly tinh gì, cô ta ăn thịt tươi và gan sống, chắc là ngày thường rất ít ăn đồ nấu chín.”

        Lục Bỉnh Văn đỡ ông ta dậy, tiếp tục nói: “Cô ta trang điểm mỗi sáng là vì tấm da trên người đã sắp phế đi, cho nên phải dậy sớm mỗi ngày để vẽ lên lớp da, khâu vá da thịt, dùng dáng vẻ xinh đẹp của một cô gái để lừa chiếm lấy lòng tin của ông.”

        Ông chủ Vu tát mình một cái, sau đó lại đổi một tấm ảnh khác soi vào gương xem, bộ xương trong ảnh đang hôn ông, trong miệng dường như còn hiện lên từng đợt hàn khí.

        Những hình ảnh đáng sợ này làm cho lông tơ trên người ông ta dựng đứng, ông không thể tưởng tượng được mình đã ngủ bên cạnh một bộ xương bao lâu nay, mà ông lại đêm đêm cùng một bộ xương giao hoan, nghĩ đến thôi đã khiến ông buồn nôn vô cùng.

        Hạ Diễm thấy thế, yên lặng rót cho ông ta một chén trà nóng, nói: “Vu tiên sinh, ngài đừng nóng vội, ngài ngồi xuống uống một chén trà nóng cho bình tĩnh lại.”

        Khí chất của Hạ Diễm ôn nhuận như ngọc, nói chuyện lại dịu dàng, tâm tình ông chủ Vu cũng từ từ bình tĩnh lại.

        Ông lau nước mắt, cảm khái nói: “Bốn mươi hai mới cưới được vợ, tôi còn tưởng rằng cô ấy thật sự yêu mình, hu hu hu….. Thậm chí vừa rồi tôi còn nghĩ, nếu cô ấy là một con hồ ly đáng yêu, vậy cũng không phải không thể chấp nhận được hu hu hu… Tại sao lại là Bạch Cốt Tinh, sao Bạch Cốt Tinh lại tìm tôi? Cả đời tôi đều làm việc thiện tích đức, tôi có làm chuyện gì xấu xa đâu!”

        “Sở dĩ cô ta chọn ông vì ông vẫn còn là xử nam, hơn nữa lại có sinh thần bát tự thích hợp kết hôn với cô ta, cô ta hút dương khí của ông thì công lực sẽ tăng lên rất nhiều. Đợi đến ngày 15 âm lịch, chính là ngày mai, cô ta sẽ tận dụng sức mạnh của mặt trăng để làm phép, sau khi ăn ông rồi thì có thể dùng thân phận của ông để tiếp tục tồn tại trên thế gian này, còn có thể thay đổi cả giới tính của mình.”

        Ông chủ Vu hoảng sợ hỏi: “Ăn?”

        Hạ Diễm cũng có chút khiếp sợ, dù sao thì lão quỷ Lục Bỉnh Văn này thỉnh thoảng cũng sẽ hù dọa cậu, cũng nói sẽ ăn thịt cậu, nhưng cậu không ngờ thật sự có thể gặp được một khách hàng sắp bị quỷ nuốt sống.

        Lục Bỉnh Văn nhìn về phía ông chủ Vu: “Vu tiên sinh, cũng có thể coi như ông phúc lớn mạng lớn, con yêu quái này tồn tại ít nhất cũng hơn mấy trăm năm, đạo hạnh rất cao, thiên sư đạo sĩ bình thường rất khó nhìn ra được chân thân của cô ta. Ông đến rất đúng lúc, nếu trễ một chút nữa thì chúng tôi đã đóng cửa về nhà rồi.”

        Ông chủ Vu vội vàng nói: “Lục đại sư, vậy, vậy…., tôi phải làm sao bây giờ?”

        Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói: “Hai người kết hôn vào thời điểm này tháng trước đúng không? Kế hoạch ban đầu của cô ta chắc là rạng sáng nay sẽ cùng ông giao hoan, sau đó hút cạn dương khí của ông, qua canh giờ đó, không có sức mạnh của mặt trăng, công lực của cô ta sẽ giảm đi rất nhiều. Trong trường hợp đó, tối nay chúng tôi sẽ giấu ông đi.”

        Hạ Diễm tò mò nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, hỏi: “Giấu đi?”

        Lục Bỉnh Văn chỉ chỉ phòng nghỉ trong văn phòng vẫn còn chưa sửa chữa xong, nói: “Đêm nay Vu tiên sinh cứ ở đây nghỉ ngơi, hai chúng tôi cũng sẽ ở đây cùng ông, nếu ông không về nhà, tôi nghĩ quý phu nhân chắc sẽ đứng ngồi không yên đi tìm, dù sao thì bỏ lỡ rạng sáng ngày lành này, đối với cô ta mà nói đúng là thất bại trong gang tấc.”

        Hắn vừa dứt lời thì điện thoại di động của ông chủ Vu đã vang lên.

        Ông run rẩy nhận cuộc gọi, mở loa ngoài, trong phòng truyền đến một giọng nữ vô cùng dịu dàng: “Chồng ơi, khi nào anh về? Em đã nấu cơm xong rồi, chỉ chờ anh về ăn thôi.”

        Ông chủ Vu cực kỳ sợ hãi, ông ta nhìn về phía Lục Bỉnh Văn cầu xin sự giúp đỡ.

        Lục Bỉnh Văn nói: “Ông không cần về nhà với cô ta, lát nữa tôi sẽ thiết lập kết giới trong phòng, ông không được ra khỏi phòng, những chuyện còn lại cứ để chúng tôi giải quyết.”

       Mặc dù Lục Bỉnh Văn nhìn qua rất thờ ơ lạnh lùng, nhưng trong giọng nói lại vô cùng chững chạc và đáng tin cậy.

        Ông chủ Vu gật gật đầu, nói: “Vậy làm phiền hai vị.”

        Hạ Diễm dẫn ông chủ Vu vẫn còn đang sợ hãi đi vào phòng nghỉ, căn phòng này có một cửa sổ, một cửa chính, mở cửa ra là có thể đi ra ngoài từ con đường phía sau.

        Lục Bỉnh Văn đứng ở ngoài phòng nghỉ tạo ra một kết giới màu lam nhạt, cũng đưa pháp quyết cho Hạ Diễm, Hạ Diễm nhỏ giọng đọc vài lần, trên bàn bỗng xuất hiện một kết giới màu sáng trắng.

        Kết giới vẫn còn nhỏ, trông giống như một cuốn sách. So với kết giới to lớn và mạnh mẽ của Lục Bỉnh Văn thì trông nó có chút đáng yêu.

        Lục Bỉnh Văn để Hạ Diễm tự mình luyện tập, còn mình thì đặt hoa Thần bốn mùa tặng ở một vị trí dễ thấy, lễ vật của thần minh có thể mang lại may mắn cho nhân loại, Lục Bỉnh Văn hy vọng Hạ Diễm có thật nhiều may mắn.

        Hắn lại ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy Hạ Diễm đang đứng bên cạnh gương cổ len lén điều chỉnh vị trí gương.

        Hạ Diễm đang lén lút dùng gương soi bóng lưng Lục Bỉnh Văn, tựa hồ như cũng muốn nhìn xem nguyên hình của ông xã ma quỷ nhà mình là gì.

        Rốt cuộc cậu cũng soi được bóng lưng Lục Bỉnh Văn, ông chồng ma quỷ của cậu vẫn cao lớn anh tuấn như khi cậu nhìn thấy bằng mắt thường, chẳng qua…… Hắn lại không mặc quần áo.

        Hạ Diễm sửng sốt, cậu nhìn Lục Bỉnh Văn trong gương, thầm nghĩ lưng và mông Lục Bỉnh Văn cũng rất đẹp.

        Mỗi lần song tu cậu toàn bị hắn làm cho mệt mỏi, còn chưa cẩn thận nhìn qua thân thể Lục Bỉnh Văn như bây giờ.

        Đúng lúc này, Lục Bỉnh Văn phát hiện Hạ Diễm đang nhìn mình, hắn xoay người lại trong gương.

        Hạ Diễm không tự chủ được nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, đột nhiên bắt đầu cảm thấy tiếc cho mình.

        Lục Bỉnh Văn thu hết phản ứng của Hạ Diễm vào trong mắt, hắn cảm thấy bộ dáng bây giờ của Hạ Diễm có chút đáng yêu.

        Lục Bỉnh Văn đi tới phía sau Hạ Diễm, ôm lấy eo cậu, sau đó cùng Hạ Diễm nhìn vào hình phản chiếu của hai người trong gương.

        Hắn nói, “Phu nhân, em đang nhìn anh à?”

        Lúc này Hạ Diễm mới ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, có chút ngượng ngùng buông gương xuống, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi em có chút tò mò.”

        “Không sao.”

        Hạ Diễm suy nghĩ một chút, lại nói: “Anh à, anh kết hôn với em cũng vì sinh thần bát tự của em hợp với anh, hơn nữa em vẫn còn là… Xử, xử nam phải không?”

        Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, dứt khoát ôm eo Hạ Diễm ngồi xuống sô pha, nói: “Không phải tất cả, anh cho rằng mắt thẩm mỹ của mình tốt hơn rất nhiều so với yêu quái Bạch Cốt Tinh kia.”

        Hạ Diễm sửng sốt, cũng không biết có phải lão quỷ này đang khen mình không.

        Nhưng ít nhất Lục Bỉnh Văn là một nam quỷ tốt, luôn tuân theo khái niệm phát triển bền vững, sẽ không hút sạch dương khí của cậu trong một đêm, cũng sẽ không ăn tươi nuốt sống cậu.

        “Vừa rồi em nhìn thấy cái gì?” Lục Bỉnh Văn cười khẽ, “Diễm Diễm, chỉ cần em nói một tiếng mình muốn nhìn thấy chỗ nào thì anh sẽ cởi ra cho em nhìn chỗ đó.”

        Bàn tay Lục Bỉnh Văn ôm eo Hạ Diễm khẽ siết chặt, lỗ tai Hạ Diễm đỏ bừng, chỉ cảm thấy, nếu lúc này mà nhìn Lục Bỉnh Văn một cái thì mặt cậu sẽ càng nóng hơn.

        Cậu không cam lòng yếu thế nhẹ nhàng kéo cà vạt lão lưu manh một cái, nói: “Cà vạt anh bị lệch rồi nè, để em giúp anh chỉnh lại.”

        Lục Bỉnh Văn nhìn ngón tay thon dài tinh tế của Hạ Diễm, đột nhiên, hắn cảm thấy ngay cả những ngón tay của Hạ Diễm cũng trở nên vô cùng gợi cảm.

        Hạ Diễm kéo cà vạt màu xám bạc của Lục Bỉnh Văn ra, sau đó ngồi trên đùi hắn, nghiêm túc thắt cà vạt cho Lục Bỉnh Văn.

        Lại ngước mắt nhìn lên, đôi mắt xinh đẹp vừa vặn đối diện với ánh mắt Lục Bỉnh Văn.

        Hai người dựa vào nhau gần như vậy, Lục Bỉnh Văn không chỉ có thể nhìn rõ lông tơ trên mặt Hạ Diễm, hắn còn có thể ngửi được mùi dừa như có như không trên người Hạ Diễm.

        Trái tim lạnh giá của hắn bỗng nhiên siết lại, hắn chợt nhận ra, mình muốn đến gần Hạ Diễm hơn ……

        Gần hơn một chút, gần hơn chút nữa.

        Hắn muốn hôn Hạ Diễm.

        Nhưng lúc này Hạ Diễm đã thắt cà vạt xong, cậu xoay người xuống khỏi người hắn, giống hệt một con mèo linh hoạt khéo léo khó có thể nắm bắt được.

        Hạ Diễm nhẹ giọng nói: “Anh ơi, em phải đi làm bài tập về nhà, thứ hai tuần sau nộp rồi.”

        Lục Bỉnh Văn chăm chú nhìn bóng lưng Hạ Diễm, vợ không cho hôn, thân thể hắn lại giống như bị lửa đốt, ngọn lửa này càng ngày càng mạnh, như thể muốn đốt cho thân thể lạnh băng của hắn trở nên nóng bỏng vậy.

        Hạ Diễm đeo phone tai mèo lên, tùy tiện tìm một cái bàn bắt đầu làm bài tập, nhưng không biết vì sao lại rất khó tập trung vào bài tập trong sách.

        Công thức cậu đã thuộc nằm lòng bây giờ đột nhiên trở nên mơ hồ, giờ phút này, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của Lục Bỉnh Văn, cũng rất muốn quay đầu nhìn lại Lục Bỉnh Văn.

        Nhưng cậu lại cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn quay đầu lại của mình, cảm thấy Lục Bỉnh Văn chắc chắn sẽ tới tìm mình.

        Ngón tay Hạ Diễm cầm bút viết một hàng công thức trên giấy, sau đó ép mình giải bài, cậu vừa viết được ba dòng chữ thì liếc mắt nhìn thấy Lục Bỉnh Văn đi về phía mình.

        Hạ Diễm hơi nghiêng đầu, còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì một nụ hôn lạnh lẽo nhưng dịu dàng của Lục Bỉnh Văn đã in lên trán cậu.

        Lục Bỉnh Văn nói: “Em làm bài đi, anh ngồi cùng em.”

        Vừa dứt lời, tầm mắt Lục Bỉnh Văn đảo qua hàng chữ ngay ngắn chỉnh tề của Hạ Diễm, hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Diễm, mở sổ ghi chép của mình ra, bắt đầu xử lý những chuyện quan trọng của Minh phủ.

        Một người một quỷ ngồi cạnh nhau, khuôn mặt Hạ Diễm bỗng ửng hồng.

        Đột nhiên, cậu cảm thấy mình và Lục Bỉnh Văn cũng không có gì khác với những đôi tình nhân ngồi trong thư viện trường học bài.

        Nụ hôn in trên trán cậu tuy không mang theo chút dục niệm nào, nhưng lại hết sức trêu người, làm cho tim cậu đập nhanh mấy nhịp.

        Trong tai nghe Hạ Diễm đang phát bài “La Vie en Rose”, giọng nữ ca sĩ dịu dàng lưu luyến truyền đến:

        “Khi anh hôn em, địa đàng như đang tiếc nuối.”

        “Khi em nhắm mắt lại, em vẫn thấy cuộc sống màu hồng hiện ra trước mắt”

        Hàng mi Hạ Diễm khẽ run, cậu lại len lén liếc nhìn Lục Bỉnh Văn, ngón tay Lục Bỉnh Văn nhảy nhót trên bàn phím thật nhanh, bộ dáng nghiêm túc làm việc vẫn giống như khối băng trong mộng Của Hạ Diễm, nhưng hình như cũng không hoàn toàn giống.

        Điện thoại của cậu rung lên, Trần Đồng lại gửi tin nhắn tới: Nhóc Hạ, không mang đối tượng tới cho ba xem, tốt xấu gì cũng phải miêu tả đối phương là người như thế nào chứ? Ba tò mò muốn chết, tò mò muốn chết, tò mò muốn chết!!!

        Hạ Diễm nghiêm túc suy nghĩ thật lâu, sau đó mới trả lời lại cậu ta một câu: Là một anh lãnh khốc.

        Trần Đồng:!!! Chuyện vui nha, nếu có thời gian thì mang về thành phố Tân Hải cùng nhau ăn một bữa cơm! Người đàn ông mà con coi trọng chắc chắn rất ưu tú!

        Hạ Diễm: Trần tổng, năm đó làm sao cậu biết mình thích Nhược Nhược?

        Trần Đồng: Mỗi ngày đi học đều có thể nhìn thấy cô ấy, buổi tối về nhà không gặp được bỗng cảm thấy sốt ruột. Nhất là thời kỳ ái muội, luôn muốn đi tìm cô. Sau đó, tôi thổ lộ….

        Hạ Diễm sửng sốt, lại liếc nhìn lão quỷ ngàn năm đang ngồi bên cạnh mình.

        Bầu không khí đột nhiên lại trở nên ám muội, Lục Bỉnh Văn phát hiện Hạ Diễm đang nhìn mình, khẽ cười một tiếng, cầm lấy bài tập của Hạ Diễm lên kiểm tra xem cậu đã làm xong chưa.

        “Đúng hết rồi.” Lục Bỉnh Văn buông quyển vở xuống, “Phu nhân thật lợi hại.”

        Hạ Diễm yên lặng lấy ra một quyển sách giáo khoa khác, Lục Bỉnh Văn nói: “….. Nhiều như vậy?”

        “Cẩu Kiến trúc là như vậy.” Hạ Diễm nói.

        Lục Bỉnh Văn tìm một quyển sách khác tùy tiện lật, cùng vợ mình làm bài tập.

        Đến mười một giờ rưỡi đêm, ông chủ Vu ở trong phòng nghỉ tựa như kiến nằm trên chảo nóng, căn bản không có tâm tư nào đi ngủ, ông ta không ngừng đi đi lại lại trong phòng.

        Mới vừa rồi Phương Viện gọi cho ông hơn mười cuộc điện thoại, ông hoàn toàn không dám nghe máy.

        Trong tin nhắn cuối cùng gửi cho ông, Phương Viện vô cùng tủi thân nói: “Chồng à, không phải anh đã nói sẽ ở bên em cả đời sao?”

        Ông chủ Vu ngồi trên ghế mở ảnh mình đi du lịch cùng Phương Viện ra xem, ông không chỉ sợ bị bạch cốt tinh giết, mà còn đau khổ khi sắp mất đi người mình yêu.

        Nhưng ông ta mới đau khổ được vài giây thì bên ngoài cửa sổ đã truyền đến tiếng gõ cửa……

        “Cốc, cốc, cốc, cốc.”

        Bốn tiếng gõ vang lên rất đều đặn bên ngoài cửa sổ.

        “Chồng ơi, anh có ở đây không?”

        Ông chủ Vu mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người mơ hồ bên ngoài cửa sổ, hoàn toàn không dám lên tiếng, càng không dám kéo rèm cửa sổ ra nhìn.

        Phải biết rằng, năm phút trước Phương Viện còn đang ở nhà cách nơi này hai mươi cây số chụp ảnh đồ ngủ cho ông xem, cô ta cố gắng dụ dỗ ông về nhà. Vậy mà chỉ năm phút sau Phương Viện đã xuất hiện trước cửa sổ.

        “Chồng ơi, sao anh không về nhà? Đã muộn như vậy rồi mà? Anh đang làm gì ở đây?” Giọng nói ngọt ngào của Phương Viện từ bên ngoài cửa sổ truyền đến, “Chồng à, anh không cần em nữa sao? Có phải người nào đã nói gì về em với anh không?…… Chồng à…… Chẳng lẽ anh đã thích người khác rồi sao?”

        Yêu quái sống hơn trăm năm rất biết cách mê hoặc lòng người, kết giới chỉ có thể ngăn cản cơ thể Phương Viện, không ngăn được giọng nói của cô ta.

        Giọng nói của cô ta giống như một thanh đao bôi mật ngọt, mê hoặc ông chủ Vu vừa rồi còn vô cùng sợ hãi, nhưng bây giờ ông ta lại bước từng bước, từng bước một về phía cô ta.

        “Chồng à, mở cửa sổ ra đi, cho dù anh không muốn ở bên em nữa thì em vẫn muốn nhìn mặt anh một lần sau cuối.” Phương Viện bật khóc: “Chồng à, anh thật sự nhẫn tâm không cần em nữa sao? Em thực sự rất yêu anh. Nếu không có anh, ai sẽ cùng em sống tiếp quảng đời còn lại?”

        Cảm giác lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ truyền vào từng đợt, trong đêm yên tĩnh, giữa căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng bước chân của ông chủ Vu.

        Đôi mắt ông đờ đẫn, giống như con rối gỗ bước từng bước về phía cửa sổ.

        “Chồng à, anh mở cửa sổ ra đi!”

        Giọng nói của người phụ nữ đột nhiên biến thành rắn độc lạnh lùng, ngay lúc ông Vu muốn kéo cửa sổ ra, Hạ Diễm chụp phone tai mèo của mình vào tai ông, cậu nói: “Ông có nghe thấy gì không?”

        Âm cổ của Bạch Cốt Tinh có thể khiến cho người ta mất trí, bây giờ tai nghe đang phát nhạc chuyên dụng cho các sàn nhảy, Vu tiên sinh lắc lắc đầu, khôi phục lại thần trí.

        Bạch Cốt Tinh thấy ông ta không mở cửa sổ, cô ta dùng thân mình không ngừng đập vào cửa sổ, tiếng động rầm rầm không ngừng truyền đến, Vu tiên sinh mở to hai mắt, nói: “Đại sư, tôi muốn nhìn cô ấy lần cuối cùng.”

        Lục Bỉnh Văn từ phía sau ông ta bước tới, hắn yên lặng kéo rèm cửa sổ ra.

        Dưới ánh trăng, một “thứ” gì đó máu thịt mơ hồ không có da đang đứng trước cửa sổ, nó đang nhìn chằm chằm Vu tiên sinh trong phòng, tựa như đang nhìn thịt cá trong đĩa vậy.

        Ông chủ Vu sợ tới mức toàn thân run rẩy, tình sâu ý nặng gì đó cũng biến mất hoàn toàn, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

        Hạ Diễm bấm pháp quyết triệu hoán Mao Tiểu Quất ra, Mao Tiểu Quất vẫy đuôi, nói: “Chủ nhân, có thức ăn ngon à?!”

        Đối phó với yêu quái thì cách tốt nhất chính là sử dụng thần sứ.

        Hạ Diễm nhớ rất rõ lời Lục Bỉnh Văn đã nói, cậu cũng làm đúng như vậy.

        Trong nháy mắt Hạ Diễm kéo cửa sổ ra, Mao Tiểu Quất bay ra ngoài, nuốt luôn thứ đó vào bụng, rồi lại tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ phun ra mấy cục xương, nói: “Cả người cũng chả có mấy miếng thịt.”

        Trên con phố Huyền học đêm nay cũng có người đi lại xung quanh, đạo sĩ gần đó mới phát hiện khí tức của Bạch Cốt Tinh đã nhao nhao đóng cửa không dám ló ra, chỉ len lén nhòm qua khe cửa, chuẩn bị xem Văn phòng công ty Bỉ ngạn làm trò cười, lại không ngờ chỉ thấy một trận cuồng phong, lúc nhìn lại thì Bạch Cốt Tinh kia đã không còn.

        Vị đạo sĩ cách vách văn phòng công ty Hạ Diễm đạo hạnh cũng có thể xem là cao hơn người ta một chút, hắn ta nhìn thấy thần sứ mèo vàng của Hạ Diễm, cả kinh đến mức nói không nên lời.

        Đêm đó, diễn đàn Thiên sư bùng nổ.

        【 Chuyện trò đem khuya trên diễn đàn Thiên sư. 】: Các lão đạo, đã nghe nói gì chưa?! Trên con phố Huyền Học này lại có một cửa hàng mới sắp khai trương, nghe nói vụ thụ yêu khống chế thi thể ở nhà hỏa táng cách đây không lâu chính là công ty này xử lý! Tôi nghe nói thiên sư này thần thông quảng đại lắm, một lần siêu độ hơn hai mươi con lệ quỷ, hơn hai mươi con là khái niệm gì chứ, là khi thi vào đại học T đạt được điểm cao nhất, là thủ khoa đó!

        [Văn phòng siêu nhiên Bỉ Ngạn? Gần đây công ty này rất nổi, trước đây chỉ có cửa hàng trực tuyến, không nghĩ tới bây giờ đã phát triển đến mở văn phòng rồi. Vụ đoàn làm phim của giới giải trí đụng quỷ sát cũng do bọn họ giải quyết, chắc là kiếm được không ít tiền.】

        【Có vị đại sư nào mở cửa hàng ở con phố Huyền Học không? Thay những người hiếu kỳ chúng tôi đi tìm hiểu xem chủ tiệm là thần thánh phương nào vậy?】

        [Tôi đang ở con phố này đây! Vừa rồi cậu trai chủ tiệm đó đã triệu hoán ra một thần sứ hình mèo, con mèo đó nhai nát bạch cốt tinh trăm năm kia nuốt xuống bụng, đơn giản như chúng ta ăn một cái bánh bao vậy! Đúng là cao nhân mà! 】

        【Không biết vị thiên sư này có chứng chỉ thiên sư chưa ta, họ là ai vậy? Nếu có thể triệu hoán được thần sứ, vậy ít nhất cũng là thiên sư cấp A trở lên.】

        【Miêu Miêu Ác Ma mua mặt nạ: Xin hỏi làm sao để thi lấy chứng chỉ thiên sư được?】

        【Tất nhiên là phải đến Đấu trường hiệp hội thiên sư rồi! Cậu là người mới phải không, sao ngay cả cái này cũng không biết, trong môn phái chúng tôi, ngay cả đệ tử mới cũng phải tham gia thi cử, thi lên cấp A có đậu hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là để rèn luyện tâm tính một chút.】

        Hạ Diễm đi dạo diễn đàn, thầm nghĩ chờ mình lợi hại hơn một chút nữa nhất định phải đi thi lấy chứng chỉ.

        Thiên sư không có chứng chỉ ở diễn đàn này thấp bé giống con sâu cái kiến vậy.

        Ông chủ Vu lúc này mới chậm rãi tỉnh lại, ông ta đã trả thù lao cho Hạ Diễm một trăm năm mươi vạn, sau đó nói: “Cảm ơn hai vị cao nhân, nếu không có hai người thì chắc tôi đã mất mạng vào năm bốn mươi hai tuổi rồi.”

        Trước khi ông ta đi, Lục Bỉnh Văn đã vẽ một lá bùa, bảo ông ta về nhà ngâm nước uống, trong vòng ba ngày có thể bức hết độc khí trong cơ thể ra.

        Hạ Diễm nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rưỡi đêm.

        Hôm sau là thứ bảy, cậu nói với Lục Bỉnh Văn: “Anh ơi, tối nay chúng ta không về nhà nhé?”

        Lục Bỉnh Văn nhướng mày: “Em muốn đi đâu?”

        “Em có chút mệt, muốn đi ngâm suối nước nóng luôn.” Hạ Diễm cụp mắt nhìn về phía hắn, “Tối Chủ nhật lại về, anh cảm thấy như vậy được không?”

        Lục Bỉnh Văn gật gật đầu, lấy voucher Hạ Diễm đưa cho mình từ trong túi áo tây trang ra, Hạ Diễm cũng tìm voucher của mình trong túi sách, hai người cùng nhau dịch chuyển đến khách sạn suối nước nóng.

        Đêm đã khuya, em gái lễ tân khách sạn nhìn hai anh chàng đẹp trai với hai phong cách khác nhau đứng trước mặt, cô mỉm cười ngọt ngào, nói: “Tầng hai 3011, hoan nghênh hai vị.”

        Hạ Diễm cảm thấy nụ cười của cô gái này rất giống với nụ cười của Tiểu Kiều khi cậu ta ship couple, cậu nghi hoặc suốt quảng đường về phòng, chờ khi cậu bật đèn phòng lên, ánh đèn neon chiếu sáng khắp phòng, rốt cuộc cậu cũng hiểu được vì sao cô gái kia lại cười như vậy.

        Hạ gia cũng có khách sạn suối nước nóng, nhưng không phải như vậy.

        Hạ Diễm đối với khách sạn ở thành phố B không quen lắm, nhưng không ngờ, không ngờ lại là…….

        Lục Bỉnh Văn nhìn chiếc giường tình yêu thật lớn phủ đầy hoa hồng, còn nhìn thấy một cái điều khiển từ xa, hắn còn tưởng là điều khiển của máy điều hòa nên đã ấn nút mở.

        Ngay sau đó, chiếc giường tình yêu thật lớn kia lại tự mình bắt đầu rung chuyển lắc lư…..

        Lục Bỉnh Văn sống mấy ngàn năm, quả thật chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế này, hắn hứng thú nhìn về phía Hạ Diễm, nói: “Thật thú vị.”

        Lúc này Hạ Diễm đã muốn chạy, cậu đỏ mặt tía tai nói: “….. Tôi, thực sự em không nghĩ nó như thế này, em chỉ nghĩ là khách sạn suối nước nóng bình thường, anh nghe em giải thích đi, khách sạn suối nước nóng không phải như thế này, nếu không, chúng ta đổi một khách sạn khác đi?”

        Lục Bỉnh Văn nhướng mày, đẩy Hạ Diễm ngã xuống giường: “Không, chúng ta sẽ ở đây.”

Hết chương 29.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 29

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên