Chương 37: Hẹn Hò Lãng Mạn Với Ông Chồng Ma Quỷ……
Sau một hồi mây mưa, Lục Bỉnh Văn bế Hạ Diễm ra khỏi phòng tắm.
Hắn đổi cà vạt bịt kín mắt Hạ Diễm thành bịt mắt mềm mại, lại thay cho Hạ Diễm một bộ áo ngủ màu xám bạc. Cổ áo ngủ lỏng lẻo, màu sắc càng làm nổi bật thêm làn da trắng như tuyết của Hạ Diễm.
Lục Bỉnh Văn thưởng thức mỹ mạo của vợ, lại đặt tay lên bụng Hạ Diễm, hỏi: “Em no rồi?”
Bụng Hạ Diễm trắng nõn săn chắc, vòng eo nhỏ hết sức mê người.
Thân thể cậu bị bàn tay lạnh lẽo của ông chồng ma quỷ sờ soạng đến phát run, cậu vội vàng bắt lấy tay Lục Bỉnh Văn lại, nhẹ giọng nói: “Anh à, thời gian song tu tốt đẹp đã kết thúc, đừng nói mấy lời kỳ quái như vậy nữa.”
Nói xong thì đeo phone tai mèo lên, tựa người vào gối nghỉ ngơi, suốt mười phút không nói chuyện với Lục Bỉnh Văn.
Lục Bỉnh Văn biết vừa rồi mình bắt nạt vợ hơi quá tay, bây giờ vợ giận không thèm để ý đến hắn, vậy nên đã đi vào phòng bếp nấu cơm, lại lấy đũa gắp từng cái xương cá trong món cá trích sốt chanh ra.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn đến phòng ngủ gọi vợ xuống ăn tối. Hạ Diễm vốn không nhìn thấy hắn, cũng không nghe thấy tiếng bước chân vì cậu đang đeo phone. Lục Bỉnh Văn đi vào phòng ngủ mà cậu cũng không hề phát hiện.
Mãi đến khi được Lục Bỉnh Văn ôm vào lòng, Hạ Diễm mới cười rộ lên, nói: “Đợi đến mùa đông thì phải làm sao bây giờ?”
Giọng nói của Hạ Diễm rất trong trẻo và lạnh lùng, nhưng khi cười rộ lên lại rất dịu dàng. Lục Bỉnh Văn rất thích giọng nói của cậu, nhưng hắn còn thích nụ cười của Hạ Diễm hơn.
Hắn tháo phone tai mèo của Hạ Diễm ra, đeo vào tai mình, nói: “Đang nghe cái gì mà nghiêm túc như vậy?” Trong tai nghe của Hạ Diễm không phải là âm nhạc, cũng không phải truyện audio, mà là…. Sách nói của cơ khí công trình. Lục Bỉnh Văn hoàn toàn không nghĩ tới Hạ Diễm lại đang nghe cái này. Đúng là, thành công của những sinh viên xuất sắc cũng không phải ngẫu nhiên, dường như mỗi phút mỗi giây của bạn nhỏ Hạ Diễm đều được tận dụng triệt để.
“…… Em không mệt à?”
Hạ Diễm lắc lắc đầu, nói: “Bởi vì anh vừa mới làm cho em bối rối, vậy nên em cần nghe một chút gì đó để mình bình tĩnh lại. Lục Bỉnh Văn cong khóe môi, nói: “Vì sao lại bối rối?”
Hạ Diễm không trả lời hắn mà xoay người làm nũng: “Eo mỏi quá, anh nhéo nhéo cho em đi.”
Bàn tay lạnh lẽo của Lục Bỉnh Văn nhẹ nhàng ấn ấn lên thắt lưng Hạ Diễm, thân thể Hạ Diễm khẽ run rẩy, cậu nói: “…. Anh nhẹ một chút.” Lục Bỉnh Văn không nặng không nhẹ ấn thêm mấy cái nữa, Hạ Diễm thoải mái “hừ hừ” mấy tiếng, thanh âm tựa như móng vuốt mèo con cào cào vào lòng Lục Bỉnh Văn. Hắn thu tay về, thầm nghĩ, nếu mình ấn tiếp, có khi bữa trưa của Hạ Diễm sẽ biến thành bữa tối.
Hắn ôm Hạ Diễm đến phòng, sau đó cho Hạ Diễm uống một ít nước, hắn nói: “Em muốn ăn gì cứ nói cho anh biết.”
Hạ Diễm bị hắn ôm tới ôm lui đã rất xấu hổ rồi, cậu cầm cốc nước rồi nói: “Anh ơi, em có thể cầm cốc được mà, em tự uống được.”
Có lẽ vì Lục Bỉnh Văn đang ở đây, nên mặc dù trước mắt Hạ Diễm là một mảnh tối đen như mực, Hạ Diễm cũng không thấy có ảnh hưởng gì nhiều.
Nhưng đối với Lục Bỉnh Văn thì cậu vẫn cực kỳ lễ phép như cũ, chỉ có lúc ở trên giường với Lục Bỉnh Văn thì cậu mới có vẻ mất khống chế. Còn những lúc khác, Hạ Diễm vẫn duy trì sự bình tĩnh và tao nhã của mình.
Lục Bỉnh Văn nhìn Hạ Diễm, lại dùng đũa gắp cho cậu một miếng cá, hắn nói: “Em nếm thử đi.”
Bóng tối không chỉ có thể khuếch đại xúc giác, mà dường như ngay cả vị giác cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Lục Bỉnh Văn múc canh ra thổi, lại đút cho Hạ Diễm hai muỗng canh hàu biển, cái gì Hạ Diễm cũng đều ngoan ngoãn ăn hết.
“Nóng không?”
“Không nóng.”
Lúc đầu Hạ Diễm còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau đó phát hiện lão quỷ Lục Bỉnh Văn này đối với cậu rất kiên nhẫn, vậy nên cậu đã nói: “Anh à, em còn muốn ăn cá.”
“Được.” Lục Bỉnh Văn cười khẽ, “Muốn ăn cái gì thì nói với anh là được rồi.” Chờ Hạ Diễm ăn xong bữa trưa, Lục Bỉnh Văn còn dùng khăn giấy giúp cậu lau miệng.
Hạ Diễm muộn màng nhận ra, hình như Lục Bỉnh Văn rất hưởng thụ quá trình chăm sóc cậu.
Lúc này, mẹ Hạ gọi video call tới, Lục Bỉnh Văn thấy bộ dáng Hạ Diễm bây giờ không tiện để cho ba mẹ cậu thấy, vậy nên hắn đã thay Hạ Diễm tắt hình ảnh, chỉ để thành cuộc gọi thoại bình thường, còn để loa ngoài.
“Diễm Diễm, con đã mua vé về nhà cho kỳ nghỉ lễ sắp tới chưa?” Cố Liên dịu dàng nói, “Hôm nay mẹ và ba con đi mua rau củ quả, tất cả đều là những thứ con thích ăn, hôm nay ba con còn đi câu cá, nói ngày mai sẽ làm cá cho con ăn.”
Hạ Diễm vui vẻ nói: “Dạ được.”
“Đợt này con về, Lục tiên sinh cũng sẽ đi với con chứ? Cố Liên nói, “Lục tiên sinh thích ăn gì?”
Anh ấy….. Anh ấy cái gì cũng ăn.” Mặt Hạ Diễm nóng lên, “Anh ấy không kén chọn.”
“Vậy có cần mua chút lễ vật hay là thắp hương cho Lục tiên sinh không?”
“Không cần đâu mẹ.” Hạ Diễm nói, “Bình thường nhà mình như thế nào thì cứ như thế ấy, không cần phải đặc biệt chuẩn bị cái gì đâu ạ.”
“Được, vậy mẹ đi phơi chăn cho các con, những chuyện khác chờ con trở về rồi nói sau.” Cố Liên cười cười, “Trên đường chú ý an toàn.”
Lục Bỉnh Văn không ngờ, khả năng tiếp nhận mình của người một nhà Hạ Diễm lại cao như vậy.
Dường như gia đình cậu không đối xử với hắn như một con ma, mà đối xử với hắn như một người bạn đồng hành của con trai mình.
“Diễm Diễm.” Lục Bỉnh Văn nói, “Vừa rồi em nói sai rồi.”
Hạ Diễm vô cùng khó hiểu: “Hả?”
“Không phải cái gì anh cũng ăn, anh rất kén chọn.” Lục Bỉnh Văn mổ một cái lên khóe môi Hạ Diễm, “Anh thích ăn cái gì em biết mà.”
Mặt Hạ Diễm lập tức đỏ bừng, cậu nhẹ giọng hỏi: “Vậy….. Anh có muốn đưa em về nhà không? Hình như mẹ em rất mong được gặp anh.
“Tất nhiên rồi.” Lục Bỉnh Văn nói, “Quê của phu nhân mà, tất nhiên là phải trở về xem một chút chứ.”
Mắt Hạ Diễm đã không còn nóng rực như vừa rồi, lúc Lục Bỉnh Văn lại một lần nữa ôm lấy cậu, rốt cục cậu cũng ý thức được, rất có thể mình đang bị lão quỷ này lừa.
Cậu hỏi, “Anh ơi, có phải anh đang lừa em không?”
Lục Bỉnh Văn tựa tiếu phi tiếu hỏi: “Lừa em cái gì?”
“Mắt của em…… Thật sự phải đợi mười hai giờ sau mới có thể mở ra à?”
Lục Bỉnh Văn bật cười thành tiếng, Hạ Diễm nghe hắn cười mới biết, thì ra lão lưu manh này đang trêu cậu, vậy nên cậu vươn tay định tháo bịt mắt xuống, lại bị Lục Bỉnh Văn bắt lấy cổ tay cản lại.
“Mắt còn nóng không?”
“Vừa rồi còn một chút chút, nhưng cơm nước xong thì tốt hơn nhiều.”
Lục Bỉnh Văn dùng linh lực kiểm tra cho Hạ Diễm một lần nữa, sau đó mới nói: “Đừng vội, đợi thêm mười lăm phút nữa đã.”
Hạ Diễm đáp một tiếng, lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh không còn là một nam quỷ tốt nữa, anh mới gạt vợ mình xong.”
Lục Bỉnh Văn đặt Hạ Diễm lên gối mềm, trong giọng nói còn mang theo ý cười. “Vậy vợ anh sẽ trừng phạt anh à?”
Hạ Diễm kéo chiếc chăn tơ tằm đắp lên người mình, trông cậu thật mềm mại, giống như hoàn toàn không biết cáu giận là gì.
Tựa hồ như cậu đã nghiêm túc suy nghĩ thật lâu xem nên trừng phạt Lục Bỉnh Văn như thế nào, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không nghĩ ra được bất kỳ hình phạt nào, ngày thường đầu óc thông minh lanh lợi là thế, nhưng giờ khắc này lại không dùng được, cuối cùng cậu nói: “…. Không cho lên giường em một tuần.”
Lục Bỉnh Văn cười khẽ: “Nếu phu nhân muốn khám phá ra những chỗ khác, đương nhiên anh sẽ phụng bồi.”
Hạ Diễm tức đến mức trở mình quay lưng lại, đi ngủ.
Lục Bỉnh Văn ngồi bên cạnh cậu lật lật một cuốn sách, chờ đến lúc, hắn cũng không biết Hạ Diễm có ngủ hay không, vậy nên đã nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng: “Diễm Diễm?”
Hạ Diễm khẽ đáp lại lời hắn: “Dạ.”
Lục Bỉnh Văn tháo bịt mắt của Hạ Diễm xuống, ban đầu Hạ Diễm nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở mắt ra, con ngươi màu lưu ly nhìn về phía người chồng anh tuấn trước mặt.
Đôi mắt này thật sự rất đẹp, không chỉ khiến cho toàn bộ khuôn mặt Hạ Diễm trở nên bắt mắt hơn, mà trong lúc nhất thời còn khiến cho Lục Bỉnh Văn thất thần.
Ánh mắt Hạ Diễm từ mê mang dần dần trở nên trong suốt, cậu nhìn Lục Bỉnh Văn cười cong cong khóe mắt, nói: “Có thể nhìn thấy anh rồi.”
Lục Bỉnh Văn lại bị cậu trêu chọc, nhưng Hạ Diễm đã cúi đầu trả lời tin nhắn, không còn để ý hắn nữa.
【Phát sóng trực tiếp trên diễn đàn thiên sư.】: Các vị thiên sư, trước mắt thì mấy người trẻ tuổi bị trúng cổ trùng đều đã được cứu thành công, cô bé bị trúng cổ trùng nhiều nhất cũng đã tỉnh lại, chỉ là, Hạ thiên sư không quay lại công ty lần nào nữa, các vị thiên sư mộ danh mà đến vào buổi chiều sẽ không gặp được cậu ấy! 】
【Lúc này chỉ mới hai hay ba tiếng đồng hồ gì đó mà Hạ thiên sư đã hoàn thành một đơn hàng lớn rồi, đúng là mở cửa đại cát!】
【Tôi là một con ma bị nguyền rủa, sau đó phải ở lại nhân gian, xin hỏi có thể tìm Hạ thiên sư giúp tôi siêu độ không? Tôi cực kỳ muốn đi đến thế giới bên kia, hu hu hu…..】
【……? Lầu trên là ma? 】
【Đầu năm nay ma quỷ cũng dạo diễn đàn à? 】
【Ma quỷ chúng tôi cũng có thể lên mạng nha, tôi thật sự là quỷ bị ép ở lại nhân gian mà, không phải là lệ quỷ oán khí ngút trời gì, chỉ là bị kẻ xấu nguyền rủa mà thôi, những người bạn giống như tôi còn có rất nhiều đấy!】
【 Thiên sư có năng lực siêu độ trên thế giới này cũng không nhiều, nếu Hạ thiên sư không muốn, các người chỉ có thể tự cầu thêm nhiều phúc thôi.】
Hạ Diễm vừa vặn lướt qua đọc được bình luận này, cậu tò mò inbox với người dùng tự xưng là tiểu quỷ này, cậu hỏi: Vị trí cụ thể của cậu ở đâu?
Tiểu quỷ: [A a a….. Cậu là Thiên sư Hạ Diễm phải không?! Tôi và mấy người bạn ma của mình bị mắc kẹt trong công viên trò chơi Quả Hạch rồi trở thành địa phược linh, xin cậu hãy giúp tôi, chúng tôi không muốn làm cô hồn dã quỷ ở đây! Bởi vì thỉnh thoảng khi chúng tôi xuất hiện sẽ dọa những bạn nhỏ đến công viên này chơi, hu hu hu….. Thật tội lỗi quá..…】
Hạ Diễm đưa tin nhắn này cho Lục Bỉnh Văn xem, Lục Bỉnh Văn đã dùng linh năng thăm dò giúp cậu, sau đó hắn nói: “Người ở bên kia quả thật không phải là người, nhưng nói chuyện trên mạng rất nguy hiểm, em không gặp được hắn ta, cũng không biết đây là ma quỷ gì. Nhưng mà, siêu độ một con quỷ bị nguyền rủa rất khó khăn, vậy nên một lần có thể thêm được hai ngàn điểm công đức, nếu em muốn đi thì anh có thể đi cùng em xem thế nào.”
Hạ Diễm gật gật đầu, thỏa thuận thời gian và địa điểm với con quỷ đáng thương, lại mở quyển sách cổ siêu độ kia ra.
Pháp quyết siêu độ vong linh bình thường không giống với pháp quyết siêu độ vong linh bị nguyền rủa, nếu có thể siêu độ thành công, vậy nguyền rủa đó sẽ bắn ngược lên người thi chú.
Lúc chạng vạng, Hạ Diễm nhớ kỹ khẩu quyết tâm pháp rồi đi tới công viên trò chơi Quả Hạch, nơi tiểu quỷ kia đang đợi.
Công viên trò chơi này đã có lịch sử hơn một thập kỷ, nơi này vẫn còn đang hoạt động, nhưng bánh xe đu quay khổng lồ đêm nay lại đóng cửa bảo trì.
Khi màn đêm buông xuống, công viên đóng cửa, trông vừa trống rỗng vừa cô đơn.
Lúc Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn dịch chuyển đến nơi thì đã hơn bảy giờ tối, gió đêm thổi tung góc áo sơ mi Hạ Diễm, cậu nhìn vòng đu quay cách đó không xa, nói với Lục Bỉnh Văn: “Khi còn bé em thường nằm bệnh viện, đối diện bệnh viện em nằm cũng có một vòng đu quay rất lớn, khi đó em đã rất muốn đến đó chơi một lần.”
Lục Bỉnh Văn kéo tay Hạ Diễm, nói: “Em có muốn lên đó ngồi không?”
Hạ Diễm đỏ mặt, nói: Anh càng ngày càng biến thái.”
Lục Bỉnh Văn bật cười thành tiếng, biết Hạ Diễm hiểu lầm ý mình, chỉ trong nháy mắt, hai người đã xuất hiện trong vòng đu quay. Lục Bỉnh Văn dùng linh lực sửa lại vòng đu quay, sau đó mở nút điều khiển, vòng đu quay bắt đầu chậm rãi xoay tròn, còn không ngừng phát ra tiếng nhạc dịu êm.
Hạ Diễm xoa xoa đầu nhỏ của mình, thầm nghĩ, xong đời rồi, mỗi ngày đều ở cùng với Lục Bỉnh Văn và Tô Cảnh Kiều, một lớn một nhỏ này ai cũng lưu manh, trong đầu cậu lúc nào cũng liên tưởng đến mấy chuyện đó.
Hạ Diễm không nói gì, nhưng cậu lại nhìn Lục Bỉnh Văn qua khóe mắt.
Dưới ánh đèn, làn da trắng nõn của Hạ Diễm trở nên sáng bóng, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy….. Giống như mình đang hẹn hò với Lục Bỉnh Văn vậy, còn là hẹn hò bí mật nữa chứ.
Cậu khẽ chớp chớp hàng mi dài, đột nhiên cảm thấy, hình như có một người chồng không phải con người cũng rất tốt.
Lúc đến vị trí cao nhất trong công viên, Lục Bỉnh Văn chỉ chỉ căn nhà ma cách đó không xa, nói: “Mấy tiểu quỷ xui xẻo kia bị nhốt trong nhà ma, linh lực của bọn chúng rất yếu, nếu không được siêu độ, có lẽ bọn họ sẽ bị hồn phi phách tán.”
Hạ Diễm nghe Lục Bỉnh Văn nói vậy thì cũng nhìn về phía căn nhà ma, quả nhiên thấy được một luồng quỷ khí nhỏ.
Cậu thấp giọng niệm khẩu quyết, muốn triệu hoán Mao Tiểu Quất ra trước.
Nhưng sau khi luồng sáng trắng lướt qua, một con thỏ trắng lông xù xuất hiện trong lòng Hạ Diễm. Hạ Diễm sửng sốt, cậu và con thỏ mắt to trừng mắt nhỏ, cậu nhìn nó, nó nhìn cậu, cả hai đều có chút kinh ngạc.
Cuối cùng, con thỏ lông xù lên tiếng trước, nó nói, “….. Tiểu chủ nhân, ngài triệu hoán ta hả?” Con thỏ nhỏ dùng thân thể xù lông của mình cọ cọ bàn tay Hạ Diễm, giọng nó nói nghe như là một thiếu niên yếu ớt vậy. Hạ Diễm khiếp sợ nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh ơi, Mao Tiểu Quất biến thành thỏ rồi à?!”
Hạ Diễm đã quen với việc Lục Bỉnh Văn xuất hiện trong tầm mắt mình, mà Lục Bỉnh Văn cũng quen với việc được cậu dựa dẫm ỷ lại.
“Không phải Mao Tiểu Quất biến thành thỏ, đây là thần sứ thứ hai của em, cũng là thần sứ có thể giúp quỷ hồn giải trừ lời nguyền rủa.” Lục Bỉnh Văn nhìn về phía Hạ Diễm đang ôm thỏ, trong lòng cũng có vài phần kinh ngạc, dù sao phần lớn thiên sư trên thế giới này có thể triệu hoán được một thần sứ đã xem như rất lợi hại rồi, trong thời gian ngắn như vậy mà Hạ Diễm đã có đến hai thần sứ, có thể nói là thiên phú dị bẩm.
“Em có thể đặt tên cho bí, để phân biệt với Mao Tiểu Quất.”
Hạ Diễm lấy tay sờ sờ lỗ tai con thỏ nhỏ, cậu với nó: “Được, vậy gọi mày là Mao Tiểu Bạch nhé.
Mao Tiểu Bạch rung rung bộ lông xù, nói: “Chủ nhân thật tốt.”
Vòng đu quay đã dừng lại, Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn một trước một sau đặt chân xuống mặt đất.
Hạ Diễm ôm con thỏ nhỏ vuốt vuốt lông cho nó, nhìn qua vô cùng thuần khiết, cậu đứng yên tại chỗ chờ Lục Bỉnh Văn, bộ dáng ngoan ngoãn đó lại làm cho Lục Bỉnh Văn tâm thần nhộn nhạo.
Hắn thầm nghĩ, chẳng trách các bậc đế vương thời xưa đều thích sủng phi của mình mặc lông vũ, nếu Hạ Diễm khoác một chiếc áo lông xù, chắc cũng sẽ rất đáng yêu.
“Nhưng mà, anh ơi, vì sao những tiểu quỷ này lại bị nguyền rủa?”
Lục Bỉnh Văn suy tư một lát, nói: “Em có nghe nói qua về việc đóng cọc không?”
Đối với chuyện này, quả thật Hạ Diễm có nghe qua.
Theo quan niệm trong dân gian, việc chôn sống một cặp đồng nam đồng nữ còn sống trong các tòa nhà, có thể phù hộ cho việc xây dựng công trình tiến hành suôn sẻ. Đặc biệt là việc xây dựng cầu, dưới trụ cầu chôn một bé trai, đầu cầu chôn một bé gái, đó là những chuyện có thật được ghi lại trong sử sách.
“Vậy bọn họ bị……” Hạ Diễm nhíu mày, “Chuyện này thật tàn nhẫn.”
“Cũng không hẳn là như vậy.” Lục Bỉnh Văn nói, “Loại chuyện này phát triển đến giai đoạn sau này thì biến thành lấy tro cốt của người mới chết không lâu rắc vào xi măng, lại dùng xi măng đổ vào, sau đó mời đạo sĩ đến làm phép nguyền rủa những hồn linh này, để cho nó trở thành linh hồn trấn linh, phù hộ bọn họ làm ăn phát đạt, nhưng những hồn phách trở thành linh hồn trấn linh này đã bỏ lỡ thời gian siêu sinh, cũng không thể đến Minh giới báo cáo được.”
Hạ Diễm thở dài, nói: “Những người này thật sự là quá xấu xa.”
Lục Bỉnh Văn nói: “Không sao, chờ lời nguyền được giải, thiên đạo sẽ trừng phạt người khởi xướng ra chuyện này.”
Hắn vừa dứt lời thì điện thoại của Hạ Diễm đã rung lên, là tiểu quỷ trên diễn đàn gửi tin nhắn cho cậu. Tiểu quỷ: [Hạ thiên sư, bên cạnh cậu là một con quỷ siêu cấp à? Nhìn hắn thật lợi hại, chúng tôi có bị hắn ăn thịt không?】
Hạ Diễm: [Không đâu, các cậu ra đi!】
Ngay lập tức, chỗ lối vào ngôi nhà ma tối đen bỗng xuất hiện hồn ma mấy đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, mấy đứa nhỏ mặt mày ủ rũ nhìn Hạ Diễm, một cậu bé cầm đầu, nói: “Hạ thiên sư, gần đây thân thể của tôi càng ngày càng trong suốt, tôi còn cứu được không?”
Hạ Diễm sờ sờ đầu nó, nói: “Vấn đề không lớn.”
Trong thế giới quan của Hạ Diễm, bất kỳ quỷ hồn nào khi còn sống cũng là đối tượng yêu thương quý trọng của người nào đó, chỉ cần không hại người thì ma quỷ và con người vẫn có thể cùng chung sống hòa bình.
Theo pháp quyết cậu đọc ra, con thỏ trắng nho nhỏ xinh xinh trong túi Hạ Diễm cũng đang lớn lên từng chút một, từ một con thú nhỏ đáng yêu bông xù biến thành một con….. Thỏ trắng như tuyết Bắc Cực vô cùng mạnh mẽ.
Con thỏ trắng như tuyết kia vọt tới trước mặt mấy quỷ hồn đang run rẩy, từng luồng linh khí như bông tuyết bao lấy thân thể mấy tiểu quỷ nọ.
Những đứa trẻ hào hứng nói: “A…, chúng ta có thể đầu thai rồi! Cám ơn Hạ thiên sư!”
Cậu bé cầm đầu không biết cảm ơn Hạ Diễm như thế nào, vậy nên nó đã đưa cho cậu thứ mình quý trọng lâu nay, đó là những cây pháo hoa có hoa văn, sau đó nó và bạn bè mình hóa thành mấy đốm trắng nhỏ, bay về phương xa.
Hạ Diễm nhìn cây pháo hoa trong ngực mình, cậu kinh ngạc nói: “Mấy đứa nhỏ này thật lễ phép, còn tặng quà cho em nữa này.”
Thấy vợ cầm một cây pháo hoa hình ngôi sao, hơn nữa bộ dáng còn rất muốn chơi, Lục Bỉnh Văn dùng linh lực đốt cây pháo hoa lên, lại cùng Hạ Diễm đi đến bãi đất trống bên ngoài căn nhà ma.
Sân chơi lặng ngắt như tờ, con thỏ nhỏ thì đang tung tăng nhảy nhót bên cạnh cậu.
Hạ Diễm cầm cây gậy pháo hoa đã được đốt, cậu cười nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Anh ơi, anh có muốn chơi chung không?”
Cũng không biết có phải là Hạ Diễm ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy…… Giờ khắc này, ánh mắt Lục Bỉnh Văn nhìn mình có vài phần dịu dàng. Cây pháo hoa cháy thật nhanh trong tay cậu, mà ánh mắt Lục Bỉnh Văn nhìn cậu cũng khiến cho tim cậu như bị thiêu đốt.
“Các người là ai, công viên chúng tôi đã đóng cửa rồi, không thể ở lại đây được!” Lúc này, nhân viên bảo vệ đột nhiên xuất hiện và bắt đầu đuổi hai người đi.
Hạ Diễm đọc pháp quyết thu con thỏ nhỏ thành mặt dây chuyền đeo trên vòng tay Bạch Ngọc Châu, sau đó bắt lấy tay Lục Bỉnh Văn theo bản năng rồi quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa chạy vài bước đã được Lục Bỉnh Văn ôm vào lòng.
Một giây sau, Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm đã xuất hiện trên bãi biển cát vàng ở thành phố Tân Hải.
Đã hơn một tháng Hạ Diễm không về nhà, nhìn bãi biển quen thuộc này, cậu có chút hoảng hốt, sau đó kinh hỉ nói: “Dịch chuyển tức thì có thể di chuyển một quãng đường xa như vậy sao?”
Trong gió biển còn mang theo chút ẩm ướt, Hạ Diễm ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng quê mình, tâm tình vô cùng kích động.
“Bạn nhỏ, lúc chơi pháo hoa thì nên đến bờ biển.”
Lục Bỉnh Văn mặc âu phục đen ngồi trên ghế dài trên bãi biển, Hạ Diễm triệu hoán Mao Tiểu Quất và Mao Tiểu Bạch ra, Lục Bỉnh Văn cũng triệu hoán Mao Tiểu Hắc. Ba đứa nhỏ chạy theo Hạ Diễm, Hạ Diễm cảm thấy cảnh tượng trước mắt như mộng như ảo, đó là giấc mộng đẹp mà thời thơ ấu cậu không dám mơ.
Bầu không khí ở thành phố Tân Hải thoải mái hơn rất nhiều so với thành phố B, thỉnh thoảng có vài đôi tình nhân nhỏ đi ngang qua bờ biển cũng sẽ đưa mắt nhìn Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn.
Sóng vỗ vào bờ đá, tâm tư Hạ Diễm cũng lên xuống như sóng biển, trăng là trăng ở quê hương, dường như Lục Bỉnh Văn biết cậu đang nhớ trăng sáng ở quê nhà, vậy nên hắn đã đưa cậu đến nơi này.
Ba tiểu thần sứ ở chung cũng coi như hòa hợp, Mao Tiểu Quất đang đào vỏ sò, con thỏ nhỏ thì bắt được một con cua nhỏ, Mao Tiểu Hắc đã ăn được ba con tôm nhỏ ở ven biển rồi.
Hạ Diễm giơ pháo hoa nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, Lục Bỉnh Văn cảm thấy cảnh tượng trước mắt này rất đẹp, thế là lấy điện thoại ra chụp bức ảnh đầu tiên, sau đó gửi bức ảnh đầu tiên của mình vào nhóm chat bạn bè.
Lục Bỉnh Văn: [Ảnh] ….. Bảo bối hạnh phúc….
Mạnh bà: [Bà nó, Đại Boss gửi vào nhóm chat bạn bè à?! Có phải tôi ăn nấm độc của Thần bốn mùa mang về rồi xuất hiện ảo giác không, hắn còn gọi Diễm Diễm là Bảo bối nữa chứ!”
Quỷ Vương phương Nam trả lời Mạnh bà: [A, xong rồi, tôi chết rồi. À, không phải tôi đã chết rồi sao???]
Cửu Thiên Thần Nữ: [A…. Vợ hắn thật đẹp, thật sự rất đẹp nha!】
Quỷ Vương phương Bắc: [Đây là đưa phu nhân về nhà mẹ đẻ à? Thành phố B hình như không có biển, quê của phu nhân mới có biển!】
Lục Bỉnh Văn trả lời Quỷ Vương phương Bắc: 【Đúng vậy.】
Bà Mạnh trả lời Lục Bỉnh Văn: [ Boss à, con rể tới cửa nhất định phải mua quà cho bố mẹ vợ, phải không? Ngài mua gì?]
Lục Bỉnh Văn nhíu mày, chăm chú nhìn bình luận này một hồi lâu, quyết định đi mua ngay bây giờ.
“Cám ơn anh đã dẫn em về nhà.” Hạ Diễm chạy đến bên cạnh Lục Bỉnh Văn, “Bây giờ chúng ta đến nhà em đi? Em muốn tạo cho ba mẹ một sự bất ngờ.”
“Không được.” Lục Bỉnh Văn kéo tay Hạ Diễm, “Trước tiên phải đi đến cửa hàng bách hóa với anh một chuyến.”
Hạ Diễm sửng sốt, ý thức được lão quỷ Lục Bỉnh Văn này có lẽ là đi mua quà, vậy nên đã khoát tay, nói: “Mua cái gì chứ, không cần phải chú ý nhiều như vậy đâu…….”
Lục Bỉnh Văn nói: “Không, nhất định phải mua một ít.”
Cuối cùng, Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm xách túi lớn túi nhỏ xuất hiện trước cửa nhà họ Hạ, ngay cả hai con mèo và một con thỏ cũng mang theo quà, Mao Tiểu Quất nhịn không được nói: “….. Chỉ vài trăm triệu.”
Mao Tiểu Hắc: “…… Chủ yếu là chú ý đến thể diện.”
Hạ Diễm thấy trong bãi đỗ xe nhà mình có một chiếc xe mang biển số của thành phố bên cạnh, cậu biết dì út của mình lại tới. Dì út không nên thân của cậu tên là Cố Quý, vì bài bạc mà mỗi lần tới đây đều sẽ vay tiền, vay tiền thì cũng thôi đi, dì ấy còn ghen tị với cuộc sống của Cố Liên, lúc nào đến cũng âm dương quái khí một phen, hơn nữa còn đuổi không được, vừa đuổi là sẽ lấy lý do chị em ruột thịt ra làm cái cớ ngay.
Hạ Diễm trầm mặc vài giây, cảm thấy mình về không đúng lúc.
Nhưng đúng lúc này, quản gia đang tưới hoa đã phát hiện Hạ Diễm, ông kích động, nói: “Ai nha, tiểu thiếu gia đã về rồi.” Ông nhanh chóng vọt vào nhà báo tin vui. Cố Liên và Hạ Triều cùng nhau chạy ra đón cậu rất nhanh.
Cố Liên mặc sườn xám màu xanh lá xinh đẹp, bà bước đến ôm lấy Hạ Diễm, nói: “Diễm Diễm trở về rồi!!!”
Lúc này, Cố Quý thích hóng hớt luôn gây phiền phức thấy thế cũng từ trong phòng đi ra.
Thấy Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm xách túi lớn túi nhỏ nhiều quà như vậy, Cố Quý đạo đức giả khen một câu: “Chị à, Diễm Diễm mang bạn về à? Sao lại mang theo nhiều quà như vậy chứ!”
“Là bạn trai của nó đó.” Hạ Triều nói, “Lục tiên sinh, mau vào đi.”
Cố Quý lắp bắp kinh hãi, thấy Lục Bỉnh Văn tướng mạo anh tuấn, khí độ bất phàm, túi lớn túi nhỏ đều là xa xỉ phẩm, cô ta đi nhanh vài bước theo sau hắn, nói: “Lục tiên sinh, cậu đang hẹn hò với Hạ Diễm à?”
Lục Bỉnh Văn gật đầu, nói: “Cô là….?”
“Tôi là dì út của nó, nhưng chỉ lớn về bối phận thôi, chứ chỉ lớn hơn nó có mười tuổi.” Cố Quý đảo mắt, cười nói, “Cháu trai tôi cái gì cũng tốt, chỉ có bát tự là không tốt, cho nên tôi nghe nói chị tôi đã kết cho nó kết âm thân, chuyện âm thân này cậu có biết không? Có ảnh hưởng rất lớn đến thời vận của con người đấy!”
Hết chương 37.