Chương 31: Thực Mộng Ma (Yêu Quái Ăn Giấc Mộng)…..
Hạ Diễm buông điện thoại xuống, ngước mắt nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh ơi, vừa rồi anh có nghe được không? Ngày mai anh đi với em nhé?”
“Ừm.”
Lục Bỉnh Văn dùng nĩa cuốn lấy một ít mì ý đút cho cậu, Hạ Diễm ngoan ngoãn há miệng ăn.
Nhưng đúng lúc này, có một con chó lông vàng cách đó không xa đang lao về phía Hạ Diễm.
Hạ Diễm vội vàng vàng đứng lên tìm khẩu trang, đối với phần lớn động vật có lông ngoài đời cậu đều bị dị ứng, nhưng lúc này Lục Bỉnh Văn lại không đứng dậy, hắn nói với cậu: “Con chó này không phải là động vật sống.”
Hạ Diễm giật mình, hỏi lại: “Nó….. đã chết rồi?”
Khi linh lực của cậu trở nên mạnh mẽ, cậu có thể nhìn thấy quỷ hồn cũng càng ngày càng nhiều. Linh hồn con người hoặc động vật vừa mới qua đời chưa tới bảy ngày thì đều duy trì bộ dáng khi còn sống, vậy nên Hạ Diễm vẫn chưa thể nhanh chóng phân biệt được.
Con chó lông vàng to lớn kia không ngừng ra hiệu, ý bảo Hạ Diễm nhìn người đàn ông ngồi ở bàn phía sau cậu, dường như nó rất lo lắng cho đối phương.
Hạ Diễm nhìn về phía sau, một người đàn ông lớn tuổi tóc bạc trắng mặc âu phục đang ngẩn người với miếng bít tết trong đĩa, ngón áp út tay trái của ông có dấu vết đeo nhẫn đã lâu, nhưng chiếc nhẫn thì lại không biết đi đâu.
Con chó lông vàng to lớn kề sát vào cậu thêm một chút, nó đặt chiếc nhẫn ngậm trong miệng mình vào lòng bàn tay Hạ Diễm.
Hạ Diễm nhận lấy chiếc nhẫn từ miệng con chó, nó thè lưỡi ra với Hạ Diễm, tựa như đang cười ngây ngô với cậu vậy.
Hạ Diễm có chút cảm động, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai ông lão kia, nói: “Ông ơi!”
Người đàn ông kia nhìn về phía Hạ Diễm, nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua vàng như nến, ông lau nước mắt, nói: “Có chuyện gì không?”
Hạ Diễm đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay ông, nói: “Có phải ông đang tìm cái này không? Chó của ông đã tìm nó giúp ông rồi này.”
Ông lão giật mình rồi nói, “Kỳ Kỳ?”
Con chó lông vàng to lớn vui vẻ chạy tới bên cạnh ông lão, mặc dù ông lão không sờ được vào thân thể nó, nhưng ông lại cảm giác một trận hàn ý xẹt qua ống quần mình. Đây có lẽ là cơn gió ấm áp nhất trong cuộc đời ông, thấy ông khóc, Kỳ Kỳ không ngừng dùng đầu an ủi chủ nhân mình, lại nhìn về phía Hạ Diễm, nó sủa lên một tiếng với cậu như đang cảm tạ.
Ông già khóc càng thảm thiết hơn, ông nói, “Tôi nghe nói có người có thể nhìn thấy những thứ người khác không thể thấy, cậu bé, có gì ở xung quanh tôi đúng không?”
“Có một con……. Một con chó lông vàng đáng yêu.”
Ông già lau nước mắt mình rồi nói, “Vợ tôi đã qua đời năm năm trước, sau đó chỉ có Kỳ Kỳ ở lại với tôi.” Nhưng bảy ngày trước, Kỳ Kỳ cũng rời bỏ tôi vì bệnh tật, sau đám tang của nó, tôi không thể tìm thấy nhẫn cưới của mình, cũng cảm thấy sống một mình không có ý nghĩa gì. Cảm ơn các cậu, cũng nhờ cậu chuyển lời đến Kỳ Kỳ, để cho nó an tâm rời đi, hy vọng kiếp sau còn có duyên gặp lại, tôi sẽ tiếp tục cố gắng sống.”
Con chó lông vàng to lớn ngồi dưới chân ông lão, còn cố ý dùng cái mông lông xù của mình đè lên giày ông lão, đó là thói quen nó vẫn làm khi muốn rúc vào bên cạnh chủ của mình.
Hạ Diễm thở dài, kéo tay ông lão, nhẹ nhàng sờ sờ đầu chú chó. Ông lão mượn linh lực của Hạ Diễm, cuối cùng cũng cảm nhận được sự tồn tại của Kỳ Kỳ.
Con chó không thể nói chuyện, nhưng nó rất lo lắng cho ông.
Hạ Diễm nói: “Người chết thì cũng chết rồi, ngài phải trân trọng bản thân mình.”
Ông lão tìm lại một chút dũng khí để tiếp tục cuộc sống từ trên người Kỳ Kỳ, ông lại nói lời cảm ơn Hạ Diễm một lần nữa, lại một lần nữa đeo chiếc nhẫn trắng đã mất vừa tìm lại được, tập tễnh đi ra khỏi nhà hàng.
Hạ Diễm đọc pháp quyết siêu độ, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Kỳ Kỳ, nói: “Chó ngoan, nên đi thôi.”
Con chó nhỏ biến thành một chấm trắng nhỏ, trôi dạt về phương xa.
“Khả năng cảm nhận linh lực của động vật rất mạnh, vì vậy nó mới tìm thấy em.” Lục Bỉnh Văn nói, “Động vật cũng giống như con người, nếu có tâm nguyện nào đó chưa hoàn thành cũng sẽ bồi hồi ở nhân gian.”
Hạ Diễm gật gật đầu, dùng dao nĩa bôi đều pho mát lên bánh mì, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Lục Bỉnh Văn, sau đó đưa nĩa qua cho ông chồng ma quỷ nhà mình ăn một miếng.
Lục Bỉnh Văn giật mình ngẩn người, mấy ngàn năm qua, thật đúng là không có người hay quỷ nào dám đút thức ăn cho hắn.
Hắn cắn một miếng bánh mì, ánh mắt lại có chút hung hăng đảo qua vợ mình, Hạ Diễm cong mắt nhìn hắn, nói: “Em cảm thấy pho mát này rất ngon, anh thấy thế nào?”
Lục Bỉnh Văn nhai pho mát, cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người đàn ông ngồi bên cạnh đối với mình, hắn nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nói: “Không tệ lắm.”
Ở nơi công cộng, Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm cũng không làm gì vượt quá giới hạn.
Hạ Diễm nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bóng dáng hai người phản chiếu lên cửa sổ thủy tinh bóng loáng, cậu cũng không biết mình và Lục Bỉnh Văn bây giờ có tính là đang hẹn hò hay không, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Đúng lúc này, Tư Kiến Không và Hàn Tranh cưỡi xe đạp một trước một sau đi ngang qua ngoài cửa sổ, trên ghi đông xe đạp của hai người còn treo một ly trà sữa. Hai người hồi trung học không ngừng đối đầu, bây giờ cùng nhau thất tình, lại trở thành một liên minh thất tình.
Hạ Diễm nhìn thấy hai người bạn học cũ, có chút kinh ngạc. Mà mắt thấy Tư Kiến Không cũng “Kít” một tiếng phanh xe dừng lại, cậu ta kéo mũ Hàn Tranh xuống, nói: “Lão Hàn, đây không phải Hạ Diễm sao?”
Hàn Tranh ngẩn người, cậu ta nhìn Hạ Diễm trước, lại nhìn về phía người đàn ông anh tuấn mặc âu phục giày da ngồi đối diện Hạ Diễm.
“Đó không phải là bạn trai của Hạ Diễm chứ?” Tư Kiến Không nói, “Anh ta cũng….. Đẹp trai quá đi.”
“Có lẽ là người thân của Hạ Diễm?” Hàn Tranh nói, “Hai người bọn họ ngồi xa như vậy, nói không chừng chỉ là bạn bè.”
Cậu ta và Tư Kiến Không cùng vẫy vẫy tay với Hạ Diễm, Hạ Diễm cũng vươn tay phải lên vẫy lại, chào hỏi hai người bọn họ.
Tư Kiến Không cách cửa sổ thủy tinh nói với Hạ Diễm: “Hạ Diễm, người bên cạnh cậu là ai?”
Nhận thấy ánh mắt của bọn nhỏ, Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe miệng.
Anh đứng lên, kéo áo khoác tây trang bên phải che mặt mình và Hạ Diễm, sau đó cúi người ấn vào gáy Hạ Diễm, hôn lên môi cậu.
Đó là một nụ hôn rất có ý tứ thị uy. Người trong nhà hàng không nhìn thấy, chỉ có Tư Kiến Không và Hàn Tranh ở ngoài cửa sổ thủy tinh mới có thể nhìn thấy.
Tư Kiến Không: “…… Tôi…… Bà nó.”
Hàn Tranh: “…… Chính anh ta là người đã cúp điện thoại của tôi!”
Trong lòng Hạ Diễm khẽ run lên một chút, cậu chớp chớp hàng mi dài, lỗ tai cũng ửng hồng vì bị hôn, tay cũng không biết đặt ở đâu, đành phải nắm chặt lấy quần áo của mình.
Lục Bỉnh Văn đã buông tay nắm sau gáy cậu ra, không để ý đến hai đứa trẻ ngoài cửa sổ đang tan nát cõi lòng, hắn ngồi trở lại vị trí của mình, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt và cấm dục như vừa rồi.
Hạ Diễm mở to hai mắt, rõ ràng là làm chuyện thẹn thùng, nhưng trái tim cậu lại nhịn không được rung động.
Lục Bỉnh Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Em chờ anh một lát, bên ngoài tiệm trà sữa đang xếp hàng, anh đi mua trà sữa rồi quay lại đón em.”
Hạ Diễm đứng lên, nói: “Chúng ta cùng đi.”
Trong nháy mắt cậu đứng lên đã nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Lục Bỉnh Văn, sau đó cùng Lục Bỉnh Văn đi đến quầy tình tiền. Lục Bỉnh Văn trả tiền xong thì cùng Hạ Diễm đi ra khỏi nhà hàng.
Tư Kiến Không và Hàn Tranh vẫn còn chưa đi, Hạ Diễm dắt tay Lục Bỉnh Văn, cậu có chút ngượng ngùng đứng trước mặt hai người, nói với bọn họ rằng: “Giới thiệu với các cậu một chút, đây là bạn trai tôi.”
Hai thiếu niên bất lực điên cuồng phẫn nộ thấy ánh trăng sáng trong lòng mình như vậy cũng chỉ biết đeo mặt nạ mỉm cười, mà Lục Bỉnh Văn xấu xa ở bên cạnh Hạ Diễm lại nhẹ nhàng ôm eo cậu, nói: “Hai cậu là bạn học của Diễm Diễm? Có thời gian thì cùng ăn với nhau một bữa cơm.”
Đợi hai người bọn họ rời đi, Tư Kiến Không nghiến răng nghiến lợi, nói: “Khá lắm, cứ kiêu ngạo đi.”
Hàn Tranh vỗ vỗ bả vai cậu ta an ủi, nói: “Thôi bỏ đi, hắn đối xử với Diễm Diễm tốt là được rồi. Nếu đặt mình vào trường hợp hắn, nếu Diễm Diễm là bạn trai tôi thì chắc tôi cũng sẽ để mắt đến cậu ấy chặt như vậy.”
Chiếc áo sơ mi màu đen rộng thùng thình của Hạ Diễm bị gió thổi bay lên một góc, cậu đi theo bên cạnh Lục Bỉnh Văn đứng chờ trà sữa, ánh mặt trời chiếu lên làn da trắng như tuyết của cậu, càng khiến cho cậu càng trở nên xinh đẹp lạ kỳ, giống như tiên tử không dính chút bụi trần vậy.
Người qua đường xung quanh ai cũng đều len lén nhìn Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn, nhưng Hạ Diễm vẫn nắm lấy tay Lục Bỉnh Văn.
“Chắc là một đôi……”
“Oa đẹp trai quá!”
“Vừa rồi hai người nhìn nhau ngọt chết tôi rồi….”
……
Lần này Lục Bỉnh Văn mua hai ly trà sữa, hắn đưa cho Hạ Diễm ly năm phần đường, còn mình thì cầm ly trà sữa ba phần đường kia hít một hơi, sau đó nói: “Quả thật so với Mạnh Bà làm ngon hơn.”
Hạ Diễm cười khẽ, cùng Lục Bỉnh Văn trở về căn hộ.
Lưu Đạo Sĩ đã gửi video Trương Vũ và ba người bạn của mình lên núi livestream khủng bố cho Hạ Diễm xem. Trước đó đoạn video này đã lan truyền trên các nền tảng video ngắn một thời gian, nhưng sau đó Trương Vũ đã mê man không còn tỉnh táo nữa, vì để phòng ngừa sự việc càng ngày càng lớn, vậy nên cha cậu ta đã xóa hết những video này trên mạng.
Lục Bỉnh Văn đi tắm rửa, Hạ Diễm thay đồ ngủ xong ngồi trên giường dùng máy tính bảng mở video lên xem, còn gọi con mèo ra làm gối dựa lưng cho mình.
Video được quay vào ban đêm, sau đoạn đầu trống không đen thui rè rè thì có một thanh niên gầy gò xuất hiện trước màn hình và nói, “Thưa các quý vị và các bạn, hôm nay chúng ta đến thăm ngôi đền ma ám vào ban đêm. Các vị sống ở thành phố B từ nhỏ đã nghe nói qua truyền thuyết về thần miếu rồi đúng không? Nghe đồn trong thần miếu này có chứa rất nhiều mẫu vật bệnh viện, nhưng sau đó vì thường xuyên bị ma ám nên đã phong tỏa, bốn phía xung quanh đều là cỏ dại, cũng không có ai tới thăm.”
“Chúng tôi phát hiện ngôi miếu này có một cửa sau, có thể vào từ cửa sau.” Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói, “Các anh em, chú ý nhiều một chút, mấy người chúng ta cũng là liều mạng thám hiểm, tìm chút kích thích cho mọi người mà. Cái gì? Đừng tin hả? Có những điều thà tin là nó có còn hơn không tin.”
Hai cậu bé khác đang điều chỉnh thiết bị camera trong bụi cây, từ túi xách, quần áo và máy ảnh của bọn họ, Hạ Diễm có thể nhìn ra được gia cảnh của bọn họ hẳn là cũng không tệ. Đại khái là sống quá êm đềm, vậy cho nên mới tìm đến chốn rừng sâu núi thẳm này tìm chút kích thích.
“Sao cái camera này quay cứ mờ mờ thế nào ấy nhỉ?!” Một cậu bé nói, “Nó làm tôi sởn cả gai ốc.”
“Tôi cảm thấy chỗ này rất lạnh, tôi mặc hơi ít, có ai cho tôi mượn bộ quần áo đi.”
Nói đến đây, cô gái tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích.
Trương Vũ cười nói: “Lỵ Lỵ, cậu đang nhìn cái gì? Có cái gì đáng sợ à?”
“Không có gì, có lẽ là chim.” Cô gái nhíu mày, “Tôi cảm giác có thứ gì đó vừa bay qua.”
“Cậu thật nhát gan.” Trương Vũ cởi chiếc áo sơ mi kẻ ca rô của mình ra đưa cho Lỵ Lỵ, “Nếu cậu lạnh thì mặc đỡ áo của tôi trước đi, tôi không lạnh. Các anh em, livestream của chúng ta chính thức bắt đầu, bây giờ chúng ta sẽ đi vào…..
Bốn thanh niên đứng trước cửa sau của ngôi đền cũ nát, đưa tay lên đẩy cửa ra.
“Kẽo kẹt….”
Cánh cửa gỗ cồng kềnh từ từ được đẩy ra, cô gái trong video lại nhìn lên bầu trời một lần nữa, giọng nói cô bé run rẩy, nói: “Không, khoan đã, tôi thực sự cảm thấy có thứ gì đó vừa bay qua.”
Biểu tình của Trương Vũ vốn rất thoải mái, nhưng sau khi bị Lỵ Lỵ lặp đi lặp lại hai lần như thế thì bỗng nhiên cũng có chút sợ. Hai chàng trai khác phụ trách quay video đều lên tiếng an ủi: “Thực sự không có gì đâu, camera của chúng tôi – Bà nó, cái quái gì vậy!”
Trong ống kính, phía trên bầu trời đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng trắng, sau một loạt tiếng bước chân ầm ĩ, ống kính máy quay chao đảo một lúc thì khôi phục lại bình thường.
Lúc này vẫn là bóng lưng của Lỵ Lỵ xuất hiện trong camera, Lỵ Lỵ mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc ca rô vừa rồi Trương Vũ cho cô mượn, cô đứng yên bất động. Mà cách Trương Vũ ở đó không xa lại chạy như điên tới, nói: “Đừng quay nữa, đừng đừng nữa, chỗ này có gì đó không đúng, đi mau!”
Có mấy bình luận hiện trên màn hình livestream, [Làm cái gì vậy?], [Còn tưởng là lá gan của mấy người dẫn chương trình lớn lắm chứ.], [Vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi à?], Nhưng Trương Vũ cũng không còn tâm tư đi đọc bình luận, mồ hôi theo ngọn tóc chảy xuống, cậu ta nói: “Đi thôi.”
Cậu bé giơ máy quay lên nói: “Nhưng bây giờ livestream đã có 200.000 lượt thích, đợi thêm một chút nữa đi. Ba mẹ tôi hay chê tôi làm việc gì cũng bỏ dở nửa chừng không làm nữa, hôm nay là một cơ hội tốt……”
Nhưng nam sinh mập hơn một chút lại ngây ngẩn cả người, cậu ta và Trương Vũ nhanh chân bỏ chạy, để lại cậu bé quay phim mê mang nói: “Nè, Lỵ Lỵ, bọn họ đều đi rồi, cậu có đi hay không?”
Chân Lỵ Lỵ cứng đờ động động, ngay khoảnh khắc khi cô bé xoay người, chiếc áo sơ mi kẻ sọc ca rô trên người cô bay bay giữa không trung, chiếc áo bị đỉnh ra hình một cái đầu, mà cô bé cũng hai mắt trắng dã.
Giống như một đứa trẻ trùm trong chăn trôi nổi giữa không trung, chiếc áo sơ mi kẻ sọc ca rô kia bay vút tới gần cậu bé quay phim…..
“A a a….!”
Trên màn hình phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế, khiến Hạ Diễm giật nảy mình, làm cho Mao Tiểu Quất cũng giật nảy mình.
Lục Bỉnh Văn vừa đi ra khỏi phòng tắm đã nghe được âm thanh như mổ heo này, hắn khoác áo choàng tắm đi tới, nói: “Diễm Diễm, đang xem phim ma à?”
Hạ Diễm bị dọa không nhẹ, cậu đặt máy tính bảng sang một bên, nói: “Là vụ ngày mai, em cảm thấy còn kinh dị hơn phim ma nhiều.”
Lục Bỉnh Văn cầm lấy máy tính bảng của Hạ Diễm, kéo thanh tiến độ trở về, sau đó nói: “À? Thật thú vị.”
Hạ Diễm tò mò nói: “Anh ơi, anh nhìn ra cái gì à?”
Lục Bỉnh Văn dừng hình ảnh lại ở khung cuối cùng, ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ bốn phía quang ảnh, lúc này Hạ Diễm mới phát hiện chỗ không thích hợp, có bốn luồng hắc khí tiến vào thân thể bốn người này.
Lưng cậu lạnh toát, nói: “Có phải là bị ma nhập không?”
Lục Bỉnh Văn nói: “Không phải. Nếu là ma nhập thì mấy người này sẽ không bị hôn mê, mà sẽ vô cùng phấn khởi. Đây là ma khí của Thực Mộng Ma, sau khi ma khí nhập thể, dưới ảnh hưởng của Thực Mộng Ma, thân thể bọn họ sẽ lâm vào mộng cảnh tuần hoàn vô hạn, Thực Mộng Ma thì dựa vào những ma khí này trong thân thể bọn họ để cắn nuốt giấc mộng của bọn họ.”
“Giấc mơ?” Hạ Diễm nói, “Nói cách khác, thân thể bọn họ hiện tại đang nằm mơ?”
“Đúng vậy, nếu ma khí lưu lại trong cơ thể người hơn một tuần, vậy bọn họ sẽ ở trong mộng không ra được.” Lục Bỉnh Văn nói, “Em muốn cứu bọn họ thì nhất định phải nhanh lên.”
Hết chương 31.