Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 43

Chương 43: Nhớ Em……

 

Chờ Hạ Diễm tỉnh lại thì mặt trời đã mọc cao, có chống ba cây sào cũng không với tới được.

Gương đồng trên trần nhà cũng đã biến mất, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào trên sàn gỗ trong phòng ngủ.

 Hạ Diễm giật giật ngón tay, lúc này mới phát hiện, không biết ngón áp út trên tay trái của mình lại đeo nhẫn cưới từ lúc nào, cậu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay một lúc, lại thấy Lục Bỉnh Văn bưng bữa sáng từ ngoài cửa đi vào, thấy cậu đã tỉnh dậy, Lục Bỉnh Văn cầm tay trái Hạ Diễm lên, hôn lên ngón tay đeo nhẫn.

 Hạ Diễm nhìn vào mắt Lục Bỉnh Văn, hình như cậu nhìn thấy sự chờ mong từ trong mắt hắn.

 Diễm Diễm vừa mới tỉnh ngủ giống như một con mèo xù lông, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp, cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một hồi, thầm nghĩ có lẽ đã đến lúc đeo nhẫn rồi, cậu không còn sợ Lục Bỉnh Văn như lúc mới quen nữa, cũng không kiêng kỵ quan hệ hôn nhân giữa hai người, thậm chí còn cảm thấy….. Lục Bỉnh Văn cũng rất tốt.

Thấy Hạ Diễm không có ý định tháo nhẫn xuống, lão quỷ khẽ nhếch khóe miệng lên, lại nói: “Phu nhân, em tặng bức họa ở phòng khách cho anh được không?”

 Hạ Diễm vốn định đem đi tham gia cuộc thi rồi đặt ở nhà làm vật trang trí, không ngờ Lục Bỉnh Văn lại thích bức tranh này đến vậy, cậu nói: “Được, anh thích thì cứ cầm đi, hay là để lần sau em vẽ một bức tranh khác cho anh cũng được.”

“Phu nhân không cần phí tâm làm gì, anh đem bức họa này về tẩm cung là được rồi.” Lục Bỉnh Văn nói, “Thưa phu nhân, em là người đầu tiên vẽ anh chân thực như vậy.”

 Hạ Diễm gật gật đầu, lại cẩn thận nghiền ngẫm những lời Lục Bỉnh Văn vừa nói, giống như vừa phát hiện ra thứ gì đó vô cùng khó lường.

Lục Bỉnh Văn nói cậu là người đầu tiên vẽ hắn chân thật như thế, vậy trước đó Lục Bỉnh Văn đã được người khác vẽ nhiều lần rồi à? Từ xưa đến nay không phải ai cũng vẽ được chân dung của lệ quỷ. Nếu như có vẽ thì bình thường cũng chỉ vẽ tượng trưng để thờ phụng cúng bái, vậy nếu họa sĩ vẽ không giống thì chắc là người đó ít nhìn thấy Lục Bỉnh Văn.

Hắn là một người có địa vị cao, vừa lạnh lùng vừa tôn quý, linh lực cũng cường đại.

Không hiểu sao Hạ Diễm lại nghĩ đến ngày sinh nhật lần thứ mười chín của mình, lúc đó cậu và Trần Đồng cùng đi đến phòng triển lãm tranh, ở đó cậu đã nhìn thấy một bức tranh Bách Quỷ Dạ Hành thật lớn, mà trong đó có một nam quỷ mặt quan bào màu đỏ thẩm.

Chẳng lẽ…… Ông chồng ma quỷ của cậu là quỷ vương một phương?

 Cậu trầm ngâm nhìn về phía bóng lưng Lục Bỉnh Văn, lại nói: “Anh ơi, em sắp thi giữa kì rồi, mấy ngày nữa em phải ở trường ôn thi, sẽ không về nhà.”

 Lục Bỉnh Văn đi tới trước mặt Hạ Diễm, nói: “Nhưng ở nhà cũng có thể ôm bài được mà.”

“Anh…..” Hạ Diễm nhẹ giọng nói, “Anh tự mình ngẫm lại xem, mỗi lần em về nhà sẽ làm gì, em có thể học hành đàng hoàng được à?”

 Lục Bỉnh Văn nhịn không được nở nụ cười, hắn ôm eo Hạ Diễm, nhẹ giọng nói, “Mấy ngày nữa không được gặp, em phải bồi thường cho anh một chút.”

 Hạ Diễm chớp mắt, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó nhanh chóng tiến lên một chút, đặt một nụ hôn mềm mại mang theo hương dừa lên khóe môi Lục Bỉnh Văn.

 “Em sẽ không bồi thường cho anh đâu.” Hạ Diễm cười cong cong đôi mắt xinh đẹp, “Em muốn lưu lại dấu hiệu trên người anh.”

Đôi mắt sáng ngời của Hạ Diễm rất biết cách trêu chọc quỷ, Lục Bỉnh Văn nhìn cậu, chỉ cảm thấy nếu giờ khắc này Hạ Diễm muốn có sao trên trời phỏng chừng hắn cũng sẽ tìm mọi cách hái sao về cho cậu, đại khái là hắn đã thật sự động phàm tâm, hắn đã sớm quên mất ý định ban đầu khi cưới Hạ Diễm là song tu, chỉ cần nhìn thấy Hạ Diễm cười là tâm thần hắn lại nhộn nhạo.

“Lát nữa anh đưa em về trường.” Lục Bỉnh Văn xoa xoa hai má Hạ Diễm, “Chờ em thi xong anh sẽ đến đón.”

Chờ đến khi Hạ Diễm trở lại ký túc xá thì Tiểu Kiều đang viết truyện, chỉ qua một kỳ nghỉ ngắn không gặp mà cuốn tiểu thuyết của Tiểu Kiều đã viết đến chương 25.

Thấy Hạ Diễm trở về, cậu ta quay đầu lại nói, “Diễm Diễm, tôi đã vắt hết óc suy nghĩ mà cũng không nghĩ ra được nội dung mới nào, cậu tư vấn cho tôi một chút đi.”

 Hạ Diễm buông cặp sách xuống nói, “Tư vấn về phương diện nào?”

“Có món đồ chơi nhỏ nào khiến nhân vật chính cảm thấy xấu hổ và hạnh phúc không?” Tiểu Kiều nói, “Đó là loại cảm giác kích thích rất lớn, nhưng còn phải có chút cảm giác bầu không khí, còn không được quá bình thường.”

 Hạ Diễm nhỏ giọng nói, “Gương đồng hay gì đó chẳng hạn?”

 Tiểu Kiều giật mình, cậu ta như chợt hiểu ra, nói: “Ồ, tối nay tôi sẽ viết cái này. Hì hì….. Diễm Diễm, sao nhìn cậu thuần khiết như vậy mà biết nhiều như thế? Có phải bạn trai cậu dạy hư không?”

Hai má Hạ Diễm đã ửng hồng, cậu khẽ thở dài.

Đúng vậy, tất cả đều là lão lưu manh kia ban tặng hết, bây giờ thậm chí Cậu còn có thể chỉ đạo cho tác giả H văn viết H kia mà.

“A…..” Tiểu Kiều kêu lên, “Diễm Diễm, sao cậu lại đeo nhẫn ở vị trí nhẫn cưới chứ?”

Hạ Diễm vươn tay trái ra cho Tiểu Kiều xem. Lại nửa đùa nửa thật nói, “Có lẽ Diễm Diễm đã kết hôn rồi.”

 Hạ Diễm ở trường ôm thi liên tục ba ngày, là một sinh viên xuất sắc đứng đắn, lúc Hạ Diễm học bài sẽ không phân tâm bởi bất cứ việc gì.

 Đến đêm thứ ba thì Hạ Diễm đã ôm tập xong tất cả kiến thức cần thiết cho kỳ thi.

 Cậu ngẩng đầu, phát hiện trên bàn học của mình có thêm một ít hoa quả và đồ ăn vặt, cậu vội quay đầu nhìn bốn phía.

 Tiểu Kiều thấy Hạ Diễm nhìn về phía chiếc ghế trống không thì nói, “A A A…. Diễm Diễm, cậu đừng làm thế, tôi sợ.”

 Hạ Diễm cười cười, nói, “Cậu đừng sợ, tôi chỉ tùy tiện nhìn một chút thôi.”

 Lục Bỉnh Văn ngồi trên ghế sau lưng Hạ Diễm nhìn cậu, hắn khẽ nhướng mày, chỉ chỉ điện thoại di động về phía Hạ Diễm.

Lục Bỉnh Văn: Em có muốn xuống lầu đi dạo không?

 Hạ Diễm giật mình, yên lặng thay quần áo đi xuống lầu. Sau khi cậu đi, Tiểu Kiều nhìn thấy trong bình hoa vốn trống rỗng trên bàn Hạ Diễm cắm một bó linh lan xinh đẹp.

“Hả?” Tiểu Kiều đối với thế giới này càng thêm mê mang, “Chẳng lẽ là bạn trai thiên sư đến tặng hoa cho cậu ấy?”

Vào ban đêm trong khu vườn ở dưới lầu ký túc xá T đại có rất nhiều đôi tình nhân trẻ đi dạo cùng nhau. Hạ Diễm vội vàng đi qua bên cạnh bọn họ, vừa Ngước mắt lên đã thấy Lục Bỉnh Văn mặc một bộ đồ trắng đang đứng dưới tàng cây cách đó không xa, màu trắng làm giảm bớt khí chất u ám trên người Lục Bỉnh Văn không ít, trông hắn tuấn mỹ xuất trần như tiên nhân trong tranh vẽ, cũng khiến cho sự tồn tại của hắn có chút không chân thật.

 Hạ Diễm chạy nhanh đến chỗ hắn đứng, cậu nói: “Anh ơi, anh đến từ khi nào?”

 Lục Bỉnh Văn nói, “Gần đây anh đến rất nhiều lần, nhưng em tập trung học nên không nhìn thấy anh”

 Hạ Diễm có cảm giác như ông chồng ma quỷ của mình đang ăn giấm với đống sách vở, vậy nên cậu đã nhẹ nhàng kéo tay Lục Bỉnh Văn rồi cười ngọt ngào với hắn, cùng hắn chậm rãi tản bộ trong vườn hoa.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Bạn học gần đó thấy hai người Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn thì bắt đầu lặng lẽ bàn tán về cậu.

 “Wao…. Đây có phải là bạn trai của Hạ Diễm không?”

 “Còn rất đẹp trai, hai người nắm tay thật ngọt ngào.”

 “Không cần nói tôi cũng biết vì sao Hạ Diễm lại từ chối tình cảm của vị đỉnh lưu kia, bạn trai cậu ấy còn đẹp trai hơn so với vị đỉnh lưu kia nữa.”

“Ủa, Không phải cậu ấy học khoa Kiến trúc sao? Tôi nghe các bạn lớp kiến trúc nói ngày mai bọn họ có kỳ thi, khoa Kiến trúc học nhiều như vậy mà sao bây giờ Hạ Diễm vẫn còn ở dưới lầu nói chuyện yêu đương thế?”

 Ánh trăng đêm nay có chút lạnh, lá cây cũng xào xạc xào xạc theo từng cơn gió thổi qua.

 Hạ Diễm nhìn Lục Bỉnh Văn qua khóe mắt, cậu kéo tay hắn lắc lắc rồi nhẹ giọng hỏi, “Anh đến thăm em là vì muốn song tu hay là nhớ em?”

Cậu cho rằng Lục Bỉnh Văn sẽ trêu chọc mình mấy câu, không ngờ Lục Bỉnh Văn lại vô cùng nghiêm túc nói, “Là nhớ em.”

Bước chân Hạ Diễm dừng lại, trái tim cậu đập thình thịch, khuôn mặt cậu nóng bừng, vành tai và hai má cũng ửng hồng. Trong lúc nhất thời cậu không biết nên đáp lại lời Lục Bỉnh Văn như thế nào, hàng mi dài đen nhánh khẽ chớp như cánh bướn, trái tim cũng đập nhanh mấy nhịp.

 Lục Bỉnh Văn nắm tay cậu nhẹ nhàng siết chặt, hắn lại nói, “Anh cho rằng, chuyện nhớ em không liên quan gì tới việc song tu, chỉ có liên quan đến em thôi.”

Hạ Diễm giật mình sững sốt vì những lời Lục Bỉnh Văn vừa nói.

Ở chỗ khúc cua tiếp theo, Lục Bỉnh Văn ôm lấy eo Hạ Diễm, đặt lên môi cậu một nụ hôn, hắn nói, “Đã muộn rồi, mai em thi tốt nhé, thi xong anh sẽ đến đón em.”

 Hạ Diễm gật gật đầu, nói: “Ngày mai gặp lại.”

Chạng vạn tối hôm sau, kỳ thi giữa kỳ của Hạ Diễm đã kết thúc, vì thế cậu và Lục Bỉnh Văn đã cùng nhau đi tới thôn Trịnh Gia ở Tây Bắc.

 Giao thông của ngôi làng này thực sự rất bất tiện, phải trèo qua ba ngọn núi cao mới vào được ngôi làng. Vì địa hình dốc đứng, rừng cây rậm rạp, vậy nên có rất ít xe cộ muốn đến ngôi làng này.

 Tây Bắc là địa bàn của Nhạc thị trong Tứ Đại Huyền Môn. Ở Nhạc Thị Huyền Môn có rất nhiều vu y trẻ tuổi tài cao, chuyện ở Trịnh Gia thôn cũng đã kinh động đến Nhạc thị.

Lúc Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn đi vào thôn, vừa lúc nhìn thấy một cô bé cầm quả cầu thủy tinh đứng ở chỗ bia đá trước cửa thôn, trên bia đá còn có một vết máu khô.

Cô bé kia nhìn qua chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, quả cầu thủy tinh trong tay đang dần dần biến thành màu đỏ như máu, cô bé nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, lại nhìn về phía Hạ Diễm, nói: “Anh là Hạ Diễm phải không?”

“Đúng vậy.” Hạ Diễm nói, “Cô là….?”

“Tôi tên là Nhạc Tĩnh, nghe nói người trong thôn này gặp rắc rối nên sư phụ đã bảo tôi đến xem thế nào.” Cô gái thu quả cầu thủy tinh lại, “Trong thôn này ma khí rất nặng, vị bí thư thôn viết thư cầu cứu cũng đã không còn. Tôi vừa gọi cho con gái ông ta, nhưng tôi không thể làm gì được, kết quả bói ra một quẻ quá hung, tôi không dám tùy tiện đi vào, tôi phải về trước tìm sư huynh đồng môn đi cùng, hai người có muốn…. Chờ một chút rồi mới vào không?”

 Hạ Diễm nói, “Không sao, chúng tôi đi vào thăm dò trước.”

 Khi cậu bước vào thôn, dưới chân giống như có một sợi tơ màu đỏ lóe lên. Nhạc Tĩnh đứng cách đó không xa lo lắng nhìn cậu, cô bé nhỏ giọng nói, “Người này thật là, không biết sợ là gì mà, ngôi làng bị nguyền rủa như vậy cũng dám vào.”

Trời hôm nay vốn đã lạnh, sau khi Hạ Diễm vào thôn càng cảm thấy lạnh hơn, lạnh đến phát run, trong thôn sương mù dày đặt, trong làn sương mù trắng xóa kia, Hạ Diễm đột nhiên nhìn thấy người giấy đứng sừng sững gần từ đường thôn khoảng hai thước, người giấy kia lơ lửng giữa không trung, nó không có ánh mắt, tay áo trống rỗng theo gió lay động, trông nó giống như cờ chiêu hồn.

 Hạ Diễm Nhìn thấy mà nổi da gà, Lục Bỉnh Văn lại nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, nói: “Đừng sợ, đây là thứ bà đồng trong thôn đặt ở đó, không có tác dụng gì.”

 Đúng lúc này, một bà đồng môi đỏ chót đột nhiên từ cách đó không xa chạy như điên đến, vừa chạy vừa nói, “Xong rồi, xong rồi, đây chính là đắc tội với thần linh, thôn chúng ta sắp xong đời rồi.”

 Hạ Diễm muốn ngăn bà ta lại, nhưng bà cứ một mình chạy ra ngoài cửa thôn, mà khi vừa tới cổng làng thì lại đột nhiên ngã thẳng xuống, bà ta hô to, “Không ra được, tại sao lại không ra được?!”

 Hạ Diễm chưa từng thấy qua thôn xóm nào quỷ dị như vậy, cậu đang định ngăn bà đồng đừng chạy loạn thì lại thấy bà ngửa mặt lên trời cười thật to, nhìn qua tinh thần không được bình thường cho lắm, bà còn dùng đao kiếm trong tay chém lung tung, vừa chém vừa nói, “Là mày! Đồ ngu ngốc, là mày! Mày đừng đến đây. Biến đi!”

Hình lộn bằng giấy bay lơ lửng trên bầu trời ngôi làng, nó nhìn xuống bà đồng với khuôn mặt không có mắt.

 Hạ Diễm mơ hồ nhìn thấy một bóng người chợt lóe lên, nhưng đúng lúc này, một gia đình bên cạnh cậu lại đột nhiên mở cửa.

Có cô gái nói bằng khẩu hình miệng với cậu, “Vào đi! Nhanh lên.”

Hạ Diễm giật mình, cậu và Lục Bỉnh Văn bước vào ngôi nhà này, đây chính là nhà bí thư thôn đã viết thư tìm kiếm sự giúp đỡ, trong phòng khách có đặt một danh sách thôn dân trong làng.

Thấy Hạ Diễm vào cửa, cô gái lo lắng nhìn thoáng qua đồng hồ, lại chỉ chỉ đồng hồ cho Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn thấy, cô làm động tác ra hiệu im lặng và một thủ thế “Một”.

 Hạ Diễm không hiểu động tác đó là có ý gì, chẳng lẽ nói cách 4 giờ còn một phút nữa?

Cậu nín thở đợi đến 4 giờ, bỗng nghe thấy ngoài cửa phòng đóng chặt có tiếng bước chân ồn ào xuất hiện, ngay sau đó đột nhiên cậu nghe thấy tiếng la hét của người phụ nữ ở cổng làng.

“AAA….!”

Cô gái hít sâu một hơi, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hạ Diễm, sau đó dùng điện thoại gõ một dòng chữ cho cậu đọc: Đừng lên tiếng.

Ước chừng khoảng 10 phút sau, tiếng thét chói tai và tiếng kêu đau đớn bên ngoài cũng ngừng lại, cả ngôi làng cũng trở nên yên tĩnh, không một tiếng động.

Lúc này cô gái mới hạ giọng nói với Hạ Diễm, 10 phút sau mỗi một giờ chính là thời gian săn bắt của những thôn dân bị nhiễm bệnh, mà hình như thị lực của bọn họ không được tốt lắm, chỉ có thể dựa vào âm thanh để đi săn, gần đây trong thôn đang là mùa mưa, ngày nào không có mưa thì cũng có sương mù, những quái vật này vốn chỉ có thể đi lại vào ban đêm, bây giờ ngay cả ban ngày cũng xuất hiện. Hai người là ai? Vì sao lại đột nhiên tới làng chúng tôi?”

“Chúng tôi là thiên sư đến trừ tà theo lời cầu cứu của cô và ba cô.”

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ba tôi đã mất cách đây không lâu, ông ấy đã bị những con quái vật này cắn, không phải ai bị những con quái vật này cắn cũng đều biến thành quái vật, có thể biến thành quái vật hay không, hình như cũng là vấn đề hên xui, nhưng tôi cảm thấy, cho dù có chết cũng may mắn hơn là biến thành quái vật.”

Hạ Diễm gật gật đầu, lại đưa mắt nhìn Lục Bỉnh Văn, cậu nhẹ giọng hỏi, “Anh ơi, lúc nãy em vừa mới nhìn thấy trước cửa thôn có một sợi chỉ đỏ rất nhỏ, anh có biết đó là gì không?”

“Đó là sợi dây nguyền rủa.” Lục Bỉnh Văn nhướng mày, nói: “Ngôi làng này đã bị người nào đó lấy cái chết ra nguyền rủa, do đó mới hấp dẫn Quỷ dạ hành đến, nhưng ngay cả khi giết chết Quỷ dạ hành thì về sau vẫn sẽ thu hút những lệ quỷ hoặc là ma vật khác đến. Nếu muốn giải quyết vấn đề tận gốc rễ thì phải tìm cho ra bài vị của kẻ nguyền rủa, hóa giải oán khí của người đó, chặt đứt sợi dây nguyền rủa, từ đó thôn làng mới có thể yên bình trở lại được.”

 

Hết chương 43.

 

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 43

Ngày đăng: 10 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên