Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 3

Chương 3: Sính Lễ Của Lệ Quỷ…..

 

    Mặt trăng tối nay không chỉ tròn, mà còn rất sáng, ánh trăng lạnh chiếu xuống ngọn núi, âm u không thể diễn tả bằng lời được.

        “Đầu tiên, chuẩn bị một tờ giấy lớn hơn một chút, sau đó đảo ngược đĩa rồi miêu tả hình dáng cái đĩa trên giấy. Trên giấy có thể viết một số từ gợi ý, đơn giản nhất là ‘Đúng vậy’ và ‘không’, để thuận tiện cho Tiểu Điệp Tiên trả lời các câu hỏi. Nhậm Hiểu Bình nói, “Sau khi bắt đầu, chúng ta đem ngón tay đặt ở trên đĩa, nhắm mắt lại thầm niệm mời Tiểu Điệp Tiên hiển linh ở trong lòng, phân đoạn này nhất định phải thành kính nha.”

        Tư Kiến Không không tin những thứ này, nhưng cậu ta và Hàn Tranh kèn cựa nhau quen rồi, vậy nên làm bộ nghiêm túc “Ừm” một tiếng, nói: “Vậy tôi có vấn đề gì cũng có thể hỏi à?”

        “Ừm… Hẳn là đều có thể đi, chỉ cần đừng hỏi cái gì chọc cho Điệp Tiên tức giận là được. Nhậm Hiểu Bình nói, “Hơn nữa, sau khi nghi thức bắt đầu, chúng ta chỉ có thể mời Điệp Tiên đến, nhưng không thể đưa Điệp Tiên đi, vậy nên chỉ có thể chờ nó tự mình đi. ”

        “Đã nghe rõ rồi chứ?” Hàn Tranh nói, “Vậy chúng ta bắt đầu đi.”

        Trong lớp có bạn học còn đang uống rượu, tám người tìm một cái bàn cách xa đống lửa trại, đem bản vẽ đặt lên bàn.

        Mọi người đứng một vòng quanh bàn, sau đó đều vươn tay phải ra đặt ngón tay lên chiếc đĩa màu trắng.

        “Thật khẩn trương!” Nhậm Hiểu Bình nháy mắt với bạn gái của mình, “Chúng ta bắt đầu đi.”

        Mọi người cúi đầu mặc niệm tên Tiểu Điệp Tiên, ước chừng khoảng ba phút trôi qua rồi mà chiếc đĩa cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

        “Không có phản ứng gì hết.” Một vài người nói, “Chắc chắn những gì mấy bộ phim kia nói đều là xạo.” ”

        Ngay khi tất cả mọi người muốn từ bỏ thì chiếc đĩa đột nhiên di chuyển.

        “A!” Nhậm Hiểu Bình kích động nói, “Là Tiểu Điệp Tiên tới phải không?!”

        “Ôi mẹ ơi!” Trong nháy mắt Tư Kiến Không đã nhảy ra xa một thước, hỏi: “Thật hay giả vậy?”

        “Giả đó!” Hàn Tranh nhếch khóe miệng nhìn về phía Tư Kiến Không, “Là tôi đẩy.”

        Cậu ta buông ngón tay của mình ra rồi nhún vai, nói: “Nhưng mà, Từ Kiến Không, vừa rồi hình như dọa đến cậu rồi, thật xin lỗi.”

        “Hàn Tranh, con bà nó! Cậu bị bệnh à?!”

        Mắt thấy Tư Kiến Không và Hàn Tranh sắp nhào vô đánh nhau, các bạn học gần đó vội vàng xông lên kéo bọn họ lại.

        Giáo viên chủ nhiệm cũng vội vã chạy đến, nói: “Các cậu đang làm gì đó? Sắp tới mười một giờ rồi, tôi đưa mọi người về nhà nghỉ, nhanh chóng đến xếp hàng đi, tôi sẽ kiểm tra nhân số.”

        Trừ bỏ ba người vừa xin phép về trước, chỗ này còn lại ba mươi bảy người.

        Chủ nhiệm lớp điểm danh qua một lần, không biết có phải mình tính sai hay không, đếm ra đến ba mươi tám người. Có một số bạn đang quay lưng lại với ông để nói chuyện, vậy nên ông tính cũng không rõ ràng lắm.

        Ông cũng chỉ cho rằng đêm nay mình và mấy đứa nhỏ uống nhiều quá, lại để cho lớp phó Nhậm Hiểu Bình kiểm tra lại một lần, Nhậm Hiểu Bình tính xong thì nói: “Thầy ơi! Không có vấn đề gì, chúng ta về đi. ”

        Khách sạn không xa vị trí tổ chức bữa tiệc lửa trại lắm, đi bộ khoảng mười phút là đến.

        Trong phòng 1011 của khách sạn, Trần Đồng uống nhiều nhưng cũng đã tỉnh táo lại sau ba lần nôn.

        Sau khi tắm rửa xong, Trần Đồng nửa nằm ở trên giường uống nước chanh Hạ Diễm đưa tới, uống xong lại nói: “Nhóc Hạ, làm khó cậu phải vác một người nặng hơn mình mười lăm kilôgam vào phòng.”

        “Không sao.” Hạ Diễm kiểm tra khóa cửa, ngồi xuống giường mình, “Tôi với bạn gái cậu kéo cậu về.”

        “Kéo? Cảm ơn hai người rất nhiều.” Trần Đồng cảm kích nhìn về phía Hạ Diễm, lại nhìn về phía cốc nước đặt trên tay nắm cửa, “Cậu thật cẩn thận, mỗi lần ra ngoài đều như vậy à?”

        “Ừm.” Hạ Diễm ho khan vài tiếng, “Trong núi này thật lạnh.”

        “Đúng ha.” Trần Đồng nằm sấp trên giường nhìn Hạ Diễm: “Phong cảnh nào có đẹp như phim tuyên truyền nói chứ, vừa lạnh vừa hoang vắng. ”

        Mũi Hạ Diễm rất cao và thẳng, đường cằm rõ ràng, ngũ quan vô cùng tinh xảo.

        Lần trước trường mở triển lãm tác phẩm mỹ thuật, Hạ Diễm đeo một cặp kính viền vàng, mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, bị nữ sinh trường bên cạnh chụp lén vô số ảnh, ảnh chụp đến nay vẫn còn lưu truyền trong các nhóm trường lớn ở thành phố Tân Hải.

        Cậu có một đôi mắt rất đẹp, đồng tử không chỉ sáng mà đuôi mắt còn hơi hướng lên, trông giống như một con mèo vậy.

        Nếu không tiếp xúc với Hạ Diễm, chỉ nhìn bề ngoài thôi thì sẽ cho rằng cậu là một vị tiểu khốc ca lạnh lùng. Nhưng những người thân quen thì lại biết cậu rất mềm mại, không chỉ không tức giận với mọi người, mà thỉnh thoảng đến lớp còn ngủ gật.

        Hạ Diễm trả lời tin nhắn cho người nhà, thấy thời gian không còn sớm, cậu nói với Trần Đồng: ” Trần tổng, chúng ta có thể tắt đèn được chưa?”

        Trần Đồng lập tức tắt đèn: “Được, chúc ngủ ngon.”

        Hai người ở phía đông tầng một, sau khi bạn cùng lớp trở về, trong hành lang truyền đến rất nhiều tiếng bước chân và tiếng ồn ào, nhưng một hai phút sau lại không còn động tĩnh gì nữa.

        Hiệu quả cách âm của ngôi nhà cũ này cũng không được tốt, không bao lâu sau thì phòng bên cạnh lại truyền đến tiếng nước chảy.

        Trần Đồng nói: “Hạ Diễm, cậu ngủ chưa?”

        “Chưa.”

        “Phòng bên cạnh chúng ta là ai vậy?”

        “Bên trái là Nhược Nhược và Hiểu Bình.” Hạ Diễm nhớ lại, “Bên phải chắc là Tư Kiến Không và Hàn Tranh.”

        Trần Đồng vừa mới ngủ một giấc, lúc này tinh lực đang tràn đầy. Cậu ta lướt điện thoại xem tin tức trong nhóm, mới biết Tư Kiến Không và Hàn Tranh vì lam nhan mà thiếu chút nữa lại đánh nhau.

        “Hai người bọn họ ngủ chung một phòng à? Để cho thuận tiện đánh nhau hả?” Trần Đồng ‘chậc’ một tiếng: “Mau thu tay lại đi, Hạ Diễm của chúng ta vẫn còn là một nhóc con, bọn họ đang làm gì vậy chứ?!”

        Hạ Diễm quấn chặt chăn nhỏ của mình, không đáp lời, trong lòng lại đang suy nghĩ, một ngày đã trôi qua, quý nhân mà Lưu đạo sĩ nói cậu chưa gặp được, ngược lại cảm thấy chuyến du lịch này có chút âm trầm.

        Chẳng bao lâu sau, mọi thứ đều im lặng.

        Nơi này là tầng một, trước khi đi ngủ Hạ Diễm đã khóa hết cửa sổ, cậu còn bật điều hòa ở chế độ sleep, giờ phút này trong phòng chỉ có tiếng ù ù của điều hòa.

        Nhưng ngay trong màn đêm yên tĩnh đó lại truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ đang bước đi trên hành lang.

        “Cộp.”

        “Cộp.”

        “Cộp.”

        Tiếng bước chân này rất thong thả, Hạ Diễm xoay người lại, đột nhiên không hiểu sao mình lại hoảng hốt.

        “Cộp.”

        “Cộp.”

        Bước chân dừng lại trước cửa phòng Tưởng Nhược Nhược.

        Nhưng không bao lâu sau, tiếng bước chân đó lại tiếp tục vang lên.

        Trên chân người này hình như có dính nước, tiếng bước chân phát ra giống như gót giày cao gót ướt sũng giẫm lên sàn gỗ.

        Hôm nay tất cả các bạn gái trong lớp đều mang giày thể thao để thuận tiện cho việc đi lại, mà khách sạn hôm nay chỉ đón tiếp các bạn lớp 12 của trường trung học phổ thôn Tân Hải, vậy nên khách sạn không có một người phụ nữ nào mang giày cao gót.

        Cuối cùng, tiếng bước chân cũng dừng lại trước cửa phòng Hạ Diễm.

        Hạ Diễm từ trên giường ngồi dậy, nhẹ giọng hỏi: “Trần Đồng, cậu còn thức không? ”

        Trả lời Hạ Diễm là tiếng ngáy khò khò của Trần Đồng.

        “Cốc, cốc, cốc.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa rất đều đặn, mỗi một tiếng gõ cách nhau đúng một giây.

        Một luồng hơi lạnh thấu xương từ ngoài cửa truyền vào phòng, Hạ Diễm nhất thời cảm thấy da đầu mình tê rần.

        Cậu có thể khẳng định, thứ bên ngoài cửa kia tuyệt đối không phải là người.

        “Cốc, cốc, cốc.”

        Thấy không có ai ra mở cửa, thứ bên ngoài kia lại gõ cửa một lần nữa.

        Hạ Diễm cuộn mình trốn trong chăn, trong lòng không ngừng nói: Đừng vào, đừng vào.

        Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay một vòng.

        Sau đó, cốc nước Hạ Diễm đặt trên tay nắm cửa “xoảng” một tiếng rơi xuống sàn nhà.

        Thấy không mở cửa được, thứ kia hình như có chút tức giận, nó điên cuồng vặn tay nắm cửa, tiếng lạch cạnh không ngừng vang lên.

        “Bà nó, tiếng gì vậy.”

        Rốt cục Trần Đồng cũng tỉnh lại. Cậu ta bật đèn lên, tay nắm cửa vốn chuyển động không ngừng cuối cùng cũng ngừng lại.

        Trần Đồng cau mày bước xuống giường rồi đi về phía cửa, cậu ta nói: “Là tên nào trong lớp chúng ta uống nhiều quá say rồi hả?! Ngược lại tôi rất muốn xem, là tên nào tửu lượng kém như vậy.”

        Đừng mở cửa! Hạ Diễm gọi cậu ta lại, “Bên ngoài có thứ gì đó không ổn.”

        Trần Đồng còn chưa rõ “Thứ gì đó không ổn” là có ý gì. Cậu thu hồi bàn tay đang chuẩn bị mở khóa lại, híp mắt nhìn ra mắt mèo, nói: “Kỳ quái thật, bên ngoài không có gì cả, hai…, chạy nhanh thật đấy.”

        Hạ Diễm thầm nghĩ, cái gì cũng không đúng.

        Sợ hãi khiến cho sắc mặt vốn tái nhợt của Hạ Diễm càng thêm trắng bệch, cậu vuốt ve phật châu trên cổ tay, cầu mong cho thứ ngoài cửa kia biến mất.

        Trần Đồng trở lại giường, nghĩ đến dấu chân vừa nhìn thấy, nghi hoặc kéo rèm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Trời bên ngoài mưa à? Tôi thấy có dấu chân ướt đẫm trên mặt đất.”

        Cậu cũng kéo rèm cửa sổ chỗ giường mình nằm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, Hạ Diễm lập tức mở to hai mắt.

        Ở phía trên cửa sổ phòng bọn họ, có mái tóc đen như thác nước của con gái buông xuống, từ góc độ của Hạ Diễm, chỉ có thể nhìn thấy một đoạn tóc phiêu đãng lơ lững giữa không trung.

        Nói cách khác, thứ này đang treo ngược trên tường.

        Bát tự Trần Đồng rất cứng, tất nhiên là không nhìn thấy những thứ này.

        Cậu ta lặng lẽ kéo rèm lại rồi nhào lên giường, nói: “Cầu mong trên thế giới không còn mấy tên bị bệnh thần kinh nữa.”

        Nói xong thì cậu ta tắt đèn, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

        Hạ Diễm toát mồ hôi lạnh, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất, trong đầu cậu bây giờ toàn là hình ảnh mái tóc kia.

        Trong thành phố có lời đồn rằng, những con ma có thể di treo ngược mình bên ngoài các tòa nhà, chúng được gọi là “Duyên quải” những thứ đó sẽ tìm mọi cách để cho người ta mở cửa sổ thò đầu ra ngoài, sau đó sẽ kéo người xuống dưới rồi ăn luôn.

        Nhưng “Duyên quải” chỉ biết di chuyển dọc theo các bức tường, chúng sẽ không đi vào các tòa nhà của cư dân.

        Nói cách khác… Thứ bên ngoài kia là một loại khác.

        Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng giày cao gót đạp lên mặt đất một lần nữa.

        Hạ Diễm to gan bò ra khỏi chăn.

        Cậu cẩn thận tới gần mắt mèo, nheo một con mắt nhìn ra bên ngoài ——

        Cậu nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang lảo đảo từ phía cuối hành lang đi tới.

        Hạ Diễm chỉ biết nữ quỷ áo đỏ kia là lệ quỷ, cậu còn muốn nhìn kỹ thêm một chút nữa thì nữ quỷ kia lại đột nhiên bước nhanh hơn, tiếng gót giày cao gót gõ xuống mặt đất vang lên càng thêm dồn dập.

        Không đến ba giây, một con ngươi đỏ tươi đột ngột xuất hiện trước mặt Hạ Diễm.

        Hạ Diễm sợ hãi chui trở lại chăn, cậu trùm kín mít từ đầu đến chân, kín đến mức cậu gần như không thở nổi.

        Cậu nắm chặt chuỗi Phật châu nấp trong chăn, thầm cầu nguyện trong lòng: Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết, cứu tôi, cứu tôi.

        Nhưng lúc này Phật lại không đứng về phía cậu.

        Có tiếng “Kẻo kẹt” vang lên, cửa đã bị mở ra.

        Thanh âm kia rất nhẹ, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh lại giống như tiếng sét nổ tung trời.

        Hạ Diễm theo bản năng gọi: “Trần Đồng, Trần Đồng, dậy đi! ”

        Nhưng dường như Trần Đồng đã ngủ rất say, không có phản ứng gì với hết thảy những thứ đang đã xảy ra trong phòng.

        Trong đêm tối, không một ai nghe thấy tiếng Hạ Diễm kêu cứu cả.

        Một bàn tay nặng nề đặt lên chiếc chăn mỏng màu trắng trên người Hạ Diễm, cậu nhắm mắt co rúm người lại trong chăn, thế nhưng nữ quỷ kia lại chui lên giường cậu, bò từng bước từng bước một về phía Hạ Diễm.

        Hạ Diễm hoàn toàn không dám mở mắt ra nhìn bộ dạng của nữ quỷ, cậu nắm chặt phật châu khiến nữ quỷ lui về phía sau vài bước, nhưng sau đó nữ quỷ kia lại giống như bị kích thích, cướp đi phật châu trên tay Hạ Diễm, lại âm trầm cười rồi bóp cổ Hạ Diễm.

        Hạ Diễm đều bị bóp cổ đến đỏ mắt, cậu kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, thậm chí còn bắt đầu hối hận vì đã đến nơi này.

        Cậu rất yêu gia đình mình, cậu có ước mơ của mình, tương lai vẫn chưa bắt đầu, cậu không muốn kết thúc mơ hồ như vậy.

        Trong lúc bối rối, đột nhiên cậu nghĩ đến một cái tên ——

        Hạ Diễm luống cuống mờ mịt gọi: “Lục Bỉnh Văn, tôi sai rồi, cầu xin anh, cứu tôi, cứu tôi!”

        Một giây sau, chăn bị nhấc lên thật mạnh, hai tay nữ quỷ đang bóp cổ Hạ Diễm đột nhiên buông ra, nó thét chói tai lăn xuống giường.

        Lục Bỉnh Văn từ phía sau ôm lấy Hạ Diễm, thấp giọng nói: “Hạ Diễm, rốt cục em cũng nhớ tới tôi.”

        Hạ Diễm vừa thoát hiểm cố gắng hít thở, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại.

        Không ngờ Lục Bỉnh Văn lại thật sự xuất hiện, còn tới kịp thời như vậy.

        “Em vừa nói là mình đã sai.” Lục Bỉnh Văn không nhanh không chậm hỏi, “Em sai chỗ nào?”

        “Anh à, tôi thực xin lỗi!” Trong tình thế cấp bách, Hạ Diễm ôm lấy cánh tay Lục Bỉnh Văn, “Tôi không nên đốt thư của anh, chỉ cần anh… Chỉ cần anh nguyện ý bảo vệ tôi một đời chu toàn, tôi sẵn sàng kết hôn với anh.”

        Hạ Diễm cực kỳ sợ hãi, nước mắt cậu rơi trên mu bàn tay Lục Bỉnh Văn, cũng không dám buông tay lục Bỉnh Văn ra.

        “Em sợ tôi, cũng đúng, em sợ tôi cũng là lẽ thường tình, tôi không trách em.” Ngón tay Lục Bỉnh Văn lạnh lẽo nhưng hành động lại rất dịu dàng, anh đưa tay lên lau nước mắt cho Hạ Diễm, “Đừng khóc.”

        Một giây sau, nữ quỷ giống như bị lực lượng nào đó đánh trúng, trong chớp mắt đã tan thành mây khói.

        Ngọn đèn phát ra thứ ánh sáng vàng nhàn nhạt chiếu rõ mọi ngóc ngách trong căn phòng không được lớn lắm, ngay sau đó, thứ treo ngoài cửa sổ kia cũng thét chói tai rồi biến mất.

        Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Hạ Diễm, nói: “Lão tăng kia cho em phật châu không được đẹp lắm, vẫn là bạch ngọc châu hợp với mỹ nhân hơn.”

        Một vòng tay lạnh như băng được đeo vào cổ tay trái Hạ Diễm, Lục Bỉnh Văn trầm giọng nói: “Ngọc Châu này coi như là sính lễ tôi tặng em.”

Hết chương 3.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 3

Ngày đăng: 23 Tháng tám, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên