Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 32

Chương 32: Ông Chồng Ma Quỷ Lộ Acc Clone + 2…..

 

    Trưa hôm sau, thành phố B vẫn trong lành sáng sủa như trước, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn cùng nhau đi tới nhà họ Trương nằm ở vùng ngoại ô.

        Nhà họ Trương là một ngôi biệt thự ba tầng, xung quanh dựa núi gần sông, là một mảnh đất phong thủy đẹp.

        Vừa vào cửa lớn, Hạ Diễm đã thấy hơn mười thiên sư ở trong viện làm phép, nhưng thần sắc trên mặt ai nấy đều có chút ngưng trọng. Cậu đến gần hơn thì nghe một trong số họ thì thầm: “Tôi cảm thấy những đứa trẻ này có thể cứu được.”

        “Cũng chưa chắc, lát nữa đệ tử bế môn của Trương đạo sĩ sẽ tới, nói không chừng hắn ta có cách phá giải.” Một lão đạo sĩ khác thở dài, “Tôi chỉ có thể nhìn ra là bị yêu ma quấy phá, nhưng ma khí này đã nhập thể rồi, không dễ thanh trừ như vậy, cũng đã qua sáu ngày, lại thêm một ngày nữa thì mấy đứa nhỏ này…….”

        Hạ Diễm đối với cảnh tượng này rất quen thuộc, khi cậu còn nhỏ ba mẹ cũng thường xuyên thỉnh thiên sư đến trừ tà cho cậu, cũng là một đám người chen chúc trong sân làm phép, còn cậu thì ngồi trên lầu yên lặng nhìn chăm chú mọi thứ diễn ra trong sân.

        Nhưng bây giờ không giống như trước đây, cậu đã từ người cần giúp đỡ trở thành một thiên sư có thể giúp đỡ người khác.

        Với nghề thiên sư này, điều quan trọng nhất chính là lý lịch và sự từng trải.

       Tư lịch của Hạ Diễm vẫn còn nông, lúc vào cửa cũng không có ai chào hỏi cậu. Nhưng khi Lưu đạo sĩ mang theo hai đồ đệ sinh đôi vào cửa thì không ít thiên sư đều đến chào hỏi ông, “Lưu đạo trưởng, ngài cũng nhận được thiệp mời anh hùng à?!”

        Lưu đạo sĩ vuốt vuốt chòm râu, nói: “Ha ha… Tôi đến góp vui thôi, cũng để cho đồ đệ của mình mở rộng kiến thức.”

        Ông quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đứng dưới tàng cây lớn, thế là cười ha hả đi về phía ông chủ mới của mình, “Tiểu Hạ công tử, đến sớm như vậy à?”

        Lưu lão đạo cũng có thể xem là trưởng bối nhìn Hạ Diễm lớn lên, từ nhỏ đến lớn Hạ Diễm đã gặp ông không biết bao nhiêu lần, cũng có thể xem như quen biết.

        “Đã lâu không gặp, Lưu đạo trưởng.” Hạ Diễm giới thiệu Lục Bỉnh Văn với Lưu lão đạo, “Vị này chính là một nhân viên khác của công ty chúng ta, ngài có thể gọi anh ấy là Tiểu Lục, cũng có thể gọi anh ấy là Chước Hoa thiên sư.”

        Lục Bỉnh Văn trầm giọng, nói: “Đạo trưởng, hân hạnh được gặp ông.”

        Lưu đạo trưởng nhìn thấy Lục Bỉnh Văn mặc một bộ đồ trắng, dường như cũng nhận ra một chút khí tức bất thường, ông nhíu mày lui về phía sau một bước, lấy ra một gói thăm trúc từ trong túi, nói: “Lục tiên sinh, lắc một cái thử đi?”

        Lục Bỉnh Văn có chút hứng thú tùy tiện lắc một cây, ngược lại rất chờ mong xem vị Lưu lão đạo này có thể cho hắn kinh hỉ gì.

        Hạ Diễm nghi hoặc nói: “Lưu đạo trưởng, ngài đây là gieo quẻ kết bạn à?”

        Lưu lão đạo cầm cây thăm Lục Bỉnh Văn lắc rơi ra, ông cười, nói: “Lục tiên sinh, trong ống trúc này của tôi tất cả đều là thăm về nhân duyên, ngài vừa rút ra cây thăm tốt nhất, trong mệnh nói ngài sẽ có một lão bà xinh đẹp, tình cảm hai người cực kỳ tốt, đường nhân duyên vô cùng đẹp, tiên sinh ngài thật là diễm phúc!”

        Lục Bỉnh Văn khẽ nhếch khóe môi, thầm nghĩ lão đạo này giống như đang chơi trò bí hiểm đánh đố mình vậy.

        “Ông tính không sai.” Lục Bỉnh Văn khoe nhẫn cưới của mình với Lưu lão đạo, “Tôi đã kết hôn rồi, phu nhân của tôi đúng là mỹ nhân khó tìm.”

        Hai đồ đệ song sinh của Lưu lão đạo nhìn thấy thì ngơ ngác, Đại Kim hạ thấp giọng nói với Lưu lão đạo, “Sư phụ, không phải ngài tính nhân duyên đều dựa vào sinh thần bát tự sao?”

        Lưu đạo trưởng lại nói: “Hai đứa không cần phải nhiều lời.”

        Ông kéo hai anh em sinh đôi đến trước mặt Hạ Diễm, nói: “Tiểu Hạ công tử, đây là hai đồ đệ tôi mang đến, tên nhóc này là Đại Kim, tên nhóc kia là Tiểu Kim, là hai anh em song sinh. Đại Kim tính quẻ xem bói gì đó, Tiểu Kim bắt quỷ rất lành nghề. Hai đứa nó còn chưa xuất sư, ngày thường sẽ theo tôi đến cửa hàng hỗ trợ, tiền lương…… cậu cho một đứa ba ngàn tiền ăn là được rồi. ”

        Hai anh em sinh đôi này nhìn qua cũng không lớn hơn Hạ Diễm bao nhiêu, đây là lần đầu tiên Hạ Diễm nhìn thấy hai người bọn họ, cậu cảm thấy bộ dáng hai anh em nhà này có chút giống Snoopy, nhìn qua có vẻ vô hại và phúc hậu.

        “Chuyện tiền lương thì dễ nói rồi, giá cả ở thành phố B tương đối đắt, một tháng tôi có thể trả cho hai người một vạn năm.” Hạ Diễm thân thiện bắt tay Đại Kim và Tiểu Kim, “Hoan nghênh các cậu gia nhập công ty Bỉ Ngạn.”

        Đại Kim và Tiểu Kim rất hài lòng với mức lương của họ, khuôn mặt hai người tươi cười vô cùng hạnh phúc.

        Lại một trận ồn ào nhốn nháo nữa vang lên, một người thanh niên mặc đạo bào màu đen bước vào biệt thự. Những thiên sư mới vừa rồi còn đang tụm năm tụm ba trong viện, bây giờ đồng loạt lao tới chỗ hắn ta.

        Lưu lão nói: “Ồ, đồ nhi Trương đạo trưởng tới rồi.”

        Hạ Diễm tò mò nhìn về phía người thanh niên kia. Đó là một thanh niên mày rậm mắt to, vóc người rất cao, dáng người cũng tương đối cường tráng, trên mặt còn đeo một cái bịt mắt màu đen che đi một con mắt, sau lưng còn đeo theo một cái ba lô màu đen thật lớn.

        “Đây là đồ đệ yêu quý Úc Chi của đạo trưởng Trương Tích, tuổi còn nhỏ nhưng đã là thiên sư cấp S, ai cũng đều nói hắn ta là thiên tài, nghe nói hắn ta cũng đang đi học ở thành phố B.” Lưu lão đạo nói, “Tiểu Hạ công tử, mới vừa rồi lão đạo nhìn thấy trên người cậu cũng có chút linh lực, cậu…… Sư phụ cậu là ai?”

        Nhắc tới chuyện này, Hạ Diễm còn có chút ngượng ngùng.

        “…… Thực tế thì, hầu hết nội dung tôi học được là trên các lớp trực tuyến, đôi khi ông chồng ma quỷ của tôi cũng sẽ dạy cho tôi một ít. Cũng không tính là đệ tử của người nào, bây giờ vẫn còn đang học dang dỡ.”

        Về phần linh lực từ đâu mà có thì Hạ Diễm thật sự là nói không nên lời, đó đều là bị ông chồng ma quỷ của mình lật qua lật lại, sau đó tự nhiên xuất hiện.

        Lưu lão đạo kinh ngạc nói: “Hạ công tử, cậu học tâm pháp bằng cách học online à? Không hổ là học sinh xuất sắc đậu vào đại học T với số điểm cao chót vót, ngay cả cái này cũng có thể tự học thành tài.”

        Hạ Diễm liên tục xua tay, ngượng ngùng nói: “Kỳ thật tôi vẫn còn đang mò mẫm, còn có rất nhiều chỗ vẫn không biết, cũng xin ông chỉ dạy nhiều hơn.”

        Lưu lão đạo cười cười, hạ giọng nói: “Tôi nghe nói công ty cậu gần đây làm được mấy đơn hàng lớn, thiếu niên chủ cửa hàng mà trong diễn đàn nói chính là cậu đúng không?”

        Hạ Diễm cười khẽ nói: “Mấy vụ đó đều là nhờ Lục tiên sinh giúp đỡ.”

        Lúc này Lục Bỉnh Văn đang đứng dưới tàng cây, yên lặng nhìn chăm chú vào tất cả những gì đang xảy ra trong viện.

        Buổi sáng khi Hạ Diễm nằm trên giường, cậu nói muốn nhìn hắn mặc quần áo bình thường, Lục Bỉnh Văn đã vô cùng nghe lời vợ, hôm nay hắn mặc một bộ áo trắng quần trắng, hiếm lắm mới thấy hắn không mặc âu phục.

        Bộ quần áo này quả thật đã giảm bớt cảm giác áp bách trên người hắn, càng làm cho hắn thêm tuấn mỹ phiêu dật tựa tiên nhân trong tranh.

        Tầm mắt Lưu lão đạo lại một lần nữa đảo qua trên người Lục Bỉnh Văn, ông hạ giọng nói với Hạ Diễm: “Tiểu Hạ công tử, vị Lục tiên sinh này không phải chính là người chồng quỷ của cậu chứ?”

        Hạ Diễm giật mình, quả thật cậu không nghĩ tới đạo hạnh của Lưu lão đạo lại cao như vậy.

        Cậu nói: “Vẫn là ông lợi hại, thiên sư trên cả con phố huyền học cũng không ai phát hiện ra hắn không phải người. Ngoài tôi và ba mẹ tôi, ông là người thứ tư biết đến sự tồn tại của hắn.”

        Lưu lão đạo thần thần bí bí nói: “Quỷ quái cấp bậc này thì chỉ dựa vào pháp lực là không thể phát hiện được! Tôi chỉ biết cậu kết âm hôn, lại nhìn hai người mắt qua mày lại, hơn nữa hắn còn là họ Lục, tôi nhìn ra chút manh mối rồi đoán bừa.”

        Hạ Diễm: ….. Hóa ra cứu cánh của huyền học là tâm lý học.

        “Người chồng quỷ này của cậu vô cùng lợi hại, lão đạo có thể cảm giác được linh lực của hắn tràn đầy. Hiện tại toàn thân hắn không có một chút quỷ khí nào, trà trộn giữa đám người cũng không hề có chút áp lực nào. Lưu lão đạo thấp giọng hỏi, “….. Hạ công tử, Lục tiên sinh chính là đồng nghiệp sau này của tôi, cho tôi hỏi thăm một chút, Lục tiên sinh có dễ ở chung không?”

        Hạ Diễm gật gật đầu, thầm nghĩ, ngoại trừ lúc Lục Bỉnh Văn trên giường thích bắt nạt cậu, dục vọng chiếm hữu cũng rất mạnh ra thì bình thường quả thật là một nam quỷ tốt.

        “Anh ấy là một quỷ sai bình dị gần gũi.” Hạ Diễm cong mắt cười, “Còn có thể giúp tôi tích góp công đức.”

        Đạo trưởng gần đó có quen biết với Lưu đạo sĩ, thấy Lưu đạo sĩ nói chuyện với một người trẻ tuổi thì đến gần hỏi: “Lão Lưu, đây là đồ nhi mới của ông à?”

        Lưu lão đạo nói: “Đây là ông chủ mới của tôi, Hạ Diễm thiên sư của Văn phòng siêu nhiên Bỉ Ngạn.”

        Văn phòng siêu nhiên Bỉ ngạn có thể nói là một trong những tiêu điểm của diễn đàn Thiên sư trong thời gian gần đây, mấy vị đạo sĩ kia nghe nói đây chính là giám đốc của Bỉ Ngạn thì đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó đều đưa tay ra bắt tay với Hạ Diễm, nói: “Hạ Thiên Sư, hân hạnh được gặp mặt.”

        Chờ Hạ Diễm đi xa, có một đạo sĩ nói: “Lưu lão đạo, tôi cảm thấy đứa nhỏ này hơi quen, đây không phải là con trai của ông trùm bất động sản Hạ Triều ở thành phố Tân Hải sao? Tôi nhớ đứa nhỏ này bát tự cực âm, từ nhỏ đã bị yêu ma quỷ quái quấy rầy, làm thế nào mà hôm nay lại đột nhiên biến thành thiên sư rồi?”

        “Đúng vậy, chính là cậu ấy.” Lưu lão đạo vuốt vuốt râu, “Ba ngày không gặp kẻ sĩ, đến khi gặp lại phải nhìn bằng một con mắt khác. Chén vàng này, lão đạo ta cướp trước các người một bước.”

        Đúng một giờ chiều, cửa chính nhà họ Trương được người làm chậm rãi mở ra, các thiên sư mới được phép tiến vào biệt thự.

        Cha mẹ mấy đứa nhỏ lo lắng từ trong nhà đi ra, ba Trương Vũ cầm tay Lưu đạo trưởng, lại nhìn về phía các thiên sư khác, nói: “Các vị đạo trưởng, cầu xin các người hãy cứu đứa con ngu ngốc không biết nghe lời của tôi.”

        Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đi ở cuối đội ngũ, vừa vào biệt thự đã ngửi được mùi nước khử trùng nhàn nhạt.

        Chính giữa phòng khách đặt bốn chiếc giường bệnh, bốn thanh niên hôn mê đều được đặt cùng một chỗ, trên bàn còn rải một ít hắc cẩu huyết do các thiên sư trước làm phép để lại.

        Những thanh niên mặt mũi tái nhợt nằm hôn mê bất tỉnh, trên đất thì đầy vết máu, khiến cho phòng khách tráng lệ nhìn qua vô cùng quỷ dị và khủng bố, cho dù có nhiều người vây quanh, nhưng vẫn khiến cho người ta lạnh sống lưng.

        Úc Chi còn trẻ nhưng rất có tài, vẻ mặt cũng có vài phần cao ngạo.

        Hắn tháo bịt mắt ra, chỉ nhìn bốn người đang hôn mê kia một chút đã nói: “Bốn thanh niên này bị ma khí của ma vật trong thần miếu nhập thể đã sáu ngày rồi, cần phải trừ tà ngay lập tức.”

        Yêu khí màu đen đã hiện ra xung quanh bốn người trẻ tuổi kia vô cùng mạnh, Hạ Diễm thấy Úc Chi đã chuẩn bị những thứ cần thiết khi trừ tà thì tò mò nhìn qua.

        Úc Chi lấy ra mấy khối thủy tinh màu sắc khác nhau. Hắn ta châm một nắm rơm nhỏ, cầm lấy một viên thủy tinh màu đen nướng trên lửa, trong miệng hình như còn đang lẩm bẩm cái gì đó.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Hạ Diễm không rõ là hắn ta đang làm cái gì, Lục Bỉnh Văn cúi người nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Hắn ta đang triệu hoán thần sứ của mình, mỗi thần sứ của nhân loại đều có tính cách riêng, phương thức được triệu hoán cũng không giống nhau.”

        Một giây sau, khi viên thủy tinh màu đen phát sáng, Hạ Diễm nhìn thấy một con rắn lớn màu đen to bằng miệng chén bò ra khỏi viên thủy tinh kia, sau đó nhanh chóng chạy tới trên người Trương Vũ đang hôn mê bất tỉnh.

        Thiên sư không có thiên phú căn bản không nhìn thấy được toàn bộ thần sứ, mà thần sứ cao cấp lại là một tồn tại mà thiên sư tầm thường không thể nào phát giác được.

        Hạ Diễm bị con rắn siêu lớn kia làm cho hoảng sợ, cậu khẽ kêu lên một tiếng, theo bản năng nắm lấy tay Lục Bỉnh Văn.

        Cậu có chút sợ rắn, nhưng một con rắn lớn như vậy xuất hiện mà các thiên sư xung quanh lại không hề phản ứng.

        Hạ Diễm cảm thấy mình có chút mất mặt, cậu khẽ thở dài, nói: “Tất cả mọi người đều quen rồi à?”

        “Bọn họ không nhìn thấy.” Lục Bỉnh Văn nhẹ giọng cười, “Hóa ra Diễm Diễm nhà chúng ta sợ rắn?”

        Hạ Diễm ngoan ngoãn gật gật đầu, Lục Bỉnh Văn nắm lại tay cậu, cho anh chút cảm giác an toàn.

        Úc Chi nhận thấy được phản ứng của Hạ Diễm, hắn ta quay đầu nhìn về phía Hạ Diễm.

        Lúc này Hạ Diễm mới phát hiện, dưới bịt mắt, con mắt còn lại của Úc Chi có màu xanh biếc.

        Úc Chi chăm chú nhìn Hạ Diễm, tựa hồ như bị thiếu niên da trắng như tuyết trước mặt làm cho kinh ngạc, một hồi lâu sau vẫn chưa định thần lại được.

        Sau một lúc, Úc Chi cũng cảm thấy nhìn chằm chằm người khác như vậy rất không lễ phép, hắn ta lại nhìn về phía Lục Bỉnh Văn bên cạnh Hạ Diễm.

        Lục Bỉnh Văn vẫn như cũ, lạnh nhạt mà bình tĩnh đứng ở phía sau phu nhân nhà mình.

        Thấy Úc Chi vừa rồi nhìn chằm chằm vợ mình, hắn ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Úc Chi, nhẹ nhàng giơ ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc lên.

        Con rắn màu đen to lớn kia bò qua thân thể mấy người nọ, lại bò trở về bên cạnh Úc Chi.

        Dường như Úc Chi cũng cảm thấy bốn người này cực kỳ khó đối phó, hắn ta lại cùng quản gia nhà họ Trương trao đổi một chút.

        “Các vị, chúng ta phải thu dọn nơi này.” Quản gia nói, “Mời các vị Thiên sư ra ngoài sân chờ trước, Úc thiên sư muốn làm phép, có thể sẽ gây nguy hiểm, mời các vị ra ngoài cửa chờ trong giây lát. ”

        Hạ Diễm nói với Lục Bỉnh Văn: “Anh à, vậy chúng ta cũng đi thôi.”

        Hạ Diễm lướt qua người Úc Chi, thậm chí hắn ta còn loáng thoáng ngửi thấy mùi dừa nhàn nhạt trên người Hạ Diễm. Khí chất trên người cậu vừa trong trẻo vừa lạnh lùng vừa cao quý, giống như một đóa hoa nở rộ trên núi tuyết. Nhưng hương thơm trên người cậu lại vừa dịu dàng vừa trêu người, trong lúc nhất thời lại khiến cho Úc Chi thất thần.

        Trong sân ngập nắng, Hạ Diễm ngồi trên xích đu trong hoa viên.

        Cậu cúi người hái một đóa hoa hướng dương màu vàng cho Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “Anh à, anh đi đuổi ma trừ quỷ với em có cảm thấy nhàm chán không?”

        Lục Bỉnh Văn trầm giọng cười, nói: “Không.”

        Anh nhận lấy đóa hoa nho nhỏ trong tay Hạ Diễm, nói: “Anh đi cùng vợ thì sao nhàm chán được.”

        Trong lòng Hạ Diễm run lên, cậu nhẹ nhàng cười cong cong khóe mắt, nói: “Anh lại đây ngồi cùng em một lát đi.”

        Lục Bỉnh Văn ngồi xuống bên cạnh Hạ Diễm, cùng cậu chậm rãi đung đưa xích đu.

        Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người bọn họ, thậm chí trong nháy mắt đó Hạ Diễm như cảm thấy, Lục Bỉnh Văn cũng là một con người bình thường, cũng có nhiệt độ cơ thể ấm áp giống như cậu. Họ không đến đây để trừ tà, mà là để hẹn hò.

        Hạ Diễm hỏi: “Anh ơi, vì sao vị Úc thiên sư vừa rồi phải đeo bịt mắt?”

        Lục Bỉnh Văn nói: “Mắt âm dương của người bình thường, vừa có thể nhìn thấy quỷ lại vừa có thể nhìn thấy con người, đôi mắt xanh của thiếu niên kia là một con mắt âm, chỉ có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái, không thể nhìn thấy con người. Con mắt còn lại là mắt dương, chỉ có thể nhìn thấy con người. Chắc là ngày thường ngại vướng bận, cho nên mới đeo bịt mắt.”

        “Thì ra là như thế.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Thoạt nhìn hắn ta cũng rất lợi hại.”

        Hạ Diễm vừa dứt lời thì trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh, ngay sau đó Úc Chi bị một luồng khí đen đánh trúng, nặng nề bay ra ngoài cửa phòng, hắn ta che ngực lại, nôn ra một ngụm máu, cả sân viện bỗng náo loạn, ngay cả Lưu lão đạo cũng không còn bộ dáng cợt nhả như vừa rồi, ông nhíu mày, nói: “Ma vật này có chút đạo hạnh, không dễ đối phó!”

        Mấy thiên sư lớn tuổi ngồi thiền tại chỗ, bắt đầu mặc niệm tâm pháp, hình thành một luồng sương mù màu trắng trong suốt, đẩy luồng ma khí màu đen chậm rãi lui về trong phòng. Nhưng chỉ dựa vào kết giới này thì chỉ như bọ ngựa giữ xe, mắt thấy ma khí sắp tràn ra lần nữa, Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng vung tay lên, ma khí kia lại bị nhét trở về.

        Hạ Diễm nói: “Thật lợi hại!”

       Rốt cục Úc Chi cũng bình tĩnh trở lại, hắn ta ho khan vài tiếng, nói: “Là Thực Mộng Ma.”

        Vừa nghe là Thực Mộng Ma, vẻ mặt thiên sư ở đây ai nấy đều hoảng sợ.

        Lưu lão đạo nói: “Thực Mộng Ma sao lại đột nhiên hiện thân? Ma vật lợi hại như vậy, nếu trực tiếp công kích thì nhất định sẽ bị thương.”

        “Đúng vậy, chúng ta cũng không đối phó được, cáo từ!”

        “Cáo từ!”

        Cha mẹ Trương Vũ vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì ngã quỵ xuống đất không dậy nổi, bọn họ khóc không thành tiếng, “Cầu xin các người đừng đi, xin hãy cứu con trai tôi, nó còn nhỏ mà!”

        Trong viện vốn chật ních thiên sư, bây giờ chưa đầy hai phút đã bỏ chạy không còn bóng dáng ai.

        Nhưng đúng lúc này, đột nhiên Hạ Diễm nghĩ đến lớp học chuyên đề Thực Mộng Ma vừa rồi mình xem qua ở nhà.

        Ở phút thứ 20 của tiết thứ 5, giáo viên đã từng nói cách đối phó với Thực Mộng Ma, thực ra không cần phải dùng biện pháp cứng rắn, vẫn còn một phương pháp khác đó chính là tiến vào giấc mộng của nạn nhân, dẫn linh hồn bọn họ trở về nhân gian.

        Cha mẹ Trương Vũ thấy các thiên sư đã lần lượt rời đi mà Hạ Diễm vẫn không nhúc nhích, liền bò tới trước mặt cậu, túm lấy ống tay áo Hạ Diễm nói: “Thiên sư, cứu con tôi, xin hãy cứu lấy con tôi!”

        “Hai người đừng nóng vội.” Hạ Diễm nâng cha mẹ Trương Vũ dậy, “Sẽ có biện pháp thôi, trước tiên nói ngày sinh và tên của mấy người này cho tôi biết, tôi muốn ngày tháng và canh giờ chính xác, lại tìm hai cái ghế và gối tựa thoải mái một chút, sau đó khóa cửa phòng lại, sau khi bắt đầu làm phéo không được để cho bất cứ người nào đến gần chúng tôi.”

        Cha mẹ Trương Vũ vội vàng đồng ý, cùng cha mẹ mấy người khác nói ngày sinh và tên của mấy đứa nhỏ cho Hạ Diễm biết.

        Hạ Diễm nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh ơi, em muốn đi vào giấc mộng của bọn họ.”

        Lục Bỉnh Văn gật đầu nói: “Có thể thử một lần.”

        Vừa dứt lời, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn cùng nhau đi vào phòng, hai người ngồi trên cái ghế vừa mới đặt trước giường bốn thanh niên kia. Vừa nghe có người muốn mạo hiểm nhập mộng, những thiên sư vốn định rời đi đều vây quanh, đối với hai thanh niên lá gan lớn này có chút tò mò, Úc Chi cũng lau sạch vết máu trên khóe miệng mình, đi theo vào.

        Hạ Diễm dùng bút lông chấm vào nghiêm mực trên bàn, viết tên và ngày sinh của bốn người này lên giấy vàng, sau đó chắp hai tay lại, bắt đầu mặc niệm tâm pháp.

        Quanh người cậu tản ra linh khí màu trắng sáng, linh khí kia khiến cho cậu như tiên tử xuất trần, cũng làm cho người xem nhìn đến sửng sốt.

        Có người thấp giọng nói: “Thật là một thiếu niên tuấn tú.”

        “Nhưng phương pháp nhập mộng đã hơn hai mươi năm rồi không ai dùng qua, thiếu niên này có thể làm được không?”

        “Hai vị này khá lạ mặt, tôi chưa từng thấy qua hai người này……”

        Xung quanh không ngừng truyền đến tiếng xì xào bàn tán, Hạ Diễm nhắm hai mắt lại, nín thở ngưng thần, tiếp tục niệm khẩu quyết tâm pháp.

        “Khoan đã! Cậu muốn sử dụng phương pháp nhập mộng sao?” Úc Chi nhẹ nhàng đẩy Hạ Diễm một cái, “Nhập mộng pháp rất nguy hiểm, nếu như cậu cũng bị lạc trong mộng, vậy sẽ không ra ngoài được giống như bọn họ!”

        Nghe được lời của thiếu niên này, tầm mắt Lục Bỉnh Văn nhàn nhạt đảo qua bàn tay hắn ta đang chạm vào bả vai Hạ Diễm, thờ ơ nói: “Có tôi ở đây thì sẽ không có việc gì.”

        Úc Chi thu tay lại, nhíu mày lui ra sau một bước, tựa hồ có phần kiêng kỵ sự tồn tại của Lục Bỉnh Văn.

        Mới vừa rồi hắn ta phát hiện, dương nhãn của hắn có thể nhìn thấy Lục Bỉnh Văn, nhưng âm nhãn cũng có thể nhìn thấy Lục Bỉnh Văn.

        Đây thật sự là chuyện hết sức quỷ dị mà, đời này hắn ta chưa từng gặp qua tồn tại nào giống như Lục Bỉnh Văn cả.

        Trong nháy mắt cậu niệm xong pháp quyết, thân thể Hạ Diễm nhẹ nhàng tựa vào vai Lục Bỉnh Văn, mà ý thức của Lục Bỉnh Văn cũng theo Hạ Diễm đi vào giấc mộng mà bốn người này không ra được.

        Úc Chi trầm tư vài giây, cũng làm phép niệm khẩu quyết, đi theo hai người tiến vào mộng cảnh.

Hết chương 32.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 32

Ngày đăng: 4 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên