Chương 33: Ông Chồng Ma Quỷ Bảo Vệ Vợ ……
Lúc Hạ Diễm khôi phục lại thần trí thì thấy mình đang ở trong một khu rừng, cậu nằm trên một lớp lá cây, cây cối xung quanh cũng xào xạc rung động theo ngọn gió.
Mặt trăng lơ lửng giữa bầu trời đêm, có cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây bay qua đầu cậu rồi rơi xuống đất.
Sau một lúc mê mang, rốt cục Hạ Diễm cũng nhớ ra mình đang ở trong mộng cảnh của người khác, hết thảy mọi thứ xung quanh chỉ là ảo cảnh mà thôi.
Cậu nhìn xung quanh, phát hiện khung cảnh nơi này có chút quen mắt, hình như….. Nơi này chính là rừng cây nhỏ trước tòa thần miếu trong video phát sóng trực tiếp kinh khủng kia. Đi qua khu rừng này là có thể nhìn thấy cửa sau của ngôi đền.
“Lục Bỉnh Văn!” Hạ Diễm nhẹ giọng gọi hắn, “Anh có ở đây không”
Lục Bỉnh Văn không trả lời cậu.
Thấy Lục Bỉnh Văn hình như không có ở đây, không hiểu sao trong lòng Hạ Diễm có chút mất mát, cũng khẩn trương hơn so với lúc trước rất nhiều.
Cậu triệu hoán Mao Tiểu Quất ra, bảo Mao Tiểu Quất cùng mình đi về phía lối ra của rừng cây.
Mao Tiểu Quất lăn lộn trong rừng, nói: “Chủ nhân, nơi này lạnh quá.”
Hạ Diễm trấn an vỗ vỗ đầu Mao Tiểu Quất, suy nghĩ một lát, cậu lại bấm pháp quyết triệu hoán Mao Tiểu Hắc ra.
“Tiểu Hắc, Lục tiên sinh có ở chỗ này không?” Hạ Diễm hỏi, “Lúc tôi vừa mới vào mộng cảnh đã lạc mất anh ấy rồi.”
Mao Tiểu Hắc giải thích với cậu: “Thưa phu nhân, bây giờ ngài đang ở trong giấc mơ của Trương Vũ, tiên sinh đang liên kết tất cả các giấc mộng vào với nhau, sẽ sớm trở lại thôi.”
Mao Tiểu Hắc vừa dứt lời thì Lục Bỉnh Văn đã xuất hiện trước mặt Hạ Diễm, hắn nhếch khóe miệng, nói: “Phu nhân, em đang tìm anh à?”
Hai má Hạ Diễm ửng hồng, không hiểu sao lão lưu manh này có thể đem chuyện bình thường như vậy trêu người ta được nữa.
Lục Bỉnh Văn vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hạ Diễm, lại quay đầu nhìn về phía thiếu niên áo đen cách đó không xa, nói: “Úc thiên sư, cậu cũng đi theo?”
Úc Chi nhắm dương nhãn của mình trước, sau đó hắn ta nhìn chăm chú Lục Bỉnh Văn, lại mở dương nhãn ra. Một lát sau hắn ta không rối rắm nữa, mà nghiêm túc nhìn thần sứ của Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn.
Hắn ta trả lời: “Đến để cứu người.”
Hắn ta đi theo phía sau hai người khoảng mười thước, cùng con rắn lớn màu đen kia đi về phía trước, cũng không lên tiếng nữa.
Hạ Diễm lại bị con rắn lớn kia dọa sợ, cậu nhỏ giọng hỏi Lục Bỉnh Văn: “Úc thiên sư vào từ khi nào?”
“Vừa vào.” Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, “Đứa nhỏ này cũng có chút thiên phú. Nếu hắn ta nguyện ý đi theo, vậy cứ để đi theo đi. Dù sao thì mục đích của chúng ta cũng đều là cứu người mà.”
Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Anh à, anh vừa mới liên kết bốn giấc mộng của bọn họ lại với nhau hả? Vì sao cảnh tượng của chúng ta lại không có bất kỳ biến hóa nào vậy? Chẳng lẽ bốn người bọn họ có cùng một giấc mộng à?”
“Giấc mơ mà Thực Mộng Ma xây dựng cho bốn người bọn họ là như nhau, em có thể hiểu nôm na là bốn người khác nhau bị nhốt trong bốn cái hộp sắt giống nhau, và đồ trang trí trong mỗi chiếc hộp sắt đó cũng giống nhau. Khi bốn giấc mơ được liên kết với nhau, bốn người họ sẽ gặp nhau trong một chiếc hộp sắt.”
Lục Bỉnh Văn nhìn về phía thần miếu cách đó không xa, thần miếu bị một luồng hắc khí bao phủ, hắn nói: “Bây giờ, chiếc hộp sắt mà bọn họ đang ở chính là thần miếu giả này.”
Đúng lúc này, Úc Chi nãy giờ vẫn không lên tiếng lại đột nhiên mở miệng.
Hắn ta nhìn về phía mặt trăng lơ lửng trên không trung, nói: “Có sương mù, mộng ma đã phát hiện ra chúng ta.”
Hạ Diễm cũng theo ánh mắt của hắn ta nhìn lại, phát hiện mặt trăng vừa rồi còn vô cùng sáng tỏ, bây giờ đã bị một tầng sương mù che khuất, không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, thậm chí viền mặt trăng còn có chút đỏ.
Lục Bỉnh Văn nói: “Trước khi mặt trăng hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, chúng ta phải mang những người này trở lại.”
Hạ Diễm gật gật đầu, mấy người đã đi tới cuối rừng cây, con rắn to bóng loáng của Úc Chi dường như biết Hạ Diễm sợ mình, nó cứ vặn vẹo bò ngoằn ngoèo theo sau Hạ Diễm, bước chân Hạ Diễm càng ngày càng nhanh vì bị rắn đuổi theo, cậu lại không dám quay đầu lại.
Mao Tiểu Quất dừng lại, chắn trước mặt con rắn, nói: Con rắn này, đuổi theo chủ nhân của ta làm chi?!”
Con rắn ngẩng đầu, nó mở miệng giải thích, nhưng thanh âm lại không hung dữ lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nó vô tội nói: “….. Tại ta thấy chủ nhân của ngươi có hơi sợ ta, vậy nên ta đuổi theo để nói cho cậu ấy biết, ta tên là Ti Ti….. Ti Ti không cắn người đâu……”
Hạ Diễm:…… Đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu là sao nhỉ?!
Lúc này, một góc mặt trăng đã trở nên đỏ tươi, trong đêm khuya tĩnh lặng thế này, thật đúng là làm cho người ta sợ hãi.
“Trong mộng cảnh, thời gian là sự tồn tại rất hư ảo, người vào mộng rất dễ bị lạc ở chỗ này.” Úc Chi trầm giọng nói, “Nếu như chúng ta lạc lối, Thần Sứ của chúng ta cũng sẽ biến mất.”
Đoàn người đi tới cửa sau của thần miếu, hai con sư tử đá uy vũ dựng lên trước cửa. Lúc này Hạ Diễm mới phát hiện, thần miếu ở nơi này không rách nát như trong video livestream, không có cỏ dại mọc um tùm khắp nơi, mà giống như vừa được tu sửa lại toàn bộ vậy.
Cửa sau của ngôi miếu được xây theo hình vuông, dọc theo trục trung tâm, từ sau đến trước tòa thần miếu này lần lượt được chia thành hậu điện, thần điện, sảnh hành lễ, cổng nghi lễ, cửa trước, tất cả các tòa nhà đều đối xứng, mở bất kỳ một cánh cửa nào cũng có thể nhìn thấy vị trí của tất cả các tòa nhà bên trong.
Hạ Diễm vừa định bước chân vào cánh cửa thì lại nghe thấy hai tiếng sư tử gầm, ngay sau đó, sư tử đá ở cửa đột nhiên biến thành hai con sư tử đen, chúng nhanh chóng nhào tới chỗ Hạ Diễm.
Nói thì chậm nhưng mọi thứ diễn ra lại rất nhanh, con rắn lớn màu đen bỗng trở nên to lớn trong nháy mắt, nó há to miệng nuốt chửng hai con sư tử đá kia vào bụng.
“Ti Ti, mày không thể ăn! Úc Chi niệm pháp quyết, “Thái thượng lão quân, lập tức nghe lệnh, phá!”
Hai con sư tử đá lập tức hóa thành một làn khói bay đi theo gió, sau khi con rắn đen biển nhỏ trở lại thì lướt tới bên cạnh Hạ Diễm, nói: “Cậu đừng sợ, sờ ta thử xem, sờ thử đi, sờ thử đi mà!”
Con rắn đen to lớn nhiệt tình vô cùng, Hạ Diễm mạnh dạn nhẹ nhàng sờ sờ đầu rắn một cái, sau khi chạm vào rồi nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, cậu nói: “….. Vừa rồi, cảm ơn mày.”
Con rắn vui vẻ uốn éo, lại bò trở về bên cạnh chủ nhân của mình, nhỏ giọng nói với Úc Chi: “Chủ nhân chủ nhân, cậu ấy sờ ta rồi!”
Úc Chi chăm chú nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Hạ Diễm phía trước, nói: “Đừng dọa người ta.”
Cuối cùng ba người cũng bước qua cánh cửa thứ nhất, cùng nhau đứng ở trong viện, nơi bốn thiếu niên kia đã tới.
Trong sân viện không có ánh sáng vì sương mù đã bao phủ mặt trăng.
Lục Bỉnh Văn búng tay một cái, tất cả đèn treo trong viện đều bật sáng. Đèn lồng hình thỏ, đèn hình hổ, đèn hình cá chép, chúng nhẹ nhàng chậm rãi xoay tròn, khiến khoảng sân bỗng trở nên náo nhiệt như tết nguyên đán.
Đúng lúc này, Hạ Diễm nghe được tiếng kêu cứu rất nhỏ.
“Cứu, cứu tôi!” Có giọng nam tuyệt vọng hét lên, “Các người có phải là người không? Cứu tôi, cứu tôi với!”
Giọng nói của Trương Vũ truyền đến từ phía sau hậu điện, nghe được tiếng kêu cứu của cậu ta, Úc Chi đi vào hậu điện trước, sau đó tìm kiếm tung tích Trương Vũ ở chung quanh, cuối cùng cũng tìm được cậu ta đang suy yếu dưới gầm giường, hắn ta kéo thanh niên này ra trước.
Trương Vũ giống như kinh hãi quá độ, cậu ta nhìn Úc Chi một chút, lại nhìn về phía Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn, hỏi: “Hai người là ai? Các người có phải là cảnh sát không?”
“Chúng tôi là thiên sư cha mẹ cậu mời đến cứu các cậu ra ngoài.” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Trương Vũ, bây giờ cậu đang ở trong mộng, đây không phải là thế giới thực.”
“Khó trách….” Rốt cục Trương Vũ cũng không nhịn được nữa, khóc rống lên, “Khó trách nơi này không có ban ngày. Trời ở đây sẽ không bao giờ sáng, xung quanh không có âm thanh, tôi cũng không cảm thấy đói, cũng không thể tìm được bạn bè mình, nhưng ….. Có một thứ, thứ đó có thể bay, thứ đó vẫn luôn tìm kiếm tôi, tôi không ra được thần miếu này, vậy nên phải trốn chui trốn nhủi, không ngừng thay đổi chỗ trốn……”
Ngón tay Lục Bỉnh Văn đặt lên mi tâm Trương Vũ, nhìn ánh sáng trắng yếu ớt ở giữa mi tâm cậu ta, lại kéo bức tượng Phật bằng ngọc thạch bị nứt trên cổ Trương Vũ ra, nói: “Hửm? Hóa ra là như vậy.”
Úc Chi nói: “Cậu cũng coi như may mắn, không bị đưa đến thần miếu, cho nên thần trí vẫn còn tỉnh táo. Nhưng bạn bè của cậu thì lại không may mắn như vậy, ba người bọn họ có lẽ là đang ở trong ngôi đền màu đỏ trước mặt.”
Thần điện màu đỏ là chủ điện của thần miếu này, trước điện treo một tấm biển “Long thần điện”, bên cạnh thần điện còn treo một con “Rồng” đang giương nanh múa vuốt, nhưng con rồng này lại không có sừng, nhìn cái đầu trụi lủi của nó trông vô cùng quỷ dị.
Trương Vũ run rẩy, nói: “Nhưng cửa chính thần điện này không khóa, tôi đã chạy tới chạy lui ở chỗ này mấy vòng rồi, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ.”
“Bởi vì bọn họ tâm cam tình nguyện đọa lạc.” Lục Bỉnh Văn nói, “Bọn họ bị mê hoặc, cho nên không muốn đi ra.”
Lục Bỉnh Văn vừa dứt lời, đèn lồng xinh đẹp bên ngoài sân đột nhiên tắt hết.
Bốn phía trở nên tối đen, giọng Trương Vũ run rẩy vang lên, cậu ta nói: “Xong rồi, xong rồi, thứ kia lại tới….”
Cửa sau vừa rồi bị đẩy ra, bây giờ lại “rầm” một tiếng đóng lại, mà cửa lớn thần điện trước mặt bọn họ lại vang lên tiếng “Kẽo kẹt” rồi bị đẩy ra, ngay sau đó, một sinh vật giống như rồng mà không phải rồng vừa rồi ở chủ điện màu đỏ kia đã phi thân bay xuống, nó hóa thành một thiếu niên áo đỏ trông có hơi tà khí.
Thiếu niên kia cầm quạt xếp nhẹ nhàng phe phẩy, y cười khẽ nói: “Các ngươi đều là người đến bái kiến ta sao?”
Y ngồi trên ghế thái sư ở phía trước ngôi đền, vừa phe phẩy quạt vừa nói: “Ta có thể rộng lượng tha thứ cho sự vô lý này của các ngươi, miễn là các ngươi quỳ xuống lạy ta, ta sẽ phù hộ cho các ngươi.”
Úc Chi tức giận, nói: “Một con ma vật như mày mà muốn thành thần, thật hoang đường!”
Hạ Diễm có chút khẩn trương, lòng bàn cậu đổ đầy mồ hôi, nhưng Lục Bỉnh Văn đã nhéo nhéo lòng bàn tay cậu trấn an, hắn gọi: “Mao Tiểu Hắc.”
“Vâng!”
Mao Tiểu Hắc đột nhiên biến lớn, nó vươn chân phải lên đạp xuống mặt đất.
Trong nháy mắt, mặt đất chấn động kịch liệt, giống như động đất vậy, mà Hạ Diễm cũng phát hiện ra cảnh tượng nơi này lại thay đổi.
Những chỗ trang trí trong thần điện bỗng trở nên mỏng manh yếu ớt không chịu nổi, có chỗ còn đang nhẹ nhàng rung lắc, có một số thứ đã bay ra, bay bay giữa không trung, khiến cho hình ảnh trước mắt Hạ Diễm bỗng trở nên hoang đường và quỷ dị vô cùng.
Mao Tiểu Quất cũng làm như vậy, sau khi biến thành mèo lớn khổng lồ, nó vươn móng vuốt ra hung hăng đập mạnh xuống mặt đất một cái.
Lần này lại làm cho tấm biển “Long Thần Điện” treo trên cao trong thần điện trực tiếp rơi xuống, Lục Bỉnh Văn nhướng mày nói: “Ngươi nói mình là thần, nhưng mộng cảnh làm ra cũng chỉ được như thế, không chịu nổi một kích.”
Người thanh niên áo đỏ kia như thể bị chọc giận, quanh người y hiện lên một luồng ma khí, y cười to, nói: “Vậy các ngươi vào cung điện của ta xem một chút đi.”
Con rắn màu đen của Úc Chi muốn bò vào trong điện, nhưng vừa bò vào cửa thì bị một tầng kết giới màu đen đánh bay ra ngoài, nó nặng nề rơi bịch xuống chỗ chân Hạ Diễm, mà thế giới bên ngoài điện cũng bắt đầu sụp đổ nhanh chóng, gạch ngói trong tòa nhà bay lên, cây cối trong rừng cây cũng bay lơ lửng giữa không trung, ngay cả mặt trăng đỏ như máu treo trên cao kia cũng sắp rơi xuống.
Con rắn lớn ngã đến đầu váng mắt hoa, Hạ Diễm đau lòng sờ sờ đầu nó, con rắn bự lập tức thẹn thùng uốn éo thân thể: “Ti Ti không đau….”
Mao Tiểu Quất tức giận đẩy con rắn ra, nói: “Chủ nhân sờ sờ ta này!”
Hạ Diễm đành phải sờ sờ từng con một rồi nói: “Miêu Miêu ngoan.”
Úc Chi là người đã có chứng chỉ thiên sư rồi mà cũng cảm thấy kỳ quái với kết giới màu đen trước mặt, hắn ta hỏi: “Đây là gì?”
Hạ Diễm nhíu mày suy nghĩ một lúc, từ kho trí nhớ trong đầu lấy ra một khối bảo thạch lấp lánh.
“Đây là tầng thứ hai của mộng cảnh.” Hạ Diễm nói, “Tên giả mạo thần linh này lúc kiến tạo hộp mộng đã tạo ra một kết giới phòng hộ, giống như phía sau một cửa ải còn có một cửa ải khác vậy, vị trí chúng ta đang đứng là mộng cảnh tầng thứ nhất, mà cung điện của tên giả mạo thần linh kia chính là mộng cảnh tầng thứ hai. Muốn cứu ba người kia thì nhất định phải tiến vào mộng cảnh tầng thứ hai.”
Lục Bỉnh Văn gật gật đầu nói: “Không sai, bây giờ mộng cảnh tầng thứ nhất đã bắt đầu sụp đổ, một là chúng ta mang theo Trương Vũ đi ra ngoài, hai là tiếp tục cứu người. Nhưng nếu bây giờ đi ra ngoài thì ba người kia có thể sẽ bỏ mạng ở nơi này.”
Úc Chi Giống như học sinh ưu tú lần đầu tiên gặp phải bài toán không biết giải, hắn ta hỏi: “Vậy chúng ta làm sao để đi qua được kết giới vững chắc này?”
Mộng cảnh tầng thứ nhất nhanh chóng sụp đổ, dưới chân mọi người cũng nứt ra một cái hố lớn.
Trước khi giấc mộng sụp đổ, họ phải đi ra ngoài, nếu không họ sẽ bị mộng cảnh nuốt chửng, thời gian của bọn họ không còn nhiều nữa.
Dường như Hạ Diễm nghĩ tới cái gì đó, lúc này cậu bấm một pháp quyết, triệu hoán môn linh ra.
Môn linh có đôi chân dài mảnh khảnh là một tên mang chứng sợ xã hội, vừa xuất hiện đã chạy vòng quanh khắp viện một vòng, còn chạy rất nhanh.
Hạ Diễm đuổi theo cánh cửa mâys bước, trấn an nó: “Mày đừng sợ, đừng chạy!”
Úc Chi khiếp sợ nhìn môn linh chỉ có ghi chép trong sách cổ, hắn ta nhìn Hạ Diễm không thể tin được, hỏi: “Hạ Diễm, cậu… Cậu có thể triệu hoán môn linh ra ngoài?”
Phải biết rằng, môn linh này đã mấy ngàn năm rồi không ai triệu hoán ra được.
Hạ Diễm túm lấy cánh cửa đang chạy, cuối cùng cánh cửa kia cũng dừng lại, nó có chút lúng túng dừng lại rồi đứng yên trước thần điện.
Hạ Diễm thở hổn hển, nói: “Có lúc được có lúc không được. Trên sách cổ có nói, muốn mở môn linh đi đến hai giới âm dương thì nhất định phải có chìa khóa, nhưng nếu là thời không bình thường thì lại khác, nó có thể mở cửa theo tâm tình chủ nhân, tương đương với một cánh cửa có thể tùy ý mở. Tôi nghĩ về mặt vật lý thì hai tầng giấc mơ này là hai không gian và thời gian khác nhau, có lẽ linh môn này có thể giúp chúng ta.”
“Không sai, không phải tất cả cảnh tượng đều cần chìa khóa mở.”
Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, lại thêm mấy phần thưởng thức Hạ Diễm.
Lục Bỉnh Văn cho rằng mỹ mạo của Hạ Diễm chính là một loại thiên phú, nhưng bây giờ xem ra, tính cách lâm nguy không loạn và tri thức trong cái đầu nhỏ này của cậu mới là kho báu quý giá.
Hạ Diễm nhắm mắt lại, quanh người cậu phát ra luồng ánh sáng trắng trong suốt, cậu nhẹ giọng nói: “Ngũ tinh trấn thải, quang chiếu huyền minh. Thiên thần vạn thánh, hộ ngã chân linh, sở tại chi xử, vạn thần phụng nghênh, cửa ta tùy ý mở, lập tức tuân lệnh!”
Một giây sau khi cậu đọc xong pháp quyết, môn linh mở cửa ra, kết nối hai tầng mộng cảnh lại thành một.
Hạ Diễm đẩy cửa ra, nói: “Đi thôi!”
Hành động mở cửa đã hoàn toàn chọc giận tên giả mạo thần thánh mặc áo đỏ kia, mộng cảnh tầng thứ nhất đã sụp đổ, ngay cả mặt trăng treo trên cao cũng nhanh chóng rớt xuống dưới. Ngay khi núi lở đất nứt, đoàn người mang theo Trương Vũ phi thân qua cánh cửa kia, tiến vào mộng cảnh tầng thứ hai do tên giả mạo thần thánh kia tạo nên, mấy khối đá từ ngoài cửa bay vào, trong phút chốc đã hóa thành bụi phấn.
Bước vào thần điện chính, Hạ Diễm liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lỵ Lỵ đang nhảy múa vũ điệu thiên nga.
Lỵ Lỵ mặc một bộ đồ múa ba lê xinh đẹp, cô đang xoay tròn giữa trung tâm điện thờ, bên cạnh còn vang lên tiếng nhạc cổ điển tao nhã.
Trương Vũ thấy thế thì khiếp sợ nói: “Sao lại….. Vì trong một vụ tai nạn xe cộ, mẹ Lỵ Lỵ đã qua đời, còn cô ấy thì gặp vấn đề với gân chân, vậy nên đã không thể nhảy múa được nữa.”
Lỵ Lỵ mỉm cười say mê, cô dừng lại và nói với Trương Vũ: “Trương Vũ, tôi vừa cầu nguyện với Chúa, hy vọng tôi có thể nhảy múa lại một lần nữa, cậu nhìn này, Chúa đã đáp lại lời cầu nguyện của tôi, tôi có thể nhảy múa lại một lần nữa.”
Trương Vũ cuống quít lắc đầu, cậu ta tiến lên nắm lấy tay Lỵ Lỵ, nói: “Lỵ Lỵ, cậu tỉnh táo lại một chút, chúng ta đang nằm mơ!”
Lỵ Lỵ vừa rồi còn dịu dàng xinh đẹp, bây giờ lại đột nhiên thay đổi thần sắc, cô đẩy Trương Vũ ra, hung ác nói: “Nhân sinh không phải cũng chỉ là một giấc mộng thôi sao? Tôi không có được tất cả những gì tôi muốn trong giấc mơ đó thì bây giờ tôi tiếp tục sống trong giấc mơ này, Trương Vũ, cậu giàu có nhiều tiền, nhưng cậu sống có hạnh phúc không?”
Vừa dứt lời, cô nhẹ giọng nói với khoảng không trước mặt: “Mẹ, con nhảy đẹp chứ?”
Trương Vũ bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Đừng ngu ngốc nữa, dì đã qua đời rồi, đây không phải là dì thật sự, cậu cũng không phải đang nhảy múa thật sự, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ chết càng sớm hơn!”
Lỵ Lỵ không vì lời nói của cậu ta mà ngừng lại, cô vẫn tiếp tục nhảy múa trong thần điện trống rỗng.
Ở phía bên kia, cậu thanh niên mập mạp làm cameraman tên Đại Ngô đang cầm một chiếc máy bay lắc lư cơ thể qua lại, trên mặt cậu ta cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc, nói: “Anh Vũ, tôi đã vượt qua vòng kiểm tra sức khỏe phi công rồi, tôi đang huấn luyện! Tôi không giỏi lắm!”
Trương Vũ không biết nói gì, cậu ta quay đầu lại nói với Hạ Diễm: “Đại Ngô muốn trở thành một phi công, nhưng cậu ấy không vượt qua được đợt kiểm tra sức khỏe.”
Trương Vũ lại nhìn về phía Tiểu Tôn ở trong góc, Tiểu Tôn mặc một bộ tây trang lịch lãm, trên tay cậu ta đang cầm micro, nói: “Cảm ơn các vị đã ủng hộ, IPO của tập đoàn Thập Tinh đã thành công, Tiểu Tôn tôi khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, đã tạo ra một đế chế kinh doanh thuộc về mình. Đứng bên cạnh tôi là người yêu đã cùng tôi vượt qua những lúc khó khăn, cảm ơn cô ấy đã luôn ở bên cạnh đồng hành cùng tôi!”
“Trước đây Tiểu Tôn có mối tình đầu, nhưng cậu ấy học quá kém, ngay cả trung học cũng không thi đậu, người nhà cô gái kia vốn không muốn con gái mình yêu sớm, lại nhìn đức hạnh của cậu ta, ăn chơi trác táng này nọ, khiến bọn họ càng thêm phản đối.” Trương Vũ nói, “Tên ma đầu này đã nhắm chuẩn vào những điều thương tâm nhất trong lòng bọn họ, cố ý mê hoặc lòng người!”
Hạ Diễm giật mình, nhìn những người trẻ tuổi đang mơ màng này, thầm nghĩ đây đại khái chính là nguyện vọng mà mọi người không thể thực hiện được.
Trương Vũ nhìn tình huống của bạn bè trước mắt, vô lực quỳ xuống mặt đất, nói: “Tôi cũng biết tất cả mọi người đều có chuyện không vui, nhưng cầu xin các cậu, hãy tỉnh lại đi, nếu không tỉnh lại thì chúng ta sẽ không thể nào vui vẻ cùng nhau, cũng không gặp được người nhà của mình nữa, cầu xin các cậu, xin hãy tỉnh táo lại đi!”
Tên giả mạo thần thánh mặc áo đỏ cười to xuất hiện trong điện, thấy Trương Vũ vẫn còn thần trí, y nhẹ nhàng vung tay lên, làm cho bùa hộ thân trên người Trương Vũ hoàn toàn vỡ vụn.
Ánh mắt Trương Vũ lập tức trống rỗng, cậu ta bày ra tư thế của nhà vô địch thể hình, cười nói: “Anh là nhà vô địch thể hình! Ai dám nói tôi là giá đỗ phú quý nữa!”
Đúng lúc này, thiếu niên áo đỏ lại một lần nữa xuất hiện trong thần điện.
“Trên đời này ai cũng muốn có một giấc mộng đẹp.” Tên giả mạo thần thánh mặc áo đỏ lại tiến đến trước mặt Úc Chi, “Ngươi không muốn trở người bình thường sao? Ngươi không có hối tiếc gì về đôi mắt của mình sao?”
Từng đợt ma khí tiến vào thân thể Úc Chi, trong nháy mắt đó Úc Chi đã biến thành một đứa trẻ.
Đôi mắt màu lam của hắn ta cũng từ từ biến thành màu đen, ngơ ngác nhìn tên giả mạo thần thánh mặc áo đỏ nọ, còn nhẹ nhàng kéo ống tay áo tưởng tượng, nói: “Cha mẹ, chúng ta về nhà thôi.”
Hạ Diễm thấy hắn ta cũng muốn lạc lối, vội vàng tiến lên phía trước lắc lắc bả vai hắn ta, nói: “Úc thiên sư, tất cả đều là giả!”
Theo linh lực của Úc chi tiêu tán, thần sứ của hắn ta cũng chậm rãi biến mất.
Nhưng tên giả mạo thần thánh kia cũng không có ý định buông tha cho bất cứ một người nào, y bay đến trước mặt Hạ Diễm, vô cùng hứng thú nói: “Ngươi có xuất thân phú quý, từ nhỏ đã học hành thuận lợi, diện mạo xuất chúng, được ngàn vạn sủng ái, nhưng ngươi…… Thân thể gầy yếu, khi còn nhỏ thiếu chút nữa đã chết, thật vất vả lắm mới sống sót, lại không ngừng bị yêu ma quỷ quái quấy rầy, ngươi không muốn mơ một giấc mộng không có quỷ sao? Hoặc là mơ trở thành một người khỏe mạnh bình thường cũng được?”
Một luồng ma khí vờn quanh thân thể Hạ Diễm, Hạ Diễm vốn muốn lắc đầu, cậu muốn nói cho tên ma vật này biết mình cũng không có nhiều tiếc nuối như vậy, cậu rất yêu bản thân mình, cũng rất yêu cuộc sống trước mắt của mình.
Nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được, thân thể cũng càng ngày càng lạnh, giống như bị rơi vào đầm lầy vậy.
Mao Tiểu Quất lo lắng dùng đầu lưỡi liếm liếm tay cậu, nhưng như thế cũng không giúp được gì, thân thể Tiểu Quất cũng dần dần trở nên trong suốt.
Nhưng vào lúc đó Lục Bỉnh Văn đã cầm tay Hạ Diễm.
Hắn dùng linh lực màu lam bao lấy thân thể Hạ Diễm, cũng dần dần làm nóng thân thể cậu.
“Anh ơi!”
Hạ Diễm mơ mơ màng màng nhìn Lục Bỉnh Văn một cái rồi ngã vào trong ngực hắn.
Mấy người bị tên giả mạo thần thánh mặc áo đỏ mê hoặc tâm trí cũng chậm rãi ngủ thiếp đi dưới sức mạnh linh lực của Lục Bỉnh Văn, bọn họ tiến vào tầng mộng cảnh thứ ba do Lục Bỉnh Văn tạo ra cho bọn họ, trong tầng mộng cảnh đó, bọn họ không còn bị Mộng Ma quấy nhiễu nữa.
Hạ Diễm ngủ trong lòng Lục Bỉnh Văn, hàng mi dài cong vút đen nhánh, giống như một con búp bê xinh đẹp vậy.
Lục Bỉnh Văn ôm Hạ Diễm, hắn nhếch khóe miệng nói với tên giả mạo thần thánh kia: “Ngươi nói ngươi là thần, vậy ngươi thử nói xem, ta muốn mơ thấy cái gì?”
Qua một lúc lâu sau, tên giả mạo thần thánh mặc áo đỏ kia mới khó hiểu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Ngươi…… Ngươi không phải là con người?!”
Ác ma ngàn năm sức mạnh vô địch, hắn không cần ngủ, cũng không có mộng.
Những gì hắn muốn đều sẽ đạt được trong thế giới này.
Lục Bỉnh Văn xoay chiếc ngọc của mình, quan ấn Phong Đô Đại Đế chiếu trên mặt đất đen kịt, hình thành nên một đạo kết giới màu lam đậm.
Tên giả mạo thần thánh mặc áo đỏ lui về phía sau một bước: “Ngươi là…… ngươi là Minh Chủ!”
Lục Bỉnh Văn khẽ mỉm cười, nghịch chuỗi bạch ngọc trên tay mỹ nhân ngủ trong lòng mình, hắn nói: “Sao mãi đến bây giờ mới nhận ra ta? Tám trăm năm trước ta đã xử lý hết cả ổ ma vật của các ngươi một lần, ta còn thuận tiện cầm theo cả bảo vật như Liên Tâm Châu. Bây giờ ta mới kết hôn không lâu, đem bảo vật này của các ngươi tặng cho phu nhân của ta, phu nhân ta rất thích, còn phải cảm ơn tổ tông của ngươi.”
Lục Bỉnh Văn vươn tay vào khoảng không trước mặt, một thanh trường kiếm màu xanh nhạt bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Quanh người hắn bỗng tuôn ra tầng tầng lớp lớp tơ lụa màu đen, tơ lụa kia giống như có sinh mệnh, nhắm thẳng hướng tên giả mạo thần thánh kia lao tới, tên giả mạo thần thánh kia hoảng sợ, y liên tục lui về phía sau, nhưng lại không tìm được chỗ nào để trốn.
“Phu nhân ta có gì tiếc nuối thì tìm ta nói chuyện là được, sao còn phải nằm mơ?”
Lục Bỉnh Văn nhàn nhã như đi trong sân vắng, hắn không chút hoang mang lau lưỡi kiếm dài của mình, từng bước tiến tới gần tên ma vật kia.
“Dục vọng của ngươi chính là thiếu niên này! Người và quỷ làm sao có thể kết hôn được, ngươi làm sao biết mình không phải đang nằm mơ?!”
Tên giả mạo thần thánh kia nghiến răng nghiến lợi, y muốn ra sức đánh một đòn cuối cùng, nhưng ngay khoảnh khắc y phi thân đã bị thanh trường kiếm màu lam của Lục Bỉnh Văn đâm thẳng vào tim.
“Ngay cả Bạch Tư Dã thấy ta cũng phải bỏ chạy, ngươi cũng lớn gan thật, đúng là…… Không biết sợ là gì.”
Lục Bỉnh Văn lạnh lùng liếc mộng ma một cái, sau đó đá một cước văng cửa thần điện ra ngoài, mộng cảnh vốn vẫn là đêm tối đột nhiên bị ánh sáng bao phủ, chân thân Thực Mộng Ma bại lộ dưới ánh sáng, nó hóa thành một sinh vật màu đen như cá trích, không ngừng lăn lộn trên đất.
“Thần yêu thương và che chở cho con người, còn ngươi thì ghen tị với con người, vậy sao ngươi có thể là thần được?”
Một tay Lục Bỉnh Văn ôm vợ, một tay cầm trường kiếm chém vào khoảng không trước mặt, trực tiếp xé mộng cảnh thành hai nửa, ngay khoảnh khắc ánh sáng màu lam kia lao tới, Thực Mộng Ma thét chói tai rồi hóa thành tro tàn. Mà bộ đồ trắng trên người Lục Bỉnh Văn ngay cả một hạt bụi cũng không dính phải, hắn sải bước đi về phía mộng cảnh của Hạ Diễm.
Hết chương 33.