Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 44

Chương 44: Phong Đô Đại Đế Lộ Acc Clone…….

 

    Đã lâu Hạ Diễm không trải qua sự yên tĩnh đến tuyệt vọng như vậy.  Cả làng Trịnh gia giống như trống rỗng vậy, bọn họ dựa vào lương thực tích trữ trong nhà để sống qua ngày, hơn nữa còn không dám nấu cơm thái rau quá lớn, lúc đói bụng chỉ dám gặm cái bánh bao, khát cũng không dám đun nước lên uống. Lúc thời gian tròn giờ lại càng không dám phát ra một chút âm thanh nào.

        Hạ Diễm và Lục Bỉnh Văn được sắp xếp ở trong phòng dành cho khách, căn phòng trống không chỉ có mỗi chiếc giường, Trịnh Hiểu đặc biệt trải một lớp đệm thật dày cho bọn họ, cô giọng nói: “Chỉ có thể để hai người nằm tạm một đêm, cũng không có thức ăn nào khác, chỉ có thể chiêu đãi hai người mấy cái bánh, hy vọng các anh có thể cứu thôn làng chúng tôi.”

        Nói xong câu đó, cô lại khẩn trương nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, nói: “Lại sắp đến tròn giò, hơn nữa, sau khi mặt trời lặn đám quái vật kia ra ngoài kiếm ăn càng lúc càng nhiều.”

        Hạ Diễm an ủi cô: “Cô yên tâm, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi. Có hai chúng tôi ở đây, ít nhất cũng sẽ không để cho cô gặp chuyện không may.”

        Trịnh Hiểu gật gật đầu, nói: “Hai người có thể đến tôi đã rất biết ơn rồi, cứu vớt thôn làng là nguyện vọng cuối cùng của ba tôi, nếu có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói.”

        “Tôi rất tò mò, làng các cô chọn người Thủ thôn như thế nào?” Hạ Diễm hỏi, “Tôi có chú ý tới, cô nói trước khi quái vật xuất hiện thì hai người Thủ thôn đã lần lượt ra đi, cô có biết nguyên nhân vì sao bọn họ mất không?”

        “Chuyện này….”

        Quả nhiên ánh mắt Trịnh Hiểu bắt đầu do dự, trong lòng cô giãy dụa thật lâu, cuối cùng mới nói: “Người Thủ thôn đầu tiên chết là vì đột nhiên ngã bệnh rồi qua đời, còn người Thủ thôn thứ hai là….. Treo cổ tự vẫn.”

        Hạ Diễm tò mò nói: “Hai người Thủ thôn này là người một nhà à?”

        Trịnh Hiểu gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, bọn họ là cha con, đầu óc cả hai người đều có chút vấn đề.”

        Lục Bỉnh Văn hỏi: “Vậy nếu là si ngốc và đang sống êm đẹp thì tại sao cô ấy lại treo cổ?”

        “Ai biết được.” Trịnh Hiểu gượng gạo cười, “Cô gái đó rất kỳ quái, vốn là si ngốc, vậy nên có thể sau khi cha cô ấy qua đời, ngay cả một người nương tựa cũng không còn, thế nên cũng không muốn sống nữa, ha ha…..”

        Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng, tóc dài đến mắt cá chân.

        Nữ quỷ kia vô cùng cao lớn, đột nhiên xuất hiện trước cửa sổ, nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên với Trịnh Hiểu, đôi mắt đỏ như máu chảy ra hàng huyết lệ.

        Trịnh Hiểu hét lên một tiếng: “A a….”

        Sau khi phát ra âm thanh, cô lại lo lắng che miệng mình lại, nước mắt giàn giụa.

        Hạ Diễm chớp chớp mắt, cậu nhìn qua phía cửa sổ nhưng lại không thấy gì. Mà Trịnh Hiểu vừa rồi chỉ liếc mắt một cái đã sợ tới mức thất sắc, cô hoảng loạn đến mức liều mạng trốn về phía sau.

        Lục Bỉnh Văn nhướng mày, nháy mắt với Hạ Diễm, Hạ Diễm lập tức hiểu ý của Lục Bỉnh Văn, cái chết của nữ Thủ thôn kia chắc chắn có vấn đề, hơn nữa hình như Trịnh Hiểu biết cái gì đó.

        Hạ Diễm ho khan một tiếng, bước tới kéo tay Trịnh Hiểu lại, cậu nói: “Nếu cô cứ giấu diếm như vậy thì chúng tôi cũng không có cách nào giúp các người được.”

        Trịnh Hiểu bị lệ quỷ vừa rồi dọa cho mất hồn, cô nói cũng không còn mạch lạc như trước: “Tôi không hại cô ấy, nhưng tất cả mọi người đều biết, tất cả mọi người cũng không ai ngăn cản, tôi cảm thấy rất áy náy, đang lý ra tôi nên ngăn cản……”

        “Ai muốn hại cô ấy?”

        “Bà đồng.” Trịnh Hiểu rụt vào trong góc tường, nói: “Mặc dù cha mẹ Trịnh Tiểu Nguyện đều si ngốc, nhưng cô ấy cũng không ngốc, vẫn luôn chăm sóc ba mình. Nhưng ba cô ấy lại đột nhiên bị bệnh tim qua đời, trong thôn không có người si ngốc nào khác, mà bà đồng lại nói trong thôn nhất định phải có một người Thủ thôn, Tiểu Nguyện không ngốc nhưng vẫn bị bà đồng trói lại cho uống thuốc, sau khi uống thuốc đó vào thì trở nên điên điên khùng khùng, bị buộc phải trở thành người Thủ thôn mới.”

        Hạ Diễm không ngờ ngôi làng này lại ngu muội lạc hậu và tàn nhẫn đến như vậy, cậu theo bản năng nói: “Các người làm vậy có gì khác với việc lấy người sống hiến tế?”

        Trịnh Hiểu khóc, nói: “Phần lớn người trong thôn đều tin vào thần linh, mà sau khi cha Tiểu Nguyện chết, hoa màu trong thôn không thu hoạch được nhiều, lại xảy ra sạt lở đất, mọi người đều nói không có người Thủ thôn là không được. Bà đồng lại nói Tiểu Nguyện là huyết mạch do người Thủ thôn lưu lại, hy sinh một mình cô ấy mà có thể cứu vớt tất cả mọi người thì cũng đáng, cho nên……”

        “Cho nên các người không ai ngăn cản chuyện này, ép một người sống bình thường thành kẻ ngốc.” Hạ Diễm nhíu mày, “Tất cả người các đều là đồng lõa, điều này không có gì để nghi ngờ, mà tất cả những gì xảy ra lúc này đều là cái giá các người phải trả.”

        Lần đầu tiên trong đời Hạ Diễm trực tiếp cảm nhận được sự hiểm ác, ích kỷ và mất nhân tính như vậy, trong lòng cảm thấy thật chán ghét. Lúc này Lục Bỉnh Văn mới thì thầm với cậu: “Việc cấp bách bây giờ là siêu độ con lệ quỷ này, nếu không cô ấy sẽ tiếp tục tạo nghiệt ở trần gian. Sát nghiệt quá nặng thì sau khi chết phải xuống mười tám tầng địa ngục.”

        Hạ Diễm gật gật đầu, lại nhìn Trịnh Hiểu bên cạnh, kéo cô lên, nói: “Bây giờ cô dẫn chúng tôi đến mộ của cô ấy, tôi muốn siêu độ cho cô ấy.”

        Trịnh Hiểu run rẩy, cô sợ những quái vật bên ngoài, nhưng biết đây là cơ hội chuộc tội cuối cùng của mình. Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp tới năm giờ.

        “Được, nhưng sắp đến năm giờ rồi.” Trịnh Hiểu nói, “Bây giờ hai người không nên phát ra âm thanh.”

        Lục Bỉnh Văn nhếch khóe miệng, lại cúi đầu nhìn Hạ Diễm, nói: “Sợ cái gì, họ chỉ là những cái xác không hồn bị ma khí xâm nhập vào thi thể mà thôi.”

        Còn một phút nữa là đến năm giờ, Lục Bỉnh Văn không để ý đến Trịnh Hiểu ngăn cản, hắn tìm được một cái trống lớn trong thôn hay dùng mỗi khi tế lễ, cầm lấy chùy trống nặng nề gõ lên.

        “Đừng! Đừng làm như vậy!” Trịnh Hiểu sợ hãi che tai lại, “Anh làm như vậy chúng ta sẽ chết hết.”

        Tiếng trống lớn nặng nề vang lên, giống như tiếng sấm nổ tung nơi chân trời. Mặt trời sắp lặn, sương mù càng ngày càng dày, tia sáng cuối cùng cũng bị mây mù che khuất, bầu trời càng ngày càng âm u.

        Sau một hồi sương mù tan đi, có tám người đứng trước cửa nhà Trịnh Hiểu, hai mắt bọn họ trắng dã, bước từng bước cứng ngắc đi về phía trước, lại dùng đầu đập vào cửa lớn không ngừng.

        “Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!”

        Tiếng va chạm nặng nề và tiếng trống dồn dập hòa cùng với nhau, khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng u uất.

        Hạ Diễm sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà, chỉ cảm thấy xung quanh mình thật lạnh, cậu mặc áo khoác mùa thu, nhưng nơi này lại lạnh như mùa đông vậy.

        Rồi một giây sau, trời thực sự có tuyết rơi.

        Bông tuyết xoay tròn rơi xuống đất, rất nhanh đã không thấy đâu, nhưng tuyết rơi càng lúc càng nhiều, giống như đang thay Trịnh Tiểu Nguyện đã chết giải oan vậy.

        Trong phòng, Hạ Diễm triệu hồi Mao Tiểu Quất ra ôm vào trong ngực sưởi ấm, cậu vuốt ve cái đầu nhỏ bông xù của Mao Tiểu Quất, cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

        Cậu nhìn bóng lưng Lục Bỉnh Văn đang đánh trống, thầm nghĩ chắc là Lục Bỉnh Văn muốn thu hút hết toàn bộ Quỷ dạ hành đến nơi này, cậu biết Lục Bỉnh Văn pháp lực vô biên, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất lo lắng cho hắn.

        Lục Bỉnh Văn vẫn như cũ, thần sắc vẫn lạnh nhạt như vậy, tựa hồ như hết thảy vui buồn ai oán đều không liên quan gì đến người này.

 Trịnh Hiểu đã chui xuống gầm giường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, “Đừng tới đây”. Tinh thần cô gần như đã suy sụp.

        Vì Hạ Diễm lo lắng cho Lục Bỉnh Văn nên đã ra khỏi căn phòng, cậu đứng bên cạnh Lục Bỉnh Văn, kéo kéo tay hắn, nhỏ giọng nói: “Anh ơi, tuyết rơi rồi, có nên đi vào một chút không?”

        Lục Bỉnh Văn cúi đầu, dịu dàng cười cong mắt với Hạ Diễm, hắn nói: “Phu nhân đang lo lắng cho anh?”

        Ánh mắt Hạ Diễm mềm mại và đáng yêu vô cùng, cậu nhẹ nhàng gật gật đầu, nắm tay Lục Bỉnh Văn càng chặt hơn, mặc dù lạnh như vậy nhưng cậu cũng không trở lại căn phòng, mà đứng ở bên cạnh Lục Bỉnh Văn.

        “Khụ khụ….”

        Hạ Diễm cảm lạnh sẽ bị ho, Lục Bỉnh Văn lấy tay sờ sờ trán cậu, hắn lo lắng Hạ Diễm sẽ bị sốt. Một giây sau, trên người Hạ Diễm xuất hiện một chiếc áo choàng lông màu trắng. Lục Bỉnh Văn bảo Mao Tiểu Hắc đánh trống thay mình, còn hắn thì kiên nhẫn thắt một cái nơ thật đẹp cho Hạ Diễm.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

        Hạ Diễm ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, khuôn mặt nho nhỏ được cổ áo lông bao lấy, gương mặt lạnh lùng nhìn qua vô cùng tinh xảo. Cậu chỉ cần đứng ở đó thôi cũng có thể khiến cho bầu không khí nguy hiểm xung quanh trở nên dịu dàng và lưu luyến.

        Hạ Diễm đưa tay sửa sang lại cổ áo của mình, chiếc nhẫn ngọc trên ngón áp út rất hợp với khí chất trong trẻo lạnh lùng của cậu. Lục Bỉnh Văn nghiêm túc thưởng thức mỹ mạo của Hạ Diễm, mãi một lúc lâu sau mới thấp giọng, nói: “Quả nhiên là rất hợp.”

        Hạ Diễm giật mình, sau đó lại cười rộ lên, nói: “Anh ơi, sao anh lại có nhiều quần áo như vậy?”

        Ngón tay Lục Bỉnh Văn chậm rãi cọ qua môi Hạ Diễm, nghiêm túc nói: “Bởi vì anh cảm thấy, phu nhân của mình xinh đẹp như vậy, nhất định là mặc cái gì cũng đẹp.”

        Lúc này, người của Nhạc thị đã đi tới chỗ tấn bia đá Trịnh Gia thôn, bọn họ thấy rất nhiều quái vật đang di chuyển về phía một căn nhà, Nhạc Tĩnh nói: “Bọn họ đang làm gì vậy?!”

        Nhạc Tĩnh và sư huynh của mình lập tức niệm khẩu quyết thi triển phép thuật, mấy luồng ánh sáng đỏ bay đến trên người Quỷ dạ hành, nhưng chúng lại không một chút tổn hao gì, tiếp tục đập đầu vào cánh cửa gỗ thật dày của nhà Trịnh Hiểu.

        “Cái này……” Đại sư huynh của Nhạc Tĩnh nhíu mày, hắn ta nói, “Sư muội, đừng đi vào, trời sắp tối đen rồi, bây giờ chúng ta không đối phó được bọn chúng, chờ đến khi mặt trời lặn xuống núi lại càng khó khống chế cục diện hơn, chỉ có thể để cho hai vị đó tự cầu phúc thôi.”

        Theo tiếng “Ầm” vang lên, cuối cùng mấy con Quỷ dạ hành cũng phá được cánh cửa lớn nặng nề nhà Trịnh Hiểu.

        Những ma vật có hai mắt trắng dã ngửi được mùi con người thì nở nụ cười tà ác, lảo đảo đi về phía có tiếng trống, có con còn liếm liếm môi, tựa hồ như gấp không chờ được nữa.

        Hạ Diễm đang định để Mao Tiểu Quất xông lên, nhưng Lục Bỉnh Văn lại cúi người thì thầm bên tai Hạ Diễm: “Phu nhân, để anh dạy em cách triệu hoán một thần sứ khác lợi hại hơn.”

        Hạ Diễm chớp chớp mắt, nghiêm túc ghi nhớ khẩu quyết Lục Bỉnh Văn dạy cho mình, đợi khi nghe xong, cậu có chút không thể tin được nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, hỏi lại: “Quỷ….. Quỷ Vương, đây là người em có thể triệu hoán được à?”

        Lục Bỉnh Văn gật gật đầu, ý bảo Hạ Diễm niệm khẩu quyết.

        “Hồn phách tứ phương, ngũ tạng huyền minh. Thanh Long Bạch Hổ, đội trượng phân vân. Chu Tước Huyền Vũ trong thân thị vệ. Tây Phương Quỷ Vương, mau mau nghe lệnh.”

        Một giây sau, khi pháp quyết niệm xong, chiếc nhẫn cưới bạch ngọc trên ngón tay Hạ Diễm đột nhiên phát ra ánh sáng màu lam nhạt.

        Ngay sau đó, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện đồ đằng quan ấn của Phong Đô đại đế, đồ đằng màu lam chậm rãi bay lên bầu trời, giống như pháo hoa nổ tung giữa không trung, sau đó lại biến thành quan ấn màu xanh của Quỷ Vương Phương Tây, ánh sáng đó chiếu rọi cả ngôi làng.

        Trong sương mù dày đặc, đột nhiên xuất hiện một chùm sáng màu xanh bắt nguồn từ Quỷ Vương Phương Tây.

        Cách đó không xa. Người Nhạc thị cũng nhìn thấy kỳ quan liên tiếp xuất hiện trên bầu trời, Nhạc Tĩnh không thể tưởng tượng được, nói: “Đây là… Đồ đằng gì vậy?” Phải biết rằng, ngàn năm qua Quỷ Vương là một tồn tại cực kỳ khó triệu hoán.

        Sư huynh của Nhạc Tĩnh nói: “Hạ Diễm kia đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp, không biết đã dùng thuật pháp gì triệu hoán ra được Quỷ Vương Phương Tây àm thần sử cho mình?!”

        “Chẳng lẽ thứ xuất hiện trên bầu trời là quan ấn của Quỷ Vương Phương Tây? Nhạc Tĩnh kinh ngạc nói, “Thật lợi hại, Hạ Diễm là thiên tài.”

Hạ Diễm kinh ngạc nhìn về chiếc nhẫn cưới của mình, cậu hoàn toàn không ngờ nhẫn cưới của mình còn có huyền cơ như vậy.

        Một giây sau, trong sân nhà Trịnh Hiểu xuất hiện một người đàn ông mặc áo kẻ sọc màu đỏ, trong tay người đó còn cầm pháp khí trừ ma, trong miệng còn niệm chú ngữ trừ tà, tám tên Quỷ dạ hành kia bỗng như bị đóng đinh tại chỗ trên mặt đất, không thể nhúc nhích được, không bao lâu sau thì lần lượt ngã xuống.

        Hạ Diễm chăm chú nhìn bóng lưng người đàn ông mặc áo kẻ sọc màu đỏ kia, không hiểu sao cảm thấy người này rất quen mắt. Cậu suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới mình đã gặp qua năm người đàn ông mặc áo kẻ sọc ở tiệm trà sữa của Mạnh Bà, chẳng lẽ… Năm nam quỷ đó chính là quỷ vương trong truyền thuyết?

        Hạ Diễm lặng lẽ đưa mắt nhìn Lục Bỉnh Văn, thầm nghĩ thì ra Lục Bỉnh Văn không phải là quỷ vương….

        Nhưng trong sách cổ có ghi lại, người có sức mạnh áp đảo quỷ vương, có thể triệu hoán quỷ vương cũng chỉ có Phong Đô Đại Đế. Chẳng lẽ….. Lục Bỉnh Văn chính là Phong Đô Đại Đế?

        Ánh mắt Hạ Diễm mở to, cậu thầm nghĩ chắc không phải, không phải đâu, không phải thật sự là Phong Đô Đại Đế chứ, cậu đoán Lục Bỉnh Văn là đại quan, nhưng không nghĩ tới lại là quan lớn như vậy.

        Nhưng đúng lúc này, Quỷ Vương Phương Tây quay đầu nhìn về phía Lục Bỉnh Văn, nói: “Đại đế, Vương phi, thuộc hạ đến muộn!”

        Hạ Diễm nghe đến đó thì đã sắp không nhịn được nữa.

        Lão lưu manh này, lúc mới kết hôn còn nói với cậu hắn chỉ làm một vị quan nhỏ bán thời gian ở Minh giới, thỉnh thoảng bắt ít cô hồn dã quỷ về ăn, quả nhiên là đùa cậu mà, lão lưu manh này đúng là thích chơi ác mà!

        Nhưng Lục Bỉnh Văn vẫn như cũ, hắn thản nhiên nói với Quỷ Vương Phương Tây: “Ừ, trong núi còn có mấy tên, ngươi đi thu thập sạch sẽ đi.”

        Đây là lần đầu tiên Hạ Diễm nhìn thấy bộ dáng Lục Bỉnh Văn nói chuyện với cấp dưới, khi hắn nói chuyện với cấp dưới rất nghiêm khắc và lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút dịu dàng nào khi dỗ vợ.

        Lục Bỉnh Văn quay đầu nhìn về phía Trịnh Hiểu nơm nớp lo sợ bò ra khỏi gầm giường, Trịnh Hiểu đã sợ đến ngây người, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi cô mở mắt thì những quái vật uống máu ăn thịt kia đều đã ngã xuống hết.

        Lục Bỉnh Văn nói: “Trịnh Hiểu, nếu cô đồng ý thì dẫn chúng tôi đến phần mộ của Trịnh Tiểu Nguyện, coi như là tạ tội với cô ấy. Nếu cô không muốn chúng tôi cũng không ép, chúng tôi cũng sẽ có cách tìm được mộ của cô ấy.”

        Trịnh Hiểu vội vàng nói: “Hai vị thiên sư, tôi đồng ý, để tôi dẫn hai ngươi đi!”

        Màn đêm dần buông xuống, tuyết càng lúc càng lớn, Trịnh Hiểu đi phía trước dẫn đường cho Lục Bỉnh Văn và Hạ Diễm vào núi, người của Nhạc thị cũng đi theo phía sau bọn họ cách đó không xa, giống như muốn nhìn xem Lục Bỉnh Văn vàHạ Diễm sẽ làm gì tiếp theo.

       Suốt quãng đường đi Hạ Diễm chỉ trầm mặc, không bao lâu sau, Lục Bỉnh Văn lén nắm lấy tay cậu, hắn trầm giọng, nói: “Phu nhân đang giận à?”

        Hạ mèo con ngây ngốc lắc đầu, nói: “Em không có giận.”

        Lục Bỉnh Văn buồn bực cười cười, hắn dừng lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Diễm, nói: “Lúc em kết hôn với anh, anh thấy em quá khẩn trương, sợ làm em kinh hãi, vậy nên đã không nói cho em biết chức quan của mình, về sau vẫn không tìm được cơ hội để nói chuyện này cho em biết.”

        Hạ Diễm nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: “Anh không còn là một nam quỷ tốt nữa rồi, lúc nào cũng thích trêu chọc đùa giỡn em, anh đây là lừa cưới rồi còn gì.”

        Lục Bỉnh Văn trầm mặc, thầm nghĩ quả nhiên vợ mình đang giận.

        Nhưng đúng lúc này, Hạ Diễm lại khẽ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt màu hổ phách nhìn về phía hắn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy tại sao bây giờ anh lại muốn nói cho em biết?”

        Lục Bỉnh Văn biết đây là cơ hội Hạ Diễm cho mình giải thích, hắn trầm giọng, nói: “Trời sinh anh vốn lạnh nhạt, lúc mới kết hôn với em anh cũng chỉ muốn tìm một người song tu, cũng không có bao nhiêu khao khát được chia sẻ cả “

        Lục Bỉnh Văn đứng trước mặt Hạ Diễm, nói: “Nhưng bây giờ anh cảm thấy mình đã thay đổi.”

        “Bởi vì em là Hạ Diễm độc nhất vô nhị trên thế gian này, cho nên anh mới muốn nói cho em biết tất cả về mình, cũng muốn chia sẻ quyền lục của mình với em.”

 Hạ Diễm giật mình, đột nhiên cảm thấy lão quỷ ngàn năm mà cậu ỷ lại này, hình như còn nghiêm túc hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.

        Cảm giác kỳ diệu chợt lóe lên trong lòng cậu, cậu nhìn Lục Bỉnh Văn, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, cổ áo em hình như bị lệch rồi, anh có thể giúp em sửa lại một chút không?”

        Lục Bỉnh Văn cúi người, nghiêm túc sửa sang lại cổ áo cho Hạ Diễm, mà lúc đó, Hạ Diễm lại nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt Lục Bỉnh Văn một cái, nụ hôn ấy dịu dàng như cánh hoa vậy.

        Lục Bỉnh Văn sửng sốt, Hạ Diễm nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Em cũng không thèm để ý anh là ai, dù anh có là quỷ gì thì anh vẫn là chồng của em.”

 

Hết chương 44.

Bệnh Mỹ Nhân Và Minh Chủ Cưới Trước Yêu Sau – Chương 44

Ngày đăng: 10 Tháng mười hai, 2023

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên