Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 30

Chương 30: Tắm Suối Nước Nóng Ở Minh Giới…..

 

    Thành thật mà nói, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Diễm đến khách sạn như thế này.

        Sau khi bị ném lên giường, cậu còn có chút choáng váng.

        Chiếc giường cứ rung lắc lên xuống, khiến Hạ Diễm nằm trên đó cũng chập chùng lên xuống theo.

        “Anh ơi, tắt đi được không.” Hạ Diễm nhỏ giọng nói, “Em thật sự không biết nó như thế này, em còn cho rằng chỉ là khách sạn suối nước nóng bình thường.”

        Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, nói: “Nếu đã đến thì cứ tận hưởng đi, anh rất thích, cám ơn phu nhân.”

        Hạ Diễm sửng sốt một lúc, thấy Lục Bỉnh Văn không có ý dừng chiếc giường này lại, hai tay cậu chống giường, khó khăn di chuyển thân thể mình, thay đổi tư thế nằm thoải mái hơn, để chiếc giường xoa bóp thắt lưng đau nhức của mình.

        Lục Bỉnh Văn nhìn sắp xếp của vợ cảm thấy thật đáng yêu, nhưng sắc mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, hắn biết rõ còn cố ý hỏi: “Diễm Diễm, sao con người lại thiết kế ra loại giường như thế này, để làm gì?”

        Hạ Diễm nghĩ, dù Lục Bỉnh Văn có là lão quỷ ngàn năm thì cũng không thể hiểu hết được cuộc sống của hậu nhân, không thể biết hết tất cả những thành quả của con người trong quá trình phát triển, cậu còn nghiêm túc suy nghĩ nên làm thế nào để giải thích cho hắn rõ, cuối cùng, cậu nhẹ giọng nói: “….. Có lẽ là để mượn lực.”

        Cậu còn thấp giọng bổ sung: “Ví dụ như khi anh ưỡn thắt lưng, có thể mượn lực.”

        Lục Bỉnh Văn buồn bực cười cười, một tay kéo cà vạt xuống, một tay cởi bỏ cúc áo sơ mi của Hạ Diễm ra, ngón tay lạnh băng của hắn từ từ trượt từ chóp mũi Hạ Diễm xuống đến môi, lại từ môi trượt đến cằm.

        Lục Bỉnh Văn nói: “Vậy thì có lẽ anh không cần.”

        Rốt cục hắn cũng ấn nút dừng rung, sau đó cúi người hôn lên khóe môi Hạ Diễm.

        Dù được hôn bao nhiêu lần thì Hạ Diễm vẫn rất thích nụ hôn của Lục Bỉnh Văn. Dù cho Lục Bỉnh Văn có lưu manh thế nào đi nữa, nhưng khi hôn cậu lúc nào anh cũng nhẹ nhàng và thân sĩ, tay cũng sẽ không sờ loạn, ngược lại có vẻ rất nghiêm túc mà chăm chú.

        Khi hôn Hạ Diễm nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, đôi mắt màu nâu nhạt giờ phút này tựa như lưu ly dễ vỡ.

        Lục Bỉnh Văn càng muốn khi dễ cậu hơn, hắn cúi người muốn tiếp tục, Hạ Diễm đã dùng đầu gối ngăn hắn lại, cậu nói với hắn: “Tối hôm qua vừa mới làm, hôm nay không được làm, không thể ngày nào cũng làm được.”

        “Không phải tối hôm qua, đã qua mười hai giờ rồi, bây giờ đã là một ngày mới, đó là đêm hôm trước.” Lục Bỉnh Văn thản nhiên nói, “Phải thường xuyên làm mới.”

        Hạ Diễm vì lời nói của lão lưu manh mà đỏ mặt, nhưng lúc này cũng bị hôn cho tỉnh ngủ luôn rồi.

        Cậu nắm áo sơ mi của Lục Bỉnh Văn, nhẹ nhàng dùng lực, dựa vào trọng tâm thay đổi vị trí với Lục Bỉnh Văn, cậu ngồi trên đùi Lục Bỉnh Văn.

        Hạ Diễm rút cà vạt của Lục Bỉnh Văn ra, nói: “Lục Bỉnh Văn, em nên trói anh lại.”

        Đôi mắt Lục Bỉnh Văn trầm xuống, hắn nói: “Hình như đây là lần đầu tiên em gọi tên anh.”

        Lúc đó Hạ Diễm đã xoay người định chuồn đi, nhưng chạy được nửa đường thì lại bị Lục Bỉnh Văn ôm trở về.

        Cậu ngoan ngoãn xin tha: “Anh à, phải tắm trước đã.”

        Lục Bỉnh Văn ôm mỹ nhân trong ngực đi vào bể nước nóng trong phòng tắm hết sức dễ dàng.

        Bể nước nóng này không lớn, khung cảnh cũng rất bình thường.

        Trong ánh mắt Hạ Diễm có vài phần thất vọng, cậu dùng ngón tay thử nhiệt độ suối nước nóng, nhẹ giọng thở dài, nói: “Quên đi, nước không quá nóng. Em đi tắm.”

        Lục Bỉnh Văn không muốn nhìn thấy Hạ Diễm thất vọng nên đã nói: “Đổi chỗ khác đi.”

        Vừa dứt lời, Lục Bỉnh Văn đã ôm Hạ Diễm rồi cầm chiếc ô đen lên.

        Chỉ vài giây sau, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đã cùng nhau xuất hiện trong cung điện.

        Sau một thời gian ngắn đầu váng mắt hoa, cuối cùng Hạ Diễm cũng thấy rõ khung cảnh xung quanh.

        Hiện tại cậu đang ở trong một cung điện cổ kính, bốn phía cung điện phủ đầy hoa bỉ ngạn, trong điện có suối nước nóng trong vắt, hồ nước rất lớn, nước suối cũng lấp lánh, óng ánh như ngọc vỡ.

        Ngoài ra, nơi này còn đang thắp hương, đó chính là mùi gỗ thông thường lưu lại trên người Lục Bỉnh Văn.

        Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của dòng nước đang chảy.

        Hạ Diễm phục hồi lại tinh thần, cậu quay đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn.

        Lúc này, mái tóc dài của Lục Bỉnh Văn xỏa tung, bồng bềnh như thác nước, trên người hắn khoác một bộ áo choàng màu đỏ, hoa văn trên áo choàng giống như đang trôi nổi. Hắn thân dài ngọc lập, phong quang tiểu nguyệt, đẹp tựa mỹ nam trong tranh được người ta dùng bút pháp cổ điển để miêu tả.

        Hạ Diễm có ấn tượng về bộ quần áo này.

        Lần trước nhìn thấy Lục Bỉnh Văn ở Tàng Bảo Các, hắn cũng đang mặc bộ áo bào màu đỏ hoa mỹ này. Hạ Diễm nghĩ, đây có thể là quan phục của Lục Bỉnh Văn khi hắn làm việc ở Minh Giới.

        “Anh ơi!” Hạ Diễm tròn mắt hỏi, “Chúng ta….. Bây giờ chúng ta đang ở Minh Giới à?”

        “Ừm, đây là tẩm cung của anh.” Lục Bỉnh Văn cởi trường bào, bước xuống nước, “Xuống đi.”

        Thấy Hạ Diễm vẫn lề mề chậm chạp không nhúc nhích, Lục Bỉnh Văn liền đưa tay kéo Hạ Diễm đứng bên bờ xuống suối nước nóng.

        Áo sơ mi đen trên người Hạ Diễm ướt đẫm, quần áo dán chặt vào người cậu, để lộ ra một vòng eo hoàn mỹ.

        Ánh mắt Lục Bỉnh Văn dời khỏi thắt lưng Hạ Diễm, vẫn là bộ dáng cao quý lãnh đạm và cấm dục như xưa, hắn nói: “Nước ở đây có lợi cho việc bồi bổ linh lực, đối với em có lợi chứ không hại.”

        Hạ Diễm được hắm ôm từ phía sau, nhận thấy được sự biến hóa trên thân thể Lục Bỉnh Văn, cậu chớp chớp hàng mi dài, nhẹ giọng nói: “….. Của anh….. cộm lên đụng vào em.”

        Có đôi khi Lục Bỉnh Văn cũng không biết Hạ Diễm là vô tình hay cố ý nữa, nhưng cậu luôn có thể dễ dàng hấp dẫn được hắn.

        Hắn xưa nay nổi danh Tam Giới là đạm mạc, nhưng bây giờ lại bị một bạn nhỏ làm cho mất tập trung.

        Lục Bỉnh Văn không nhẹ không nặng cắn vào gáy Hạ Diễm, nước suối ấm áp làm giảm bớt hàn ý do quỷ khí trên người hắn gây ra, cũng làm cho Hạ Diễm được hắn ôm trong lòng có ảo giác Lục Bỉnh Văn cũng có nhiệt độ cơ thể.

        Hạ Diễm quay đầu lại nhìn Lục Bỉnh Văn, một giây sau, lại nhận được một nụ hôn dịu dàng.

        Trong lúc mê mang cậu nghĩ thầm, ông chồng ma quỷ của mình thật sự rất thích hôn mình.

        Mặt nước lấp lánh, phản chiếu bóng dáng hai người.

        Minh giới không có trăng, nhưng nơi này lại rất sáng. Trước mắt Hạ Diễm cũng xuất hiện từng chùm ánh sáng trắng, cậu chỉ cảm thấy cơ thể mình so với nước còn nóng hơn, mà nơi còn nóng hơn so với cơ thể cậu, chắc chính là trái tim.

        Cũng không biết hai người hoang đường bao lâu, khi Hạ Diễm tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trên chiếc giường lớn sang trọng mà đêm tân hôn cậu đã nằm.

        Lục Bỉnh Văn thấy cậu tỉnh lại thì nghiêng người ôm lấy cậu, hắn nói: “Đói không?”

        “Ừm.” Hạ Diễm gật gật đầu, “Đói quá.”

        Cậu vừa dứt lời, Lục Bỉnh Văn đang nằm bên cạnh cậu lại biến mất.

        Lần nữa quay lại thì Lục Bỉnh Văn đã thay một thân hắc bào, trên tay còn cầm theo một đĩa đào tiên cho Hạ Diễm, hắn nói: “Em ăn lót dạ trước, ở Minh giới không có thức ăn cho con người, chỉ có chút tiên quả. Lát nữa về nhân gian, em muốn ăn gì anh sẽ đi cùng em.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, lúc ngồi dậy mới phát hiện trên người mình khoác một bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve, bộ đồ ngủ kia trong suốt, được dệt từ những sợi chỉ vàng óng ánh, tay nghề vô cùng tinh xảo.

        Nhưng Diễm Diễm lại đánh giá là, mặc như thế này còn không bằng đừng mặc.

        Cậu ngay cả tâm tình gặm đào cũng không có, thấp giọng mắng một câu: “… Lão lưu manh.”

        Mặt lão quỷ Lục Bỉnh Văn không chút đổi sắc, tim không đập, hắn nói: “Ngủ với vợ của mình thì sao có thể gọi là lưu manh?”

        Hạ Diễm yên lặng xuống giường, cậu ngồi trên ghế gặm đào tiên, lười để ý đến lão lưu manh kia.

        Nhiệt độ ở Minh Giới rất thấp, Lục Bỉnh Văn sợ Hạ Diễm bị lạnh nên đã lấy một chiếc chăn mỏng màu nâu khoác lên cho cậu, lại nhìn về phía ngón áp út trống rỗng trên tay trái Hạ Diễm.

        Lúc mới cưới, hắn cũng không thấy việc Hạ Diễm đeo nhẫn hay không quan trọng gì, nhưng hôm nay cảm thấy vị trí trống rỗng kia thật chói mắt.

        Hắn đến gần hơn một chút, hỏi Hạ Diễm: “Em không thích kiểu dáng chiếc nhẫn kia à?”

        Hạ Diễm lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Nhẫn rất đẹp.”

        Cậu ngước mắt nhìn Lục Bỉnh Văn, lại nói: “Đối với con người, nhẫn là một loại tín vật chứng minh tình cảm, chứng minh…… Hai người thích nhau, dành tình cảm cho nhau, là một loại ước hẹn. Nhưng mà, ngay cả khi đã kết hôn cũng không nhất thiết phải đeo nhẫn.”

        “Vì sao?”

        “Có người sẽ cảm thấy nó quá quý giá, sợ nhẫn bị mất, hoặc là sợ bất tiện khi làm việc, vậy cho nên bọn họ không đeo.” Hạ Diễm nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói, “Cũng có một số người vì lợi ích thông gia hai bên mới kết hôn, không phải là người họ yêu thương và muốn cưới, mà là bị ép phải lấy nhau. Hai người không có tình cảm, cũng không yêu thương nhau, vậy nên tất nhiên sẽ không đeo nhẫn, nói không chừng còn có thể…… Mỗi người sống theo một kiểu.”

        Ánh mắt Lục Bỉnh Văn trầm xuống, tất nhiên trong lòng hắn hiểu rất rõ, hắn và Hạ Diễm kết hôn, đối với Hạ Diễm thì lại giống với loại tình huống thứ hai.

        Nhưng nếu Hạ Diễm dám “mỗi người chơi một kiểu”, vậy hắn nhất định sẽ nuốt sống tên gian phu kia, sau đó sẽ nhốt Hạ Diễm lại, ngày ngày không xuống được giường.

        Ánh mắt hắn âm u nhìn về phía Hạ Diễm, nhưng Hạ Diễm lại ngoan ngoãn nhìn lại, dịu dàng nói: “Anh ơi, em chỉ sợ mất thôi.”

        Bỗng dưng Lục Bỉnh Văn quên sạch hết tất cả những gì mình vừa tưởng tượng.

        Hạ Diễm ăn đào xong, khoác chăn nhìn chung quanh, càng nhìn càng cảm thấy thú vị.

        Lúc mới cưới cậu chỉ lo quan tâm đến chỗ đau, không nhìn rõ rốt cuộc cung điện này có bộ dạng như thế nào, hôm nay cẩn thận đánh giá mới phát hiện, bất kỳ món đồ trang trí nào ở trong tẩm cung này cũng đều là bảo vật có giá trị liên thành, giống như đồ trang trí hình con bướm nhỏ màu vàng bày trên bàn này chẳng hạn, chắc là con hồ điệp này được chế tạo bằng vàng nguyên chất, nhưng chỗ này lại có một bầy bướm vàng đang bay lượn quanh vật trang trí.

        Hạ Diễm quấn chăn nhỏ nhìn lại, cậu hỏi Lục Bỉnh Văn: “Anh ơi, ở Minh giới có chỗ nào thú vị không?”

        Lục Bỉnh Văn cau mày trầm tư một hồi lâu, thầm nghĩ nơi này chỗ nào cũng đều là quỷ, chỗ thú vị nhất cũng chính là tẩm cung của hắn.

        Hạ Diễm thấy anh nhíu mày, còn tưởng rằng hắn cảm thấy bất tiện.

        Cậu vội vàng nói: “Không tiện cũng không sao.”

        “Phu nhân muốn đi đâu chơi cũng được.” Lục Bỉnh Văn nói, “Minh Giới có một quán trà sữa, em muốn nếm thử không?”

        Hạ Diễm tò mò: “Hả? Em muốn uống.”

        Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng vung tay lên, dùng linh lực sửa nhỏ y phục của mình, mặc lên người Hạ Diễm.

        Màu đỏ càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Hạ Diễm, mặt mày xinh đẹp đến mức Lục Bỉnh Văn không thể dời mắt khỏi cậu được.

        Lục Bỉnh Văn đi lên nắm tay Hạ Diễm, nói: “Đi thôi, khắp Minh giới chỗ nào cũng đều là yêu ma quỷ quái, em là người sống, đi theo anh là được.”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn gật gật đầu, nắm chặt tay Lục Bỉnh Văn.

        Lục Bỉnh Văn dẫn vợ nhỏ nhà mình ra khỏi phòng, Hạ Diễm ngẩng đầu, phát hiện bầu trời ở Minh giới trải dài mây đỏ. Cách đó không xa có rất nhiều nhà cao tầng, mà nổi bật nhất chính là tòa nhà văn phòng Minh Giới cao vút.

        Trên tòa nhà còn treo tấm biển “Văn phòng làm việc”, quỷ sai đi qua đi lại, ra ra vào vào, dường như cũng rất náo nhiệt.

        Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Diễm đi dạo ở Minh Giới, cậu vẫn nhẹ nhàng nắm tay Lục Bỉnh Văn, cũng cảm thấy hoa bỉ ngạn ở nơi này rất đẹp, các tòa nhà cũng rất đẹp.

        Cậu lấy điện thoại ra chụp một vài bức ảnh lưu lại như một kỷ niệm.

        Đúng lúc này, hai quỷ sai đi ngang qua chỗ Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn, bọn họ tất cung tất kính hành lễ với Lục Bỉnh Văn, một người trong đó còn len lén đưa mắt nhìn Hạ Diễm.

        Lục Bỉnh Văn đứng trước một quán trà sữa có vô số quỷ hồn đang xếp hàng, cô gái duy nhất trong cửa hàng buộc tóc đuôi ngựa hai bên nhìn thấy Hạ Diễm thì cười hì hì từ trong cửa hàng chạy ra.

        “Lão Lục, đây là thê tử nhân loại của huynh à?”

        Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng nắm tay Hạ Diễm, thấp giọng thì thầm với cậu: “Hạ Diễm, đây là Mạnh Bà.”

        Hạ Diễm nhìn về phía cô gái nhỏ chân dài tóc vàng buộc đuôi ngựa trước mặt, không ngờ Mạnh Bà nhìn qua lại trẻ như vậy, hoàn toàn không già nua như bức chân dung mà đạo sĩ đã từng cho cậu xem.

        Cậu nhè nhàng nói, “Chào chị gái.”

        Mạnh Bà đến gần hơn một chút, kích động nhìn Hạ Diễm, nói: “Oa, thật đáng yêu!!”

        Giọng điệu kích động đó giống hệt như cô vừa phát hiện ra một con mèo vô cùng đáng yêu trong quán cà phê mèo vậy.

        “Đây là Hạ Diễm, phu nhân của tôi. Làm cho em ấy một cốc trà sữa, không thêm canh mất trí nhớ vào.” Lục Bỉnh Văn nói, “Không đá.”

        Mạnh Bà làm động tác “Ok” rồi đi vào cửa hàng, nói: “Bé cưng, chị cho cậu thêm chút nguyên liệu, đảm bảo ngon!”

        Vừa dứt lời, cô bỏ tất cả bánh pudding, trân châu, dừa và thạch hạt nổ trà sữa vào ly. Hạ Diễm nhìn thấy mà há hốc mồm, cậu nhỏ giọng nói: “Chị, chị không cần thêm nhiều như vậy đâu… nó sẽ biến thành cháo mất.”

        Không đến ba phút, Mạnh Bà đã đưa cho Hạ Diễm một ly trà sữa thật lớn, nói: “Nếm thử đi!”

        Dưới ánh mắt tràn đầy chờ mong của cô, Hạ Diễm uống một ngụm.

        Bà Mạnh hỏi: “So với những quán trà sữa ở trần gian thì sao?”

        Hạ Diễm chớp chớp hàng mi dài, cố gắng nuốt miếng trà sữa ngọt ngào vừa rồi xuống, sau đó nói dối vô cùng thiện ý, “Đương nhiên là… Không thua kém chút nào!”

        Cậu nghe Lục Bỉnh Văn buồn bực cười một tiếng, sau đó, hắn cầm lấy ly trà sữa lớn trong tay Hạ Diễm, dùng chung ống hút với cậu hút một hơi, nói: “Khó uống.”

        “Lục Bỉnh Văn, huynh đúng là không giữ mặt mũi cho tôi gì hết!” Mạnh Bà tức giận, “Diễm Diễm nói ngon mà!”

         Lục Bỉnh Văn lấy trà sữa của Hạ Diễm, lại uống thêm vài ngụm, sau đó ném luôn vào thùng rác trong tiệm trà sữa, nói: “Không muốn uống thì đừng uống, Mạnh Bà sẽ không để ý đâu.”

        Mạnh Bà ở một bên nghẹn họng, yên lặng chụp một tấm ảnh Hạ Diễm lúc cậu nói chuyện với Lục Bỉnh Văn, gửi vào nhóm chat, kích động nói: Cả nhà ơi! Cả nhà ơi! Lục Bỉnh Văn tú ân tú ái, bắt tôi ăn cẩu lương ngập mồm….

        Thần nữ trả lời: !!! Woo!!! Vợ Lục Bỉnh Văn thật đáng yêu! Chẳng trách một tên cuồng công việc như hắn nay lại chuyển tính!

        Quỷ vương Trung tâm: Đã tìm được nguyên nhân BOSS lưu luyến trần gian, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật khoa trương, loại quỷ vương điên cuồng tu luyện không biết thế sự như BOSS mà cũng biết yêu à?

        Quỷ vương phương Đông: Tôi có thể đến xem không? Tôi thật sự rất tò mò, loại nam quỷ cấm dục như Lục ca sao lại vì một nhân loại mà đổi tính đổi nết được.

        Quỷ vương phương Tây: Hả? Boss kết hôn không phải là vì song tu với nhân loại để nâng cao tu vi à?

        Quỷ vương phương Bắc: Bây giờ đang phổ biến cưới trước yêu sau!

        Mạnh Bà: Này, các người không thấy, lão Lục thật sự là hận không thể hái mặt trăng trên trời xuống tặng vợ. Trên cổ tay vợ hắn còn đeo một vòng tay ngọc châu, hạt châu kia chính là Liên Tâm Châu, chiến lợi phẩm thu được vào năm trăm năm trước, khi lão Lục đánh ma vật trên núi Địa Ngục, khi phu nhân gặp phải bất kỳ tình huống nguy hiểm nào thì bệ hạ sẽ là người đầu tiên biết được!

        Chỉ mấy giây mà năm con quỷ vương và một vị thần nữ đã xuất hiện trong quán trà sữa Mạnh Bà, bọn họ cùng nhau vây xem tình yêu của đại Boss.

        Quỷ vương phương Bắc liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác biệt trên ngón tay Lục Bỉnh Văn, hắn ta nhỏ giọng nói: “….. Trên nhẫn cưới của bệ hạ có pháp ấn Phong Đô đại đế, phu nhân không có đeo nhẫn, nhưng trên nhẫn của cậu ấy chắc cũng có pháp ấn?”

        Mạnh Bà bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Lục Bỉnh Văn biết chơi, tín vật quan trọng nhất phải đưa cho người quan trọng nhất.”

        Nhân loại không nên ở Minh giới lâu, Hạ Diễm đang chuẩn bị cùng Lục Bỉnh Văn trở về nhân gian, vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy năm nam quỷ mặc áo kẻ sọc và một chị gái tóc thẳng dài đang nhìn mình, nhưng vì sợ Lục Bỉnh Văn nên không dám đến quá gần.

        Hạ Diễm nghĩ thầm, khí chất cao lãnh trên người Lục Bỉnh Văn như muốn bảo người lạ chớ đến gần, hình như cũng áp dụng được với quỷ.

        Sau khi trở về nhân gian, Hạ Diễm nắm tay Lục Bỉnh Văn chậm rãi tản bộ.

        Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa, nhưng lúc này lại nắng chói chang, gió cũng không lạnh không nóng, thoải mái đến mức cậu muốn nhắm mắt lại tận hưởng.

        Quả nhiên, cậu vẫn thích nhân gian hơn.

        Điện thoại di động của Lục Bỉnh Văn rung lên, Thần bốn mùa gửi tin nhắn đến: Thời tiết thế này tốt chứ? Hai người hẹn hò vui vẻ nha.

        Lục Bỉnh Văn trả lời lại bằng một icon con mèo nghi hoặc.

        Lục Bỉnh Văn dẫn Hạ Diễm đến một nhà hàng tây ăn cơm, bữa ăn vừa mới dọn lên thì điện thoại di động của Hạ Diễm lại vang lên.

        Là Lưu lão đạo gọi tới.

        Lưu lão nói: “Hạ công tử, tôi đã sắp xếp xong mọi việc ở thành phố ổn thõa rồi, tuần sau khai trương tôi có thể đi làm được.”

        Hạ Diễm đáp một tiếng, Lưu lão đạo lại nói: “Lý cục quyền quý ở thành phố B phát một lệnh triệu tập anh hùng trên diễn đàn Thiên Sư, con trai út của ông ta bị bệnh, có mối làm ăn lớn, lão đạo muốn đi xem một chút, không biết cậu có hứng thú đi không?”

        Hạ Diễm uống một ngụm cà phê, nói: “Việc làm ăn lớn gì mà cần phải triệu tập nhiều thiên sư như vậy?”

        “Là như vầy, đứa con trai nhỏ của ông ta năm nay mới mười tám tuổi, tuổi trẻ năng động, rất tò mò với mấy chuyện linh dị thần quái, vậy nên đã cùng ba người bạn của mình đến miếu sơn thần trên núi thám hiểm, còn mở livestream kinh dị nữa.”

        “Từ khi trở về sau hôm đó, cả bốn đứa nhỏ này đều xuất hiện triệu chứng mê man và buồn ngủ, lúc đầu chỉ là buồn ngủ thôi, nhưng cho đến bây giờ thì bốn đứa nhỏ chẳng khác gì đã chết, tất cả đều bị hôn mê sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh. Cha mẹ yêu thương con trai, lại không thiếu tiền, thiên sư thành phố B đã đến rồi đi mấy đợt, nhưng tất cả đều bó tay.”

        “Hôm qua, môn phái lớn nhất nước là Huyền môn Trương thị đã phái đại đệ tử mạnh nhất của mình đến trừ tà, lão Trương thường xuyên nói đệ tử của mình là thiên tài trăm năm khó gặp.” Lưu lão đạo vui vẻ nói, “Tôi lại tò mò thiếu niên thiên tài trông như thế nào, vậy nên ngày mai cũng muốn đến xem thử một chút.”

        Hạ Diễm vừa nghe có thể nhìn thấy những cao nhân khác, nhất thời hứng thú, cậu nói: “Được, vậy ngày mai tôi và bạn mình cũng đến xem thử.”

Hết chương 30.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 30

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên